Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng - truyen full -
Chương 98
“Mới đầu phản ứng cảm xúc rất dữ dội. Em khóc suốt, mất ngủ triền miên, đau đớn vô cùng. Nhưng những cảm xúc đó vẫn còn sống động, chân thật. Ít ra lúc đó em còn cảm nhận được.” Lý Khinh Diêu nói: “Sau này không biết từ lúc nào, em đã không còn cảm giác với bất cứ ai hay chuyện gì, em cũng không thấy buồn, nhưng vẫn mất ngủ, phải đến hai ba giờ sáng mới chợp mắt được. Có một thời gian, mỗi sáng em đều tỉnh dậy đúng lúc 4 giờ 38 phút. Đến giờ em vẫn còn nhớ như in thời gian này, vì mỗi khi mở mắt ra, không cần báo thức em vẫn dậy đúng giờ này không lệch một phút.
Em thấy bực dọc, bất mãn với tất cả mọi người, rồi lại cảm thấy chắc chắn mọi người đều ghét em. Chỉ một việc nhỏ thôi cũng khiến em suy đi nghĩ lại rất lâu, lúc nào em cũng lo lắng, đầu óc hoàn toàn không yên, không thể kiểm soát nổi. Em nghĩ anh trai em giờ đang ở đâu, Lạc Hoài Tranh ở trong tù sống thế nào. Em nghĩ tại sao người gặp chuyện không phải là em, em có gì mà lại được trải qua cuộc sống bình yên thoải mái thế này?
Nhiều khi em còn lo lắng vô cớ, em lo bị xe tông chết khi ra đường, em lo bố mẹ cũng gặp chuyện, em lo không tốt nghiệp được. Tất cả những nỗi sợ ấy đều phi lôgíc, đều là những nỗi sợ về những điều chưa biết. Chính vì mọi thứ chưa xảy ra và chỉ tồn tại trong đầu, nên em không tìm ra cách giải quyết, chỉ biết lo lắng vô ích mà thôi.
Em còn từng….nghĩ đến chuyện tự tử. Nhìn ra cửa sổ, em nghĩ nếu mình cứ nhảy xuống thì sẽ không phải lo lắng gì nữa, thật nhẹ nhõm. Nhưng em không điên rồ đến vậy, em vẫn còn bố mẹ, em không thể chết, nếu chết đi thì thật ích kỷ. Hơn nữa, vẫn chưa tìm được anh trai thì làm sao em có thể chết được?”
Vừa dứt lời, Lý Khinh Diêu liền cảm thấy hối hận, nhẽ ra cô không nên nói. Nhưng đồng thời cô lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi ở bên cạnh anh.
Lý Khinh Diêu nhìn vào mắt anh, ánh mắt trở nên trống rỗng.
Trần Phổ nhìn chằm chằm vào cô, mắt anh đã đỏ hoe không biết từ khi nào. Anh giơ tay đưa đến sát khuôn mặt cô. Lý Khinh Diêu không né tránh. Ngón cái của anh vuốt ve gò má trái của cô, rồi đến má phải, Lý Khinh Diêu mới cảm nhận được ướt át trên gương mặt.
Cô nói: “Anh không cần thương hại em. Suy cho cùng cũng do tâm lý em không đủ vững. Người có tâm lý vững thì sẽ không bao giờ bị trầm cảm.”
“Em nói gì ngớ ngẩn thế.” Trần Phổ rụt tay lại. “Tôi rất vui khi em thổ lộ những điều này cho tôi nghe. Tôi hứa sẽ không nói với ai khác, nghe xong sẽ quên ngay. Em thực sự giỏi lắm, em còn giỏi hơn tôi nghĩ nhiều. Em nhìn em bây giờ mà xem, làm việc xuất sắc, ai cũng yêu mến. Em là lính mới cừ nhất trong toàn cục đấy, lại còn biết giúp đỡ người thận hư nữa còn gì? Em là người hoàn hảo hiếm có đấy.”
Lý Khinh Diêu bị anh chọc cười, “Chỉ giỏi chém gió.” Nhưng nước mắt cô lại rơi. Trần Phổ giơ tay dùng ngón cái lau sạch nước mắt cho cô.
“Xin lỗi em.” Anh nói.
“Vì sao?”
Trần Phổ hít sâu một hơi, anh nói: “Mấy tháng trước, tôi còn phê bình em, nói rằng em đối xử giả tạo với tất cả mọi người, kể cả tôi. Hiện tại tôi mới hiểu, có lẽ đó là cách em bảo vệ bản thân nhỉ? Em đã rất cố gắng để hòa nhập với mọi người, rõ ràng em làm rất tốt nhưng tôi lại tự cho mình thông minh, cứ đòi hỏi cái gọi là bản chất thật. Tôi ngốc quá. Khoảng thời gian đó chắc hẳn em khó chịu và áp lực lắm nhỉ?”
Lý Khinh Diêu nói: “Trần Phổ, em không phải là búp bê sứ. Em nói mình không đủ mạnh, là không đủ chứ không phải không mạnh. Em đã quyết tâm vượt qua, tích cực phối hợp điều trị, mẹ em còn kê thêm thuốc Đông y nên chắc chắn có thể vượt qua. Khi đó em rất tức giận, nhưng thật ra…anh cũng đã giúp em. Giống như người đuối nước đã dùng hết sức leo lên bờ sống, chỉ còn một bước cuối cùng nhưng cô ấy lại do dự không bước tiếp. Đúng lúc đó, anh đột nhiên chạy đến đá một phát từ phía sau lưng.
Anh hiểu không? Sau đó, em đã thoải mái hơn khi giao tiếp với mọi người, như tìm lại được một phần bản thân trước đây. Nếu anh không nói, em thật sự đã quên em từng muốn trở thành người thế nào, muốn sống cuộc sống ra sao. Mà hai điều này mới làm nên con người chúng ta.”
Trần Phổ giơ ngón cái, “Câu này rất triết lý.”
“Đương nhiên rồi. Hồi ấy em đọc nhiều sách tâm lý học lắm đấy.”
Sau một hồi tâm sự, rõ ràng những chuyện buồn ngày xưa vẫn còn đó, nhưng hai người đều đã cảm thấy nhẹ lòng, nói chuyện thoải mái với nhau. Cảm giác này thật nhẹ nhàng, không quá mãnh liệt nhưng lại có thể thấm nhuần vào từng sợi tóc từng đốt xương trong cơ thể, khiến bạn thư thái từ trong ra ngoài.
“Hứa rồi đấy nhé. Sau này không được đối xử với em như búp bê sứ nhé. Em khỏe rồi, anh làm vậy em sẽ thấy khó chịu đó.”
“Cam đoan sẽ không làm như vậy. Vẫn câu nói cũ, Đội hai của chúng ta, đàn ông như trâu, đàn bà như đàn ông. Bảo đảm sẽ không để em sống thoải mái đâu.”
Lý Khinh Diêu cười tươi, nước mắt trên gương mặt đã khô từ lâu. Cô nói: “Em rất tò mò, anh lớn từng này rồi có gặp phải khó khăn nào như em không?”
Ngoại trừ anh trai em —— Cô thầm bổ sung thêm một câu.
Kết quả Trần Phổ trả lời: “Này còn cần hỏi à? Khó khăn duy nhất tôi không vượt qua được trong đời chính là anh trai em. Nói thật, từ nhỏ tới lớn tôi muốn gì được nấy. Ở nhà tôi là con út, được cả nhà yêu thương chiều chuộng, đặc biệt là bà nội, hầu như việc gì bà cũng chiều theo tôi.
Nhưng hồi ấy tôi cũng không ngoan lắm. Từ mẫu giáo đến cấp ba, thú thật tôi toàn là trùm trường. Gia đình sợ tôi hư nên mới bắt tôi phải học trường cảnh sát. Lúc đầu cả nhà dự là sau khi tôi no đòn roi tại trường cảnh sát, trở thành người tử tế thì sẽ để tôi về nhà kiếm việc gì đó làm, sống an nhàn hưởng thụ. Nhưng học được hai năm, tôi liền quyết định sau này sẽ làm cảnh sát, vì tôi muốn làm và gia đình cũng chiều theo tôi. Bố mẹ, anh cả và anh hai của tôi đã nói rồi, chỉ cần tôi không làm chuyện xấu thì tôi sống thế nào cũng được.
Hai năm đầu tìm anh trai em, ai cũng khen tôi là người nghĩa khí. Đến cả hai anh của tôi cũng bỏ tiền ra giúp, đương nhiên tôi cũng nhận hết, không nhận thì uổng lắm. Nhưng mấy năm gần đây, ai cũng khuyên tôi đừng tìm nữa.
Nhưng tôi vẫn muốn tìm. Thực ra đôi khi tôi nghĩ, cuộc đời con người có mục tiêu phấn đấu cũng tốt, có thêm động lực sống, cuộc đời cũng có ý nghĩa hơn.”
Lý Khinh Diêu bỗng nghiệm ra tại sao người như Trần Phổ có thể kiên trì tìm kiếm anh trai cô suốt một thời gian dài dù hy vọng mong manh, và anh vẫn quyết tâm tiếp tục tìm kiếm.
Bởi vì từ nhỏ anh đã luôn thuận buồm xuôi gió, gần như không gặp phải trắc trở khó khăn lớn nào. Cuộc đời anh từ khi sinh ra đã nhận được sự bảo bọc mà người khác không thể nào với tới. Đáng nhẽ anh phải sống một cuộc đời ung dung tự tại, vui vẻ phóng khoáng. Làm cảnh sát cũng là nghề nghiệp anh yêu thích.
Anh vốn là con cưng của trời, thủ khoa ngành đầu thai, là hoàng tử sống trong lâu đài vàng son không nếm mùi đời khổ, là ông trời con ngang ngược, hô mưa gọi gió. Anh chính là chủ nghĩa lý tưởng tuyệt đối.
Nhưng anh đã gặp được người tốt Lý Cẩn Thành chân chất thật thà. Họ cùng chung chí hướng, Trần Phổ ảnh hưởng từ anh ấy, thay đổi vì anh ấy, hai người trở thành bạn chí cốt của nhau.
Sau đó, Trần Phổ lại mất đi Lý Cẩn Thành.
Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời chàng hoàng tử bé nếm trải nỗi đau mất mát.
Đa số mọi người sẽ đau khổ một thời gian, cố gắng tìm kiếm một thời gian. Nếu không thể tìm được, họ chỉ còn biết mãi mãi nhớ về và tiếp tục sống.
Nhưng Trần Phổ thì khác.
Anh là hoàng tử bé được nuông chiều từ nhỏ tới lớn, anh là ông trời con không sợ trời không sợ đất. Anh không chấp nhận việc mất mát, không ai có thể khiến anh từ bỏ.
Thế là, anh đã chấp nhất, bỏ ngoài tai lời khuyên của mọi người, đánh đổi cả tuổi xuân, cả cuộc đời. Anh không quan tâm mất bao lâu, anh nhất định phải tìm lại được người bạn thân thiết nhất cuộc đời này.
Màn đêm u tối phản chiếu lên cửa kính, trên chuyến tàu ầm ầm không dứt. Trần Phổ đột nhiên nghe thấy tiếng thở dài của Lý Khinh Diêu: “Sao anh lại là người như thế…”
Trần Phổ không hiểu: “Tôi làm sao?”
“Đồ ngốc.”
“Đừng công kích cá nhân chứ.”
—Hết chương 98—
Em thấy bực dọc, bất mãn với tất cả mọi người, rồi lại cảm thấy chắc chắn mọi người đều ghét em. Chỉ một việc nhỏ thôi cũng khiến em suy đi nghĩ lại rất lâu, lúc nào em cũng lo lắng, đầu óc hoàn toàn không yên, không thể kiểm soát nổi. Em nghĩ anh trai em giờ đang ở đâu, Lạc Hoài Tranh ở trong tù sống thế nào. Em nghĩ tại sao người gặp chuyện không phải là em, em có gì mà lại được trải qua cuộc sống bình yên thoải mái thế này?
Nhiều khi em còn lo lắng vô cớ, em lo bị xe tông chết khi ra đường, em lo bố mẹ cũng gặp chuyện, em lo không tốt nghiệp được. Tất cả những nỗi sợ ấy đều phi lôgíc, đều là những nỗi sợ về những điều chưa biết. Chính vì mọi thứ chưa xảy ra và chỉ tồn tại trong đầu, nên em không tìm ra cách giải quyết, chỉ biết lo lắng vô ích mà thôi.
Em còn từng….nghĩ đến chuyện tự tử. Nhìn ra cửa sổ, em nghĩ nếu mình cứ nhảy xuống thì sẽ không phải lo lắng gì nữa, thật nhẹ nhõm. Nhưng em không điên rồ đến vậy, em vẫn còn bố mẹ, em không thể chết, nếu chết đi thì thật ích kỷ. Hơn nữa, vẫn chưa tìm được anh trai thì làm sao em có thể chết được?”
Vừa dứt lời, Lý Khinh Diêu liền cảm thấy hối hận, nhẽ ra cô không nên nói. Nhưng đồng thời cô lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi ở bên cạnh anh.
Lý Khinh Diêu nhìn vào mắt anh, ánh mắt trở nên trống rỗng.
Trần Phổ nhìn chằm chằm vào cô, mắt anh đã đỏ hoe không biết từ khi nào. Anh giơ tay đưa đến sát khuôn mặt cô. Lý Khinh Diêu không né tránh. Ngón cái của anh vuốt ve gò má trái của cô, rồi đến má phải, Lý Khinh Diêu mới cảm nhận được ướt át trên gương mặt.
Cô nói: “Anh không cần thương hại em. Suy cho cùng cũng do tâm lý em không đủ vững. Người có tâm lý vững thì sẽ không bao giờ bị trầm cảm.”
“Em nói gì ngớ ngẩn thế.” Trần Phổ rụt tay lại. “Tôi rất vui khi em thổ lộ những điều này cho tôi nghe. Tôi hứa sẽ không nói với ai khác, nghe xong sẽ quên ngay. Em thực sự giỏi lắm, em còn giỏi hơn tôi nghĩ nhiều. Em nhìn em bây giờ mà xem, làm việc xuất sắc, ai cũng yêu mến. Em là lính mới cừ nhất trong toàn cục đấy, lại còn biết giúp đỡ người thận hư nữa còn gì? Em là người hoàn hảo hiếm có đấy.”
Lý Khinh Diêu bị anh chọc cười, “Chỉ giỏi chém gió.” Nhưng nước mắt cô lại rơi. Trần Phổ giơ tay dùng ngón cái lau sạch nước mắt cho cô.
“Xin lỗi em.” Anh nói.
“Vì sao?”
Trần Phổ hít sâu một hơi, anh nói: “Mấy tháng trước, tôi còn phê bình em, nói rằng em đối xử giả tạo với tất cả mọi người, kể cả tôi. Hiện tại tôi mới hiểu, có lẽ đó là cách em bảo vệ bản thân nhỉ? Em đã rất cố gắng để hòa nhập với mọi người, rõ ràng em làm rất tốt nhưng tôi lại tự cho mình thông minh, cứ đòi hỏi cái gọi là bản chất thật. Tôi ngốc quá. Khoảng thời gian đó chắc hẳn em khó chịu và áp lực lắm nhỉ?”
Lý Khinh Diêu nói: “Trần Phổ, em không phải là búp bê sứ. Em nói mình không đủ mạnh, là không đủ chứ không phải không mạnh. Em đã quyết tâm vượt qua, tích cực phối hợp điều trị, mẹ em còn kê thêm thuốc Đông y nên chắc chắn có thể vượt qua. Khi đó em rất tức giận, nhưng thật ra…anh cũng đã giúp em. Giống như người đuối nước đã dùng hết sức leo lên bờ sống, chỉ còn một bước cuối cùng nhưng cô ấy lại do dự không bước tiếp. Đúng lúc đó, anh đột nhiên chạy đến đá một phát từ phía sau lưng.
Anh hiểu không? Sau đó, em đã thoải mái hơn khi giao tiếp với mọi người, như tìm lại được một phần bản thân trước đây. Nếu anh không nói, em thật sự đã quên em từng muốn trở thành người thế nào, muốn sống cuộc sống ra sao. Mà hai điều này mới làm nên con người chúng ta.”
Trần Phổ giơ ngón cái, “Câu này rất triết lý.”
“Đương nhiên rồi. Hồi ấy em đọc nhiều sách tâm lý học lắm đấy.”
Sau một hồi tâm sự, rõ ràng những chuyện buồn ngày xưa vẫn còn đó, nhưng hai người đều đã cảm thấy nhẹ lòng, nói chuyện thoải mái với nhau. Cảm giác này thật nhẹ nhàng, không quá mãnh liệt nhưng lại có thể thấm nhuần vào từng sợi tóc từng đốt xương trong cơ thể, khiến bạn thư thái từ trong ra ngoài.
“Hứa rồi đấy nhé. Sau này không được đối xử với em như búp bê sứ nhé. Em khỏe rồi, anh làm vậy em sẽ thấy khó chịu đó.”
“Cam đoan sẽ không làm như vậy. Vẫn câu nói cũ, Đội hai của chúng ta, đàn ông như trâu, đàn bà như đàn ông. Bảo đảm sẽ không để em sống thoải mái đâu.”
Lý Khinh Diêu cười tươi, nước mắt trên gương mặt đã khô từ lâu. Cô nói: “Em rất tò mò, anh lớn từng này rồi có gặp phải khó khăn nào như em không?”
Ngoại trừ anh trai em —— Cô thầm bổ sung thêm một câu.
Kết quả Trần Phổ trả lời: “Này còn cần hỏi à? Khó khăn duy nhất tôi không vượt qua được trong đời chính là anh trai em. Nói thật, từ nhỏ tới lớn tôi muốn gì được nấy. Ở nhà tôi là con út, được cả nhà yêu thương chiều chuộng, đặc biệt là bà nội, hầu như việc gì bà cũng chiều theo tôi.
Nhưng hồi ấy tôi cũng không ngoan lắm. Từ mẫu giáo đến cấp ba, thú thật tôi toàn là trùm trường. Gia đình sợ tôi hư nên mới bắt tôi phải học trường cảnh sát. Lúc đầu cả nhà dự là sau khi tôi no đòn roi tại trường cảnh sát, trở thành người tử tế thì sẽ để tôi về nhà kiếm việc gì đó làm, sống an nhàn hưởng thụ. Nhưng học được hai năm, tôi liền quyết định sau này sẽ làm cảnh sát, vì tôi muốn làm và gia đình cũng chiều theo tôi. Bố mẹ, anh cả và anh hai của tôi đã nói rồi, chỉ cần tôi không làm chuyện xấu thì tôi sống thế nào cũng được.
Hai năm đầu tìm anh trai em, ai cũng khen tôi là người nghĩa khí. Đến cả hai anh của tôi cũng bỏ tiền ra giúp, đương nhiên tôi cũng nhận hết, không nhận thì uổng lắm. Nhưng mấy năm gần đây, ai cũng khuyên tôi đừng tìm nữa.
Nhưng tôi vẫn muốn tìm. Thực ra đôi khi tôi nghĩ, cuộc đời con người có mục tiêu phấn đấu cũng tốt, có thêm động lực sống, cuộc đời cũng có ý nghĩa hơn.”
Lý Khinh Diêu bỗng nghiệm ra tại sao người như Trần Phổ có thể kiên trì tìm kiếm anh trai cô suốt một thời gian dài dù hy vọng mong manh, và anh vẫn quyết tâm tiếp tục tìm kiếm.
Bởi vì từ nhỏ anh đã luôn thuận buồm xuôi gió, gần như không gặp phải trắc trở khó khăn lớn nào. Cuộc đời anh từ khi sinh ra đã nhận được sự bảo bọc mà người khác không thể nào với tới. Đáng nhẽ anh phải sống một cuộc đời ung dung tự tại, vui vẻ phóng khoáng. Làm cảnh sát cũng là nghề nghiệp anh yêu thích.
Anh vốn là con cưng của trời, thủ khoa ngành đầu thai, là hoàng tử sống trong lâu đài vàng son không nếm mùi đời khổ, là ông trời con ngang ngược, hô mưa gọi gió. Anh chính là chủ nghĩa lý tưởng tuyệt đối.
Nhưng anh đã gặp được người tốt Lý Cẩn Thành chân chất thật thà. Họ cùng chung chí hướng, Trần Phổ ảnh hưởng từ anh ấy, thay đổi vì anh ấy, hai người trở thành bạn chí cốt của nhau.
Sau đó, Trần Phổ lại mất đi Lý Cẩn Thành.
Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời chàng hoàng tử bé nếm trải nỗi đau mất mát.
Đa số mọi người sẽ đau khổ một thời gian, cố gắng tìm kiếm một thời gian. Nếu không thể tìm được, họ chỉ còn biết mãi mãi nhớ về và tiếp tục sống.
Nhưng Trần Phổ thì khác.
Anh là hoàng tử bé được nuông chiều từ nhỏ tới lớn, anh là ông trời con không sợ trời không sợ đất. Anh không chấp nhận việc mất mát, không ai có thể khiến anh từ bỏ.
Thế là, anh đã chấp nhất, bỏ ngoài tai lời khuyên của mọi người, đánh đổi cả tuổi xuân, cả cuộc đời. Anh không quan tâm mất bao lâu, anh nhất định phải tìm lại được người bạn thân thiết nhất cuộc đời này.
Màn đêm u tối phản chiếu lên cửa kính, trên chuyến tàu ầm ầm không dứt. Trần Phổ đột nhiên nghe thấy tiếng thở dài của Lý Khinh Diêu: “Sao anh lại là người như thế…”
Trần Phổ không hiểu: “Tôi làm sao?”
“Đồ ngốc.”
“Đừng công kích cá nhân chứ.”
—Hết chương 98—