Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Độc Tôn Tam Giới

Chương 871: Nan đề của Mê Thần Chướng 1



Trong lúc nhất thời, trên mặt tràn ngập lo lắng, đứng tại nguyên chỗ.
Bất quá, chứng kiến bộ dạng Giang Trần lạnh nhạt tự nhiên, tâm tình lo lắng của Lăng Bích Nhi dần dần bình tĩnh trở lại, đến cuối cùng, thì chân thành đứng ở bên cạnh, ngưng thần quan sát.
Cuộc đời này, chưa bao giờ Lăng Bích Nhi cùng một nam tử đứng gần như vậy, càng không thật tình quan sát qua một nam tử tuổi còn trẻ như thế.
Giờ phút này, đột nhiên nàng giật mình, nam tử so với nàng chỉ lớn hơn một tuổi kia, giơ tay nhấc chân tầm đó, vậy mà lộ ra một cỗ khí độ ổn trọng, rất có phong cách quý phái.
Cỗ khí độ này, Lăng Bích Nhi ẩn ẩn chỉ ở trên người những tông môn cự đầu như Vân Niết trưởng lão, mới có thể cảm nhận được.
Trong lúc nhất thời, nội tâm Lăng Bích Nhi kinh ngạc, tâm tình như băng sơn, giờ phút này vậy mà cũng hóa thành đạo đạo nhu sóng, nổi lên một tia rung động nhỏ không thể thấy.
Nếu như là Đan sư trẻ tuổi khác, lỗ mãng dùng thần thức thăm dò như vậy, có lẽ Lăng Bích Nhi sẽ cho rằng cái này là vì nịnh nọt tỷ muội nàng, tất sẽ ngăn trở.
Mà giờ khắc này, theo thời gian trôi qua, lại làm cho Lăng Bích Nhi cảm thấy, Giang Trần là chân chính đã tính trước.
Một phút đồng hồ sau, Giang Trần mở mắt ra, thu hồi thần thức.
- Giang sư đệ...
Lăng Bích Nhi kêu ra miệng, chợt nhớ tới, Giang Trần này so với mình còn lớn hơn một tuổi, gọi hắn là Giang sư đệ, mình không phải có chút vô lễ chứ?
Giang Trần gật đầu, nhíu mày:
- Bích Nhi sư tỷ, Mê Thần Chướng của lệnh tôn, quả nhiên hết sức phức tạp. Mê Thần Chướng có nhiều chủng loại, nếu chỉ là một loại Mê Thần Chướng, rất dễ đúng bệnh hốt thuốc. Nhưng trong cơ thể lệnh tôn, vậy mà có tới ba bốn loại. Hơn nữa nhiều năm như vậy, Mê Thần Chướng đối lưu dung hợp, có thể nói là tăng ngàn vạn lần, tầng tầng lớn mạnh, muốn hóa giải, cực kỳ không dễ.
Cũng không phải Giang Trần hù dọa Lăng Bích Nhi, lại càng không phải nói chuyện giật gân.
Ba bốn loại Mê Thần Chướng, nếu như mới trúng, không quá một năm, Mê Thần Chướng tầm đó không có dung hợp, đúng bệnh hốt thuốc, vẫn có thể chữa được.
Nhưng đến một bước này, cũng không phải nói hoàn toàn không có hi vọng cứu chữa, nhưng quá trình tuyệt đối là cực kỳ phức tạp gian nan.
Mê Thần Chướng, thật giống như kim tằm nhả tơ, cây cây quấn lại với nhau, Mê Thần Chướng bất đồng, dung hợp cùng một chỗ, muốn giải độc này, thật sự như cẩn thận thăm dò u cốc, độ khó thật lớn.
Hơn nữa hoàn toàn không thể sai lầm.
Một khi sơ suất ở một chi tiết nhỏ, tất sẽ khiến Mê Thần Chướng phát tác toàn diện, có khả năng để cho người trúng độc triệt để không chữa được.
Lăng Bích Nhi nghe Giang Trần nói như vậy, sắc mặt thoáng cái ảm đạm xuống.
- Nói như vậy, Mê Thần Chướng này, thật không thể cứu trợ sao?
Giang Trần lắc đầu:
- Có thể cứu, nhưng độ khó rất lớn, hơn nữa quá trình cứu chữa sẽ hết sức phức tạp, tùy thời có khả năng xuất hiện nguy hiểm.
Giang Trần cũng không thừa nước đục thả câu, đem tình huống của Lăng Túc, rõ ràng rành mạch nói một lần.
Lăng Bích Nhi cực kì thông minh, sau khi nghe xong, cũng tỉnh táo lại.
Thứ nhất, Mê Thần Chướng của phụ thân rất khó chữa, nhưng còn có một đường hi vọng.
Tiếp theo, giải Mê Thần Chướng này, quá trình rất gian nan, hơn nữa tùy thời có khả năng thất bại, dẫn phát tình huống tệ hơn.
Ngoài ra, muốn giải chất độc này, cần thời gian cùng tinh lực rất dài, cần thủ pháp rất tỉ mỉ, không thể ra một chút lầm lỗi.
- Giang Trần, nếu như là ta động thủ giải độc cho cha ta, ngươi cảm thấy có mấy thành hi vọng?
Lăng Bích Nhi cảm thấy muốn Giang Trần phí nhiều thời gian cùng tinh lực như vậy đi giải độc cho phụ thân, cái này quá ép buộc, nàng muốn tự mình ra trận.
Tuy Lăng Bích Nhi cảm thấy mình cùng Giang Trần có chút chênh lệch, nhưng dù thế nào mình cũng là thiên tài đan đạo trẻ tuổi đều biết.
Giang Trần cười khổ một tiếng:
- Nếu như muốn ta nói thật, sư tỷ ngươi ra tay, hi vọng cơ hồ là không.
Lăng Bích Nhi sững sờ:
- Vì sao?
- Bởi vì sư tỷ không cách nào dùng thần thức tiến vào thức hải của lệnh tôn, không thể dùng thần thức quan sát Mê Thần Chướng, ngươi sẽ không cách nào một tầng một tầng mở ra Mê Thần Chướng.
Đây cũng không phải đe dọa Lăng Bích Nhi, mà là tình hình thực tế.
Nếu không phải Giang Trần có Kim Thiền huyết mạch, hơn nữa có thủ đoạn tị độc độc nhất vô nhị, song trọng bảo hiểm gia thân, hắn cũng sẽ không tùy tiện dùng thần thức dò xét.
Về phần cứu chữa giải độc, hao phí thần thức, thời gian cần có, ít nhất là gấp trăm lần nghìn lần lúc chẩn đoán bệnh.
Trước đó Giang Trần cũng không ngờ tới, Lăng Túc trúng độc sẽ phức tạp như vậy.
Mê Thần Chướng, chỉ cần chẩn đoán chính xác, cơ hồ là có thể đúng bệnh hốt thuốc.
Mà Mê Thần Chướng của Lăng Túc, dĩ nhiên là ba bốn loại Mê Thần Chướng dung hợp lại với nhau. Nếu như không dung hợp, đồng dạng có thể đúng bệnh hốt thuốc.
Sau khi dung hợp, độ khó thoáng cái tăng lên nghìn vạn lần.
Giống với mấy sợi dây thừng, một sợi một sợi đặt ở nơi đó, rất dễ dàng sửa sang lại.
Nhưng mà mấy sợi cuốn thành một đoàn, muốn sửa sang lại, sẽ không dễ dàng.
Mà cái này không giống cỡi dây, đây là giải độc, tùy thời sẽ nguy hiểm đến tánh mạng.
Dùng tu vi của Lăng Bích Nhi, nếu như nàng có thể tị độc, có lẽ có hai ba thành nắm chắc. Nhưng mà, nàng không cách nào tránh đi Mê Thần Chướng.
Để nàng đi trị liệu, trừ bỏ bị lây bệnh ra, không có khả năng khác.
Lăng Bích Nhi biết Giang Trần không phải dọa nàng, Mê Thần Chướng này, ngay cả Vân Niết trưởng lão cũng không dám thăm dò, muốn Lăng Bích Nhi nàng đi giải độc, chỉ sợ thần thức vừa mới tiến vào, đã bị Mê Thần Chướng lây bệnh.
Cũng chỉ có Giang Trần, có được thủ đoạn tị độc độc nhất vô nhị, mới có thể thử.
Khẽ cắn môi son, giờ phút này Lăng Bích Nhi cũng bất chấp rụt rè, hỏi:
- Giang sư đệ, ta biết nói như vậy rất mạo muội. Nhưng ngươi có thể dạy ta cách tị độc hay không?
Phảng phất sợ mình quá đường đột, lập tức cường điệu nói:
- Ngươi yên tâm, ta sẽ không lấy không của ngươi. Ngươi có điều kiện gì, có thể nói. Linh Thạch, đan dược,… dù hiện tại ta cầm không ra rất nhiều, nhưng về sau ta có thể chậm rãi trả lại ngươi.
Giang Trần thấy Lăng Bích Nhi như vậy, cũng thầm than thiếu nữ này chấp nhất, vì phụ thân, hai vai nhu nhược, quả nhiên là gánh chịu rất nhiều.
Cái này để cho Giang Trần nghiêm nghị kính nể.
- Thủ đoạn tị độc, dạy ngươi cũng không có việc gì. Chỉ là, ta dạy cho ngươi thủ đoạn tị độc, cũng chỉ có một nửa cơ hội tránh đi Mê Thần Chướng lây bệnh.
Đây cũng không phải lừa gạt Lăng Bích Nhi, thủ đoạn tị độc của Giang Trần là một phương diện, Kim Thiền huyết mạch bách độc bất xâm, mới là bảo hiểm trọng yếu nhất.
Nhưng Kim Thiền huyết mạch này, liên quan đến Thượng Cổ Kim Thiền, Giang Trần tự nhiên không cách nào lấy ra cho Lăng Bích Nhi.
- Hơn nữa, mặc dù ngươi thành công tị độc, xác xuất ngươi có thể cởi bỏ Mê Thần Chướng này thành công, nhiều lắm chỉ hai ba thành.
Chương trước Chương tiếp
Loading...