Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói
Chương 58
“Đi đâu ngồi một lát không?” Loan Niệm hỏi Tống Thu Hàn.
“Đợi tôi đi chào Lâm Xuân Nhi đã.” Anh xoay người đi vào lại hội trường, đi tới bên cạnh Lâm Xuân Nhi, cầm lấy vật nặng ở trong tay của cô, sau đó trách cô: “Mời thêm một đồng nghiệp nam không được à?”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
“Hôm nay cuộc phỏng vấn nhân vật ở Tân Cương đột nhiên nổi rần rần, mọi người đang ở công ty quan sát dư luận và nghiên cứu dữ liệu. Không còn nhân viên nào rảnh cả.” Lâm Xuân Nhi mặc áo lông vào đi bên cạnh Tống Thu Hàn: “Sao cậu lại quay lại?”
Tống Thu Hàn không thể nói thẳng là anh sợ Kiều Hạn Văn sẽ tiếp tục làm khó dễ Lâm Xuân Nhi, như vậy cô sẽ cho rằng anh xem thường cô. Nhưng anh không thích cách hành xử của Kiều Hạn Văn, giống như đang khoe cho mọi người thấy con thú cưng mà anh ta nuôi vậy. Lâm Xuân Nhi không phải đồ vật lệ thuộc vào bất cứ kẻ nào, cô cũng không cần bất cứ người nào đẩy cô ra trong những dịp như thế này, cô chính là bản thân cô.
Lâm Xuân Nhi giơ tay che miệng ngáp một cái, đôi mắt ươn ướt: “Buồn ngủ quá.”
“Vậy mau về nhà ngủ thôi.”
“Được.”
Phương Gia Lỵ xuyên qua đám phóng viên đông nghịt nhìn Tống Thu Hàn và Lâm Xuân Nhi lướt qua trước mặt cô ta, nhíu mày lại. Cô muốn gọi cho Tống Thu Hàn bảo anh ở lại ăn tiệc chúc mừng, nhưng mở điện thoại di động lên lại nhìn thấy câu nói của Tống Thu Hàn gửi tới: “Đừng khiến mọi chuyện trở nên khó xử.” Phương Gia Lỵ tắt điện thoại di động, nghe thấy một người phóng viên hỏi: “Chủ đề ‘Niệm Tống’ cuối cùng của cô có ẩn ý gì không?”
Phương Gia Lỵ cười cười: “Anh nghĩ thế nào?”
“Tống là họ của bạn trai cô à?”
Phương Gia Lỵ giả vờ trợn to mắt, sau đó khen người phóng viên kia: “Anh thông minh quá!” Giọng nói mềm mại khiến người ta phấn khích, chỉ thấy cô ta cười khẽ một tiếng: “Đúng là có một người như vậy, là nguồn cảm hứng cho tôi, cũng là người mà tim tôi thuộc về. Nhưng đây là chuyện riêng của tôi, mong rằng mọi người sẽ chú ý tới tác phẩm của tôi nhiều hơn.” Phương Gia Lỵ nói xong thì khẽ khom người, xoay người lại thì bất thình lình nhìn thấy Kiều Hạn Văn.
Anh ta bị bao vây đến nỗi một con kiến cũng chui không lọt, khó tránh khỏi sẽ có phóng viên hỏi: “Tại sao vừa rồi anh lại tung bó hoa cho cô gái kia?”
Kiều Hạn Văn nghiêng đầu giả vờ như không nghe rõ, lại có vô số câu hỏi khác, ví dụ như về phim của anh ta, hay gần đây anh ta có lịch trình gì, anh ta lựa chọn rồi trả lời mấy câu, sau đó Vương Cẩn mới lên tiếng nói: “Phỏng vấn hôm nay đến đây đã kết thúc rồi, cảm ơn mọi người.”
Trên đường quay về cánh gà tẩy trang, Kiều Hạn Văn nhìn thấy Phương Gia Lỵ. Cô ta bất ngờ sửa lại cảnh cuối cùng của sân khấu, điều này cực kỳ không chuyên nghiệp. Nhưng anh ta cũng chẳng buồn so đo với cô ta. Cô ta làm việc thế nào là chuyện của cô ta, chỉ là hai chữ “Niệm Tống” kia thật sự có chút thú vị. Tống Thu Hàn, Phương Gia Lỵ, Viên Như và Lâm Xuân Nhi, giữa mấy người này có một khúc mắc tình cảm rất kỳ lạ, đều xoay quanh Tống Thu Hàn. Kiều Hạn Văn không hề để ý tới những người khác, anh ta chỉ muốn biết, Lâm Xuân Nhi sắm vai gì ở trong đó?
...
Trong núi bắt đầu có tuyết rơi, chỉ chốc lát đã nhuộm trắng khung cảnh ngoài sân.
Tách trà ở trước mặt Tống Thu Hàn vẫn còn bốc hơi nghi ngút, anh chợt nghĩ tới, tình này cảnh này là hình ảnh mà Lâm Xuân Nhi rất thích, thế là bèn chụp hình lại muốn gửi cho cô, nhưng lại nhớ ra chắc cô đang ngủ bù, bèn bỏ điện thoại di động xuống. Anh cầm lên rồi bỏ xuống như thế, ở trong mắt Loan Niệm lại biến thành một người do dự không quyết đoán.
“Sao vậy? Muốn mời người đẹp tới đây ngắm tuyết à?” Loan Niệm hỏi anh.
“Người đẹp đã đi ngủ rồi.” Trần Khoan Niên gửi tới một tấm hình, do Tiêu Muội len lén chụp cho anh ta. Cả đầu đến chân Lâm Xuân Nhi đều vùi trong chăn, giống như một con sâu vậy. Cô mệt muốn chết, vừa vào nhà đã nằm lên giường, đến mặt cũng lười rửa.
“Thật tốt.” Một câu “Thật tốt” của Loan Niệm khiến hai người còn lại đều nhìn về phía anh ta. Anh ta nhún vai: “Trong lòng mong nhớ một người, biết được người đó cũng đang mong nhớ các cậu, cảm giác này tốt biết nhường nào?”
“Tiêu Muội mong nhớ tôi thì là chuyện chắc chắn rồi, nhưng Lâm Xuân Nhi có mong nhớ Tống Thu Hàn không thì chưa chắc nhé. Người phụ nữ tên Lâm Xuân Nhi kia không biết có phép thuật gì mà luôn có thể khiến cho đàn ông rung động với cậu ấy.” Trần Khoan Niên đâm một dao vào trong tim Tống Thu Hàn: “Ngay cả Kiều Hạn Văn ngàn năm mặt lạnh cũng phải tặng cho cậu ấy một bó hoa giữa ban ngày ban mặt. Hôm nay là hoa, ngày mai là scandal, ngày mốt là nhẫn kim cương...” Anh ta vươn vai, giống như sợ chưa đủ to chuyện.
Tống Thu Hàn liếc nhìn anh ta.
“Liếc tôi làm gì? Tình huống hôm nay Lâm Xuân Nhi có thể qua mặt được phóng viên chứ không thể qua mặt được tôi đâu. Kiều Hạn Văn chắc chắn có ý đồ gì đó với Lâm Xuân Nhi.” Trần Khoan Niên lại bày kế cho Tống Thu Hàn, trong lòng anh ta hơi sốt sắng, không biết Tống Thu Hàn đang suy nghĩ cái gì nữa. Nếu đã thích thì cậu cứ tới đi! Cậu mặc kệ cậu ấy có sợ quan hệ thân mật hay không, cứ trực tiếp mà tới...! Người nhắm vào cậu ấy nhiều như vậy, cậu còn không chịu ra tay!
Tống Thu Hàn không trả lời, chỉ nhìn tuyết bay ngoài cửa sổ.
Có tiếng giày cao gót nện xuống sàn nhà, từ xa đến gần.
“Đoán được các anh sẽ ở đây mà.” Phương Gia Lỵ cởi áo khoác lông chồn ra, uyển chuyển thướt tha ngồi xuống đối diện Tống Thu Hàn. Đôi chân dài bắt chéo, hai mắt nhìn về phía anh: “Nói chuyện chút không?”
“Nói cái gì?”
Phương Gia Lỵ nhìn về phía Loan Niệm và Trần Khoan Niên: “Có thể cho chúng tôi nói chuyện riêng một chút không?”
“Cứ tự nhiên.” Hai người họ đứng dậy, liếc nhìn Tống Thu Hàn một cái sau đó đến chỗ khác.
Phương Gia Lỵ ngồi xuống bên cạnh Tống Thu Hàn, cùng anh ngắm tuyết. Hôm nay lúc nhìn thấy Tống Thu Hàn và Lâm Xuân Nhi cùng nhau rời khỏi hội trường, trái tim cô ta chợt trở nên nặng trĩu. Lúc đầu nhìn thấy Tống Thu Hàn nhìn cô với ánh mắt đó, cô ta chỉ cảm thấy có hơi thú vị, cũng không cho rằng Lâm Xuân Nhi sẽ là đối thủ của mình. Nhưng khi Tống Thu Hàn tiễn Lâm Xuân Nhi ra khỏi hội trường, đôi mắt anh cứ dán chặt lấy cô, cô ta lập tức thấy hoảng. Cô ta chưa từng nhìn thấy Tống Thu Hàn dùng ánh mắt như vậy nhìn bất cứ ai, cho dù chỉ là một cái liếc mắt cũng không có.
Phương Gia Lỵ hơi tủi thân, chắp tay lại, bắt đầu khóc thút thít.
Tống Thu Hàn nghe thấy tiếng khóc, cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn cô ta, thấy cô ta nhìn mình với hai mắt ướt đẫm, u oán hỏi anh: “Rốt cuộc em có chỗ nào không tốt? Nếu không phải trong nhà sắp xếp, anh có bằng lòng nhìn em lần nào không?”
Tống Thu Hàn đứng dậy đưa cho cô ta một tờ khăn giấy: “Chờ cô khóc xong thì chúng ta nói tiếp.” Anh cố gắng kiềm chế giọng của mình, trong ngày hôm nay, đây là lần thứ hai anh đồng cảm với Phương Gia Lỵ. Lần này anh biết Phương Gia Lỵ đang buồn, nếu như Lâm Xuân Nhi yêu Kiều Hạn Văn tặng hoa tươi cho cô ở trước mặt mọi người, anh cũng sẽ biến thành Phương Gia Lỵ vào lúc này đây.
Phương Gia Lỵ lau nước mắt, thở dài một hơi nhẹ nhõm, đợi anh lên tiếng.
Tống Thu Hàn nghiêm túc tìm từ: “Nguyên nhân chủ yếu cũng không phải vì người nhà có sắp xếp hay không. Cô biết mà, nam nữ yêu nhau chú trọng nhất là duyên phận, sớm một bước hay muộn một bước đều không được. Tôi không có bất cứ tình cảm nam nữ nào với cô cả, mong cô có thể hiểu.”
“Bởi vì Lâm Xuân Nhi sao?” Hai mắt Phương Gia Lỵ ướt đẫm.
Tống Thu Hàn lắc đầu: “Không liên quan gì tới cô ấy. Dù có cô ấy hay không, tôi cũng sẽ không ở bên cô.”
“Rốt cuộc cô ta có gì tốt?” Phương Gia Lỵ vẫn luôn thanh cao, bất kể là trong ván cờ đời người hay là trong quan hệ nam nữ, cô ta đều chưa từng thua. Nhưng hôm nay cô ta thua một cách thảm hại, thua cực kỳ nhếch nhác, cô ta thua dưới tay một con đàn bà lôi thôi lếch thếch.
Tống Thu Hàn nhíu mày, anh phát hiện một khi phụ nữ bắt đầu để tâm vào chuyện vụn vặt thì thực sự khó mà nói chuyện với nhau được: “Cô vẫn không hiểu, chuyện này không liên quan tới bất cứ ai hết. Là do tôi không yêu cô thôi.” Anh đứng dậy, đã mất hết kiên nhẫn rồi: “Về sớm chút đi, không an toàn đâu.”
Nhưng Phương Gia Lỵ không chịu, cô ta đi tới phía trước mấy bước, ôm lấy anh từ phía sau, dáng vẻ rất thấp hèn: “Anh chưa thử thì sao biết em không tốt?”
Tống Thu Hàn thở dài, hai tay thoáng dùng sức gạt tay cô ta ra, tránh xa cô ta: “Cô có tuổi xuân tươi đẹp, lại có gia thế tốt, tiền đồ rộng mở, không cần phải chôn chân ở chỗ tôi. So với việc đứng ở đây khóc lóc thì chi bằng lấy lại tinh thần, đi tìm hiểu những người đàn ông khác trên đời này.”
Tống Thu Hàn thực sự không hiểu nổi phụ nữ, anh cứ tưởng mình đã đồng cảm được với Phương Gia Lỵ, nhưng lời từ chối sau cảm xúc đồng cảm lại càng trở nên vô tình. Anh thật sự đã cố gắng hết sức.
Anh tới chỗ Loan Niệm rồi nói: “Cậu tiễn cô ấy về trước đi.”
“Tôi á?” Loan Niệm đang thảnh thơi ngắm tuyết thì lại bị sai đi làm một chuyện khó nhằn như thế này, đang định từ chối, nhưng Tống Thu Hàn đã quay sang nói với Phương Gia Lỵ: “Loan Niệm tiễn cô về.”
Cái đệch. Loan Niệm rất muốn đập Tống Thu Hàn một trận, anh ta u oán liếc nhìn Tống Thu Hàn, sau đó đứng dậy: “Đi nào cô cả Phương.”
“Chúng ta cũng đi chứ?” Tống Thu Hàn nói với Trần Khoan Niên: “Ngày mai tôi phải tới Thượng Hải.”
“Được.”
Phương Gia Lỵ lên xe của Loan Niệm, cô ta cảm thấy mình quá thảm hại, thế là bèn cuộn mình trên ghế im lặng khóc. Loan Niệm đưa cho cô ta một tờ giấy, cũng chỉ đưa giấy thế thôi, chứ không nói thêm điều gì. Có rất nhiều chuyện mà Phương Gia Lỵ phải tự mình hiểu ra, nhưng kiểu người tự phụ như cô ta, e rằng sẽ nghĩ không ra được.
“Tôi không biết cái cô Lâm Xuân Nhi kia có gì tốt. Nếu như tôi thua dưới tay Viên Như, tôi cũng không thấy khó chịu thế này.” Cuối cùng Phương Gia Lỵ cũng chịu mở lời, nhưng lại nói ra một câu rất nực cười.
Loan Niệm liếc nhìn cô ta, cô ta thật sự rất thê thảm: “Rốt cuộc cô muốn chinh phục Tống Thu Hàn, hay là thật sự muốn ở bên cạnh cậu ấy?”
“Tôi chinh phục anh ấy làm gì, tôi thực sự rất yêu anh ấy.”
“Cô nói cô thật sự rất yêu cậu ấy, vậy tôi hỏi cô, cô từng tìm hiểu về Tống Thu Hàn chưa? Ví dụ như sở thích của cậu ấy, tính cách của cậu ấy? Nếu cô thật sự nghiêm túc tìm hiểu thì cô phải biết, con người của Tống Thu Hàn trông thì lạnh lùng, nhưng trong lòng vẫn có một cán cân. Cậu ấy ghét nhất là việc vô duyên vô cớ nảy sinh ác ý đối với người khác, cũng ghét người khác làm như vậy với mình. Không cần nói những lời khác nữa, chỉ riêng mỗi câu Lâm Xuân Nhi có gì tốt của cô thôi cũng đủ khiến Tống Thu Hàn cảm thấy chán ghét rồi.” Loan Niệm dừng lại một chút: “Chuyện của hai người tôi không muốn quản, cũng không đến lượt tôi quản. Nhưng cứ liên tục bị kéo vào mấy lần, có một số lời tôi không thể không nói. Tôi đề nghị cô nên thông minh lên đi.”
Nhưng Phương Gia Lỵ lại nghe ra được ý khác từ trong những lời này: “Ý anh nói là Tống Thu Hàn thật sự nghiêm túc với Lâm Xuân Nhi sao?”
Loan Niệm thấy bực bội vô cùng, sao người phụ nữ này lại phiền thế chứ, anh ta nhẹ nhàng khuyên cô ta mà cô ta không chịu hiểu, cuối cùng lại để tâm vào chuyện vụn vặt? Thế là anh ta ngậm chặt miệng không nói gì nữa, chỉ lái xe nhanh lên chút, muốn nhanh chóng đưa Phương Gia Lỵ về nhà, kết thúc cuộc đối thoại nhàm chán này.
“Đợi tôi đi chào Lâm Xuân Nhi đã.” Anh xoay người đi vào lại hội trường, đi tới bên cạnh Lâm Xuân Nhi, cầm lấy vật nặng ở trong tay của cô, sau đó trách cô: “Mời thêm một đồng nghiệp nam không được à?”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
“Hôm nay cuộc phỏng vấn nhân vật ở Tân Cương đột nhiên nổi rần rần, mọi người đang ở công ty quan sát dư luận và nghiên cứu dữ liệu. Không còn nhân viên nào rảnh cả.” Lâm Xuân Nhi mặc áo lông vào đi bên cạnh Tống Thu Hàn: “Sao cậu lại quay lại?”
Tống Thu Hàn không thể nói thẳng là anh sợ Kiều Hạn Văn sẽ tiếp tục làm khó dễ Lâm Xuân Nhi, như vậy cô sẽ cho rằng anh xem thường cô. Nhưng anh không thích cách hành xử của Kiều Hạn Văn, giống như đang khoe cho mọi người thấy con thú cưng mà anh ta nuôi vậy. Lâm Xuân Nhi không phải đồ vật lệ thuộc vào bất cứ kẻ nào, cô cũng không cần bất cứ người nào đẩy cô ra trong những dịp như thế này, cô chính là bản thân cô.
Lâm Xuân Nhi giơ tay che miệng ngáp một cái, đôi mắt ươn ướt: “Buồn ngủ quá.”
“Vậy mau về nhà ngủ thôi.”
“Được.”
Phương Gia Lỵ xuyên qua đám phóng viên đông nghịt nhìn Tống Thu Hàn và Lâm Xuân Nhi lướt qua trước mặt cô ta, nhíu mày lại. Cô muốn gọi cho Tống Thu Hàn bảo anh ở lại ăn tiệc chúc mừng, nhưng mở điện thoại di động lên lại nhìn thấy câu nói của Tống Thu Hàn gửi tới: “Đừng khiến mọi chuyện trở nên khó xử.” Phương Gia Lỵ tắt điện thoại di động, nghe thấy một người phóng viên hỏi: “Chủ đề ‘Niệm Tống’ cuối cùng của cô có ẩn ý gì không?”
Phương Gia Lỵ cười cười: “Anh nghĩ thế nào?”
“Tống là họ của bạn trai cô à?”
Phương Gia Lỵ giả vờ trợn to mắt, sau đó khen người phóng viên kia: “Anh thông minh quá!” Giọng nói mềm mại khiến người ta phấn khích, chỉ thấy cô ta cười khẽ một tiếng: “Đúng là có một người như vậy, là nguồn cảm hứng cho tôi, cũng là người mà tim tôi thuộc về. Nhưng đây là chuyện riêng của tôi, mong rằng mọi người sẽ chú ý tới tác phẩm của tôi nhiều hơn.” Phương Gia Lỵ nói xong thì khẽ khom người, xoay người lại thì bất thình lình nhìn thấy Kiều Hạn Văn.
Anh ta bị bao vây đến nỗi một con kiến cũng chui không lọt, khó tránh khỏi sẽ có phóng viên hỏi: “Tại sao vừa rồi anh lại tung bó hoa cho cô gái kia?”
Kiều Hạn Văn nghiêng đầu giả vờ như không nghe rõ, lại có vô số câu hỏi khác, ví dụ như về phim của anh ta, hay gần đây anh ta có lịch trình gì, anh ta lựa chọn rồi trả lời mấy câu, sau đó Vương Cẩn mới lên tiếng nói: “Phỏng vấn hôm nay đến đây đã kết thúc rồi, cảm ơn mọi người.”
Trên đường quay về cánh gà tẩy trang, Kiều Hạn Văn nhìn thấy Phương Gia Lỵ. Cô ta bất ngờ sửa lại cảnh cuối cùng của sân khấu, điều này cực kỳ không chuyên nghiệp. Nhưng anh ta cũng chẳng buồn so đo với cô ta. Cô ta làm việc thế nào là chuyện của cô ta, chỉ là hai chữ “Niệm Tống” kia thật sự có chút thú vị. Tống Thu Hàn, Phương Gia Lỵ, Viên Như và Lâm Xuân Nhi, giữa mấy người này có một khúc mắc tình cảm rất kỳ lạ, đều xoay quanh Tống Thu Hàn. Kiều Hạn Văn không hề để ý tới những người khác, anh ta chỉ muốn biết, Lâm Xuân Nhi sắm vai gì ở trong đó?
...
Trong núi bắt đầu có tuyết rơi, chỉ chốc lát đã nhuộm trắng khung cảnh ngoài sân.
Tách trà ở trước mặt Tống Thu Hàn vẫn còn bốc hơi nghi ngút, anh chợt nghĩ tới, tình này cảnh này là hình ảnh mà Lâm Xuân Nhi rất thích, thế là bèn chụp hình lại muốn gửi cho cô, nhưng lại nhớ ra chắc cô đang ngủ bù, bèn bỏ điện thoại di động xuống. Anh cầm lên rồi bỏ xuống như thế, ở trong mắt Loan Niệm lại biến thành một người do dự không quyết đoán.
“Sao vậy? Muốn mời người đẹp tới đây ngắm tuyết à?” Loan Niệm hỏi anh.
“Người đẹp đã đi ngủ rồi.” Trần Khoan Niên gửi tới một tấm hình, do Tiêu Muội len lén chụp cho anh ta. Cả đầu đến chân Lâm Xuân Nhi đều vùi trong chăn, giống như một con sâu vậy. Cô mệt muốn chết, vừa vào nhà đã nằm lên giường, đến mặt cũng lười rửa.
“Thật tốt.” Một câu “Thật tốt” của Loan Niệm khiến hai người còn lại đều nhìn về phía anh ta. Anh ta nhún vai: “Trong lòng mong nhớ một người, biết được người đó cũng đang mong nhớ các cậu, cảm giác này tốt biết nhường nào?”
“Tiêu Muội mong nhớ tôi thì là chuyện chắc chắn rồi, nhưng Lâm Xuân Nhi có mong nhớ Tống Thu Hàn không thì chưa chắc nhé. Người phụ nữ tên Lâm Xuân Nhi kia không biết có phép thuật gì mà luôn có thể khiến cho đàn ông rung động với cậu ấy.” Trần Khoan Niên đâm một dao vào trong tim Tống Thu Hàn: “Ngay cả Kiều Hạn Văn ngàn năm mặt lạnh cũng phải tặng cho cậu ấy một bó hoa giữa ban ngày ban mặt. Hôm nay là hoa, ngày mai là scandal, ngày mốt là nhẫn kim cương...” Anh ta vươn vai, giống như sợ chưa đủ to chuyện.
Tống Thu Hàn liếc nhìn anh ta.
“Liếc tôi làm gì? Tình huống hôm nay Lâm Xuân Nhi có thể qua mặt được phóng viên chứ không thể qua mặt được tôi đâu. Kiều Hạn Văn chắc chắn có ý đồ gì đó với Lâm Xuân Nhi.” Trần Khoan Niên lại bày kế cho Tống Thu Hàn, trong lòng anh ta hơi sốt sắng, không biết Tống Thu Hàn đang suy nghĩ cái gì nữa. Nếu đã thích thì cậu cứ tới đi! Cậu mặc kệ cậu ấy có sợ quan hệ thân mật hay không, cứ trực tiếp mà tới...! Người nhắm vào cậu ấy nhiều như vậy, cậu còn không chịu ra tay!
Tống Thu Hàn không trả lời, chỉ nhìn tuyết bay ngoài cửa sổ.
Có tiếng giày cao gót nện xuống sàn nhà, từ xa đến gần.
“Đoán được các anh sẽ ở đây mà.” Phương Gia Lỵ cởi áo khoác lông chồn ra, uyển chuyển thướt tha ngồi xuống đối diện Tống Thu Hàn. Đôi chân dài bắt chéo, hai mắt nhìn về phía anh: “Nói chuyện chút không?”
“Nói cái gì?”
Phương Gia Lỵ nhìn về phía Loan Niệm và Trần Khoan Niên: “Có thể cho chúng tôi nói chuyện riêng một chút không?”
“Cứ tự nhiên.” Hai người họ đứng dậy, liếc nhìn Tống Thu Hàn một cái sau đó đến chỗ khác.
Phương Gia Lỵ ngồi xuống bên cạnh Tống Thu Hàn, cùng anh ngắm tuyết. Hôm nay lúc nhìn thấy Tống Thu Hàn và Lâm Xuân Nhi cùng nhau rời khỏi hội trường, trái tim cô ta chợt trở nên nặng trĩu. Lúc đầu nhìn thấy Tống Thu Hàn nhìn cô với ánh mắt đó, cô ta chỉ cảm thấy có hơi thú vị, cũng không cho rằng Lâm Xuân Nhi sẽ là đối thủ của mình. Nhưng khi Tống Thu Hàn tiễn Lâm Xuân Nhi ra khỏi hội trường, đôi mắt anh cứ dán chặt lấy cô, cô ta lập tức thấy hoảng. Cô ta chưa từng nhìn thấy Tống Thu Hàn dùng ánh mắt như vậy nhìn bất cứ ai, cho dù chỉ là một cái liếc mắt cũng không có.
Phương Gia Lỵ hơi tủi thân, chắp tay lại, bắt đầu khóc thút thít.
Tống Thu Hàn nghe thấy tiếng khóc, cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn cô ta, thấy cô ta nhìn mình với hai mắt ướt đẫm, u oán hỏi anh: “Rốt cuộc em có chỗ nào không tốt? Nếu không phải trong nhà sắp xếp, anh có bằng lòng nhìn em lần nào không?”
Tống Thu Hàn đứng dậy đưa cho cô ta một tờ khăn giấy: “Chờ cô khóc xong thì chúng ta nói tiếp.” Anh cố gắng kiềm chế giọng của mình, trong ngày hôm nay, đây là lần thứ hai anh đồng cảm với Phương Gia Lỵ. Lần này anh biết Phương Gia Lỵ đang buồn, nếu như Lâm Xuân Nhi yêu Kiều Hạn Văn tặng hoa tươi cho cô ở trước mặt mọi người, anh cũng sẽ biến thành Phương Gia Lỵ vào lúc này đây.
Phương Gia Lỵ lau nước mắt, thở dài một hơi nhẹ nhõm, đợi anh lên tiếng.
Tống Thu Hàn nghiêm túc tìm từ: “Nguyên nhân chủ yếu cũng không phải vì người nhà có sắp xếp hay không. Cô biết mà, nam nữ yêu nhau chú trọng nhất là duyên phận, sớm một bước hay muộn một bước đều không được. Tôi không có bất cứ tình cảm nam nữ nào với cô cả, mong cô có thể hiểu.”
“Bởi vì Lâm Xuân Nhi sao?” Hai mắt Phương Gia Lỵ ướt đẫm.
Tống Thu Hàn lắc đầu: “Không liên quan gì tới cô ấy. Dù có cô ấy hay không, tôi cũng sẽ không ở bên cô.”
“Rốt cuộc cô ta có gì tốt?” Phương Gia Lỵ vẫn luôn thanh cao, bất kể là trong ván cờ đời người hay là trong quan hệ nam nữ, cô ta đều chưa từng thua. Nhưng hôm nay cô ta thua một cách thảm hại, thua cực kỳ nhếch nhác, cô ta thua dưới tay một con đàn bà lôi thôi lếch thếch.
Tống Thu Hàn nhíu mày, anh phát hiện một khi phụ nữ bắt đầu để tâm vào chuyện vụn vặt thì thực sự khó mà nói chuyện với nhau được: “Cô vẫn không hiểu, chuyện này không liên quan tới bất cứ ai hết. Là do tôi không yêu cô thôi.” Anh đứng dậy, đã mất hết kiên nhẫn rồi: “Về sớm chút đi, không an toàn đâu.”
Nhưng Phương Gia Lỵ không chịu, cô ta đi tới phía trước mấy bước, ôm lấy anh từ phía sau, dáng vẻ rất thấp hèn: “Anh chưa thử thì sao biết em không tốt?”
Tống Thu Hàn thở dài, hai tay thoáng dùng sức gạt tay cô ta ra, tránh xa cô ta: “Cô có tuổi xuân tươi đẹp, lại có gia thế tốt, tiền đồ rộng mở, không cần phải chôn chân ở chỗ tôi. So với việc đứng ở đây khóc lóc thì chi bằng lấy lại tinh thần, đi tìm hiểu những người đàn ông khác trên đời này.”
Tống Thu Hàn thực sự không hiểu nổi phụ nữ, anh cứ tưởng mình đã đồng cảm được với Phương Gia Lỵ, nhưng lời từ chối sau cảm xúc đồng cảm lại càng trở nên vô tình. Anh thật sự đã cố gắng hết sức.
Anh tới chỗ Loan Niệm rồi nói: “Cậu tiễn cô ấy về trước đi.”
“Tôi á?” Loan Niệm đang thảnh thơi ngắm tuyết thì lại bị sai đi làm một chuyện khó nhằn như thế này, đang định từ chối, nhưng Tống Thu Hàn đã quay sang nói với Phương Gia Lỵ: “Loan Niệm tiễn cô về.”
Cái đệch. Loan Niệm rất muốn đập Tống Thu Hàn một trận, anh ta u oán liếc nhìn Tống Thu Hàn, sau đó đứng dậy: “Đi nào cô cả Phương.”
“Chúng ta cũng đi chứ?” Tống Thu Hàn nói với Trần Khoan Niên: “Ngày mai tôi phải tới Thượng Hải.”
“Được.”
Phương Gia Lỵ lên xe của Loan Niệm, cô ta cảm thấy mình quá thảm hại, thế là bèn cuộn mình trên ghế im lặng khóc. Loan Niệm đưa cho cô ta một tờ giấy, cũng chỉ đưa giấy thế thôi, chứ không nói thêm điều gì. Có rất nhiều chuyện mà Phương Gia Lỵ phải tự mình hiểu ra, nhưng kiểu người tự phụ như cô ta, e rằng sẽ nghĩ không ra được.
“Tôi không biết cái cô Lâm Xuân Nhi kia có gì tốt. Nếu như tôi thua dưới tay Viên Như, tôi cũng không thấy khó chịu thế này.” Cuối cùng Phương Gia Lỵ cũng chịu mở lời, nhưng lại nói ra một câu rất nực cười.
Loan Niệm liếc nhìn cô ta, cô ta thật sự rất thê thảm: “Rốt cuộc cô muốn chinh phục Tống Thu Hàn, hay là thật sự muốn ở bên cạnh cậu ấy?”
“Tôi chinh phục anh ấy làm gì, tôi thực sự rất yêu anh ấy.”
“Cô nói cô thật sự rất yêu cậu ấy, vậy tôi hỏi cô, cô từng tìm hiểu về Tống Thu Hàn chưa? Ví dụ như sở thích của cậu ấy, tính cách của cậu ấy? Nếu cô thật sự nghiêm túc tìm hiểu thì cô phải biết, con người của Tống Thu Hàn trông thì lạnh lùng, nhưng trong lòng vẫn có một cán cân. Cậu ấy ghét nhất là việc vô duyên vô cớ nảy sinh ác ý đối với người khác, cũng ghét người khác làm như vậy với mình. Không cần nói những lời khác nữa, chỉ riêng mỗi câu Lâm Xuân Nhi có gì tốt của cô thôi cũng đủ khiến Tống Thu Hàn cảm thấy chán ghét rồi.” Loan Niệm dừng lại một chút: “Chuyện của hai người tôi không muốn quản, cũng không đến lượt tôi quản. Nhưng cứ liên tục bị kéo vào mấy lần, có một số lời tôi không thể không nói. Tôi đề nghị cô nên thông minh lên đi.”
Nhưng Phương Gia Lỵ lại nghe ra được ý khác từ trong những lời này: “Ý anh nói là Tống Thu Hàn thật sự nghiêm túc với Lâm Xuân Nhi sao?”
Loan Niệm thấy bực bội vô cùng, sao người phụ nữ này lại phiền thế chứ, anh ta nhẹ nhàng khuyên cô ta mà cô ta không chịu hiểu, cuối cùng lại để tâm vào chuyện vụn vặt? Thế là anh ta ngậm chặt miệng không nói gì nữa, chỉ lái xe nhanh lên chút, muốn nhanh chóng đưa Phương Gia Lỵ về nhà, kết thúc cuộc đối thoại nhàm chán này.