Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đơn Từ Chức Của Vạn Người Ghét

Chương 12: C12: Chương 12



Tuy rằng ông chủ không phát hiện, nhưng vì lý do an toàn, ngày hôm sau Yến Thu vẫn trả phòng sớm, sau đó tiếp tục đi về phía trấn Thiển An.
Tối hôm qua tuyết rơi cả đêm.
Tuy rằng buổi sáng lúc thức dậy đã ngừng rơi, nhưng tuyết đọng vẫn phủ kín mặt đất như trước, một tầng thật dày, khi chân giẫm lên trên sẽ phát ra tiếng vang xoẹt xoẹt.
Yến Thu dường như phát hiện ra thú vui gì mới, vừa giẫm tuyết vừa đi bộ, chơi đến quên cả trời đất.
Có lẽ là bởi vì chơi rất vui vẻ, chờ đến khi giữa trưa nghỉ ngơi cậu mới phát hiện hôm nay thế mà còn đi nhanh hơn cả bình thường.
Bởi vì thế lực của nhà họ Phó, tuy rằng chỉ qua vài ngày ngắn ngủi, nhưng người biết cậu bỏ nhà trốn đi càng ngày càng nhiều, người xem tấm ảnh của cậu cũng không ít, vì thế trang bị của Yến Thu cũng càng ngày càng đầy đủ.
Mỗi lần ra ngoài đều đội mũ, đeo khẩu trang, quấn khăn quàng cổ từng vòng thật dày, cũng may mùa đông rét lạnh, cũng không tính là lạc quẻ lắm.
Vì không muốn tháo khẩu trang xuống, bây giờ cậu đã không đến ăn cơm ở quán ăn nữa.
Cậu luôn mua những thứ tiện lợi gì đó để mang theo ở ven đường rồi tìm nơi vắng người lặng lẽ ăn.
Hôm nay cậu mua một củ khoai mật nướng, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống ở vườn hoa nhỏ cách đó không xa.
Gần đây thời tiết hạ nhiệt độ, bởi vậy bên ngoài không có ai, cũng vừa vặn thuận tiện cho Yến Thu, có thể tạm thời tháo khẩu trang xuống ăn cơm.
Khoai mật mùa đông vừa thơm vừa mềm, bẻ làm đôi, mùi thơm phả vào mặt, bởi vậy ngay cả cậu cũng hiếm khi có chút thèm ăn.
Nhưng mà ngay khi cậu đang cầm củ khoai mật to bằng bàn tay cắn một miếng, lại đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu yếu ớt không biết truyền tới từ nơi nào.
Bởi vì tiếng kêu quá nhỏ, Yến Thu còn tưởng rằng là nghe nhầm, cho nên chỉ sững sờ chốc lát rồi tiếp tục ăn.
Nhưng mà đang ăn, cậu lại nghe thấy tiếng kêu đó lần nữa.
Tiếng kêu lần này lớn hơn so với lần trước một chút, Yến Thu cũng nghe được càng rõ hơn, hình như là tiếng mèo kêu.
Vì thế cậu theo phương hướng âm thanh nghiêng đầu đi tìm một lúc lâu, cuối cùng ở dưới lùm cây nhìn thấy một con mèo đang hấp hối.
Con mèo nhỏ thoạt trông chỉ mấy tháng tuổi, rất gầy, gần như có thể nhìn thấy các khớp xương gầy trơ xương của nó, bộ lông toàn thân thuần một màu trắng không hề loang lổ, gần như muốn hòa thành một thể với tuyết đọng bên cạnh.
Trong nháy mắt, Yến Thu còn tưởng rằng "Đâu Đâu" đã trở lại.
"Đâu Đâu" là con mèo cậu nhặt được trên đường đi dạo cùng cô, cậu và cô nuôi cùng nhau hai năm.
Lúc mới ôm về nhà cô bảo cậu đặt tên.
Yến Thu suy nghĩ thật lâu, nói: "Gọi là Đâu Đâu* đi ạ!"
*Nghĩa trong tiếng Trung là mất, thất lạc, vứt bỏ.
"Đâu Đâu?"
"Nhất định là nó không cẩn thận bị lạc khỏi mẹ, hy vọng sau này nó không bị lạc nữa."
Cô vừa cho mèo con bú sữa, vừa trả lời: "Vậy cứ gọi là Đâu Đâu."
Chuyện cũ tựa như khói, hồi ức quá khứ dần dần rút đi, Yến Thu sựt tỉnh lại.
Mèo con thấy cậu đứng dậy, hình như có chút muốn trốn, nhưng miễn cưỡng giật giật, cuối cùng vẫn là bởi vì không có sức mà nằm sấp trở lại.
Yến Thu thấy thế đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh nó, sau đó bẻ một miếng khoai mật nhỏ đặt bên cạnh nó.
Con mèo nhỏ có lẽ là thật sự đói bụng lắm, dùng mũi thăm dò một chút rồi ăn một miếng to.
Yến Thu ngồi xổm bên cạnh nó, cùng nó ăn hết một củ khoai.

Sau khi ăn xong Yến Thu cởi khăn quàng cổ xuống lót ở dưới người nó rồi định đi.
Nhưng chưa đi được mấy bước đã quay trở lại, sau đó dùng khăn quàng cổ trên mặt đất quấn nó lại rồi ôm vào trong ngực, lúc này mới tiếp tục đi ra ngoài.
Trời lạnh như vậy, nếu như cậu mặc kệ, nó chắc hẳn sẽ sống không qua nổi mùa đông này.
Yến Thu vừa rồi đã lục lọi tất cả các túi, cậu chỉ còn hơn một nghìn đồng.
Tuy rằng không nhiều lắm, nhưng miễn cưỡng nuôi hai người bọn họ hẳn là vẫn đủ.
Con mèo nhỏ dường như cũng có thể cảm nhận được cậu không có ý xấu gì, nên nó ngoan ngoãn nằm ở trong ngực của cậu, chỉ chốc lát sau đã ngủ thϊếp đi.
Tuy rằng tiền trong túi không nhiều lắm, nhưng Yến Thu vẫn mang theo nó tìm một bệnh viện thú cưng muốn kiểm tra đơn giản cho nó.
Lúc vào cửa, nhân viên lễ tân hỏi tên con mèo.
Yến Thu gần như là theo bản năng nói ra một cái tên: "Đâu Đâu."
Yến Thu nói xong mới phản ứng lại hóa ra mình dùng cho nó cái tên của Đâu Đâu, cũng không biết Đâu Đâu có dỗi không nữa?
Nhưng mà nghĩ lại, đã trôi qua nhiều năm như vậy, có lẽ Đâu Đâu đã không còn trên đời từ lâu.
Nhưng nếu Đâu Đâu có con, có lẽ chính là dáng vẻ của nhóc con này.
Đâu Đâu chắc cũng không để ý đâu.
Yến Thu vốn còn lo lắng chẳng may kiểm tra ra vấn đề gì lớn, tiền mình mang theo sẽ không đủ để chữa trị cho nó.
Cũng may nhóc con kia cực kỳ không chịu thua kém, ngoại trừ hơi ốm ra, còn lại đều không có vấn đề gì.
Thế nên, bác sĩ thú y chỉ kê đơn một số thực phẩm dinh dưỡng.
Yến Thu nhận lấy đồ bác sĩ kê đơn xong thì trả tiền chuẩn bị rời đi.
Nhưng còn chưa đi đã bị gọi lại.
"Còn chuyện gì nữa không?" Yến Thu ôm mèo quay người lại.
Bác sĩ lắc đầu, chỉ nói: "Bên ngoài bây giờ lạnh lắm, uống chút nước nóng rồi hẵng đi!"
Dứt lời, còn tự mình bưng ly nước nóng đưa cho cậu.
Gần đây tin tức nhà họ Phó tìm cậu truyền ra mọi người đều biết, bởi vậy ý tốt bất thình lình này làm cho cậu không khỏi dâng lên vài phần cảnh giác.
Nhưng cũng không nói gì, chỉ thấp giọng cảm ơn bác sĩ rồi nhận lấy nước nóng.
"Tôi cũng không khát lắm, ly nước này dùng để làm ấm tay được rồi! Cảm ơn." Yến Thu nói xong, lập tức cất bước đi ra ngoài.
Lần này bác sĩ cũng không ngăn cản nữa, chỉ đưa mắt nhìn cậu rời đi.
Từ sau khi đi ra khỏi bệnh viện thú cưng Yến Thu cứ cảm giác không ổn, tuy rằng bên ngoài tuyết lại bắt đầu rơi, nhưng cậu không dám nghỉ ngơi nữa, ôm mèo tiếp tục đi về phía trước.
Đi thẳng đến đêm khuya, mới tìm một khách sạn nhỏ không cần danh tính định qua một đêm.
Khách sạn rất rẻ, hai mươi mốt tệ cho một đêm, thế nên hoàn cảnh không cần phải nói.
Một phòng đơn nho nhỏ, chỉ có một chiếc giường và một chiếc bàn.
Yến Thu lấy khăn lông nóng lau sạch đất và bụi trên người Đâu Đâu, sau đó đặt nó lên giường, cầm bản đồ mua được trên đường chỉ cho nó xem.

"Mặc dù hoàn cảnh hiện tại có hơi khổ cực, nhưng Đâu Đâu mày xem, còn ba mươi dặm nữa chúng ta sẽ về đến nhà rồi."
"Đợi khi về đến nhà, mọi chuyện sẽ ổn thôi."
"Tao sẽ giới thiệu mày với cô, nhất định cô sẽ rất vui."
-
Vì sự kỳ lạ của bác sĩ trong bệnh viện thú cưng lúc trước, khiến Yến Thu vẫn có chút lo lắng đề phòng.
Bởi vậy mỗi ngày đều xuất phát sớm, đi đến đêm khuya yên tĩnh mới dám nghỉ ngơi.
Nhưng cũng may sau đó vài ngày cũng không có xuất hiện gì ngoài ý muốn, trái tim cậu lúc này mới chậm rãi đặt xuống.
Dường như ngay cả ông trời cũng đang mừng cho cậu, mấy ngày nay gió ngừng mưa tạnh, ngày nào thời tiết cũng rất đẹp.
Tâm trạng của Yến Thu cũng rất vui, chi ra "số tiền khủng" mua một cái ba lô mèo đeo Đâu Đâu ở trước người, vừa đi vừa nói chuyện với nó.
"Lần này thật sự sắp đến rồi, đây là huyện Lâm của chúng ta, lúc đi chợ tao sẽ đi qua đây."
"Xem ra còn nửa ngày nữa là tới rồi."
"Thị trấn của chúng ta rất dễ nhận ra, có một tấm biển ở lối vào thị trấn, trên đó viết thị trấn Thiển An, nghe nói là do trưởng trấn trước đây viết."
"Nhưng lên thị trấn còn phải đi một lúc nữa mới đến, bởi vì nhà cô ở trong thôn."
"Thôn Cố Lý, mày nhớ kỹ chưa?"
"Đâu Đâu, chúng ta sắp về nhà rồi."
Thật ra, người bình thường đi mấy dặm cuối cùng nhiều nhất có thể đến trong bốn tiếng, nhưng bởi vì nguyên nhân sức khỏe, Yến Thu đi chậm hơn.
Vì vậy cậu đã đi từ ánh nắng rực rỡ ban ngày cho đến khi hoàng hôn chạng vạng lặn về tây.
Mặt trời dần dần lặn xuống, chỉ để lại ánh chiều tà màu đỏ sậm.
Đèn đường ven đường dần dần sáng lên, chiếu vào người đi đường.
Lái buôn và người bán hàng rong nhóm lửa trên bếp, tiếng hàng rong, tiếng ăn, cùng nhau tạo thành khói lửa nhân gian nóng hổi trong đêm đông này.
Bước chân càng ngày càng nặng nề, nhưng Yến Thu vẫn chưa từng dừng lại.
Cậu biết là sắp tới rồi.
Không biết đã qua bao lâu, xuyên qua đám đông huyên náo, Yến Thu cuối cùng cũng nhìn thấy tấm biển treo cao quen thuộc.
Nền đỏ sẫm theo sự đổi dời của năm tháng dần dần bào mòn hầu như không còn, chỉ còn lại một mảnh màu gỗ, nhưng chữ trên đó vẫn rõ ràng như xưa.
Trên đó viết bốn chữ.
Thị trấn Thiển An.
Dưới chân Yến Thu như thể lần nữa được tiếp thêm sức mạnh, sự mệt mỏi được tích lũy cả một ngày trong nháy mắt biến mất gần như không còn, cậu vừa định cất bước đi qua, nhưng ngay lập tức dừng lại.
Chỉ thấy dưới tấm biển kia không biết từ lúc nào xuất hiện một bóng người quen thuộc.
Đúng là Phó Trầm Trạch đã lâu không gặp.

Khi Yến Thu nhìn thấy Phó Trầm Trạch việc đầu tiên chính là quay người muốn chạy, nhưng cậu đã đi suốt cả ngày, vừa mệt vừa đói, thật sự không có sức lực gì, cho nên rất nhanh đã bị đuổi kịp.
Sau đó Phó Trầm Trạch túm cánh tay của cậu như thể xách gà con kéo về phía xe.
Yến Thu cố hết sức giãy dụa, nhưng nào phải đối thủ của Phó Trầm Trạch, hơn nữa còn bận tâm đ ến con mèo trong lòng, rất nhanh đã bị Phó Trầm Trạch đẩy mạnh vào trong xe.
Bởi vì cậu giãy giụa gay gắt, còn tay của Phó Trầm Trạch lại dùng lực, nên lúc Yến Thu bị vào không cẩn thận đập đầu vào khung cửa, lập tức choáng váng.
Mãi mới chờ cơn choáng váng trước mắt qua đi, tới khi mở mắt ra thì cửa xe đã bị khóa lại.
Cho dù Yến Thu dốc sức muốn mở ra như thế nào cũng không làm nên chuyện gì.
"Thả tôi xuống." Yến Thu quay đầu trợn mắt nhìn Phó Trầm Trạch.
Phó Trầm Trạch không nói gì, đạp chân ga chuẩn bị lái xe.
Yến Thu thấy thế, thả ba lô mèo trong lòng xuống, sau đó nhào tới muốn cướp chìa khóa xe.
Phó Trầm Trạch thấy thế, lập tức dừng động tác trong tay, đưa tay kéo cậu ra.
"Thả tôi xuống, tôi muốn về nhà." Yến Thu nói xong quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, rõ ràng khoảng cách không đến hai mươi mét, sao bỗng nhiên lại xa đến thế?
Phó Trầm Trạch không nói gì, cũng không lái xe nữa, có điều có chút bực bội lấy ra một hộp thuốc lá, móc một điếu từ bên trong ra đốt lên.
Không lâu sau, trước mắt anh ta dâng lên một tầng khói mỏng.
Làn khói nhàn nhạt tạm thời che giấu sắc mặt của Phó Trầm Trạch, chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt và tàn thuốc lập lòe ánh đỏ của anh ta.
"Yến Thu." Qua hồi lâu, Phó Trầm Trạch mới nói ra câu đầu tiên kể từ khi gặp mặt tới nay.
"Cậu có thể đừng gây chuyện nữa được không?"
Yến Thu như thể bị câu hỏi của Phó Trầm Trạch làm cho khựng lại, đột nhiên khàn giọng, trong chốc lát cũng không nói nên lời.
Thật sự cậu không hiểu tại sao người nhà họ Phó lại tới tìm cậu? Rõ ràng mọi người đều không thích cậu, không phải sao?
Cuối cùng cậu cũng đi rồi, đây chẳng phải là một chuyện đáng mừng sao? Tại sao lại làm ra vẻ mặt buồn bực thế kia? Biểu hiện như thể quan tâm cậu lắm vậy.
Hơn nữa vì sao lại nói cậu đừng gây chuyện nữa?
Cậu chưa bao giờ khóc lóc trước mặt bọn họ, lần này cũng chỉ muốn về nhà mà thôi.
Thế nào là... gây chuyện?
Đâu Đâu dường như nhận ra cảm xúc thay đổi của Yến Thu, đột nhiên xao động trong ba lô mèo, trái va phải đυ.ng, trong cổ họng phát ra tiếng kêu nhỏ xíu, giống như là cảnh cáo, thế nhưng phối với giọng sữa của nó thật sự chẳng có sức uy hϊếp gì.
Yến Thu thấy thế, cúi người mở ba lô mèo ra ôm nó đặt trên đầu gối, vừa vỗ về vừa cố gắng giải thích: "Tôi không có."
Nhưng lời còn hết câu đã bị Phó Trầm Trạch cắt ngang: "Phải, chúng tôi đều biết trong lòng cậu có trách móc, nhưng cậu muốn bù đắp gì chẳng lẽ không thể nói sao? Tại sao phải bỏ nhà đi để uy hϊếp?"
Yến Thu có chút mờ mịt quay đầu nhìn anh ta, có chút không hiểu ý của anh ta: "...Uy hϊếp?"
"Nếu không... thì là gì? Thế tại sao cậu phải làm to chuyện mà bỏ nhà đi? Chẳng phải là muốn chúng tôi hối hận sao?"
"Chúng tôi đều biết cậu giận, chúng tôi sẽ bù đắp thật tốt cho cậu, đừng gây chuyện nữa, được không?"
Hôm nay bởi vì vội vã lên đường, Yến Thu cả ngày nay chưa ăn cơm, có lẽ là do cung cấp dinh dưỡng không đủ, mỗi một câu nói của Phó Trầm Trạch đều khiến cậu tốn sức suy nghĩ một lúc lâu.
Nhưng dù cậu nghĩ thế nào đi chăng nữa cũng không thể hiểu được làm thế nào mà Phó Trầm Trạch đúc kết logic đó lên người mình được, cho rằng hành động của cậu là đang uy hϊếp?
Cậu là ai chứ? Lại có tư cách gì dùng chính bản thân mình uy hϊếp đến bọn họ?
Bọn họ rõ ràng không thèm để ý đến cậu kia mà.
Hơn nữa, dọc theo con đường rời xa nhà của cậu, khung cảnh xung quanh quen thuộc khiến cho trong đầu cậu chỉ toàn hình ảnh của cô, Đâu Đâu và chuyện quá khứ.
Làm gì có thời gian để nghĩ chuyện khác.
Phó Trầm Trạch thấy cậu không nói lời nào, cho rằng cuối cùng cậu cũng nghĩ thông suốt, bóp tắt nửa điếu thuốc còn lại.

Mấy ngày nay vì tìm Yến Thu anh ta gần như đã chạy khắp tất cả trạm xe từ thành phố A đến đây.
Liên tiếp mấy ngày không ngủ không nghỉ làm cho anh ta cũng có chút chịu không nổi, bởi vậy khi thấy Yến Thu không chịu nghe lời nên mới không thể khống chế được tính khí của mình.
Nhưng...
Phó Trầm Trạch nghiêng mắt nhìn sang phải.
Yến Thu cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, bởi vì đội mũ và khẩu trang, không nhìn thấy vẻ mặt của cậu, chỉ có thể nhìn thấy cậu nhẹ nhàng vuốt v e mèo con trong lòng, có vẻ như cuối cùng đã hiểu ra rồi.
Phó Trầm Trạch thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị tiếp tục lái xe.
Nhưng mà vừa cắm chìa khóa vào, chợt nghe Yến Thu nói: "Tôi chưa từng có suy nghĩ sẽ uy hϊếp mấy người."
"Không gì hết, tôi chỉ muốn về nhà thôi."
Phó Trầm Trạch vội vã dẫn cậu về gặp cha mẹ, bởi vậy hoàn toàn không chăm chú nghe lời cậu, chỉ nói: "Được rồi, bây giờ tôi đưa cậu về nhà."
Sau đó chợt nghe Yến Thu tiếp tục nói: "Không phải nhà họ Phó."
Phó Trầm Trạch nghe vậy, sửng sốt trong chốc lát: "Ý cậu là nhà họ Yến?"
Yến Thu nghe vậy, đột nhiên không muốn nói nữa, vì thế im lặng.
Nhưng Phó Trầm Trạch lại tiếp tục truy hỏi: "Lúc trước hình như bọn họ không tốt với cậu nhỉ!?"
Yến Thu nhớ tới cuộc sống trước kia, trả lời: "Ừm."
"Vậy thì tôi càng không hiểu, tại sao cậu còn phải ngàn dặm xa xôi chạy về?"
Yến Thu không nói gì nữa, chỉ lặng im nhìn gương chiếu hậu ngoài cửa sổ.
Xe Phó Trầm Trạch đã quay đầu, biển hiệu thị trấn Thiển An cách cậu càng ngày càng xa.
Phó Trầm Trạch thấy cậu vẫn không trả lời, cũng không để ý, tự mình chủ động đổi đề tài.
"Hôm nay muộn quá rồi, chúng ta đi tìm khách sạn trước, ngày mai chúng ta lại ngồi máy bay trở về."
"Cha mẹ rất nhớ cậu, thật đấy."
"Cậu không biết đâu, mấy ngày cậu bỏ nhà đi, mẹ đều lấy nước mắt rửa mặt."
Phó Trầm Trạch ở trước mặt Yến Thu luôn luôn ít nói, anh ta cứ luôn cảm thấy mình không có gì để nói với đứa em trai này, nhưng chẳng biết vì sao hôm nay nhìn thấy cậu, lại đột nhiên nói nhiều hơn rất nhiều.
Có lẽ là vừa rồi lúc cầm cổ tay cậu chợt nhận ra có vẻ như cậu có hơi gầy quá rồi không?
Hay là do lần gặp lại này trên người Yến Thu vẫn luôn bị bao phủ bởi một màn sương mờ.
Phó Trầm Trạch cũng không nói rõ đó là gì, chỉ là cảm thấy mình nên nói chuyện với cậu nhiều hơn.
Nếu không...
Cậu dường như sắp vỡ tan rồi.
Phó Trầm Trạch từ trước đến nay là một người luôn theo ý mình, thế nên cũng mặc kệ cậu có trả lời hay không, cứ thế câu được câu không nói chuyện với cậu.
"Lần sau cậu muốn đi đâu thì nói trước một tiếng, nếu có thời gian chúng tôi sẽ đi cùng cậu, chuyện không nói tiếng nào rồi biến mất như thế này, hy vọng không xảy ra nữa."
"Lần này cha mẹ đã mất rất nhiều tinh thần vì tìm cậu."
"Gần đây cha không đến công ty, mẹ thì cứ ôm ảnh của cậu khóc mãi."
"...Chúng tôi biết cậu tức giận vì chuyện lần trước."
"Đúng là...". Đam Mỹ Hiện Đại
Phó Trầm Trạch giãy dụa thật lâu, vẫn mãi không nói ra được câu đó.
_____


Chương trước Chương tiếp
Loading...