Độc Tôn Tam Giới
Chương 931: Thấy tiền tài nổi lòng tham
Vệ Khánh cười hắc hắc, giơ ngón cái lên, nói:
- Vẫn là trưởng lão chu đáo, ngừng càng già càng cay.
Một già một trẻ đẩy nhanh tốc độ, đuổi theo phía trước.
Không thể không nói, Vô Ngân trưởng lão này vô cùng tinh minh, xúc giác của hắn so với chó còn linh mẫn hơn.
Giang Trần dọc đường đi đã cố gắng thu liễm khí tức, áp chế khí tức, thế nhưng mà linh lực trùng thiên của Thiên Huyễn Ẩn Vân tùng vẫn còn sót lại khí tức linh lực trên người hắn.
Nếu như Giang Trần có thể ngồi xuống, tiêu tốn gần nửa canh giờ thì tuyệt đối có thể đem những khí tức còn lại này luyện hóa. Thế nhưng hiện tại hắn hiểu rõ, một khi dừng lại chừng nửa canh giờ, rất có thể hắn sẽ gặp phải nguy hiểm cực lớn.
Huyễn Ba sơn này nói lớn thì lớn thật, thế nhưng nếu như vận khí không tốt, bị người ta nhìn chằm chằm vào cũng là chuyện có khả nnawg.
Nhất là linh lực bắn lên trời mạnh như vậy, tất nhiên sẽ đánh động người ở phụ cận, sau đó đuổi về bên này.
Tốc độ của Giang Trần đã rất nhanh.
Thế nhưng mà Vô Ngân trưởng lão với tư cách là cường giả địa Thánh Cảnh, Thánh Cảnh tứ trọng, ngự không phi hành, tốc độ tự nhiên phải nhanh hơn hắn.
Không bao lâu trong phạm vi thần thức của Vô Ngân trưởng lão đã xuất hiện Giang Trần đang nhanh chóng di chuyển dưới đất. Mà trên người Giang Trần còn có khí tức linh lực như có như không, cùng với khí tức bên cạnh hồ nước giống như đúc.
- Là hắn.
Vô Ngân trưởng lão chấn động, Vệ Khánh được Vô Ngân trưởng lão mang theo, bản thân hắn lại vận dụng phù ngự không phi hành mới có thể miễn cưỡng phi hành với Vô Ngân trưởng lão.
Khi hắn phát hiện người phía dưới không ngờ lại là Giang Trần, Vệ Khánh như mở cờ trong bụng..
Đây quả thực là đi mòn gót giày không thấy, tự nhiên tiểu tử này lại đi tới cửa, không uổng phí chút công phu nào a.
Nếu như cần phải chọn ra một người mà Vệ Khánh muốn giết nhất trong đan đấu Huyễn Ba sơn này, Giang Trần tuyệt đối là kẻ xếp thứ nhất, hơn nữa là thứ nhất tuyệt đối, không có kẻ thứ hai.
Không đơn thuần là lần cá cược kia, cũng không đơn thuần là vấn đề quán quân đan đấu Huyễn Ba sơn.
Nguyên nhân căn bản nhất còn là vì Lăng Bích Nhi. Khi Giang Trần đối mặt với hắn có thái độ không thèm để ý tới hắn.
Loại thái độ này là thứ mà Vệ Khánh không tiếp nhận được nhất.
Trong mắt của hắn, nếu như Thẩm Thanh Hồng ngạo mạn như vậy, Vệ Khánh có thể miễn cưỡng tiếp nhận.
Thế nhưng mà loại con sâu cái kiến Nguyên Cảnh ngũ trọng như Giang Trần, trước mặt Vệ Khánh hắn lại ngạo mạn, thậm chí còn vui vẻ với Lăng Bích Nhi, chuyện này khiến cho Vệ Khánh hắn vô luận thế nào cũng không tiếp nhận được.
Mặc dù hắn nhận định Lăng Bích Nhi coi Giang Trần là bia đỡ, thế nhưng mà cái bia đỡ này lại có thái độ hung hăng càn quấy như thế khiến cho hắn khó chịu. Trong lòng Vệ Khánh sao lại không sinh ra sát ý vô tận cơ chứ?
- Vô Ngân trưởng lão, đây liệu có tính là một mũi tên trúng ba con chim hay không?
Vệ Khánh bỗng nhiên hắc hắc rồi cười rộ lên.
- Ba con chim nào?
- Linh dược Thiên cấp, đan phương Vạn Thọ đan, còn có ân oán giữa ta và tiểu tử này. Tính toán ra ít nhất cũng phải là ba con chim nha.
Vệ Khánh nhe răng cười, trong thanh âm tràn ngập vẻ âm tàn, nhìn về phía Giang Trần, hắn đã coi Giang Trần là người chết.
- Vượt qua hắn.
Vô Ngân trưởng lão xuất ra một đạo phù lật che dấu khí tức, không có đi xuống dưới mà vượt qua Giang Trần, sau khi vượt qua Giang Trần hơn mười dặm mới thả Vệ Khánh xuống.
- Vệ Khánh, nơi này hẳn là nơi hắn phải qua. Ngươi ở nơi này chặn hắn, lão phu bố trí một chút. Đừng để cho tiểu tử này trốn thoát.
Vô Ngân trưởng lão vô cùng cẩn thận, mặc dù là sư tử vồ thỏ hắn cũng hiểu được nên dùng toàn lực.
Kỳ ngộ khó được, nếu như để như Giang Trần trốn thoát hắn sẽ hối hận cả đời.
Giang Trần phía trước tuy rằng nhanh chóng chạy đi, thế nhưng hắn cũng không có buông lỏng cảnh giác. Thần thức triển khai toàn bộ. Thần thông thất khiếu thông linh lập tức cảm giác được một nguy cơ cường đjai.
Loại cảm giác nguy cơ này không kém hơn lần trước Đinh Đồng đuổi giết hắn một chút nào.
- Xem ra cuối cùng vẫn bị người khác nhìn chằm chằm vào.
Giang Trần than thở một hồi, thân thể dừng lại, nhìn về phía sau, nhưng cũng không biết là thần thánh phương nào đuổi theo.
Chỉ là bất kể là ai, Giang Trần cũng không bỏ qua.
Nhóm người thứ nhất tiến vào Huyễn Ba sơn này trừ Mộc Cao kỳ ra, tu vi những người khác đều vượt qua Giang Trần hắn. Nếu như không triệu hoán Long Tiểu Huyền, mặc kệ là chống lại ai, đều là một phen khổ chiến.
Nếu như là mấy trưởng lão Địa Thánh Cảnh kia, không triệu hoán ra Long Tiểu Huyền, trừ việc chạy trối chết ra hắn không còn lựa chọn nào khác.
Giang Trần không muốn gây chuyện, thế nhưng cũng không đồng nghĩa với việc hắn sợ phiền phức.
Nếu như nói ai đó không có mắt, nhảy ra chặn đường hắn, Giang Trần hắn không ngại làm cho đối phương đi theo Đinh Đồng kia.
Người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu như người phạm ta, ta sẽ trả lại gấp mười lần.
Trong khi Giang Trần suy nghĩ, bước chân không ngừng di chuyển, đột nhiên Giang Trần nhíu mày. Thiên Mục thần đồng bắn về phía xa, bước chân đột nhiên dừng lại.
- Vệ Khánh?
Giang Trần hơi giật mình, nhìn Vệ Khánh xuất hiện ở chỗ này, hiển nhiên không phải là chuyện tốt gì.
Hơn nữa nhìn đối phương có điệu bộ kia, đồng thời còn có biểu lộ quả nhiên đã tới trên mặt, Giang Trần biết hiển nhiên đối phương đã cố ý chờ hắn ở nơi này.
Rõ ràng hắn từ bên kia chạy tới, Vệ Khánh lại ở nơi này chặn đường. Chẳng lẽ tiểu tử này có năng lực biết trước?
Trong đầu Giang Trần nghĩ vậy, trong sát na đã suy nghĩ ra vài khả năng.
- Giang Trần, nếu như nhớ không nhầm ta đã sớm cảnh báo ngươi. Đừng có gặp phải ta trong Huyễn Ba sơn, sao trí nhớ của ngươi lại kém như vậy?
Giọng nói của Vệ Khánh vô cùng khoa trương, ánh mắt châm chọc nhìn về phía Giang Trần.
Giang Trần tùy ý nhìn qua Vệ Khánh, nở nụ cười khinh miệt:
- Huyễn Ba sơn này là nhà của ngươi sao? Con đường này là ngươi mở sao? Ta muốn đi tới nơi nào còn phải hỏi ngươi sao?
Vệ Khánh cảm thấy quái lạ, Giang Trần này trước khi vào trong Huyễn Ba sơn cũng kiêu ngạo như vậy, có thể lý giải là do có tông mon làm chỗ dựa, có Lăng Bích Nhi ở bên cạnh, hắn sẽ không thể làm gì được hắn.
Hiện tại hắn lạc đàn, gặp phải mình, có lẽ nên sợ hãi toàn thân phát run mới đúng. Không ngờ tiểu tử này vẫn còn kiêu ngạo như vậy. L
- Ngu xuẩn.
Vệ Khánh cười lạnh nói:
- Ngươi còn đang nằm mơ sao? Cho rằng đây là trong Huyễn Ba đại điện sao? Cho rằng lão bất tử Vân Niết kia còn có thể bảo vệ ngươi sao? Cho rằng Lăng Bích Nhi còn có thể bảo hộ ngươi sao?
Giang Trần nhíu mày:
- Đệ nhất thiên tài của Tiêu Dao tông cũng chỉ có mồm mép lợi hại hay sao? Nói đi, ngươi muốn cái gì? Ta cũng không rảnh nói nhảm với ngươi.
Tâm tư Giang Trần không có đặt ở trên người Vệ Khánh.
Hắn có thể xác định Vệ Khánh này là từ phía sau đuổi tới.
- Vẫn là trưởng lão chu đáo, ngừng càng già càng cay.
Một già một trẻ đẩy nhanh tốc độ, đuổi theo phía trước.
Không thể không nói, Vô Ngân trưởng lão này vô cùng tinh minh, xúc giác của hắn so với chó còn linh mẫn hơn.
Giang Trần dọc đường đi đã cố gắng thu liễm khí tức, áp chế khí tức, thế nhưng mà linh lực trùng thiên của Thiên Huyễn Ẩn Vân tùng vẫn còn sót lại khí tức linh lực trên người hắn.
Nếu như Giang Trần có thể ngồi xuống, tiêu tốn gần nửa canh giờ thì tuyệt đối có thể đem những khí tức còn lại này luyện hóa. Thế nhưng hiện tại hắn hiểu rõ, một khi dừng lại chừng nửa canh giờ, rất có thể hắn sẽ gặp phải nguy hiểm cực lớn.
Huyễn Ba sơn này nói lớn thì lớn thật, thế nhưng nếu như vận khí không tốt, bị người ta nhìn chằm chằm vào cũng là chuyện có khả nnawg.
Nhất là linh lực bắn lên trời mạnh như vậy, tất nhiên sẽ đánh động người ở phụ cận, sau đó đuổi về bên này.
Tốc độ của Giang Trần đã rất nhanh.
Thế nhưng mà Vô Ngân trưởng lão với tư cách là cường giả địa Thánh Cảnh, Thánh Cảnh tứ trọng, ngự không phi hành, tốc độ tự nhiên phải nhanh hơn hắn.
Không bao lâu trong phạm vi thần thức của Vô Ngân trưởng lão đã xuất hiện Giang Trần đang nhanh chóng di chuyển dưới đất. Mà trên người Giang Trần còn có khí tức linh lực như có như không, cùng với khí tức bên cạnh hồ nước giống như đúc.
- Là hắn.
Vô Ngân trưởng lão chấn động, Vệ Khánh được Vô Ngân trưởng lão mang theo, bản thân hắn lại vận dụng phù ngự không phi hành mới có thể miễn cưỡng phi hành với Vô Ngân trưởng lão.
Khi hắn phát hiện người phía dưới không ngờ lại là Giang Trần, Vệ Khánh như mở cờ trong bụng..
Đây quả thực là đi mòn gót giày không thấy, tự nhiên tiểu tử này lại đi tới cửa, không uổng phí chút công phu nào a.
Nếu như cần phải chọn ra một người mà Vệ Khánh muốn giết nhất trong đan đấu Huyễn Ba sơn này, Giang Trần tuyệt đối là kẻ xếp thứ nhất, hơn nữa là thứ nhất tuyệt đối, không có kẻ thứ hai.
Không đơn thuần là lần cá cược kia, cũng không đơn thuần là vấn đề quán quân đan đấu Huyễn Ba sơn.
Nguyên nhân căn bản nhất còn là vì Lăng Bích Nhi. Khi Giang Trần đối mặt với hắn có thái độ không thèm để ý tới hắn.
Loại thái độ này là thứ mà Vệ Khánh không tiếp nhận được nhất.
Trong mắt của hắn, nếu như Thẩm Thanh Hồng ngạo mạn như vậy, Vệ Khánh có thể miễn cưỡng tiếp nhận.
Thế nhưng mà loại con sâu cái kiến Nguyên Cảnh ngũ trọng như Giang Trần, trước mặt Vệ Khánh hắn lại ngạo mạn, thậm chí còn vui vẻ với Lăng Bích Nhi, chuyện này khiến cho Vệ Khánh hắn vô luận thế nào cũng không tiếp nhận được.
Mặc dù hắn nhận định Lăng Bích Nhi coi Giang Trần là bia đỡ, thế nhưng mà cái bia đỡ này lại có thái độ hung hăng càn quấy như thế khiến cho hắn khó chịu. Trong lòng Vệ Khánh sao lại không sinh ra sát ý vô tận cơ chứ?
- Vô Ngân trưởng lão, đây liệu có tính là một mũi tên trúng ba con chim hay không?
Vệ Khánh bỗng nhiên hắc hắc rồi cười rộ lên.
- Ba con chim nào?
- Linh dược Thiên cấp, đan phương Vạn Thọ đan, còn có ân oán giữa ta và tiểu tử này. Tính toán ra ít nhất cũng phải là ba con chim nha.
Vệ Khánh nhe răng cười, trong thanh âm tràn ngập vẻ âm tàn, nhìn về phía Giang Trần, hắn đã coi Giang Trần là người chết.
- Vượt qua hắn.
Vô Ngân trưởng lão xuất ra một đạo phù lật che dấu khí tức, không có đi xuống dưới mà vượt qua Giang Trần, sau khi vượt qua Giang Trần hơn mười dặm mới thả Vệ Khánh xuống.
- Vệ Khánh, nơi này hẳn là nơi hắn phải qua. Ngươi ở nơi này chặn hắn, lão phu bố trí một chút. Đừng để cho tiểu tử này trốn thoát.
Vô Ngân trưởng lão vô cùng cẩn thận, mặc dù là sư tử vồ thỏ hắn cũng hiểu được nên dùng toàn lực.
Kỳ ngộ khó được, nếu như để như Giang Trần trốn thoát hắn sẽ hối hận cả đời.
Giang Trần phía trước tuy rằng nhanh chóng chạy đi, thế nhưng hắn cũng không có buông lỏng cảnh giác. Thần thức triển khai toàn bộ. Thần thông thất khiếu thông linh lập tức cảm giác được một nguy cơ cường đjai.
Loại cảm giác nguy cơ này không kém hơn lần trước Đinh Đồng đuổi giết hắn một chút nào.
- Xem ra cuối cùng vẫn bị người khác nhìn chằm chằm vào.
Giang Trần than thở một hồi, thân thể dừng lại, nhìn về phía sau, nhưng cũng không biết là thần thánh phương nào đuổi theo.
Chỉ là bất kể là ai, Giang Trần cũng không bỏ qua.
Nhóm người thứ nhất tiến vào Huyễn Ba sơn này trừ Mộc Cao kỳ ra, tu vi những người khác đều vượt qua Giang Trần hắn. Nếu như không triệu hoán Long Tiểu Huyền, mặc kệ là chống lại ai, đều là một phen khổ chiến.
Nếu như là mấy trưởng lão Địa Thánh Cảnh kia, không triệu hoán ra Long Tiểu Huyền, trừ việc chạy trối chết ra hắn không còn lựa chọn nào khác.
Giang Trần không muốn gây chuyện, thế nhưng cũng không đồng nghĩa với việc hắn sợ phiền phức.
Nếu như nói ai đó không có mắt, nhảy ra chặn đường hắn, Giang Trần hắn không ngại làm cho đối phương đi theo Đinh Đồng kia.
Người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu như người phạm ta, ta sẽ trả lại gấp mười lần.
Trong khi Giang Trần suy nghĩ, bước chân không ngừng di chuyển, đột nhiên Giang Trần nhíu mày. Thiên Mục thần đồng bắn về phía xa, bước chân đột nhiên dừng lại.
- Vệ Khánh?
Giang Trần hơi giật mình, nhìn Vệ Khánh xuất hiện ở chỗ này, hiển nhiên không phải là chuyện tốt gì.
Hơn nữa nhìn đối phương có điệu bộ kia, đồng thời còn có biểu lộ quả nhiên đã tới trên mặt, Giang Trần biết hiển nhiên đối phương đã cố ý chờ hắn ở nơi này.
Rõ ràng hắn từ bên kia chạy tới, Vệ Khánh lại ở nơi này chặn đường. Chẳng lẽ tiểu tử này có năng lực biết trước?
Trong đầu Giang Trần nghĩ vậy, trong sát na đã suy nghĩ ra vài khả năng.
- Giang Trần, nếu như nhớ không nhầm ta đã sớm cảnh báo ngươi. Đừng có gặp phải ta trong Huyễn Ba sơn, sao trí nhớ của ngươi lại kém như vậy?
Giọng nói của Vệ Khánh vô cùng khoa trương, ánh mắt châm chọc nhìn về phía Giang Trần.
Giang Trần tùy ý nhìn qua Vệ Khánh, nở nụ cười khinh miệt:
- Huyễn Ba sơn này là nhà của ngươi sao? Con đường này là ngươi mở sao? Ta muốn đi tới nơi nào còn phải hỏi ngươi sao?
Vệ Khánh cảm thấy quái lạ, Giang Trần này trước khi vào trong Huyễn Ba sơn cũng kiêu ngạo như vậy, có thể lý giải là do có tông mon làm chỗ dựa, có Lăng Bích Nhi ở bên cạnh, hắn sẽ không thể làm gì được hắn.
Hiện tại hắn lạc đàn, gặp phải mình, có lẽ nên sợ hãi toàn thân phát run mới đúng. Không ngờ tiểu tử này vẫn còn kiêu ngạo như vậy. L
- Ngu xuẩn.
Vệ Khánh cười lạnh nói:
- Ngươi còn đang nằm mơ sao? Cho rằng đây là trong Huyễn Ba đại điện sao? Cho rằng lão bất tử Vân Niết kia còn có thể bảo vệ ngươi sao? Cho rằng Lăng Bích Nhi còn có thể bảo hộ ngươi sao?
Giang Trần nhíu mày:
- Đệ nhất thiên tài của Tiêu Dao tông cũng chỉ có mồm mép lợi hại hay sao? Nói đi, ngươi muốn cái gì? Ta cũng không rảnh nói nhảm với ngươi.
Tâm tư Giang Trần không có đặt ở trên người Vệ Khánh.
Hắn có thể xác định Vệ Khánh này là từ phía sau đuổi tới.