Độc Tôn Tam Giới
Chương 951: Mang ngọc có tội 1
Mặc dù căn cốt của Mộc Cao Kỳ xuất chúng, thời gian độc phát so với thường nhân chậm rất nhiều, nhưng toàn lực thúc dục Nguyên lực, vẫn khiến cho độc khí chậm rãi phát tác.
Dưới chân càng ngày càng không còn chút sức lực nào, Mộc Cao Kỳ cảm thấy bước chân càng ngày càng nặng, toàn thân càng ngày càng mềm, rốt cục chống đỡ không nổi, đặt mông ngồi dưới đất.
- Không thể tưởng được, Mộc Cao Kỳ ta vậy mà lại vẫn lạc ở chỗ này.
Mộc Cao Kỳ bi phẫn, hắn thật sự là không cam lòng, nghĩ đến mình là Tiên Thiên Mộc Linh thể, còn chưa kịp đại phóng dị sắc, lại phải vẫn lạc ở trong Thượng Cổ Dược Viên.
Trong bụi cây, hai đạo thân ảnh chạy như bay, một trước một sau, rơi vào hai bên Mộc Cao Kỳ.
Phía trước là Vệ Khánh, đằng sau là Đỗ Lập Hoàng.
Vệ Khánh nhe răng cười:
- Tiểu tử, sao không trốn? Tiếp tục trốn à? Trúng Tỏa Linh Chân Nhất Tán của Tiêu Dao Tông ta, ngươi còn muốn chạy trốn? Thật sự là nằm mơ.
Mộc Cao Kỳ là người có tuệ căn, đừng nhìn hắn xưa nay cẩn thận chặt chẽ, nhưng lại không phải người không có cốt khí. Nhất là ở trước mặt đối thủ.
Tuy biết hẳn phải chết, nhưng lại không chịu thua.
- Vệ Khánh, nếu ngươi không sợ dẫn phát tông môn chiến tranh, ngươi cứ việc ra tay.
Vệ Khánh cười ha ha:
- Tông môn chiến tranh? Mộc Cao Kỳ, ngươi cho rằng ta ngu ngốc sao? Lấy tu vi Tiểu Linh cảnh của ngươi, Truyền Âm Phù có thể đi bao xa? Nếu như Truyền Âm Phù của ngươi thật có thể rơi vào tay Vân Niết lão quỷ, sao hắn không tới cứu ngươi?
- Hừ, chỉ cần ta chết, tông môn ta tự nhiên sẽ điều tra.
- Điều tra cái quỷ, chờ Thượng Cổ Dược Viên phong bế, lần nữa tiến đến là ba ngàn năm sau rồi. Đến lúc đó, ai còn nhớ rõ Mộc Cao Kỳ ngươi? Nói sau, ngươi cho rằng ngươi là cái gì? Dù Thẩm Thanh Hồng chết, Đan Càn Cung ngươi cũng chưa chắc động thương, huống chi chỉ là Mộc Cao Kỳ ngươi?
Vệ Khánh đối với Mộc Cao Kỳ chẳng thèm ngó tới.
Nhưng Đỗ Lập Hoàng lại kỳ quái, Mộc Cao Kỳ này ở hắn xem ra, căn bản không đáng lãng phí thời gian. Chỉ là Tiểu Linh cảnh, đáng giá Vệ Khánh cố sức đuổi giết như vậy sao?
Bất quá, chứng kiến đệ tử Đan Càn Cung không may, Đỗ Lập Hoàng là tuyệt đối thích nhìn. Mặc dù Vệ Khánh không động thủ, nếu như Đỗ Lập Hoàng một chọi một gặp phải Mộc Cao Kỳ, cũng tuyệt không ngại chém giết.
Bất quá, hôm nay Vệ Khánh đã muốn làm ác nhân, Đỗ Lập Hoàng tự nhiên mừng rỡ đứng ngoài xem náo nhiệt.
- Vệ huynh, chỉ là Tiểu Linh cảnh, không đáng lãng phí thời gian. Chiếu ta xem, một kiếm diệt sát là được, làm gì lãng phí thời gian?
Đỗ Lập Hoàng hoàn toàn chính xác không muốn lãng phí thời gian, tiến vào Thượng Cổ Dược Viên, trảo một Tiểu Linh cảnh như Mộc Cao Kỳ, tuyệt đối là lãng phí thời gian.
Nếu như không phải Vệ Khánh hứa dùng thù lao phong phú, Đỗ Lập Hoàng tuyệt đối sẽ không cùng Vệ Khánh đuổi giết.
Vệ Khánh chỉ là cười hắc hắc.
Trong bụng hắn cong cong thẳng thẳng, tự nhiên hơn Đỗ Lập Hoàng rất nhiều.
Nghe Đỗ Lập Hoàng nói như vậy, hắn khoát tay áo:
- Nếu như Đỗ sư đệ có chuyện, có thể đi trước. Ta cùng tiểu tử này chậm rãi chơi.
Đỗ Lập Hoàng gật gật đầu, hắn phỏng đoán hẳn là Vệ Khánh hiếu kỳ, vì cái gì Mộc Cao Kỳ có thể đạt được vị trí thứ ba trong Huyễn Ba Sơn đan đấu.
Có lẽ, Vệ Khánh muốn từ trên người Mộc Cao Kỳ hỏi bí quyết đan đạo, thậm chí là đan phương Vạn Thọ Đan.
Mặc dù Đỗ Lập Hoàng hứng thú với những cái này, nhưng cũng biết, mình không tiện tham dự nhiều.
Lập tức cười nói:
- Đã như vậy, những thù lao Vệ huynh hứa hẹn Đỗ mỗ kia, nên thực hiện đi à nha?
Vệ Khánh cười ha ha:
- Cái này tự nhiên, lần này nếu như không có Đỗ sư đệ hỗ trợ, chỉ sợ vây tiểu tử này cũng không dễ dàng như vậy.
Nói xong, ném ra một chiếc nhẫn trữ vật, đổ cho Đỗ Lập Hoàng:
- Đều ở trong này, ngươi xem xét kiểm nhận thoáng một phát, miễn cho nói Vệ mỗ ta không coi trọng chữ tín.
Đỗ Lập Hoàng cười ha ha, tiếp nhận Trữ Vật Giới Chỉ.
Tuy hắn không có ra lực gì, nhưng trên thực tế, nếu như không phải hắn hỗ trợ chặn đường Mộc Cao Kỳ, Vệ Khánh muốn tới gần Mộc Cao Kỳ hạ độc cũng không dễ dàng như vậy.
Cho nên, Đỗ Lập Hoàng cảm thấy, mình cầm thù lao là chuyện đương nhiên.
Bất quá, Đỗ Lập Hoàng nhìn trong Trữ Vật Giới Chỉ, sắc mặt lại phát lạnh, trong mắt lóe lên hàn quang, nhìn chằm chằm vào Vệ Khánh:
- Vệ huynh, ngươi cho ta một nhẫn trữ vật không là có ý gì? Chẳng lẽ là tiêu khiển Đỗ mỗ?
Vệ Khánh sững sờ:
- Không? Làm sao có thể?
Đỗ Lập Hoàng thấy Vệ Khánh như vậy, còn tưởng rằng Vệ Khánh cầm nhầm, ném trở lại, tức giận nói:
- Chính ngươi nhìn xem đi.
Vệ Khánh thuận tay tiếp nhận, trên mặt treo nụ cười quỷ dị, lại không xem xét, mà chậm rãi thu Trữ Vật Giới Chỉ vào. Hai tay ôm ngực, không có làm động tác kế tiếp.
Cái thái độ này, lại chọc giận Đỗ Lập Hoàng.
- Như thế nào? Chẳng lẽ Vệ huynh ý định quỵt nợ?
Đỗ Lập Hoàng cũng không phải thiện nam tín nữ, hắn bỏ ra cả buổi đến bồi Vệ Khánh chặn đường Mộc Cao Kỳ a.
Nếu để cho hắn tay không trở về, dùng tính cách táo bạo của Đỗ Lập Hoàng, làm sao có thể tiếp nhận?
Vệ Khánh cười hắc hắc:
- Đỗ sư đệ, việc bắt Mộc Cao Kỳ này, tựa hồ ngươi chỉ theo ta chạy một vòng, cũng không có ra lực gì a. Hạ độc là ta, tập trung vị trí là ta, truy tung hắn vẫn là ta. Ngươi nói một chút, ngươi giúp cái gì?
Lời nói này, làm cho Đỗ Lập Hoàng tức đến thiếu chút nữa thổ huyết.
- Vệ huynh, không có Đỗ mỗ ta chặn đường, ngươi sẽ dễ dàng hạ độc như vậy?
Đỗ Lập Hoàng nóng tính dâng lên, nếu như không phải cân nhắc đến gần đây Thánh Kiếm Cung cùng Tiêu Dao Tông quan hệ khá tốt, hắn đã sớm rút kiếm tương hướng.
Vệ Khánh cũng không phản bác, chỉ cười hì hì nói:
- Đỗ sư đệ, làm người đừng quá tham a. Ngươi không phải được hai gốc Địa cấp Linh Dược sao? Còn có một cây Tử Vân Chi tiến giai, càng là Thần Vật giải độc a.
Lời này vừa ra, Đỗ Lập Hoàng càng không hiểu thấu, mắng to lên:
- Vệ Khánh, ngươi có xấu hổ hay không? Tử Vân Chi kia là ta lấy được trước khi gặp ngươi, liên quan gì đến ngươi? Đến cùng ngươi có cho thù lao hay không? Một lời quyết đoán đi.
- Không cho.
Vệ Khánh ung dung cười cười.
- Ngươi không sợ ta vạch trần sự tình ngươi đuổi giết Mộc Cao Kỳ sao?
Đỗ Lập Hoàng cười lạnh, trên thực tế, trong lòng của hắn đã có quyết định này.
Nếu như có thể mượn cơ hội này, dẫn động Đan Càn Cung cùng Tiêu Dao Tông phát sinh tông môn chiến tranh, cũng là một chuyện tốt. Đợi đến lúc bọn hắn lưỡng bại câu thương, Thánh Kiếm Cung ít nhất có thể đi mất cái đinh trong mắt là Đan Càn Cung.
Dù đến lúc đó Đan Càn Cung bất diệt, nhưng nguyên khí nhất định đại thương.
Vệ Khánh khoan thai cười cười:
- Đỗ sư đệ, xem ra ngươi đã sớm có ý định này a?
Đỗ Lập Hoàng cười ha ha:
- Đúng vậy, hơn nữa ta cũng góp nhặt một ít chứng cớ, nếu như thả ra, Mộc Cao Kỳ chết, nhất định sẽ tính toán ở trên đầu ngươi.
Dưới chân càng ngày càng không còn chút sức lực nào, Mộc Cao Kỳ cảm thấy bước chân càng ngày càng nặng, toàn thân càng ngày càng mềm, rốt cục chống đỡ không nổi, đặt mông ngồi dưới đất.
- Không thể tưởng được, Mộc Cao Kỳ ta vậy mà lại vẫn lạc ở chỗ này.
Mộc Cao Kỳ bi phẫn, hắn thật sự là không cam lòng, nghĩ đến mình là Tiên Thiên Mộc Linh thể, còn chưa kịp đại phóng dị sắc, lại phải vẫn lạc ở trong Thượng Cổ Dược Viên.
Trong bụi cây, hai đạo thân ảnh chạy như bay, một trước một sau, rơi vào hai bên Mộc Cao Kỳ.
Phía trước là Vệ Khánh, đằng sau là Đỗ Lập Hoàng.
Vệ Khánh nhe răng cười:
- Tiểu tử, sao không trốn? Tiếp tục trốn à? Trúng Tỏa Linh Chân Nhất Tán của Tiêu Dao Tông ta, ngươi còn muốn chạy trốn? Thật sự là nằm mơ.
Mộc Cao Kỳ là người có tuệ căn, đừng nhìn hắn xưa nay cẩn thận chặt chẽ, nhưng lại không phải người không có cốt khí. Nhất là ở trước mặt đối thủ.
Tuy biết hẳn phải chết, nhưng lại không chịu thua.
- Vệ Khánh, nếu ngươi không sợ dẫn phát tông môn chiến tranh, ngươi cứ việc ra tay.
Vệ Khánh cười ha ha:
- Tông môn chiến tranh? Mộc Cao Kỳ, ngươi cho rằng ta ngu ngốc sao? Lấy tu vi Tiểu Linh cảnh của ngươi, Truyền Âm Phù có thể đi bao xa? Nếu như Truyền Âm Phù của ngươi thật có thể rơi vào tay Vân Niết lão quỷ, sao hắn không tới cứu ngươi?
- Hừ, chỉ cần ta chết, tông môn ta tự nhiên sẽ điều tra.
- Điều tra cái quỷ, chờ Thượng Cổ Dược Viên phong bế, lần nữa tiến đến là ba ngàn năm sau rồi. Đến lúc đó, ai còn nhớ rõ Mộc Cao Kỳ ngươi? Nói sau, ngươi cho rằng ngươi là cái gì? Dù Thẩm Thanh Hồng chết, Đan Càn Cung ngươi cũng chưa chắc động thương, huống chi chỉ là Mộc Cao Kỳ ngươi?
Vệ Khánh đối với Mộc Cao Kỳ chẳng thèm ngó tới.
Nhưng Đỗ Lập Hoàng lại kỳ quái, Mộc Cao Kỳ này ở hắn xem ra, căn bản không đáng lãng phí thời gian. Chỉ là Tiểu Linh cảnh, đáng giá Vệ Khánh cố sức đuổi giết như vậy sao?
Bất quá, chứng kiến đệ tử Đan Càn Cung không may, Đỗ Lập Hoàng là tuyệt đối thích nhìn. Mặc dù Vệ Khánh không động thủ, nếu như Đỗ Lập Hoàng một chọi một gặp phải Mộc Cao Kỳ, cũng tuyệt không ngại chém giết.
Bất quá, hôm nay Vệ Khánh đã muốn làm ác nhân, Đỗ Lập Hoàng tự nhiên mừng rỡ đứng ngoài xem náo nhiệt.
- Vệ huynh, chỉ là Tiểu Linh cảnh, không đáng lãng phí thời gian. Chiếu ta xem, một kiếm diệt sát là được, làm gì lãng phí thời gian?
Đỗ Lập Hoàng hoàn toàn chính xác không muốn lãng phí thời gian, tiến vào Thượng Cổ Dược Viên, trảo một Tiểu Linh cảnh như Mộc Cao Kỳ, tuyệt đối là lãng phí thời gian.
Nếu như không phải Vệ Khánh hứa dùng thù lao phong phú, Đỗ Lập Hoàng tuyệt đối sẽ không cùng Vệ Khánh đuổi giết.
Vệ Khánh chỉ là cười hắc hắc.
Trong bụng hắn cong cong thẳng thẳng, tự nhiên hơn Đỗ Lập Hoàng rất nhiều.
Nghe Đỗ Lập Hoàng nói như vậy, hắn khoát tay áo:
- Nếu như Đỗ sư đệ có chuyện, có thể đi trước. Ta cùng tiểu tử này chậm rãi chơi.
Đỗ Lập Hoàng gật gật đầu, hắn phỏng đoán hẳn là Vệ Khánh hiếu kỳ, vì cái gì Mộc Cao Kỳ có thể đạt được vị trí thứ ba trong Huyễn Ba Sơn đan đấu.
Có lẽ, Vệ Khánh muốn từ trên người Mộc Cao Kỳ hỏi bí quyết đan đạo, thậm chí là đan phương Vạn Thọ Đan.
Mặc dù Đỗ Lập Hoàng hứng thú với những cái này, nhưng cũng biết, mình không tiện tham dự nhiều.
Lập tức cười nói:
- Đã như vậy, những thù lao Vệ huynh hứa hẹn Đỗ mỗ kia, nên thực hiện đi à nha?
Vệ Khánh cười ha ha:
- Cái này tự nhiên, lần này nếu như không có Đỗ sư đệ hỗ trợ, chỉ sợ vây tiểu tử này cũng không dễ dàng như vậy.
Nói xong, ném ra một chiếc nhẫn trữ vật, đổ cho Đỗ Lập Hoàng:
- Đều ở trong này, ngươi xem xét kiểm nhận thoáng một phát, miễn cho nói Vệ mỗ ta không coi trọng chữ tín.
Đỗ Lập Hoàng cười ha ha, tiếp nhận Trữ Vật Giới Chỉ.
Tuy hắn không có ra lực gì, nhưng trên thực tế, nếu như không phải hắn hỗ trợ chặn đường Mộc Cao Kỳ, Vệ Khánh muốn tới gần Mộc Cao Kỳ hạ độc cũng không dễ dàng như vậy.
Cho nên, Đỗ Lập Hoàng cảm thấy, mình cầm thù lao là chuyện đương nhiên.
Bất quá, Đỗ Lập Hoàng nhìn trong Trữ Vật Giới Chỉ, sắc mặt lại phát lạnh, trong mắt lóe lên hàn quang, nhìn chằm chằm vào Vệ Khánh:
- Vệ huynh, ngươi cho ta một nhẫn trữ vật không là có ý gì? Chẳng lẽ là tiêu khiển Đỗ mỗ?
Vệ Khánh sững sờ:
- Không? Làm sao có thể?
Đỗ Lập Hoàng thấy Vệ Khánh như vậy, còn tưởng rằng Vệ Khánh cầm nhầm, ném trở lại, tức giận nói:
- Chính ngươi nhìn xem đi.
Vệ Khánh thuận tay tiếp nhận, trên mặt treo nụ cười quỷ dị, lại không xem xét, mà chậm rãi thu Trữ Vật Giới Chỉ vào. Hai tay ôm ngực, không có làm động tác kế tiếp.
Cái thái độ này, lại chọc giận Đỗ Lập Hoàng.
- Như thế nào? Chẳng lẽ Vệ huynh ý định quỵt nợ?
Đỗ Lập Hoàng cũng không phải thiện nam tín nữ, hắn bỏ ra cả buổi đến bồi Vệ Khánh chặn đường Mộc Cao Kỳ a.
Nếu để cho hắn tay không trở về, dùng tính cách táo bạo của Đỗ Lập Hoàng, làm sao có thể tiếp nhận?
Vệ Khánh cười hắc hắc:
- Đỗ sư đệ, việc bắt Mộc Cao Kỳ này, tựa hồ ngươi chỉ theo ta chạy một vòng, cũng không có ra lực gì a. Hạ độc là ta, tập trung vị trí là ta, truy tung hắn vẫn là ta. Ngươi nói một chút, ngươi giúp cái gì?
Lời nói này, làm cho Đỗ Lập Hoàng tức đến thiếu chút nữa thổ huyết.
- Vệ huynh, không có Đỗ mỗ ta chặn đường, ngươi sẽ dễ dàng hạ độc như vậy?
Đỗ Lập Hoàng nóng tính dâng lên, nếu như không phải cân nhắc đến gần đây Thánh Kiếm Cung cùng Tiêu Dao Tông quan hệ khá tốt, hắn đã sớm rút kiếm tương hướng.
Vệ Khánh cũng không phản bác, chỉ cười hì hì nói:
- Đỗ sư đệ, làm người đừng quá tham a. Ngươi không phải được hai gốc Địa cấp Linh Dược sao? Còn có một cây Tử Vân Chi tiến giai, càng là Thần Vật giải độc a.
Lời này vừa ra, Đỗ Lập Hoàng càng không hiểu thấu, mắng to lên:
- Vệ Khánh, ngươi có xấu hổ hay không? Tử Vân Chi kia là ta lấy được trước khi gặp ngươi, liên quan gì đến ngươi? Đến cùng ngươi có cho thù lao hay không? Một lời quyết đoán đi.
- Không cho.
Vệ Khánh ung dung cười cười.
- Ngươi không sợ ta vạch trần sự tình ngươi đuổi giết Mộc Cao Kỳ sao?
Đỗ Lập Hoàng cười lạnh, trên thực tế, trong lòng của hắn đã có quyết định này.
Nếu như có thể mượn cơ hội này, dẫn động Đan Càn Cung cùng Tiêu Dao Tông phát sinh tông môn chiến tranh, cũng là một chuyện tốt. Đợi đến lúc bọn hắn lưỡng bại câu thương, Thánh Kiếm Cung ít nhất có thể đi mất cái đinh trong mắt là Đan Càn Cung.
Dù đến lúc đó Đan Càn Cung bất diệt, nhưng nguyên khí nhất định đại thương.
Vệ Khánh khoan thai cười cười:
- Đỗ sư đệ, xem ra ngươi đã sớm có ý định này a?
Đỗ Lập Hoàng cười ha ha:
- Đúng vậy, hơn nữa ta cũng góp nhặt một ít chứng cớ, nếu như thả ra, Mộc Cao Kỳ chết, nhất định sẽ tính toán ở trên đầu ngươi.