Độc Tôn Tam Giới
Chương 804: Tranh đoạt động phủ Chí Tôn khu 1
Mộc Cao Kỳ cảm động, thấy Giang Trần nói như vậy, chỉ có thể vui vẻ nhận lấy, trong nội tâm càng cảm kích Giang Trần. Cũng quyết định, về sau nhất định phải theo sát bộ pháp của Giang Trần.
Trở lại Đan Càn Cung, Giang Trần đi Đan Trì biệt viện, hướng Đan Trì Thánh giả nói một tiếng, lúc này mới phản hồi động phủ của mình.
Trở lại động phủ, hết thảy ngay ngắn trật tự. Những tùy tùng kia của hắn, cơ hồ đều đắm chìm trong tu luyện, chân không bước ra khỏi nhà.
Ngược lại là Hoàng Nhi, thì bắt đầu làm một ít công tác quản lý sinh hoạt hàng ngày.
Giang Trần vừa vào cửa, chỉ thấy Hoàng Nhi đang cầm một cây chổi, ở trong đình viện quét dọn lá rụng.
Toàn bộ động phủ sạch sẽ, hiển nhiên là quản lý rất tốt.
- Hoàng Nhi cô nương, những sự tình này, sao lại để ngươi tới làm?
Giang Trần chứng kiến Hoàng Nhi như vậy, cũng có chút ngượng ngùng.
Người ta là người bệnh do Thuấn lão phó thác, lại để nàng làm những việc nặng này, Giang Trần cảm thấy băn khoăn.
Hoàng Nhi tự nhiên cười nói:
- Giang công tử, ngươi trở lại rồi? Mấy ngày nay ta đang nghĩ, chờ ngươi trở lại, cũng không thể loạn thất bát tao, để cho nội tâm ngươi không thoải mái. Dù sao cũng nhàn rỗi, liền tùy tiện quét vài cái. Hoàng Nhi tay chân vụng về, cũng làm không được cái gì.
Giang Trần cười nói:
- Nếu Hoàng Nhi tiểu thư tay chân vụng về, vậy thì không có người khéo tay rồi.
Hai người nói cười với nhau, bỗng nhiên con ngươi của Hoàng Nhi khẽ động:
- Giang công tử, ngươi... ngươi giống như có chút biến hóa?
- Ân, lần này đi ra ngoài, được chút ít gặp gỡ.
Giang Trần biết rõ nhãn lực của Hoàng Nhi cường đại, điểm ấy sự tình người ta xem xét liền minh bạch.
- Giang công tử thật sự là kỳ tài ngút trời, vốn đã bất phàm, lần này biến hóa, càng thêm thoát thai hoán cốt. Hiện tại Hoàng Nhi nghĩ, chỉ sợ không bao lâu, Giang công tử so với những thiên tài đỉnh cấp của Thượng Bát Vực kia, cũng sẽ không kém.
Hoàng Nhi tán thưởng, đột nhiên thần sắc hơi động, cầm lấy cây chổi, hướng Giang Trần cười cười:
- Giang công tử, có khách tới chơi, Hoàng Nhi đi hậu viện trước.
Trong nội tâm Giang Trần khẽ động, vừa rồi hắn cảm ứng được ngoài động phủ có tiếng bước chân tiếp cận, vậy mà Hoàng Nhi cô nương này cũng cảm ứng được.
Trong lúc nhất thời, Giang Trần nhìn bóng lưng uyển chuyển của Hoàng Nhi, lộ ra một tia suy nghĩ sâu xa.
Hoàng Nhi cô nương này, lạc lạc hào phóng, rõ ràng xuất thân bất phàm, lại bình dị gần gũi, khéo hiểu lòng người. Nhưng ở chung lâu rồi, dùng nhãn lực của Giang Trần, vẫn có thể bắt đến một chút bất phàm.
- Ai, không biết Thuấn lão và Hoàng Nhi cô nương này, đến cùng có địa vị gì? Bọn hắn rời gia viên của mình, lưu lạc Vạn Tượng Cương Vực, ngoại trừ Bách Thế Đồng Tâm Chú, có lẽ còn có nỗi khổ tâm khác a? Hoàng Nhi cô nương này giơ tay nhấc chân tầm đó, đều có một loại khí chất cao quý, lại có thể buông giá đỡ, cùng mọi người hoà mình. Có thể thấy được khí độ của nàng rộng rãi, đã vượt qua thiên kiến bè phái nông cạn rồi...
Mặc dù Giang Trần hiếu kỳ, lại không có ý định tìm tòi nghiên cứu.
Đang lúc suy nghĩ, bên ngoài có người truyền âm vào:
- Giang Trần sư huynh, Vân Niết trưởng lão nói, mời ngươi đi động phủ của hắn một chút.
Giang Trần chân trước vừa vào nhà, Vân Niết trưởng lão liền biết, Giang Trần không thể không bội phục, Đan Càn Cung này thật đúng là không có bí mật.
Bái kiến Đan Trì Thánh giả, cũng nên đi bái kiến Vân Niết trưởng lão a.
Giang Trần cười cười đi ra ngoài cửa:
- Đang muốn đi bái kiến Vân Niết trưởng lão, lại không nghĩ rằng trưởng lão liền gọi ta rồi. Đi thôi.
Lúc Giang Trần xuất hiện ở Bách Lão Phong lần nữa, lại gặp những thủ vệ kia, cả đám càng là xem trợn mắt há hốc mồm.
- Giang Trần này cũng quá khoa trương đi? Vân Niết trưởng lão muốn gặp hắn, vậy mà tự mình phái người đi mời? Chẳng lẽ Truyền Âm Phù gọi không đến sao?
- Ngươi biết cái gì? Giang Trần này, xem ra nhất định rất bất phàm. Đan Trì Thánh giả tự mình đào đến, Vân Niết trưởng lão lại coi trọng như vậy, ta xem, Giang Trần này, sớm muộn gì sẽ trở thành nhân vật phong vân của Đan Càn Cung, thậm chí trở thành người nối nghiệp cũng có thể.
- Cái này cũng quá khoa trương đi? Người nối nghiệp là khái niệm gì, ngươi hiểu không? Muốn trở thành người nối nghiệp Đan Càn Cung, nào có dễ dàng như vậy?
- Không tin thì chờ xem. Dù sao ánh mắt của Đan Trì Thánh giả cùng Vân Niết trưởng lão, ta là phục tuyệt đối.
Những thủ vệ này, thẳng đến bóng lưng của Giang Trần biến mất, vẫn còn ở đằng kia nghị luận nhao nhao.
- Giang Trần, lần này lão phu tìm ngươi, một là muốn cảm tạ trợ giúp của ngươi, làm cho lão phu thuận lợi đột phá, tiến vào Thánh đạo tứ trọng, thành Địa Thánh cường giả của bản môn.
Tâm tình của Vân Niết trưởng lão thật tốt, tiếp tục cười nói.
- Thứ hai, là muốn hỏi ngươi một chút, có hứng thú cạnh tranh động phủ Chí Tôn khu của Đan Hà Cốc hay không?
- Chúc mừng Vân Niết trưởng lão đột phá Địa Thánh.
Địa Thánh, ở Đan Càn Cung, tuyệt đối là nhóm cường giả đệ nhất.
Kể cả Đan Trì cung chủ, hôm nay cũng chỉ là Thánh đạo ngũ trọng.
- Ha ha, ta đột phá, ngươi có công đầu. Lần này Chí Tôn khu của Đan Hà Cốc, lại mở động phủ bốn phía, sẽ có không ít người cạnh tranh. Lúc ngươi rời tông môn, lão phu liền tự chủ trương, giúp ngươi báo danh. Giang Trần, ngươi sẽ không trách lão phu tự chủ trương chứ?
Đan Hà Cốc có phân bốn khu. Hiện tại Giang Trần ở Lăng Vân khu, là khu vực cấp bậc thấp nhất. Mà Vô Song khu, thì rất bé, đều là khu vực nữ đệ tử ở lại.
Kình Thiên khu, là Lăng Vân khu thăng cấp, tương đối cao một chút.
Về phần Chí Tôn khu, thì không phân biệt nam nữ, là động phủ độc lập, phương viên trăm dặm, có địa bàn độc lập, không cùng thiên tài khu khác cư trú.
Loại động phủ độc lập này, bất kể là thiên địa linh lực, hay các phương diện phần cứng, tuyệt đối là cao nhất của Đan Càn Cung dành cho trẻ tuổi.
Mặc dù động phủ hiện tại của Giang Trần không tệ, nhưng so sánh với Chí Tôn khu, lại không phải một cấp bậc.
- Chí Tôn khu?
Giang Trần khẽ động.
- Nghe nói Chí Tôn khu kia, trong phương viên trăm dặm, là hoàn toàn thuộc về mình?
- Đúng, đó là động phủ tốt nhất của trẻ tuổi Đan Càn Cung. Giang Trần, tận dụng thời cơ, mất liền không có a.
Vân Niết trưởng lão cười nói.
- Loại tuổi trẻ tài tuấn như ngươi, Đan Trì Thánh giả coi trọng, lão phu đồng dạng coi trọng ngươi. Nếu như ngươi một mực pha trộn ở Lăng Vân khu, sẽ có hạn chế a. Chí Tôn khu, mới là sân khấu của ngươi.
Vân Niết trưởng lão nói, cũng làm cho Giang Trần nhấc lên hào hùng vạn trượng.
Hắn đến Đan Càn Cung, vốn là tới đón tiếp khiêu chiến. Nếu ngay cả một động phủ Chí Tôn khu cũng không dám khiêu chiến, cái kia còn tới Đan Càn Cung làm gì.
- Đa tạ Vân Niết trưởng lão nâng đỡ, chỉ không biết, Chí Tôn khu này đến cùng có bao nhiêu động phủ?
Giang Trần hỏi.
- Chí Tôn khu, vốn chỉ có tám động phủ. Lần này mở thêm bốn cái. Đừng nhìn có tới bốn cái, nhưng cạnh tranh rất lớn.
Trở lại Đan Càn Cung, Giang Trần đi Đan Trì biệt viện, hướng Đan Trì Thánh giả nói một tiếng, lúc này mới phản hồi động phủ của mình.
Trở lại động phủ, hết thảy ngay ngắn trật tự. Những tùy tùng kia của hắn, cơ hồ đều đắm chìm trong tu luyện, chân không bước ra khỏi nhà.
Ngược lại là Hoàng Nhi, thì bắt đầu làm một ít công tác quản lý sinh hoạt hàng ngày.
Giang Trần vừa vào cửa, chỉ thấy Hoàng Nhi đang cầm một cây chổi, ở trong đình viện quét dọn lá rụng.
Toàn bộ động phủ sạch sẽ, hiển nhiên là quản lý rất tốt.
- Hoàng Nhi cô nương, những sự tình này, sao lại để ngươi tới làm?
Giang Trần chứng kiến Hoàng Nhi như vậy, cũng có chút ngượng ngùng.
Người ta là người bệnh do Thuấn lão phó thác, lại để nàng làm những việc nặng này, Giang Trần cảm thấy băn khoăn.
Hoàng Nhi tự nhiên cười nói:
- Giang công tử, ngươi trở lại rồi? Mấy ngày nay ta đang nghĩ, chờ ngươi trở lại, cũng không thể loạn thất bát tao, để cho nội tâm ngươi không thoải mái. Dù sao cũng nhàn rỗi, liền tùy tiện quét vài cái. Hoàng Nhi tay chân vụng về, cũng làm không được cái gì.
Giang Trần cười nói:
- Nếu Hoàng Nhi tiểu thư tay chân vụng về, vậy thì không có người khéo tay rồi.
Hai người nói cười với nhau, bỗng nhiên con ngươi của Hoàng Nhi khẽ động:
- Giang công tử, ngươi... ngươi giống như có chút biến hóa?
- Ân, lần này đi ra ngoài, được chút ít gặp gỡ.
Giang Trần biết rõ nhãn lực của Hoàng Nhi cường đại, điểm ấy sự tình người ta xem xét liền minh bạch.
- Giang công tử thật sự là kỳ tài ngút trời, vốn đã bất phàm, lần này biến hóa, càng thêm thoát thai hoán cốt. Hiện tại Hoàng Nhi nghĩ, chỉ sợ không bao lâu, Giang công tử so với những thiên tài đỉnh cấp của Thượng Bát Vực kia, cũng sẽ không kém.
Hoàng Nhi tán thưởng, đột nhiên thần sắc hơi động, cầm lấy cây chổi, hướng Giang Trần cười cười:
- Giang công tử, có khách tới chơi, Hoàng Nhi đi hậu viện trước.
Trong nội tâm Giang Trần khẽ động, vừa rồi hắn cảm ứng được ngoài động phủ có tiếng bước chân tiếp cận, vậy mà Hoàng Nhi cô nương này cũng cảm ứng được.
Trong lúc nhất thời, Giang Trần nhìn bóng lưng uyển chuyển của Hoàng Nhi, lộ ra một tia suy nghĩ sâu xa.
Hoàng Nhi cô nương này, lạc lạc hào phóng, rõ ràng xuất thân bất phàm, lại bình dị gần gũi, khéo hiểu lòng người. Nhưng ở chung lâu rồi, dùng nhãn lực của Giang Trần, vẫn có thể bắt đến một chút bất phàm.
- Ai, không biết Thuấn lão và Hoàng Nhi cô nương này, đến cùng có địa vị gì? Bọn hắn rời gia viên của mình, lưu lạc Vạn Tượng Cương Vực, ngoại trừ Bách Thế Đồng Tâm Chú, có lẽ còn có nỗi khổ tâm khác a? Hoàng Nhi cô nương này giơ tay nhấc chân tầm đó, đều có một loại khí chất cao quý, lại có thể buông giá đỡ, cùng mọi người hoà mình. Có thể thấy được khí độ của nàng rộng rãi, đã vượt qua thiên kiến bè phái nông cạn rồi...
Mặc dù Giang Trần hiếu kỳ, lại không có ý định tìm tòi nghiên cứu.
Đang lúc suy nghĩ, bên ngoài có người truyền âm vào:
- Giang Trần sư huynh, Vân Niết trưởng lão nói, mời ngươi đi động phủ của hắn một chút.
Giang Trần chân trước vừa vào nhà, Vân Niết trưởng lão liền biết, Giang Trần không thể không bội phục, Đan Càn Cung này thật đúng là không có bí mật.
Bái kiến Đan Trì Thánh giả, cũng nên đi bái kiến Vân Niết trưởng lão a.
Giang Trần cười cười đi ra ngoài cửa:
- Đang muốn đi bái kiến Vân Niết trưởng lão, lại không nghĩ rằng trưởng lão liền gọi ta rồi. Đi thôi.
Lúc Giang Trần xuất hiện ở Bách Lão Phong lần nữa, lại gặp những thủ vệ kia, cả đám càng là xem trợn mắt há hốc mồm.
- Giang Trần này cũng quá khoa trương đi? Vân Niết trưởng lão muốn gặp hắn, vậy mà tự mình phái người đi mời? Chẳng lẽ Truyền Âm Phù gọi không đến sao?
- Ngươi biết cái gì? Giang Trần này, xem ra nhất định rất bất phàm. Đan Trì Thánh giả tự mình đào đến, Vân Niết trưởng lão lại coi trọng như vậy, ta xem, Giang Trần này, sớm muộn gì sẽ trở thành nhân vật phong vân của Đan Càn Cung, thậm chí trở thành người nối nghiệp cũng có thể.
- Cái này cũng quá khoa trương đi? Người nối nghiệp là khái niệm gì, ngươi hiểu không? Muốn trở thành người nối nghiệp Đan Càn Cung, nào có dễ dàng như vậy?
- Không tin thì chờ xem. Dù sao ánh mắt của Đan Trì Thánh giả cùng Vân Niết trưởng lão, ta là phục tuyệt đối.
Những thủ vệ này, thẳng đến bóng lưng của Giang Trần biến mất, vẫn còn ở đằng kia nghị luận nhao nhao.
- Giang Trần, lần này lão phu tìm ngươi, một là muốn cảm tạ trợ giúp của ngươi, làm cho lão phu thuận lợi đột phá, tiến vào Thánh đạo tứ trọng, thành Địa Thánh cường giả của bản môn.
Tâm tình của Vân Niết trưởng lão thật tốt, tiếp tục cười nói.
- Thứ hai, là muốn hỏi ngươi một chút, có hứng thú cạnh tranh động phủ Chí Tôn khu của Đan Hà Cốc hay không?
- Chúc mừng Vân Niết trưởng lão đột phá Địa Thánh.
Địa Thánh, ở Đan Càn Cung, tuyệt đối là nhóm cường giả đệ nhất.
Kể cả Đan Trì cung chủ, hôm nay cũng chỉ là Thánh đạo ngũ trọng.
- Ha ha, ta đột phá, ngươi có công đầu. Lần này Chí Tôn khu của Đan Hà Cốc, lại mở động phủ bốn phía, sẽ có không ít người cạnh tranh. Lúc ngươi rời tông môn, lão phu liền tự chủ trương, giúp ngươi báo danh. Giang Trần, ngươi sẽ không trách lão phu tự chủ trương chứ?
Đan Hà Cốc có phân bốn khu. Hiện tại Giang Trần ở Lăng Vân khu, là khu vực cấp bậc thấp nhất. Mà Vô Song khu, thì rất bé, đều là khu vực nữ đệ tử ở lại.
Kình Thiên khu, là Lăng Vân khu thăng cấp, tương đối cao một chút.
Về phần Chí Tôn khu, thì không phân biệt nam nữ, là động phủ độc lập, phương viên trăm dặm, có địa bàn độc lập, không cùng thiên tài khu khác cư trú.
Loại động phủ độc lập này, bất kể là thiên địa linh lực, hay các phương diện phần cứng, tuyệt đối là cao nhất của Đan Càn Cung dành cho trẻ tuổi.
Mặc dù động phủ hiện tại của Giang Trần không tệ, nhưng so sánh với Chí Tôn khu, lại không phải một cấp bậc.
- Chí Tôn khu?
Giang Trần khẽ động.
- Nghe nói Chí Tôn khu kia, trong phương viên trăm dặm, là hoàn toàn thuộc về mình?
- Đúng, đó là động phủ tốt nhất của trẻ tuổi Đan Càn Cung. Giang Trần, tận dụng thời cơ, mất liền không có a.
Vân Niết trưởng lão cười nói.
- Loại tuổi trẻ tài tuấn như ngươi, Đan Trì Thánh giả coi trọng, lão phu đồng dạng coi trọng ngươi. Nếu như ngươi một mực pha trộn ở Lăng Vân khu, sẽ có hạn chế a. Chí Tôn khu, mới là sân khấu của ngươi.
Vân Niết trưởng lão nói, cũng làm cho Giang Trần nhấc lên hào hùng vạn trượng.
Hắn đến Đan Càn Cung, vốn là tới đón tiếp khiêu chiến. Nếu ngay cả một động phủ Chí Tôn khu cũng không dám khiêu chiến, cái kia còn tới Đan Càn Cung làm gì.
- Đa tạ Vân Niết trưởng lão nâng đỡ, chỉ không biết, Chí Tôn khu này đến cùng có bao nhiêu động phủ?
Giang Trần hỏi.
- Chí Tôn khu, vốn chỉ có tám động phủ. Lần này mở thêm bốn cái. Đừng nhìn có tới bốn cái, nhưng cạnh tranh rất lớn.