Độc Tôn Tam Giới
Chương 783: Thanh Minh Sơn, thiên tài tụ tập 1
Hoàng Nhi tự nhiên cười nói:
- Từ khi được Giang công tử khám và chữa bệnh, Hoàng Nhi cảm thấy hiện tại đã tốt hơn rất nhiều. Mỗi ngày khảy《 Tiên Lại Diệu Âm 》, chỉ cảm thấy nhân sinh mỹ hảo, không còn lo lắng nữa.
- Như thế ta liền yên tâm. Chỉ hy vọng, Thuấn lão có thể nhanh chóng tìm được An Hồn Mộc, vĩnh tuyệt hậu hoạn.
Trong khoảng thời gian Giang Trần cùng Hoàng Nhi ở chung, đối với thiếu nữ tao nhã, tâm địa thiện lương này, cũng là rất thưởng thức. Chỉ cảm thấy nhân vật như Tinh Linh nhân gian kia, không nên bị bệnh hiểm nghèo tra tấn.
Hoàng Nhi nhẹ nhàng gật đầu, chỉ là trong lòng nàng, lại thầm nghĩ:
- Tìm được An Hồn Mộc, ta giải trừ Bách Thế Đồng Tâm Chú, liền phải về cố thổ. Loại sinh hoạt kia, thật sự tốt hơn hiện tại sao?
Trong nội tâm Hoàng Nhi nổi lên từng tia rung động, lâm vào trong mâu thuẫn nhàn nhạt.
Những năm này, Hoàng Nhi và Thuấn lão vân du thế giới, thời gian trôi qua cực kỳ đơn giản, cơ hồ có thể coi là buồn tẻ vô vị.
Nhưng như vậy, Hoàng Nhi lại cảm thấy sống rất vui vẻ. Ít nhất, không cần mỗi ngày phải lục đục với nhau.
Tuy tuổi nàng không lớn lắm, nhưng vừa ra đời, hoàn cảnh cuộc sống của nàng, cơ hồ là tràn đầy lục đục với nhau, tràn đầy các loại tranh đấu điên cuồng.
Từ nhỏ đến lớn, nàng cảm giác rất chán ghét.
Từ khi ở Bất Diệt Linh Sơn, Thuấn lão mang nàng từ chỗ tối đi về chỗ sáng, để nàng chính thức tiếp xúc với Giang Trần.
Không thể không nói, từ đó về sau, trạng thái sinh hoạt cùng tâm lý của Hoàng Nhi, xuất hiện cải biến thật lớn, cũng làm cho tâm cảnh của nàng, đã trải qua rất nhiều biến hóa.
Câu Ngọc hào phóng nhiệt tình, dám yêu dám hận; Giang Trần quang minh lỗi lạc, khí độ bất phàm; Còn có bọn người Tiết Đồng, đều trung thành và tận tâm với Giang Trần, mỗi người, tính cách tươi sáng rõ nét, không có nhiều tâm địa gian giảo như vậy.
Ở chung với những người này, tâm tính của Hoàng Nhi hoàn toàn buông ra, không cần bất luận đề phòng gì.
Loại cuộc sống này, đơn giản, vui sướng,... Mỗi ngày đều tràn đầy ánh mặt trời.
Bất tri bất giác, Hoàng Nhi liền thích loại cuộc sống này, thích những người sớm chiều ở chung, thích loại thời gian đơn giản như vậy.
Mà Bách Thế Đồng Tâm Chú ở trên người nàng, cũng bởi vì Giang Trần ra tay, mà bị khắc chế tạm thời, làm cho nàng cơ hồ quên hết thảy phiền não.
Nếu như loại thời gian này có thể vĩnh hằng, nàng hi vọng vĩnh viễn không cần cải biến.
Cho nên, khi Giang Trần nói đến An Hồn Mộc, nói đến giải trừ Bách Thế Đồng Tâm Chú, trong nội tâm Hoàng Nhi chẳng những không có cuồng hỉ, ngược lại có một ít thất lạc nhàn nhạt.
Nội tâm của nàng thậm chí hi vọng, ngày đó tốt nhất vĩnh viễn không tới. Nàng đã quen sinh hoạt bình thản hiện tại rồi.
Ba ngày sau, Giang Trần an bài tốt tất cả sự tình, cố ý đi Đan Trì biệt viện, hướng Đan Trì Thánh giả nói một tiếng, liền cùng Mộc Cao Kỳ kết bạn đi ra Đan Càn Cung.
Mỗi ngày đều có rất nhiều đệ tử ra ra vào vào Đan Hà Cốc, Giang Trần và Mộc Cao Kỳ đều không tính thiên tài cao cấp nhất của Đan Hà Cốc, nên nhất cử nhất động của bọn hắn, là không có khả năng khiến cho bao nhiêu chú ý.
Ra tông môn, Giang Trần triệu hoán Kim Dực Kiếm Điểu đến.
Mộc Cao Kỳ cũng có tọa kỵ của mình, nhưng so với Kiếm Điểu tiến giai của Giang Trần, tốc độ là xa xa không kịp.
Nhìn thấy Kim Dực Kiếm Điểu của Giang Trần, Mộc Cao Kỳ cũng không ngừng hâm mộ.
Giang Trần cũng rất hào phóng, trực tiếp đưa cho Mộc Cao Kỳ một con:
- Cao Kỳ đạo hữu, Kim Dực Kiếm Điểu này, khẩu vị rất cao, ngươi có nhiều đan dược, cho nó ăn no, nó tiến giai sẽ nhanh hơn.
Mộc Cao Kỳ liên tục gật đầu:
- Đó là tự nhiên, đó là tự nhiên.
Mặc dù cưỡi Kim Dực Kiếm Điểu, cũng phải bỏ ra bốn ngày, mới tới ngoài một mảnh Đại Sơn.
Sơn mạch này núi non trùng điệp, sương mù bao phủ, cưỡi Kim Dực Kiếm Điểu, hiển nhiên là không cách nào xâm nhập.
Nhảy xuống dưới đất, Mộc Cao Kỳ dặn dò:
- Giang Trần huynh, đây là Thanh Minh Sơn. Ở đây có rất nhiều Yêu thú, còn có các loại trùng xà, các loại sinh vật cổ quái khủng bố, thậm chí ngay cả cây mây, hoa dại cũng có thể tạo thành uy hiếp trí mạng. Ở chỗ này hành tẩu, nhất định phải coi chừng.
Giang Trần gật đầu:
- Ngươi và những người khác ước định gặp mặt ở nơi nào?
- Tiến vào Thanh Minh Sơn, chúng ta có địa điểm ước định. Đúng rồi, Giang Trần huynh, lúc bọn hắn hỏi, ngươi không nên bạo lộ tên thật. Tùy tiện lấy một cái tên là tốt rồi.
Mộc Cao Kỳ rất cẩn thận, không ngừng dặn dò Giang Trần, nói với hắn một ít chi tiết.
Giang Trần tự nhiên không có ý kiến, dù sao hắn là hướng về phía Mộc Linh tuyền đến, những điều này chỉ là việc nhỏ, Mộc Cao Kỳ nói như thế nào, hắn liền làm như thế đó. Chỉ cần không vượt qua điểm mấu chốt của hắn là được.
Giang Trần một đường mở ra Thiên Mục Thần Đồng, Thất Khiếu Thông Linh, cẩn thận từng li từng tí.
Tuy gặp không ít khảo nghiệm, nhưng bởi vì Giang Trần sớm đề phòng, nên không có tạo thành uy hiếp gì.
Ước chừng qua một giờ, Mộc Cao Kỳ mang Giang Trần đi tới một mảnh Thạch Lâm.
Phiến Thạch Lâm này, khắp nơi đều là các loại Cự Thạch kỳ quái, có dựng đứng, có đang nằm, có nghiêng nghiêng,... Cho người cảm giác trùng kích rất mạnh.
- Chính là chỗ này.
Mộc Cao Kỳ nhìn chung quanh một lần, tự nhủ.
- Tựa hồ chúng ta đến sớm nhất a.
Giang Trần cười nhạt một tiếng, lại không có phản bác cái gì. Trên thực tế, Thất Khiếu Thông Linh của hắn, đã cảm ứng được ba nhóm người, đều giấu ở chỗ tối trong Thạch Lâm.
Nhìn thấy là Mộc Cao Kỳ, những người này đều từ trong chỗ tối đi ra.
Ba nhóm người, mỗi một nhóm đều là hai người. Xem ra, bọn hắn tầm đó có ước định, chỉ có thể mang một giúp đỡ. Ở phương diện này, ngược lại không ai lỡ hẹn.
Mộc Cao Kỳ thấy ba nhóm người từ chỗ tối đi ra, thoáng cái có chút câu nệ.
- Ta còn tưởng rằng tới sớm nhất, không nghĩ tới các ngươi còn sớm hơn.
Mộc Cao Kỳ lắp bắp mở miệng nói.
- Cao Kỳ, lần này đan dược của tất cả mọi người do ngươi bao. Đều mang đủ chứ?
Trong một nhóm người, một thanh niên bận bào màu vàng, mang trường kiếm, lộ ra thập phần lăng lệ ác liệt.
- Mang đủ, đều mang theo.
Mộc Cao Kỳ cười ha hả nói.
- Vị này là?
Võ Giả áo bào màu vàng kia đánh giá Giang Trần.
Mộc Cao Kỳ vội nói:
- Đây là đồng môn của Đan Càn Cung ta, ta luyện chế đan dược, hắn cũng ra không ít lực. Cho nên, ta mới mang hắn đến.
Giang Trần thấy ngữ khí của Mộc Cao Kỳ rất khiêm tốn, nhìn ra được, Mộc Cao Kỳ mới Nguyên cảnh nhất trọng, ở trong nhóm người này, địa vị là thấp nhất.
Nếu không phải mọi người muốn dùng đan dược của hắn, chỉ sợ Mộc Cao Kỳ ngay cả tư cách tham dự cũng không có.
Giang Trần âm thầm lưu ý nhóm người này, hai người áo bào màu vàng kia, hẳn là đệ tử Thánh Kiếm Cung.
Còn có hai người, bận trường bào, thêu hình dạng Nhật Nguyệt Tinh, hẳn là đệ tử Tam Tinh Tông.
Hai người cuối cùng bận quần áo và trang sức màu đen, là người Huyền Minh Tông.
- Từ khi được Giang công tử khám và chữa bệnh, Hoàng Nhi cảm thấy hiện tại đã tốt hơn rất nhiều. Mỗi ngày khảy《 Tiên Lại Diệu Âm 》, chỉ cảm thấy nhân sinh mỹ hảo, không còn lo lắng nữa.
- Như thế ta liền yên tâm. Chỉ hy vọng, Thuấn lão có thể nhanh chóng tìm được An Hồn Mộc, vĩnh tuyệt hậu hoạn.
Trong khoảng thời gian Giang Trần cùng Hoàng Nhi ở chung, đối với thiếu nữ tao nhã, tâm địa thiện lương này, cũng là rất thưởng thức. Chỉ cảm thấy nhân vật như Tinh Linh nhân gian kia, không nên bị bệnh hiểm nghèo tra tấn.
Hoàng Nhi nhẹ nhàng gật đầu, chỉ là trong lòng nàng, lại thầm nghĩ:
- Tìm được An Hồn Mộc, ta giải trừ Bách Thế Đồng Tâm Chú, liền phải về cố thổ. Loại sinh hoạt kia, thật sự tốt hơn hiện tại sao?
Trong nội tâm Hoàng Nhi nổi lên từng tia rung động, lâm vào trong mâu thuẫn nhàn nhạt.
Những năm này, Hoàng Nhi và Thuấn lão vân du thế giới, thời gian trôi qua cực kỳ đơn giản, cơ hồ có thể coi là buồn tẻ vô vị.
Nhưng như vậy, Hoàng Nhi lại cảm thấy sống rất vui vẻ. Ít nhất, không cần mỗi ngày phải lục đục với nhau.
Tuy tuổi nàng không lớn lắm, nhưng vừa ra đời, hoàn cảnh cuộc sống của nàng, cơ hồ là tràn đầy lục đục với nhau, tràn đầy các loại tranh đấu điên cuồng.
Từ nhỏ đến lớn, nàng cảm giác rất chán ghét.
Từ khi ở Bất Diệt Linh Sơn, Thuấn lão mang nàng từ chỗ tối đi về chỗ sáng, để nàng chính thức tiếp xúc với Giang Trần.
Không thể không nói, từ đó về sau, trạng thái sinh hoạt cùng tâm lý của Hoàng Nhi, xuất hiện cải biến thật lớn, cũng làm cho tâm cảnh của nàng, đã trải qua rất nhiều biến hóa.
Câu Ngọc hào phóng nhiệt tình, dám yêu dám hận; Giang Trần quang minh lỗi lạc, khí độ bất phàm; Còn có bọn người Tiết Đồng, đều trung thành và tận tâm với Giang Trần, mỗi người, tính cách tươi sáng rõ nét, không có nhiều tâm địa gian giảo như vậy.
Ở chung với những người này, tâm tính của Hoàng Nhi hoàn toàn buông ra, không cần bất luận đề phòng gì.
Loại cuộc sống này, đơn giản, vui sướng,... Mỗi ngày đều tràn đầy ánh mặt trời.
Bất tri bất giác, Hoàng Nhi liền thích loại cuộc sống này, thích những người sớm chiều ở chung, thích loại thời gian đơn giản như vậy.
Mà Bách Thế Đồng Tâm Chú ở trên người nàng, cũng bởi vì Giang Trần ra tay, mà bị khắc chế tạm thời, làm cho nàng cơ hồ quên hết thảy phiền não.
Nếu như loại thời gian này có thể vĩnh hằng, nàng hi vọng vĩnh viễn không cần cải biến.
Cho nên, khi Giang Trần nói đến An Hồn Mộc, nói đến giải trừ Bách Thế Đồng Tâm Chú, trong nội tâm Hoàng Nhi chẳng những không có cuồng hỉ, ngược lại có một ít thất lạc nhàn nhạt.
Nội tâm của nàng thậm chí hi vọng, ngày đó tốt nhất vĩnh viễn không tới. Nàng đã quen sinh hoạt bình thản hiện tại rồi.
Ba ngày sau, Giang Trần an bài tốt tất cả sự tình, cố ý đi Đan Trì biệt viện, hướng Đan Trì Thánh giả nói một tiếng, liền cùng Mộc Cao Kỳ kết bạn đi ra Đan Càn Cung.
Mỗi ngày đều có rất nhiều đệ tử ra ra vào vào Đan Hà Cốc, Giang Trần và Mộc Cao Kỳ đều không tính thiên tài cao cấp nhất của Đan Hà Cốc, nên nhất cử nhất động của bọn hắn, là không có khả năng khiến cho bao nhiêu chú ý.
Ra tông môn, Giang Trần triệu hoán Kim Dực Kiếm Điểu đến.
Mộc Cao Kỳ cũng có tọa kỵ của mình, nhưng so với Kiếm Điểu tiến giai của Giang Trần, tốc độ là xa xa không kịp.
Nhìn thấy Kim Dực Kiếm Điểu của Giang Trần, Mộc Cao Kỳ cũng không ngừng hâm mộ.
Giang Trần cũng rất hào phóng, trực tiếp đưa cho Mộc Cao Kỳ một con:
- Cao Kỳ đạo hữu, Kim Dực Kiếm Điểu này, khẩu vị rất cao, ngươi có nhiều đan dược, cho nó ăn no, nó tiến giai sẽ nhanh hơn.
Mộc Cao Kỳ liên tục gật đầu:
- Đó là tự nhiên, đó là tự nhiên.
Mặc dù cưỡi Kim Dực Kiếm Điểu, cũng phải bỏ ra bốn ngày, mới tới ngoài một mảnh Đại Sơn.
Sơn mạch này núi non trùng điệp, sương mù bao phủ, cưỡi Kim Dực Kiếm Điểu, hiển nhiên là không cách nào xâm nhập.
Nhảy xuống dưới đất, Mộc Cao Kỳ dặn dò:
- Giang Trần huynh, đây là Thanh Minh Sơn. Ở đây có rất nhiều Yêu thú, còn có các loại trùng xà, các loại sinh vật cổ quái khủng bố, thậm chí ngay cả cây mây, hoa dại cũng có thể tạo thành uy hiếp trí mạng. Ở chỗ này hành tẩu, nhất định phải coi chừng.
Giang Trần gật đầu:
- Ngươi và những người khác ước định gặp mặt ở nơi nào?
- Tiến vào Thanh Minh Sơn, chúng ta có địa điểm ước định. Đúng rồi, Giang Trần huynh, lúc bọn hắn hỏi, ngươi không nên bạo lộ tên thật. Tùy tiện lấy một cái tên là tốt rồi.
Mộc Cao Kỳ rất cẩn thận, không ngừng dặn dò Giang Trần, nói với hắn một ít chi tiết.
Giang Trần tự nhiên không có ý kiến, dù sao hắn là hướng về phía Mộc Linh tuyền đến, những điều này chỉ là việc nhỏ, Mộc Cao Kỳ nói như thế nào, hắn liền làm như thế đó. Chỉ cần không vượt qua điểm mấu chốt của hắn là được.
Giang Trần một đường mở ra Thiên Mục Thần Đồng, Thất Khiếu Thông Linh, cẩn thận từng li từng tí.
Tuy gặp không ít khảo nghiệm, nhưng bởi vì Giang Trần sớm đề phòng, nên không có tạo thành uy hiếp gì.
Ước chừng qua một giờ, Mộc Cao Kỳ mang Giang Trần đi tới một mảnh Thạch Lâm.
Phiến Thạch Lâm này, khắp nơi đều là các loại Cự Thạch kỳ quái, có dựng đứng, có đang nằm, có nghiêng nghiêng,... Cho người cảm giác trùng kích rất mạnh.
- Chính là chỗ này.
Mộc Cao Kỳ nhìn chung quanh một lần, tự nhủ.
- Tựa hồ chúng ta đến sớm nhất a.
Giang Trần cười nhạt một tiếng, lại không có phản bác cái gì. Trên thực tế, Thất Khiếu Thông Linh của hắn, đã cảm ứng được ba nhóm người, đều giấu ở chỗ tối trong Thạch Lâm.
Nhìn thấy là Mộc Cao Kỳ, những người này đều từ trong chỗ tối đi ra.
Ba nhóm người, mỗi một nhóm đều là hai người. Xem ra, bọn hắn tầm đó có ước định, chỉ có thể mang một giúp đỡ. Ở phương diện này, ngược lại không ai lỡ hẹn.
Mộc Cao Kỳ thấy ba nhóm người từ chỗ tối đi ra, thoáng cái có chút câu nệ.
- Ta còn tưởng rằng tới sớm nhất, không nghĩ tới các ngươi còn sớm hơn.
Mộc Cao Kỳ lắp bắp mở miệng nói.
- Cao Kỳ, lần này đan dược của tất cả mọi người do ngươi bao. Đều mang đủ chứ?
Trong một nhóm người, một thanh niên bận bào màu vàng, mang trường kiếm, lộ ra thập phần lăng lệ ác liệt.
- Mang đủ, đều mang theo.
Mộc Cao Kỳ cười ha hả nói.
- Vị này là?
Võ Giả áo bào màu vàng kia đánh giá Giang Trần.
Mộc Cao Kỳ vội nói:
- Đây là đồng môn của Đan Càn Cung ta, ta luyện chế đan dược, hắn cũng ra không ít lực. Cho nên, ta mới mang hắn đến.
Giang Trần thấy ngữ khí của Mộc Cao Kỳ rất khiêm tốn, nhìn ra được, Mộc Cao Kỳ mới Nguyên cảnh nhất trọng, ở trong nhóm người này, địa vị là thấp nhất.
Nếu không phải mọi người muốn dùng đan dược của hắn, chỉ sợ Mộc Cao Kỳ ngay cả tư cách tham dự cũng không có.
Giang Trần âm thầm lưu ý nhóm người này, hai người áo bào màu vàng kia, hẳn là đệ tử Thánh Kiếm Cung.
Còn có hai người, bận trường bào, thêu hình dạng Nhật Nguyệt Tinh, hẳn là đệ tử Tam Tinh Tông.
Hai người cuối cùng bận quần áo và trang sức màu đen, là người Huyền Minh Tông.