Độc Tôn Tam Giới
Chương 850: Liên Thành trưởng lão 2
Liên Thành trưởng lão nhẹ nhàng lắc đầu, đối với phương thức giáo dục của Kim Cốc trưởng lão, thật là có chút im lặng.
Hắn mặc kệ Kim Cốc trưởng lão, mà nói với Thẩm Thanh Hồng:
- Thanh Hồng, chính ngươi cảm thấy, lấy vị trí của ngươi, đối với ngươi không công bình sao?
Thẩm Thanh Hồng không phản bác được, hắn không biết lời này của sư tôn là có ý gì.
Liên Thành trưởng lão thản nhiên nói:
- Ngươi ở vị trí này, bình thường hưởng thụ đãi ngộ chí cao, hưởng thụ tài nguyên tốt nhất. Khi đó ngươi có nghĩ tới, cái này đối với những người khác đồng dạng là không công bình? Cho nên, nếu như vào lúc đó ngươi phàn nàn không công bình, ngược sẽ để cho vi sư thất vọng.
Thẩm Thanh Hồng nghiêm nghị, lần này, hắn là hướng sư tôn hỏi đối sách.
Không nghĩ tới, sư tôn lại cảnh tỉnh, cho hắn một chầu phê bình. Trong lúc nhất thời, Thẩm Thanh Hồng có chút không biết làm sao.
Liên Thành trưởng lão than nhẹ một tiếng:
- Thanh Hồng, đối với ngươi mà nói, xuất thân cao quý, cất bước cao, đã là ưu thế, cũng là hoàn cảnh xấu. Tu luyện chi lộ của ngươi, thuận buồm xuôi gió, ở trong Đan Càn Cung, cơ hồ không có bị bất luận ngăn trở gì. Đây cũng là nguyên nhân bây giờ ngươi thúc thủ vô sách.
- Kim Cốc, ý của ngươi như thế nào?
Kỳ thật trong lòng Kim Cốc trưởng lão cũng có chút mất hứng. Ngươi tốt xấu gì cũng là lão sư võ đạo của Thẩm Thanh Hồng, chẳng lẽ muốn nhìn môn hạ đệ tử bị nhục?
Về phần Liên Thành trưởng lão nói có đạo lý hay không, Kim Cốc trưởng lão căn bản không thèm để ý. Hắn để ý là, địa vị cháu của mình nhận lấy khiêu chiến.
Giống như địa bàn của hắn bị người uy hiếp, Kim Cốc trưởng lão nào sẽ xem xét nhiều như vậy, hắn nghĩ đến đúng là bảo vệ địa bàn của mình, tuyệt không để cho người có cơ hội uy hiếp mình.
- Liên Thành lão ca, ta cảm thấy, mặc kệ như thế nào, Thanh Hồng là không thể thua. Nếu để cho Giang Trần tiểu nhân đắc chí, về sau địa vị của Thanh Hồng ở Chí Tôn khu, nhất định sẽ bị ảnh hưởng. Huống chi, Giang Trần này vừa xuất hiện, Quân Mặc Bạch cùng Lăng Bích Nhi kia, đều theo chân xao động. Ta sợ sẽ gây ra phản ứng dây chuyền a.
Vốn, Quân Mặc Bạch cùng Lăng Bích Nhi, đối với địa vị của Thẩm Thanh Hồng là nhìn chằm chằm.
Hôm nay nhiều hơn một Giang Trần không giảng đạo lý, dã tâm của Thẩm Thanh Hồng càng bừng bừng, cái này đối với Thẩm Thanh Hồng mà nói, tuyệt đối không phải chuyện gì tốt.
Cho nên, Kim Cốc trưởng lão không muốn cổ vũ loại tà khí này, muốn triệt để đè xuống, giết một người răn trăm người.
Liên Thành trưởng lão thấy Kim Cốc trưởng lão kiên trì như thế, biết vậy nên im lặng.
Kim Cốc trưởng lão này, dù sao cũng là ánh mắt thiển cận.
- Thanh Hồng, ngươi nói đi, ngươi ý định giải quyết như thế nào, muốn từ chỗ vi sư được trợ giúp gì?
Liên Thành trưởng lão hỏi.
- Đệ tử vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn cùng Giang Trần ở đan đấu quyết sống mái.
Thẩm Thanh Hồng nói ra ý nghĩ trong lòng mình.
- Ngươi xác định?
Liên Thành trưởng lão chậm rãi hỏi, trong ánh mắt tràn đầy xem kỹ.
Thẩm Thanh Hồng kiên định gật đầu:
- Giang Trần này, đã xúc động đến đạo tâm của đệ tử, nếu không đè hắn xuống, trong nội tâm của đệ tử, tất có vết rách.
Liên Thành trưởng lão than nhẹ:
- Bồ đề bản phi thụ, minh kính diệc phi thai. Bản lai vô nhất vật, hà xử nhạ trần ai. Thanh Hồng, bốn câu này, năm đó vi sư từ một quyển sách cổ nhìn thấy, tìm hiểu 60 năm, mới có chỗ hiểu được. Đạo tâm của ngươi, chính là vì muốn quá nhiều, mới có cơ hội bị người ảnh hưởng. Nếu như ngươi nhất tâm hướng đạo, đi con đường của mình, sẽ không chạm phải quá nhiều thị phi như vậy, không để ý khí phách chi tranh, căn bản sẽ không dẫn phát sự tình gì đến.
- Ngươi thiên phú võ đạo xuất chúng, chỉ kém nửa bước, liền đi vào Thánh Cảnh. Vì sao ngay cả một chút dung lượng cũng không có? Huyễn Ba Sơn đan đấu, dùng trình độ của ngươi, ngươi không lấy được một danh ngạch sao? Dù Giang Trần và Mộc Cao Kỳ lấy đi hai cái, ngươi cùng Lăng Bích Nhi, cũng sẽ không hề tranh luận cướp lấy hai danh ngạch khác. Kết quả thì sao? Ngươi lại hết lần này tới lần khác muốn dùng vị trí Chí Tôn, đi khó xử mấy thiên tài tân tấn.
- Ngươi không biết, mục tiêu của ngươi hẳn là Vạn Tượng đại điển sao? Là Vạn Tượng Cực Cảnh thần bí kia sao?
Liên Thành trưởng lão hướng dẫn từng bước, ánh mắt lại không có ly khai khuôn mặt của Thẩm Thanh Hồng.
Phảng phất muốn hiểu rõ toàn bộ Thẩm Thanh Hồng.
Thẩm Thanh Hồng lúng ta lúng túng nói:
- Sư tôn dạy bảo có lý, đệ tử đích thật là có chút che mắt, không thấy Thái Sơn. Bất quá, lần khiêu chiến đan đạo này, đệ tử đã hạ quyết tâm, xin sư tôn thành toàn.
Trong nội tâm Liên Thành trưởng lão có chút thất vọng.
Hắn rất hi vọng Thẩm Thanh Hồng tại chỗ đốn ngộ, buông ra chấp niệm đan đấu, quên mất phiền não do Giang Trần mang đến.
Trên thực tế, từ đầu tới đuôi, Thẩm Thanh Hồng không có tự mình đứng ở mặt đối lập Giang Trần, hiện tại hắn bứt ra, hoàn toàn có thể tiêu dao thong dong, biểu hiện khí độ đệ nhất thiên tài của mình, thậm chí cùng Giang Trần tương giao, cũng chưa hẳn không thể.
Nhưng mà…
Thẩm Thanh Hồng không có lựa chọn như vậy.
Trong nội tâm Liên Thành trưởng lão thất vọng, đồng thời cũng nhìn không tốt Thẩm Thanh Hồng.
Tuy Liên Thành trưởng lão cùng Vân Niết trưởng lão đập bàn mắng nhau qua.
Nhưng bọn hắn tầm đó, kỳ thật vẫn còn có chút thưởng thức lẫn nhau. Chỉ có điều, bọn hắn sẽ không bao giờ thừa nhận điểm này.
Đan Trì cung chủ và Vân Niết trưởng lão tôn sùng Giang Trần như vậy, Liên Thành trưởng lão tuyệt đối không tin, Giang Trần này sẽ là người ăn gian.
Thẩm Thanh Hồng một đường cùng Giang Trần khó xử, một tháng trước tạo thế phỉ báng Giang Trần. Kỳ thật cũng không phải chủ trương của Liên Thành trưởng lão.
Chỉ có điều, hắn là lão sư võ đạo của Thẩm Thanh Hồng, tự nhiên không có khả năng đứng ra giội nước lã.
Đồng thời, hắn cũng có ý mượn nhờ cơ hội này, hảo hảo thẩm đạc tâm chí của Thẩm Thanh Hồng.
Hôm nay xem ra, thiên phú võ đạo của Thẩm Thanh Hồng xuất chúng, nhưng phương diện tâm trí, lại còn thiếu một ít đánh bóng.
- Ngươi định cùng hắn đổ đấu như thế nào?
Liên Thành trưởng lão hỏi.
- Đệ tử định cùng hắn đấu luyện đan, một ván quyết thắng thua. Cho nên, đệ tử thỉnh cầu sư tôn cho đệ tử mượn Thiên Cực Đỉnh dùng một lát.
Ánh mắt của Liên Thành trưởng lão ngưng trọng, có nhiều ý tứ hàm xúc, nhìn Thẩm Thanh Hồng thật sâu.
- Theo lão phu biết, Giang Trần sử dụng đỉnh, là Thiên Toa Đỉnh do Đan Trì cung chủ ban thưởng, ngươi mượn Thiên Cực Đỉnh của ta, cũng chỉ là lực lượng ngang nhau.
Trong lịch sử Đan Càn Cung đến nay, có năm đại bảo đỉnh.
Theo thứ tự là Thiên Diễn Đỉnh, Thiên Toa Đỉnh, Thiên Cực Đỉnh, Thiên Nguyên Đỉnh, Thiên Mộc Đỉnh.
Trong đó, Thiên Diễn Đỉnh cùng Thiên Mộc Đỉnh, bị cung phụng ở trong Tổ Sư Đường của Đan Càn Cung, tạm thời còn không có xuất hiện người hữu duyên sử dụng bọn nó.
Thiên Toa Đỉnh, ở chỗ Đan Trì cung chủ, ban cho Giang Trần.
Thiên Cực Đỉnh, thì ở trong tay Liên Thành trưởng lão.
Thiên Nguyên Đỉnh, thì ở trong tay Vân Niết trưởng lão khống chế.
Năm đại bảo đỉnh này, chứng kiến Đan Càn Cung quật khởi cùng huy hoàng.
Hắn mặc kệ Kim Cốc trưởng lão, mà nói với Thẩm Thanh Hồng:
- Thanh Hồng, chính ngươi cảm thấy, lấy vị trí của ngươi, đối với ngươi không công bình sao?
Thẩm Thanh Hồng không phản bác được, hắn không biết lời này của sư tôn là có ý gì.
Liên Thành trưởng lão thản nhiên nói:
- Ngươi ở vị trí này, bình thường hưởng thụ đãi ngộ chí cao, hưởng thụ tài nguyên tốt nhất. Khi đó ngươi có nghĩ tới, cái này đối với những người khác đồng dạng là không công bình? Cho nên, nếu như vào lúc đó ngươi phàn nàn không công bình, ngược sẽ để cho vi sư thất vọng.
Thẩm Thanh Hồng nghiêm nghị, lần này, hắn là hướng sư tôn hỏi đối sách.
Không nghĩ tới, sư tôn lại cảnh tỉnh, cho hắn một chầu phê bình. Trong lúc nhất thời, Thẩm Thanh Hồng có chút không biết làm sao.
Liên Thành trưởng lão than nhẹ một tiếng:
- Thanh Hồng, đối với ngươi mà nói, xuất thân cao quý, cất bước cao, đã là ưu thế, cũng là hoàn cảnh xấu. Tu luyện chi lộ của ngươi, thuận buồm xuôi gió, ở trong Đan Càn Cung, cơ hồ không có bị bất luận ngăn trở gì. Đây cũng là nguyên nhân bây giờ ngươi thúc thủ vô sách.
- Kim Cốc, ý của ngươi như thế nào?
Kỳ thật trong lòng Kim Cốc trưởng lão cũng có chút mất hứng. Ngươi tốt xấu gì cũng là lão sư võ đạo của Thẩm Thanh Hồng, chẳng lẽ muốn nhìn môn hạ đệ tử bị nhục?
Về phần Liên Thành trưởng lão nói có đạo lý hay không, Kim Cốc trưởng lão căn bản không thèm để ý. Hắn để ý là, địa vị cháu của mình nhận lấy khiêu chiến.
Giống như địa bàn của hắn bị người uy hiếp, Kim Cốc trưởng lão nào sẽ xem xét nhiều như vậy, hắn nghĩ đến đúng là bảo vệ địa bàn của mình, tuyệt không để cho người có cơ hội uy hiếp mình.
- Liên Thành lão ca, ta cảm thấy, mặc kệ như thế nào, Thanh Hồng là không thể thua. Nếu để cho Giang Trần tiểu nhân đắc chí, về sau địa vị của Thanh Hồng ở Chí Tôn khu, nhất định sẽ bị ảnh hưởng. Huống chi, Giang Trần này vừa xuất hiện, Quân Mặc Bạch cùng Lăng Bích Nhi kia, đều theo chân xao động. Ta sợ sẽ gây ra phản ứng dây chuyền a.
Vốn, Quân Mặc Bạch cùng Lăng Bích Nhi, đối với địa vị của Thẩm Thanh Hồng là nhìn chằm chằm.
Hôm nay nhiều hơn một Giang Trần không giảng đạo lý, dã tâm của Thẩm Thanh Hồng càng bừng bừng, cái này đối với Thẩm Thanh Hồng mà nói, tuyệt đối không phải chuyện gì tốt.
Cho nên, Kim Cốc trưởng lão không muốn cổ vũ loại tà khí này, muốn triệt để đè xuống, giết một người răn trăm người.
Liên Thành trưởng lão thấy Kim Cốc trưởng lão kiên trì như thế, biết vậy nên im lặng.
Kim Cốc trưởng lão này, dù sao cũng là ánh mắt thiển cận.
- Thanh Hồng, ngươi nói đi, ngươi ý định giải quyết như thế nào, muốn từ chỗ vi sư được trợ giúp gì?
Liên Thành trưởng lão hỏi.
- Đệ tử vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn cùng Giang Trần ở đan đấu quyết sống mái.
Thẩm Thanh Hồng nói ra ý nghĩ trong lòng mình.
- Ngươi xác định?
Liên Thành trưởng lão chậm rãi hỏi, trong ánh mắt tràn đầy xem kỹ.
Thẩm Thanh Hồng kiên định gật đầu:
- Giang Trần này, đã xúc động đến đạo tâm của đệ tử, nếu không đè hắn xuống, trong nội tâm của đệ tử, tất có vết rách.
Liên Thành trưởng lão than nhẹ:
- Bồ đề bản phi thụ, minh kính diệc phi thai. Bản lai vô nhất vật, hà xử nhạ trần ai. Thanh Hồng, bốn câu này, năm đó vi sư từ một quyển sách cổ nhìn thấy, tìm hiểu 60 năm, mới có chỗ hiểu được. Đạo tâm của ngươi, chính là vì muốn quá nhiều, mới có cơ hội bị người ảnh hưởng. Nếu như ngươi nhất tâm hướng đạo, đi con đường của mình, sẽ không chạm phải quá nhiều thị phi như vậy, không để ý khí phách chi tranh, căn bản sẽ không dẫn phát sự tình gì đến.
- Ngươi thiên phú võ đạo xuất chúng, chỉ kém nửa bước, liền đi vào Thánh Cảnh. Vì sao ngay cả một chút dung lượng cũng không có? Huyễn Ba Sơn đan đấu, dùng trình độ của ngươi, ngươi không lấy được một danh ngạch sao? Dù Giang Trần và Mộc Cao Kỳ lấy đi hai cái, ngươi cùng Lăng Bích Nhi, cũng sẽ không hề tranh luận cướp lấy hai danh ngạch khác. Kết quả thì sao? Ngươi lại hết lần này tới lần khác muốn dùng vị trí Chí Tôn, đi khó xử mấy thiên tài tân tấn.
- Ngươi không biết, mục tiêu của ngươi hẳn là Vạn Tượng đại điển sao? Là Vạn Tượng Cực Cảnh thần bí kia sao?
Liên Thành trưởng lão hướng dẫn từng bước, ánh mắt lại không có ly khai khuôn mặt của Thẩm Thanh Hồng.
Phảng phất muốn hiểu rõ toàn bộ Thẩm Thanh Hồng.
Thẩm Thanh Hồng lúng ta lúng túng nói:
- Sư tôn dạy bảo có lý, đệ tử đích thật là có chút che mắt, không thấy Thái Sơn. Bất quá, lần khiêu chiến đan đạo này, đệ tử đã hạ quyết tâm, xin sư tôn thành toàn.
Trong nội tâm Liên Thành trưởng lão có chút thất vọng.
Hắn rất hi vọng Thẩm Thanh Hồng tại chỗ đốn ngộ, buông ra chấp niệm đan đấu, quên mất phiền não do Giang Trần mang đến.
Trên thực tế, từ đầu tới đuôi, Thẩm Thanh Hồng không có tự mình đứng ở mặt đối lập Giang Trần, hiện tại hắn bứt ra, hoàn toàn có thể tiêu dao thong dong, biểu hiện khí độ đệ nhất thiên tài của mình, thậm chí cùng Giang Trần tương giao, cũng chưa hẳn không thể.
Nhưng mà…
Thẩm Thanh Hồng không có lựa chọn như vậy.
Trong nội tâm Liên Thành trưởng lão thất vọng, đồng thời cũng nhìn không tốt Thẩm Thanh Hồng.
Tuy Liên Thành trưởng lão cùng Vân Niết trưởng lão đập bàn mắng nhau qua.
Nhưng bọn hắn tầm đó, kỳ thật vẫn còn có chút thưởng thức lẫn nhau. Chỉ có điều, bọn hắn sẽ không bao giờ thừa nhận điểm này.
Đan Trì cung chủ và Vân Niết trưởng lão tôn sùng Giang Trần như vậy, Liên Thành trưởng lão tuyệt đối không tin, Giang Trần này sẽ là người ăn gian.
Thẩm Thanh Hồng một đường cùng Giang Trần khó xử, một tháng trước tạo thế phỉ báng Giang Trần. Kỳ thật cũng không phải chủ trương của Liên Thành trưởng lão.
Chỉ có điều, hắn là lão sư võ đạo của Thẩm Thanh Hồng, tự nhiên không có khả năng đứng ra giội nước lã.
Đồng thời, hắn cũng có ý mượn nhờ cơ hội này, hảo hảo thẩm đạc tâm chí của Thẩm Thanh Hồng.
Hôm nay xem ra, thiên phú võ đạo của Thẩm Thanh Hồng xuất chúng, nhưng phương diện tâm trí, lại còn thiếu một ít đánh bóng.
- Ngươi định cùng hắn đổ đấu như thế nào?
Liên Thành trưởng lão hỏi.
- Đệ tử định cùng hắn đấu luyện đan, một ván quyết thắng thua. Cho nên, đệ tử thỉnh cầu sư tôn cho đệ tử mượn Thiên Cực Đỉnh dùng một lát.
Ánh mắt của Liên Thành trưởng lão ngưng trọng, có nhiều ý tứ hàm xúc, nhìn Thẩm Thanh Hồng thật sâu.
- Theo lão phu biết, Giang Trần sử dụng đỉnh, là Thiên Toa Đỉnh do Đan Trì cung chủ ban thưởng, ngươi mượn Thiên Cực Đỉnh của ta, cũng chỉ là lực lượng ngang nhau.
Trong lịch sử Đan Càn Cung đến nay, có năm đại bảo đỉnh.
Theo thứ tự là Thiên Diễn Đỉnh, Thiên Toa Đỉnh, Thiên Cực Đỉnh, Thiên Nguyên Đỉnh, Thiên Mộc Đỉnh.
Trong đó, Thiên Diễn Đỉnh cùng Thiên Mộc Đỉnh, bị cung phụng ở trong Tổ Sư Đường của Đan Càn Cung, tạm thời còn không có xuất hiện người hữu duyên sử dụng bọn nó.
Thiên Toa Đỉnh, ở chỗ Đan Trì cung chủ, ban cho Giang Trần.
Thiên Cực Đỉnh, thì ở trong tay Liên Thành trưởng lão.
Thiên Nguyên Đỉnh, thì ở trong tay Vân Niết trưởng lão khống chế.
Năm đại bảo đỉnh này, chứng kiến Đan Càn Cung quật khởi cùng huy hoàng.