Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng - truyen full -
Chương 101
Buổi chiều, Trần Phổ và Lý Khinh Diêu mang theo tất cả sổ ghi chép của Diệp Tùng Minh, dự định ngồi tàu cao tốc về Tương Thành. Phía cảnh sát địa phương cử xe đưa họ đến ga tàu cao tốc.
Trên đường đi, Trần Phổ gọi điện cho Đinh Quốc Cường.
Sau khi nghe hết báo cáo của Trần Phổ, Đinh Quốc Cường hỏi: “Cậu nghi ngờ ai?”
“Bác sĩ kiểm tra lúc đó có thể có vấn đề.”
Đinh Quốc Cường cho anh thông tin liên lạc của một vị cảnh sát và nói: “Đường Tông Hoa là một trong những cảnh sát phụ trách vụ án Hướng Vỹ, hiện đã được điều đến phân cục khác rồi. Cậu hỏi thẳng cậu ta là nhanh nhất. Sau khi cậu về, chúng ta phải thảo luận lại vụ án này đấy.”
Trần Phổ lập tức gọi cho Đường Tông Hoa. Sau khi giới thiệu sơ qua, anh liền trình bày lý do mình gọi cho anh ấy.
Trần Phổ hỏi: “Anh Đường, lúc đó các anh chọn bệnh viện như thế nào? Các anh chỉ định bệnh viện hay mẹ con Lý Mỹ Linh chọn?”
Đường Tông Hoa nhớ lại tình hình tối hôm đó, trả lời: “Cũng không hẳn là có người chỉ định. Mấy ngày đầu, Lý Mỹ Linh phản đối kịch liệt, nói rằng Hướng Tư Linh vẫn còn nhỏ, không thể chấp nhận loại kiểm tra như vậy, quá sỉ nhục. Chúng tôi hoàn toàn hiểu được tâm trạng của bậc làm cha mẹ nên cũng không cưỡng ép một học sinh cấp ba đi kiểm tra vì chưa có bằng chứng xác thực.
Thật ra lúc đó mọi người đều hy vọng vừa muốn điều tra ra sự thật, vừa muốn giúp đỡ đứa trẻ Lạc Hoài Tranh. Đến một buổi tối nọ, cuối cùng Lý Mỹ Linh cũng chịu lơi tay, chúng tôi sợ bà ấy đổi ý nên đã đến ngay lập tức. Tôi nhớ lúc đó tầm khoảng mười giờ tối, tôi và một đồng nghiệp đã lái xe đến đón họ.”
Đường Tông Hoa vẫn còn nhớ rất rõ tình hình tối hôm đó.
Mở cửa xe ra, mắt hai mẹ con họ đều đỏ hoen giống như vừa mới khóc. Thái độ Lý Mỹ Linh không được tốt, còn hỏi họ rằng nếu chứng minh con gái họ là gái trinh thì sẽ chứng minh được Lạc Hoài Tranh nói dối và tống tên súc sinh đó vào tù đúng không? Đường Tông Hoa chỉ cười haha.
“Lúc đó Hướng Tư Linh phản ứng thế nào?” Trần Phổ hỏi.
“Mấy ngày hôm đó cô bé cứ ngơ ngác, hở tí là khóc. Chúng tôi hỏi gì cô bé cũng không nói, toàn mẹ trả lời hộ. Sau đó…”
Họ bắt đầu bàn bạc xem đến bệnh viện nào. Lý Mỹ Linh nói bệnh viện nào cũng được, càng gần càng tốt, nhưng phải là bệnh viện lớn, tránh những nơi không chính quy để không làm con gái bị thương. Bệnh viện lớn gần nhà họ nhất là bệnh viện số 3 thành phố nên mọi người đều đến đó mà không bàn bạc gì thêm.
Đến bệnh viện đã là 11 giờ đêm, phòng khám đã đóng cửa từ lâu nên họ đành lấy số phòng cấp cứu khoa phụ sản. Lý Mỹ Linh nói rằng, vì sợ thu hút sự chú ý và gây ra những rắc rối không đáng có nên mong họ đừng để lộ thân phận cảnh sát. Yêu cầu này hợp tình hợp lý cho nên Đường Tông Hoa đã đồng ý.
Khi đến phòng cấp cứu khoa phụ sản, văn phòng bác sĩ trống trơn, chỉ có một phó chủ nhiệm khoa khoảng chừng bốn mươi tuổi, lại còn là đàn ông. Lý Mỹ Linh nói với bác sĩ mình muốn kiểm tra sức khỏe con gái, lo con gái bị xâm hại nên muốn kiểm tra xem màng trinh còn nguyên viện không. Có lẽ bác sĩ đã gặp nhiều trường hợp như vậy nên không hỏi nhiều, dẫn riêng Hướng Tư Linh vào phòng khám.
Lý Mỹ Linh và hai cảnh sát đợi bên ngoài.
Không lâu sau, bác sĩ dẫn Hướng Tư Linh ra ngoài và đưa kết quả kiểm tra cho họ: [Màng trinh còn nguyên vẹn, âm đ*o không bị tổn thương.]
Lúc đó lòng Đường Tông Hoa chùng xuống.
“Tên vị bác sĩ đó là gì? Có tra được không anh?” Trần Phổ hỏi.
“Để tôi tra xem, trong hồ sơ vẫn còn giấy kiểm tra có chữ ký…Tìm được rồi, tên bác sĩ đó là Lăng Dũng.”
Cúp điện thoại, Trần Phổ lại gọi cho Đinh Quốc Cường: “Thầy ơi, phiền thầy giúp em tra thêm một người tên là Lăng Dũng. Bảy năm trước là bác sĩ khoa phụ sản bệnh viện số ba thành phố. Thầy kiểm tra giúp em lý lịch của người này và bệnh viện ông ta từng làm việc.”
Lý Khinh Diêu ngồi cạnh đang lắng nghe thì sực nhớ ra hồi trẻ Lý Mỹ Linh từng làm việc tại một bệnh viện. Hôm đó họ đến nhà mẹ bà ta, cô còn nhìn thấy bảng tên y tá của bệnh viện đó. Bệnh viện đó tên là…
“Bệnh viện Hoa Vượng.”
Đinh Quốc Cường đã ra tay thì đương nhiên rất nhanh gọn. Trần Phổ và Lý Khinh Diêu vừa đến ga tàu cao tốc liền nhận được hồi âm của ông ấy.
“Năm 1998, sau khi tốt nghiệp Đại học Y, Lăng Dũng đã vào làm việc tại một bệnh viện tư nhân với mức lương cao gấp đôi bệnh viện công lập. Hai năm sau, bệnh viện Hoa Vượng kinh doanh thất bát nên đóng cửa. Lăng Dũng ở nhà hơn một năm rồi nhờ người quen xin vào làm tại bệnh viện nhân dân thành phố. Sau mười năm làm việc, Lăng Dũng được điều đến bệnh viện số ba và làm việc cho tới bây giờ, đã trở thành Trưởng khoa phụ sản.”
Trần Phổ và Lý Khinh Diêu đối chiếu thời gian, thời gian Lăng Dũng làm việc tại bệnh viện Hoa Vượng trùng khớp với thời gian Lý Mỹ Linh làm việc tại đó. Một người là bác sĩ tốt nghiệp y khoa đầy triển vọng, người kia là y tá trẻ trung, xinh đẹp.
—
Ga tàu cao tốc ở đây rất nhỏ, lác đác vài người, chỉ có hai sân ga, phòng chờ toàn là ghế trống. Chưa đến giờ kiểm tra vé, Trần Phổ và Lý Khinh Diêu tìm một chỗ trống và ngồi xuống.
Trần Phổ đặt hành lý của hai người lên ghế trống bên cạnh. Anh quay đầu thấy Lý Khinh Diêu lại thất thần.
Anh đã quá quen, cũng đã lường trước được từ lâu. Hễ gặp phải chuyện liên quan đến Lạc Hoài Tranh là cô lại thất thường.
Chỉ là anh cứ tưởng nếu đã mang tâm thế của tuyển thủ hàng đầu “dù ai nói ngả nói nghiêng, lòng ta vẫn vững như kiềng ba chân” ắt hẳn sẽ không thấy khó chịu nữa. Vậy mà lúc này đây, nhìn thấy cô chứng nào tật nấy, anh mới nhận ra mình sai lầm đến cỡ nào. Đâu phải anh không quan tâm, rõ ràng chuyện này đã trở thành chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương của anh.
Người ta thường nói trước lạ sau quen, cảm giác rơi từ chín tầng mây chợt ập đến. Lồng ngực tức nghẹn, con tim bí bách. Anh như bị ai đó cho một cú trời giáng, toàn thân mất hết sức lực.
Anh ngẩng đầu nhìn cửa sổ, sân ga trống trơn, tàu cao tốc vẫn chưa đến. Ánh nắng buổi chiều chiếu xuống đường ray, bầu trời xanh ngát, mây trắng như bông. Trong tai anh toàn là những âm thanh trống trải và ầm ĩ của ga tàu.
Tuy rằng người xưa có câu biển biếc từng qua nước đáng gì.
Nhưng người xưa cũng đã nói, xưa nay chỉ có người mới cười, ai thấy người cũ khóc.
Mẹ kiếp!
Trần Phổ tự cảm thấy mình đã tiến bộ rất nhiều, cảm xúc đã ổn định lại, thậm chí còn nở nụ cười cảm thông. Anh hỏi Lý Khinh Diêu: “Em đang nghĩ gì vậy? Đang nghĩ đến chuyện Lạc Hoài Tranh đúng không? Em có suy nghĩ gì thì cứ nói ra, chúng ta cùng thảo luận.”
Lý Khinh Diêu gật đầu, đôi mày đượm nét hờ hững nay lại nhíu chặt, đôi mắt đong đầy lo âu. Cô nói: “Hiện giờ có thể khẳng định Lăng Dũng và Lý Mỹ Linh cấu kết làm giấy tờ giả. Ngày hôm đó họ đến bệnh viện đúng lúc Lăng Dũng đang trực tại phòng cấp cứu, chắc chắn là đã sắp đặt trước.”
“Đúng thế.”
“Hướng Tư Linh bị xâm hại tình dục từ năm lớp Mười Một, dẫn đến án trong án. Cô ta tự nguyện hay là bị ép buộc? Người đó là ai? Là La Hồng Dân hay Hướng Vũ? Hoặc có thể là cả hai? Có thể tái thẩm vụ án năm đó không? Liệu Lạc Hoài Tranh có được rửa tội không? Đây có phải là một vụ án oan không?”
Cô nói một mạch một tràng dài như vậy, chứng tỏ tâm trạng đang rối bời.
Trần Phổ nghĩ đến chứng trầm cảm cô chia sẻ trên chuyến tàu hỏa, rồi lại nhìn gương mặt lo lắng của cô lúc này, trong lòng anh bỗng thấy thương xót. Thế là, một ý nghĩ lóe lên trong đầu anh, có lẽ những chuyện năm xưa đã để lại cho cô vết thương quá lớn nên khi gặp Lạc Hoài Tranh, phản ứng cảm xúc của cô mới mãnh liệt đến vậy. Điều này hoàn toàn hợp lý.
Dù sao anh cũng cho là vậy.
Trần Phổ điềm tĩnh nói: “Lạc Hoài Tranh có thể yêu cầu tái thẩm nhưng có tái thẩm được hay không là do tòa án quyết định. Tuy nhiên, tôi nghĩ là có hy vọng. Bởi vì giấy phá thai đã chứng minh Hướng Tư Linh và Lý Mỹ Linh nói dối, hơn nữa còn có ý đồ chủ quan, cố tình che giấu, làm giả trước cơ quan tư pháp. Lời khai của Lạc Hoài Tranh năm đó khẳng định đã chứng kiến Hướng Vỹ xâm hại Hướng Tư Linh. Như vậy, hành vi năm đó của cậu ta là dám làm việc nghĩa, tự vệ chính đáng, có căn cứ. Nhưng tôi nghĩ…đây không phải là chứng cứ trực tiếp có thể rửa tội cho cậu ta. Thực ra vụ án này có được tái thẩm hay không, có trả lại sự trong sạch cho Lạc Hoài Tranh được hay không, mấu chốt vẫn nằm ở một người.”
“Ai?”
“Hướng Tư Linh. Lúc đó ngoại trừ nạn nhân Hướng Vỹ, chỉ có cô ta và Lý Mỹ Linh có mặt tại hiện trường. Cô ta nhất định biết chân tướng. Tôi đã đọc kỹ lời khai của cô ta. Năm đó, cô ta quả thật đã khai rằng bố đang đánh mình, không cưỡng hiếp. Nhưng cô ta không nói mình đã tận mắt chứng kiến Lạc Hoài Tranh gây ra vết thương chí mạng cho Hướng Vỹ mà chỉ nói đó mình đã trốn trong phòng.”
“Cô ta đột nhiên ăn năn à?” Lý Khinh Diêu nói. Trong đầu cô lại hiện cảnh hôm cô và Trần Phổ đến công ty của Lạc Hoài Tranh. Lúc đó Lạc Hoài Tranh đã nói thế nào nhỉ?
[Trong quá trình tiếp xúc với cô ta, cậu đã phát hiện ra điều gì à?]
[Khinh Diêu, nếu tớ có phát hiện chính xác, tớ sẽ báo cho cậu ngay lập tức.]
Ngay từ lúc Lạc Hoài Tranh xuất hiện bên cạnh Hướng Tư Linh thì đã bất thường rồi. Chắc chắn cậu ấy đã phát hiện ra chuyện gì đó.
Có lẽ sau khi về, chúng ta có thể gặp Hướng Tư Linh nói chuyện thêm một lần.” Trần Phổ đặt tay lên lưng ghế của cô, đôi mắt lóe lên ánh sáng sắc sảo thông minh chỉ có ở cảnh sát lão làng. “Ai cũng không thể ngờ tới chúng ta lại tìm được chứng cứ phá thai. Điều này chắc chắn nằm ngoài dự liệu của cô ta, có thể khiến cô ta trở tay không kịp. Cô ta chỉ có hai lựa chọn: Hoặc là thừa nhận người đó là La Hồng Dân, nhưng như vậy thì cô ta sẽ có động cơ đầy đủ giết La Hồng Dân, chúng ta có thể danh chính ngôn thuận điều tra tất cả tài sản, tài khoản ngân hàng và lịch sử liên lạc của cô ta. Hoặc là thừa nhận người đó là Hướng Vỹ, thế thì lời khai năm xưa của cô ta sẽ không còn sức thuyết phục, cực kỳ có lợi cho Lạc Hoài Tranh. Cứ xem cô ta chọn cách nào đi.”
Lý Khinh Diêu trợn tròn mắt, cô thật sự không ngờ còn có thể mưu tính…à không, đấu trí với nghi phạm đến cỡ này. Lý Khinh Diêu nhìn bộ dạng ung dung của anh mà cõi lòng dậy sóng, cô nói: “Đỉnh nóc! Em đúng là lo nhiều thì rối, hoàn toàn không nghĩ ra được chuyện này.”
Trần Phổ vẫn nở nụ cười khôn ngoan và điềm tĩnh.
Lo nhiều thì rối cái quái!
Dù có hơi xót xa, nhưng thấy đoàn tàu đã vào ga, mọi người đều đi xếp hàng kiểm vé, Trần Phổ xách hành lý đứng dậy, nghiêm túc nói: “Em yên tâm. Nếu Lạc Hoài Tranh vô tội, chúng ta đã đi đến bước này rồi thì nhất định có cách minh oan cho cậu ta. Chỉ cần là án oan, tôi sẽ liều mình xông pha. Dù sao thì tôi cũng chẳng có gì phải lo lắng. Lên tàu thôi.”
Lý Khinh Diêu lặng lẽ theo sau anh.
Trần Phổ vẫn còn mặc chiếc áo phông trắng thay tối qua. Vì bận rộn suốt nửa ngày nên lưng áo anh dính một vết bụi, trên cánh tay trái của anh cũng có. Trần Phổ lười đeo ba lô nên xách chung cùng hành lý của cô, năm ngón tay của anh trông rất khỏe. Anh ngẩng đầu nhìn về phía trước, cao lớn hiên ngang. Thực ra lưng anh gầy, mà cũng rất rắn chắc, thường có thể nhìn thấy những đường nét của xương bả vai. Anh luôn thích mặc quần đen, có lẽ vì khó bẩn, chân anh rất dài. Dù sao cũng là đại ca, không đủ cao thì năm đó sao mà đánh nhau để người ta tin phục cho được.
Lý Khinh Diêu nhìn tấm lưng anh, cảm giác kích động bị dập tắt bấy lâu bỗng trào dâng trong lòng.
Cô lại muốn nhảy lên lưng anh.
Anh nhất định sẽ giật mình, rồi vội vã bảo vệ cô bằng cả hai tay. Anh chắc chắn sẽ không làm rơi hành lý, thế nên anh vừa phải xách hành lý vừa phải đỡ cô, nhưng anh chắc chắn sẽ làm được.
Anh sẽ không để cô rơi xuống. Nhưng xung quanh có rất nhiều người, có lẽ anh sẽ xấu hổ. Đến lúc đó xem xem cô và anh ai trọng sĩ diện hơn ai.
Lý Khinh Diêu ngẫm nghĩ rồi bật cười.
Nhưng đương nhiên cô sẽ không nhảy bổ lên lưng anh rồi. Nhiều người như vậy, cô cũng biết ngại chứ.
Nhưng mà…
Lý Khinh Diêu tiến lên trước một bước, bất ngờ áp sát vào lưng anh, gương mặt áp thẳng vào. Trần Phổ nhận ra, anh lập tức dừng bước và đứng im. Cô vùi mặt vào chiếc áo phông của anh, cọ vài cái, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo mà cô đã đo bằng mắt nhiều lần.
Cô nói: “Trần Phổ, cảm ơn anh. Anh thật là tốt.”
Nói xong, cô buông tay ra, ngoảnh mặt đi, không chút luyến lưu.
Cô nói: “Được rồi, khoảnh khắc cảm động đã kết thúc. Đi nhanh lên, tàu đến rồi.”
Trần Phổ không quay đầu lại.
Lưng anh tê cứng đi, tim đập thình thịch, còn eo thì như bị điện giật. Anh nghĩ, cái quái gì thế này? Lý Khinh Diêu lần đầu tiên chủ động ôm anh là vì chuyện của thằng đàn ông khác, lại còn tặng kèm một tấm thẻ người tốt.”
Nhưng…
Anh cúi đầu cười.
Thèm vào mà quan tâm tại sao cô ấy lại làm vậy, dù sao anh hời là được rồi.
—Hết chương 101—
Trên đường đi, Trần Phổ gọi điện cho Đinh Quốc Cường.
Sau khi nghe hết báo cáo của Trần Phổ, Đinh Quốc Cường hỏi: “Cậu nghi ngờ ai?”
“Bác sĩ kiểm tra lúc đó có thể có vấn đề.”
Đinh Quốc Cường cho anh thông tin liên lạc của một vị cảnh sát và nói: “Đường Tông Hoa là một trong những cảnh sát phụ trách vụ án Hướng Vỹ, hiện đã được điều đến phân cục khác rồi. Cậu hỏi thẳng cậu ta là nhanh nhất. Sau khi cậu về, chúng ta phải thảo luận lại vụ án này đấy.”
Trần Phổ lập tức gọi cho Đường Tông Hoa. Sau khi giới thiệu sơ qua, anh liền trình bày lý do mình gọi cho anh ấy.
Trần Phổ hỏi: “Anh Đường, lúc đó các anh chọn bệnh viện như thế nào? Các anh chỉ định bệnh viện hay mẹ con Lý Mỹ Linh chọn?”
Đường Tông Hoa nhớ lại tình hình tối hôm đó, trả lời: “Cũng không hẳn là có người chỉ định. Mấy ngày đầu, Lý Mỹ Linh phản đối kịch liệt, nói rằng Hướng Tư Linh vẫn còn nhỏ, không thể chấp nhận loại kiểm tra như vậy, quá sỉ nhục. Chúng tôi hoàn toàn hiểu được tâm trạng của bậc làm cha mẹ nên cũng không cưỡng ép một học sinh cấp ba đi kiểm tra vì chưa có bằng chứng xác thực.
Thật ra lúc đó mọi người đều hy vọng vừa muốn điều tra ra sự thật, vừa muốn giúp đỡ đứa trẻ Lạc Hoài Tranh. Đến một buổi tối nọ, cuối cùng Lý Mỹ Linh cũng chịu lơi tay, chúng tôi sợ bà ấy đổi ý nên đã đến ngay lập tức. Tôi nhớ lúc đó tầm khoảng mười giờ tối, tôi và một đồng nghiệp đã lái xe đến đón họ.”
Đường Tông Hoa vẫn còn nhớ rất rõ tình hình tối hôm đó.
Mở cửa xe ra, mắt hai mẹ con họ đều đỏ hoen giống như vừa mới khóc. Thái độ Lý Mỹ Linh không được tốt, còn hỏi họ rằng nếu chứng minh con gái họ là gái trinh thì sẽ chứng minh được Lạc Hoài Tranh nói dối và tống tên súc sinh đó vào tù đúng không? Đường Tông Hoa chỉ cười haha.
“Lúc đó Hướng Tư Linh phản ứng thế nào?” Trần Phổ hỏi.
“Mấy ngày hôm đó cô bé cứ ngơ ngác, hở tí là khóc. Chúng tôi hỏi gì cô bé cũng không nói, toàn mẹ trả lời hộ. Sau đó…”
Họ bắt đầu bàn bạc xem đến bệnh viện nào. Lý Mỹ Linh nói bệnh viện nào cũng được, càng gần càng tốt, nhưng phải là bệnh viện lớn, tránh những nơi không chính quy để không làm con gái bị thương. Bệnh viện lớn gần nhà họ nhất là bệnh viện số 3 thành phố nên mọi người đều đến đó mà không bàn bạc gì thêm.
Đến bệnh viện đã là 11 giờ đêm, phòng khám đã đóng cửa từ lâu nên họ đành lấy số phòng cấp cứu khoa phụ sản. Lý Mỹ Linh nói rằng, vì sợ thu hút sự chú ý và gây ra những rắc rối không đáng có nên mong họ đừng để lộ thân phận cảnh sát. Yêu cầu này hợp tình hợp lý cho nên Đường Tông Hoa đã đồng ý.
Khi đến phòng cấp cứu khoa phụ sản, văn phòng bác sĩ trống trơn, chỉ có một phó chủ nhiệm khoa khoảng chừng bốn mươi tuổi, lại còn là đàn ông. Lý Mỹ Linh nói với bác sĩ mình muốn kiểm tra sức khỏe con gái, lo con gái bị xâm hại nên muốn kiểm tra xem màng trinh còn nguyên viện không. Có lẽ bác sĩ đã gặp nhiều trường hợp như vậy nên không hỏi nhiều, dẫn riêng Hướng Tư Linh vào phòng khám.
Lý Mỹ Linh và hai cảnh sát đợi bên ngoài.
Không lâu sau, bác sĩ dẫn Hướng Tư Linh ra ngoài và đưa kết quả kiểm tra cho họ: [Màng trinh còn nguyên vẹn, âm đ*o không bị tổn thương.]
Lúc đó lòng Đường Tông Hoa chùng xuống.
“Tên vị bác sĩ đó là gì? Có tra được không anh?” Trần Phổ hỏi.
“Để tôi tra xem, trong hồ sơ vẫn còn giấy kiểm tra có chữ ký…Tìm được rồi, tên bác sĩ đó là Lăng Dũng.”
Cúp điện thoại, Trần Phổ lại gọi cho Đinh Quốc Cường: “Thầy ơi, phiền thầy giúp em tra thêm một người tên là Lăng Dũng. Bảy năm trước là bác sĩ khoa phụ sản bệnh viện số ba thành phố. Thầy kiểm tra giúp em lý lịch của người này và bệnh viện ông ta từng làm việc.”
Lý Khinh Diêu ngồi cạnh đang lắng nghe thì sực nhớ ra hồi trẻ Lý Mỹ Linh từng làm việc tại một bệnh viện. Hôm đó họ đến nhà mẹ bà ta, cô còn nhìn thấy bảng tên y tá của bệnh viện đó. Bệnh viện đó tên là…
“Bệnh viện Hoa Vượng.”
Đinh Quốc Cường đã ra tay thì đương nhiên rất nhanh gọn. Trần Phổ và Lý Khinh Diêu vừa đến ga tàu cao tốc liền nhận được hồi âm của ông ấy.
“Năm 1998, sau khi tốt nghiệp Đại học Y, Lăng Dũng đã vào làm việc tại một bệnh viện tư nhân với mức lương cao gấp đôi bệnh viện công lập. Hai năm sau, bệnh viện Hoa Vượng kinh doanh thất bát nên đóng cửa. Lăng Dũng ở nhà hơn một năm rồi nhờ người quen xin vào làm tại bệnh viện nhân dân thành phố. Sau mười năm làm việc, Lăng Dũng được điều đến bệnh viện số ba và làm việc cho tới bây giờ, đã trở thành Trưởng khoa phụ sản.”
Trần Phổ và Lý Khinh Diêu đối chiếu thời gian, thời gian Lăng Dũng làm việc tại bệnh viện Hoa Vượng trùng khớp với thời gian Lý Mỹ Linh làm việc tại đó. Một người là bác sĩ tốt nghiệp y khoa đầy triển vọng, người kia là y tá trẻ trung, xinh đẹp.
—
Ga tàu cao tốc ở đây rất nhỏ, lác đác vài người, chỉ có hai sân ga, phòng chờ toàn là ghế trống. Chưa đến giờ kiểm tra vé, Trần Phổ và Lý Khinh Diêu tìm một chỗ trống và ngồi xuống.
Trần Phổ đặt hành lý của hai người lên ghế trống bên cạnh. Anh quay đầu thấy Lý Khinh Diêu lại thất thần.
Anh đã quá quen, cũng đã lường trước được từ lâu. Hễ gặp phải chuyện liên quan đến Lạc Hoài Tranh là cô lại thất thường.
Chỉ là anh cứ tưởng nếu đã mang tâm thế của tuyển thủ hàng đầu “dù ai nói ngả nói nghiêng, lòng ta vẫn vững như kiềng ba chân” ắt hẳn sẽ không thấy khó chịu nữa. Vậy mà lúc này đây, nhìn thấy cô chứng nào tật nấy, anh mới nhận ra mình sai lầm đến cỡ nào. Đâu phải anh không quan tâm, rõ ràng chuyện này đã trở thành chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương của anh.
Người ta thường nói trước lạ sau quen, cảm giác rơi từ chín tầng mây chợt ập đến. Lồng ngực tức nghẹn, con tim bí bách. Anh như bị ai đó cho một cú trời giáng, toàn thân mất hết sức lực.
Anh ngẩng đầu nhìn cửa sổ, sân ga trống trơn, tàu cao tốc vẫn chưa đến. Ánh nắng buổi chiều chiếu xuống đường ray, bầu trời xanh ngát, mây trắng như bông. Trong tai anh toàn là những âm thanh trống trải và ầm ĩ của ga tàu.
Tuy rằng người xưa có câu biển biếc từng qua nước đáng gì.
Nhưng người xưa cũng đã nói, xưa nay chỉ có người mới cười, ai thấy người cũ khóc.
Mẹ kiếp!
Trần Phổ tự cảm thấy mình đã tiến bộ rất nhiều, cảm xúc đã ổn định lại, thậm chí còn nở nụ cười cảm thông. Anh hỏi Lý Khinh Diêu: “Em đang nghĩ gì vậy? Đang nghĩ đến chuyện Lạc Hoài Tranh đúng không? Em có suy nghĩ gì thì cứ nói ra, chúng ta cùng thảo luận.”
Lý Khinh Diêu gật đầu, đôi mày đượm nét hờ hững nay lại nhíu chặt, đôi mắt đong đầy lo âu. Cô nói: “Hiện giờ có thể khẳng định Lăng Dũng và Lý Mỹ Linh cấu kết làm giấy tờ giả. Ngày hôm đó họ đến bệnh viện đúng lúc Lăng Dũng đang trực tại phòng cấp cứu, chắc chắn là đã sắp đặt trước.”
“Đúng thế.”
“Hướng Tư Linh bị xâm hại tình dục từ năm lớp Mười Một, dẫn đến án trong án. Cô ta tự nguyện hay là bị ép buộc? Người đó là ai? Là La Hồng Dân hay Hướng Vũ? Hoặc có thể là cả hai? Có thể tái thẩm vụ án năm đó không? Liệu Lạc Hoài Tranh có được rửa tội không? Đây có phải là một vụ án oan không?”
Cô nói một mạch một tràng dài như vậy, chứng tỏ tâm trạng đang rối bời.
Trần Phổ nghĩ đến chứng trầm cảm cô chia sẻ trên chuyến tàu hỏa, rồi lại nhìn gương mặt lo lắng của cô lúc này, trong lòng anh bỗng thấy thương xót. Thế là, một ý nghĩ lóe lên trong đầu anh, có lẽ những chuyện năm xưa đã để lại cho cô vết thương quá lớn nên khi gặp Lạc Hoài Tranh, phản ứng cảm xúc của cô mới mãnh liệt đến vậy. Điều này hoàn toàn hợp lý.
Dù sao anh cũng cho là vậy.
Trần Phổ điềm tĩnh nói: “Lạc Hoài Tranh có thể yêu cầu tái thẩm nhưng có tái thẩm được hay không là do tòa án quyết định. Tuy nhiên, tôi nghĩ là có hy vọng. Bởi vì giấy phá thai đã chứng minh Hướng Tư Linh và Lý Mỹ Linh nói dối, hơn nữa còn có ý đồ chủ quan, cố tình che giấu, làm giả trước cơ quan tư pháp. Lời khai của Lạc Hoài Tranh năm đó khẳng định đã chứng kiến Hướng Vỹ xâm hại Hướng Tư Linh. Như vậy, hành vi năm đó của cậu ta là dám làm việc nghĩa, tự vệ chính đáng, có căn cứ. Nhưng tôi nghĩ…đây không phải là chứng cứ trực tiếp có thể rửa tội cho cậu ta. Thực ra vụ án này có được tái thẩm hay không, có trả lại sự trong sạch cho Lạc Hoài Tranh được hay không, mấu chốt vẫn nằm ở một người.”
“Ai?”
“Hướng Tư Linh. Lúc đó ngoại trừ nạn nhân Hướng Vỹ, chỉ có cô ta và Lý Mỹ Linh có mặt tại hiện trường. Cô ta nhất định biết chân tướng. Tôi đã đọc kỹ lời khai của cô ta. Năm đó, cô ta quả thật đã khai rằng bố đang đánh mình, không cưỡng hiếp. Nhưng cô ta không nói mình đã tận mắt chứng kiến Lạc Hoài Tranh gây ra vết thương chí mạng cho Hướng Vỹ mà chỉ nói đó mình đã trốn trong phòng.”
“Cô ta đột nhiên ăn năn à?” Lý Khinh Diêu nói. Trong đầu cô lại hiện cảnh hôm cô và Trần Phổ đến công ty của Lạc Hoài Tranh. Lúc đó Lạc Hoài Tranh đã nói thế nào nhỉ?
[Trong quá trình tiếp xúc với cô ta, cậu đã phát hiện ra điều gì à?]
[Khinh Diêu, nếu tớ có phát hiện chính xác, tớ sẽ báo cho cậu ngay lập tức.]
Ngay từ lúc Lạc Hoài Tranh xuất hiện bên cạnh Hướng Tư Linh thì đã bất thường rồi. Chắc chắn cậu ấy đã phát hiện ra chuyện gì đó.
Có lẽ sau khi về, chúng ta có thể gặp Hướng Tư Linh nói chuyện thêm một lần.” Trần Phổ đặt tay lên lưng ghế của cô, đôi mắt lóe lên ánh sáng sắc sảo thông minh chỉ có ở cảnh sát lão làng. “Ai cũng không thể ngờ tới chúng ta lại tìm được chứng cứ phá thai. Điều này chắc chắn nằm ngoài dự liệu của cô ta, có thể khiến cô ta trở tay không kịp. Cô ta chỉ có hai lựa chọn: Hoặc là thừa nhận người đó là La Hồng Dân, nhưng như vậy thì cô ta sẽ có động cơ đầy đủ giết La Hồng Dân, chúng ta có thể danh chính ngôn thuận điều tra tất cả tài sản, tài khoản ngân hàng và lịch sử liên lạc của cô ta. Hoặc là thừa nhận người đó là Hướng Vỹ, thế thì lời khai năm xưa của cô ta sẽ không còn sức thuyết phục, cực kỳ có lợi cho Lạc Hoài Tranh. Cứ xem cô ta chọn cách nào đi.”
Lý Khinh Diêu trợn tròn mắt, cô thật sự không ngờ còn có thể mưu tính…à không, đấu trí với nghi phạm đến cỡ này. Lý Khinh Diêu nhìn bộ dạng ung dung của anh mà cõi lòng dậy sóng, cô nói: “Đỉnh nóc! Em đúng là lo nhiều thì rối, hoàn toàn không nghĩ ra được chuyện này.”
Trần Phổ vẫn nở nụ cười khôn ngoan và điềm tĩnh.
Lo nhiều thì rối cái quái!
Dù có hơi xót xa, nhưng thấy đoàn tàu đã vào ga, mọi người đều đi xếp hàng kiểm vé, Trần Phổ xách hành lý đứng dậy, nghiêm túc nói: “Em yên tâm. Nếu Lạc Hoài Tranh vô tội, chúng ta đã đi đến bước này rồi thì nhất định có cách minh oan cho cậu ta. Chỉ cần là án oan, tôi sẽ liều mình xông pha. Dù sao thì tôi cũng chẳng có gì phải lo lắng. Lên tàu thôi.”
Lý Khinh Diêu lặng lẽ theo sau anh.
Trần Phổ vẫn còn mặc chiếc áo phông trắng thay tối qua. Vì bận rộn suốt nửa ngày nên lưng áo anh dính một vết bụi, trên cánh tay trái của anh cũng có. Trần Phổ lười đeo ba lô nên xách chung cùng hành lý của cô, năm ngón tay của anh trông rất khỏe. Anh ngẩng đầu nhìn về phía trước, cao lớn hiên ngang. Thực ra lưng anh gầy, mà cũng rất rắn chắc, thường có thể nhìn thấy những đường nét của xương bả vai. Anh luôn thích mặc quần đen, có lẽ vì khó bẩn, chân anh rất dài. Dù sao cũng là đại ca, không đủ cao thì năm đó sao mà đánh nhau để người ta tin phục cho được.
Lý Khinh Diêu nhìn tấm lưng anh, cảm giác kích động bị dập tắt bấy lâu bỗng trào dâng trong lòng.
Cô lại muốn nhảy lên lưng anh.
Anh nhất định sẽ giật mình, rồi vội vã bảo vệ cô bằng cả hai tay. Anh chắc chắn sẽ không làm rơi hành lý, thế nên anh vừa phải xách hành lý vừa phải đỡ cô, nhưng anh chắc chắn sẽ làm được.
Anh sẽ không để cô rơi xuống. Nhưng xung quanh có rất nhiều người, có lẽ anh sẽ xấu hổ. Đến lúc đó xem xem cô và anh ai trọng sĩ diện hơn ai.
Lý Khinh Diêu ngẫm nghĩ rồi bật cười.
Nhưng đương nhiên cô sẽ không nhảy bổ lên lưng anh rồi. Nhiều người như vậy, cô cũng biết ngại chứ.
Nhưng mà…
Lý Khinh Diêu tiến lên trước một bước, bất ngờ áp sát vào lưng anh, gương mặt áp thẳng vào. Trần Phổ nhận ra, anh lập tức dừng bước và đứng im. Cô vùi mặt vào chiếc áo phông của anh, cọ vài cái, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo mà cô đã đo bằng mắt nhiều lần.
Cô nói: “Trần Phổ, cảm ơn anh. Anh thật là tốt.”
Nói xong, cô buông tay ra, ngoảnh mặt đi, không chút luyến lưu.
Cô nói: “Được rồi, khoảnh khắc cảm động đã kết thúc. Đi nhanh lên, tàu đến rồi.”
Trần Phổ không quay đầu lại.
Lưng anh tê cứng đi, tim đập thình thịch, còn eo thì như bị điện giật. Anh nghĩ, cái quái gì thế này? Lý Khinh Diêu lần đầu tiên chủ động ôm anh là vì chuyện của thằng đàn ông khác, lại còn tặng kèm một tấm thẻ người tốt.”
Nhưng…
Anh cúi đầu cười.
Thèm vào mà quan tâm tại sao cô ấy lại làm vậy, dù sao anh hời là được rồi.
—Hết chương 101—