Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng - truyen full -
Chương 40
Đây cũng không phải chuyện lạ, bởi vì trong khối có rất nhiều người thích nam thần áo trắng Lạc Hoài Tranh, Hướng Tư Linh chẳng qua chỉ là một trong số những người không may mắn ấy nên Lý Khinh Diêu cũng không quan tâm.
Tại sao Lý Khinh Diêu lại phát hiện ra tâm sự kín đáo nhất của cô gái vô hình như hạt bụi?
Một ngày đầu Đông, Lạc Hoài Tranh có lẽ đã bị cảm lạnh vì thức khuya học bài như thầy giáo nói, cả buổi sáng cứ uể oải, còn ho sù sụ, đa phần thời gian toàn nằm bò ra bàn. Sau khi hết tiết, Lý Khinh Diêu sờ trán cậu, hơi nóng, nhìn mặt cậu cũng đỏ lên. Lý Khinh Diêu khuyên cậu nên xin nghỉ về nhà nghỉ ngơi nhưng cậu không chịu vì chiều nay còn hai tiết ôn tập Vật lý quan trọng. Có lẽ đã quen chịu đựng từ nhỏ nên Lạc Hoài Tranh khăng khăng uống nước nóng nhất định sẽ hạ sốt.
Lý Khinh Diêu cũng không khuyên cậu nữa. Buổi trưa vừa tan học, cô báo với giáo viên chủ nhiệm rồi rời trường học, ngồi xe buýt đến phòng khám. Dù sao Lý Khinh Diêu cũng là con nhà bác sĩ, từ nhỏ đã nghe quen tai nhìn quen mắt, cô mô tả triệu chứng của Lạc Hoài Tranh rồi nói rằng là một bạn nữ chơi thân với mình. Bà Viên Linh không nghi ngờ, kê cho cô một số thuốc Đông y thông dụng và thêm thuốc Tây hạ sốt để phòng ngừa, còn ân cần dặn dò bạn nữ những lưu ý khi dùng thuốc vào kỳ kinh, Lý Khinh Diêu lập tức khẳng định chắc nịch rằng cậu ấy không đến tháng.
Lý Khinh Diêu không kịp ăn cơm, chỉ nhét vội hai chiếc bánh bao ở giao lộ rồi vội vàng lên xe buýt về trường học.
Buổi trưa, mọi người thường đi ăn cơm hoặc là về nhà nghỉ ngơi, trong lớp học chỉ có hai ba người đang nằm ngủ bù. Chỗ ngồi của Lạc Hoài Tranh trống không, có lẽ cũng đi ăn cơm rồi. Có một người đứng cạnh bàn cậu, đang nhét chiếc túi nilon nho nhỏ trong tay vào hộc bàn.
Trong tay Lý Khinh Diêu cũng xách một túi nilon đứng thuộc, hai người nhìn nhau, nhìn thấy thứ tương tự trong tay đối phương.
Mặt Hướng Tư Linh đỏ như cà chua, sắc mặt cũng vô cùng khó coi, nhưng cô ấy vẫn nhét thuốc vào trong rồi rút tay không ra.
Lý Khinh Diêu nói: “Cậu qua đây ngồi, chúng ta nói chuyện.”
Lý Khinh Diêu cúi đầu ngồi xuống, cứng đơ như tượng gỗ.
Lý Khinh Diêu lắc chiếc túi nilon trong tay, nói với cô ấy bằng giọng chỉ hai người nghe thấy: “Cậu xem, tớ cũng mua thuốc cho cậu ấy. Cậu còn định để thuốc cậu lại à?”
Hướng Tư Linh bặm môi, hai tay đặt trên đùi nắm chặt thành nắm đấm, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Thuốc tớ mua….Bán hàng nói thuốc đấy tốt lắm.”
Thế là vẫn định để thuốc lại.
Lý Khinh Diêu nói: “Thuốc của tớ cũng tốt lắm, tớ còn nhờ bác sĩ kê đơn đấy. Hơn nữa…” Gương mặt cô cũng nóng lên, nhưng giọng không hề khách sáo: “Tớ chạy đôn chạy đáo của buổi trưa, nên không cho cậu ấy uống thuốc bạn nữ khác đưa đâu.”
Hướng Tư Linh vẫn khom lưng, Lý Khinh Diêu nhìn thấy khóe miệng cô ấy nhếch lên, nhưng nụ cười rất gượng gạo: “Tớ biết cậu ấy là của cậu. Chỉ là tớ thấy…Cậu ấy rất khó chịu, nên muốn đưa cho cậu ấy.”
Lý Khinh Diêu im lặng một lát, rồi nói: “Được rồi, tớ là người hiểu lý lẽ, nên sẽ không sử dụng thủ đoạn đâu. Tớ còn có thể nói cho cậu ấy biết cậu đưa thuốc, hay là cậu tự nói với cậu ấy nhé?”
“Không, không cần nói với cậu ấy…Đừng để cậu ấy biết là thuốc tớ đưa.”
“Được.”
“Cảm ơn cậu…”
“Nói thật, cậu cảm ơn tớ có vẻ không hợp lý đâu.”
“…”
——
Lý Khinh Diêu nhớ rất rõ, đó là chạng vạng tối trước kỳ thi Đại học một tháng rưỡi. Trời đã hơi nóng, hoàng hôn đã bao phủ cả lớp học, tối tăm yên tĩnh.
Có người bật đèn, căn phòng bỗng sáng lên. Rất nhiều bạn học đã đi ăn cơm, không còn ở chỗ ngồi. Hướng Tư Linh cũng không có ở đó.
Lý Khinh Diêu và Lạc Hoài Tranh đã cùng đi ăn cơm ở nhà ăn, đang nằm dài trên bàn học bài. Lúc đó, Lạc Hoài Tranh đã đỗ Kỳ thi Học sinh giỏi Toán Quốc gia và được tuyển thẳng vào Đại học Thanh Hoa. Thực ra cậu không cần đến trường, cũng không cần thi Đại học. Nhưng cậu nói với giáo viên rằng mình muốn thi Đại học, xem như trải nghiệm toàn vẹn đời học sinh.
Lúc ấy Mã Quân Hồng ngồi phía trước cậu, lén lút hỏi: “Anh muốn vào phòng thi cùng chị dâu chứ gì?”
Lạc Hoài Tranh cho cậu ta một đấm, chỉ cười không nói.
Hai người đều không dám để Lý Khinh Diêu biết biệt danh “chị dâu” này, nhưng Mã Quân Hồng âm thầm gọi, còn Lạc Hoài Tranh chưa từng phản bác.
Hồi ấy, trong lòng Lạc Hoài Tranh chất chứa biết bao nhiêu kiêu hãnh và ước mơ. Cậu được tuyển thẳng vào trường Đại học mình hằng mơ, bố mẹ cười không khép được miệng, nhờ vậy mà cũng được nở mày nở mặt với mọi người xung quanh. Cô gái cậu thích cuối cùng đã gật đầu, hai người còn hẹn nhau cùng học tại Bắc Kinh, tuy rằng cậu phải thuyết phục và nài nỉ cô rất nhiều lần. Bởi vì cô nàng ấy không thích cố gắng quá nhiều, chỉ thích âm thầm cố gắng. Cô vốn dĩ không muốn rời xa Tương Thành, rời xa bố mẹ và anh trai, cô chỉ muốn thi đỗ đại học tốt nhất ở Tương Thành. “Như thế cuối tuần còn được về nhà ăn cơm, tiện thể mang quần áo bẩn về giặt”, cô nói thế đấy.
Là Lạc Hoài Tranh lên mạng tìm tài liệu mỗi ngày, cho cô xem đại học ở Bắc Kinh tốt cỡ nào. Cậu đã dày công chọn ra ba trường đại học trọng điểm, trường nào cũng cách ga tàu điện ngầm Thanh Hoa chưa đến ba trạm. Cậu cam đoan mỗi tuần sẽ đến trường cô ba lần, thậm chí còn thu thập đánh giá trên mạng về nhà ăn của mỗi trường học. Ai bảo Lý Khinh Diêu kén ăn cơ chứ.
Cậu còn đỏ mặt bày tỏ quyết tâm nhiều lần rằng sau khi lên đại học, cậu sẽ cố gắng hơn cả bây giờ, tranh thủ sớm mua nhà tại bắc Kinh. Như vậy gia đình cô có thể đến Bắc Kinh thăm cô bất cứ lúc nào. Tuy rằng điều này có vẻ khá lạc đề, nhưng cuối cùng thì Lý Khinh Diêu cũng đã dao động. Sau cuối, Lạc Hoài Tranh còn buộc phải tự kỷ mất mấy ngày, Lý Khinh Diêu mới mềm lòng và đồng ý, điền nguyện vọng Bắc Kinh.
Lý Khinh Diêu nói với bố mẹ mình về quyết định này, hai người giơ hai tay tán thành, con người phải không ngừng tiến bước, Lý Khinh Diêu có thể học hành, tương lai của con cái đương nhiên quan trọng nhất, muốn đi đâu thì đi đó. Xa nhà cũng không sao, hai vợ chồng nghỉ hưu rồi có thể chạy qua chạy lại nhiều. Hơn nữa, bên cạnh còn có một cậu con trai nữa mà.
Chạng vạng tối hôm ấy, Lý Khinh Diêu đang ngồi tại chỗ làm đề thi đại học thật, Lạc Hoài Tranh cũng đang bận. Cậu không làm đề mà đang giúp Lý Khinh Diêu chữa những câu hỏi sai và tìm cách giải cho những câu hỏi khó.
Ở trường học, hai người rất giữ quy củ, thậm chí còn không bao giờ nắm tay. Ai bảo Lý Khinh Diêu nêu cao khẩu hiệu “không yêu sớm” từ sớm, cả khối ai cũng biết. Vậy nên khi có người hỏi cô và Lạc Hoài Tranh là gì của nhau, dù tối qua anh đã hôn lên má cô trên đường đưa cô về, Lý Khinh Diêu cũng nhất quyết không thừa nhận.
Nhưng ở những nơi không ai chú ý, trên chiếc bàn học mát rượi, hai cánh tay lộ ra khỏi tay áo của hai người bạn cùng bàn khẽ chạm vào nhau. Hai người giống như không nhận ra, nhưng từ đầu chí cuối cánh tay của hai người vẫn chẳng hề tách rời. Đôi khi Lý Khinh Diêu tập trung làm bài, vô tình cử động cánh tay, vài giây sau cánh tay của Lạc Hoài Tranh liền nhẹ nhàng chạm vào cánh tay cô. Hai người tiếp tục làm việc riêng của mình, không nói gì, nhưng thế cũng đã đủ rồi.
Trời vừa tối, giáo viên chủ nhiệm đi đến trước bàn Lạc Hoài Tranh, nói: “Hôm nay Hướng Tư Linh không đến trường, cũng không xin nghỉ, thầy không liên lạc được với mẹ bạn ấy. Em là lớp trưởng, dù sao cũng đã được tuyển thẳng rồi, thôi thì tối nay không cần tự học nữa, em tới nhà bạn ấy xem thử đi.”
Lạc Hoài Tranh “vâng” một tiếng rồi đứng dậy đi, cuốn vở chữa lỗi sai và tuyển tập câu hỏi hóc búa mà cậu làm cho Lý Khinh Diêu vẫn còn nằm trên bàn.
Khi ấy, Lý Khinh Diêu đang làm bài tập đến thời điểm quan trọng, thậm chí còn không ngẩng đầu nhìn tấm lưng cậu.
Từ sau hôm ấy, Lý Khinh Diêu cũng không còn gặp lại cậu bạn trai Lạc Hoài Tranh của cô nữa.
—Hết chương 40—
Tại sao Lý Khinh Diêu lại phát hiện ra tâm sự kín đáo nhất của cô gái vô hình như hạt bụi?
Một ngày đầu Đông, Lạc Hoài Tranh có lẽ đã bị cảm lạnh vì thức khuya học bài như thầy giáo nói, cả buổi sáng cứ uể oải, còn ho sù sụ, đa phần thời gian toàn nằm bò ra bàn. Sau khi hết tiết, Lý Khinh Diêu sờ trán cậu, hơi nóng, nhìn mặt cậu cũng đỏ lên. Lý Khinh Diêu khuyên cậu nên xin nghỉ về nhà nghỉ ngơi nhưng cậu không chịu vì chiều nay còn hai tiết ôn tập Vật lý quan trọng. Có lẽ đã quen chịu đựng từ nhỏ nên Lạc Hoài Tranh khăng khăng uống nước nóng nhất định sẽ hạ sốt.
Lý Khinh Diêu cũng không khuyên cậu nữa. Buổi trưa vừa tan học, cô báo với giáo viên chủ nhiệm rồi rời trường học, ngồi xe buýt đến phòng khám. Dù sao Lý Khinh Diêu cũng là con nhà bác sĩ, từ nhỏ đã nghe quen tai nhìn quen mắt, cô mô tả triệu chứng của Lạc Hoài Tranh rồi nói rằng là một bạn nữ chơi thân với mình. Bà Viên Linh không nghi ngờ, kê cho cô một số thuốc Đông y thông dụng và thêm thuốc Tây hạ sốt để phòng ngừa, còn ân cần dặn dò bạn nữ những lưu ý khi dùng thuốc vào kỳ kinh, Lý Khinh Diêu lập tức khẳng định chắc nịch rằng cậu ấy không đến tháng.
Lý Khinh Diêu không kịp ăn cơm, chỉ nhét vội hai chiếc bánh bao ở giao lộ rồi vội vàng lên xe buýt về trường học.
Buổi trưa, mọi người thường đi ăn cơm hoặc là về nhà nghỉ ngơi, trong lớp học chỉ có hai ba người đang nằm ngủ bù. Chỗ ngồi của Lạc Hoài Tranh trống không, có lẽ cũng đi ăn cơm rồi. Có một người đứng cạnh bàn cậu, đang nhét chiếc túi nilon nho nhỏ trong tay vào hộc bàn.
Trong tay Lý Khinh Diêu cũng xách một túi nilon đứng thuộc, hai người nhìn nhau, nhìn thấy thứ tương tự trong tay đối phương.
Mặt Hướng Tư Linh đỏ như cà chua, sắc mặt cũng vô cùng khó coi, nhưng cô ấy vẫn nhét thuốc vào trong rồi rút tay không ra.
Lý Khinh Diêu nói: “Cậu qua đây ngồi, chúng ta nói chuyện.”
Lý Khinh Diêu cúi đầu ngồi xuống, cứng đơ như tượng gỗ.
Lý Khinh Diêu lắc chiếc túi nilon trong tay, nói với cô ấy bằng giọng chỉ hai người nghe thấy: “Cậu xem, tớ cũng mua thuốc cho cậu ấy. Cậu còn định để thuốc cậu lại à?”
Hướng Tư Linh bặm môi, hai tay đặt trên đùi nắm chặt thành nắm đấm, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Thuốc tớ mua….Bán hàng nói thuốc đấy tốt lắm.”
Thế là vẫn định để thuốc lại.
Lý Khinh Diêu nói: “Thuốc của tớ cũng tốt lắm, tớ còn nhờ bác sĩ kê đơn đấy. Hơn nữa…” Gương mặt cô cũng nóng lên, nhưng giọng không hề khách sáo: “Tớ chạy đôn chạy đáo của buổi trưa, nên không cho cậu ấy uống thuốc bạn nữ khác đưa đâu.”
Hướng Tư Linh vẫn khom lưng, Lý Khinh Diêu nhìn thấy khóe miệng cô ấy nhếch lên, nhưng nụ cười rất gượng gạo: “Tớ biết cậu ấy là của cậu. Chỉ là tớ thấy…Cậu ấy rất khó chịu, nên muốn đưa cho cậu ấy.”
Lý Khinh Diêu im lặng một lát, rồi nói: “Được rồi, tớ là người hiểu lý lẽ, nên sẽ không sử dụng thủ đoạn đâu. Tớ còn có thể nói cho cậu ấy biết cậu đưa thuốc, hay là cậu tự nói với cậu ấy nhé?”
“Không, không cần nói với cậu ấy…Đừng để cậu ấy biết là thuốc tớ đưa.”
“Được.”
“Cảm ơn cậu…”
“Nói thật, cậu cảm ơn tớ có vẻ không hợp lý đâu.”
“…”
——
Lý Khinh Diêu nhớ rất rõ, đó là chạng vạng tối trước kỳ thi Đại học một tháng rưỡi. Trời đã hơi nóng, hoàng hôn đã bao phủ cả lớp học, tối tăm yên tĩnh.
Có người bật đèn, căn phòng bỗng sáng lên. Rất nhiều bạn học đã đi ăn cơm, không còn ở chỗ ngồi. Hướng Tư Linh cũng không có ở đó.
Lý Khinh Diêu và Lạc Hoài Tranh đã cùng đi ăn cơm ở nhà ăn, đang nằm dài trên bàn học bài. Lúc đó, Lạc Hoài Tranh đã đỗ Kỳ thi Học sinh giỏi Toán Quốc gia và được tuyển thẳng vào Đại học Thanh Hoa. Thực ra cậu không cần đến trường, cũng không cần thi Đại học. Nhưng cậu nói với giáo viên rằng mình muốn thi Đại học, xem như trải nghiệm toàn vẹn đời học sinh.
Lúc ấy Mã Quân Hồng ngồi phía trước cậu, lén lút hỏi: “Anh muốn vào phòng thi cùng chị dâu chứ gì?”
Lạc Hoài Tranh cho cậu ta một đấm, chỉ cười không nói.
Hai người đều không dám để Lý Khinh Diêu biết biệt danh “chị dâu” này, nhưng Mã Quân Hồng âm thầm gọi, còn Lạc Hoài Tranh chưa từng phản bác.
Hồi ấy, trong lòng Lạc Hoài Tranh chất chứa biết bao nhiêu kiêu hãnh và ước mơ. Cậu được tuyển thẳng vào trường Đại học mình hằng mơ, bố mẹ cười không khép được miệng, nhờ vậy mà cũng được nở mày nở mặt với mọi người xung quanh. Cô gái cậu thích cuối cùng đã gật đầu, hai người còn hẹn nhau cùng học tại Bắc Kinh, tuy rằng cậu phải thuyết phục và nài nỉ cô rất nhiều lần. Bởi vì cô nàng ấy không thích cố gắng quá nhiều, chỉ thích âm thầm cố gắng. Cô vốn dĩ không muốn rời xa Tương Thành, rời xa bố mẹ và anh trai, cô chỉ muốn thi đỗ đại học tốt nhất ở Tương Thành. “Như thế cuối tuần còn được về nhà ăn cơm, tiện thể mang quần áo bẩn về giặt”, cô nói thế đấy.
Là Lạc Hoài Tranh lên mạng tìm tài liệu mỗi ngày, cho cô xem đại học ở Bắc Kinh tốt cỡ nào. Cậu đã dày công chọn ra ba trường đại học trọng điểm, trường nào cũng cách ga tàu điện ngầm Thanh Hoa chưa đến ba trạm. Cậu cam đoan mỗi tuần sẽ đến trường cô ba lần, thậm chí còn thu thập đánh giá trên mạng về nhà ăn của mỗi trường học. Ai bảo Lý Khinh Diêu kén ăn cơ chứ.
Cậu còn đỏ mặt bày tỏ quyết tâm nhiều lần rằng sau khi lên đại học, cậu sẽ cố gắng hơn cả bây giờ, tranh thủ sớm mua nhà tại bắc Kinh. Như vậy gia đình cô có thể đến Bắc Kinh thăm cô bất cứ lúc nào. Tuy rằng điều này có vẻ khá lạc đề, nhưng cuối cùng thì Lý Khinh Diêu cũng đã dao động. Sau cuối, Lạc Hoài Tranh còn buộc phải tự kỷ mất mấy ngày, Lý Khinh Diêu mới mềm lòng và đồng ý, điền nguyện vọng Bắc Kinh.
Lý Khinh Diêu nói với bố mẹ mình về quyết định này, hai người giơ hai tay tán thành, con người phải không ngừng tiến bước, Lý Khinh Diêu có thể học hành, tương lai của con cái đương nhiên quan trọng nhất, muốn đi đâu thì đi đó. Xa nhà cũng không sao, hai vợ chồng nghỉ hưu rồi có thể chạy qua chạy lại nhiều. Hơn nữa, bên cạnh còn có một cậu con trai nữa mà.
Chạng vạng tối hôm ấy, Lý Khinh Diêu đang ngồi tại chỗ làm đề thi đại học thật, Lạc Hoài Tranh cũng đang bận. Cậu không làm đề mà đang giúp Lý Khinh Diêu chữa những câu hỏi sai và tìm cách giải cho những câu hỏi khó.
Ở trường học, hai người rất giữ quy củ, thậm chí còn không bao giờ nắm tay. Ai bảo Lý Khinh Diêu nêu cao khẩu hiệu “không yêu sớm” từ sớm, cả khối ai cũng biết. Vậy nên khi có người hỏi cô và Lạc Hoài Tranh là gì của nhau, dù tối qua anh đã hôn lên má cô trên đường đưa cô về, Lý Khinh Diêu cũng nhất quyết không thừa nhận.
Nhưng ở những nơi không ai chú ý, trên chiếc bàn học mát rượi, hai cánh tay lộ ra khỏi tay áo của hai người bạn cùng bàn khẽ chạm vào nhau. Hai người giống như không nhận ra, nhưng từ đầu chí cuối cánh tay của hai người vẫn chẳng hề tách rời. Đôi khi Lý Khinh Diêu tập trung làm bài, vô tình cử động cánh tay, vài giây sau cánh tay của Lạc Hoài Tranh liền nhẹ nhàng chạm vào cánh tay cô. Hai người tiếp tục làm việc riêng của mình, không nói gì, nhưng thế cũng đã đủ rồi.
Trời vừa tối, giáo viên chủ nhiệm đi đến trước bàn Lạc Hoài Tranh, nói: “Hôm nay Hướng Tư Linh không đến trường, cũng không xin nghỉ, thầy không liên lạc được với mẹ bạn ấy. Em là lớp trưởng, dù sao cũng đã được tuyển thẳng rồi, thôi thì tối nay không cần tự học nữa, em tới nhà bạn ấy xem thử đi.”
Lạc Hoài Tranh “vâng” một tiếng rồi đứng dậy đi, cuốn vở chữa lỗi sai và tuyển tập câu hỏi hóc búa mà cậu làm cho Lý Khinh Diêu vẫn còn nằm trên bàn.
Khi ấy, Lý Khinh Diêu đang làm bài tập đến thời điểm quan trọng, thậm chí còn không ngẩng đầu nhìn tấm lưng cậu.
Từ sau hôm ấy, Lý Khinh Diêu cũng không còn gặp lại cậu bạn trai Lạc Hoài Tranh của cô nữa.
—Hết chương 40—