Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói
Chương 95
Cô bảo anh chờ cô, nhưng anh lại không chịu chờ mà đi theo cô vào nhà tắm, chặn kín cánh cửa.
Rượu là thứ tốt.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Se/x khiến người ta nghiện.
Chẳng thể nói rõ là rượu thúc đẩy tình d/ục, hay là tình d/ục khiến men rượu càng say. Nồng đậm đến mức không thể tan chảy.
Chiếc gương trang điểm hình bầu dục phản chiếu đôi trai gái đang nồng nhiệt, Lâm Xuân Nhi không chịu nhìn, nhưng Tống Thu Hàn lại ép cô mở mắt ra. Cô sợ hãi bất an ngẩng đầu lên, sau đó đụng phải ánh mắt sâu thẳm của anh. Ánh mắt quấn quýt lấy nhau còn có tác dụng hơn bất cứ lời nói nào. Cô vừa mới cau mày đã như một câu âu yếm lập tức khiến anh hiểu được ngay. Hô hấp của anh ngừng lại, tựa như đom đóm bay lượn, cô nghe thấy rõ ràng. Cứ nhìn anh lâu như thế làm cô muốn chạm vào anh, bèn quay đầu tìm đôi môi của anh, anh lập tức nghênh đón. Cuối cùng vạn vật quy nhất.
Sương mù tan đi, hơi nước ngưng tụ trên mặt gương, người cô không cẩn thận đụng vào nó, lạnh lẽo thấu xương. Nhưng tính ra đó lại là chuyện tốt, cô lập tức trốn vào lòng anh, trốn vào sự nóng bỏng, lúc lạnh lúc nóng khơi mào phản ứng kỳ lạ, men say và sự vui vẻ nổ tung trong đầu họ, nổ tung ban đêm dài đằng đẵng thành mảnh vụn.
Suốt một đêm, lời âu yếm và nụ hôn cứ kéo dài không ngớt, tựa như thiếu niên không biết thỏa mãn, đến khi vùng trời phía đông dâng lên màu trắng, hai người mới buông tha cho nhau. Nói là buông tha nhưng vẫn ôm nhau đi ngủ. Họ đều hiếm khi ngủ say như vậy, lúc Lâm Xuân Nhi ngủ đá trúng anh mà anh vẫn không tỉnh dậy, chỉ đè lên chân cô trong cơn mơ màng rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Lâm Xuân Nhi mở mắt trong lòng Tống Thu Hàn, thấy anh chẳng biết đã tỉnh từ lúc nào, đang nhìn cô. Thấy cô mở mắt, anh nói một câu chào buổi sáng, sau đó xoa rối tóc cô, nhảy xuống giường. Đường nét cơ thể đẹp đẽ của anh bỗng dưng thêm phần bí ẩn trong gian phòng tối tăm, anh tức tốc mặc quần áo, cứ như thể không muốn cho Lâm Xuân Nhi nhìn thấy.
Lâm Xuân Nhi bất mãn, than thở một câu: “Đồ hẹp hòi.”
Nghe vậy, Tống Thu Hàn cười phá lên, ngồi ở mép giường: “Em không hẹp hòi thì bây giờ em đứng lên cho anh xem đi.”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Lâm Xuân Nhi quấn chặt chăn: “Không đấy.”
Tống Thu Hàn ôm cả cô lẫn chăn, hôn lên trán cô: “Mau dậy đi, anh dẫn em đi chợ hoa mua hạt giống với đất trồng hoa.”
Lâm Xuân Nhi thích dạo chợ hoa, nghe anh nói vậy thì giơ một tay che mắt anh lại, dặn dò anh: “Không được nhìn.”
Tay còn lại của cô đi tìm quần áo. Trên giường bừa bộn, nào có bóng dáng của quần áo, cô đành phải quấn chăn nhảy xuống giường, tìm quần áo trong tủ đồ rồi sột soạt mặc vào. Vừa quay đầu lại thì thấy Tống Thu Hàn đang tựa vào đầu giường nhìn cô. Thấy Lâm Xuân Nhi đỏ mặt, anh bèn vươn tay về phía cô: “Lại đây.” Lâm Xuân Nhi nghe lời đi đến bên cạnh anh, gối đầu lên tay anh cùng anh ngủ nướng một lát rồi mới xuống giường rửa mặt.
Lúc đánh răng, cô đứng trước gương soi, nhớ lại trận ác chiến từng xảy ra ở nơi này làm cô không khỏi đỏ mặt.
Tống Thu Hàn khẽ ho một tiếng, khóe môi cong lên, lấy bàn chải điện ra khỏi miệng rồi cười nói: “Trong đầu toàn tư tưởng dâm uế.” Đã ăn cắp còn la làng.
“Anh là đầu sỏ gây tội đấy.” Lâm Xuân Nhi chỉ trích anh.
Tống Thu Hàn nhún vai, nhả bọt kem đánh răng ra rồi súc miệng, sau đó cởi chiếc áo thun trên người, chậm rãi chặn Lâm Xuân Nhi trước tấm gương: “Em bảo ai là đầu sỏ gây tội cơ?”
“Em! Em là đầu sỏ gây tội.” Lâm Xuân Nhi yếu thế, khom lưng chui ra ngoài dưới cánh tay anh rồi trốn khỏi nhà tắm.
Tống Thu Hàn cười vui vẻ, đi theo sau lưng cô, nắm tay cô ra ngoài.
Lâm Xuân Nhi dẫn anh đến một cửa hàng đồ ăn sáng thanh lọc để sạc pin. May mà giờ vẫn chưa muộn, chủ quán vẫn chưa đóng cửa, vẫn có hai ba người đứng trước quầy hàng gọi món. Món canh đậu hũ là tất yếu, đậu hũ do chủ quán tự rán, nấu thành canh rồi bưng lên bàn, rưới thêm một muỗng tương vừng, một muỗng tỏi nhuyễn ép nước, một ít hoa hẹ, rồi lại rắc chút rau thơm. Bánh rán đường ăn kèm với bánh bao thịt dê là hợp nhất, lại thêm một cái bánh mì kẹp thịt băm. Đêm qua tiêu hao quá nhiều thể lực, lúc này thật sự hơi đói bụng, lại thêm bữa sáng này thật sự ngon miệng, Tống Thu Hàn không kiềm chế được ăn hết hai bát canh đậu hũ. Ở bên cạnh Lâm Xuân Nhi, anh sẽ cảm thấy món ngon trên đời ăn mãi không hết.
Bữa sáng nửa buổi này rất hoàn hảo.
Chợ hoa nằm ngay bên cạnh, họ đi mua hạt giống và đất trồng hoa, Lâm Xuân Nhi ôm thêm hai chậu trầu bà về nhà.
Lâm Xuân Nhi toàn tâm toàn ý trồng hoa, vào nhà rồi lập tức tới nhà kính. Tống Thu Hàn cũng đi theo cô, hai người đeo găng tay, ghìm đất trồng hoa vào chậu hoa mà dì Thượng để lại. Lâm Xuân Nhi khoanh chân ngồi trên sàn nhà trồng hoa, Tống Thu Hàn tháo bao tay đi ra ngoài pha tách trà rồi bưng vào phòng, ngồi bên cạnh cô đút cho cô uống từng ngụm.
Hai người đắm mình trong nhà kính, quăng điện thoại sang một bên, im lặng trồng hoa uống trà, chỉ thỉnh thoảng nhúc nhắc nói vài ba câu.
Sợi tóc của Lâm Xuân Nhi lướt qua gò má, cô nâng tay lên dụi mặt, Tống Thu Hàn lại gần nhẹ nhàng nhéo má cô. Lâm Xuân Nhi ngẩng mặt cười với anh, sau đó cúi đầu tiếp tục loay hoay đất trồng hoa.
“Kể từ ngày mai anh sẽ rất bận.” Tống Thu Hàn bỗng lên tiếng nói về công việc của mình: “Phải xem lại toàn bộ dự án, tham dự vô số cuộc họp.”
“Anh có phải đi công tác không?”
“Tạm thời không cần. Nếu công việc của anh kết thúc muộn quá thì sẽ về đây luôn, còn nếu kết thúc sớm, anh sẽ tới tìm em.” Tiêu Muội nói mấy năm trước Lâm Xuân Nhi mắc chứng khó ngủ, Tống Thu Hàn không muốn quấy rầy giấc ngủ của cô.
Lâm Xuân Nhi buông xẻng nhỏ xuống, ngẩng đầu nhìn anh: “Mới ngủ hai ngày đã chán nhau rồi à? Kéo quần lên không nhận người đấy hả?”
“… Anh sợ quấy rầy giấc ngủ của em.”
“Cửa dùng khóa mật khẩu, thẻ ra vào cổng em đã nói với bên quản lý chung cư rồi, ngày mai sẽ làm xong. Bao giờ về em đến phòng an ninh lấy thẻ cho anh, anh về nhà lúc mấy giờ cũng không làm ồn tới em, huống chi công việc của em cũng sẽ không xong sớm.”
“Vậy lát nữa anh lấy mấy bộ quần áo để ở chỗ em nhé?” Tống Thu Hàn hỏi ý kiến của Lâm Xuân Nhi. Anh không có kinh nghiệm sống chung với phụ nữ, sợ mình quá sốt ruột sẽ dọa Lâm Xuân Nhi bỏ chạy.
“Ok, em dọn một nửa tủ đồ cho anh rồi đấy, anh không thấy à?”
“Anh thấy, nhưng anh không dám cho rằng đó là để lại cho anh.”
“Vậy thì em để lại… cho người khác à?” Lâm Xuân Nhi trêu anh, đứng dậy rồi đi mấy bước đến trước mặt anh: “Sống chung rất vui, anh xem em đi, đã sống đến hơn ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa từng sống chung sớm chiều với đàn ông. Trải nghiệm này hiếm hoi cỡ nào chứ?”
“Em coi việc sống chung với anh là trải nghiệm?” Nghe thấy có gì đó sai sai, Tống Thu Hàn nghiêm túc hẳn lên.
Lâm Xuân Nhi vội lắc đầu: “Không phải.”
“Thế ý em là sao?”
“Ý em là…” Lâm Xuân Nhi không giải thích rõ ràng được, chóp mũi đổ mồ hôi.
Tống Thu Hàn không đành lòng trêu cô tiếp, ngón tay quẹt lên lớp mồ hôi trên chóp mũi cô: “Nói chuyện không giữ mồm giữ miệng, phải phạt đòn.” Bàn tay anh vỗ nhẹ lên trán Lâm Xuân Nhi.
Nhớ đến chuyện Trần Khoan Niên nói Tống Thu Hàn đánh cuộc với công ty, Lâm Xuân Nhi muốn hỏi anh, nhưng lại biết chắc chắn anh sẽ không nói, thế là cô bèn hỏi: “Vậy có phải sau này anh sẽ rất bận không? Dù sao cũng mới nhậm chức.”
“Bất kể bận rộn cỡ nào thì mỗi tuần đều phải có ít nhất một ngày để sinh hoạt. Không thì sẽ không thể chịu đựng tiếp, đúng không?”
“Cho nên đây là cuối tuần nhàn rỗi cuối cùng của anh hả? Thế nên anh mới từ chối tham gia cuộc họp hôm nay?”
“Ừ.”
“Vậy lỡ em bỗng nhớ anh thì có thể đến dưới lầu công ty anh nhìn anh một cái không?”
“Em sẽ nhớ anh sao?”
“Nhớ chứ.”
Khóe miệng Tống Thu Hàn cong lên.
Di động đổ chuông, là Trần Hiểu Âu gọi đến. Anh bắt máy rồi hỏi: “Sao vậy?”
“Anh có chắc là không tham gia cuộc họp này không?” Trần Hiểu Âu hỏi anh. Cô đã làm việc với Tống Thu Hàn nhiều năm, đây là lần đầu tiên anh bỏ qua công việc vì chuyện đời tư.
“Tôi chắc chắn.”
“Vậy thì sau khi cuộc họp kết thúc, tôi sẽ bảo thư ký đồng bộ biên bản cuộc họp cho anh.”
“Ừ, cảm ơn.” Tống Thu Hàn nói lời cảm ơn cô ấy.
“Cuối tuần có vui không?” Trần Hiểu Âu bỗng hỏi, câu hỏi này thể hiện hai người rất thân thiết với nhau.
“Vui lắm, cảm ơn.”
Trần Hiểu Âu nhỏ hơn Tống Thu Hàn bốn tuổi, lại học cùng khóa với Tống Thu Hàn. Hai người cùng nhau gia nhập Thịnh Thông, cô ấy là thiên tài hiếm thấy, trong đầu lắp đặt hệ thống giải toán tinh vi, là bạn đồng hành rất tốt của Tống Thu Hàn. Lần này Tống Thu Hàn đi nhậm chức, cô ấy cũng xin về nước.
“Vậy ngày mai gặp lại ở công ty nhé.”
“Ừ.”
Tống Thu Hàn cúp máy, nói với Lâm Xuân Nhi: “Là Trần Hiểu Âu, người em từng gặp.”
“Cô gái rất ăn ý với anh chứ gì, em có ấn tượng.” Lâm Xuân Nhi vẫn nhớ Trần Hiểu Âu, cô ấy đứng bên cạnh Tống Thu Hàn, mỗi một biểu cảm nhỏ bé của Tống Thu Hàn, cô ấy đều có thể hiểu ngay lập tức.
“Bọn anh đã làm việc cùng nhau rất lâu.”
“Tốt lắm mà, anh xem, em với Tiểu Hỷ Nhị Thiến cũng rất ăn ý với nhau, còn ăn ý với chú Trương nữa. Trong công việc cần có một chiến hữu như vậy, không thì chốn công sở hiểm ác, chiến đấu một mình thì cô đơn lắm.” Lâm Xuân Nhi không ngại có một cô gái giỏi giang xuất hiện bên cạnh Tống Thu Hàn, không thể vì yêu đương với anh mà đòi anh phải chấm dứt liên lạc với tất cả người khác phái. Làm vậy không phải là yêu đương, mà là giam cầm.
“Thôi được rồi, các đồng nghiệp nam bên cạnh em đúng là ai cũng tuấn tú lịch sự.” Cuối cùng Tống Thu Hàn cũng tìm được cơ hội hỏi về vấn đề này: “Cáp Ngô Lặc, Tiểu Hỷ, cả mấy chàng trai trong ảnh chụp em ở Tân Cương hồi trước nữa, ai cũng đẹp trai. Cho nên em tuyển người đều phải xem mặt hả?”
“… Chuyện này… trùng hợp thôi mà nhỉ?” Lâm Xuân Nhi cau mày: “Nhưng mà công nhận mấy chàng trai đó đẹp thật, ngắm một lát sẽ vui vẻ hơn nhiều.”
Tống Thu Hàn nhéo má cô: “Em có chắc là trùng hợp, chứ không phải do thói háo sắc của em trồi lên không?”
Lâm Xuân Nhi cười phá lên: “Trùng hợp, trùng hợp thôi.” Cô đặt tay lên ngực bày tỏ lòng trung thành: “Trái tim háo sắc của em chỉ rung động vì anh thôi. Không phải anh nói cần lấy mấy bộ quần áo để thay à? Em giúp anh.”
Lâm Xuân Nhi đi theo Tống Thu Hàn lên phòng ngủ trên lầu của anh. Cô đứng ở cửa, bỗng cảm thấy không thể nào thoải mái bước vào được. Tống Thu Hàn đi hai bước, thấy cô không theo kịp thì xoay người về kéo cô vào phòng: “Em sợ cái gì? Chẳng lẽ anh sẽ ăn thịt em chắc?”
Lâm Xuân Nhi chỉ cảm thấy bước vào phòng ngủ của anh như bước vào thế giới riêng của anh vậy, cô bỗng thấy hơi tò mò mình sẽ gặp được gì trong thế giới của anh. Phòng ngủ của anh thật sự rất quạnh quẽ, cho dù ánh nắng chiếu vào cũng không ấm áp hơn là mấy. Trên tủ đầu giường của anh đặt một cuốn sách dày cộp, Lâm Xuân Nhi đưa mắt nhìn, đó là cuốn “Tư Bản”*, sách đọc trước khi đi ngủ của Tống Thu Hàn thật đặc biệt.
(*Tư Bản: Cuốn sách nói về chủ nghĩa tư bản của nhà triết học và nhà học thuyết Karl Marx.)
Tống Thu Hàn vào phòng để đồ, cầm đại một món đồ lên. Quần áo của anh đa số đều là trang phục chính thức, từng bộ từng bộ được treo một mặt tường, bên còn lại là quần áo mặc hằng ngày.
Lâm Xuân Nhi đi theo đằng sau, không đưa ra đề nghị cho Tống Thu Hàn. Dù sao Tống Thu Hàn mặc gì cũng đẹp, không mặc lại càng đẹp. Lâm Xuân Nhi bỗng phát hiện mình hơi nghiện Tống Thu Hàn, cô nghiêm túc suy nghĩ cái nghiện này là tốt hay xấu, nhưng lại không biết rằng Tống Thu Hàn nghiện cô còn nặng hơn.
Tống Thu Hàn vừa bỏ quần áo vào vali vừa nhớ lại hồi trước tán gẫu với bạn bè, Trần Khoan Niên nói: “Đàn ông chân khỏe thì sẽ có tâm tư về chuyện ấy.” Hồi đó anh không đồng ý với những lời này, bây giờ lại cảm thấy cũng có lý. Tống Thu Hàn bắt mình phải kìm nén những ý nghĩ xao động ấy đi, khom lưng xuống lấy một chiếc hộp gỗ bên dưới tủ đồ, đó là một chiếc hộp gỗ cài khóa. Anh đưa hộp gỗ cho Lâm Xuân Nhi rồi mở hộc bàn, lấy một xâu chìa khóa, loại chìa khóa trông rất giống ở khách sạn Aman.
“Cho em đấy. Có thể chờ đến lúc không có anh rồi hẵng xem được không?” Tống Thu Hàn hỏi.
Rượu là thứ tốt.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Se/x khiến người ta nghiện.
Chẳng thể nói rõ là rượu thúc đẩy tình d/ục, hay là tình d/ục khiến men rượu càng say. Nồng đậm đến mức không thể tan chảy.
Chiếc gương trang điểm hình bầu dục phản chiếu đôi trai gái đang nồng nhiệt, Lâm Xuân Nhi không chịu nhìn, nhưng Tống Thu Hàn lại ép cô mở mắt ra. Cô sợ hãi bất an ngẩng đầu lên, sau đó đụng phải ánh mắt sâu thẳm của anh. Ánh mắt quấn quýt lấy nhau còn có tác dụng hơn bất cứ lời nói nào. Cô vừa mới cau mày đã như một câu âu yếm lập tức khiến anh hiểu được ngay. Hô hấp của anh ngừng lại, tựa như đom đóm bay lượn, cô nghe thấy rõ ràng. Cứ nhìn anh lâu như thế làm cô muốn chạm vào anh, bèn quay đầu tìm đôi môi của anh, anh lập tức nghênh đón. Cuối cùng vạn vật quy nhất.
Sương mù tan đi, hơi nước ngưng tụ trên mặt gương, người cô không cẩn thận đụng vào nó, lạnh lẽo thấu xương. Nhưng tính ra đó lại là chuyện tốt, cô lập tức trốn vào lòng anh, trốn vào sự nóng bỏng, lúc lạnh lúc nóng khơi mào phản ứng kỳ lạ, men say và sự vui vẻ nổ tung trong đầu họ, nổ tung ban đêm dài đằng đẵng thành mảnh vụn.
Suốt một đêm, lời âu yếm và nụ hôn cứ kéo dài không ngớt, tựa như thiếu niên không biết thỏa mãn, đến khi vùng trời phía đông dâng lên màu trắng, hai người mới buông tha cho nhau. Nói là buông tha nhưng vẫn ôm nhau đi ngủ. Họ đều hiếm khi ngủ say như vậy, lúc Lâm Xuân Nhi ngủ đá trúng anh mà anh vẫn không tỉnh dậy, chỉ đè lên chân cô trong cơn mơ màng rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Lâm Xuân Nhi mở mắt trong lòng Tống Thu Hàn, thấy anh chẳng biết đã tỉnh từ lúc nào, đang nhìn cô. Thấy cô mở mắt, anh nói một câu chào buổi sáng, sau đó xoa rối tóc cô, nhảy xuống giường. Đường nét cơ thể đẹp đẽ của anh bỗng dưng thêm phần bí ẩn trong gian phòng tối tăm, anh tức tốc mặc quần áo, cứ như thể không muốn cho Lâm Xuân Nhi nhìn thấy.
Lâm Xuân Nhi bất mãn, than thở một câu: “Đồ hẹp hòi.”
Nghe vậy, Tống Thu Hàn cười phá lên, ngồi ở mép giường: “Em không hẹp hòi thì bây giờ em đứng lên cho anh xem đi.”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Lâm Xuân Nhi quấn chặt chăn: “Không đấy.”
Tống Thu Hàn ôm cả cô lẫn chăn, hôn lên trán cô: “Mau dậy đi, anh dẫn em đi chợ hoa mua hạt giống với đất trồng hoa.”
Lâm Xuân Nhi thích dạo chợ hoa, nghe anh nói vậy thì giơ một tay che mắt anh lại, dặn dò anh: “Không được nhìn.”
Tay còn lại của cô đi tìm quần áo. Trên giường bừa bộn, nào có bóng dáng của quần áo, cô đành phải quấn chăn nhảy xuống giường, tìm quần áo trong tủ đồ rồi sột soạt mặc vào. Vừa quay đầu lại thì thấy Tống Thu Hàn đang tựa vào đầu giường nhìn cô. Thấy Lâm Xuân Nhi đỏ mặt, anh bèn vươn tay về phía cô: “Lại đây.” Lâm Xuân Nhi nghe lời đi đến bên cạnh anh, gối đầu lên tay anh cùng anh ngủ nướng một lát rồi mới xuống giường rửa mặt.
Lúc đánh răng, cô đứng trước gương soi, nhớ lại trận ác chiến từng xảy ra ở nơi này làm cô không khỏi đỏ mặt.
Tống Thu Hàn khẽ ho một tiếng, khóe môi cong lên, lấy bàn chải điện ra khỏi miệng rồi cười nói: “Trong đầu toàn tư tưởng dâm uế.” Đã ăn cắp còn la làng.
“Anh là đầu sỏ gây tội đấy.” Lâm Xuân Nhi chỉ trích anh.
Tống Thu Hàn nhún vai, nhả bọt kem đánh răng ra rồi súc miệng, sau đó cởi chiếc áo thun trên người, chậm rãi chặn Lâm Xuân Nhi trước tấm gương: “Em bảo ai là đầu sỏ gây tội cơ?”
“Em! Em là đầu sỏ gây tội.” Lâm Xuân Nhi yếu thế, khom lưng chui ra ngoài dưới cánh tay anh rồi trốn khỏi nhà tắm.
Tống Thu Hàn cười vui vẻ, đi theo sau lưng cô, nắm tay cô ra ngoài.
Lâm Xuân Nhi dẫn anh đến một cửa hàng đồ ăn sáng thanh lọc để sạc pin. May mà giờ vẫn chưa muộn, chủ quán vẫn chưa đóng cửa, vẫn có hai ba người đứng trước quầy hàng gọi món. Món canh đậu hũ là tất yếu, đậu hũ do chủ quán tự rán, nấu thành canh rồi bưng lên bàn, rưới thêm một muỗng tương vừng, một muỗng tỏi nhuyễn ép nước, một ít hoa hẹ, rồi lại rắc chút rau thơm. Bánh rán đường ăn kèm với bánh bao thịt dê là hợp nhất, lại thêm một cái bánh mì kẹp thịt băm. Đêm qua tiêu hao quá nhiều thể lực, lúc này thật sự hơi đói bụng, lại thêm bữa sáng này thật sự ngon miệng, Tống Thu Hàn không kiềm chế được ăn hết hai bát canh đậu hũ. Ở bên cạnh Lâm Xuân Nhi, anh sẽ cảm thấy món ngon trên đời ăn mãi không hết.
Bữa sáng nửa buổi này rất hoàn hảo.
Chợ hoa nằm ngay bên cạnh, họ đi mua hạt giống và đất trồng hoa, Lâm Xuân Nhi ôm thêm hai chậu trầu bà về nhà.
Lâm Xuân Nhi toàn tâm toàn ý trồng hoa, vào nhà rồi lập tức tới nhà kính. Tống Thu Hàn cũng đi theo cô, hai người đeo găng tay, ghìm đất trồng hoa vào chậu hoa mà dì Thượng để lại. Lâm Xuân Nhi khoanh chân ngồi trên sàn nhà trồng hoa, Tống Thu Hàn tháo bao tay đi ra ngoài pha tách trà rồi bưng vào phòng, ngồi bên cạnh cô đút cho cô uống từng ngụm.
Hai người đắm mình trong nhà kính, quăng điện thoại sang một bên, im lặng trồng hoa uống trà, chỉ thỉnh thoảng nhúc nhắc nói vài ba câu.
Sợi tóc của Lâm Xuân Nhi lướt qua gò má, cô nâng tay lên dụi mặt, Tống Thu Hàn lại gần nhẹ nhàng nhéo má cô. Lâm Xuân Nhi ngẩng mặt cười với anh, sau đó cúi đầu tiếp tục loay hoay đất trồng hoa.
“Kể từ ngày mai anh sẽ rất bận.” Tống Thu Hàn bỗng lên tiếng nói về công việc của mình: “Phải xem lại toàn bộ dự án, tham dự vô số cuộc họp.”
“Anh có phải đi công tác không?”
“Tạm thời không cần. Nếu công việc của anh kết thúc muộn quá thì sẽ về đây luôn, còn nếu kết thúc sớm, anh sẽ tới tìm em.” Tiêu Muội nói mấy năm trước Lâm Xuân Nhi mắc chứng khó ngủ, Tống Thu Hàn không muốn quấy rầy giấc ngủ của cô.
Lâm Xuân Nhi buông xẻng nhỏ xuống, ngẩng đầu nhìn anh: “Mới ngủ hai ngày đã chán nhau rồi à? Kéo quần lên không nhận người đấy hả?”
“… Anh sợ quấy rầy giấc ngủ của em.”
“Cửa dùng khóa mật khẩu, thẻ ra vào cổng em đã nói với bên quản lý chung cư rồi, ngày mai sẽ làm xong. Bao giờ về em đến phòng an ninh lấy thẻ cho anh, anh về nhà lúc mấy giờ cũng không làm ồn tới em, huống chi công việc của em cũng sẽ không xong sớm.”
“Vậy lát nữa anh lấy mấy bộ quần áo để ở chỗ em nhé?” Tống Thu Hàn hỏi ý kiến của Lâm Xuân Nhi. Anh không có kinh nghiệm sống chung với phụ nữ, sợ mình quá sốt ruột sẽ dọa Lâm Xuân Nhi bỏ chạy.
“Ok, em dọn một nửa tủ đồ cho anh rồi đấy, anh không thấy à?”
“Anh thấy, nhưng anh không dám cho rằng đó là để lại cho anh.”
“Vậy thì em để lại… cho người khác à?” Lâm Xuân Nhi trêu anh, đứng dậy rồi đi mấy bước đến trước mặt anh: “Sống chung rất vui, anh xem em đi, đã sống đến hơn ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa từng sống chung sớm chiều với đàn ông. Trải nghiệm này hiếm hoi cỡ nào chứ?”
“Em coi việc sống chung với anh là trải nghiệm?” Nghe thấy có gì đó sai sai, Tống Thu Hàn nghiêm túc hẳn lên.
Lâm Xuân Nhi vội lắc đầu: “Không phải.”
“Thế ý em là sao?”
“Ý em là…” Lâm Xuân Nhi không giải thích rõ ràng được, chóp mũi đổ mồ hôi.
Tống Thu Hàn không đành lòng trêu cô tiếp, ngón tay quẹt lên lớp mồ hôi trên chóp mũi cô: “Nói chuyện không giữ mồm giữ miệng, phải phạt đòn.” Bàn tay anh vỗ nhẹ lên trán Lâm Xuân Nhi.
Nhớ đến chuyện Trần Khoan Niên nói Tống Thu Hàn đánh cuộc với công ty, Lâm Xuân Nhi muốn hỏi anh, nhưng lại biết chắc chắn anh sẽ không nói, thế là cô bèn hỏi: “Vậy có phải sau này anh sẽ rất bận không? Dù sao cũng mới nhậm chức.”
“Bất kể bận rộn cỡ nào thì mỗi tuần đều phải có ít nhất một ngày để sinh hoạt. Không thì sẽ không thể chịu đựng tiếp, đúng không?”
“Cho nên đây là cuối tuần nhàn rỗi cuối cùng của anh hả? Thế nên anh mới từ chối tham gia cuộc họp hôm nay?”
“Ừ.”
“Vậy lỡ em bỗng nhớ anh thì có thể đến dưới lầu công ty anh nhìn anh một cái không?”
“Em sẽ nhớ anh sao?”
“Nhớ chứ.”
Khóe miệng Tống Thu Hàn cong lên.
Di động đổ chuông, là Trần Hiểu Âu gọi đến. Anh bắt máy rồi hỏi: “Sao vậy?”
“Anh có chắc là không tham gia cuộc họp này không?” Trần Hiểu Âu hỏi anh. Cô đã làm việc với Tống Thu Hàn nhiều năm, đây là lần đầu tiên anh bỏ qua công việc vì chuyện đời tư.
“Tôi chắc chắn.”
“Vậy thì sau khi cuộc họp kết thúc, tôi sẽ bảo thư ký đồng bộ biên bản cuộc họp cho anh.”
“Ừ, cảm ơn.” Tống Thu Hàn nói lời cảm ơn cô ấy.
“Cuối tuần có vui không?” Trần Hiểu Âu bỗng hỏi, câu hỏi này thể hiện hai người rất thân thiết với nhau.
“Vui lắm, cảm ơn.”
Trần Hiểu Âu nhỏ hơn Tống Thu Hàn bốn tuổi, lại học cùng khóa với Tống Thu Hàn. Hai người cùng nhau gia nhập Thịnh Thông, cô ấy là thiên tài hiếm thấy, trong đầu lắp đặt hệ thống giải toán tinh vi, là bạn đồng hành rất tốt của Tống Thu Hàn. Lần này Tống Thu Hàn đi nhậm chức, cô ấy cũng xin về nước.
“Vậy ngày mai gặp lại ở công ty nhé.”
“Ừ.”
Tống Thu Hàn cúp máy, nói với Lâm Xuân Nhi: “Là Trần Hiểu Âu, người em từng gặp.”
“Cô gái rất ăn ý với anh chứ gì, em có ấn tượng.” Lâm Xuân Nhi vẫn nhớ Trần Hiểu Âu, cô ấy đứng bên cạnh Tống Thu Hàn, mỗi một biểu cảm nhỏ bé của Tống Thu Hàn, cô ấy đều có thể hiểu ngay lập tức.
“Bọn anh đã làm việc cùng nhau rất lâu.”
“Tốt lắm mà, anh xem, em với Tiểu Hỷ Nhị Thiến cũng rất ăn ý với nhau, còn ăn ý với chú Trương nữa. Trong công việc cần có một chiến hữu như vậy, không thì chốn công sở hiểm ác, chiến đấu một mình thì cô đơn lắm.” Lâm Xuân Nhi không ngại có một cô gái giỏi giang xuất hiện bên cạnh Tống Thu Hàn, không thể vì yêu đương với anh mà đòi anh phải chấm dứt liên lạc với tất cả người khác phái. Làm vậy không phải là yêu đương, mà là giam cầm.
“Thôi được rồi, các đồng nghiệp nam bên cạnh em đúng là ai cũng tuấn tú lịch sự.” Cuối cùng Tống Thu Hàn cũng tìm được cơ hội hỏi về vấn đề này: “Cáp Ngô Lặc, Tiểu Hỷ, cả mấy chàng trai trong ảnh chụp em ở Tân Cương hồi trước nữa, ai cũng đẹp trai. Cho nên em tuyển người đều phải xem mặt hả?”
“… Chuyện này… trùng hợp thôi mà nhỉ?” Lâm Xuân Nhi cau mày: “Nhưng mà công nhận mấy chàng trai đó đẹp thật, ngắm một lát sẽ vui vẻ hơn nhiều.”
Tống Thu Hàn nhéo má cô: “Em có chắc là trùng hợp, chứ không phải do thói háo sắc của em trồi lên không?”
Lâm Xuân Nhi cười phá lên: “Trùng hợp, trùng hợp thôi.” Cô đặt tay lên ngực bày tỏ lòng trung thành: “Trái tim háo sắc của em chỉ rung động vì anh thôi. Không phải anh nói cần lấy mấy bộ quần áo để thay à? Em giúp anh.”
Lâm Xuân Nhi đi theo Tống Thu Hàn lên phòng ngủ trên lầu của anh. Cô đứng ở cửa, bỗng cảm thấy không thể nào thoải mái bước vào được. Tống Thu Hàn đi hai bước, thấy cô không theo kịp thì xoay người về kéo cô vào phòng: “Em sợ cái gì? Chẳng lẽ anh sẽ ăn thịt em chắc?”
Lâm Xuân Nhi chỉ cảm thấy bước vào phòng ngủ của anh như bước vào thế giới riêng của anh vậy, cô bỗng thấy hơi tò mò mình sẽ gặp được gì trong thế giới của anh. Phòng ngủ của anh thật sự rất quạnh quẽ, cho dù ánh nắng chiếu vào cũng không ấm áp hơn là mấy. Trên tủ đầu giường của anh đặt một cuốn sách dày cộp, Lâm Xuân Nhi đưa mắt nhìn, đó là cuốn “Tư Bản”*, sách đọc trước khi đi ngủ của Tống Thu Hàn thật đặc biệt.
(*Tư Bản: Cuốn sách nói về chủ nghĩa tư bản của nhà triết học và nhà học thuyết Karl Marx.)
Tống Thu Hàn vào phòng để đồ, cầm đại một món đồ lên. Quần áo của anh đa số đều là trang phục chính thức, từng bộ từng bộ được treo một mặt tường, bên còn lại là quần áo mặc hằng ngày.
Lâm Xuân Nhi đi theo đằng sau, không đưa ra đề nghị cho Tống Thu Hàn. Dù sao Tống Thu Hàn mặc gì cũng đẹp, không mặc lại càng đẹp. Lâm Xuân Nhi bỗng phát hiện mình hơi nghiện Tống Thu Hàn, cô nghiêm túc suy nghĩ cái nghiện này là tốt hay xấu, nhưng lại không biết rằng Tống Thu Hàn nghiện cô còn nặng hơn.
Tống Thu Hàn vừa bỏ quần áo vào vali vừa nhớ lại hồi trước tán gẫu với bạn bè, Trần Khoan Niên nói: “Đàn ông chân khỏe thì sẽ có tâm tư về chuyện ấy.” Hồi đó anh không đồng ý với những lời này, bây giờ lại cảm thấy cũng có lý. Tống Thu Hàn bắt mình phải kìm nén những ý nghĩ xao động ấy đi, khom lưng xuống lấy một chiếc hộp gỗ bên dưới tủ đồ, đó là một chiếc hộp gỗ cài khóa. Anh đưa hộp gỗ cho Lâm Xuân Nhi rồi mở hộc bàn, lấy một xâu chìa khóa, loại chìa khóa trông rất giống ở khách sạn Aman.
“Cho em đấy. Có thể chờ đến lúc không có anh rồi hẵng xem được không?” Tống Thu Hàn hỏi.