Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng - truyen full -
Chương 8
Mới sáng sớm Trần Phổ đã nhờ Đinh Quốc Cường nộp đơn lên lãnh đạo Cục Cảnh sát, đánh tiếng với trường Trung học số 29, yêu cầu phía nhà trường cố gắng phối hợp điều tra.
Tuy nhiên, thái độ của nhà trường chỉ ở mức miễn cưỡng, mặc dù bắt buộc phải đồng ý cho phép cảnh sát vào trường điều tra, nhưng nhà trường liên tục nhấn mạnh rằng phải kín đáo, không được gây ảnh hưởng đến trường học và không được gây ra bất kỳ làn sóng dư luận nào trong phụ huynh và học sinh.
Nhìn chung, trường Trung học số 29 chỉ được xếp vào loại trung bình khá so với các trường Trung học trong toàn thành phố. Tỷ lệ học sinh đỗ đại học đạt mức trung bình, chất lượng giáo viên và chất lượng học sinh đầu vào cũng chỉ ở tầm trung. Nhưng ở thành phố nổi tiếng với “giáo dục chạy đua” như Tương Thành, thì thi đỗ một trường Trung học Phổ thông bình thường là điều không hề dễ, thế nên Trường Trung học số 29 có rất đông đảo giáo viên và học sinh.
Châu Sầm, cô giáo trẻ tuổi dạy môn Lịch sử lớp 12 phụ trách đón tiếp Trần Phổ và Lý Khinh Diêu.
Châu Sầm độ hai lăm hai sáu tuổi, ngoại hình bình thường, nét mặt hiền hòa, chỉ có đôi mắt đỏ ửng. Sau khi hai bên giới thiệu qua lại, câu đầu tiên mà Châu Sầm nói đó là: “Thầy Lưu…đã thật sự qua đời rồi sao?”
Châu Sầm bật khóc: “Tôi sống ở căn phòng tầng năm của tòa nhà đối diện với phòng thầy Lưu. Hôm qua xe cảnh sát tới, tôi nghe hàng xóm nói thầy ấy đã xảy ra chuyện. Sau đó, tôi đứng trên tầng nhìn thấy có người bị khiêng ra ngoài bằng cáng cứu thương, tôi cũng không dám xuống xem, mọi người ai cũng bảo thầy ấy đã qua đời rồi. Anh cảnh sát, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Chiều hôm qua thầy Lưu vẫn còn bình thường, sao lại tự dưng…”
Trần Phổ giọng đầy áy náy: “Xin lỗi cô, chúng tôi không thể tiết lộ tình tiết vụ án cụ thể, hiện tại vẫn còn đang trong quá trình điều tra, vậy nên mới cần sự hợp tác và hỗ trợ đến từ phía nhà trường.”
Châu Sầm gật đầu.
Trần Phổ liếc mắt nhìn Lý Khinh Diêu, Lý Khinh Diêu hiểu ý anh ngay, nháy mắt trái với anh, khiến Trần Phổ rùng cả mình.
Lý Khinh Diêu lấy khăn tay tiến đến, vỗ nhẹ vai Châu Sầm rồi nhỏ nhẹ an ủi cô.
Trần Phổ đi lại phía sau hai người, nghe thấy tiếng nức nở của Châu Sầm từ từ dừng lại, cô ấy vẫn nắm chặt tay Lý Khinh Diêu, trò chuyện cùng cô, Lý Khinh Diêu hỏi gì Châu Sầm cũng đáp.
Trần Phổ thầm nghĩ, tuy Lý Khinh Diêu giả nhâ giả nghĩa thật, nhưng cũng có tác dụng đấy chứ. Chí ít giờ anh cũng không còn phải lúng túng nhìn nạn nhân nữ hoặc gia quyến nữ khóc mãi không ngừng, rồi còn phải vắt óc suy nghĩ những lời an ủi.
Theo sự sắp xếp của Châu Sầm, người đầu tiên bọn họ gặp là thầy Cao Kế Xương, 43 tuổi, tổ trưởng khối lớp 12, tổ trưởng tổ Toán trường Trung học, cũng là giáo viên Toán dạy Trương Hi Ngọc lúc đó.
Xét theo tuổi tác và chức vị của Cao Kế Xương cũng biết ông hiện là lực lượng cốt cán trong trường, sự nghiệp rộng mở. Cao Kế Xương có phòng làm việc riêng đơn giản, sau khi dẫn hai người vào trong, Châu Sầm cũng tránh đi theo như Lý Khinh Diêu mách bảo.
Nhìn từ bên ngoài, Cao Kế Xương rất phù hợp với hình ảnh thầy giáo ưu tú trong tưởng tượng của mọi người. Vóc người ông trung bình, không gầy không béo, mặc chiếc áo khoác đen và quần tây được cắt may tỉ mỉ, ông đeo kính, gương mặt đoan chính. Chỉ cần ngồi im không nói gì, cũng toát lên khí chất uy nghiêm của người theo nghề giáo.
Thậm chí có thể nói, Cao Kế Xương trông khá ổn, ngoại hình chính trực đúng kiểu mà ông bà thế hệ trước ưa chuộng, mắt to mày rậm, da cũng trắng, nếu nói ông chỉ mới ngoài ba mươi thì cũng có người tin. Chỉ có điều, lúc nào ông cũng rất nghiêm túc, già dặn hơn tuổi.
Lý Khinh Diêu lại quan sát xung quanh, kệ sách bên tường đen tuyền, xếp lộn xộn rất nhiều sách. Có mấy quyển sách còn đang mở những đã được nhét lên trên kệ rồi, đa phần là sách nghiên cứu và tuyển tập đề. Hàng trên cùng bày một vài quyển sách quản lý học và sách nổi tiếng trên thế giới, có vài quyển đã cũ, cho thấy chủ nhân thường xuyên đọc chúng.
Bàn cũng màu đen, chất đầy các loại sách vở, bài thi. Góc bàn để một chiếc túi còn đang mở và bao thuốc lá “Hòa Thiên Hạ”, loại thuốc lá này rất đắt, 100 tệ một bao, còn cả một chiếc bật lửa Zippo hình dạng kỳ lạ. Trước mặt Cao Kế Xương còn đặt một chiếc bình giữ nhiệt màu đen mang thương hiệu Nhật Bản.
Cao Kế Xương nhìn Trần Phổ, rồi lại nhìn Lý Khinh Diêu, ánh mắt soi xét rõ ràng.
“Hai vị cảnh sát, hiệu trưởng đã nói với tôi rồi. Hai đồng chí muốn hỏi gì thì cứ hỏi. Nhưng ba mươi phút nữa tôi còn một tiết dạy, mong hai cô cậu tranh thủ thời gian.”
Trần Phổ lấy bút và cuốn sổ tay màu đen ra, Lý Khinh Diêu cũng lập tức lấy trong túi ra một cuốn sổ màu trắng da mềm. Sáng sớm cô không kịp đến Cục Cảnh sát lĩnh nên cầm theo từ nhà. Bìa sổ là một bức tranh sơn dầu rất trừu tượng, bầu trời sặc sỡ sắc màu, có một cô bé cầm bóng bay đang rơi xuống. Trong tay Lý Khinh Diêu còn cầm một cây bút nhỏ màu xanh lam nhạt bán trong xuống, lấp lánh dưới ánh đèn.
Ánh mắt Trần Phổ lướt qua cuốn sổ và cây bút của cô rồi rời đi.
Anh mở chế độ ghi âm trong điện thoại: “Ông không ngại chứ?”
Cao Kế Xương cười: “Không sao, đâu có chuyện gì phải giấu diếm.”
“Chắc ông đã nghe đến chuyện của Lưu Hoài Tín rồi nhỉ?”
Vẻ mặt Cao Kế Xương trở nên nghiêm trọng: “Hiệu trưởng đã nói cho tôi biết rồi, thầy Lưu là một giáo sư trẻ tuổi rất xuất sắc. Tôi và thầy hiệu trưởng đặt rất nhiều kỳ vọng vào thầy ấy. Không ngờ…thầy ấy lại nghĩ quẩn.”
Cảnh sát tạm thời không tiết lộ quá nhiều với nhà trường, chỉ đề cập đến chuyện cắt cổ tay và di thư mà thôi.
Trần Phổ: “Chúng tôi cũng chỉ điều tra theo quy định. Dù sao vấn đề thầy giáo tự sát vì quá áp lực cũng sẽ gây xôn xao dư luận, thành phố rất xem trọng.”
Nét mặt Cao Kế Xương như “tôi hiểu mà”, rồi lại thở dài.
“Thầy cảm thấy thầy Lưu bình thường là người thế nào?”
Cao Kế Xương lấy bật lửa và thuốc, nhìn Lý Khinh Diêu, ánh mắt sắc sảo nhưng lại hiền hòa: “Cô cảnh sát không ngại chứ?”
Từ khi bước vào trường Trung học số 29, Lý Khinh Diêu đã lấy lại hình tượng nữ cảnh sát dịu dàng ấm áp, cô mỉm cười đáp: “Không ngại ạ.”
Nụ cười của Cao Kế Xương càng trở nên chân thật hơn, ông nheo mắt lại châm thuốc rít một hơi, nói tiếp: “Thầy Lưu là một người rất nghị lực, cũng rất có sức hút.
Thầy ấy tốt nghiệp từ trường đại học có tiếng, lúc đó không tìm được việc làm nên thi cao học mấy năm trời, đỗ một trường đại học tốt hơn. Sau khi tốt nghiệp, thầy ấy xuất sắc vượt qua hơn nghìn ứng cử viên, xếp vị trí thứ ba và được nhận vào trường chúng tôi, tôi chính là người phỏng vấn thầy ấy. Suốt hai năm giảng dạy, thầy Lưu luôn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao, thậm chí có thể nói là dốc hết tâm huyết. Giáo viên lẫn học sinh đều rất quý mến thầy ấy.
Có lẽ thầy ấy đã đặt ra yêu cầu quá cao cho bản thân, cố gắng quá mức. Tháng trước, chúng tôi lập danh sách giáo viên xuất sắc cấp thành phố, thầy ấy không được chọn, âu cũng do còn quá trẻ. Tôi không biết chuyện này có liên quan gì hay không, nhưng có lẽ nó đã giáng một đòn nặng nề vào thầy ấy. Tôi thật sự rất đau lòng, nếu sớm biết thầy ấy có suy nghĩ như vậy thì tôi chắc chắn sẽ khuyên nhủ, động viên thầy ấy. Thật quá đáng tiếc cho một chàng trai tài giỏi đẹp trai như thầy Lưu.”
Nét bi thương trên gương mặt Cao Kế Xương càng đậm hơn, mắt rưng rưng, ông quay đầu lau nước mắt.
Lý Khinh Diêu rút giấy đưa cho ông: “Chia buồn cùng thầy!”
Lý Cao Xương nghẹn ngào nhận lấy tờ giấy: “Cảm ơn cô.”
“Bình thường thầy Lưu có mâu thuẫn với ai trong trường không?” Trần Phổ hỏi tiếp.
Cao Kế Xương nghĩ ngợi rồi lắc đầu: “Không có, tôi không nghĩ ra. Thầy Lưu là một người ôn hòa, chưa bao giờ xích mích với ai cả.”
“Là người tốt bụng?” Trần Phổ truy hỏi.
Cao Kế Xương ngẩn người: “Có thể nói là vậy.”
“Vậy còn phía học sinh thì sao?”
Cao Kế Xương nheo mắt, ngẫm nghĩ một hồi rồi vẫn lắc đầu: “Thầy Lưu chỉ dạy môn Ngữ Văn ở hai lớp, lại không phải giáo viên chủ nhiệm. Có lẽ cũng có học sinh làm thầy ấy lo lắng, nhưng nói tới mâu thuẫn thì chắc chắn không có.”
“À, thầy Lưu đã hai mươi tám tuổi, thế đã có bạn gái chưa?”
“Tôi không thấy ai nói.”
“Câu hỏi cuối cùng, thầy Lưu còn rất trẻ, ngoại hình lại ưa nhìn. Lúc còn sống thầy ấy có vướng phải tin đồn xấu liên quan đến học sinh nữ hay không?”
Cao Kế Xương sửng sốt, nhíu mày ngay tức thì: “Không có chuyện này! Trường học chúng tôi chỉ có một vài học sinh hư đốn không uốn nắn được, học sinh nữ bất hảo, yêu đương, hút thuốc, đánh nhau, trường nào mà chẳng có? Nhưng giáo viên trường chúng tôi ai cũng có đạo đức tốt, tuyệt đối không thể nào xảy ra chuyện như vậy, chúng tôi cũng kiên quyết không cho phép!”
Người thứ hai bọn họ gặp là Phương Thần Vũ, giáo viên dạy môn Vật Lý và là giáo viên chủ nhiệm của Trương Hi Ngọc, đồng thời là đồng nghiệp của Lưu Hoài Tín.
Phương Thần Vũ không có phòng làm việc riêng nên gặp hai người tại một phòng họp. Hiện anh đã ba mươi hai tuổi, dáng người cao gầy, mặc áo hoodie màu xám và quần thể thao màu đen, đeo một chiếc kính gọng vàng, trắng trẻo sạch sẽ, thoạt nhìn, nói là sinh viên đại học cũng có người tin.
Phương Thần Vũ cầm ly giấy rót nước nóng cho hai người rồi mới ngồi xuống, im lặng, viền mắt đỏ ửng.
“Chắc anh đã nghe đến chuyện của thầy Lưu rồi nhỉ?” Trần Phổ hỏi.
Phương Thần Vũ hít sâu một hơi, bình tĩnh đáp: “Tôi không ngờ thầy ấy lại…Chuyện này thật khó mà tin được. Ngày hôm qua thầy ấy còn rất bình thường. Tôi nghĩ thầy ấy sẽ không nghĩ quẩn đầu. Anh cảnh sát, mong các anh hãy điều tra kỹ càng, khả năng thầy ấy không tự sát thì sao?”
Trần Phổ nghe xong liền đặt bút xuống: “Tại sao anh cho rằng thầy ấy không tự sát? Anh phát hiện ra điều gì sao?”
Phương Thần Vũ đẩy gọng kính: “Tôi không phát hiện ra điều gì bất thường cả, cuộc sống này đâu phải tiểu thuyết, tôi cũng không phải là thám tử tài ba nhạy bén. Nhưng tôi có khả năng phán đoán logic của một người bình thường. Thầy ấy mà tự sát thì không hợp logic tí nào.”
“Anh nói tôi nghe thử.”
“Thứ nhất, thầy Lưu vốn là người có tâm lý rất vững, bản thân tôi cũng vậy, thế nên hai chúng tôi có quan hệ rất tốt. Một người có tâm lý vững, biết rõ bản thân muốn gì, thì trong đầu sẽ không bao giờ xuất hiện hai chữ “tự sát”.
Thứ hai, thầy ấy không hề gặp phải khó khăn quá lớn và không thể vượt qua trong công việc và cuộc sống. Thầy ấy luôn hoàn thành tốt công việc, còn là giáo viên trẻ mà nhà trường chú trọng bồi dưỡng. Tôi biết thầy ấy xuất thân từ nông thôn, điều kiện gia đình không tốt, còn có hai người anh trai. Thi thoảng phải gửi tiền về nhà, nhưng dường như thầy ấy chưa bao giờ phiền não vì vấn đề này, mối quan hệ với gia đình không tốt cũng không xấu. Tôi cho rằng gia đình không ảnh hưởng quá nhiều đến thầy ấy.
Thứ ba, thầy ấy vô cùng nhiệt huyết với giảng dạy, yêu thương học sinh hết mực. Thầy ấy là người duy nhất dồn hết tâm huyết cho nhà trường mà tôi từng gặp. Nói thật, tôi làm giáo viên cũng là vì muốn phát huy sở trường và cũng vì sĩ diện thôi. Thầy ấy khác tôi, lúc nào cũng mang trong mình tinh thần cống hiến mãnh liệt. Thậm chí, tôi thấy…” Phương Thần Vũ đang nói năng trôi chảy thì dừng lại.
“Anh sao vậy?” Lý Khinh Diêu dịu dàng hỏi anh.
Phương Thần Vũ nhận được sự cổ vũ, do dự một lát rồi nói tiếp: “Tôi thấy, thầy ấy quá nghiêm khắc với công việc và bản thân, y như một nhà sư khổ hạnh. Phần lương, ngoại trừ trích một khoản nhỏ gửi về cho gia đình thì thầy ấy dành toàn bộ tiền lương của mình để mua tài liệu nghiên cứu, tham gia các khóa đào tạo hoặc là giúp đỡ học sinh nghèo. Thầy ấy không mua quần áo đẹp, không ăn món đắt tiền, cũng không yêu đương. Thầy ấy tầm tuổi tôi, nhưng dường như đã đánh mất ham muốn thế tục.”
Lý Khinh Diêu: “Ý anh là, tính cách thầy ấy có phần cực đoan? Cực đoan trong công việc?”
“Có thể nói vậy.”
“Vừa nãy anh cảm thấy anh ta không tự sát, nhưng Lưu Hoài Tín mà anh miêu tả lại khá cực đoan.”
Đôi mắt nhỏ hẹp của Phương Thần Vũ ẩn sau cặp kính mỏng của Phương Thần Vũ mở to ra.
Trần Phổ cười nhạt, hời hợt, Lý Khinh Diêu cũng không biết anh đang cười với Phương Thần Vỹ hay là đang cười câu cô nói.
Trần Phổ hỏi: “Liệu việc không được xét giáo viên tiêu biểu cấp thành phố tháng trước có ảnh hưởng lớn đến tâm lý của thầy Lưu không?”
Phương Thần Vũ im lặng một lát rồi nói: “Thầy ấy cũng rất thất vọng, tâm trạng ủ rũ mấy ngày liền, lần đấy tôi đã được xét. Nhưng thầy ấy đã nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, tự sát vì một lần xét khen thưởng? Sao có thể.”
“Lưu Hoài Tín còn rất trẻ, ngoại hình lại ưa nhìn. Lúc còn sống thầy ấy có vướng phải tin đồn xấu liên quan đến học sinh nữ hay không?”
“Chuyện xấu thì không có, nhưng đây quả thật là một chuyện làm thầy ấy đau đầu. Tôi nghe bảo có vài học sinh nữ ở trường Trung học đã tỏ tình với thầy ấy, nhưng thầy ấy đều từ chối. Sao có thể xảy ra chuyện này được? Dính một tí thôi là sự nghiệp của chúng tôi đi tong, huống chi là thầy ấy, trong lòng thầy ấy chỉ có công việc thôi.”
“Anh biết ai từng tỏ tình với thầy ấy không?”
“Tôi không rõ, thầy ấy không nói, tôi cũng không hỏi. Tôi không quan tâm đến chuyện này, vô nghĩa lắm.”
“Chúng tôi cũng muốn tìm hiểu về một vụ án năm ngoái. Trương Hi Ngọc nhảy lầu năm ngoái là học sinh lớp anh à?”
Phương Thần Vũ luôn giữ vẻ mặt lý trí cuối cùng cũng trở nên hoảng hốt, gương mặt trắng như trứng gà bóc dần dần đỏ bừng.
“Trương Hi Ngọc là học sinh lớp tôi. Con bé là vết nhơ duy nhất trong sự nghiệp giảng dạy của tôi, cũng là người duy nhất mà tôi thấy hổ thẹn trong đời, tôi sẽ không bao giờ quên con bé.”
—Hết chương 8—
Tuy nhiên, thái độ của nhà trường chỉ ở mức miễn cưỡng, mặc dù bắt buộc phải đồng ý cho phép cảnh sát vào trường điều tra, nhưng nhà trường liên tục nhấn mạnh rằng phải kín đáo, không được gây ảnh hưởng đến trường học và không được gây ra bất kỳ làn sóng dư luận nào trong phụ huynh và học sinh.
Nhìn chung, trường Trung học số 29 chỉ được xếp vào loại trung bình khá so với các trường Trung học trong toàn thành phố. Tỷ lệ học sinh đỗ đại học đạt mức trung bình, chất lượng giáo viên và chất lượng học sinh đầu vào cũng chỉ ở tầm trung. Nhưng ở thành phố nổi tiếng với “giáo dục chạy đua” như Tương Thành, thì thi đỗ một trường Trung học Phổ thông bình thường là điều không hề dễ, thế nên Trường Trung học số 29 có rất đông đảo giáo viên và học sinh.
Châu Sầm, cô giáo trẻ tuổi dạy môn Lịch sử lớp 12 phụ trách đón tiếp Trần Phổ và Lý Khinh Diêu.
Châu Sầm độ hai lăm hai sáu tuổi, ngoại hình bình thường, nét mặt hiền hòa, chỉ có đôi mắt đỏ ửng. Sau khi hai bên giới thiệu qua lại, câu đầu tiên mà Châu Sầm nói đó là: “Thầy Lưu…đã thật sự qua đời rồi sao?”
Châu Sầm bật khóc: “Tôi sống ở căn phòng tầng năm của tòa nhà đối diện với phòng thầy Lưu. Hôm qua xe cảnh sát tới, tôi nghe hàng xóm nói thầy ấy đã xảy ra chuyện. Sau đó, tôi đứng trên tầng nhìn thấy có người bị khiêng ra ngoài bằng cáng cứu thương, tôi cũng không dám xuống xem, mọi người ai cũng bảo thầy ấy đã qua đời rồi. Anh cảnh sát, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Chiều hôm qua thầy Lưu vẫn còn bình thường, sao lại tự dưng…”
Trần Phổ giọng đầy áy náy: “Xin lỗi cô, chúng tôi không thể tiết lộ tình tiết vụ án cụ thể, hiện tại vẫn còn đang trong quá trình điều tra, vậy nên mới cần sự hợp tác và hỗ trợ đến từ phía nhà trường.”
Châu Sầm gật đầu.
Trần Phổ liếc mắt nhìn Lý Khinh Diêu, Lý Khinh Diêu hiểu ý anh ngay, nháy mắt trái với anh, khiến Trần Phổ rùng cả mình.
Lý Khinh Diêu lấy khăn tay tiến đến, vỗ nhẹ vai Châu Sầm rồi nhỏ nhẹ an ủi cô.
Trần Phổ đi lại phía sau hai người, nghe thấy tiếng nức nở của Châu Sầm từ từ dừng lại, cô ấy vẫn nắm chặt tay Lý Khinh Diêu, trò chuyện cùng cô, Lý Khinh Diêu hỏi gì Châu Sầm cũng đáp.
Trần Phổ thầm nghĩ, tuy Lý Khinh Diêu giả nhâ giả nghĩa thật, nhưng cũng có tác dụng đấy chứ. Chí ít giờ anh cũng không còn phải lúng túng nhìn nạn nhân nữ hoặc gia quyến nữ khóc mãi không ngừng, rồi còn phải vắt óc suy nghĩ những lời an ủi.
Theo sự sắp xếp của Châu Sầm, người đầu tiên bọn họ gặp là thầy Cao Kế Xương, 43 tuổi, tổ trưởng khối lớp 12, tổ trưởng tổ Toán trường Trung học, cũng là giáo viên Toán dạy Trương Hi Ngọc lúc đó.
Xét theo tuổi tác và chức vị của Cao Kế Xương cũng biết ông hiện là lực lượng cốt cán trong trường, sự nghiệp rộng mở. Cao Kế Xương có phòng làm việc riêng đơn giản, sau khi dẫn hai người vào trong, Châu Sầm cũng tránh đi theo như Lý Khinh Diêu mách bảo.
Nhìn từ bên ngoài, Cao Kế Xương rất phù hợp với hình ảnh thầy giáo ưu tú trong tưởng tượng của mọi người. Vóc người ông trung bình, không gầy không béo, mặc chiếc áo khoác đen và quần tây được cắt may tỉ mỉ, ông đeo kính, gương mặt đoan chính. Chỉ cần ngồi im không nói gì, cũng toát lên khí chất uy nghiêm của người theo nghề giáo.
Thậm chí có thể nói, Cao Kế Xương trông khá ổn, ngoại hình chính trực đúng kiểu mà ông bà thế hệ trước ưa chuộng, mắt to mày rậm, da cũng trắng, nếu nói ông chỉ mới ngoài ba mươi thì cũng có người tin. Chỉ có điều, lúc nào ông cũng rất nghiêm túc, già dặn hơn tuổi.
Lý Khinh Diêu lại quan sát xung quanh, kệ sách bên tường đen tuyền, xếp lộn xộn rất nhiều sách. Có mấy quyển sách còn đang mở những đã được nhét lên trên kệ rồi, đa phần là sách nghiên cứu và tuyển tập đề. Hàng trên cùng bày một vài quyển sách quản lý học và sách nổi tiếng trên thế giới, có vài quyển đã cũ, cho thấy chủ nhân thường xuyên đọc chúng.
Bàn cũng màu đen, chất đầy các loại sách vở, bài thi. Góc bàn để một chiếc túi còn đang mở và bao thuốc lá “Hòa Thiên Hạ”, loại thuốc lá này rất đắt, 100 tệ một bao, còn cả một chiếc bật lửa Zippo hình dạng kỳ lạ. Trước mặt Cao Kế Xương còn đặt một chiếc bình giữ nhiệt màu đen mang thương hiệu Nhật Bản.
Cao Kế Xương nhìn Trần Phổ, rồi lại nhìn Lý Khinh Diêu, ánh mắt soi xét rõ ràng.
“Hai vị cảnh sát, hiệu trưởng đã nói với tôi rồi. Hai đồng chí muốn hỏi gì thì cứ hỏi. Nhưng ba mươi phút nữa tôi còn một tiết dạy, mong hai cô cậu tranh thủ thời gian.”
Trần Phổ lấy bút và cuốn sổ tay màu đen ra, Lý Khinh Diêu cũng lập tức lấy trong túi ra một cuốn sổ màu trắng da mềm. Sáng sớm cô không kịp đến Cục Cảnh sát lĩnh nên cầm theo từ nhà. Bìa sổ là một bức tranh sơn dầu rất trừu tượng, bầu trời sặc sỡ sắc màu, có một cô bé cầm bóng bay đang rơi xuống. Trong tay Lý Khinh Diêu còn cầm một cây bút nhỏ màu xanh lam nhạt bán trong xuống, lấp lánh dưới ánh đèn.
Ánh mắt Trần Phổ lướt qua cuốn sổ và cây bút của cô rồi rời đi.
Anh mở chế độ ghi âm trong điện thoại: “Ông không ngại chứ?”
Cao Kế Xương cười: “Không sao, đâu có chuyện gì phải giấu diếm.”
“Chắc ông đã nghe đến chuyện của Lưu Hoài Tín rồi nhỉ?”
Vẻ mặt Cao Kế Xương trở nên nghiêm trọng: “Hiệu trưởng đã nói cho tôi biết rồi, thầy Lưu là một giáo sư trẻ tuổi rất xuất sắc. Tôi và thầy hiệu trưởng đặt rất nhiều kỳ vọng vào thầy ấy. Không ngờ…thầy ấy lại nghĩ quẩn.”
Cảnh sát tạm thời không tiết lộ quá nhiều với nhà trường, chỉ đề cập đến chuyện cắt cổ tay và di thư mà thôi.
Trần Phổ: “Chúng tôi cũng chỉ điều tra theo quy định. Dù sao vấn đề thầy giáo tự sát vì quá áp lực cũng sẽ gây xôn xao dư luận, thành phố rất xem trọng.”
Nét mặt Cao Kế Xương như “tôi hiểu mà”, rồi lại thở dài.
“Thầy cảm thấy thầy Lưu bình thường là người thế nào?”
Cao Kế Xương lấy bật lửa và thuốc, nhìn Lý Khinh Diêu, ánh mắt sắc sảo nhưng lại hiền hòa: “Cô cảnh sát không ngại chứ?”
Từ khi bước vào trường Trung học số 29, Lý Khinh Diêu đã lấy lại hình tượng nữ cảnh sát dịu dàng ấm áp, cô mỉm cười đáp: “Không ngại ạ.”
Nụ cười của Cao Kế Xương càng trở nên chân thật hơn, ông nheo mắt lại châm thuốc rít một hơi, nói tiếp: “Thầy Lưu là một người rất nghị lực, cũng rất có sức hút.
Thầy ấy tốt nghiệp từ trường đại học có tiếng, lúc đó không tìm được việc làm nên thi cao học mấy năm trời, đỗ một trường đại học tốt hơn. Sau khi tốt nghiệp, thầy ấy xuất sắc vượt qua hơn nghìn ứng cử viên, xếp vị trí thứ ba và được nhận vào trường chúng tôi, tôi chính là người phỏng vấn thầy ấy. Suốt hai năm giảng dạy, thầy Lưu luôn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao, thậm chí có thể nói là dốc hết tâm huyết. Giáo viên lẫn học sinh đều rất quý mến thầy ấy.
Có lẽ thầy ấy đã đặt ra yêu cầu quá cao cho bản thân, cố gắng quá mức. Tháng trước, chúng tôi lập danh sách giáo viên xuất sắc cấp thành phố, thầy ấy không được chọn, âu cũng do còn quá trẻ. Tôi không biết chuyện này có liên quan gì hay không, nhưng có lẽ nó đã giáng một đòn nặng nề vào thầy ấy. Tôi thật sự rất đau lòng, nếu sớm biết thầy ấy có suy nghĩ như vậy thì tôi chắc chắn sẽ khuyên nhủ, động viên thầy ấy. Thật quá đáng tiếc cho một chàng trai tài giỏi đẹp trai như thầy Lưu.”
Nét bi thương trên gương mặt Cao Kế Xương càng đậm hơn, mắt rưng rưng, ông quay đầu lau nước mắt.
Lý Khinh Diêu rút giấy đưa cho ông: “Chia buồn cùng thầy!”
Lý Cao Xương nghẹn ngào nhận lấy tờ giấy: “Cảm ơn cô.”
“Bình thường thầy Lưu có mâu thuẫn với ai trong trường không?” Trần Phổ hỏi tiếp.
Cao Kế Xương nghĩ ngợi rồi lắc đầu: “Không có, tôi không nghĩ ra. Thầy Lưu là một người ôn hòa, chưa bao giờ xích mích với ai cả.”
“Là người tốt bụng?” Trần Phổ truy hỏi.
Cao Kế Xương ngẩn người: “Có thể nói là vậy.”
“Vậy còn phía học sinh thì sao?”
Cao Kế Xương nheo mắt, ngẫm nghĩ một hồi rồi vẫn lắc đầu: “Thầy Lưu chỉ dạy môn Ngữ Văn ở hai lớp, lại không phải giáo viên chủ nhiệm. Có lẽ cũng có học sinh làm thầy ấy lo lắng, nhưng nói tới mâu thuẫn thì chắc chắn không có.”
“À, thầy Lưu đã hai mươi tám tuổi, thế đã có bạn gái chưa?”
“Tôi không thấy ai nói.”
“Câu hỏi cuối cùng, thầy Lưu còn rất trẻ, ngoại hình lại ưa nhìn. Lúc còn sống thầy ấy có vướng phải tin đồn xấu liên quan đến học sinh nữ hay không?”
Cao Kế Xương sửng sốt, nhíu mày ngay tức thì: “Không có chuyện này! Trường học chúng tôi chỉ có một vài học sinh hư đốn không uốn nắn được, học sinh nữ bất hảo, yêu đương, hút thuốc, đánh nhau, trường nào mà chẳng có? Nhưng giáo viên trường chúng tôi ai cũng có đạo đức tốt, tuyệt đối không thể nào xảy ra chuyện như vậy, chúng tôi cũng kiên quyết không cho phép!”
Người thứ hai bọn họ gặp là Phương Thần Vũ, giáo viên dạy môn Vật Lý và là giáo viên chủ nhiệm của Trương Hi Ngọc, đồng thời là đồng nghiệp của Lưu Hoài Tín.
Phương Thần Vũ không có phòng làm việc riêng nên gặp hai người tại một phòng họp. Hiện anh đã ba mươi hai tuổi, dáng người cao gầy, mặc áo hoodie màu xám và quần thể thao màu đen, đeo một chiếc kính gọng vàng, trắng trẻo sạch sẽ, thoạt nhìn, nói là sinh viên đại học cũng có người tin.
Phương Thần Vũ cầm ly giấy rót nước nóng cho hai người rồi mới ngồi xuống, im lặng, viền mắt đỏ ửng.
“Chắc anh đã nghe đến chuyện của thầy Lưu rồi nhỉ?” Trần Phổ hỏi.
Phương Thần Vũ hít sâu một hơi, bình tĩnh đáp: “Tôi không ngờ thầy ấy lại…Chuyện này thật khó mà tin được. Ngày hôm qua thầy ấy còn rất bình thường. Tôi nghĩ thầy ấy sẽ không nghĩ quẩn đầu. Anh cảnh sát, mong các anh hãy điều tra kỹ càng, khả năng thầy ấy không tự sát thì sao?”
Trần Phổ nghe xong liền đặt bút xuống: “Tại sao anh cho rằng thầy ấy không tự sát? Anh phát hiện ra điều gì sao?”
Phương Thần Vũ đẩy gọng kính: “Tôi không phát hiện ra điều gì bất thường cả, cuộc sống này đâu phải tiểu thuyết, tôi cũng không phải là thám tử tài ba nhạy bén. Nhưng tôi có khả năng phán đoán logic của một người bình thường. Thầy ấy mà tự sát thì không hợp logic tí nào.”
“Anh nói tôi nghe thử.”
“Thứ nhất, thầy Lưu vốn là người có tâm lý rất vững, bản thân tôi cũng vậy, thế nên hai chúng tôi có quan hệ rất tốt. Một người có tâm lý vững, biết rõ bản thân muốn gì, thì trong đầu sẽ không bao giờ xuất hiện hai chữ “tự sát”.
Thứ hai, thầy ấy không hề gặp phải khó khăn quá lớn và không thể vượt qua trong công việc và cuộc sống. Thầy ấy luôn hoàn thành tốt công việc, còn là giáo viên trẻ mà nhà trường chú trọng bồi dưỡng. Tôi biết thầy ấy xuất thân từ nông thôn, điều kiện gia đình không tốt, còn có hai người anh trai. Thi thoảng phải gửi tiền về nhà, nhưng dường như thầy ấy chưa bao giờ phiền não vì vấn đề này, mối quan hệ với gia đình không tốt cũng không xấu. Tôi cho rằng gia đình không ảnh hưởng quá nhiều đến thầy ấy.
Thứ ba, thầy ấy vô cùng nhiệt huyết với giảng dạy, yêu thương học sinh hết mực. Thầy ấy là người duy nhất dồn hết tâm huyết cho nhà trường mà tôi từng gặp. Nói thật, tôi làm giáo viên cũng là vì muốn phát huy sở trường và cũng vì sĩ diện thôi. Thầy ấy khác tôi, lúc nào cũng mang trong mình tinh thần cống hiến mãnh liệt. Thậm chí, tôi thấy…” Phương Thần Vũ đang nói năng trôi chảy thì dừng lại.
“Anh sao vậy?” Lý Khinh Diêu dịu dàng hỏi anh.
Phương Thần Vũ nhận được sự cổ vũ, do dự một lát rồi nói tiếp: “Tôi thấy, thầy ấy quá nghiêm khắc với công việc và bản thân, y như một nhà sư khổ hạnh. Phần lương, ngoại trừ trích một khoản nhỏ gửi về cho gia đình thì thầy ấy dành toàn bộ tiền lương của mình để mua tài liệu nghiên cứu, tham gia các khóa đào tạo hoặc là giúp đỡ học sinh nghèo. Thầy ấy không mua quần áo đẹp, không ăn món đắt tiền, cũng không yêu đương. Thầy ấy tầm tuổi tôi, nhưng dường như đã đánh mất ham muốn thế tục.”
Lý Khinh Diêu: “Ý anh là, tính cách thầy ấy có phần cực đoan? Cực đoan trong công việc?”
“Có thể nói vậy.”
“Vừa nãy anh cảm thấy anh ta không tự sát, nhưng Lưu Hoài Tín mà anh miêu tả lại khá cực đoan.”
Đôi mắt nhỏ hẹp của Phương Thần Vũ ẩn sau cặp kính mỏng của Phương Thần Vũ mở to ra.
Trần Phổ cười nhạt, hời hợt, Lý Khinh Diêu cũng không biết anh đang cười với Phương Thần Vỹ hay là đang cười câu cô nói.
Trần Phổ hỏi: “Liệu việc không được xét giáo viên tiêu biểu cấp thành phố tháng trước có ảnh hưởng lớn đến tâm lý của thầy Lưu không?”
Phương Thần Vũ im lặng một lát rồi nói: “Thầy ấy cũng rất thất vọng, tâm trạng ủ rũ mấy ngày liền, lần đấy tôi đã được xét. Nhưng thầy ấy đã nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, tự sát vì một lần xét khen thưởng? Sao có thể.”
“Lưu Hoài Tín còn rất trẻ, ngoại hình lại ưa nhìn. Lúc còn sống thầy ấy có vướng phải tin đồn xấu liên quan đến học sinh nữ hay không?”
“Chuyện xấu thì không có, nhưng đây quả thật là một chuyện làm thầy ấy đau đầu. Tôi nghe bảo có vài học sinh nữ ở trường Trung học đã tỏ tình với thầy ấy, nhưng thầy ấy đều từ chối. Sao có thể xảy ra chuyện này được? Dính một tí thôi là sự nghiệp của chúng tôi đi tong, huống chi là thầy ấy, trong lòng thầy ấy chỉ có công việc thôi.”
“Anh biết ai từng tỏ tình với thầy ấy không?”
“Tôi không rõ, thầy ấy không nói, tôi cũng không hỏi. Tôi không quan tâm đến chuyện này, vô nghĩa lắm.”
“Chúng tôi cũng muốn tìm hiểu về một vụ án năm ngoái. Trương Hi Ngọc nhảy lầu năm ngoái là học sinh lớp anh à?”
Phương Thần Vũ luôn giữ vẻ mặt lý trí cuối cùng cũng trở nên hoảng hốt, gương mặt trắng như trứng gà bóc dần dần đỏ bừng.
“Trương Hi Ngọc là học sinh lớp tôi. Con bé là vết nhơ duy nhất trong sự nghiệp giảng dạy của tôi, cũng là người duy nhất mà tôi thấy hổ thẹn trong đời, tôi sẽ không bao giờ quên con bé.”
—Hết chương 8—