Độc Tôn Tam Giới
Chương 998: Tâm tư của chúng nữ
- Câu Ngọc tỷ tỷ, tỷ không cần lo lắng, Hoàng Nhi thấy công tử nhà tỷ là người có đại phúc duyên, cho dù tạm thời còn chưa trở về, qua một đoạn thời gian nữa nhất định sẽ trở lại.
Câu Ngọc gật đầu:
- Nhất định rồi, từ khi thiếu chủ xuất đạo cho tới nay đã trải qua vô số trận chiến, còn chưa có thứu nào có thể vây khốn hắn.
Trong khi hai người đang nói chuyện, ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân, đây chính là biểu đệ Tiết Đồng kiêm thân vệ của Giang Trần.
- Bái kiến Hoàng Nhi tiểu tỷ, bái kiến Câu Ngọc công chúa.
Câu Ngọc vội vàng hỏi:
- Tiết Đồng, có phải có tin tức của thiếu chủ hay không?
Tiết Đồng lắc đầu nói:
- Không có, là Lăng đại tiểu thư trong động phủ số ba của khu chí tôn đưa tới một đám tài liệu tu luyện.
Câu Ngọc ngẩn ngơ, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên cảm xúc kỳ quái, cười khổ nói:
- Đây là lần thứ ba Lăng Bích Nhi đưa tới tài liệu, Hoàng Nhi muội muội, muội nói xem Lăng đại tiểu thư này rốt cuộc có phải đã vừa ý thiếu chủ nhà ta rồi hay không?
Hoàng Nhi nhẹ nhàng cười:
- Công tử nhà tỷ xuất chúng như vậy, lọt vào mắt xanh của Lăng đại tiểu thư cũng là chuyện có khả năng.
Nói tới Lăng Bích Nhi, Hoàng Nhi không khỏi nhớ tới ngày nào đó, khi đó nàng ở trong rừng hái hoa đã nhìn thấy hành động lớn mật của Lăng Bích Nhi.
Lúc này không ngờ Lăng Huệ Nhi lại trực tiếp ôm Giang Trần, đem đầu hắn dán vào ngực mình.
Việc này đã khắc sâu vào trong đầu Hoàng Nhi, bởi vậy đối với hoa tỷ muội này Hoàng Nhi có ấn tượng rất sâu.
Không ngờ Câu Ngọc lại ranh mãnh cười, trêu chọc Hoàng Nhi:
- Sao nào, Hoàng Nhi muội muội, muội nói công tử nhà ta xuất chúng. Có phải trong lòng muội muội cũng có ý tứ với công tử nhà ta đó chứ?
Đổi lại là thiếu nữ nhà khác, hoặc là ngượng ngùng, hoặc là nhăn nhó. Thế nhưng Hoàng Nhi lại than nhẹ một tiếng, nói:
- Hỏi thế gian tình ái là gì.
Không biết tại sao, Hoàng Nhi lại nhớ tới thân thế của mình. Nhớ tới người đồng lứa với mình bởi vì tình mà sinh hận, bởi vì tình mà sinh oán.
Mà Bách Thế đồng tâm chú cũng chính là tới từ mối nghiệt duyên từ đời trước.
Cho nên đối với chữ tình này, mông lung vô cùng, tuy rằng trong lòng Hoàng Nhi có xảy ra, thế nhưng nàng lại không dám để cho nó phát triển.
Hoặc là nói, nàng không có cơ hội để cho nó phát triển.
Câu Ngọc dường như cũng bị những lời này của Hoàng Nhi làm cho nhớ tới một ít chuyện, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì.
Trong động phủ của Lăng Bích Nhi.
Lăng Bích Nhi đứng ở trước giường phụ thân Lăng Túc, nhẹ nhàng cầm tay phụ thân mình.
- Tỷ tỷ, đều lại tỷ, vì sao tỷ không ngăn Giang Trần sư huynh?
Ba tháng này đối với Lăng Huệ Nhi mà nói, nàng vẫn luôn canh cánh chuyện này trong lòng.
Nàng có cảm giác, nàng cảm thấy, tỷ tỷ có lẽ nên ngăn cản Giang Trần, mang Giang Trần trở về.
Giờ phút này Lăng Bích Nhi cũng hối hận thật sâu. Nếu như lại có một cơ hội nữa, tuyệt đối nàng sẽ không rụt rè, cũng không để ý tới ánh mắt người khác. Nhất định sẽ toàn lực giữ Giang Trần lại, không cho Giang Trần một lần mạo hiểm.
Thế nhưng hiện tại nói cái gì cũng đã muộn rồi.
Tuy rằng Giang Trần đem bốn loại linh dược giải độc giao cho Lăng Bích Nhi, thế nhưng mà không có Giang Trần, nàng không có cách nào giải độc Mê Thần chướng cho phụ thân.
- Tỷ tỷ, sao tỷ không nói gì? Giang Trần sư huynh, không biết huynh ấy có thể đi ra hay không?
Lăng Huệ Nhi không nhịn được mà nắm tay Lăng Bích Nhi.
Trong lòng Lăng Bích Nhi vô cùng hối hận, trong lòng tràn ngập sự tự trách.
Trong ba tháng qua, mỗi lần nàng đem tài nguyên đưa đến động phủ của Giang Trần liền quay người rời khỏi. Nàng sợ nhìn thấy tùy tùng của Giang Trần, nàng có cảm giác giống như tội nhân.
Giờ phút này nghe muội muội không ngừng hỏi, khóe mắt Lăng Bích Nhi hơi đỏ lên, vài giọt nước mắt trong suốt ở trên khuôn mặt tuyệt mỹ chảy xuống.
- Huệ Nhi, Giang Trần sư huynh là người tốt, nhất định sẽ gặp dữ hóa lành.
Ngữ khí của Lăng Bích Nhi vô cùng kiên định.
- Thế nhưng mà... Muốn Huyễn Ba sơn mở ra một lần nữa phải ba mươi năm sau a.
Lăng Huệ Nhi không biết chuyện dược viên thượng cổ, nàng còn tưởng rằng Giang Trần chỉ bị vây trong Huyễn Ba sơn không ra được.
Tim Lăng Bích Nhi như bị đao cắt, nàng biết Giang Trần đang bị vây ở khu vực dược viên thượng cổ, có khả năng là ba ngàn năm sau mới có thể trở ra.
Ba ngàn năm sau.
Nghĩ tới thời gian dài như vậy, Lăng Bích Nhi có cảm giác khí lực trên thân thể mình bị rút sạch.
Lăng Bích Nhi nàng có thể đợi được Giang Trần ba ngàn năm, ba vạn năm. Cho dù là đời này không đủ, kiếp sau cũng có thể tiếp tục chờ, chờ muôn đời, nàng cũng có thể đợi được.
Thế nhưng bệnh tình của phụ thân căn bản không chờ được ba ngàn năm.
Từ khi Giang Trần xuất hiện, tâm giống như khối băng của Lăng Bích Nhi đã dần dần bị hòa tan. Giang Trần tựa như một cục đá mạnh mẽ xuyên thủng qua tâm can của nàng, lưu lại bên trong dấu vết, khiến cho trong lòng nàng vô cùng rung động.
Lần lượt, Giang Trần dùng biểu hiện xuất chúng, bá đạo mà xâm nhập vào tâm hồn thiếu nữ của nàng.
Giang Trần còn dùng tâm tính xuất chúng, lặng lẽ hòa tan tâm tư giống như khối băng của nàng.
Chuyến đi Huyễn Ba sơn vừa rồi, hai người ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại, tuy rằng chưa nói tới sớm chiều ở chung, thế nhưng tình căn một khi gieo xuống, đối với những thiếu nữ là mối tình đầu mà nói chính là tơ ngọc vô hạn, quấn chặt không thôi.
Huống chi Lăng Bích Nhi từng lập lời thề, ai có thể cứu phụ thân nàng, cả đời nàng sẽ đi theo người đó.
Mà Giang Trần tuy rằng chưa giải độc cho Lăng Túc, thế nhưng trong lòng lbm, Giang Trần đã trở thành người duy nhất có thể giải được.
Người chưa từng trải qua những cảm giác như nàng không thể hiểu được trong lòng nàng hiện tại đang nghĩ gì.
Cho dù hiện tại xuất hiện một thiên tài mạnh mẽ hơn Giang Trần gấp mười lần, tốt hơn hắn gấp mười lần. Thì trong lòng Lăng Bích Nhi, căn bản không có ai có thể thay thế địa vị của Giang Trần.
So với muội muội Lăng Huệ Nhi nhiệt tình mà đơn thuần, khí chất lạnh lùng như băng của Lăng Bích Nhi khiến cho nàng ở trên phương diện tình cảnh nam nữ chưa từng được trải qua.
Chỉ là một khi động chân tình sẽ khắc sâu hơn bất kỳ lời thề non hẹn biển nào, còn hơn bất luận sông cạn đá mòn nào.
Nàng đặt quyết tâm, chỉ chờ Huyễn Ba sơn mở ra lần kế tiếp nàng sẽ dẫn theo phụ thân tiến vào trong Huyễn Ba sơn, nếu có thể tìm được Giang Trần là tốt nhất.
Nếu như không đợi được Giang Trần, nàng sẽ sống nốt quãng đời còn lại trong Huyễn Ba sơn, sinh tử phó mặc cho trời cao.
Trong Tam Tinh tông, trong Tam Tinh đại điện.
Chúc tông chủ, Tham Lang trưởng lão cùng với vài sứ giả của Kỷ Thiên Tông.
Hiển nhiên mấy sứ giả Kỷ THiên tông này đều vô cùng bất phàm. Trong đó có một người trung niên, người mặc áo bào tìm, trên ngực thêu hai ngôi sao màu vàng.
Áo bào tím nhị tinh, chính là tuần sát sứ thập nhất cất của Cửu Dương Thiên tông, địa vị so với Phong Bắc Đấu lúc trước còn cao hơn một cấp.
Câu Ngọc gật đầu:
- Nhất định rồi, từ khi thiếu chủ xuất đạo cho tới nay đã trải qua vô số trận chiến, còn chưa có thứu nào có thể vây khốn hắn.
Trong khi hai người đang nói chuyện, ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân, đây chính là biểu đệ Tiết Đồng kiêm thân vệ của Giang Trần.
- Bái kiến Hoàng Nhi tiểu tỷ, bái kiến Câu Ngọc công chúa.
Câu Ngọc vội vàng hỏi:
- Tiết Đồng, có phải có tin tức của thiếu chủ hay không?
Tiết Đồng lắc đầu nói:
- Không có, là Lăng đại tiểu thư trong động phủ số ba của khu chí tôn đưa tới một đám tài liệu tu luyện.
Câu Ngọc ngẩn ngơ, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên cảm xúc kỳ quái, cười khổ nói:
- Đây là lần thứ ba Lăng Bích Nhi đưa tới tài liệu, Hoàng Nhi muội muội, muội nói xem Lăng đại tiểu thư này rốt cuộc có phải đã vừa ý thiếu chủ nhà ta rồi hay không?
Hoàng Nhi nhẹ nhàng cười:
- Công tử nhà tỷ xuất chúng như vậy, lọt vào mắt xanh của Lăng đại tiểu thư cũng là chuyện có khả năng.
Nói tới Lăng Bích Nhi, Hoàng Nhi không khỏi nhớ tới ngày nào đó, khi đó nàng ở trong rừng hái hoa đã nhìn thấy hành động lớn mật của Lăng Bích Nhi.
Lúc này không ngờ Lăng Huệ Nhi lại trực tiếp ôm Giang Trần, đem đầu hắn dán vào ngực mình.
Việc này đã khắc sâu vào trong đầu Hoàng Nhi, bởi vậy đối với hoa tỷ muội này Hoàng Nhi có ấn tượng rất sâu.
Không ngờ Câu Ngọc lại ranh mãnh cười, trêu chọc Hoàng Nhi:
- Sao nào, Hoàng Nhi muội muội, muội nói công tử nhà ta xuất chúng. Có phải trong lòng muội muội cũng có ý tứ với công tử nhà ta đó chứ?
Đổi lại là thiếu nữ nhà khác, hoặc là ngượng ngùng, hoặc là nhăn nhó. Thế nhưng Hoàng Nhi lại than nhẹ một tiếng, nói:
- Hỏi thế gian tình ái là gì.
Không biết tại sao, Hoàng Nhi lại nhớ tới thân thế của mình. Nhớ tới người đồng lứa với mình bởi vì tình mà sinh hận, bởi vì tình mà sinh oán.
Mà Bách Thế đồng tâm chú cũng chính là tới từ mối nghiệt duyên từ đời trước.
Cho nên đối với chữ tình này, mông lung vô cùng, tuy rằng trong lòng Hoàng Nhi có xảy ra, thế nhưng nàng lại không dám để cho nó phát triển.
Hoặc là nói, nàng không có cơ hội để cho nó phát triển.
Câu Ngọc dường như cũng bị những lời này của Hoàng Nhi làm cho nhớ tới một ít chuyện, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì.
Trong động phủ của Lăng Bích Nhi.
Lăng Bích Nhi đứng ở trước giường phụ thân Lăng Túc, nhẹ nhàng cầm tay phụ thân mình.
- Tỷ tỷ, đều lại tỷ, vì sao tỷ không ngăn Giang Trần sư huynh?
Ba tháng này đối với Lăng Huệ Nhi mà nói, nàng vẫn luôn canh cánh chuyện này trong lòng.
Nàng có cảm giác, nàng cảm thấy, tỷ tỷ có lẽ nên ngăn cản Giang Trần, mang Giang Trần trở về.
Giờ phút này Lăng Bích Nhi cũng hối hận thật sâu. Nếu như lại có một cơ hội nữa, tuyệt đối nàng sẽ không rụt rè, cũng không để ý tới ánh mắt người khác. Nhất định sẽ toàn lực giữ Giang Trần lại, không cho Giang Trần một lần mạo hiểm.
Thế nhưng hiện tại nói cái gì cũng đã muộn rồi.
Tuy rằng Giang Trần đem bốn loại linh dược giải độc giao cho Lăng Bích Nhi, thế nhưng mà không có Giang Trần, nàng không có cách nào giải độc Mê Thần chướng cho phụ thân.
- Tỷ tỷ, sao tỷ không nói gì? Giang Trần sư huynh, không biết huynh ấy có thể đi ra hay không?
Lăng Huệ Nhi không nhịn được mà nắm tay Lăng Bích Nhi.
Trong lòng Lăng Bích Nhi vô cùng hối hận, trong lòng tràn ngập sự tự trách.
Trong ba tháng qua, mỗi lần nàng đem tài nguyên đưa đến động phủ của Giang Trần liền quay người rời khỏi. Nàng sợ nhìn thấy tùy tùng của Giang Trần, nàng có cảm giác giống như tội nhân.
Giờ phút này nghe muội muội không ngừng hỏi, khóe mắt Lăng Bích Nhi hơi đỏ lên, vài giọt nước mắt trong suốt ở trên khuôn mặt tuyệt mỹ chảy xuống.
- Huệ Nhi, Giang Trần sư huynh là người tốt, nhất định sẽ gặp dữ hóa lành.
Ngữ khí của Lăng Bích Nhi vô cùng kiên định.
- Thế nhưng mà... Muốn Huyễn Ba sơn mở ra một lần nữa phải ba mươi năm sau a.
Lăng Huệ Nhi không biết chuyện dược viên thượng cổ, nàng còn tưởng rằng Giang Trần chỉ bị vây trong Huyễn Ba sơn không ra được.
Tim Lăng Bích Nhi như bị đao cắt, nàng biết Giang Trần đang bị vây ở khu vực dược viên thượng cổ, có khả năng là ba ngàn năm sau mới có thể trở ra.
Ba ngàn năm sau.
Nghĩ tới thời gian dài như vậy, Lăng Bích Nhi có cảm giác khí lực trên thân thể mình bị rút sạch.
Lăng Bích Nhi nàng có thể đợi được Giang Trần ba ngàn năm, ba vạn năm. Cho dù là đời này không đủ, kiếp sau cũng có thể tiếp tục chờ, chờ muôn đời, nàng cũng có thể đợi được.
Thế nhưng bệnh tình của phụ thân căn bản không chờ được ba ngàn năm.
Từ khi Giang Trần xuất hiện, tâm giống như khối băng của Lăng Bích Nhi đã dần dần bị hòa tan. Giang Trần tựa như một cục đá mạnh mẽ xuyên thủng qua tâm can của nàng, lưu lại bên trong dấu vết, khiến cho trong lòng nàng vô cùng rung động.
Lần lượt, Giang Trần dùng biểu hiện xuất chúng, bá đạo mà xâm nhập vào tâm hồn thiếu nữ của nàng.
Giang Trần còn dùng tâm tính xuất chúng, lặng lẽ hòa tan tâm tư giống như khối băng của nàng.
Chuyến đi Huyễn Ba sơn vừa rồi, hai người ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại, tuy rằng chưa nói tới sớm chiều ở chung, thế nhưng tình căn một khi gieo xuống, đối với những thiếu nữ là mối tình đầu mà nói chính là tơ ngọc vô hạn, quấn chặt không thôi.
Huống chi Lăng Bích Nhi từng lập lời thề, ai có thể cứu phụ thân nàng, cả đời nàng sẽ đi theo người đó.
Mà Giang Trần tuy rằng chưa giải độc cho Lăng Túc, thế nhưng trong lòng lbm, Giang Trần đã trở thành người duy nhất có thể giải được.
Người chưa từng trải qua những cảm giác như nàng không thể hiểu được trong lòng nàng hiện tại đang nghĩ gì.
Cho dù hiện tại xuất hiện một thiên tài mạnh mẽ hơn Giang Trần gấp mười lần, tốt hơn hắn gấp mười lần. Thì trong lòng Lăng Bích Nhi, căn bản không có ai có thể thay thế địa vị của Giang Trần.
So với muội muội Lăng Huệ Nhi nhiệt tình mà đơn thuần, khí chất lạnh lùng như băng của Lăng Bích Nhi khiến cho nàng ở trên phương diện tình cảnh nam nữ chưa từng được trải qua.
Chỉ là một khi động chân tình sẽ khắc sâu hơn bất kỳ lời thề non hẹn biển nào, còn hơn bất luận sông cạn đá mòn nào.
Nàng đặt quyết tâm, chỉ chờ Huyễn Ba sơn mở ra lần kế tiếp nàng sẽ dẫn theo phụ thân tiến vào trong Huyễn Ba sơn, nếu có thể tìm được Giang Trần là tốt nhất.
Nếu như không đợi được Giang Trần, nàng sẽ sống nốt quãng đời còn lại trong Huyễn Ba sơn, sinh tử phó mặc cho trời cao.
Trong Tam Tinh tông, trong Tam Tinh đại điện.
Chúc tông chủ, Tham Lang trưởng lão cùng với vài sứ giả của Kỷ Thiên Tông.
Hiển nhiên mấy sứ giả Kỷ THiên tông này đều vô cùng bất phàm. Trong đó có một người trung niên, người mặc áo bào tìm, trên ngực thêu hai ngôi sao màu vàng.
Áo bào tím nhị tinh, chính là tuần sát sứ thập nhất cất của Cửu Dương Thiên tông, địa vị so với Phong Bắc Đấu lúc trước còn cao hơn một cấp.