Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói
Chương 44
Tống Thu Hàn cho vài miếng thịt vào trong nồi rồi nói: “Đói cả nửa ngày rồi, cuối cùng cũng có miếng vào mồm.”
Nghe anh nói vậy, Lâm Xuân Nhi vội vớt mấy miếng thịt kia vào trong bát của mình: “Đợi một chút, trong bụng chưa có gì mà ăn cay sẽ không tốt đâu.” Cô đứng dậy chạy tới trước tủ lạnh lấy ra hai cái bánh bao, xoay người bật bếp, quét vào lòng chảo một lớp dầu mỏng, sau đó nhanh chóng cắt bánh bao thành từng miếng rồi bỏ vào trong chảo dầu chiên, còn gắp vào đĩa nhỏ hai miếng chao. Tổng cộng chưa đầy năm phút. Sau đó cô nói: “Ăn cái này trước đi rồi hẵng ăn cay.” Làm xong mấy việc này, trên trán Lâm Xuân Nhi đã rịn mồ hôi, trông thế nào cũng giống một cô vợ nhỏ.
Tống Thu Hàn cười ra tiếng: “Cảm ơn.”
Anh gắp miếng bánh bao lên chấm chao rồi đưa cho Lâm Xuân Nhi, sau đó mới đến lượt mình. Độ lửa vừa phải, miếng bánh bao vừa thơm vừa xốp giòn, kết hợp với chao đúng là có một vị ngon riêng. Lâm Xuân Nhi không kiêng kị gì với chuyện ăn uống. Tống Thu Hàn không nhớ nổi cô kiêng ăn cái gì. Nhưng như vậy cũng rất tốt, ở bên cô khiến một người vốn không háu ăn như anh giờ lại ăn uống ngon miệng hẳn ra. Dì Thượng hay nói: “Ăn được là phúc.” Lúc trước Tống Thu Hàn không cho là đúng, nhưng hai ba tháng nay đã được trải nghiệm một cách sâu sắc.
Ví dụ như giờ phút này.
Bên ngoài có tuyết rơi, trên bàn có nồi lẩu cay, trước mắt là rất nhiều thức ăn ngon, người đối diện đang cười híp cả mắt. Ngay cả lát bánh bao cũng khiến anh cảm thấy đó là mỹ vị nhân gian, đây không phải phúc thì là cái gì?
Tống Thu Hàn đã lót dạ, lúc này mới gắp một miếng thịt cho vào trong nồi, nói đùa với Lâm Xuân Nhi: “Bây giờ có thể ăn thịt rồi đúng không?”
“Miễn cưỡng được ăn.” Lâm Xuân Nhi trịnh trọng nói, sau đó đưa tay gắp thịt. Tống Thu Hàn thấy trên mu bàn tay cô có vết thương, ánh mắt anh trầm xuống, một lúc lâu sau mới hỏi: “Tối qua hăng hái làm việc nghĩa, nhưng lại không cân nhắc tới hậu quả hả?”
“Tớ gọi cảnh sát rồi.” Lâm Xuân Nhi nói: “Tớ gọi cảnh sát xong mới xông lên, hơn nữa tớ cũng từng học tán thủ.”
“Mấy chiêu tán thủ như võ mèo cào của cậu, nếu gặp phải một người lợi hại thì cậu sẽ không chỉ bị thương ở mu bàn tay đâu.” Anh đảo mắt qua mu bàn tay Lâm Xuân Nhi, trái tim chợt hẫng một nhịp: “Đã xử lý vết thương chưa?”
“Tớ sát trùng bằng iot rồi.” Lâm Xuân Nhi muốn giấu mu bàn tay khỏi ánh mắt của Tống Thu Hàn, bèn kéo ống tay áo che đi vết thương kia: “Ban ngày ban mặt trời đất sáng sủa, chẳng lẽ lại có người thật sự dám hành hung tớ chắc?”
“Ban ngày ban mặt trời đất sáng sủa, chẳng phải người kia vẫn đánh phụ nữ ở ven đường à?” Tống Thu Hàn đã tức giận cả ngày trời vì chuyện này, cũng do người đàn ông kia là kẻ nhát gan thôi, chứ ngộ nhỡ Lâm Xuân Nhi đụng phải một kẻ vừa xấu xa vừa hung ác thì hậu quả khó mà lường trước được.
“Thôi!” Lâm Xuân Nhi gắp thịt cho Tống Thu Hàn, sau đó nháy mắt với anh mấy cái: “Thả lỏng đi. Cậu nói đúng, ngộ nhỡ gặp phải một tên hung ác thì tớ sẽ gặp chuyện không may. Vì thế tớ quyết định sẽ đi luyện tập thêm, giúp kỹ năng tiến bộ.”
… Tống Thu Hàn nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, sau đó cúi đầu ăn cơm không nói gì. Anh tức giận rồi, ý của anh là bảo Lâm Xuân Nhi đừng có đi lo chuyện bao đồng vậy nữa, đừng có kiểu bất chấp hậu quả như thế. Nhưng sau khi giận một lúc, anh lại cảm thấy Lâm Xuân Nhi chính là người như vậy mà. Từ nhỏ cô đã mơ ước trở thành một người có ích cho xã hội, cô làm vậy không hề sai. Nếu anh dùng tư duy hẹp hòi ích kỉ của mình để đánh giá cô thì thật sự không công bằng với cô. Rõ ràng cô đã làm một chuyện khiến người ta vô cùng khâm phục!
Lâm Xuân Nhi biết anh đang tức giận, mà lúc anh giận thì không muốn nói gì cả, từ nhỏ đã như vậy rồi. Nhưng cô cũng không cảm thấy mình làm sai, thế là cũng chẳng nói nữa. Qua một lúc lâu mới nghe thấy Tống Thu Hàn lên tiếng: “Cậu làm rất tốt. Đổi lại là tớ thì tớ cũng sẽ xông lên. Sở dĩ tớ cảm thấy cậu thiếu suy nghĩ vì cậu là con gái, thể lực trời sinh đã yếu hơn con trai. Ngộ nhỡ gặp phải kẻ hung ác thì người thua thiệt sẽ là cậu.” Anh đặt đũa xuống, nghiêm túc nói: “Vừa rồi tớ đã suy nghĩ, đây là khí khái và phẩm cách của cậu, có lẽ vì trên đời này có người như cậu nên mới không quá tồi tệ.” Tống Thu Hàn cầm cốc nước trái cây lên cụng vào cốc nước ấm của Lâm Xuân Nhi: “Cùng cụng ly vì dũng khí thay đổi thế giới của cậu nào.”
Khóe mắt Lâm Xuân Nhi ươn ướt, cô cũng chẳng rõ vì sao nữa. Có lẽ lúc tới tháng hooc-môn bị rối loạn. Sự cảm động kia chậm rãi dâng lên từ đáy lòng, nó giống như một làn khói xanh, không có vết tích quá lớn nhưng trong giây lát lại khiến cô mềm lòng. Lâm Xuân Nhi còn tưởng mình đã cứng rắn không gì phá nổi từ lâu.
“Năm xưa lúc làm việc ở công ty, tớ có làm một số đặc biệt về phái nữ thời đại này. Trong đó có một mục chuyên nói về nữ giới bị bạo hành, phỏng vấn rất nhiều phụ nữ bị bạo lực gia đình nên tớ mới đi học tán thủ. Có vẻ tớ không nhìn nổi phụ nữ bị đánh.” Lâm Xuân Nhi hít mũi một cái.
“Người già và trẻ em thì cậu nhìn được à?” Tống Thu Hàn nhẹ giọng hỏi cô.
“Cũng không nhìn được.”
“Đàn ông không có khả năng phòng ngự bị đánh thì cậu nhìn được?” Tống Thu Hàn lại hỏi.
Lâm Xuân Nhi lắc đầu: “Không nhìn được.”
Tống Thu Hàn cười ra tiếng: “Vì thế bạn học cấp ba Lâm Xuân Nhi của tớ bây giờ lại thành nữ hiệp thần bí rồi à?”
Cô bụm mặt, làm bộ thẹn thùng: “Đánh giá như thế thì hơi cao.” Sau đó cũng bật cười theo Tống Thu Hàn.
“Được rồi.” Mặt anh trở nên nghiêm túc: “Tớ có đề nghị này, tớ sẽ dạy cậu tán thủ. Nếu sau này cậu muốn giương cờ chính nghĩa, ít nhất cũng phải có kỹ năng giỏi hơn nữa.”
“Cậu biết tán thủ à?”
“So tài một trận không?” Đâu chỉ biết, anh còn là một người luyện võ. Tâm huyết và sự hiếu chiến của Tống Thu Hàn đều giấu dưới vẻ chín chắn, nhã nhặn của anh.
“Được.” Lâm Xuân Nhi kích động nhưng lại bị Tống Thu Hàn đè tay xuống: “Đợi qua mấy ngày nữa đi.”
“Ờ ờ được.”
Lòng bàn tay anh đặt trên mu bàn tay cô rất ấm áp, trong chớp mắt đó chợt có cảm giác vô cùng tự nhiên, không hề ngập ngừng gián đoạn.
Bên ngoài tuyết rơi càng ngày càng lớn, hai người chậm rãi ăn, vừa ăn vừa ngắm tuyết. Tống Thu Hàn nhớ tới Lương Ngộ nên hỏi Lâm Xuân Nhi: “Cậu có nắm chắc dự án của Lương Ngộ không?”
“Không nắm chắc một trăm phần trăm…” Lâm Xuân Nhi nghiêm túc nói, trên đời này không có phương án nào chắc trăm phần trăm, ngoài việc phải không ngừng rèn luyện một cách tỉ mỉ thì có khi còn cần thêm chút may mắn.
“Cuối tuần anh ta sẽ đến đây, tới lúc đó bàn bạc trực tiếp luôn với nhau thêm một lần.”
“Lương Ngộ nói cậu không cần quản lý dự án nhỏ như thế này.” Lâm Xuân Nhi nhớ tới lời Lương Ngộ, mới đầu anh ta chỉ coi Tống Thu Hàn là người đầu tư phổ thông, sau khi xem lý lịch mới phát hiện mình gặp phải một đại gia chính hiệu.
“Tiện tay làm thôi. Tớ cảm thấy Lương Ngộ đáng tin cậy, dự án này cũng có tiềm năng sẽ trở thành dự án lớn.”
Lâm Xuân Nhi chống cằm nhìn Tống Thu Hàn, thuở nhỏ có tưởng tượng thế nào cũng không nghĩ sau khi lớn lên anh lại biến thành một người nghiêm túc như vậy. Khi đó cô cho rằng lúc trưởng thành Tống Thu Hàn sẽ trở thành một thiếu gia ăn chơi trác táng giống như Trần Khoan Niên. Mở một công ty không lớn không nhỏ, dạo chơi nhân gian. Nhưng anh của ngày hôm nay hoàn toàn khác với tưởng tượng của cô, nghiêm túc, chân thật, cần cù, cố gắng. Tốt thật! Nhưng Lâm Xuân Nhi không biết rằng, nhiều năm qua, Tống Thu Hàn cũng đã mấy lần phải lê lết bò ra từ đau khổ.
Cô cứ nhìn chằm chằm như vậy làm anh đỏ mặt, đặt đũa xuống nói: “Lâm Xuân Nhi, tốt nhất là cậu nên chú ý tới ánh mắt không kiêng dè của mình đi.”
“Ồ.” Cô “ồ” một tiếng, hai tay bụm mặt: “Uống say rồi, uống say rồi.”
Tống Thu Hàn bị Lâm Xuân Nhi chọc cười, đưa tay gõ vào đỉnh đầu cô một cái.
Hai người đang cười đùa thì tiếng mở cửa đột nhiên vang lên, Tiêu Muội mở cửa ra thấy tình hình trong phòng thì hơi sững sờ: “Haiz, có phải tớ trở về không đúng lúc rồi không?” Cô ấy chỉ tay ra hành lang: “Hay là sáng mai tớ về nhé?” Tiêu Muội nói đùa, mà cũng bị chính câu nói này của mình chọc cho cười ra tiếng luôn. Cô ấy cởi giày rồi tự kéo ghế ngồi xuống cạnh bàn: “Tớ vẫn chưa ăn cơm, bận bịu cả ngày nay.”
“Chẳng phải Trần Khoan Niên đưa cơm cho cậu rồi ư?” Lâm Xuân Nhi hỏi cô ấy.
“Viện nghiên cứu không cho anh ấy vào cổng, cơm để ngoài cửa, tớ vừa mới lấy.” Tiêu Muội chỉ vào túi cơm trong tay.
Lâm Xuân Nhi mở ra nhìn, sếp Trần cũng đặt nhiều đấy: “Đủ hai đứa mình ăn cả ngày luôn.”
Tống Thu Hàn ngồi bên cạnh nghe hai người nói chuyện, đợi họ tán gẫu xong mới hỏi Tiêu Muội: “Lần trước cậu ta nói muốn hôn cậu, sau đó thế nào?”
Tiêu Muội sững sờ, mặt đỏ bừng lên, ngước mắt nhìn về phía Lâm Xuân Nhi cầu cứu.
“Ô ô, không lịch sự, không lịch sự chút nào nhé.” Lâm Xuân Nhi giúp Tiêu Muội giải vây.
Tống Thu Hàn chu môi, vui vẻ nói: “Hai cậu đi xem Wake Up club được mà lại không thảo luận về một nụ hôn được ư?” Anh đang cố ý đấy, anh muốn xem sự hăng hái ngày đó của họ có còn không. Mặt Tiêu Muội càng đỏ hơn, cuối cùng anh cười phá lên, khoát tay nói: “Thôi thôi, nếu còn hỏi tiếp thì chắc hai cậu sẽ xử tớ như kẻ lưu manh mất.”
Anh đưa tay lên xem đồng hồ, hơn mười một giờ, đến lúc phải đi rồi. Thế là Tống Thu Hàn đứng dậy tạm biệt: “Cảm ơn cậu đã mời tớ ăn cơm tối.”
“Không ở lại chơi thêm chút nữa à?” Tiêu Muội nuốt một miếng bí đao, vội vàng đứng dậy: “Có phải tớ ở đây nên hai người mới thấy không tiện không? Hay là tớ đi nhé?” Lúc này người trí thức lại có ý chí chiến đấu, muốn báo mối thù vừa rồi Tống Thu Hàn trêu mình. Lâm Xuân Nhi đỏ mặt, đưa tay đè cô ấy ngồi xuống: “Cậu cứ lo mà ăn đi.”
Sau đó cô mặc áo khoác: “Tớ tiễn cậu.”
“Thôi đừng.” Tống Thu Hàn chỉ vào bụng Lâm Xuân Nhi: “Nghỉ ngơi đi cho nhanh khỏe.”
Còn lâu cô mới nghe lời anh, mặc áo kín mít: “Tớ muốn đi ngắm tuyết.” Sau đó theo anh đi ra ngoài.
Trên mặt đất đã có tuyết đọng, bước chân lên phát ra tiếng sột soạt. Xe của Tống Thu Hàn vẫn đỗ ở chỗ đó, tài xế ngồi trên xe đọc sách, thấy anh ra thì lập tức cất sách đi. Tống Thu Hàn xua xua tay, ra hiệu cho anh ta tiếp tục đọc, sau đó hỏi Lâm Xuân Nhi: “Không lên à?”
“Hít thở không khí chút đã.”
“Đi dạo không?”
“Ok!” Lâm Xuân Nhi gật đầu, đi bên cạnh Tống Thu Hàn: “Cậu có lạnh không?” Anh mặc ít quần áo, bây giờ nhiệt độ đã hạ xuống rồi, giờ Lâm Xuân Nhi mới nhớ ra, xoay người định quay về thì bị Tống Thu Hàn kéo cổ tay lại: “Tớ không lạnh. Trên xe có khăn quàng cổ, cậu đợi tớ chút.” Anh đi vào xe lấy một chiếc khăn lông cừu màu xám quàng lên cổ: “Đi thôi!”
Nghe anh nói vậy, Lâm Xuân Nhi vội vớt mấy miếng thịt kia vào trong bát của mình: “Đợi một chút, trong bụng chưa có gì mà ăn cay sẽ không tốt đâu.” Cô đứng dậy chạy tới trước tủ lạnh lấy ra hai cái bánh bao, xoay người bật bếp, quét vào lòng chảo một lớp dầu mỏng, sau đó nhanh chóng cắt bánh bao thành từng miếng rồi bỏ vào trong chảo dầu chiên, còn gắp vào đĩa nhỏ hai miếng chao. Tổng cộng chưa đầy năm phút. Sau đó cô nói: “Ăn cái này trước đi rồi hẵng ăn cay.” Làm xong mấy việc này, trên trán Lâm Xuân Nhi đã rịn mồ hôi, trông thế nào cũng giống một cô vợ nhỏ.
Tống Thu Hàn cười ra tiếng: “Cảm ơn.”
Anh gắp miếng bánh bao lên chấm chao rồi đưa cho Lâm Xuân Nhi, sau đó mới đến lượt mình. Độ lửa vừa phải, miếng bánh bao vừa thơm vừa xốp giòn, kết hợp với chao đúng là có một vị ngon riêng. Lâm Xuân Nhi không kiêng kị gì với chuyện ăn uống. Tống Thu Hàn không nhớ nổi cô kiêng ăn cái gì. Nhưng như vậy cũng rất tốt, ở bên cô khiến một người vốn không háu ăn như anh giờ lại ăn uống ngon miệng hẳn ra. Dì Thượng hay nói: “Ăn được là phúc.” Lúc trước Tống Thu Hàn không cho là đúng, nhưng hai ba tháng nay đã được trải nghiệm một cách sâu sắc.
Ví dụ như giờ phút này.
Bên ngoài có tuyết rơi, trên bàn có nồi lẩu cay, trước mắt là rất nhiều thức ăn ngon, người đối diện đang cười híp cả mắt. Ngay cả lát bánh bao cũng khiến anh cảm thấy đó là mỹ vị nhân gian, đây không phải phúc thì là cái gì?
Tống Thu Hàn đã lót dạ, lúc này mới gắp một miếng thịt cho vào trong nồi, nói đùa với Lâm Xuân Nhi: “Bây giờ có thể ăn thịt rồi đúng không?”
“Miễn cưỡng được ăn.” Lâm Xuân Nhi trịnh trọng nói, sau đó đưa tay gắp thịt. Tống Thu Hàn thấy trên mu bàn tay cô có vết thương, ánh mắt anh trầm xuống, một lúc lâu sau mới hỏi: “Tối qua hăng hái làm việc nghĩa, nhưng lại không cân nhắc tới hậu quả hả?”
“Tớ gọi cảnh sát rồi.” Lâm Xuân Nhi nói: “Tớ gọi cảnh sát xong mới xông lên, hơn nữa tớ cũng từng học tán thủ.”
“Mấy chiêu tán thủ như võ mèo cào của cậu, nếu gặp phải một người lợi hại thì cậu sẽ không chỉ bị thương ở mu bàn tay đâu.” Anh đảo mắt qua mu bàn tay Lâm Xuân Nhi, trái tim chợt hẫng một nhịp: “Đã xử lý vết thương chưa?”
“Tớ sát trùng bằng iot rồi.” Lâm Xuân Nhi muốn giấu mu bàn tay khỏi ánh mắt của Tống Thu Hàn, bèn kéo ống tay áo che đi vết thương kia: “Ban ngày ban mặt trời đất sáng sủa, chẳng lẽ lại có người thật sự dám hành hung tớ chắc?”
“Ban ngày ban mặt trời đất sáng sủa, chẳng phải người kia vẫn đánh phụ nữ ở ven đường à?” Tống Thu Hàn đã tức giận cả ngày trời vì chuyện này, cũng do người đàn ông kia là kẻ nhát gan thôi, chứ ngộ nhỡ Lâm Xuân Nhi đụng phải một kẻ vừa xấu xa vừa hung ác thì hậu quả khó mà lường trước được.
“Thôi!” Lâm Xuân Nhi gắp thịt cho Tống Thu Hàn, sau đó nháy mắt với anh mấy cái: “Thả lỏng đi. Cậu nói đúng, ngộ nhỡ gặp phải một tên hung ác thì tớ sẽ gặp chuyện không may. Vì thế tớ quyết định sẽ đi luyện tập thêm, giúp kỹ năng tiến bộ.”
… Tống Thu Hàn nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, sau đó cúi đầu ăn cơm không nói gì. Anh tức giận rồi, ý của anh là bảo Lâm Xuân Nhi đừng có đi lo chuyện bao đồng vậy nữa, đừng có kiểu bất chấp hậu quả như thế. Nhưng sau khi giận một lúc, anh lại cảm thấy Lâm Xuân Nhi chính là người như vậy mà. Từ nhỏ cô đã mơ ước trở thành một người có ích cho xã hội, cô làm vậy không hề sai. Nếu anh dùng tư duy hẹp hòi ích kỉ của mình để đánh giá cô thì thật sự không công bằng với cô. Rõ ràng cô đã làm một chuyện khiến người ta vô cùng khâm phục!
Lâm Xuân Nhi biết anh đang tức giận, mà lúc anh giận thì không muốn nói gì cả, từ nhỏ đã như vậy rồi. Nhưng cô cũng không cảm thấy mình làm sai, thế là cũng chẳng nói nữa. Qua một lúc lâu mới nghe thấy Tống Thu Hàn lên tiếng: “Cậu làm rất tốt. Đổi lại là tớ thì tớ cũng sẽ xông lên. Sở dĩ tớ cảm thấy cậu thiếu suy nghĩ vì cậu là con gái, thể lực trời sinh đã yếu hơn con trai. Ngộ nhỡ gặp phải kẻ hung ác thì người thua thiệt sẽ là cậu.” Anh đặt đũa xuống, nghiêm túc nói: “Vừa rồi tớ đã suy nghĩ, đây là khí khái và phẩm cách của cậu, có lẽ vì trên đời này có người như cậu nên mới không quá tồi tệ.” Tống Thu Hàn cầm cốc nước trái cây lên cụng vào cốc nước ấm của Lâm Xuân Nhi: “Cùng cụng ly vì dũng khí thay đổi thế giới của cậu nào.”
Khóe mắt Lâm Xuân Nhi ươn ướt, cô cũng chẳng rõ vì sao nữa. Có lẽ lúc tới tháng hooc-môn bị rối loạn. Sự cảm động kia chậm rãi dâng lên từ đáy lòng, nó giống như một làn khói xanh, không có vết tích quá lớn nhưng trong giây lát lại khiến cô mềm lòng. Lâm Xuân Nhi còn tưởng mình đã cứng rắn không gì phá nổi từ lâu.
“Năm xưa lúc làm việc ở công ty, tớ có làm một số đặc biệt về phái nữ thời đại này. Trong đó có một mục chuyên nói về nữ giới bị bạo hành, phỏng vấn rất nhiều phụ nữ bị bạo lực gia đình nên tớ mới đi học tán thủ. Có vẻ tớ không nhìn nổi phụ nữ bị đánh.” Lâm Xuân Nhi hít mũi một cái.
“Người già và trẻ em thì cậu nhìn được à?” Tống Thu Hàn nhẹ giọng hỏi cô.
“Cũng không nhìn được.”
“Đàn ông không có khả năng phòng ngự bị đánh thì cậu nhìn được?” Tống Thu Hàn lại hỏi.
Lâm Xuân Nhi lắc đầu: “Không nhìn được.”
Tống Thu Hàn cười ra tiếng: “Vì thế bạn học cấp ba Lâm Xuân Nhi của tớ bây giờ lại thành nữ hiệp thần bí rồi à?”
Cô bụm mặt, làm bộ thẹn thùng: “Đánh giá như thế thì hơi cao.” Sau đó cũng bật cười theo Tống Thu Hàn.
“Được rồi.” Mặt anh trở nên nghiêm túc: “Tớ có đề nghị này, tớ sẽ dạy cậu tán thủ. Nếu sau này cậu muốn giương cờ chính nghĩa, ít nhất cũng phải có kỹ năng giỏi hơn nữa.”
“Cậu biết tán thủ à?”
“So tài một trận không?” Đâu chỉ biết, anh còn là một người luyện võ. Tâm huyết và sự hiếu chiến của Tống Thu Hàn đều giấu dưới vẻ chín chắn, nhã nhặn của anh.
“Được.” Lâm Xuân Nhi kích động nhưng lại bị Tống Thu Hàn đè tay xuống: “Đợi qua mấy ngày nữa đi.”
“Ờ ờ được.”
Lòng bàn tay anh đặt trên mu bàn tay cô rất ấm áp, trong chớp mắt đó chợt có cảm giác vô cùng tự nhiên, không hề ngập ngừng gián đoạn.
Bên ngoài tuyết rơi càng ngày càng lớn, hai người chậm rãi ăn, vừa ăn vừa ngắm tuyết. Tống Thu Hàn nhớ tới Lương Ngộ nên hỏi Lâm Xuân Nhi: “Cậu có nắm chắc dự án của Lương Ngộ không?”
“Không nắm chắc một trăm phần trăm…” Lâm Xuân Nhi nghiêm túc nói, trên đời này không có phương án nào chắc trăm phần trăm, ngoài việc phải không ngừng rèn luyện một cách tỉ mỉ thì có khi còn cần thêm chút may mắn.
“Cuối tuần anh ta sẽ đến đây, tới lúc đó bàn bạc trực tiếp luôn với nhau thêm một lần.”
“Lương Ngộ nói cậu không cần quản lý dự án nhỏ như thế này.” Lâm Xuân Nhi nhớ tới lời Lương Ngộ, mới đầu anh ta chỉ coi Tống Thu Hàn là người đầu tư phổ thông, sau khi xem lý lịch mới phát hiện mình gặp phải một đại gia chính hiệu.
“Tiện tay làm thôi. Tớ cảm thấy Lương Ngộ đáng tin cậy, dự án này cũng có tiềm năng sẽ trở thành dự án lớn.”
Lâm Xuân Nhi chống cằm nhìn Tống Thu Hàn, thuở nhỏ có tưởng tượng thế nào cũng không nghĩ sau khi lớn lên anh lại biến thành một người nghiêm túc như vậy. Khi đó cô cho rằng lúc trưởng thành Tống Thu Hàn sẽ trở thành một thiếu gia ăn chơi trác táng giống như Trần Khoan Niên. Mở một công ty không lớn không nhỏ, dạo chơi nhân gian. Nhưng anh của ngày hôm nay hoàn toàn khác với tưởng tượng của cô, nghiêm túc, chân thật, cần cù, cố gắng. Tốt thật! Nhưng Lâm Xuân Nhi không biết rằng, nhiều năm qua, Tống Thu Hàn cũng đã mấy lần phải lê lết bò ra từ đau khổ.
Cô cứ nhìn chằm chằm như vậy làm anh đỏ mặt, đặt đũa xuống nói: “Lâm Xuân Nhi, tốt nhất là cậu nên chú ý tới ánh mắt không kiêng dè của mình đi.”
“Ồ.” Cô “ồ” một tiếng, hai tay bụm mặt: “Uống say rồi, uống say rồi.”
Tống Thu Hàn bị Lâm Xuân Nhi chọc cười, đưa tay gõ vào đỉnh đầu cô một cái.
Hai người đang cười đùa thì tiếng mở cửa đột nhiên vang lên, Tiêu Muội mở cửa ra thấy tình hình trong phòng thì hơi sững sờ: “Haiz, có phải tớ trở về không đúng lúc rồi không?” Cô ấy chỉ tay ra hành lang: “Hay là sáng mai tớ về nhé?” Tiêu Muội nói đùa, mà cũng bị chính câu nói này của mình chọc cho cười ra tiếng luôn. Cô ấy cởi giày rồi tự kéo ghế ngồi xuống cạnh bàn: “Tớ vẫn chưa ăn cơm, bận bịu cả ngày nay.”
“Chẳng phải Trần Khoan Niên đưa cơm cho cậu rồi ư?” Lâm Xuân Nhi hỏi cô ấy.
“Viện nghiên cứu không cho anh ấy vào cổng, cơm để ngoài cửa, tớ vừa mới lấy.” Tiêu Muội chỉ vào túi cơm trong tay.
Lâm Xuân Nhi mở ra nhìn, sếp Trần cũng đặt nhiều đấy: “Đủ hai đứa mình ăn cả ngày luôn.”
Tống Thu Hàn ngồi bên cạnh nghe hai người nói chuyện, đợi họ tán gẫu xong mới hỏi Tiêu Muội: “Lần trước cậu ta nói muốn hôn cậu, sau đó thế nào?”
Tiêu Muội sững sờ, mặt đỏ bừng lên, ngước mắt nhìn về phía Lâm Xuân Nhi cầu cứu.
“Ô ô, không lịch sự, không lịch sự chút nào nhé.” Lâm Xuân Nhi giúp Tiêu Muội giải vây.
Tống Thu Hàn chu môi, vui vẻ nói: “Hai cậu đi xem Wake Up club được mà lại không thảo luận về một nụ hôn được ư?” Anh đang cố ý đấy, anh muốn xem sự hăng hái ngày đó của họ có còn không. Mặt Tiêu Muội càng đỏ hơn, cuối cùng anh cười phá lên, khoát tay nói: “Thôi thôi, nếu còn hỏi tiếp thì chắc hai cậu sẽ xử tớ như kẻ lưu manh mất.”
Anh đưa tay lên xem đồng hồ, hơn mười một giờ, đến lúc phải đi rồi. Thế là Tống Thu Hàn đứng dậy tạm biệt: “Cảm ơn cậu đã mời tớ ăn cơm tối.”
“Không ở lại chơi thêm chút nữa à?” Tiêu Muội nuốt một miếng bí đao, vội vàng đứng dậy: “Có phải tớ ở đây nên hai người mới thấy không tiện không? Hay là tớ đi nhé?” Lúc này người trí thức lại có ý chí chiến đấu, muốn báo mối thù vừa rồi Tống Thu Hàn trêu mình. Lâm Xuân Nhi đỏ mặt, đưa tay đè cô ấy ngồi xuống: “Cậu cứ lo mà ăn đi.”
Sau đó cô mặc áo khoác: “Tớ tiễn cậu.”
“Thôi đừng.” Tống Thu Hàn chỉ vào bụng Lâm Xuân Nhi: “Nghỉ ngơi đi cho nhanh khỏe.”
Còn lâu cô mới nghe lời anh, mặc áo kín mít: “Tớ muốn đi ngắm tuyết.” Sau đó theo anh đi ra ngoài.
Trên mặt đất đã có tuyết đọng, bước chân lên phát ra tiếng sột soạt. Xe của Tống Thu Hàn vẫn đỗ ở chỗ đó, tài xế ngồi trên xe đọc sách, thấy anh ra thì lập tức cất sách đi. Tống Thu Hàn xua xua tay, ra hiệu cho anh ta tiếp tục đọc, sau đó hỏi Lâm Xuân Nhi: “Không lên à?”
“Hít thở không khí chút đã.”
“Đi dạo không?”
“Ok!” Lâm Xuân Nhi gật đầu, đi bên cạnh Tống Thu Hàn: “Cậu có lạnh không?” Anh mặc ít quần áo, bây giờ nhiệt độ đã hạ xuống rồi, giờ Lâm Xuân Nhi mới nhớ ra, xoay người định quay về thì bị Tống Thu Hàn kéo cổ tay lại: “Tớ không lạnh. Trên xe có khăn quàng cổ, cậu đợi tớ chút.” Anh đi vào xe lấy một chiếc khăn lông cừu màu xám quàng lên cổ: “Đi thôi!”