Đời Đời Kiếp Kiếp - Thẩm Mộc
Chương 36: Phần 36
"Ta thật sự! Thật sự! Hôm nay ta nhất định phải. . . !"
Bà ấy vừa nói vừa vớt cái muôi sắt to trong nồi lên, định biến ta - kẻ làm hỏng sự nghiệp của bà ấy - thành nguyên liệu, bỏ vào nồi, nấu thành canh.
"Đừng đừng đừng!"
Hắc Vô Thường đến thăm ta thấy vậy, vội vàng tiến lên, giật lấy cái muôi.
Hắn ta vừa xin lỗi vừa vẫy tay gọi Bạch Vô Thường, ra hiệu đưa ta đi xa một chút.
Bạch Vô Thường tiến lên, xách cổ áo ta bay nhanh sang một bên.
"Thường Niệm."
Bạch Vô Thường cúi đầu, dịu dàng hỏi: "Rốt cuộc ngươi còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành, mà chấp niệm sâu nặng đến vậy."
Ta mờ mịt nhìn hắn ta.
Thường Niệm?
Là ai vậy?
Có phải đang gọi ta không?
Càng lúc càng nhiều câu hỏi dâng lên trong lòng, nhưng ta lại không thể tìm được câu trả lời cho chính mình.
Dù sao, ta cũng đã uống hết bát canh Mạnh Bà này đến bát canh Mạnh Bà khác.
Linh hồn ta đã được tẩy rửa, trong sạch và thuần khiết như đứa trẻ sơ sinh.
Giờ đây, ta chẳng còn nhớ gì nữa.
Ngoại trừ chuyện đó.
Ngẩng đầu lên, ta nói với Bạch Vô Thường:
"Trần Bình."
Thấy hắn ta không đáp lời, ta lặp lại: "Là Trần Bình."
"Trần Bình! Trần Bình! ! Trần Bình! ! !"
Không xa đó, Mạnh Bà vừa mới nguôi giận lại nổi đóa: "Lão nương nghe đến chai cả tai rồi!"
"Hắn tốt đến thế sao, tốt đến mức ngươi uống nhiều canh Mạnh Bà như vậy mà vẫn nhớ mãi không quên!"
"Thật sự cũng không tệ. . ."
Hắc Vô Thường bên cạnh nhỏ giọng biện hộ.
"Ngươi im đi!" Mạnh Bà trừng mắt nhìn hắn ta.
Rồi bà ấy thở dài bất lực: "Thôi, cứ kéo dài mãi thế này cũng chẳng xong việc!"
"Vậy đi, các ngươi đưa nàng ấy đến Tam Sinh Thạch, để nàng ấy nói cho thỏa thích. Nói xong rồi, cũng nên lên đường."
Dứt lời, bà ấy vẫy tay, nước sông Vong Xuyên bắt đầu dâng cao hai bên.
Ở giữa xuất hiện một cầu thang dẫn xuống đáy sông.
Cuối cầu thang, dường như có thứ gì đó lấp lánh.
Hắc Vô Thường mừng rỡ khôn xiết, đôi mắt sáng long lanh.
"Thế này có phù hợp không?"
"Có chuyện gì ta chịu trách nhiệm, ngươi chỉ cần nói đi hay không thôi!"
"Đi đi đi!" Hắc Vô Thường vội vàng kéo ta đi về phía cầu thang.
"Thường Niệm, đây là Tam Sinh Thạch. Nó có thể hấp thụ chấp niệm của con người, biến thành nguyện lực."
"Không phải ngươi có điều gì đó nhớ mãi không quên sao, nói ra đi, nó sẽ giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện!"
Hắc Vô Thường hào hứng nói.
Lúc này, bát canh Mạnh Bà thứ một nghìn năm trăm lẻ ba đã phát huy tác dụng.
Ta không nhớ nổi hai người trước mặt, một đen một trắng, là ai nữa.
Chỉ thấy trang phục của họ kỳ lạ, người trước mắt trông còn chẳng thông minh cho lắm.
Nghe lời thúc giục của hắn ta, ta do dự nhìn về phía tảng đá lớn cao bằng ba người trước mặt.
Trong chớp mắt, màu sắc rực rỡ tỏa ra từ Tam Sinh Thạch thu hút chặt đôi mắt ta.
Tim ta bỗng đập rất nhanh.
Từng nhịp một, dường như cũng đang thúc giục ta nói ra chấp niệm trong lòng.
Thuận theo tâm ý, ta mở miệng:
"Ta ghét một người.
"Hắn vừa ngốc vừa đần, còn thường xuyên chọc ta tức giận. Nhưng ta. . ." Ta nói đến đây, khóe mắt đỏ hoe.
"Ta lại rất thích hắn."
"Mùa đông hắn sẽ giúp ta sưởi ấm chân. Hắn sẽ dùng tất cả bổng lộc để làm ta vui. Hắn sẽ dùng tất cả những gì mình có để yêu ta."
"Còn nữa, khi chúng ta bái đường đã hứa rồi. . . !"
Nước mắt rơi không ngừng, những ký ức đã quên lãng, dưới sự dẫn dắt của bóng hình Trần Bình, dần dần trở nên hoàn chỉnh.
"Phải sống đời đời kiếp kiếp, không rời không bỏ!"
"Chàng. . . Chàng tên Trần Bình!"
Chấp niệm hóa thành từng tia sáng xanh bay vào Tam Sinh Thạch, trên bề mặt vốn nhẵn bóng của tảng đá xuất hiện từng dòng chữ nhỏ.
Từng chữ từng câu, tràn ngập tiếc nuối, lại viết đầy hy vọng.
"Ta—"
Khoảnh khắc chấp niệm bị hấp thụ hoàn toàn, ta dùng hết sức toàn thân hét lớn:
"Kiếp sau, kiếp sau nữa, kiếp sau nữa nữa vẫn muốn lấy chàng!"
"Chúng ta phải sống đời đời kiếp kiếp, không rời không bỏ!"