Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng - truyen full -
Chương 47
Nụ cười trên miệng Lý Khinh Diêu tắt dần.
Có người từng nói vậy.
Thực ra mới đầu có người hỏi cô sao không cười.
Lúc đấy cô đã là sinh viên năm ba, không thân thiết với mấy cô bạn cùng phòng, chỉ dừng lại ở quan hệ xã giao. Sau đấy trong lần sinh nhật một bạn cùng phòng, cô vẫn tham dự, vốn định tặng quà, ăn quàng rồi đi. Nhưng thật ra các bạn ký túc xá của cô đều rất tốt bụng, tình tình thẳng thắn. Các cô ấy kéo cô đi uống rượu, Lý Khinh Diêu đi cho xong chuyện, ấy thế mà các cô ấy lại say trước, còn Lý Khinh Diêu vẫn tỉnh táo.
Rượu vào lời ra, các cô ấy nói, Lý Khinh Diêu, học với nhau lâu như thế rồi mà sao lúc nào cậu cũng vậy hả? Không quan tâm đến ai luôn?
Lý Khinh Diêu bình thản trả lời, không phải, tính tớ vốn dĩ đã vậy rồi.
Ba năm rồi, ba năm rồi đấy! Tớ chưa từng thấy cậu cười bao giờ. Một cô bạn cùng phòng nói, cậu có chuyện gì buồn thì cứ nói ra đi, sau này chúng ta đều là cảnh sát, chúng tớ giúp cậu.
Lý Khinh Diêu không trả lời, chỉ uống thêm một ly lớn, cúi đầu nén nước mắt rơi, sau đó ngẩng đầu cười, nói: “Cảm ơn các cậu! Tớ cười rồi đây này.”
“Cóc khỉ!” Một cô bạn cùng phòng khác nói: “Cậu cười còn khó coi hơn cả khóc. Nhưng, sau này phải cười nhiều hơn nhé, đừng viết hết mọi thứ lên mặt thế kia, nếu không người ta sẽ dễ dàng nhìn thấu được cậu. Giảng viên từng nói rồi mà, chúng ta là cảnh sát hình sự, quan trọng nhất là phải suy nghĩ sâu sắc, chín chắn!”
Sáng hôm sau, Lý Khinh Diêu tỉnh dậy sau cơn say, cô nhìn bản thân trong gương, cười rồi lại cười. Cô nghĩ, bạn cùng phòng nói cũng đúng, cô thật sự không biết cười.
Hóa ra, cười không chỉ là một biểu cảm, mà còn là một khả năng.
Về sau, nụ cười trên môi Lý Khinh Diêu dần dần nhiều lên, ngày càng nhiều hơn. Cô như biến thành một con người khác, cư xử khéo léo, luôn cười thật tươi, nụ cười giả tạo. Những cô bạn cùng phòng chứng kiến sự thay đổi đột ngột của cô, ai nấy nhìn nhau, cũng không biết phải nói gì.
Trước khi tốt nghiệp, trưởng ký túc xá nhắn tin cho cô:
[Đôi khi chúng ta phải cần cả cuộc đời dài mới có thể thật sự được chữa lành. Lý Khinh Diêu, đừng vội vàng nhé, cứ chậm thôi. Nói thật, tuy rằng nụ cười của cậu rất giả tạo, nhưng người ngoài nhìn vào chắc không nhận ra đâu. Sau này phải bảo vệ bản thân thật tốt, hy vọng một ngày nào đó sẽ được thấy nụ cười rạng rỡ của cậu.]
….
Cô không ư hử gì, Trần Phổ liền biết mình đã nói trúng tim đen. Nhìn đôi mắt cô cụp xuống, trong lòng anh thoáng thấy không đành nói những lời mình sắp sửa nói.
Nhưng anh vẫn phải nói rõ, vì cô chứ không phải vì bất cứ điều gì.
Theo quan niệm của Trần Phổ, một người thật sự thông minh thì phải sống cho rõ ràng, trước sau như một. Chỉ khi thấu triệt thì con mới mới thật sự tự do.
Đổi lại là người khác, đương nhiên Trần Phổ sẽ không chõ vào. Nhưng cô thì khác.
Trước đây anh không biết, tưởng rằng cô khó bảo, thảo mai, thích làm trò. Dù sao anh cũng không hiểu nhiều về những cô gái trẻ bình thường.
Nhưng khi nhìn thấy cô lúng túng trước mặt Lạc Hoài Tranh, nhìn thấy sự lạnh lùng kiêu ngạo của cô trước mặt những người bạn cấp ba, anh mới nhận ra đó mới là Lý Khinh Diêu thực sự, một Lý Khinh Diêu còn sống.
Chứ không phải chiếc mặt nạ hoàn hảo cô thường đeo khi ngồi trong văn phòng, khiến bạn mãi mãi không nhìn rõ được nội tâm thật sự của cô ấy.
Trần Phổ nói: “Đúng thế, em ở Đội hai rất hòa hợp với mọi người, đối nhân xử thế không chê vào đâu được. Em cũng rất chăm chỉ và bạt mạng trong công việc, xét về biểu hiện, em xuất sắc là cái chắc. Tuy nhiên, tôi phát hiện em không dụng tâm trong mối quan hệ với người khác, “giao tiếp” chỉ vì phải “giao tiếp”.
Nhưng em có từng nhận ra, họ không phải là những đồng nghiệp văn phòng em cần xây dựng quan hệ tốt đẹp theo nghĩa đen? Ngành chúng ta khác với những ngành khác, chúng ta là cảnh sát hình sự, là chiến sĩ, là chiến hữu. Chiến hữu có nghĩa là trong khoảnh khắc hiểm nguy, chúng ta có thể tin tưởng hoàn toàn vào đối phương. Nhưng em dám tin tưởng không? Em lén lút đến nhà Trương Hy Ngọc điều tra vật chứng, không nhờ bất cứ ai giúp đỡ. Khi bắt giữ tội phạm bị truy nã, dù biết rõ bên ngoài có vòng vây, hắn ta không thoát được, nhưng em vẫn đuổi theo bạt mạng. Chính vì em chưa từng thật lòng, tiếp xúc với mọi người bằng con người thật của mình, nên đương nhiên em sẽ không tin tưởng ai cả. Tôi nói đúng không?”
Anh cầm chai trà lúa mạch lên uống một ngụm lớn, cúi đầu nói: “Thật ra tôi không thích nhìn em cười như thế, không thích nhìn thấy em xử sự khéo léo, lấy lòng tất cả mọi người trong Đội, tôi không thích từ ngày đầu tiên rồi. Em biến mình thành hình mẫu giao tiếp, không mệt à? Lý Khinh Diêu? Em vốn dĩ là một người như vậy sao?”
Lý Khinh Diêu ngồi im không nhúc nhích, gương mặt thờ ơ. Cô nhìn chằm chằm vào cúc áo trên ngực Trần Phổ, mắt hơi nóng lên, nhưng cô vẫn kìm nén được.
Mấy ngày rồi Trần Phổ cứ trăn trở về những lời nói này, dứt khoát bộc bạch hết lòng: “Tôi nói muốn em đối xử chân thành với mọi người, chứ không bảo em vô cớ bộc lộ cảm tình hết lòng hết dạ. Ý tôi là, em là người thế nào thì cứ sống thế ấy. Em không vui thì đừng cười. Em muốn quan tâm ai thì quan tâm, không muốn quan tâm ai thì cứ kệ. Tại sao em phải chủ động đề nghị hỏi thăm nhờ vả chuyện trường học giúp Phương Giai, sao em phải mua trà cho Diêm Dũng? Em thích làm những việc này thật à?
Thực ra mọi người không quan tâm đến những chuyện này đâu. Em nhìn Châu Dương Tân kìa, tính tình ương bướng, rất tự cao tự đại, hay cự lộn với mọi người, nhưng có vấn đề gì không? Không ai trong Đội cảm thấy có vấn đề. Những người anh em này đã theo tôi suốt bao nhiêu năm nay, ai cũng thông minh, ngoại trừ Diêm Dũng, ai mà không nhận ra sự khách sáo và cố ý của em? Chỉ là mọi người không nói thôi. Mọi người chỉ chờ em thôi nghi ngại, thật sự trở thành một thành viên của Đội hai.”
Lý Khinh Diêu vẫn không thể nói được câu nào, cô cúi đầu ngồi im, như một cái cây cô đơn mong manh.
Trần Phổ im lặng một lát, khi ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt sắc bén và sáng trong: “Đối với tôi cũng vậy. Rõ ràng không thích tôi, nhưng sao lại luôn nói những câu mập mờ, luôn trêu chọc, tán tỉnh tôi? Là để cho vui, trêu chọc tôi, hay em muốn kiếm tìm sự kích thích và thử thách? Em có từng nghĩ rằng, nếu Trần Phổ tôi thật sự là một kẻ háo sắc, để em trêu chọc, thì em phải làm thế nào?
Tôi coi em như em gái ruột, nhưng em coi tôi là gì? Là người em tùy ý trêu chọc? Hay là một người em có thể thẳng tay vứt luôn khi tán tỉnh xong?
Nước mắt Lý Khinh Diêu rơi xuống, cô vội vàng lau đi rồi đứng dậy, nói: “Anh nói đúng, em là người giả tạo ích kỷ. Trêu anh cho vui thôi, không có ý gì khác, anh đừng suy nghĩ nhiều. Dù sao anh cũng không có bạn gái nhiều năm rồi nên hơi khó. Đội trưởng Trần, giờ em sẽ về nhà tự kiểm điểm, anh cứ ăn từ từ nhé.”
Trần Phổ mấp máy môi, muốn nói, nhưng không biết nói gì cho phải. Anh trơ mắt nhìn cô đi xa, nhiều lần muốn đứng dậy đuổi theo nhưng đã kìm lại.
Anh nói với bản thân, hiện tại không phải là lúc xin lỗi, chuyện này không thể xin lỗi. Đây là vấn đề nguyên tắc, phải để cô suy nghĩ thấu đáo mới tốt cho con đường sau này của cô.
Trần Phổ lập tức gọi nhân viên đến thanh toán thật nhanh, chịu được ba phút, nhìn thấy bóng dáng Lý Khinh Diêu rẽ vào con hẻm phía trước, anh vội vàng đứng dậy đi theo cô.
Cứ cách nhau một trăm mét, đảm bảo cô luôn trong tầm mắt của anh. Trần Phổ đi theo Lý Khinh Diêu đến dưới tầng nhà cô. Anh nép sau một cái cây to, nhìn cô lên tầng, cho tới khi nhìn thấy đèn nhà cô sáng lên, anh im lặng đứng một lúc, mặt lạnh lấy điện thoại ra nhắn tin:
[Có thể ban nãy tôi nói hơi nặng, lời lẽ không đúng mực, xin lỗi em. Nhưng em hãy suy nghĩ kỹ về những gì tôi nói đi, sự thật mất lòng, nhỉ?]
Không trả lời.
Một lát sau, anh nhập [Chân em khỏi chưa? Mai cần cõng không?] rồi lại xóa đi, im lặng một lúc, Trần Phổ sửa thành: [Chân em khỏi chưa? Mai cần anh trai cõng không?]
Cô vẫn không trả lời.
Trần Phổ thở dài, đi về nhà, một cánh tay anh giơ lên, lòng bàn tay đập mạnh vào gáy mình, rồi lại thở dài thườn thượt, đi lên tầng.
—Hết chương 47—
Có người từng nói vậy.
Thực ra mới đầu có người hỏi cô sao không cười.
Lúc đấy cô đã là sinh viên năm ba, không thân thiết với mấy cô bạn cùng phòng, chỉ dừng lại ở quan hệ xã giao. Sau đấy trong lần sinh nhật một bạn cùng phòng, cô vẫn tham dự, vốn định tặng quà, ăn quàng rồi đi. Nhưng thật ra các bạn ký túc xá của cô đều rất tốt bụng, tình tình thẳng thắn. Các cô ấy kéo cô đi uống rượu, Lý Khinh Diêu đi cho xong chuyện, ấy thế mà các cô ấy lại say trước, còn Lý Khinh Diêu vẫn tỉnh táo.
Rượu vào lời ra, các cô ấy nói, Lý Khinh Diêu, học với nhau lâu như thế rồi mà sao lúc nào cậu cũng vậy hả? Không quan tâm đến ai luôn?
Lý Khinh Diêu bình thản trả lời, không phải, tính tớ vốn dĩ đã vậy rồi.
Ba năm rồi, ba năm rồi đấy! Tớ chưa từng thấy cậu cười bao giờ. Một cô bạn cùng phòng nói, cậu có chuyện gì buồn thì cứ nói ra đi, sau này chúng ta đều là cảnh sát, chúng tớ giúp cậu.
Lý Khinh Diêu không trả lời, chỉ uống thêm một ly lớn, cúi đầu nén nước mắt rơi, sau đó ngẩng đầu cười, nói: “Cảm ơn các cậu! Tớ cười rồi đây này.”
“Cóc khỉ!” Một cô bạn cùng phòng khác nói: “Cậu cười còn khó coi hơn cả khóc. Nhưng, sau này phải cười nhiều hơn nhé, đừng viết hết mọi thứ lên mặt thế kia, nếu không người ta sẽ dễ dàng nhìn thấu được cậu. Giảng viên từng nói rồi mà, chúng ta là cảnh sát hình sự, quan trọng nhất là phải suy nghĩ sâu sắc, chín chắn!”
Sáng hôm sau, Lý Khinh Diêu tỉnh dậy sau cơn say, cô nhìn bản thân trong gương, cười rồi lại cười. Cô nghĩ, bạn cùng phòng nói cũng đúng, cô thật sự không biết cười.
Hóa ra, cười không chỉ là một biểu cảm, mà còn là một khả năng.
Về sau, nụ cười trên môi Lý Khinh Diêu dần dần nhiều lên, ngày càng nhiều hơn. Cô như biến thành một con người khác, cư xử khéo léo, luôn cười thật tươi, nụ cười giả tạo. Những cô bạn cùng phòng chứng kiến sự thay đổi đột ngột của cô, ai nấy nhìn nhau, cũng không biết phải nói gì.
Trước khi tốt nghiệp, trưởng ký túc xá nhắn tin cho cô:
[Đôi khi chúng ta phải cần cả cuộc đời dài mới có thể thật sự được chữa lành. Lý Khinh Diêu, đừng vội vàng nhé, cứ chậm thôi. Nói thật, tuy rằng nụ cười của cậu rất giả tạo, nhưng người ngoài nhìn vào chắc không nhận ra đâu. Sau này phải bảo vệ bản thân thật tốt, hy vọng một ngày nào đó sẽ được thấy nụ cười rạng rỡ của cậu.]
….
Cô không ư hử gì, Trần Phổ liền biết mình đã nói trúng tim đen. Nhìn đôi mắt cô cụp xuống, trong lòng anh thoáng thấy không đành nói những lời mình sắp sửa nói.
Nhưng anh vẫn phải nói rõ, vì cô chứ không phải vì bất cứ điều gì.
Theo quan niệm của Trần Phổ, một người thật sự thông minh thì phải sống cho rõ ràng, trước sau như một. Chỉ khi thấu triệt thì con mới mới thật sự tự do.
Đổi lại là người khác, đương nhiên Trần Phổ sẽ không chõ vào. Nhưng cô thì khác.
Trước đây anh không biết, tưởng rằng cô khó bảo, thảo mai, thích làm trò. Dù sao anh cũng không hiểu nhiều về những cô gái trẻ bình thường.
Nhưng khi nhìn thấy cô lúng túng trước mặt Lạc Hoài Tranh, nhìn thấy sự lạnh lùng kiêu ngạo của cô trước mặt những người bạn cấp ba, anh mới nhận ra đó mới là Lý Khinh Diêu thực sự, một Lý Khinh Diêu còn sống.
Chứ không phải chiếc mặt nạ hoàn hảo cô thường đeo khi ngồi trong văn phòng, khiến bạn mãi mãi không nhìn rõ được nội tâm thật sự của cô ấy.
Trần Phổ nói: “Đúng thế, em ở Đội hai rất hòa hợp với mọi người, đối nhân xử thế không chê vào đâu được. Em cũng rất chăm chỉ và bạt mạng trong công việc, xét về biểu hiện, em xuất sắc là cái chắc. Tuy nhiên, tôi phát hiện em không dụng tâm trong mối quan hệ với người khác, “giao tiếp” chỉ vì phải “giao tiếp”.
Nhưng em có từng nhận ra, họ không phải là những đồng nghiệp văn phòng em cần xây dựng quan hệ tốt đẹp theo nghĩa đen? Ngành chúng ta khác với những ngành khác, chúng ta là cảnh sát hình sự, là chiến sĩ, là chiến hữu. Chiến hữu có nghĩa là trong khoảnh khắc hiểm nguy, chúng ta có thể tin tưởng hoàn toàn vào đối phương. Nhưng em dám tin tưởng không? Em lén lút đến nhà Trương Hy Ngọc điều tra vật chứng, không nhờ bất cứ ai giúp đỡ. Khi bắt giữ tội phạm bị truy nã, dù biết rõ bên ngoài có vòng vây, hắn ta không thoát được, nhưng em vẫn đuổi theo bạt mạng. Chính vì em chưa từng thật lòng, tiếp xúc với mọi người bằng con người thật của mình, nên đương nhiên em sẽ không tin tưởng ai cả. Tôi nói đúng không?”
Anh cầm chai trà lúa mạch lên uống một ngụm lớn, cúi đầu nói: “Thật ra tôi không thích nhìn em cười như thế, không thích nhìn thấy em xử sự khéo léo, lấy lòng tất cả mọi người trong Đội, tôi không thích từ ngày đầu tiên rồi. Em biến mình thành hình mẫu giao tiếp, không mệt à? Lý Khinh Diêu? Em vốn dĩ là một người như vậy sao?”
Lý Khinh Diêu ngồi im không nhúc nhích, gương mặt thờ ơ. Cô nhìn chằm chằm vào cúc áo trên ngực Trần Phổ, mắt hơi nóng lên, nhưng cô vẫn kìm nén được.
Mấy ngày rồi Trần Phổ cứ trăn trở về những lời nói này, dứt khoát bộc bạch hết lòng: “Tôi nói muốn em đối xử chân thành với mọi người, chứ không bảo em vô cớ bộc lộ cảm tình hết lòng hết dạ. Ý tôi là, em là người thế nào thì cứ sống thế ấy. Em không vui thì đừng cười. Em muốn quan tâm ai thì quan tâm, không muốn quan tâm ai thì cứ kệ. Tại sao em phải chủ động đề nghị hỏi thăm nhờ vả chuyện trường học giúp Phương Giai, sao em phải mua trà cho Diêm Dũng? Em thích làm những việc này thật à?
Thực ra mọi người không quan tâm đến những chuyện này đâu. Em nhìn Châu Dương Tân kìa, tính tình ương bướng, rất tự cao tự đại, hay cự lộn với mọi người, nhưng có vấn đề gì không? Không ai trong Đội cảm thấy có vấn đề. Những người anh em này đã theo tôi suốt bao nhiêu năm nay, ai cũng thông minh, ngoại trừ Diêm Dũng, ai mà không nhận ra sự khách sáo và cố ý của em? Chỉ là mọi người không nói thôi. Mọi người chỉ chờ em thôi nghi ngại, thật sự trở thành một thành viên của Đội hai.”
Lý Khinh Diêu vẫn không thể nói được câu nào, cô cúi đầu ngồi im, như một cái cây cô đơn mong manh.
Trần Phổ im lặng một lát, khi ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt sắc bén và sáng trong: “Đối với tôi cũng vậy. Rõ ràng không thích tôi, nhưng sao lại luôn nói những câu mập mờ, luôn trêu chọc, tán tỉnh tôi? Là để cho vui, trêu chọc tôi, hay em muốn kiếm tìm sự kích thích và thử thách? Em có từng nghĩ rằng, nếu Trần Phổ tôi thật sự là một kẻ háo sắc, để em trêu chọc, thì em phải làm thế nào?
Tôi coi em như em gái ruột, nhưng em coi tôi là gì? Là người em tùy ý trêu chọc? Hay là một người em có thể thẳng tay vứt luôn khi tán tỉnh xong?
Nước mắt Lý Khinh Diêu rơi xuống, cô vội vàng lau đi rồi đứng dậy, nói: “Anh nói đúng, em là người giả tạo ích kỷ. Trêu anh cho vui thôi, không có ý gì khác, anh đừng suy nghĩ nhiều. Dù sao anh cũng không có bạn gái nhiều năm rồi nên hơi khó. Đội trưởng Trần, giờ em sẽ về nhà tự kiểm điểm, anh cứ ăn từ từ nhé.”
Trần Phổ mấp máy môi, muốn nói, nhưng không biết nói gì cho phải. Anh trơ mắt nhìn cô đi xa, nhiều lần muốn đứng dậy đuổi theo nhưng đã kìm lại.
Anh nói với bản thân, hiện tại không phải là lúc xin lỗi, chuyện này không thể xin lỗi. Đây là vấn đề nguyên tắc, phải để cô suy nghĩ thấu đáo mới tốt cho con đường sau này của cô.
Trần Phổ lập tức gọi nhân viên đến thanh toán thật nhanh, chịu được ba phút, nhìn thấy bóng dáng Lý Khinh Diêu rẽ vào con hẻm phía trước, anh vội vàng đứng dậy đi theo cô.
Cứ cách nhau một trăm mét, đảm bảo cô luôn trong tầm mắt của anh. Trần Phổ đi theo Lý Khinh Diêu đến dưới tầng nhà cô. Anh nép sau một cái cây to, nhìn cô lên tầng, cho tới khi nhìn thấy đèn nhà cô sáng lên, anh im lặng đứng một lúc, mặt lạnh lấy điện thoại ra nhắn tin:
[Có thể ban nãy tôi nói hơi nặng, lời lẽ không đúng mực, xin lỗi em. Nhưng em hãy suy nghĩ kỹ về những gì tôi nói đi, sự thật mất lòng, nhỉ?]
Không trả lời.
Một lát sau, anh nhập [Chân em khỏi chưa? Mai cần cõng không?] rồi lại xóa đi, im lặng một lúc, Trần Phổ sửa thành: [Chân em khỏi chưa? Mai cần anh trai cõng không?]
Cô vẫn không trả lời.
Trần Phổ thở dài, đi về nhà, một cánh tay anh giơ lên, lòng bàn tay đập mạnh vào gáy mình, rồi lại thở dài thườn thượt, đi lên tầng.
—Hết chương 47—