Độc Tôn Tam Giới
Chương 748: Cuộc chiến Địa Thánh, Địa Dũng Kim Liên 2
Đừng nói top 30, coi như là Top 10, Top 5, cũng không phải thứ tự Giang Trần muốn.
Giang Trần muốn, vĩnh viễn là vị trí cao nhất. Ở Thần Uyên Đại Lục, nếu không leo lên đỉnh phong nhất, vậy đối với Giang Trần hắn mà nói, là đại biểu cho không có thành công.
Thiên Đế chi tử, trăm vạn năm kiếp trước, ưu thế như vậy, nếu như ở một vị diện cũng không thể đi đến đỉnh phong, với hắn mà nói, là thất bại rõ đầu rõ đuôi.
Đang khi nói chuyện, thế cục trong tràng đột nhiên thay đổi.
Ầm ầm một tiếng vang thật lớn.
Huyền Châm và Hoa Thiên Lý đã oanh hơn mười chưởng, thân ảnh chợt phân chợt hợp, Huyền Châm lùi lại hơn mười bước, thân ảnh của Hoa Thiên Lý lắc lư, cũng lui vài chục bước.
Huyền Châm che ngực, sắc mặt trắng bệch, khổ thán một tiếng:
- Cung chủ, thuộc hạ vô năng.
Tuy Hoa Thiên Lý thắng trận chiến này, nhưng rất cố hết sức.
- Phong đại nhân, thuộc hạ may mắn không làm nhục mệnh.
Hoa Thiên Lý hướng Phong Bắc Đẩu chắp tay, lui về đằng sau, bỗng nhiên, Hoa Thiên Lý và Huyền Châm đồng thời há miệng, phun ra một búng máu tươi.
Hai người chiến đến cuối cùng, tuy Hoa Thiên Lý thắng thảm, nhưng phải bỏ ra một cái giá lớn.
Phong Bắc Đẩu khẽ gật đầu, nhưng trong nội tâm lại xấu hổ không thôi.
Ở một khắc này, hắn thậm chí hi vọng Hoa Thiên Lý thua. Bởi vậy, hắn sẽ không cần xuất chiến.
Mặc dù trở lại Cửu Dương Thiên Tông, cũng có thể đẩy trách nhiệm cho Hoa Thiên Lý và Truy Dương lão quái.
Thế nhưng mà, Hoa Thiên Lý thắng, chẳng khác nào Phong Bắc Đẩu hắn phải xuất chiến rồi.
Mà Phong Bắc Đẩu ở trên khí thế, sớm đã bị Đan Trì chiếm cứ thượng phong. Hoa Thiên Lý và Huyền Châm chiến, thời gian rất lâu, Phong Bắc Đẩu cũng một mực điều chỉnh tâm tính.
Nhưng mà vết rách trong nội tâm kia, lại thủy chung không cách nào đền bù.
Hắn biết rõ, chỉ cần vết rách này không khỏi hẳn, cùng Đan Trì chiến một trận, cơ hội Phong Bắc Đẩu hắn thắng là phi thường xa vời.
Đan Trì hiển nhiên không có ý định cho Phong Bắc Đẩu bất cứ cơ hội nào, hào sảng cười cười:
- Phong sứ giả, xem ra, trận chiến giữa ta và ngươi, cuối cùng là không thể tránh né a. Một trận chiến này, là Cửu Dương Thiên Tông ngươi nhập chủ liên minh 16 nước, hay là Đan Càn Cung ta cùng Bảo Thụ Tông thành công kết minh, hết thảy do người thắng trận chiến này định đoạt.
Đan Trì hào khí can vân, đàm tiếu tà tà, thúc dục khí thế toàn thân, sau lưng nhấc lên kim quang vạn trượng, xông thẳng lên trời, ở dưới chân hắn, từng bước một, vậy mà không ngừng toát ra khí lưu Thánh đạo Kim Liên.
- Địa Dũng Kim Liên.
- Địa Dũng Kim Liên, không hổ là cường giả Địa Thánh.
Đỉnh đầu tam hoa, chính là Nhân Thánh; Địa Dũng Kim Liên, là tiêu chí độc nhất vô nhị của cường giả Địa Thánh.
Rồi đột nhiên, Đan Trì nắm lấy khí lưu kim sắc, thân thể hóa thành một đạo lưu quang, bay thẳng lên trời.
- Phong Bắc Đẩu, tuy ta và ngươi không phải Thiên Thánh, nhưng tu vi đến cấp bậc này, đã có thể lăng không phi hành. Trận chiến này, địa bàn của Bảo Thụ Tông quá nhỏ, chỉ sợ không chịu được giày vò, không bằng ta và ngươi lên không chiến một trận, có dám không?
Cường giả Thánh đạo, có thể dựa vào thần thông bản thân, ngự không phi hành.
Đương nhiên, đến Thiên Thánh, là như mọc cánh, có thể tùy ý bay lượn.
Phong Bắc Đẩu và Đan Trì, tuy đều là Địa Thánh, nhưng cũng có năng lực ngự không. Tuy không có khả năng tiêu diêu tự tại như Thiên Thánh, nhưng dựa vào một ít thần thông ngự không, trên cơ bản cũng có thể thuận lợi phi hành.
Đan Trì đưa ra yêu cầu không trung tác chiến, làm cho tất cả mọi người đều chấn động.
Không trung tác chiến, không phải là không có. Nhưng mà, trên cơ bản đều là cưỡi tọa kỵ, mới có thể hoàn thành không trung tác chiến.
Chiến đấu lăng không hư độ, ngự không phi hành chính thức, lại phi thường hiếm thấy.
Liên minh 16 nước, càng không thể nào xem tới được.
Giang Trần nhìn Đan Trì ngự không mà đi, lưu quang kim sắc phóng lên trời, trong lúc nhất thời cảm xúc bành trướng, nhiệt huyết dâng lên.
- Cường giả Thánh đạo, có thể ngự không phi hành. Xem ra, ta cách một bước này, còn có đường rất dài phải đi.
Giang Trần cảm thán, đối với cảnh giới Thánh đạo tràn đầy chờ mong.
Chiến đấu cấp bậc Địa Thánh, hoàn toàn vượt khỏi tưởng tượng của mọi người. Chỉ là, hai người càng đánh càng xa, càng đánh càng cao, không bao lâu, hai thân ảnh đã biến thành hai chấm đen, chậm rãi biến mất trong Thương Khung vô tận.
Một màn này, làm cho những người đang xem cuộc chiến kia, cả đám đều vạn phần phiền muộn.
Nhất là những đệ tử tuổi trẻ, muốn triệu tập tọa kỵ, đi theo xem cuộc chiến.
Nhưng đều bị cự đầu tông môn nhao nhao ngăn trở.
- Lão Đại, không phải ngươi có Kim Dực Kiếm Điểu sao? Đi, chúng ta cùng đi xem xem?
Thang Hồng đi tới, trong mắt mạo hiểm tinh quang, hiển nhiên là muốn nhìn cường giả Địa Thánh chiến đấu.
Nhưng Giang Trần lại cười khoan thai, nhẹ nhàng lắc đầu.
Ngộ tính của hắn, hoàn toàn không thua những cự đầu Vạn Tượng Cương Vực kia. Tự nhiên minh bạch, Đan Trì cung chủ và Phong Bắc Đẩu sứ giả, đã tạo thành một loại ăn ý.
Trận chiến này, mặc kệ thắng bại, đều liên quan đến tôn nghiêm của cường giả Địa Thánh.
Cho nên, mặc kệ ai thắng ai thua, đều không muốn bị người phía dưới chứng kiến.
Chính bởi vì vậy, hai người càng đánh càng xa, thẳng đến biến mất.
Hiển nhiên, bọn họ là muốn một hoàn cảnh tuyệt đối không bị quấy rầy, thỏa thích phát huy, thỏa thích giao chiến.
Lúc này, nếu như ai không có mắt đi xem cuộc chiến, tuyệt đối sẽ đắc tội cả song phương.
Những cự đầu Vạn Tượng Cương Vực kia, cả đám đều giảo hoạt như quỷ, tự nhiên biết rõ, cho nên ngăn thủ hạ đệ tử muốn bay lên xem cuộc chiến.
- Ha ha, Thang Hồng, ngộ tính của ngươi cũng cao, nhưng cuối cùng còn không bằng Giang Trần. Đan Trì cung chủ và Phong sứ giả kia, là không muốn ngoại giới quấy nhiễu, trận chiến này, ai đi xem cuộc chiến, người đó sẽ đắc tội cả hai cường giả.
Thiên Diệp lão tổ đi tới, ân cần khuyên bảo.
Thang Hồng có chút suy nghĩ, liền cười toe toét, nhìn qua Thương Khung vô tận, thở dài:
- Lúc nào, Thang Hồng ta mới có thể cường đại như bọn hắn?
Giang Trần cười cười:
- Hết thảy đều có khả năng.
Bên Vạn Tượng Cương Vực kia, rất nhiều người đều đang nghị luận trận chiến nhìn không tới này.
Trên cơ bản, mọi người vẫn coi trọng Đan Trì.
Cường giả giao chiến, không có bao nhiêu mê hoặc. Khí thế ai mạnh hơn, thường thường sẽ nắm giữ quyền chủ động. Một khi nắm giữ quyền chủ động, thắng bại liền dễ dàng dự đoán rồi.
Tuy Phong Bắc Đẩu đến từ Thiên Tông, nhưng dù sao Thiên Tông cũng là đại tông môn, tuy địa vị của Phong Bắc Đẩu ở Thiên Tông rất cao, nhưng không phải tồn tại cao cấp nhất.
Cấp bậc như hắn, Thiên Tông có không ít. Cho nên, dù Phong Bắc Đẩu nhận được Thiên Tông truyền thừa, nhưng chiếm cứ tài nguyên, cũng sẽ không nhiều đến tình trạng khoa trương.
Đan Trì thì không giống, hắn là cung chủ Đan Càn Cung, là người nắm giữ quyền nói chuyện lớn nhất Đan Càn Cung.
Cho nên, hết thảy tài nguyên của Đan Càn Cung, phân phối làm sao, trên cơ bản do hắn định đoạt.
Có thể nói, tài nguyên tối ưu chất của Đan Càn Cung, đều ưu tiên phân phối cho Đan Trì.
Giang Trần muốn, vĩnh viễn là vị trí cao nhất. Ở Thần Uyên Đại Lục, nếu không leo lên đỉnh phong nhất, vậy đối với Giang Trần hắn mà nói, là đại biểu cho không có thành công.
Thiên Đế chi tử, trăm vạn năm kiếp trước, ưu thế như vậy, nếu như ở một vị diện cũng không thể đi đến đỉnh phong, với hắn mà nói, là thất bại rõ đầu rõ đuôi.
Đang khi nói chuyện, thế cục trong tràng đột nhiên thay đổi.
Ầm ầm một tiếng vang thật lớn.
Huyền Châm và Hoa Thiên Lý đã oanh hơn mười chưởng, thân ảnh chợt phân chợt hợp, Huyền Châm lùi lại hơn mười bước, thân ảnh của Hoa Thiên Lý lắc lư, cũng lui vài chục bước.
Huyền Châm che ngực, sắc mặt trắng bệch, khổ thán một tiếng:
- Cung chủ, thuộc hạ vô năng.
Tuy Hoa Thiên Lý thắng trận chiến này, nhưng rất cố hết sức.
- Phong đại nhân, thuộc hạ may mắn không làm nhục mệnh.
Hoa Thiên Lý hướng Phong Bắc Đẩu chắp tay, lui về đằng sau, bỗng nhiên, Hoa Thiên Lý và Huyền Châm đồng thời há miệng, phun ra một búng máu tươi.
Hai người chiến đến cuối cùng, tuy Hoa Thiên Lý thắng thảm, nhưng phải bỏ ra một cái giá lớn.
Phong Bắc Đẩu khẽ gật đầu, nhưng trong nội tâm lại xấu hổ không thôi.
Ở một khắc này, hắn thậm chí hi vọng Hoa Thiên Lý thua. Bởi vậy, hắn sẽ không cần xuất chiến.
Mặc dù trở lại Cửu Dương Thiên Tông, cũng có thể đẩy trách nhiệm cho Hoa Thiên Lý và Truy Dương lão quái.
Thế nhưng mà, Hoa Thiên Lý thắng, chẳng khác nào Phong Bắc Đẩu hắn phải xuất chiến rồi.
Mà Phong Bắc Đẩu ở trên khí thế, sớm đã bị Đan Trì chiếm cứ thượng phong. Hoa Thiên Lý và Huyền Châm chiến, thời gian rất lâu, Phong Bắc Đẩu cũng một mực điều chỉnh tâm tính.
Nhưng mà vết rách trong nội tâm kia, lại thủy chung không cách nào đền bù.
Hắn biết rõ, chỉ cần vết rách này không khỏi hẳn, cùng Đan Trì chiến một trận, cơ hội Phong Bắc Đẩu hắn thắng là phi thường xa vời.
Đan Trì hiển nhiên không có ý định cho Phong Bắc Đẩu bất cứ cơ hội nào, hào sảng cười cười:
- Phong sứ giả, xem ra, trận chiến giữa ta và ngươi, cuối cùng là không thể tránh né a. Một trận chiến này, là Cửu Dương Thiên Tông ngươi nhập chủ liên minh 16 nước, hay là Đan Càn Cung ta cùng Bảo Thụ Tông thành công kết minh, hết thảy do người thắng trận chiến này định đoạt.
Đan Trì hào khí can vân, đàm tiếu tà tà, thúc dục khí thế toàn thân, sau lưng nhấc lên kim quang vạn trượng, xông thẳng lên trời, ở dưới chân hắn, từng bước một, vậy mà không ngừng toát ra khí lưu Thánh đạo Kim Liên.
- Địa Dũng Kim Liên.
- Địa Dũng Kim Liên, không hổ là cường giả Địa Thánh.
Đỉnh đầu tam hoa, chính là Nhân Thánh; Địa Dũng Kim Liên, là tiêu chí độc nhất vô nhị của cường giả Địa Thánh.
Rồi đột nhiên, Đan Trì nắm lấy khí lưu kim sắc, thân thể hóa thành một đạo lưu quang, bay thẳng lên trời.
- Phong Bắc Đẩu, tuy ta và ngươi không phải Thiên Thánh, nhưng tu vi đến cấp bậc này, đã có thể lăng không phi hành. Trận chiến này, địa bàn của Bảo Thụ Tông quá nhỏ, chỉ sợ không chịu được giày vò, không bằng ta và ngươi lên không chiến một trận, có dám không?
Cường giả Thánh đạo, có thể dựa vào thần thông bản thân, ngự không phi hành.
Đương nhiên, đến Thiên Thánh, là như mọc cánh, có thể tùy ý bay lượn.
Phong Bắc Đẩu và Đan Trì, tuy đều là Địa Thánh, nhưng cũng có năng lực ngự không. Tuy không có khả năng tiêu diêu tự tại như Thiên Thánh, nhưng dựa vào một ít thần thông ngự không, trên cơ bản cũng có thể thuận lợi phi hành.
Đan Trì đưa ra yêu cầu không trung tác chiến, làm cho tất cả mọi người đều chấn động.
Không trung tác chiến, không phải là không có. Nhưng mà, trên cơ bản đều là cưỡi tọa kỵ, mới có thể hoàn thành không trung tác chiến.
Chiến đấu lăng không hư độ, ngự không phi hành chính thức, lại phi thường hiếm thấy.
Liên minh 16 nước, càng không thể nào xem tới được.
Giang Trần nhìn Đan Trì ngự không mà đi, lưu quang kim sắc phóng lên trời, trong lúc nhất thời cảm xúc bành trướng, nhiệt huyết dâng lên.
- Cường giả Thánh đạo, có thể ngự không phi hành. Xem ra, ta cách một bước này, còn có đường rất dài phải đi.
Giang Trần cảm thán, đối với cảnh giới Thánh đạo tràn đầy chờ mong.
Chiến đấu cấp bậc Địa Thánh, hoàn toàn vượt khỏi tưởng tượng của mọi người. Chỉ là, hai người càng đánh càng xa, càng đánh càng cao, không bao lâu, hai thân ảnh đã biến thành hai chấm đen, chậm rãi biến mất trong Thương Khung vô tận.
Một màn này, làm cho những người đang xem cuộc chiến kia, cả đám đều vạn phần phiền muộn.
Nhất là những đệ tử tuổi trẻ, muốn triệu tập tọa kỵ, đi theo xem cuộc chiến.
Nhưng đều bị cự đầu tông môn nhao nhao ngăn trở.
- Lão Đại, không phải ngươi có Kim Dực Kiếm Điểu sao? Đi, chúng ta cùng đi xem xem?
Thang Hồng đi tới, trong mắt mạo hiểm tinh quang, hiển nhiên là muốn nhìn cường giả Địa Thánh chiến đấu.
Nhưng Giang Trần lại cười khoan thai, nhẹ nhàng lắc đầu.
Ngộ tính của hắn, hoàn toàn không thua những cự đầu Vạn Tượng Cương Vực kia. Tự nhiên minh bạch, Đan Trì cung chủ và Phong Bắc Đẩu sứ giả, đã tạo thành một loại ăn ý.
Trận chiến này, mặc kệ thắng bại, đều liên quan đến tôn nghiêm của cường giả Địa Thánh.
Cho nên, mặc kệ ai thắng ai thua, đều không muốn bị người phía dưới chứng kiến.
Chính bởi vì vậy, hai người càng đánh càng xa, thẳng đến biến mất.
Hiển nhiên, bọn họ là muốn một hoàn cảnh tuyệt đối không bị quấy rầy, thỏa thích phát huy, thỏa thích giao chiến.
Lúc này, nếu như ai không có mắt đi xem cuộc chiến, tuyệt đối sẽ đắc tội cả song phương.
Những cự đầu Vạn Tượng Cương Vực kia, cả đám đều giảo hoạt như quỷ, tự nhiên biết rõ, cho nên ngăn thủ hạ đệ tử muốn bay lên xem cuộc chiến.
- Ha ha, Thang Hồng, ngộ tính của ngươi cũng cao, nhưng cuối cùng còn không bằng Giang Trần. Đan Trì cung chủ và Phong sứ giả kia, là không muốn ngoại giới quấy nhiễu, trận chiến này, ai đi xem cuộc chiến, người đó sẽ đắc tội cả hai cường giả.
Thiên Diệp lão tổ đi tới, ân cần khuyên bảo.
Thang Hồng có chút suy nghĩ, liền cười toe toét, nhìn qua Thương Khung vô tận, thở dài:
- Lúc nào, Thang Hồng ta mới có thể cường đại như bọn hắn?
Giang Trần cười cười:
- Hết thảy đều có khả năng.
Bên Vạn Tượng Cương Vực kia, rất nhiều người đều đang nghị luận trận chiến nhìn không tới này.
Trên cơ bản, mọi người vẫn coi trọng Đan Trì.
Cường giả giao chiến, không có bao nhiêu mê hoặc. Khí thế ai mạnh hơn, thường thường sẽ nắm giữ quyền chủ động. Một khi nắm giữ quyền chủ động, thắng bại liền dễ dàng dự đoán rồi.
Tuy Phong Bắc Đẩu đến từ Thiên Tông, nhưng dù sao Thiên Tông cũng là đại tông môn, tuy địa vị của Phong Bắc Đẩu ở Thiên Tông rất cao, nhưng không phải tồn tại cao cấp nhất.
Cấp bậc như hắn, Thiên Tông có không ít. Cho nên, dù Phong Bắc Đẩu nhận được Thiên Tông truyền thừa, nhưng chiếm cứ tài nguyên, cũng sẽ không nhiều đến tình trạng khoa trương.
Đan Trì thì không giống, hắn là cung chủ Đan Càn Cung, là người nắm giữ quyền nói chuyện lớn nhất Đan Càn Cung.
Cho nên, hết thảy tài nguyên của Đan Càn Cung, phân phối làm sao, trên cơ bản do hắn định đoạt.
Có thể nói, tài nguyên tối ưu chất của Đan Càn Cung, đều ưu tiên phân phối cho Đan Trì.