Độc Tôn Tam Giới
Chương 746: Diệt Truy Dương, chấn Phong Bắc Đấu 2
Thất đến cửu trọng là Thiên Thánh. Thiên Thánh đột phá, càng thêm khoa trương, sẽ xuất hiện Thiên Nữ Tán Hoa, Thiên Hoa Loạn Trụy, mùi thơm ngàn dặm, Thiên Địa dị tượng.
Đan Trì ở mười năm trước, liền đột phá Địa Thánh. Lấy niên kỷ của hắn, Vạn Tượng Cương Vực gần ngàn năm đến nay, là ghi chép trẻ tuổi nhất đột phá Địa Thánh.
Mười năm này, hắn ở Thánh đạo tứ trọng một mực không có đột phá.
Thẳng đến một thời gian ngắn trước, Thuấn lão vân du đến Đan Càn Cung, dừng lại bảy ngày, truyền thụ cho Đan Trì không ít đồ vật, cũng nói với Đan Trì, chú ý Giang Trần ở Bảo Thụ Tông.
Cũng dặn dò Đan Trì, lưu ý An Hồn Mộc.
Bảy ngày này, Thuấn lão căn cứ tu vi đặc điểm của Đan Trì, truyền thụ cho hắn một ít thần thông, cũng chỉ điểm tu vi của hắn, giúp hắn đột phá Thánh đạo tứ trọng, tấn chức Thánh đạo ngũ trọng.
Đạt được Thuấn lão chỉ điểm, tu vi võ đạo của Đan Trì, thoáng cái bước vào một giai đoạn mới. Thuấn lão chỉ điểm bảy ngày, đã dẫn hắn vào một thế giới võ đạo hoàn toàn mới.
Cái này để cho tầm mắt của Đan Trì, thoáng cái đã nhận được tăng lên thực chất, tin tưởng càng phóng đại.
Cho nên, giờ phút này, mặc dù mặt đối Thập cấp Tuần Sát Sứ của Thiên Tông, Đan Trì cũng không có yếu thế trên tâm lý, ngược lại chủ động khởi xướng khiêu chiến.
Hơn nữa Giang Trần đại thắng, cũng là một loại ưu thế tâm lý.
Làm cho Đan Trì ở trên tâm lý càng có ưu thế.
Tên Cửu cấp Tam Tinh Tuần Sát Sứ kia, lập tức phát giác được thế cục vi diệu, hừ nhẹ một tiếng, tiến lên phía trước nói:
- Từ xưa đến nay binh đối binh, tướng đối tướng. Hoa mỗ chính là Cửu Dương Thiên Tông Cửu cấp Tuần Sát Sứ, nguyện ý hướng cường giả Đan Càn Cung ngoại trừ Đan Trì cung chủ chiến một ván.
Người này vừa xuất mã, lập tức đánh vỡ thế cục vi diệu của hiện trường.
Hiển nhiên, Cửu cấp Tuần Sát Sứ họ Hoa này cũng biết, khí thế đại thắng của Giang Trần, làm cho Phong Bắc Đấu đối mặt Đan Trì cùng cấp bậc đã không có tín niệm tất thắng.
Loại thế cục vi diệu này, phải do hắn ra mặt đánh vỡ.
Hắn rất tự tin, ngoại trừ Đan Trì ra, bất luận người nào của Đan Càn Cung, hắn đều có nắm chắc thủ thắng.
Chỉ cần hắn thắng, cục diện sẽ hòa nhau. Nói như vậy, ưu thế tâm lý sẽ trở lại bên Cửu Dương Thiên Tông, đến lúc đó Phong Bắc Đấu xuất chiến, liền không tồn tại hoàn cảnh xấu trên tâm lý rồi.
Trong nội tâm Phong Bắc Đấu vui vẻ, đối với bọn thủ hạ hiểu chuyện rất thưởng thức, cười ha ha:
- Hoa Thiên Sơn, Cửu cấp Tuần Sát Sứ, chính là hãn tướng đắc lực nhất của Phong mỗ. Đan Trì, trừ ngươi ra, nếu Đan Càn Cung có người hơn hắn, lúc này, Cửu Dương Thiên Tông ta nguyện đánh bạc chịu thua.
Phong Bắc Đấu mỉm cười, lập tức kéo mình từ trong cục diện khó xử ra.
Đan Trì lộ ra một tia mỉm cười trào phúng, ánh mắt sâu xa, như có thâm ý mà nhìn chằm chằm vào Phong Bắc Đấu, bỗng nhiên lộ ra nụ cười cổ quái, mỉm cười nói:
- Phong sứ giả, lâm chiến trở ra, lại phái thủ hạ xuất chiến, cái này có phải nói cho mọi người biết, vừa rồi, ngươi sinh lòng sợ hãi hay không? Đường đường Thiên Tông sứ giả, vậy mà phòng thủ không chiến, truyền đi, sợ là đối với thanh danh của Thiên Tông có tổn hại a.
Phong Bắc Đấu ngươi muốn thông qua thủ hạ xuất chiến trước, tránh đi danh tiếng? Cái này là tránh chiến.
Đan Trì lại hết lần này tới lần khác muốn vạch trần Phong Bắc Đấu, để cho hắn tránh cũng không thể tránh.
Quả nhiên, sắc mặt của Phong Bắc Đấu phát lạnh:
- Tránh chiến? Đan Trì, ngươi không khỏi quá đề cao mình rồi. Chờ Đan Càn Cung ngươi qua cửa ải của Hoa Thiên Sơn, lại tới khiêu chiến ta cũng không muộn.
- Ha ha, lời này của Phong sứ giả có phải lừa mình dối người hay không? Nếu Đan Càn Cung ta qua cửa ải của Hoa Thiên Sơn, Cửu Dương Thiên Tông ngươi còn có tư cách tái chiến sao? Phong sứ giả, ngươi né tránh như vậy, không dám nhìn thẳng nội tâm sợ hãi a. Mặc dù có trận thứ ba, ngươi cũng không có nửa phần thắng.
Đan Trì không ngừng tăng cường ám chỉ, bức Phong Bắc Đấu đến vực sâu.
Không thể không nói, hắn công phá tâm lý như vậy, dùng thập phần tốt. Phong Bắc Đấu bị hắn nói, liền bị đẩy vào hoàn cảnh xấu hổ.
Mặc dù là tất cả cự đầu của Vạn Tượng Cương Vực, cũng đều cảm thấy, ở trên khí thế, Phong Bắc Đấu đã bị Đan Trì áp chế.
Đường đường Cửu Dương Thiên Tông Thập cấp Tuần Sát Sứ, vậy mà ở trên khí thế bị áp chế, làm cho thiên bình thắng bại trong nội tâm mọi người, bất tri bất giác thiên hướng Đan Trì.
Đan Trì cười tiêu sái, quay đầu nói với Huyền Châm phó tông chủ:
- Huyền Châm, trận chiến này, nếu thắng, cố nhiên là tốt; Nếu thất bại, cũng không sao.
Huyền Châm khẽ gật đầu, Đan Trì đã nói như vậy rồi, hắn càng không có tâm lý áp lực gì, chỉ cần toàn lực đánh cược một lần là được.
Hoa Thiên Sơn kia chính là Thánh đạo nhị trọng đỉnh phong, tiếp cận tam trọng.
Cộng thêm Cửu Dương Thiên Tông truyền thừa, là hết sức kinh người. Chiến đấu mở màn, Huyền Châm trên cơ bản là ở vào thủ thế.
Cũng may, Huyền Châm có thể ở Đan Càn Cung làm phó tông chủ, là tuyệt không phải hư danh nói chơi.
Tuy ở vào thủ thế, nhưng một thời ba khắc, lại không có dấu hiệu bị thua.
Mặc dù thế công của Hoa Thiên Sơn kia như nước thủy triều, nhưng phòng ngự của Huyền Châm lại như trong bông có kim, ngẫu nhiên sẽ có một ít mũi nhọn xuất hiện, đánh ra một ít phản kích sắc bén, làm cho Hoa Thiên Sơn không cách nào toàn tâm toàn ý vùi đầu vào tiến công.
Tiết tấu công thủ như vậy, làm những người ở hiện trường kia như si mê như say sưa.
Loại giao phong cấp bậc này, thoạt nhìn tựa hồ không xa hoa bằng trận chiến của Giang Trần cùng Truy Dương lão quái, nhưng cường giả Thánh đạo quyết chiến, nếu nhìn kỹ, hiển nhiên có rất nhiều ý cảnh.
Ở đây, trừ một ít cường giả Thánh đạo ra, mặc dù là Nguyên cảnh đỉnh phong, cũng chỉ có thể thấy cái hiểu cái không.
Về phần bốn đại tông môn của liên minh 16 nước, trên cơ bản là xem náo nhiệt, chỉ biết chiến đấu này phi thường kinh người, nhưng cụ thể tinh diệu ra sao, bọn họ lại hoàn toàn không biết gì cả.
Ngoại trừ Giang Trần.
Giang Trần ngưng thần xem cuộc chiến, mắt sáng như đuốc, cực kỳ chăm chú, không bỏ qua một chi tiết nhỏ.
Vốn, lấy trí nhớ kiếp trước của hắn, đã để cho hắn tài trí hơn người. Hơn nữa tu luyện Thiên Mục Thần Đồng cùng Tà Ác Kim Nhãn, làm cho nhãn lực của hắn cũng viễn siêu thường nhân.
Bởi vậy, ngay cả chiến đấu mà bọn người Thiên Diệp lão tổ xem không hiểu, Giang Trần lại xem rõ ràng, đem tinh hoa của trận chiến này, thu hết vào mắt.
- Cường giả Thánh đạo, từng chiêu từng thức, đều có uy thế long trời lở đất. Hoặc không bị cản trở, hoặc nội liễm, công thủ tầm đó, đều có thể dẫn động Thiên Địa đại thế, chiến đấu như vậy, đổi lại Nguyên cảnh lên, chỉ sợ sẽ gánh không được một chiêu.
Giang Trần một bên xem, một bên cảm thán.
Thế giới võ đạo, chênh lệch một đại cảnh giới, xác thực có cách biệt một trời một vực.
Thời điểm Chân Khí cảnh, Tiên cảnh miểu sát hết thảy Chân Khí cảnh.
Tiến vào Tiên cảnh, Nguyên cảnh lão tổ vừa ra tràng, nghiền áp tất cả Tiên cảnh.
Đan Trì ở mười năm trước, liền đột phá Địa Thánh. Lấy niên kỷ của hắn, Vạn Tượng Cương Vực gần ngàn năm đến nay, là ghi chép trẻ tuổi nhất đột phá Địa Thánh.
Mười năm này, hắn ở Thánh đạo tứ trọng một mực không có đột phá.
Thẳng đến một thời gian ngắn trước, Thuấn lão vân du đến Đan Càn Cung, dừng lại bảy ngày, truyền thụ cho Đan Trì không ít đồ vật, cũng nói với Đan Trì, chú ý Giang Trần ở Bảo Thụ Tông.
Cũng dặn dò Đan Trì, lưu ý An Hồn Mộc.
Bảy ngày này, Thuấn lão căn cứ tu vi đặc điểm của Đan Trì, truyền thụ cho hắn một ít thần thông, cũng chỉ điểm tu vi của hắn, giúp hắn đột phá Thánh đạo tứ trọng, tấn chức Thánh đạo ngũ trọng.
Đạt được Thuấn lão chỉ điểm, tu vi võ đạo của Đan Trì, thoáng cái bước vào một giai đoạn mới. Thuấn lão chỉ điểm bảy ngày, đã dẫn hắn vào một thế giới võ đạo hoàn toàn mới.
Cái này để cho tầm mắt của Đan Trì, thoáng cái đã nhận được tăng lên thực chất, tin tưởng càng phóng đại.
Cho nên, giờ phút này, mặc dù mặt đối Thập cấp Tuần Sát Sứ của Thiên Tông, Đan Trì cũng không có yếu thế trên tâm lý, ngược lại chủ động khởi xướng khiêu chiến.
Hơn nữa Giang Trần đại thắng, cũng là một loại ưu thế tâm lý.
Làm cho Đan Trì ở trên tâm lý càng có ưu thế.
Tên Cửu cấp Tam Tinh Tuần Sát Sứ kia, lập tức phát giác được thế cục vi diệu, hừ nhẹ một tiếng, tiến lên phía trước nói:
- Từ xưa đến nay binh đối binh, tướng đối tướng. Hoa mỗ chính là Cửu Dương Thiên Tông Cửu cấp Tuần Sát Sứ, nguyện ý hướng cường giả Đan Càn Cung ngoại trừ Đan Trì cung chủ chiến một ván.
Người này vừa xuất mã, lập tức đánh vỡ thế cục vi diệu của hiện trường.
Hiển nhiên, Cửu cấp Tuần Sát Sứ họ Hoa này cũng biết, khí thế đại thắng của Giang Trần, làm cho Phong Bắc Đấu đối mặt Đan Trì cùng cấp bậc đã không có tín niệm tất thắng.
Loại thế cục vi diệu này, phải do hắn ra mặt đánh vỡ.
Hắn rất tự tin, ngoại trừ Đan Trì ra, bất luận người nào của Đan Càn Cung, hắn đều có nắm chắc thủ thắng.
Chỉ cần hắn thắng, cục diện sẽ hòa nhau. Nói như vậy, ưu thế tâm lý sẽ trở lại bên Cửu Dương Thiên Tông, đến lúc đó Phong Bắc Đấu xuất chiến, liền không tồn tại hoàn cảnh xấu trên tâm lý rồi.
Trong nội tâm Phong Bắc Đấu vui vẻ, đối với bọn thủ hạ hiểu chuyện rất thưởng thức, cười ha ha:
- Hoa Thiên Sơn, Cửu cấp Tuần Sát Sứ, chính là hãn tướng đắc lực nhất của Phong mỗ. Đan Trì, trừ ngươi ra, nếu Đan Càn Cung có người hơn hắn, lúc này, Cửu Dương Thiên Tông ta nguyện đánh bạc chịu thua.
Phong Bắc Đấu mỉm cười, lập tức kéo mình từ trong cục diện khó xử ra.
Đan Trì lộ ra một tia mỉm cười trào phúng, ánh mắt sâu xa, như có thâm ý mà nhìn chằm chằm vào Phong Bắc Đấu, bỗng nhiên lộ ra nụ cười cổ quái, mỉm cười nói:
- Phong sứ giả, lâm chiến trở ra, lại phái thủ hạ xuất chiến, cái này có phải nói cho mọi người biết, vừa rồi, ngươi sinh lòng sợ hãi hay không? Đường đường Thiên Tông sứ giả, vậy mà phòng thủ không chiến, truyền đi, sợ là đối với thanh danh của Thiên Tông có tổn hại a.
Phong Bắc Đấu ngươi muốn thông qua thủ hạ xuất chiến trước, tránh đi danh tiếng? Cái này là tránh chiến.
Đan Trì lại hết lần này tới lần khác muốn vạch trần Phong Bắc Đấu, để cho hắn tránh cũng không thể tránh.
Quả nhiên, sắc mặt của Phong Bắc Đấu phát lạnh:
- Tránh chiến? Đan Trì, ngươi không khỏi quá đề cao mình rồi. Chờ Đan Càn Cung ngươi qua cửa ải của Hoa Thiên Sơn, lại tới khiêu chiến ta cũng không muộn.
- Ha ha, lời này của Phong sứ giả có phải lừa mình dối người hay không? Nếu Đan Càn Cung ta qua cửa ải của Hoa Thiên Sơn, Cửu Dương Thiên Tông ngươi còn có tư cách tái chiến sao? Phong sứ giả, ngươi né tránh như vậy, không dám nhìn thẳng nội tâm sợ hãi a. Mặc dù có trận thứ ba, ngươi cũng không có nửa phần thắng.
Đan Trì không ngừng tăng cường ám chỉ, bức Phong Bắc Đấu đến vực sâu.
Không thể không nói, hắn công phá tâm lý như vậy, dùng thập phần tốt. Phong Bắc Đấu bị hắn nói, liền bị đẩy vào hoàn cảnh xấu hổ.
Mặc dù là tất cả cự đầu của Vạn Tượng Cương Vực, cũng đều cảm thấy, ở trên khí thế, Phong Bắc Đấu đã bị Đan Trì áp chế.
Đường đường Cửu Dương Thiên Tông Thập cấp Tuần Sát Sứ, vậy mà ở trên khí thế bị áp chế, làm cho thiên bình thắng bại trong nội tâm mọi người, bất tri bất giác thiên hướng Đan Trì.
Đan Trì cười tiêu sái, quay đầu nói với Huyền Châm phó tông chủ:
- Huyền Châm, trận chiến này, nếu thắng, cố nhiên là tốt; Nếu thất bại, cũng không sao.
Huyền Châm khẽ gật đầu, Đan Trì đã nói như vậy rồi, hắn càng không có tâm lý áp lực gì, chỉ cần toàn lực đánh cược một lần là được.
Hoa Thiên Sơn kia chính là Thánh đạo nhị trọng đỉnh phong, tiếp cận tam trọng.
Cộng thêm Cửu Dương Thiên Tông truyền thừa, là hết sức kinh người. Chiến đấu mở màn, Huyền Châm trên cơ bản là ở vào thủ thế.
Cũng may, Huyền Châm có thể ở Đan Càn Cung làm phó tông chủ, là tuyệt không phải hư danh nói chơi.
Tuy ở vào thủ thế, nhưng một thời ba khắc, lại không có dấu hiệu bị thua.
Mặc dù thế công của Hoa Thiên Sơn kia như nước thủy triều, nhưng phòng ngự của Huyền Châm lại như trong bông có kim, ngẫu nhiên sẽ có một ít mũi nhọn xuất hiện, đánh ra một ít phản kích sắc bén, làm cho Hoa Thiên Sơn không cách nào toàn tâm toàn ý vùi đầu vào tiến công.
Tiết tấu công thủ như vậy, làm những người ở hiện trường kia như si mê như say sưa.
Loại giao phong cấp bậc này, thoạt nhìn tựa hồ không xa hoa bằng trận chiến của Giang Trần cùng Truy Dương lão quái, nhưng cường giả Thánh đạo quyết chiến, nếu nhìn kỹ, hiển nhiên có rất nhiều ý cảnh.
Ở đây, trừ một ít cường giả Thánh đạo ra, mặc dù là Nguyên cảnh đỉnh phong, cũng chỉ có thể thấy cái hiểu cái không.
Về phần bốn đại tông môn của liên minh 16 nước, trên cơ bản là xem náo nhiệt, chỉ biết chiến đấu này phi thường kinh người, nhưng cụ thể tinh diệu ra sao, bọn họ lại hoàn toàn không biết gì cả.
Ngoại trừ Giang Trần.
Giang Trần ngưng thần xem cuộc chiến, mắt sáng như đuốc, cực kỳ chăm chú, không bỏ qua một chi tiết nhỏ.
Vốn, lấy trí nhớ kiếp trước của hắn, đã để cho hắn tài trí hơn người. Hơn nữa tu luyện Thiên Mục Thần Đồng cùng Tà Ác Kim Nhãn, làm cho nhãn lực của hắn cũng viễn siêu thường nhân.
Bởi vậy, ngay cả chiến đấu mà bọn người Thiên Diệp lão tổ xem không hiểu, Giang Trần lại xem rõ ràng, đem tinh hoa của trận chiến này, thu hết vào mắt.
- Cường giả Thánh đạo, từng chiêu từng thức, đều có uy thế long trời lở đất. Hoặc không bị cản trở, hoặc nội liễm, công thủ tầm đó, đều có thể dẫn động Thiên Địa đại thế, chiến đấu như vậy, đổi lại Nguyên cảnh lên, chỉ sợ sẽ gánh không được một chiêu.
Giang Trần một bên xem, một bên cảm thán.
Thế giới võ đạo, chênh lệch một đại cảnh giới, xác thực có cách biệt một trời một vực.
Thời điểm Chân Khí cảnh, Tiên cảnh miểu sát hết thảy Chân Khí cảnh.
Tiến vào Tiên cảnh, Nguyên cảnh lão tổ vừa ra tràng, nghiền áp tất cả Tiên cảnh.