Độc Tôn Tam Giới
Chương 858: Một trận chiến chi uy
Giang Trần tùy ý cười cười:
- Đa tạ đa tạ, đa tạ chư vị cổ động.
Nghe ý tứ này, hiển nhiên là không có ý mời mọi người vào động phủ ngồi xuống.
Quân Mặc Bạch vốn có ý kết giao Giang Trần, nhưng nghe khẩu khí kia, biết rõ hôm nay Giang Trần không có ý tứ mời mọi người.
Lập tức tiêu sái cười cười, hướng Giang Trần ôm quyền nói:
- Giang sư đệ, vẫn là câu nói kia, lúc nào rảnh, đến động phủ của ta tâm sự, Quân mỗ tùy thời xin đợi.
- Dễ nói, dễ nói.
Giang Trần khách sáo vài câu.
Sau khi Quân Mặc Bạch rời đi, thân ảnh ngọc thụ như tuyết kia của Lăng Bích Nhi, chân thành đi đến trước mặt Giang Trần.
- Giang sư đệ, có thể hỏi ngươi một vấn đề không?
Giang Trần cười nói:
- Hỏi gì?
- Thuần túy là hiếu kỳ, có thể nhìn xem mấy khỏa Đại Mộng Thiên Thu đan còn lại của Giang sư đệ không?
Ngữ khí của Lăng Bích Nhi lạnh nhạt, như Lãnh Nguyệt mênh mông.
Trong nội tâm Giang Trần khẽ động, âm thầm nghiêm nghị, Lăng Bích Nhi này, chẳng lẽ nhìn ra sơ hở gì? Vừa rồi Giang Trần cố ý thu Đại Mộng Thiên Thu đan còn lại vào, chính là vì tránh tai mắt của người, sợ người bên ngoài phát giác được khỏa Cực phẩm Đại Mộng Thiên Thu đan kia.
Nếu người ngoài phát hiện, vậy thì lòi đuôi rồi. Hắn truy cầu thế hoà, sẽ tuyên cáo thất bại.
- Ha ha, may mắn luyện chế ra một viên Thượng phẩm, mặt khác đều là tàn thứ phẩm, khó nhập pháp nhãn của sư tỷ.
Giang Trần cười hắc hắc, đem đề tài này qua loa tắc trách đi qua.
Lăng Bích Nhi nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt thanh tú có nhiều ý tứ, liếc nhìn Giang Trần thật sâu.
- Nếu như thế, cáo từ.
Quay người nói với Lăng Huệ Nhi:
- Huệ nhi, trở về.
Lăng Huệ Nhi mặt trẻ ngực to, hai cái đùi tràn ngập sức sống, như nai con chạy đến trước mặt Giang Trần, tăng thêm váy ngắn da báo, tràn đầy dã tính thanh xuân.
- Giang Trần, ngay cả Thẩm sư huynh cũng không thắng được ngươi. Xem ra, lần trước bại trong tay ngươi, thật là không oan đây này.
- Ha ha, Huệ nhi sư muội, thiên phú đan đạo của ngươi cũng không thấp. Chờ đến niên kỷ như ta, trình độ đan đạo của ngươi, nói không chừng vượt qua ta đây này.
Giang Trần qua loa nói.
Lăng Huệ Nhi khanh khách một tiếng:
- Nói như ngươi so với ta lớn hơn nhiều vậy. Năm nay ta 17 tuổi rồi, tỷ tỷ hai mươi tuổi. Giang Trần, ngươi bao nhiêu?
Tiểu cô nương này, ngây thơ rực rỡ, một bộ mặt em bé, để cho người rất khó sinh ra tâm lý kháng cự.
Giang Trần cười cười:
- Ta tính toán hai mươi mốt a.
- Cái gì gọi là tính toán hai mươi mốt? Chẳng lẽ ngươi bao nhiêu tuổi cũng không biết?
Lăng Huệ Nhi vểnh cái miệng nhỏ nhắn, phảng phất phát giác được Giang Trần đang qua loa nàng.
Giang Trần cười khổ, hắn đi tới nơi này, đối với tuổi của mình, thật đúng là không quá quan tâm. Cẩn thận tính toán, có lẽ vừa vặn hai mươi mốt a.
Lăng Bích Nhi lông mày kẻ đen cau lại, cô muội muội này của mình, nàng cũng là không có biện pháp. Lại bại lộ tuổi của Lăng Bích Nhi nàng.
- Huệ nhi, còn không đi?
Lăng Huệ Nhi thấy tỷ tỷ có chút tức giận, cũng lóe lóe đầu lưỡi:
- Giang Trần, nhớ kỹ a, có rảnh dạy ta luyện đan, lần sau ta tới tìm ngươi.
Nhìn bóng lưng hai tỷ muội đi xa, Mộc Cao Kỳ thở dài:
- Cao ngạo giống như lãnh nguyệt, nhiệt tình giống như lửa. Hai tỷ muội cùng một mẹ sinh, vì cái gì tính cách bất đồng như vậy. Mỗi người một vẻ, không thẹn là hoa tỷ muội xuất chúng nhất Đan Càn Cung a.
Giang Trần một cước đạp bay Mộc Cao Kỳ:
- Nhìn chút tiền đồ kia của ngươi.
Mộc Cao Kỳ một cái xoay người, đứng lên, vỗ vỗ bờ mông, cười hắc hắc:
- Trần ca, đừng như vậy a. Ta cũng không có ý cùng ngươi đoạt. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, bất quá, ta cảm giác, hoa tỷ muội này, sớm muộn gì cũng trốn không thoát ma chưởng của Trần ca ngươi... A
Lại một cước đạp tới, trực tiếp đạp Mộc Cao Kỳ bay hơn 10m.
- Trần ca, không nên ác như vậy a.
Mộc Cao Kỳ ôm bờ mông, tiếng kêu thảm truyền đến xa xa.
- Tỷ tỷ, tại sao ngươi muốn xem những Đại Mộng Thiên Thu đan còn lại của Giang Trần? Chẳng lẽ ngươi có hứng thú với phế đan sao?
Vừa rồi Lăng Huệ Nhi cùng Giang Trần nhiều lời vài câu, sợ tỷ tỷ sinh khí, cố ý nói sang chuyện khác.
Đột nhiên Lăng Bích Nhi ngừng chân, ánh mắt thanh hàn chỉ có nhìn muội muội, mới nhiều thêm vài phần nhu hòa.
- Huệ nhi, ngươi nhớ lâu một chút được chứ?
Lăng Huệ Nhi rất oan uổng:
- Tỷ, Huệ nhi lại thế nào a? Lại giáo huấn người ta.
- Vì cái gì ngươi nói ra tuổi của chúng ta?
Lăng Bích Nhi hỏi.
Lăng Huệ Nhi cười hì hì:
- Tỷ a, ngươi là vì chuyện này mà tức giận sao? Tuổi của chúng ta, chỉ cần người có tâm, liền có thể thăm dò được, hơn nữa, ta cảm thấy Giang sư huynh không phải là người xấu.
Lăng Bích Nhi than nhẹ một tiếng, khẽ lắc đầu, lại không nói cái gì nữa.
Đối với cô muội muội này, nàng đã trìu mến, lại đau đầu, quả thực là vô kế khả thi.
Thấy tỷ tỷ không để ý tới nàng, lại đi lên phía trước, Lăng Huệ Nhi khẽ cười một tiếng, chạy chậm tiến lên, dắt lấy cánh tay của Lăng Bích Nhi:
- Tỷ, ngươi còn không có nói cho ta biết, tại sao muốn xem những phế đan kia? Không phải ngươi vừa ý Giang sư huynh, nên dùng loại phương pháp vụng về này tiếp cận hắn chứ?
Cả người Lăng Bích Nhi hóa đá rồi, cô muội muội thần kinh không ổn định này, thật sự là cái gì cũng dám nói a.
- Lăng Huệ Nhi….
Khuôn mặt thanh tú của Lăng Bích Nhi trầm xuống:
- Ngươi lại nói hưu nói vượn, thì đừng gọi ta là tỷ tỷ.
- Hì hì, dù sao ta cũng cảm thấy rất kỳ quái. Tất cả mọi người nói ngươi là Băng Sơn mỹ nhân. Băng Sơn mỹ nhân chủ động muốn xem phế đan của nam hài tử, cái kia...
Lăng Bích Nhi bỗng nhiên nói:
- Huệ nhi, ngươi thực cảm thấy, những đan dược còn lại của Giang Trần là phế đan?
Lăng Huệ Nhi nghe ra ngữ khí của tỷ tỷ khác thường, khuôn mặt nhỏ nhắn hướng lên, kinh ngạc hỏi:
- Đây không phải Giang Trần tự nói ra sao? Hắn nói chỉ là một ít tàn thứ phẩm.
- Cho nên nói ngươi quá ngây thơ rồi.
Lăng Bích Nhi thở khẽ như lan, ngữ khí sâu kín.
- Giang Trần lấy ra khỏa Thượng phẩm Đại Mộng Thiên Thu đan kia, ta đứng vô cùng gần, ẩn ẩn phát giác, trong Thiên Toa Đỉnh có Linh lực chấn động, vượt xa Thiên Cực Đỉnh của Thẩm Thanh Hồng.
- Cái kia thì sao?
Lăng Huệ Nhi chớp hai mắt thật to, lông mi cong cong nháy động lên.
- Ta hoài nghi, trong Thiên Toa Đỉnh kia, có Cực phẩm Đại Mộng Thiên Thu đan. Bằng không thì, Linh lực chấn động nồng đậm kia, căn bản giải thích không được. Hơn nữa hắn che dấu vô cùng nhanh, phảng phất sợ người khác chứng kiến vậy. Ngay lập tức cất Đại Mộng Thiên Thu đan còn lại.
Muội muội không phải người ngoài, Lăng Bích Nhi nói ra nghi ngờ của mình.
Nhưng Lăng Huệ Nhi lại như nghe Truyền Kỳ, bán tín bán nghi nói:
- Tỷ, không thể nào đâu? Nếu như ta là Giang Trần, Thẩm Thanh Hồng khi dễ ta, bịa đặt phỉ báng ta như vậy, ta luyện chế ra Cực phẩm Đại Mộng Thiên Thu đan, không lấy ra đánh mặt hắn mới lạ.
- Đa tạ đa tạ, đa tạ chư vị cổ động.
Nghe ý tứ này, hiển nhiên là không có ý mời mọi người vào động phủ ngồi xuống.
Quân Mặc Bạch vốn có ý kết giao Giang Trần, nhưng nghe khẩu khí kia, biết rõ hôm nay Giang Trần không có ý tứ mời mọi người.
Lập tức tiêu sái cười cười, hướng Giang Trần ôm quyền nói:
- Giang sư đệ, vẫn là câu nói kia, lúc nào rảnh, đến động phủ của ta tâm sự, Quân mỗ tùy thời xin đợi.
- Dễ nói, dễ nói.
Giang Trần khách sáo vài câu.
Sau khi Quân Mặc Bạch rời đi, thân ảnh ngọc thụ như tuyết kia của Lăng Bích Nhi, chân thành đi đến trước mặt Giang Trần.
- Giang sư đệ, có thể hỏi ngươi một vấn đề không?
Giang Trần cười nói:
- Hỏi gì?
- Thuần túy là hiếu kỳ, có thể nhìn xem mấy khỏa Đại Mộng Thiên Thu đan còn lại của Giang sư đệ không?
Ngữ khí của Lăng Bích Nhi lạnh nhạt, như Lãnh Nguyệt mênh mông.
Trong nội tâm Giang Trần khẽ động, âm thầm nghiêm nghị, Lăng Bích Nhi này, chẳng lẽ nhìn ra sơ hở gì? Vừa rồi Giang Trần cố ý thu Đại Mộng Thiên Thu đan còn lại vào, chính là vì tránh tai mắt của người, sợ người bên ngoài phát giác được khỏa Cực phẩm Đại Mộng Thiên Thu đan kia.
Nếu người ngoài phát hiện, vậy thì lòi đuôi rồi. Hắn truy cầu thế hoà, sẽ tuyên cáo thất bại.
- Ha ha, may mắn luyện chế ra một viên Thượng phẩm, mặt khác đều là tàn thứ phẩm, khó nhập pháp nhãn của sư tỷ.
Giang Trần cười hắc hắc, đem đề tài này qua loa tắc trách đi qua.
Lăng Bích Nhi nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt thanh tú có nhiều ý tứ, liếc nhìn Giang Trần thật sâu.
- Nếu như thế, cáo từ.
Quay người nói với Lăng Huệ Nhi:
- Huệ nhi, trở về.
Lăng Huệ Nhi mặt trẻ ngực to, hai cái đùi tràn ngập sức sống, như nai con chạy đến trước mặt Giang Trần, tăng thêm váy ngắn da báo, tràn đầy dã tính thanh xuân.
- Giang Trần, ngay cả Thẩm sư huynh cũng không thắng được ngươi. Xem ra, lần trước bại trong tay ngươi, thật là không oan đây này.
- Ha ha, Huệ nhi sư muội, thiên phú đan đạo của ngươi cũng không thấp. Chờ đến niên kỷ như ta, trình độ đan đạo của ngươi, nói không chừng vượt qua ta đây này.
Giang Trần qua loa nói.
Lăng Huệ Nhi khanh khách một tiếng:
- Nói như ngươi so với ta lớn hơn nhiều vậy. Năm nay ta 17 tuổi rồi, tỷ tỷ hai mươi tuổi. Giang Trần, ngươi bao nhiêu?
Tiểu cô nương này, ngây thơ rực rỡ, một bộ mặt em bé, để cho người rất khó sinh ra tâm lý kháng cự.
Giang Trần cười cười:
- Ta tính toán hai mươi mốt a.
- Cái gì gọi là tính toán hai mươi mốt? Chẳng lẽ ngươi bao nhiêu tuổi cũng không biết?
Lăng Huệ Nhi vểnh cái miệng nhỏ nhắn, phảng phất phát giác được Giang Trần đang qua loa nàng.
Giang Trần cười khổ, hắn đi tới nơi này, đối với tuổi của mình, thật đúng là không quá quan tâm. Cẩn thận tính toán, có lẽ vừa vặn hai mươi mốt a.
Lăng Bích Nhi lông mày kẻ đen cau lại, cô muội muội này của mình, nàng cũng là không có biện pháp. Lại bại lộ tuổi của Lăng Bích Nhi nàng.
- Huệ nhi, còn không đi?
Lăng Huệ Nhi thấy tỷ tỷ có chút tức giận, cũng lóe lóe đầu lưỡi:
- Giang Trần, nhớ kỹ a, có rảnh dạy ta luyện đan, lần sau ta tới tìm ngươi.
Nhìn bóng lưng hai tỷ muội đi xa, Mộc Cao Kỳ thở dài:
- Cao ngạo giống như lãnh nguyệt, nhiệt tình giống như lửa. Hai tỷ muội cùng một mẹ sinh, vì cái gì tính cách bất đồng như vậy. Mỗi người một vẻ, không thẹn là hoa tỷ muội xuất chúng nhất Đan Càn Cung a.
Giang Trần một cước đạp bay Mộc Cao Kỳ:
- Nhìn chút tiền đồ kia của ngươi.
Mộc Cao Kỳ một cái xoay người, đứng lên, vỗ vỗ bờ mông, cười hắc hắc:
- Trần ca, đừng như vậy a. Ta cũng không có ý cùng ngươi đoạt. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, bất quá, ta cảm giác, hoa tỷ muội này, sớm muộn gì cũng trốn không thoát ma chưởng của Trần ca ngươi... A
Lại một cước đạp tới, trực tiếp đạp Mộc Cao Kỳ bay hơn 10m.
- Trần ca, không nên ác như vậy a.
Mộc Cao Kỳ ôm bờ mông, tiếng kêu thảm truyền đến xa xa.
- Tỷ tỷ, tại sao ngươi muốn xem những Đại Mộng Thiên Thu đan còn lại của Giang Trần? Chẳng lẽ ngươi có hứng thú với phế đan sao?
Vừa rồi Lăng Huệ Nhi cùng Giang Trần nhiều lời vài câu, sợ tỷ tỷ sinh khí, cố ý nói sang chuyện khác.
Đột nhiên Lăng Bích Nhi ngừng chân, ánh mắt thanh hàn chỉ có nhìn muội muội, mới nhiều thêm vài phần nhu hòa.
- Huệ nhi, ngươi nhớ lâu một chút được chứ?
Lăng Huệ Nhi rất oan uổng:
- Tỷ, Huệ nhi lại thế nào a? Lại giáo huấn người ta.
- Vì cái gì ngươi nói ra tuổi của chúng ta?
Lăng Bích Nhi hỏi.
Lăng Huệ Nhi cười hì hì:
- Tỷ a, ngươi là vì chuyện này mà tức giận sao? Tuổi của chúng ta, chỉ cần người có tâm, liền có thể thăm dò được, hơn nữa, ta cảm thấy Giang sư huynh không phải là người xấu.
Lăng Bích Nhi than nhẹ một tiếng, khẽ lắc đầu, lại không nói cái gì nữa.
Đối với cô muội muội này, nàng đã trìu mến, lại đau đầu, quả thực là vô kế khả thi.
Thấy tỷ tỷ không để ý tới nàng, lại đi lên phía trước, Lăng Huệ Nhi khẽ cười một tiếng, chạy chậm tiến lên, dắt lấy cánh tay của Lăng Bích Nhi:
- Tỷ, ngươi còn không có nói cho ta biết, tại sao muốn xem những phế đan kia? Không phải ngươi vừa ý Giang sư huynh, nên dùng loại phương pháp vụng về này tiếp cận hắn chứ?
Cả người Lăng Bích Nhi hóa đá rồi, cô muội muội thần kinh không ổn định này, thật sự là cái gì cũng dám nói a.
- Lăng Huệ Nhi….
Khuôn mặt thanh tú của Lăng Bích Nhi trầm xuống:
- Ngươi lại nói hưu nói vượn, thì đừng gọi ta là tỷ tỷ.
- Hì hì, dù sao ta cũng cảm thấy rất kỳ quái. Tất cả mọi người nói ngươi là Băng Sơn mỹ nhân. Băng Sơn mỹ nhân chủ động muốn xem phế đan của nam hài tử, cái kia...
Lăng Bích Nhi bỗng nhiên nói:
- Huệ nhi, ngươi thực cảm thấy, những đan dược còn lại của Giang Trần là phế đan?
Lăng Huệ Nhi nghe ra ngữ khí của tỷ tỷ khác thường, khuôn mặt nhỏ nhắn hướng lên, kinh ngạc hỏi:
- Đây không phải Giang Trần tự nói ra sao? Hắn nói chỉ là một ít tàn thứ phẩm.
- Cho nên nói ngươi quá ngây thơ rồi.
Lăng Bích Nhi thở khẽ như lan, ngữ khí sâu kín.
- Giang Trần lấy ra khỏa Thượng phẩm Đại Mộng Thiên Thu đan kia, ta đứng vô cùng gần, ẩn ẩn phát giác, trong Thiên Toa Đỉnh có Linh lực chấn động, vượt xa Thiên Cực Đỉnh của Thẩm Thanh Hồng.
- Cái kia thì sao?
Lăng Huệ Nhi chớp hai mắt thật to, lông mi cong cong nháy động lên.
- Ta hoài nghi, trong Thiên Toa Đỉnh kia, có Cực phẩm Đại Mộng Thiên Thu đan. Bằng không thì, Linh lực chấn động nồng đậm kia, căn bản giải thích không được. Hơn nữa hắn che dấu vô cùng nhanh, phảng phất sợ người khác chứng kiến vậy. Ngay lập tức cất Đại Mộng Thiên Thu đan còn lại.
Muội muội không phải người ngoài, Lăng Bích Nhi nói ra nghi ngờ của mình.
Nhưng Lăng Huệ Nhi lại như nghe Truyền Kỳ, bán tín bán nghi nói:
- Tỷ, không thể nào đâu? Nếu như ta là Giang Trần, Thẩm Thanh Hồng khi dễ ta, bịa đặt phỉ báng ta như vậy, ta luyện chế ra Cực phẩm Đại Mộng Thiên Thu đan, không lấy ra đánh mặt hắn mới lạ.