Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng - truyen full -
Chương 121
Lý Khinh Diêu đang lấy quần áo, định đi tắm thì có người gõ cửa. Cô nhòm mắt mèo rồi mở cửa ra.
Dưới ánh đèn sáng trưng trong hành lang, Lạc Hoài Tranh ngẩng đầu nhìn cô. Ánh mắt phức tạp khó hiểu.
“Tớ vào nhà ngồi một lát được không?”
Lý Khinh Diêu chần chừ: “Còn chuyện gì à?”
“Chuyện này rất quan trọng với tớ.”
Lý Khinh Diêu đồng ý, cô lấy đôi dép lê nam trên tủ giày đưa cho cậu.
“Cậu ngồi đi, tớ đi pha trà.”
“Không cần đâu.”
“Không sao, tớ pha nhanh thôi. Trà nhà tớ ngon lắm.” Lý Khinh Diêu đến nhà bếp lấy đồ pha trà.
Lạc Hoài Tranh đi vào trong phòng khách, cảm nhận đầu tiên của anh là đơn sơ.
Căn nhà một phòng ngủ hai phòng khách, tổng diện tích không quá bảy mươi mét vuông. Trang trí rất đơn giản, chỉ có một vài món đồ nội thất. Tuy nhiên, cả căn nhà rất sạch, không dính một hạt bụi, còn có rèm cửa trang nhã và một vài món đồ trang trí hoạt hình, vài bông hoa được cắm trong bình hoa, mọi ngóc ngách đều toát lên sự tinh tế của quý cô độc thân. Nhưng nhìn chung, căn hộ vẫn rất đơn sơ cũ kỹ.
Khi còn ở trong tù, Lạc Hoài Tranh đã từng tưởng tượng ra cuộc sống của Lý Khinh Diêu sau khi cô tốt nghiệp đại học. Với năng lực và tính cách của Lý Khinh Diêu, ngoại trừ kiếm một công việc ổn định, cô nhất định sẽ sống rất sành điệu và thoải mái. Cô sẽ sống như những quý cô công sở trong phim truyền hình, thuê một căn hộ được trang trí tỉ mỉ ở ngay trung tâm thành phố, khoác lên mình những bộ cánh hàng hiệu, đi giày gót nhọn, trang điểm nhẹ nhàng, phong thái sang trọng và gặp gỡ những người có cùng đẳng cấp.
Chứ không phải giống như hiện tại, mặc một chiếc áo thun cũ và quần đùi đen, sống trong khu tái định cư nghèo và tồi tàn nhất trong thành phố, không có thang máy, phòng ốc cũ kỹ chật hẹp. Ngày nào cũng để mặt mộc, phơi gió phơi xương. Thậm chí mấy hôm nay Lạc Hoài Tranh đã vô tình nhìn thấy vết chai trên bàn tay cô.
Lạc Hoài Tranh đã đoán được lý do tại sao. Trước đây anh cũng từng nghe nói chuyện anh trai cô mất tích. Mấy hôm nay anh cũng nghe phong thanh cảnh sát Đội hai nhắc đến, anh trai cô mất tích tại Gia viên Triều Dương. Thế nhưng, Lạc Hoài Tranh chỉ biết anh trai cô mất tích vì điều tra một vụ án, còn cụ thể là vụ án nào thì không ai nói với anh.
Vì thế, một cô gái từng dịu dàng tinh tế nhất trên đời giờ lại sinh hoạt trong môi trường gian khổ và đơn sơ thế này. Cô không hợp với mọi thứ ở đây nhưng lại hòa tan một cách kỳ lạ.
Lạc Hoài Tranh nhìn căn hộ cô sinh hoạt, nhìn bóng dáng đang bận rộn pha trà trong bếp. Trước khi anh gõ cánh cửa này, tâm sự ngổn ngang trăm mối chợt tan biến phần nào.
So với việc cô muốn làm, so với niềm tin và tình nghĩa cô gánh vác, tình yêu dường như nhỏ bé vô cùng.
Lý Khinh Diêu bưng bàn trà về phòng khách. Đó là một bộ ấm chén màu xám đậm, thiết kế tỉ mỉ và nhỏ gọn đúng kiểu cô thích. Cô lấy hai chiếc tách cùng màu, rót hai tách trà, đặt tách thứ nhất xuống trước mặt anh.
“Cảm ơn cậu.”
“Cậu nếm thử đi.”
Lạc Hoài Tranh nâng tách trà lên, thổi cho nguột bớt rồi nhấp nhẹ một ngụm. Quả nhiên thơm dịu ngọt hậu, hương vị đậm đà. Loại trà này chắc chắn không rẻ.
“Trà ngon.” Anh khen ngợi.
Lý Khinh Diêu mỉm cười, nâng tách trà còn lại lên.
Lạc Hoài Tranh đặt tách trà xuống, hỏi cô: “Tớ xin mạn phép hỏi một câu. Chuyện anh trai cậu thế nào rồi?”
Lý Khinh Diêu lắc đầu: “Vẫn đang tìm.” Tình hình cụ thể liên quan đến vụ án đương nhiên cô không thể tiết lộ.
“Tuy có lẽ tớ không giúp được gì. Nhưng sau này nếu cần tớ giúp đỡ, cậu cứ nói với tớ.”
“Được, cảm ơn cậu.”
Hai người im lặng một lúc.
Sô pha nhà Lý Khinh Diêu hơi thấp. Đây là độ cao vừa ý cô, thích hợp để cô cuộn tròn hoặc là lăn thẳng xuống sàn nhà. Lạc Hoài Tranh ngồi trên chiếc sô pha này đương nhiên sẽ khá chật. Anh hơi khom lưng, chân dài duỗi thẳng đến cạnh bàn uống nước. Anh nhìn đồ pha trà trên bàn, không nói năng gì. Lý Khinh Diêu cũng chỉ cầm tách trà, cúi đầu đợi anh.
“Thực ra tớ đã có câu trả lời cho câu hỏi cậu hỏi lúc nãy rồi.” Lạc Hoài Tranh ngẩng đầu nhìn cô, “Cả cuộc đời tớ chỉ muốn đi theo con đường học thuật, nghiên cứu. Trước đây tớ khởi nghiệp không phải vì tớ thích mà chỉ là lúc đó ngoại trừ mưu sinh, tớ không còn mục tiêu nào khác và cũng không thể có mục tiêu khác. Nếu có thể đến Thanh Hoa, tớ chắc chắn sẽ cố gắng học cao hơn, học xong đại học rồi tiếp tục học lên Thạc sĩ, Tiến sĩ. Sau này nếu có thể làm nghiên cứu viên nho nhỏ hoặc là giảng viên tại một trường Đại học nào đó, dù không trở thành một học giả lớn, không kiếm được nhiều tiền tớ cũng vẫn rất hạnh phúc. Tớ thích cuộc sống như vậy.”
Lý Khinh Diêu lắng nghe cậu nói mà con tim như tan chảy, mắt đỏ hoen. Cô nói: “Tốt lắm, thật đấy.”
Lạc Hoài Tranh nở nụ cười với cô, nhìn vào mặt cô suốt, cứ như muốn nhìn thấu sâu thẳm tâm hồn cô. Anh nói: “Nhưng tớ nói với cậu tớ chưa nghĩ kỹ là chưa nghĩ kỹ thật.”
“Tại sao?”
Anh đột nhiên không nhìn cô nữa mà quay đầu nhìn sang chỗ khác, để lộ gân cổ thẳng tắp. Anh nói: “Những năm đầu, tớ thường nhớ đến cậu. Tớ nhớ những khoảnh khắc hai ta ở bên nhau, dẫu rất ngắn ngủi nhưng tớ cực kỳ hạnh phúc. Cuộc đời tớ chưa bao giờ hạnh phúc đến nhường ấy. Đôi khi tớ cứ ngỡ mình đang nằm mơ, khi thức giấc tớ vẫn còn được đến trường và ngồi bên cạnh cậu. Sau đó, tớ còn có thể đến Bắc Kinh với cậu. Nhiều lúc tớ không chịu đựng nổi nữa, ngày nào tớ cũng mong cậu sẽ đổi ý đến thăm tớ. Nếu được cậu quan tâm, tớ nghĩ mình sẽ ổn hơn nhiều. Bởi vì cậu là một phần đặc biệt trong đời tớ, khác với bố mẹ tớ và những người khác.
Nhưng sau này, khi tớ đã quen với cuộc sống trong tù, chấp nhận sự thật và bình tĩnh lại, tớ lại cảm thấy cậu không đến mới là lựa chọn đúng đắn. Bởi vì chúng ta đã không thể nào ở bên nhau nữa rồi, cậu không đến thì tớ sẽ không thể nào ôm mộng hão huyền, tớ sẽ nhanh chóng chấp nhận sự thật, thích nghi với cuộc sống mới thay vì sống mãi trong giấc mộng mong manh. Như vậy sẽ tốt cho cả hai chúng ta.”
Lý Khinh Diêu không kìm được nước mắt.
“Xin lỗi cậu.” Cô nói ra ba chữ một cách trúc trắc.
Lạc Hoài Tranh nhìn mặt đất sạch bóng, anh nở nụ cười, một nụ cười chứa chan sự bao dung và dịu dàng thật lòng. Anh nói: “Cậu không cần xin lỗi, tớ không trách cậu. Mỗi một câu tớ nói đều là những lời nói từ tận đáy lòng tớ. Nếu trong hoàn cảnh đó, tớ vẫn còn ích kỷ muốn níu kéo cậu, vậy tớ còn là con người không?”
Lý Khinh Diêu nghiêng đầu nhìn màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ. Tối hôm nay trời nhiều mây, những tầng mây phủ kín bầu trời, không nhìn thấy ánh sao. Trong lòng cô cảm thấy lạnh lẽo và cô đơn vô cùng.
Lạc Hoài Tranh chậm rãi kể lại quá khứ, đây cũng là mục đích thật sự anh đến đây hôm nay. Đương chia sẻ hết những lời từ tận đáy lòng, Lạc Hoài Tranh cảm thấy máu thịt trong cơ thể mình đang sống dậy và đập nhịp nhàng.
Anh rót cho mình một tách trà, uống cạn rồi đặt tách trà xuống. Mười đầu ngón tay thuôn dài đan vào nhau, anh niết mạnh chúng mấy lần rồi mới nói: “Điều tớ thật sự muốn nói đó là sau khi gặp lại cậu, tớ không biết tình cảm tớ dành cho cậu rốt cuộc là tình yêu hay là hoài niệm. Tớ luôn muốn gặp cậu nhưng lại sợ gặp cậu. Tớ lo lắng cậu đổi thay, lại sợ cậu vẫn giống như xưa. Sau này dần dà tớ đã hiểu ra, không cần phải phân rõ những điều này. Tình yêu trên đời vốn dĩ muôn hình vạn trạng, cũng có rất nhiều nguyên nhân và kết quả khác nhau. Quan trọng là đối với tớ, tình yêu này, nỗi nhớ này đã từng dừng lại chưa?”
Dưới ánh đèn sáng trưng trong hành lang, Lạc Hoài Tranh ngẩng đầu nhìn cô. Ánh mắt phức tạp khó hiểu.
“Tớ vào nhà ngồi một lát được không?”
Lý Khinh Diêu chần chừ: “Còn chuyện gì à?”
“Chuyện này rất quan trọng với tớ.”
Lý Khinh Diêu đồng ý, cô lấy đôi dép lê nam trên tủ giày đưa cho cậu.
“Cậu ngồi đi, tớ đi pha trà.”
“Không cần đâu.”
“Không sao, tớ pha nhanh thôi. Trà nhà tớ ngon lắm.” Lý Khinh Diêu đến nhà bếp lấy đồ pha trà.
Lạc Hoài Tranh đi vào trong phòng khách, cảm nhận đầu tiên của anh là đơn sơ.
Căn nhà một phòng ngủ hai phòng khách, tổng diện tích không quá bảy mươi mét vuông. Trang trí rất đơn giản, chỉ có một vài món đồ nội thất. Tuy nhiên, cả căn nhà rất sạch, không dính một hạt bụi, còn có rèm cửa trang nhã và một vài món đồ trang trí hoạt hình, vài bông hoa được cắm trong bình hoa, mọi ngóc ngách đều toát lên sự tinh tế của quý cô độc thân. Nhưng nhìn chung, căn hộ vẫn rất đơn sơ cũ kỹ.
Khi còn ở trong tù, Lạc Hoài Tranh đã từng tưởng tượng ra cuộc sống của Lý Khinh Diêu sau khi cô tốt nghiệp đại học. Với năng lực và tính cách của Lý Khinh Diêu, ngoại trừ kiếm một công việc ổn định, cô nhất định sẽ sống rất sành điệu và thoải mái. Cô sẽ sống như những quý cô công sở trong phim truyền hình, thuê một căn hộ được trang trí tỉ mỉ ở ngay trung tâm thành phố, khoác lên mình những bộ cánh hàng hiệu, đi giày gót nhọn, trang điểm nhẹ nhàng, phong thái sang trọng và gặp gỡ những người có cùng đẳng cấp.
Chứ không phải giống như hiện tại, mặc một chiếc áo thun cũ và quần đùi đen, sống trong khu tái định cư nghèo và tồi tàn nhất trong thành phố, không có thang máy, phòng ốc cũ kỹ chật hẹp. Ngày nào cũng để mặt mộc, phơi gió phơi xương. Thậm chí mấy hôm nay Lạc Hoài Tranh đã vô tình nhìn thấy vết chai trên bàn tay cô.
Lạc Hoài Tranh đã đoán được lý do tại sao. Trước đây anh cũng từng nghe nói chuyện anh trai cô mất tích. Mấy hôm nay anh cũng nghe phong thanh cảnh sát Đội hai nhắc đến, anh trai cô mất tích tại Gia viên Triều Dương. Thế nhưng, Lạc Hoài Tranh chỉ biết anh trai cô mất tích vì điều tra một vụ án, còn cụ thể là vụ án nào thì không ai nói với anh.
Vì thế, một cô gái từng dịu dàng tinh tế nhất trên đời giờ lại sinh hoạt trong môi trường gian khổ và đơn sơ thế này. Cô không hợp với mọi thứ ở đây nhưng lại hòa tan một cách kỳ lạ.
Lạc Hoài Tranh nhìn căn hộ cô sinh hoạt, nhìn bóng dáng đang bận rộn pha trà trong bếp. Trước khi anh gõ cánh cửa này, tâm sự ngổn ngang trăm mối chợt tan biến phần nào.
So với việc cô muốn làm, so với niềm tin và tình nghĩa cô gánh vác, tình yêu dường như nhỏ bé vô cùng.
Lý Khinh Diêu bưng bàn trà về phòng khách. Đó là một bộ ấm chén màu xám đậm, thiết kế tỉ mỉ và nhỏ gọn đúng kiểu cô thích. Cô lấy hai chiếc tách cùng màu, rót hai tách trà, đặt tách thứ nhất xuống trước mặt anh.
“Cảm ơn cậu.”
“Cậu nếm thử đi.”
Lạc Hoài Tranh nâng tách trà lên, thổi cho nguột bớt rồi nhấp nhẹ một ngụm. Quả nhiên thơm dịu ngọt hậu, hương vị đậm đà. Loại trà này chắc chắn không rẻ.
“Trà ngon.” Anh khen ngợi.
Lý Khinh Diêu mỉm cười, nâng tách trà còn lại lên.
Lạc Hoài Tranh đặt tách trà xuống, hỏi cô: “Tớ xin mạn phép hỏi một câu. Chuyện anh trai cậu thế nào rồi?”
Lý Khinh Diêu lắc đầu: “Vẫn đang tìm.” Tình hình cụ thể liên quan đến vụ án đương nhiên cô không thể tiết lộ.
“Tuy có lẽ tớ không giúp được gì. Nhưng sau này nếu cần tớ giúp đỡ, cậu cứ nói với tớ.”
“Được, cảm ơn cậu.”
Hai người im lặng một lúc.
Sô pha nhà Lý Khinh Diêu hơi thấp. Đây là độ cao vừa ý cô, thích hợp để cô cuộn tròn hoặc là lăn thẳng xuống sàn nhà. Lạc Hoài Tranh ngồi trên chiếc sô pha này đương nhiên sẽ khá chật. Anh hơi khom lưng, chân dài duỗi thẳng đến cạnh bàn uống nước. Anh nhìn đồ pha trà trên bàn, không nói năng gì. Lý Khinh Diêu cũng chỉ cầm tách trà, cúi đầu đợi anh.
“Thực ra tớ đã có câu trả lời cho câu hỏi cậu hỏi lúc nãy rồi.” Lạc Hoài Tranh ngẩng đầu nhìn cô, “Cả cuộc đời tớ chỉ muốn đi theo con đường học thuật, nghiên cứu. Trước đây tớ khởi nghiệp không phải vì tớ thích mà chỉ là lúc đó ngoại trừ mưu sinh, tớ không còn mục tiêu nào khác và cũng không thể có mục tiêu khác. Nếu có thể đến Thanh Hoa, tớ chắc chắn sẽ cố gắng học cao hơn, học xong đại học rồi tiếp tục học lên Thạc sĩ, Tiến sĩ. Sau này nếu có thể làm nghiên cứu viên nho nhỏ hoặc là giảng viên tại một trường Đại học nào đó, dù không trở thành một học giả lớn, không kiếm được nhiều tiền tớ cũng vẫn rất hạnh phúc. Tớ thích cuộc sống như vậy.”
Lý Khinh Diêu lắng nghe cậu nói mà con tim như tan chảy, mắt đỏ hoen. Cô nói: “Tốt lắm, thật đấy.”
Lạc Hoài Tranh nở nụ cười với cô, nhìn vào mặt cô suốt, cứ như muốn nhìn thấu sâu thẳm tâm hồn cô. Anh nói: “Nhưng tớ nói với cậu tớ chưa nghĩ kỹ là chưa nghĩ kỹ thật.”
“Tại sao?”
Anh đột nhiên không nhìn cô nữa mà quay đầu nhìn sang chỗ khác, để lộ gân cổ thẳng tắp. Anh nói: “Những năm đầu, tớ thường nhớ đến cậu. Tớ nhớ những khoảnh khắc hai ta ở bên nhau, dẫu rất ngắn ngủi nhưng tớ cực kỳ hạnh phúc. Cuộc đời tớ chưa bao giờ hạnh phúc đến nhường ấy. Đôi khi tớ cứ ngỡ mình đang nằm mơ, khi thức giấc tớ vẫn còn được đến trường và ngồi bên cạnh cậu. Sau đó, tớ còn có thể đến Bắc Kinh với cậu. Nhiều lúc tớ không chịu đựng nổi nữa, ngày nào tớ cũng mong cậu sẽ đổi ý đến thăm tớ. Nếu được cậu quan tâm, tớ nghĩ mình sẽ ổn hơn nhiều. Bởi vì cậu là một phần đặc biệt trong đời tớ, khác với bố mẹ tớ và những người khác.
Nhưng sau này, khi tớ đã quen với cuộc sống trong tù, chấp nhận sự thật và bình tĩnh lại, tớ lại cảm thấy cậu không đến mới là lựa chọn đúng đắn. Bởi vì chúng ta đã không thể nào ở bên nhau nữa rồi, cậu không đến thì tớ sẽ không thể nào ôm mộng hão huyền, tớ sẽ nhanh chóng chấp nhận sự thật, thích nghi với cuộc sống mới thay vì sống mãi trong giấc mộng mong manh. Như vậy sẽ tốt cho cả hai chúng ta.”
Lý Khinh Diêu không kìm được nước mắt.
“Xin lỗi cậu.” Cô nói ra ba chữ một cách trúc trắc.
Lạc Hoài Tranh nhìn mặt đất sạch bóng, anh nở nụ cười, một nụ cười chứa chan sự bao dung và dịu dàng thật lòng. Anh nói: “Cậu không cần xin lỗi, tớ không trách cậu. Mỗi một câu tớ nói đều là những lời nói từ tận đáy lòng tớ. Nếu trong hoàn cảnh đó, tớ vẫn còn ích kỷ muốn níu kéo cậu, vậy tớ còn là con người không?”
Lý Khinh Diêu nghiêng đầu nhìn màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ. Tối hôm nay trời nhiều mây, những tầng mây phủ kín bầu trời, không nhìn thấy ánh sao. Trong lòng cô cảm thấy lạnh lẽo và cô đơn vô cùng.
Lạc Hoài Tranh chậm rãi kể lại quá khứ, đây cũng là mục đích thật sự anh đến đây hôm nay. Đương chia sẻ hết những lời từ tận đáy lòng, Lạc Hoài Tranh cảm thấy máu thịt trong cơ thể mình đang sống dậy và đập nhịp nhàng.
Anh rót cho mình một tách trà, uống cạn rồi đặt tách trà xuống. Mười đầu ngón tay thuôn dài đan vào nhau, anh niết mạnh chúng mấy lần rồi mới nói: “Điều tớ thật sự muốn nói đó là sau khi gặp lại cậu, tớ không biết tình cảm tớ dành cho cậu rốt cuộc là tình yêu hay là hoài niệm. Tớ luôn muốn gặp cậu nhưng lại sợ gặp cậu. Tớ lo lắng cậu đổi thay, lại sợ cậu vẫn giống như xưa. Sau này dần dà tớ đã hiểu ra, không cần phải phân rõ những điều này. Tình yêu trên đời vốn dĩ muôn hình vạn trạng, cũng có rất nhiều nguyên nhân và kết quả khác nhau. Quan trọng là đối với tớ, tình yêu này, nỗi nhớ này đã từng dừng lại chưa?”