Độc Tôn Tam Giới
Chương 793: Thiên Thủy phù văn, màn nước lao tù
Giang Trần than nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn lại phía trước:
- Đi thôi.
Nói xong, thân ảnh Giang Trần lướt một cái, đã đến trên vách núi, quan sát một hồi, phát giác chung quanh gốc kỳ hoa kia không có bất kỳ không ổn, lúc này mới ngắt lấy.
Giang Trần nói chuyện, như trống chiều chuông sớm, ở trong nội tâm Mộc Cao Kỳ nhấc lên cơn sóng gió động trời.
Hồi tưởng lại đoạn đường này, Mộc Cao Kỳ không thể không thừa nhận, mình quá ngây thơ rồi. Cho rằng ra đan dược, mọi người sẽ công bình đối đãi hắn, cùng hắn đồng tâm hiệp lực, cộng đồng thăm dò Mộc Linh tuyền.
Trên thực tế, sự thật là sự thật, hoàn toàn không có dựa theo hắn nghĩ phát triển.
Nếu như lần này không có mời Giang Trần, Mộc Cao Kỳ hắn vận khí tốt là bị mọi người ngăn cản ở bên ngoài, nếu như cố ý theo vào, thì nhất định sẽ bị người diệt.
Trước khi tiến vào động quật, Phùng Vạn Kiếm cản đường, người Đại Thánh Đường phụ họa.
Sau khi tiến vào động quật, người Tiêu Dao Tông đã sớm mai phục, âm thầm đánh lén. Nếu như không có Giang Trần kéo hắn đi ở phía sau, dùng tu vi của Mộc Cao Kỳ hắn, khẳng định là người thứ nhất bị ám khí tiêu diệt.
Đến nham tương khu, Nhạc Bàn càng là ra tay ám toán.
Nếu như không có Giang Trần, Mộc Cao Kỳ hắn ngay cả nham tương khu cũng qua không được. Vận khí không tốt, khẳng định cũng là rơi xuống nham tương khu, bị những ma quái kia ăn.
Mà tới nơi này, nếu như không có Giang Trần, vận mệnh của Mộc Cao Kỳ hắn, có thể tốt hơn Lâm Phong cùng Phùng Vạn Kiếm sao? Hiển nhiên không có khả năng.
Nhất niệm đến đây, trong nội tâm Mộc Cao Kỳ đột nhiên đốn ngộ.
- Giang hồ hiểm ác, giang hồ hiểm ác. Thời điểm ở tông môn, cao tầng tông môn một mực truyền thâu lý niệm này cho chúng ta. Chỉ tiếc Mộc Cao Kỳ ta quá ngây thơ, tổng cho là thiên phú luyện đan của mình siêu quần, người khác dù sao cũng phải cầu ta, nịnh nọt ta. Không nghĩ tới, liên quan đến Mộc Linh tuyền, một mặt xấu xí của nhân tính toàn bộ bạo phát. Nếu không có Giang huynh, chỉ sợ Mộc Cao Kỳ ta đã chết ba bốn lần rồi.
Bất luận ngôn ngữ gì, cũng không có sức thuyết phục bằng sự thật.
Sau khi đốn ngộ, Mộc Cao Kỳ cũng triệt để yên tâm, kêu lên:
- Giang huynh, chờ ta một chút.
Những người khác bị diệt cả đoàn, chỉ còn lại có Giang Trần và Mộc Cao Kỳ.
Lộ trình tiếp theo, lần trước Mộc Cao Kỳ cũng không có đi qua, chỉ có thể chậm rãi thăm dò.
Cũng may Mộc Cao Kỳ là Mộc Linh thân thể, có thể cảm ứng được Mộc Linh tuyền kia, theo cái manh mối này, hai người một đường tìm kiếm.
Cái động quật này, như là động không đáy.
Càng xâm nhập, Giang Trần càng có thể cảm nhận được, động quật này ở thời kỳ viễn cổ, hẳn là nơi rất bất phàm.
Càng xuống dưới, cảm ứng của Giang Trần và Mộc Cao Kỳ lại càng nhạy cảm.
- Có lẽ đã sắp tiếp cận.
Mộc Cao Kỳ có chút hưng phấn, ngữ khí hết sức kích động.
Giang Trần vươn tay, làm một cái động tác nhỏ giọng:
- Cao Kỳ, dùng thần thức trao đổi. Nơi này là Tiên Thiên Linh Địa, vạn nhất có sinh linh cường đại, ngươi hô to gọi nhỏ như vậy, chắc chắn sẽ đánh thức nó.
Mộc Cao Kỳ xấu hổ a. Mình đúng là không đủ kinh nghiệm lịch lãm rèn luyện, một chút việc như vậy cũng không hiểu.
- Giang huynh, ngươi cảm ứng được nguy cơ gì không?
Mộc Cao Kỳ dùng thần thức hỏi.
Giang Trần cũng không biết có phải là mình nghi thần nghi quỷ hay không, rõ ràng người vào sơn động đã diệt tuyệt. Thế nhưng mà, trực giác của hắn, lại một mực có cảm giác nguy cơ không thể giải trừ.
- Cẩn thận chạy được vạn năm thuyền, Cao Kỳ, càng tiếp cận mục đích, sẽ càng nguy hiểm.
Giang Trần thả chậm bước chân, thần thức triển khai toàn bộ, quan sát từng cọng cây ngọn cỏ chung quanh. Hai người chuyển qua hành lang màu đen vô tận, trong lúc đó, ở góc rẽ, một mảnh hào quang xanh mơn mởn đập vào mắt.
- Có lẽ đã đến.
Hai người chuyển qua đường rẽ, trước mặt rộng mở trong sáng.
Trong thế giới dưới mặt đất, vậy mà cất giấu một hồ nước tự nhiên như vậy, như một bảo thạch màu xanh biếc, khảm nạm trong bóng tối vô tận.
Hồ nước kia như tấm gương bóng loáng, tinh khiết như Phỉ Thúy, tản ra mờ mịt chi khí, Linh khí đầy đủ, để cho người si mê.
- Giang huynh, chúng ta phát đạt, thật sự phát đạt.
Mộc Cao Kỳ vẫn nhịn không được, kích động kêu lên.
Trong nội tâm Giang Trần khẽ động, đột nhiên phát giác được một tia nguy cơ.
Xem xét bốn phía, lại không có bất cứ động tĩnh gì.
Vãnh tai lắng nghe, lại nghe đến trên nham bích, đang nhỏ từng giọt nước, không ngừng rơi xuống dưới chân bọn hắn.
Giang Trần ngẩng đầu nhìn lên.
Trong lúc đó, hai giọt nước nhỏ đang rơi xuống.
Thiên Mục Thần Đồng của Giang Trần có chút co lại, giọt nước này, vậy mà thoáng cái phóng đại vô hạn, hiện ra vô số phù văn rậm rạp chằng chịt.
- Không tốt.
Giang Trần lập tức phản ứng, đây là công kích Hóa Thần thành dịch.
Nhìn như một giọt nước nhỏ bé, nhưng lại ẩn chứa năng lượng cường đại, năng lượng có thể hủy thiên diệt địa, chất chứa trong một giọt nước.
Thần thông bực này, tuyệt đối vượt qua phạm trù Nguyên cảnh.
Chỉ là, chờ Giang Trần kịp phản ứng, hai giọt nước kia, đã bỗng nhiên biến lớn.
Trong khoảnh khắc, như Cửu Thiên Ngân Hà rơi xuống, màn nước đáng sợ lập tức bao phủ hai người.
Sau một lát, hai cái bong bóng trong suốt, phân biệt tráo Giang Trần cùng Mộc Cao Kỳ ở trên mặt đất.
Cái màn nước này, nhìn như rất mỏng, vậy mà phảng phất như ẩn chứa lực lượng vĩ đại nhất thiên địa, vô luận Giang Trần và Mộc Cao Kỳ va chạm làm sao, cũng không cách nào phá vỡ.
Từ khi Giang Trần xuất đạo đến nay, còn chưa bao giờ gặp qua việc lạ bực này. Sau khi đụng hai lần, thấy không có hiệu quả, liền dứt khoát bỏ qua.
Vận thần thông Hỏa thuộc tính, Thiên Viêm Bạo Tinh chỉ xuy xuy bắn về phía màn nước kia.
Kết quả vẫn là đồng dạng, như đá chìm đáy biển, không phản ứng chút nào.
Bạo Tinh chỉ, có thể nói là thần thông cường đại nhất trước mắt của Giang Trần, đánh vào trên màn nước, chỉ có thể kích thích từng đạo phù văn, phát ra ánh sáng chướng mắt.
Trừ lần đó ra, vậy mà không tạo được chút tổn thương.
Bên Mộc Cao Kỳ, quyền đấm cước đá, thì càng không làm nên chuyện gì.
Đáng sợ nhất là, Giang Trần không ngừng truyền âm cho Mộc Cao Kỳ, nhưng nửa điểm phản ứng cũng không có. Cái màn nước này, vậy mà ngăn cách hết thảy, làm cho Giang Trần không cách nào câu thông ngoại giới.
- Hừ, chỉ là hai Nguyên cảnh, cũng muốn phá vỡ Thiên Thủy phù văn của ta?
Đột nhiên, chỗ tối tăm trong thạch bích, lướt ra một đạo thân ảnh.
Người này dáng người hơi còng, nhưng mặc dù còng lưng, thì dáng người cũng thập phần cao lớn. Trong tay chống một cây mộc trượng, đôi mắt hung hãn như sói đói, tản ra hào quang sâu kín. Đi dạo vài vòng ở quanh thân Giang Trần và Mộc Cao Kỳ.
Giang Trần nhìn quần áo và trang sức của người này, vậy mà giống đệ tử của Tiêu Dao Tông.
- Người này, lại là cường giả Tiêu Dao Tông?
Giang Trần chấn động, hai người Tiêu Dao Tông kia, lại mời cao thủ như vậy?
Thế nhưng mà, nếu nói như vậy, hai gã đệ tử Tiêu Dao Tông kia, cần gì thỏa hiệp với Đại Thánh Đường Hứa Cương cùng Nhạc Bàn?
- Đi thôi.
Nói xong, thân ảnh Giang Trần lướt một cái, đã đến trên vách núi, quan sát một hồi, phát giác chung quanh gốc kỳ hoa kia không có bất kỳ không ổn, lúc này mới ngắt lấy.
Giang Trần nói chuyện, như trống chiều chuông sớm, ở trong nội tâm Mộc Cao Kỳ nhấc lên cơn sóng gió động trời.
Hồi tưởng lại đoạn đường này, Mộc Cao Kỳ không thể không thừa nhận, mình quá ngây thơ rồi. Cho rằng ra đan dược, mọi người sẽ công bình đối đãi hắn, cùng hắn đồng tâm hiệp lực, cộng đồng thăm dò Mộc Linh tuyền.
Trên thực tế, sự thật là sự thật, hoàn toàn không có dựa theo hắn nghĩ phát triển.
Nếu như lần này không có mời Giang Trần, Mộc Cao Kỳ hắn vận khí tốt là bị mọi người ngăn cản ở bên ngoài, nếu như cố ý theo vào, thì nhất định sẽ bị người diệt.
Trước khi tiến vào động quật, Phùng Vạn Kiếm cản đường, người Đại Thánh Đường phụ họa.
Sau khi tiến vào động quật, người Tiêu Dao Tông đã sớm mai phục, âm thầm đánh lén. Nếu như không có Giang Trần kéo hắn đi ở phía sau, dùng tu vi của Mộc Cao Kỳ hắn, khẳng định là người thứ nhất bị ám khí tiêu diệt.
Đến nham tương khu, Nhạc Bàn càng là ra tay ám toán.
Nếu như không có Giang Trần, Mộc Cao Kỳ hắn ngay cả nham tương khu cũng qua không được. Vận khí không tốt, khẳng định cũng là rơi xuống nham tương khu, bị những ma quái kia ăn.
Mà tới nơi này, nếu như không có Giang Trần, vận mệnh của Mộc Cao Kỳ hắn, có thể tốt hơn Lâm Phong cùng Phùng Vạn Kiếm sao? Hiển nhiên không có khả năng.
Nhất niệm đến đây, trong nội tâm Mộc Cao Kỳ đột nhiên đốn ngộ.
- Giang hồ hiểm ác, giang hồ hiểm ác. Thời điểm ở tông môn, cao tầng tông môn một mực truyền thâu lý niệm này cho chúng ta. Chỉ tiếc Mộc Cao Kỳ ta quá ngây thơ, tổng cho là thiên phú luyện đan của mình siêu quần, người khác dù sao cũng phải cầu ta, nịnh nọt ta. Không nghĩ tới, liên quan đến Mộc Linh tuyền, một mặt xấu xí của nhân tính toàn bộ bạo phát. Nếu không có Giang huynh, chỉ sợ Mộc Cao Kỳ ta đã chết ba bốn lần rồi.
Bất luận ngôn ngữ gì, cũng không có sức thuyết phục bằng sự thật.
Sau khi đốn ngộ, Mộc Cao Kỳ cũng triệt để yên tâm, kêu lên:
- Giang huynh, chờ ta một chút.
Những người khác bị diệt cả đoàn, chỉ còn lại có Giang Trần và Mộc Cao Kỳ.
Lộ trình tiếp theo, lần trước Mộc Cao Kỳ cũng không có đi qua, chỉ có thể chậm rãi thăm dò.
Cũng may Mộc Cao Kỳ là Mộc Linh thân thể, có thể cảm ứng được Mộc Linh tuyền kia, theo cái manh mối này, hai người một đường tìm kiếm.
Cái động quật này, như là động không đáy.
Càng xâm nhập, Giang Trần càng có thể cảm nhận được, động quật này ở thời kỳ viễn cổ, hẳn là nơi rất bất phàm.
Càng xuống dưới, cảm ứng của Giang Trần và Mộc Cao Kỳ lại càng nhạy cảm.
- Có lẽ đã sắp tiếp cận.
Mộc Cao Kỳ có chút hưng phấn, ngữ khí hết sức kích động.
Giang Trần vươn tay, làm một cái động tác nhỏ giọng:
- Cao Kỳ, dùng thần thức trao đổi. Nơi này là Tiên Thiên Linh Địa, vạn nhất có sinh linh cường đại, ngươi hô to gọi nhỏ như vậy, chắc chắn sẽ đánh thức nó.
Mộc Cao Kỳ xấu hổ a. Mình đúng là không đủ kinh nghiệm lịch lãm rèn luyện, một chút việc như vậy cũng không hiểu.
- Giang huynh, ngươi cảm ứng được nguy cơ gì không?
Mộc Cao Kỳ dùng thần thức hỏi.
Giang Trần cũng không biết có phải là mình nghi thần nghi quỷ hay không, rõ ràng người vào sơn động đã diệt tuyệt. Thế nhưng mà, trực giác của hắn, lại một mực có cảm giác nguy cơ không thể giải trừ.
- Cẩn thận chạy được vạn năm thuyền, Cao Kỳ, càng tiếp cận mục đích, sẽ càng nguy hiểm.
Giang Trần thả chậm bước chân, thần thức triển khai toàn bộ, quan sát từng cọng cây ngọn cỏ chung quanh. Hai người chuyển qua hành lang màu đen vô tận, trong lúc đó, ở góc rẽ, một mảnh hào quang xanh mơn mởn đập vào mắt.
- Có lẽ đã đến.
Hai người chuyển qua đường rẽ, trước mặt rộng mở trong sáng.
Trong thế giới dưới mặt đất, vậy mà cất giấu một hồ nước tự nhiên như vậy, như một bảo thạch màu xanh biếc, khảm nạm trong bóng tối vô tận.
Hồ nước kia như tấm gương bóng loáng, tinh khiết như Phỉ Thúy, tản ra mờ mịt chi khí, Linh khí đầy đủ, để cho người si mê.
- Giang huynh, chúng ta phát đạt, thật sự phát đạt.
Mộc Cao Kỳ vẫn nhịn không được, kích động kêu lên.
Trong nội tâm Giang Trần khẽ động, đột nhiên phát giác được một tia nguy cơ.
Xem xét bốn phía, lại không có bất cứ động tĩnh gì.
Vãnh tai lắng nghe, lại nghe đến trên nham bích, đang nhỏ từng giọt nước, không ngừng rơi xuống dưới chân bọn hắn.
Giang Trần ngẩng đầu nhìn lên.
Trong lúc đó, hai giọt nước nhỏ đang rơi xuống.
Thiên Mục Thần Đồng của Giang Trần có chút co lại, giọt nước này, vậy mà thoáng cái phóng đại vô hạn, hiện ra vô số phù văn rậm rạp chằng chịt.
- Không tốt.
Giang Trần lập tức phản ứng, đây là công kích Hóa Thần thành dịch.
Nhìn như một giọt nước nhỏ bé, nhưng lại ẩn chứa năng lượng cường đại, năng lượng có thể hủy thiên diệt địa, chất chứa trong một giọt nước.
Thần thông bực này, tuyệt đối vượt qua phạm trù Nguyên cảnh.
Chỉ là, chờ Giang Trần kịp phản ứng, hai giọt nước kia, đã bỗng nhiên biến lớn.
Trong khoảnh khắc, như Cửu Thiên Ngân Hà rơi xuống, màn nước đáng sợ lập tức bao phủ hai người.
Sau một lát, hai cái bong bóng trong suốt, phân biệt tráo Giang Trần cùng Mộc Cao Kỳ ở trên mặt đất.
Cái màn nước này, nhìn như rất mỏng, vậy mà phảng phất như ẩn chứa lực lượng vĩ đại nhất thiên địa, vô luận Giang Trần và Mộc Cao Kỳ va chạm làm sao, cũng không cách nào phá vỡ.
Từ khi Giang Trần xuất đạo đến nay, còn chưa bao giờ gặp qua việc lạ bực này. Sau khi đụng hai lần, thấy không có hiệu quả, liền dứt khoát bỏ qua.
Vận thần thông Hỏa thuộc tính, Thiên Viêm Bạo Tinh chỉ xuy xuy bắn về phía màn nước kia.
Kết quả vẫn là đồng dạng, như đá chìm đáy biển, không phản ứng chút nào.
Bạo Tinh chỉ, có thể nói là thần thông cường đại nhất trước mắt của Giang Trần, đánh vào trên màn nước, chỉ có thể kích thích từng đạo phù văn, phát ra ánh sáng chướng mắt.
Trừ lần đó ra, vậy mà không tạo được chút tổn thương.
Bên Mộc Cao Kỳ, quyền đấm cước đá, thì càng không làm nên chuyện gì.
Đáng sợ nhất là, Giang Trần không ngừng truyền âm cho Mộc Cao Kỳ, nhưng nửa điểm phản ứng cũng không có. Cái màn nước này, vậy mà ngăn cách hết thảy, làm cho Giang Trần không cách nào câu thông ngoại giới.
- Hừ, chỉ là hai Nguyên cảnh, cũng muốn phá vỡ Thiên Thủy phù văn của ta?
Đột nhiên, chỗ tối tăm trong thạch bích, lướt ra một đạo thân ảnh.
Người này dáng người hơi còng, nhưng mặc dù còng lưng, thì dáng người cũng thập phần cao lớn. Trong tay chống một cây mộc trượng, đôi mắt hung hãn như sói đói, tản ra hào quang sâu kín. Đi dạo vài vòng ở quanh thân Giang Trần và Mộc Cao Kỳ.
Giang Trần nhìn quần áo và trang sức của người này, vậy mà giống đệ tử của Tiêu Dao Tông.
- Người này, lại là cường giả Tiêu Dao Tông?
Giang Trần chấn động, hai người Tiêu Dao Tông kia, lại mời cao thủ như vậy?
Thế nhưng mà, nếu nói như vậy, hai gã đệ tử Tiêu Dao Tông kia, cần gì thỏa hiệp với Đại Thánh Đường Hứa Cương cùng Nhạc Bàn?