Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói
Chương 128
Không biết đã bao nhiêu năm rồi Tống Thu Hàn chưa uống say như vậy. Có lẽ ở Tân Nha này ai cũng được huấn luyện nên dù có chọn bừa một người thì tửu lượng cũng được coi là xuất sắc.
Có lẽ đây chính là cảm giác mang tên tận hứng. Luồng nhiệt nóng xộc thẳng lên đầu khiến người ta lại không nhịn được mà phấn khích.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Mọi người nhảy múa, hát ca, thậm chí rất nhiều người qua đường cũng tham gia cùng khiến bãi biển này trở thành một “ngôi làng toàn cầu”. Tống Thu Hàn bị các chàng trai Tân Nha vây quanh. Ban đầu mọi người còn có thể uống rượu một cách lý trí, dù sao Tống Thu Hàn cũng là nhà đầu tư nên mọi người ép rượu mời rượu cũng coi như nhẹ nhàng, không dám quá đáng. Một lúc sau, men rượu xộc lên não, lý trí mất sạch, cảnh tượng bắt đầu mất kiểm soát. Hôm nay làm gì có nhà đầu tư? Hôm nay chỉ có người nhà của sếp thôi!
Lâm Xuân Nhi đang trò chuyện với mấy cô gái, chỉ một lúc không để ý mà đã thấy bọn Cáp Ngô Lặc và Tiểu Hỷ vỗ vai Tống Thu Hàn rồi xưng huynh gọi đệ rồi. Tống Thu Hàn cũng không hề khó chịu mà chỉ cười nhận mấy người anh em này rồi uống rượu vui vẻ với họ. Thêm một lúc nữa, đám đàn ông này đã say xỉn tập thể.
Chú Trương vẫn ở một bên la lối: “Cứ chơi hết mình nhé! Hôm nay không nói đến công việc cũng không nói đến tương lai! Hôm nay chúng ta chỉ uống rượu!” Bây giờ thì hay rồi. Sếp tổng đã lên tiếng nên mọi người càng không để ý điều gì nữa.
Khó khăn lắm Lâm Xuân Nhi mới nhờ được người của công ty hội nghị hỗ trợ đưa Tống Thu Hàn về phòng, vốn tưởng rằng cuối cùng cũng đã yên tĩnh nhưng Tống Thu Hàn lại không chịu. Anh loạng choạng bước ra ngoài, miệng nói: “Anh không thể thua đám nhãi ranh đó được!”
“Anh thi uống rượu với Cáp Ngô Lặc hả? Cậu ấy là người Tân Cương đó!” Lâm Xuân Nhi vội vàng nhảy vọt tới trước mặt anh. Nhìn dáng vẻ của Tống Thu Hàn, cô nhịn cảm giác muốn cười phá lên mà chặn ở cửa rồi ra vẻ hùng hổ với anh: “Anh muốn đi đâu?”
Tống Thu Hàn lắc lư đi hai bước đến trước mặt cô rồi nói bằng giọng lè nhè của người đã say khướt: “Uống rượu.”
“Không cho đi!” Lâm Xuân Nhi cau mày: “Bên ngoài đã tan cuộc rồi, anh không được phép uống nữa.” Thấy Tống Thu Hàn đã sợ, cô giơ tay về phía anh: “Mấy ngón tay đây?”
Tống Thu Hàn bắt lấy tay cô đưa lên miệng cắn nhẹ: “Móng heo thơm thật đấy.”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Thế này rốt cuộc là say thật hay giả say vậy?
Lâm Xuân Nhi tràn đầy nghi hoặc. Thế nhưng ánh mắt Tống Thu Hàn lờ mờ thực sự không thể điều chỉnh tiêu điểm được nữa, vẻ mặt lại có sự chất phác, đáng yêu hiếm thấy. Lâm Xuân Nhi cảm thấy thời cơ như thế này rất hiếm có nên bắt đầu trêu chọc anh. Cô kéo anh đến bên giường rồi đẩy anh nằm xuống, khoanh chân ngồi trước giường, rót cho mỗi người một ly nước rồi giả vờ cùng anh cạn ly: “Nào nào nào, cạn ly.”
Tống Thu Hàn ngẩng đầu lên uống cạn, miệng còn lẩm bẩm: “Sao rượu này nhạt thế.”
“Rượu nhạt mới là rượu ngon đó!” Lâm Xuân Nhi lại rót cho anh thêm một ly nữa: “Nào, tiếp tục uống đi!”
Lừa anh uống mấy ly nước, cô mới chịu dừng lại.
Tống Thu Hàn uống rượu xong cũng không hề cáu kỉnh, cũng chẳng nói quá nhiều lời, chỉ thỉnh thoảng nói một câu, nhưng anh lại không chịu ngủ. Lâm Xuân Nhi dựa vào ghế sô pha khách sạn nhìn dáng vẻ say rượu ngốc nghếch của Tống Thu Hàn. Thậm chí cô còn lấy điện thoại di động ra quay vài đoạn gửi vào nhóm “Hiệp khách hành” rồi vui vẻ nhắn trong nhóm: “Mau đến xem đi! Cậu ấm Tống Thu Hàn rớt khỏi thần đàn rồi!”
Tiêu Muội và Trần Khoan Niên gửi liền một lúc mười mấy lần ha ha ha ha ha.
Mà Tống Thu Hàn thì sao, hoàn toàn không hề hay biết có chuyện gì xảy ra. Anh dựa vào đầu giường, hai mắt nhắm nghiền, hàng mi xinh đẹp bị bóng đèn đọc sách trước giường chiếu vào hắt bóng lên mặt, trông cũng đẹp trai.
“Lâm Xuân Nhi đâu rồi?” Anh lại mở mắt hỏi.
…
“Lâm Xuân Nhi đi ra ngoài rồi, nói là có việc.” Lâm Xuân Nhi trêu chọc anh.
“Cô ấy đi đâu rồi? Lỡ gặp nguy hiểm thì phải làm sao?” Tống Thu Hàn đứng dậy từ trên giường, đi về phía cửa. Đây đã không biết là lần thứ bao nhiêu trong đêm nay, anh muốn ra ngoài tìm Lâm Xuân Nhi rồi.
Lâm Xuân Nhi vội vàng nhảy xuống khỏi ghế sô pha rồi chạy ra trước cửa: “Đây đây đây, em về rồi đây.”
Tống Thu Hàn giữ lấy mặt cô: “Em lại đi đánh nhau đấy à? Tớ... Anh nói cho em biết... em không được phép đánh nhau...”
“Em không đánh nhau mà…” Lâm Xuân Nhi ôm lấy anh rồi lại đưa anh về giường. Có lẽ là Tống Thu Hàn bị thứ gì đó kí ch thí ch nên cứ hỏi đi hỏi lại xem có phải Lâm Xuân Nhi đi đánh nhau không. Sau này rốt cuộc Lâm Xuân Nhi cũng đã hiểu ra, là lần đó, hành động dũng cảm trên đường kia đã khiến Tống Thu Hàn sợ đến vỡ cả mật, lo lắng Lâm Xuân Nhi sẽ bỏ xác ngoài đường.
Cứ hành nhau như vậy đến hơn nửa đêm, cuối cùng anh cũng chìm vào giấc ngủ. Lâm Xuân Nhi tắm rửa sạch sẽ sau đó lau tay chân mặt mũi cho anh rồi mới nằm xuống cạnh anh. May mắn thay, ngày mai và ngày kia là các hoạt động tự do, ngày kìa mới sang đảo khác. Họ có thể ngủ đến khi tự tỉnh.
Tống Thu Hàn mở mắt ra thì thấy Lâm Xuân Nhi vẫn còn đang ngủ. Cô ngủ rất say, hai tay ôm chặt lấy cánh tay anh như thể sợ anh nửa đêm đi mất. Trong lòng Tống Thu Hàn cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Cái cô ngốc Lâm Xuân Nhi này. Anh cũng cảm thấy có lỗi vì không thể nhớ hết được những chuyện đã xảy ra tối qua, thế nên anh chắc chắn là mình đã say khướt. Lâm Xuân Nhi chăm sóc anh chắc chắn rất vất vả.
Mở điện thoại lên, thấy Lâm Xuân Nhi gửi vào nhóm ảnh anh say rượu tối qua, Tống Thu Hàn lại giận đến ngứa răng. Anh đặt tay lên mặt Lâm Xuân Nhi giả bộ véo má cô nhưng rồi lại sợ quấy rầy giấc ngủ của cô nên đành thôi.
Anh không đành lòng quấy rầy Lâm Xuân Nhi nên chỉ nhẹ nhàng xuống giường đi đánh răng rửa mặt. Sau đó, anh ở trong phòng tắm gọi vào số điện thoại của dịch vụ khách sạn, yêu cầu mang bữa brunch* tới. Lúc mở mắt ra, nhìn thấy các dụng cụ ăn uống bày trên bàn, Lâm Xuân Nhi khẽ “Ể” một tiếng, Tống Thu Hàn cười: “Hôm nay để anh phục vụ quý cô Lâm nha!”
(*: Brunch là sự kết hợp giữa breakfast và lunch, dùng để chỉ bữa ăn giữa bữa sáng và bữa trưa, là bữa ăn không có giờ giấc cố định mà tùy thuộc vào giờ thức dậy của mỗi người)
“Hừ!” Lâm Xuân Nhi “hừ” một tiếng rồi nhảy xuống giường đi rửa mặt, sau đó ngồi trên ban công hóng gió biển và ăn bữa brunch. Bữa brunch mà Tống Thu Hàn lựa chọn vừa tinh xảo lại vừa ngon miệng. Hai người nhàn nhã, thong dong ăn xong rồi mới đứng dậy thay đồ sau đó ra ngoài tìm bọn Tiểu Hỷ chơi.
Tống Thu Hàn đội mũ lưỡi trai Zegna nam, mặc một chiếc áo phông màu đen, quần soóc màu trắng ánh trăng dài đến đầu gối, đeo một cặp kính râm, đơn giản và thoải mái, vô cùng có phong cách, cực kỳ bắt mắt. Chưa kể còn đi chung với đám Cáp Ngô Lặc, Tiểu Hỷ, Tiểu Mã nữa, giống như một nhóm người mẫu vậy. Các cô gái đi ngang qua đều sẽ nhìn họ.
Lâm Xuân Nhi nhìn anh mấy lần, đột nhiên có thể hiểu được tâm trạng của anh ngày hôm qua. Bạn trai như thế này thực sự khiến người ta không yên tâm mà! Cô lon ton chạy mấy bước đến bên cạnh anh rồi nắm lấy tay anh. Hôm nay cô cũng không kém cạnh, đội một chiếc mũ rơm nghỉ mát, mặc một chiếc váy màu xanh nước biển, làn da trắng như tuyết tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Tống Thu Hàn quay đầu nhìn cô: “Sao bảo hôm nay không xen vào chuyện của nhau cơ mà?”
“Em không xen vào chuyện của anh, chỉ là đang đi thì đột nhiên nhớ anh quá thôi.”
Cáp Ngô Lặc la hét rồi kéo Tiểu Hỷ cùng chạy sang chỗ khác. Tống Thu Hàn vui mừng, anh nắm tay Lâm Xuân Nhi chậm rãi đi dạo trong thị trấn nhỏ bên bờ biển Aegean.
Nếu như chỉ có cơ hội đi du lịch một lần trong đời thì đến Hy Lạp cũng không phải là một lựa chọn tồi.
Hằng ngày mọi người tắm dưới ánh nắng của biển Aegean, ăn hải sản, uống một chút rượu, câu cá trên biển, lướt sóng, vui vẻ và thoải mái.
Đến tận khi cuộc hành trình kết thúc mọi người vẫn đang nói về những trải nghiệm du lịch vui vẻ. Còn Tống Thu Hàn thì âm thầm thêm một bông hoa trên tấm bản đồ mà tự tay anh vẽ, khoảng cách chu du thiên hạ cùng Lâm Xuân Nhi lại gần thêm một bước nhỏ.
…
Một chiếc lá vàng rơi trên đầu Lâm Xuân Nhi, cô bất chợt nhớ ra, mùa thu đã đến rồi.
Năm nay trôi qua thật nhanh, ngay cả mùa hè luôn u buồn cũng lặng lẽ trôi qua như vậy. Cô ngẩn ngơ đứng yên tại chỗ một lúc, đến nỗi xe của Tống Thu Hàn đã đỗ ở chỗ cạnh cô mà cô cũng không chú ý.
Tống Thu Hàn đỗ xe xong sau đó ngồi trong xe nhìn Lâm Xuân Nhi. Một người dù bình thường có tỏa nắng rạng rỡ đến đâu thì sâu thẳm trong tim người đó cũng vẫn luôn có một nơi thỉnh thoảng sẽ đổ mưa, giống như Lâm Xuân Nhi lúc này vậy.
Tống Thu Hàn không nỡ quấy rầy cô. Mãi cho đến khi có một đứa trẻ đi ngang qua trước mặt cô, không cẩn thận đụng phải cô thì cô mới hoàn hồn. Tống Thu Hàn mở cửa xe đi xuống, băng qua đường, đi đến trước mặt cô.
“Anh tới rồi à?” Lâm Xuân Nhi hỏi anh: “Tới lâu chưa thế?”
“Mới tới thôi.” Tống Thu Hàn không nói quá nhiều lời. Anh lựa chọn việc bảo vệ chút mong manh nhỏ bé trong lòng cô: “Diễn tập họp báo thế nào rồi?” Họp báo mà Tống Thu Hàn hỏi là buổi họp báo đặc biệt “Thức tỉnh phụ nữ” mà họ tổ chức.
“Rất thuận lợi, ngoại trừ phần diễn tập mà Kiều Hạn Văn tham gia từ xa. Quá trình đều ok, giữ lại cho Thành Thông ba ghế VIP. Anh, Tiểu Âu, và cả phó tổng giám đốc phụ trách quan hệ công chúng của các anh nữa.”
“Anh biết, anh xem thư mời rồi, cũng đã sắp xếp xong cả rồi.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Tống Thu Hàn nắm lấy tay Lâm Xuân Nhi rồi nhỏ giọng nói với cô: “Hôm nay chúng ta đừng đi ăn liên hoan nữa, cùng nhau tìm một chỗ ngắm sao đi?”
“Tại sao?”
Tống Thu Hàn nhún vai: “Thì đột nhiên không muốn đi nữa thôi, muốn yên tĩnh một buổi tối.”
“Được đấy.”
“Đi thôi.” Tống Thu Hàn kéo Lâm Xuân Nhi lên xe rồi chỉ về phía cốp xe: “Bên trong có lều đấy, giờ chúng ta đi mua chút đồ ăn sau đó lên núi, sáng mai rồi xuống.”
“Thật á!” Mắt Lâm Xuân Nhi sáng lên, cô cực kỳ mong chờ sự mạo hiểm bất ngờ này.
“Thật chứ.” Tống Thu Hàn vỗ nhẹ lên đầu cô: “Đến đồ vệ sinh cá nhân dùng một lần cũng có luôn đấy nhé.”
“Còn gì nữa không? Em rất nóng lòng muốn được nhìn thấy cốp xe thần kỳ của anh đây.”
“Vậy thì đỗ xe xong sẽ cho em xem.”
Cốp xe của Tống Thu Hàn giống như một chiếc hộp ma thuật vậy. Bên trong có lều, bàn ghế dã ngoại, bếp ga ngoài trời và dụng cụ ăn uống dùng một lần, còn có cả ống nhòm. Lâm Xuân Nhi cảm thấy hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy những thứ này: “Nhưng anh còn chưa từng dùng mà.”
“Trước đây đã dùng rồi.”
“Hửm?”
“Có lắm lúc thấy buồn chán thì mấy buổi tối cuối tuần anh sẽ lái xe đến vùng núi hoặc khu cắm trại một mình, cũng coi như là giết thời gian.”
Lâm Xuân Nhi biết Tống Thu Hàn rất hướng nội và ít nói nhưng cô không biết rằng anh lại hướng nội và ít nói đến mức độ này, đến cả chất lãng mạn trong xương của anh cũng không để cho người khác nhìn ra được. Đã ở bên nhau hơn nửa năm, vậy mà cô lại không biết rằng Tống Thu Hàn là một người cuối tuần sẽ đi xa. Đi xa một mình vào cuối tuần, thật tuyệt biết bao!
Suốt chặng đường lên núi, Lâm Xuân Nhi đều nghĩ, Tống Thu Hàn thực sự rất ngầu! Anh còn có chuyện gì khác cần cô khám phá nữa đây? Hai người đến khu cắm trại, bởi vì sắp đến mùa thu nên trong khu cắm trại không có nhiều người, nhưng cũng có mấy căn lều đã được dựng lên.
Tống Thu Hàn tìm một góc vắng vẻ rồi bắt đầu dựng lều, Lâm Xuân Nhi đi theo bên cạnh anh giúp đỡ. Tống Thu Hàn hẳn là một tay giỏi sinh tồn ở nơi hoang dã. Anh dựng lều vừa nhanh chóng vừa chắc chắn, kỹ thuật cũng rất điêu luyện. Dựng lều xong rồi lại kê bàn ghế ngay ngắn, đun nước rồi làm cà phê pha tay cho Lâm Xuân Nhi.
Pha cà phê xong, anh lại đi đun nước. Họ đã mua thịt dê, rau cải và mì gói ở siêu thị, chuẩn bị ăn một bữa lẩu nóng hổi ngoài trời ở trên núi.
Lâm Xuân Nhi vừa uống cà phê vừa nhìn Tống Thu Hàn bận rộn. Cô cảm thấy anh thực sự là một người ấm áp. Cô kéo chiếc ghế nhỏ đến bên cạnh anh rồi nhìn bóng của hai người chồng lên nhau, thân mật vô cùng.
“Tống Thu Hàn.” Lâm Xuân Nhi đột nhiên lên tiếng gọi anh.
“Ơi?”
“Tống Thu Hàn.”
“Ơi?”
Lâm Xuân Nhi lặp lại trò chơi nhàm chán này, sau đó cười khúc khích thành tiếng: “Tống Thu Hàn, tên của anh đẹp thật. Anh có phát hiện tên của anh và tên của em rất hợp không? Em là mùa xuân khởi đầu, vạn vật sinh sôi, còn anh là mùa thu đủ đầy, thu hoạch mọi thứ.”
Nghe thấy thế, Tống Thu Hàn nở nụ cười dịu dàng: “Giờ em mới phát hiện ra à…”
“Gì cơ?”
“Từ hồi học cấp ba anh đã cảm thấy như thế rồi.” Tống Thu Hàn gõ đầu cô: “Cái đầu cả ngày cứ nghĩ cái gì vậy?”
Lâm Xuân Nhi xoa xoa đầu sau đó ngả người dựa vào vai anh. Nước phía trước đã sôi rồi, hơi nóng bốc lên nghi ngút. Chiếc đèn cắm trại treo trên lều chiếu sáng thế giới nhỏ bé trước mặt hai người. Tống Thu Hàn đứng dậy lắp đặt giá ba chân, điều chỉnh máy ảnh rồi nhanh chóng ngồi xuống, ôm Lâm Xuân Nhi vào lòng, chụp một tấm ảnh bóng lưng của cả hai.
Lâm Xuân Nhi cầm máy ảnh lên ngắm, thật sự rất đẹp, cô rất thích: “Anh muốn dùng ảnh này làm ảnh đại diện!” Ảnh đại diện trước đây của cô là một con đường màu vàng sẫm hướng về phía xa, một lữ khách cô độc. Nhưng con người ta không thể nào cô độc mãi được! Trong chuyến đi này, chuyến đi nọ, sẽ luôn có người đồng hành.
“Được đấy.” Tống Thu Hàn cười nói: “Anh cũng muốn thay ảnh đại diện.”
“Hả?”
“Anh đổi thành tấm đêm giao thừa xem pháo hoa kia.” Anh nói đổi là đổi luôn, lấy điện thoại ra rồi nhanh chóng thao tác xong, sau đó giơ điện thoại ra xa một chút để ngắm nghía cho kỹ một lần.
Lâm Xuân Nhi cũng nhanh chóng đổi ảnh. Ảnh đại diện của hai người ghép lại với nhau, một cái là ảnh chính diện của hai người, một cái là ảnh chụp sau lưng của hai người. Lâm Xuân Nhi cười lên thành tiếng: “Cái này có được coi là ảnh đại diện đôi không nhỉ?”
“Đương nhiên là có rồi.” Tống Thu Hàn rất hài lòng cất điện thoại đi.
“Rõ ràng em đã từng thề rằng kể cả có yêu đương thì cũng sẽ không đánh mất chính mình mà để ảnh đại diện đôi thế này.” Lâm Xuân Nhi lại tươi cười hớn hở: “Nhưng mà như thế này lại cảm giác rất tuyệt nhỉ?”
“Vậy em có muốn làm thêm chút chuyện còn cảm giác tuyệt hơn không? Ví dụ như trong một buổi tối như thế này, trùm chăn bông cùng anh ăn lẩu, uống rượu, ngắm sao, tiện thể tám nhảm chuyện đời?” Tống Thu Hàn rót rượu cho hai người họ rồi lại lấy bát đũa cho Lâm Xuân Nhi, pha chế xong nước chấm.
Tống Thu Hàn thực sự quá dịu dàng mà.
Sự dịu dàng của Tống Thu Hàn khiến Lâm Xuân Nhi cảm thấy thì ra tất cả vận may của cô đều có dấu vết để lần theo được.
“Vậy chén đầu tiên mời sao dày.” Lâm Xuân Nhi nâng chén rượu lên, cụng vào miệng chén của Tống Thu Hàn rồi cùng anh uống rượu giữa đêm khuya. Những ngôi sao dày chi chít trên bầu trời đang nhìn xuống nhân gian. Nhất định bọn chúng cũng chẳng thấy lạ lẫm gì với chuyện nam nữ mỗi người mỗi vẻ trong thế giới phàm tục hồng trần.
Nhấp một ngụm rượu rồi lại ăn vài miếng thức ăn, thỉnh thoảng lại tĩnh tâm lắng nghe tiếng côn trùng mùa thu rỉ rả.
“Vậy thì chén này mời người ở trên trời đi.” Tống Thu Hàn cụng vào miệng chén của Lâm Xuân Nhi. Hồi cắm trại năm cấp ba, lều của Lâm Xuân Nhi ở ngay bên cạnh lều của Tống Thu Hàn, cô thò đầu ra khỏi lều ngâm thơ: “Không dám cao giọng nói, sợ người trên trời giật mình!” Và cũng trong đêm hôm đó, Tống Thu Hàn cõng cô lần đầu tiên say rượu trong cuộc đời về lều, sau đó trong đêm tối vụng trộm đặt một nụ hôn lên má cô.
“Chúng ta nói chuyện lớn tiếng lên một chút, nhất định người ở trên trời sẽ nghe thấy.” Giọng nói của Tống Thu Hàn lớn hơn một chút: “Xin được kính rượu bố mẹ và bà nội của Lâm Xuân Nhi, cháu sẽ chăm sóc cho Lâm Xuân Nhi thật tốt, mọi người ở trên trời cũng phải thật tốt nhé ạ.” Tống Thu Hàn hơi ngẩng đầu nhìn lên trời, vẻ mặt thành kính và nghiêm túc như đang trịnh trọng nói một chuyện rất quan trọng.
Có lẽ đây chính là cảm giác mang tên tận hứng. Luồng nhiệt nóng xộc thẳng lên đầu khiến người ta lại không nhịn được mà phấn khích.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Mọi người nhảy múa, hát ca, thậm chí rất nhiều người qua đường cũng tham gia cùng khiến bãi biển này trở thành một “ngôi làng toàn cầu”. Tống Thu Hàn bị các chàng trai Tân Nha vây quanh. Ban đầu mọi người còn có thể uống rượu một cách lý trí, dù sao Tống Thu Hàn cũng là nhà đầu tư nên mọi người ép rượu mời rượu cũng coi như nhẹ nhàng, không dám quá đáng. Một lúc sau, men rượu xộc lên não, lý trí mất sạch, cảnh tượng bắt đầu mất kiểm soát. Hôm nay làm gì có nhà đầu tư? Hôm nay chỉ có người nhà của sếp thôi!
Lâm Xuân Nhi đang trò chuyện với mấy cô gái, chỉ một lúc không để ý mà đã thấy bọn Cáp Ngô Lặc và Tiểu Hỷ vỗ vai Tống Thu Hàn rồi xưng huynh gọi đệ rồi. Tống Thu Hàn cũng không hề khó chịu mà chỉ cười nhận mấy người anh em này rồi uống rượu vui vẻ với họ. Thêm một lúc nữa, đám đàn ông này đã say xỉn tập thể.
Chú Trương vẫn ở một bên la lối: “Cứ chơi hết mình nhé! Hôm nay không nói đến công việc cũng không nói đến tương lai! Hôm nay chúng ta chỉ uống rượu!” Bây giờ thì hay rồi. Sếp tổng đã lên tiếng nên mọi người càng không để ý điều gì nữa.
Khó khăn lắm Lâm Xuân Nhi mới nhờ được người của công ty hội nghị hỗ trợ đưa Tống Thu Hàn về phòng, vốn tưởng rằng cuối cùng cũng đã yên tĩnh nhưng Tống Thu Hàn lại không chịu. Anh loạng choạng bước ra ngoài, miệng nói: “Anh không thể thua đám nhãi ranh đó được!”
“Anh thi uống rượu với Cáp Ngô Lặc hả? Cậu ấy là người Tân Cương đó!” Lâm Xuân Nhi vội vàng nhảy vọt tới trước mặt anh. Nhìn dáng vẻ của Tống Thu Hàn, cô nhịn cảm giác muốn cười phá lên mà chặn ở cửa rồi ra vẻ hùng hổ với anh: “Anh muốn đi đâu?”
Tống Thu Hàn lắc lư đi hai bước đến trước mặt cô rồi nói bằng giọng lè nhè của người đã say khướt: “Uống rượu.”
“Không cho đi!” Lâm Xuân Nhi cau mày: “Bên ngoài đã tan cuộc rồi, anh không được phép uống nữa.” Thấy Tống Thu Hàn đã sợ, cô giơ tay về phía anh: “Mấy ngón tay đây?”
Tống Thu Hàn bắt lấy tay cô đưa lên miệng cắn nhẹ: “Móng heo thơm thật đấy.”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Thế này rốt cuộc là say thật hay giả say vậy?
Lâm Xuân Nhi tràn đầy nghi hoặc. Thế nhưng ánh mắt Tống Thu Hàn lờ mờ thực sự không thể điều chỉnh tiêu điểm được nữa, vẻ mặt lại có sự chất phác, đáng yêu hiếm thấy. Lâm Xuân Nhi cảm thấy thời cơ như thế này rất hiếm có nên bắt đầu trêu chọc anh. Cô kéo anh đến bên giường rồi đẩy anh nằm xuống, khoanh chân ngồi trước giường, rót cho mỗi người một ly nước rồi giả vờ cùng anh cạn ly: “Nào nào nào, cạn ly.”
Tống Thu Hàn ngẩng đầu lên uống cạn, miệng còn lẩm bẩm: “Sao rượu này nhạt thế.”
“Rượu nhạt mới là rượu ngon đó!” Lâm Xuân Nhi lại rót cho anh thêm một ly nữa: “Nào, tiếp tục uống đi!”
Lừa anh uống mấy ly nước, cô mới chịu dừng lại.
Tống Thu Hàn uống rượu xong cũng không hề cáu kỉnh, cũng chẳng nói quá nhiều lời, chỉ thỉnh thoảng nói một câu, nhưng anh lại không chịu ngủ. Lâm Xuân Nhi dựa vào ghế sô pha khách sạn nhìn dáng vẻ say rượu ngốc nghếch của Tống Thu Hàn. Thậm chí cô còn lấy điện thoại di động ra quay vài đoạn gửi vào nhóm “Hiệp khách hành” rồi vui vẻ nhắn trong nhóm: “Mau đến xem đi! Cậu ấm Tống Thu Hàn rớt khỏi thần đàn rồi!”
Tiêu Muội và Trần Khoan Niên gửi liền một lúc mười mấy lần ha ha ha ha ha.
Mà Tống Thu Hàn thì sao, hoàn toàn không hề hay biết có chuyện gì xảy ra. Anh dựa vào đầu giường, hai mắt nhắm nghiền, hàng mi xinh đẹp bị bóng đèn đọc sách trước giường chiếu vào hắt bóng lên mặt, trông cũng đẹp trai.
“Lâm Xuân Nhi đâu rồi?” Anh lại mở mắt hỏi.
…
“Lâm Xuân Nhi đi ra ngoài rồi, nói là có việc.” Lâm Xuân Nhi trêu chọc anh.
“Cô ấy đi đâu rồi? Lỡ gặp nguy hiểm thì phải làm sao?” Tống Thu Hàn đứng dậy từ trên giường, đi về phía cửa. Đây đã không biết là lần thứ bao nhiêu trong đêm nay, anh muốn ra ngoài tìm Lâm Xuân Nhi rồi.
Lâm Xuân Nhi vội vàng nhảy xuống khỏi ghế sô pha rồi chạy ra trước cửa: “Đây đây đây, em về rồi đây.”
Tống Thu Hàn giữ lấy mặt cô: “Em lại đi đánh nhau đấy à? Tớ... Anh nói cho em biết... em không được phép đánh nhau...”
“Em không đánh nhau mà…” Lâm Xuân Nhi ôm lấy anh rồi lại đưa anh về giường. Có lẽ là Tống Thu Hàn bị thứ gì đó kí ch thí ch nên cứ hỏi đi hỏi lại xem có phải Lâm Xuân Nhi đi đánh nhau không. Sau này rốt cuộc Lâm Xuân Nhi cũng đã hiểu ra, là lần đó, hành động dũng cảm trên đường kia đã khiến Tống Thu Hàn sợ đến vỡ cả mật, lo lắng Lâm Xuân Nhi sẽ bỏ xác ngoài đường.
Cứ hành nhau như vậy đến hơn nửa đêm, cuối cùng anh cũng chìm vào giấc ngủ. Lâm Xuân Nhi tắm rửa sạch sẽ sau đó lau tay chân mặt mũi cho anh rồi mới nằm xuống cạnh anh. May mắn thay, ngày mai và ngày kia là các hoạt động tự do, ngày kìa mới sang đảo khác. Họ có thể ngủ đến khi tự tỉnh.
Tống Thu Hàn mở mắt ra thì thấy Lâm Xuân Nhi vẫn còn đang ngủ. Cô ngủ rất say, hai tay ôm chặt lấy cánh tay anh như thể sợ anh nửa đêm đi mất. Trong lòng Tống Thu Hàn cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Cái cô ngốc Lâm Xuân Nhi này. Anh cũng cảm thấy có lỗi vì không thể nhớ hết được những chuyện đã xảy ra tối qua, thế nên anh chắc chắn là mình đã say khướt. Lâm Xuân Nhi chăm sóc anh chắc chắn rất vất vả.
Mở điện thoại lên, thấy Lâm Xuân Nhi gửi vào nhóm ảnh anh say rượu tối qua, Tống Thu Hàn lại giận đến ngứa răng. Anh đặt tay lên mặt Lâm Xuân Nhi giả bộ véo má cô nhưng rồi lại sợ quấy rầy giấc ngủ của cô nên đành thôi.
Anh không đành lòng quấy rầy Lâm Xuân Nhi nên chỉ nhẹ nhàng xuống giường đi đánh răng rửa mặt. Sau đó, anh ở trong phòng tắm gọi vào số điện thoại của dịch vụ khách sạn, yêu cầu mang bữa brunch* tới. Lúc mở mắt ra, nhìn thấy các dụng cụ ăn uống bày trên bàn, Lâm Xuân Nhi khẽ “Ể” một tiếng, Tống Thu Hàn cười: “Hôm nay để anh phục vụ quý cô Lâm nha!”
(*: Brunch là sự kết hợp giữa breakfast và lunch, dùng để chỉ bữa ăn giữa bữa sáng và bữa trưa, là bữa ăn không có giờ giấc cố định mà tùy thuộc vào giờ thức dậy của mỗi người)
“Hừ!” Lâm Xuân Nhi “hừ” một tiếng rồi nhảy xuống giường đi rửa mặt, sau đó ngồi trên ban công hóng gió biển và ăn bữa brunch. Bữa brunch mà Tống Thu Hàn lựa chọn vừa tinh xảo lại vừa ngon miệng. Hai người nhàn nhã, thong dong ăn xong rồi mới đứng dậy thay đồ sau đó ra ngoài tìm bọn Tiểu Hỷ chơi.
Tống Thu Hàn đội mũ lưỡi trai Zegna nam, mặc một chiếc áo phông màu đen, quần soóc màu trắng ánh trăng dài đến đầu gối, đeo một cặp kính râm, đơn giản và thoải mái, vô cùng có phong cách, cực kỳ bắt mắt. Chưa kể còn đi chung với đám Cáp Ngô Lặc, Tiểu Hỷ, Tiểu Mã nữa, giống như một nhóm người mẫu vậy. Các cô gái đi ngang qua đều sẽ nhìn họ.
Lâm Xuân Nhi nhìn anh mấy lần, đột nhiên có thể hiểu được tâm trạng của anh ngày hôm qua. Bạn trai như thế này thực sự khiến người ta không yên tâm mà! Cô lon ton chạy mấy bước đến bên cạnh anh rồi nắm lấy tay anh. Hôm nay cô cũng không kém cạnh, đội một chiếc mũ rơm nghỉ mát, mặc một chiếc váy màu xanh nước biển, làn da trắng như tuyết tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Tống Thu Hàn quay đầu nhìn cô: “Sao bảo hôm nay không xen vào chuyện của nhau cơ mà?”
“Em không xen vào chuyện của anh, chỉ là đang đi thì đột nhiên nhớ anh quá thôi.”
Cáp Ngô Lặc la hét rồi kéo Tiểu Hỷ cùng chạy sang chỗ khác. Tống Thu Hàn vui mừng, anh nắm tay Lâm Xuân Nhi chậm rãi đi dạo trong thị trấn nhỏ bên bờ biển Aegean.
Nếu như chỉ có cơ hội đi du lịch một lần trong đời thì đến Hy Lạp cũng không phải là một lựa chọn tồi.
Hằng ngày mọi người tắm dưới ánh nắng của biển Aegean, ăn hải sản, uống một chút rượu, câu cá trên biển, lướt sóng, vui vẻ và thoải mái.
Đến tận khi cuộc hành trình kết thúc mọi người vẫn đang nói về những trải nghiệm du lịch vui vẻ. Còn Tống Thu Hàn thì âm thầm thêm một bông hoa trên tấm bản đồ mà tự tay anh vẽ, khoảng cách chu du thiên hạ cùng Lâm Xuân Nhi lại gần thêm một bước nhỏ.
…
Một chiếc lá vàng rơi trên đầu Lâm Xuân Nhi, cô bất chợt nhớ ra, mùa thu đã đến rồi.
Năm nay trôi qua thật nhanh, ngay cả mùa hè luôn u buồn cũng lặng lẽ trôi qua như vậy. Cô ngẩn ngơ đứng yên tại chỗ một lúc, đến nỗi xe của Tống Thu Hàn đã đỗ ở chỗ cạnh cô mà cô cũng không chú ý.
Tống Thu Hàn đỗ xe xong sau đó ngồi trong xe nhìn Lâm Xuân Nhi. Một người dù bình thường có tỏa nắng rạng rỡ đến đâu thì sâu thẳm trong tim người đó cũng vẫn luôn có một nơi thỉnh thoảng sẽ đổ mưa, giống như Lâm Xuân Nhi lúc này vậy.
Tống Thu Hàn không nỡ quấy rầy cô. Mãi cho đến khi có một đứa trẻ đi ngang qua trước mặt cô, không cẩn thận đụng phải cô thì cô mới hoàn hồn. Tống Thu Hàn mở cửa xe đi xuống, băng qua đường, đi đến trước mặt cô.
“Anh tới rồi à?” Lâm Xuân Nhi hỏi anh: “Tới lâu chưa thế?”
“Mới tới thôi.” Tống Thu Hàn không nói quá nhiều lời. Anh lựa chọn việc bảo vệ chút mong manh nhỏ bé trong lòng cô: “Diễn tập họp báo thế nào rồi?” Họp báo mà Tống Thu Hàn hỏi là buổi họp báo đặc biệt “Thức tỉnh phụ nữ” mà họ tổ chức.
“Rất thuận lợi, ngoại trừ phần diễn tập mà Kiều Hạn Văn tham gia từ xa. Quá trình đều ok, giữ lại cho Thành Thông ba ghế VIP. Anh, Tiểu Âu, và cả phó tổng giám đốc phụ trách quan hệ công chúng của các anh nữa.”
“Anh biết, anh xem thư mời rồi, cũng đã sắp xếp xong cả rồi.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Tống Thu Hàn nắm lấy tay Lâm Xuân Nhi rồi nhỏ giọng nói với cô: “Hôm nay chúng ta đừng đi ăn liên hoan nữa, cùng nhau tìm một chỗ ngắm sao đi?”
“Tại sao?”
Tống Thu Hàn nhún vai: “Thì đột nhiên không muốn đi nữa thôi, muốn yên tĩnh một buổi tối.”
“Được đấy.”
“Đi thôi.” Tống Thu Hàn kéo Lâm Xuân Nhi lên xe rồi chỉ về phía cốp xe: “Bên trong có lều đấy, giờ chúng ta đi mua chút đồ ăn sau đó lên núi, sáng mai rồi xuống.”
“Thật á!” Mắt Lâm Xuân Nhi sáng lên, cô cực kỳ mong chờ sự mạo hiểm bất ngờ này.
“Thật chứ.” Tống Thu Hàn vỗ nhẹ lên đầu cô: “Đến đồ vệ sinh cá nhân dùng một lần cũng có luôn đấy nhé.”
“Còn gì nữa không? Em rất nóng lòng muốn được nhìn thấy cốp xe thần kỳ của anh đây.”
“Vậy thì đỗ xe xong sẽ cho em xem.”
Cốp xe của Tống Thu Hàn giống như một chiếc hộp ma thuật vậy. Bên trong có lều, bàn ghế dã ngoại, bếp ga ngoài trời và dụng cụ ăn uống dùng một lần, còn có cả ống nhòm. Lâm Xuân Nhi cảm thấy hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy những thứ này: “Nhưng anh còn chưa từng dùng mà.”
“Trước đây đã dùng rồi.”
“Hửm?”
“Có lắm lúc thấy buồn chán thì mấy buổi tối cuối tuần anh sẽ lái xe đến vùng núi hoặc khu cắm trại một mình, cũng coi như là giết thời gian.”
Lâm Xuân Nhi biết Tống Thu Hàn rất hướng nội và ít nói nhưng cô không biết rằng anh lại hướng nội và ít nói đến mức độ này, đến cả chất lãng mạn trong xương của anh cũng không để cho người khác nhìn ra được. Đã ở bên nhau hơn nửa năm, vậy mà cô lại không biết rằng Tống Thu Hàn là một người cuối tuần sẽ đi xa. Đi xa một mình vào cuối tuần, thật tuyệt biết bao!
Suốt chặng đường lên núi, Lâm Xuân Nhi đều nghĩ, Tống Thu Hàn thực sự rất ngầu! Anh còn có chuyện gì khác cần cô khám phá nữa đây? Hai người đến khu cắm trại, bởi vì sắp đến mùa thu nên trong khu cắm trại không có nhiều người, nhưng cũng có mấy căn lều đã được dựng lên.
Tống Thu Hàn tìm một góc vắng vẻ rồi bắt đầu dựng lều, Lâm Xuân Nhi đi theo bên cạnh anh giúp đỡ. Tống Thu Hàn hẳn là một tay giỏi sinh tồn ở nơi hoang dã. Anh dựng lều vừa nhanh chóng vừa chắc chắn, kỹ thuật cũng rất điêu luyện. Dựng lều xong rồi lại kê bàn ghế ngay ngắn, đun nước rồi làm cà phê pha tay cho Lâm Xuân Nhi.
Pha cà phê xong, anh lại đi đun nước. Họ đã mua thịt dê, rau cải và mì gói ở siêu thị, chuẩn bị ăn một bữa lẩu nóng hổi ngoài trời ở trên núi.
Lâm Xuân Nhi vừa uống cà phê vừa nhìn Tống Thu Hàn bận rộn. Cô cảm thấy anh thực sự là một người ấm áp. Cô kéo chiếc ghế nhỏ đến bên cạnh anh rồi nhìn bóng của hai người chồng lên nhau, thân mật vô cùng.
“Tống Thu Hàn.” Lâm Xuân Nhi đột nhiên lên tiếng gọi anh.
“Ơi?”
“Tống Thu Hàn.”
“Ơi?”
Lâm Xuân Nhi lặp lại trò chơi nhàm chán này, sau đó cười khúc khích thành tiếng: “Tống Thu Hàn, tên của anh đẹp thật. Anh có phát hiện tên của anh và tên của em rất hợp không? Em là mùa xuân khởi đầu, vạn vật sinh sôi, còn anh là mùa thu đủ đầy, thu hoạch mọi thứ.”
Nghe thấy thế, Tống Thu Hàn nở nụ cười dịu dàng: “Giờ em mới phát hiện ra à…”
“Gì cơ?”
“Từ hồi học cấp ba anh đã cảm thấy như thế rồi.” Tống Thu Hàn gõ đầu cô: “Cái đầu cả ngày cứ nghĩ cái gì vậy?”
Lâm Xuân Nhi xoa xoa đầu sau đó ngả người dựa vào vai anh. Nước phía trước đã sôi rồi, hơi nóng bốc lên nghi ngút. Chiếc đèn cắm trại treo trên lều chiếu sáng thế giới nhỏ bé trước mặt hai người. Tống Thu Hàn đứng dậy lắp đặt giá ba chân, điều chỉnh máy ảnh rồi nhanh chóng ngồi xuống, ôm Lâm Xuân Nhi vào lòng, chụp một tấm ảnh bóng lưng của cả hai.
Lâm Xuân Nhi cầm máy ảnh lên ngắm, thật sự rất đẹp, cô rất thích: “Anh muốn dùng ảnh này làm ảnh đại diện!” Ảnh đại diện trước đây của cô là một con đường màu vàng sẫm hướng về phía xa, một lữ khách cô độc. Nhưng con người ta không thể nào cô độc mãi được! Trong chuyến đi này, chuyến đi nọ, sẽ luôn có người đồng hành.
“Được đấy.” Tống Thu Hàn cười nói: “Anh cũng muốn thay ảnh đại diện.”
“Hả?”
“Anh đổi thành tấm đêm giao thừa xem pháo hoa kia.” Anh nói đổi là đổi luôn, lấy điện thoại ra rồi nhanh chóng thao tác xong, sau đó giơ điện thoại ra xa một chút để ngắm nghía cho kỹ một lần.
Lâm Xuân Nhi cũng nhanh chóng đổi ảnh. Ảnh đại diện của hai người ghép lại với nhau, một cái là ảnh chính diện của hai người, một cái là ảnh chụp sau lưng của hai người. Lâm Xuân Nhi cười lên thành tiếng: “Cái này có được coi là ảnh đại diện đôi không nhỉ?”
“Đương nhiên là có rồi.” Tống Thu Hàn rất hài lòng cất điện thoại đi.
“Rõ ràng em đã từng thề rằng kể cả có yêu đương thì cũng sẽ không đánh mất chính mình mà để ảnh đại diện đôi thế này.” Lâm Xuân Nhi lại tươi cười hớn hở: “Nhưng mà như thế này lại cảm giác rất tuyệt nhỉ?”
“Vậy em có muốn làm thêm chút chuyện còn cảm giác tuyệt hơn không? Ví dụ như trong một buổi tối như thế này, trùm chăn bông cùng anh ăn lẩu, uống rượu, ngắm sao, tiện thể tám nhảm chuyện đời?” Tống Thu Hàn rót rượu cho hai người họ rồi lại lấy bát đũa cho Lâm Xuân Nhi, pha chế xong nước chấm.
Tống Thu Hàn thực sự quá dịu dàng mà.
Sự dịu dàng của Tống Thu Hàn khiến Lâm Xuân Nhi cảm thấy thì ra tất cả vận may của cô đều có dấu vết để lần theo được.
“Vậy chén đầu tiên mời sao dày.” Lâm Xuân Nhi nâng chén rượu lên, cụng vào miệng chén của Tống Thu Hàn rồi cùng anh uống rượu giữa đêm khuya. Những ngôi sao dày chi chít trên bầu trời đang nhìn xuống nhân gian. Nhất định bọn chúng cũng chẳng thấy lạ lẫm gì với chuyện nam nữ mỗi người mỗi vẻ trong thế giới phàm tục hồng trần.
Nhấp một ngụm rượu rồi lại ăn vài miếng thức ăn, thỉnh thoảng lại tĩnh tâm lắng nghe tiếng côn trùng mùa thu rỉ rả.
“Vậy thì chén này mời người ở trên trời đi.” Tống Thu Hàn cụng vào miệng chén của Lâm Xuân Nhi. Hồi cắm trại năm cấp ba, lều của Lâm Xuân Nhi ở ngay bên cạnh lều của Tống Thu Hàn, cô thò đầu ra khỏi lều ngâm thơ: “Không dám cao giọng nói, sợ người trên trời giật mình!” Và cũng trong đêm hôm đó, Tống Thu Hàn cõng cô lần đầu tiên say rượu trong cuộc đời về lều, sau đó trong đêm tối vụng trộm đặt một nụ hôn lên má cô.
“Chúng ta nói chuyện lớn tiếng lên một chút, nhất định người ở trên trời sẽ nghe thấy.” Giọng nói của Tống Thu Hàn lớn hơn một chút: “Xin được kính rượu bố mẹ và bà nội của Lâm Xuân Nhi, cháu sẽ chăm sóc cho Lâm Xuân Nhi thật tốt, mọi người ở trên trời cũng phải thật tốt nhé ạ.” Tống Thu Hàn hơi ngẩng đầu nhìn lên trời, vẻ mặt thành kính và nghiêm túc như đang trịnh trọng nói một chuyện rất quan trọng.