Độc Tôn Tam Giới
Chương 701: Gia nhập Bảo Thụ Tông 1
hương 701 Gia nhập Bảo Thụ Tông 1
Mà hết thảy, đều đến từ Giang Trần.
Nhìn đám người Bảo Thụ Tông, Diệp Trọng Lâu, cùng Giang Trần cười cười nói nói rời đi, lưu lại Thương Dương Vương Quốc bừa bộn, còn có di hài bọn người Thủy Nguyệt Đại Sư, diện mục của Truy Dương lão quái dữ tợn, đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài, âm thanh chấn trời cao, lửa giận ngút trời, nhưng hết lần này tới lần khác không cách nào thổ lộ.
Đám người Tử Dương Tông, mỗi một cái đều câm như hến, không ai dám tiến lên.
Tất cả mọi người rất rõ ràng, lão tổ tung hoành nửa đời, cho tới bây giờ còn không bị thua thiệt. Cái này đối với lão tổ, đối với Tử Dương Tông mà nói, là một ngày sỉ nhục.
– Giang Trần, Bảo Thụ Tông, Diệp Trọng Lâu…
Hàm răng của Truy Dương lão quái cắn khanh khách, đầy ngập oán niệm, cừu hận…
Càng làm cho Truy Dương lão quái nổi trận lôi đình là chứng kiến thi thể của ba trưởng lão, nhất là Thủy Nguyệt Đại Sư, bị Giang Trần nện trên mặt, một khuôn mặt vốn mỹ mạo, lại trở nên huyết nhục mơ hồ.
Trong lòng Truy Dương lão quái nhỏ máu, nếu không phải có cao tầng tông môn ở đây, hắn nhất định sẽ ôm thi thể lớn tiếng tru lên.
Ngân Bằng trưởng lão chết thảm hại hơn, cơ hồ là bị Giang Trần nện dẹp, đảo thành thịt vụn.
Ngược lại là Long La trưởng lão, toàn thân như một pho tượng, cứng rắn như sắt, thi thể nặng ngàn cân.
– Lão tổ, Long La trưởng lão chết có chút kỳ quặc.
Tông chủ Tử Húc Chân Nhân cẩn thận từng li từng tí nói, sợ làm Truy Dương lão tổ phát bực.
Truy Dương lão quái không có giận chó đánh mèo người khác, điều tra thi thể Long La trưởng lão một lát, ánh mắt rét lạnh, sau nửa ngày mới lẩm bẩm nói:
– Đây là trúng thần thông Kim thuộc tính, thân thể bị Kim Thạch hóa. Nghiệt súc này, chẳng những tinh thông Thủy Hỏa Chi Đạo, Kim Chi Nhất Đạo cũng cao minh như thế. Chưa trừ diệt kẻ này, Tử Dương Tông ta vĩnh viễn không ngày yên tĩnh
Sau khi Truy Dương lão quái thịnh nộ, cuối cùng tỉnh táo lại. Bắt đầu suy nghĩ đối sách cho Tử Dương Tông.
Cuối cùng là Nguyên cảnh lão quái, không có khả năng sa vào bi thương không thể tự thoát ra được.
– Tử Húc, ngươi an bài thoáng một phát, vương thất của Thương Dương Vương Quốc bị diệt tộc, cần trọng lập một tộc, khống chế Thương Dương Vương Quốc, tuyệt đối không thể loạn.
Tử Húc Chân Nhân vội vàng gật đầu:
– Ta sẽ an bài thích đáng, xin lão tổ yên tâm.
Ánh mắt Truy Dương lão quái lạnh lùng, đảo qua tất cả cao tầng của Tử Dương Tông:
– Sỉ nhục hôm nay, mỗi người đều chứng kiến. Tử Dương Tông ta tung hoành liên minh 16 nước ngàn năm. Đây là một lần nguy cơ lớn nhất, cũng là một lần sỉ nhục lớn nhất. Lão phu hi vọng trong lòng các ngươi đều gõ vang cảnh báo, phải nghiêm túc ý thức được, địa vị nói một không hai của Tử Dương Tông chúng ta, đã bị khiêu khích nghiêm trọng, xuất hiện nguy cơ thật lớn. Nếu như các ngươi còn muốn tài trí hơn người trong liên minh 16 nước, còn muốn bảo trì loại ưu thế này, đều giữ vững tinh thần cho lão phu. Nhớ kỹ sỉ nhục hôm nay, biết hổ thẹn rồi sau đó dũng.
– Nhớ kỹ, Tử Dương Tông còn xa không đến thời điểm nhận thua, hôm nay lão phu bế quan, đã có đạt được, chờ lão phu đột phá gông cùm xiềng xích, tấn chức Nguyên cảnh tứ trọng, là ngày Tử Dương Tông ta binh phát Bảo Thụ Tông, đến lúc đó, sỉ nhục hôm nay, lão phu muốn bọn hắn hoàn lại gấp 10 lần.
Hôm nay Truy Dương lão quái không có lựa chọn chiến đấu đến cùng, là vì tu vi của hắn chỉ Nguyên cảnh tam trọng, cuối cùng không có nắm chắc lấy một địch ba.
Không thể tiêu diệt ba Nguyên cảnh kia, Tử Dương Tông liền không có bất kỳ ưu thế.
Nhưng mà, nếu như tu vi của hắn đột phá đến Nguyên cảnh tứ trọng, tiến vào Địa Nguyên cảnh, thực lực sẽ bỗng nhiên tăng mạnh, đến lúc đó, dù đối mặt ba Nguyên cảnh, hắn cũng có mười phần nắm chắc.
Bảo Thụ Tông Thiên Diệp lão tổ, cuối cùng cũng không quá đáng là Nguyên cảnh tam trọng, không có đến thời điểm đột phá Nguyên cảnh tứ trọng.
Mà Diệp Trọng Lâu và tọa kỵ của hắn, chỉ là vừa đột phá Nguyên cảnh mà thôi.
Chỉ cần Truy Dương hắn đột phá đến Địa Nguyên cảnh, tuyệt đối có thể nghiền áp hai người một thú này.
Chỉ cần phá hủy Nguyên cảnh của đối phương, Bảo Thụ Tông tan đàn xẻ nghé, nhất định không chiến mà bại.
– Lão tổ, trước khi đi Bảo Thụ Tông, ta còn phải về Đông Phương Vương Quốc một chuyến. An bài công việc thoáng một phát.
Lần này Giang Trần cứu ra một đám người Giang gia, nhưng mà không có khả năng mang theo nhóm người này đi Bảo Thụ Tông.
Thiên Diệp lão tổ mỉm cười:
– Nếu như thế, lão phu cùng ngươi đi xem a.
Diệp Trọng Lâu cũng cười nói:
– Ta cũng tò mò, Đông Phương Vương Quốc này phong thuỷ tốt như thế nào, mà lại bồi dưỡng được yêu nghiệt như ngươi?
Nhị lão đều cười ha ha, quyết định tự mình đi cùng.
Trong nội tâm Giang Trần có chút cảm động, biết rõ Nhị lão này là lo lắng cho hắn. Sợ Truy Dương lão quái giết cái hồi mã thương.
Cũng không sĩ diện cãi láo, cười nói:
– Nhị vị Nguyên cảnh lão tổ giá lâm Đông Phương Vương Quốc, đây mới là thời điểm phong thuỷ của Đông Phương Vương Quốc thịnh vượng.
Tâm tình của Thiên Diệp lão tổ thật tốt, phân phó nói:
– Thiên Thụ, ngươi mang đội ngũ Bảo Thụ Tông về tông môn trước, bổn tọa cùng Giang Trần đi Đông Phương Vương Quốc một chuyến.
Hiện tại tông chủ Tạ Thiên Thụ rất rõ ràng, Giang Trần là bảo bối của Bảo Thụ Tông, trình độ trọng yếu, thậm chí vượt qua tông chủ như hắn.
Dù sao, giết liền ba trưởng lão của Tử Dương Tông, dù Tạ Thiên Thụ hắn xuất mã, cũng chưa chắc có thể làm được. Coi như có thể làm được, chỉ sợ cũng khó nhẹ nhàng như vậy.
Cho nên, hắn ngược lại rất biết điều, không dám ăn dấm chua của Giang Trần, mà phi thường phối hợp cười nói:
– Đáng tiếc, bảo địa như vậy, ta lại không thể đi bái phỏng một chút. Giang Trần, ngươi sẽ không trách ta lãnh đạm chứ?
Giang Trần biết rõ Tạ tông chủ là cố ý kéo gần khoảng cách, nên mỉm cười nói:
– Tông chủ một ngày trăm công ngàn việc, dùng sự tình tông môn làm trọng, ngược lại là khổ cực.
Sau đó, Giang Trần lại cùng cao tầng khác của Bảo Thụ Tông khách sáo vài câu. Nhìn thấy người Thiết gia đều không có đến, cũng biết đây là Thiên Diệp lão tổ cố ý an bài như vậy, để bớt buồn nôn Giang Trần hắn.
Một đoàn người về tới Đông Phương Vương Quốc.
Kỳ thật Thiên Diệp lão tổ cùng Diệp Trọng Lâu không có hứng thú với Đông Phương Vương Quốc. Bọn hắn muốn đi, một là vì bảo hộ Giang Trần, hai là một loại tư thái.
Bọn hắn cũng nhìn ra được, Giang Trần này, tiền đồ bất khả hạn lượng, tất nhiên vượt xa bọn hắn. Hơn nữa ngày đó, cũng sẽ không quá xa.
Hiển nhiên Giang Trần không có tính toán làm ra bao nhiêu thanh thế, đưa những người Giang gia kia về Giang Hãn Hầu phủ, bảo Tiết Đồng để lại cho bọn hắn rất nhiều tài vật, cũng đem ba loại đan phương giao cho Giang gia, để bọn hắn trọng chỉnh Dược Sư Điện, mượn lực lượng của Dược Sư Điện, trọng chấn Giang gia.
Đông Phương vương tộc, Giang Trần đã sớm cùng bọn họ phân rõ giới hạn. Nhưng hắn không phản đối Câu Ngọc vì Đông Phương vương tộc làm vài việc.
Dù sao, hiện tại lão tổ của Đông Phương vương tộc bị diệt, Đông Phương Vương Quốc thiếu một cường giả tọa trấn, này là phi thường nguy hiểm.
Mà hết thảy, đều đến từ Giang Trần.
Nhìn đám người Bảo Thụ Tông, Diệp Trọng Lâu, cùng Giang Trần cười cười nói nói rời đi, lưu lại Thương Dương Vương Quốc bừa bộn, còn có di hài bọn người Thủy Nguyệt Đại Sư, diện mục của Truy Dương lão quái dữ tợn, đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài, âm thanh chấn trời cao, lửa giận ngút trời, nhưng hết lần này tới lần khác không cách nào thổ lộ.
Đám người Tử Dương Tông, mỗi một cái đều câm như hến, không ai dám tiến lên.
Tất cả mọi người rất rõ ràng, lão tổ tung hoành nửa đời, cho tới bây giờ còn không bị thua thiệt. Cái này đối với lão tổ, đối với Tử Dương Tông mà nói, là một ngày sỉ nhục.
– Giang Trần, Bảo Thụ Tông, Diệp Trọng Lâu…
Hàm răng của Truy Dương lão quái cắn khanh khách, đầy ngập oán niệm, cừu hận…
Càng làm cho Truy Dương lão quái nổi trận lôi đình là chứng kiến thi thể của ba trưởng lão, nhất là Thủy Nguyệt Đại Sư, bị Giang Trần nện trên mặt, một khuôn mặt vốn mỹ mạo, lại trở nên huyết nhục mơ hồ.
Trong lòng Truy Dương lão quái nhỏ máu, nếu không phải có cao tầng tông môn ở đây, hắn nhất định sẽ ôm thi thể lớn tiếng tru lên.
Ngân Bằng trưởng lão chết thảm hại hơn, cơ hồ là bị Giang Trần nện dẹp, đảo thành thịt vụn.
Ngược lại là Long La trưởng lão, toàn thân như một pho tượng, cứng rắn như sắt, thi thể nặng ngàn cân.
– Lão tổ, Long La trưởng lão chết có chút kỳ quặc.
Tông chủ Tử Húc Chân Nhân cẩn thận từng li từng tí nói, sợ làm Truy Dương lão tổ phát bực.
Truy Dương lão quái không có giận chó đánh mèo người khác, điều tra thi thể Long La trưởng lão một lát, ánh mắt rét lạnh, sau nửa ngày mới lẩm bẩm nói:
– Đây là trúng thần thông Kim thuộc tính, thân thể bị Kim Thạch hóa. Nghiệt súc này, chẳng những tinh thông Thủy Hỏa Chi Đạo, Kim Chi Nhất Đạo cũng cao minh như thế. Chưa trừ diệt kẻ này, Tử Dương Tông ta vĩnh viễn không ngày yên tĩnh
Sau khi Truy Dương lão quái thịnh nộ, cuối cùng tỉnh táo lại. Bắt đầu suy nghĩ đối sách cho Tử Dương Tông.
Cuối cùng là Nguyên cảnh lão quái, không có khả năng sa vào bi thương không thể tự thoát ra được.
– Tử Húc, ngươi an bài thoáng một phát, vương thất của Thương Dương Vương Quốc bị diệt tộc, cần trọng lập một tộc, khống chế Thương Dương Vương Quốc, tuyệt đối không thể loạn.
Tử Húc Chân Nhân vội vàng gật đầu:
– Ta sẽ an bài thích đáng, xin lão tổ yên tâm.
Ánh mắt Truy Dương lão quái lạnh lùng, đảo qua tất cả cao tầng của Tử Dương Tông:
– Sỉ nhục hôm nay, mỗi người đều chứng kiến. Tử Dương Tông ta tung hoành liên minh 16 nước ngàn năm. Đây là một lần nguy cơ lớn nhất, cũng là một lần sỉ nhục lớn nhất. Lão phu hi vọng trong lòng các ngươi đều gõ vang cảnh báo, phải nghiêm túc ý thức được, địa vị nói một không hai của Tử Dương Tông chúng ta, đã bị khiêu khích nghiêm trọng, xuất hiện nguy cơ thật lớn. Nếu như các ngươi còn muốn tài trí hơn người trong liên minh 16 nước, còn muốn bảo trì loại ưu thế này, đều giữ vững tinh thần cho lão phu. Nhớ kỹ sỉ nhục hôm nay, biết hổ thẹn rồi sau đó dũng.
– Nhớ kỹ, Tử Dương Tông còn xa không đến thời điểm nhận thua, hôm nay lão phu bế quan, đã có đạt được, chờ lão phu đột phá gông cùm xiềng xích, tấn chức Nguyên cảnh tứ trọng, là ngày Tử Dương Tông ta binh phát Bảo Thụ Tông, đến lúc đó, sỉ nhục hôm nay, lão phu muốn bọn hắn hoàn lại gấp 10 lần.
Hôm nay Truy Dương lão quái không có lựa chọn chiến đấu đến cùng, là vì tu vi của hắn chỉ Nguyên cảnh tam trọng, cuối cùng không có nắm chắc lấy một địch ba.
Không thể tiêu diệt ba Nguyên cảnh kia, Tử Dương Tông liền không có bất kỳ ưu thế.
Nhưng mà, nếu như tu vi của hắn đột phá đến Nguyên cảnh tứ trọng, tiến vào Địa Nguyên cảnh, thực lực sẽ bỗng nhiên tăng mạnh, đến lúc đó, dù đối mặt ba Nguyên cảnh, hắn cũng có mười phần nắm chắc.
Bảo Thụ Tông Thiên Diệp lão tổ, cuối cùng cũng không quá đáng là Nguyên cảnh tam trọng, không có đến thời điểm đột phá Nguyên cảnh tứ trọng.
Mà Diệp Trọng Lâu và tọa kỵ của hắn, chỉ là vừa đột phá Nguyên cảnh mà thôi.
Chỉ cần Truy Dương hắn đột phá đến Địa Nguyên cảnh, tuyệt đối có thể nghiền áp hai người một thú này.
Chỉ cần phá hủy Nguyên cảnh của đối phương, Bảo Thụ Tông tan đàn xẻ nghé, nhất định không chiến mà bại.
– Lão tổ, trước khi đi Bảo Thụ Tông, ta còn phải về Đông Phương Vương Quốc một chuyến. An bài công việc thoáng một phát.
Lần này Giang Trần cứu ra một đám người Giang gia, nhưng mà không có khả năng mang theo nhóm người này đi Bảo Thụ Tông.
Thiên Diệp lão tổ mỉm cười:
– Nếu như thế, lão phu cùng ngươi đi xem a.
Diệp Trọng Lâu cũng cười nói:
– Ta cũng tò mò, Đông Phương Vương Quốc này phong thuỷ tốt như thế nào, mà lại bồi dưỡng được yêu nghiệt như ngươi?
Nhị lão đều cười ha ha, quyết định tự mình đi cùng.
Trong nội tâm Giang Trần có chút cảm động, biết rõ Nhị lão này là lo lắng cho hắn. Sợ Truy Dương lão quái giết cái hồi mã thương.
Cũng không sĩ diện cãi láo, cười nói:
– Nhị vị Nguyên cảnh lão tổ giá lâm Đông Phương Vương Quốc, đây mới là thời điểm phong thuỷ của Đông Phương Vương Quốc thịnh vượng.
Tâm tình của Thiên Diệp lão tổ thật tốt, phân phó nói:
– Thiên Thụ, ngươi mang đội ngũ Bảo Thụ Tông về tông môn trước, bổn tọa cùng Giang Trần đi Đông Phương Vương Quốc một chuyến.
Hiện tại tông chủ Tạ Thiên Thụ rất rõ ràng, Giang Trần là bảo bối của Bảo Thụ Tông, trình độ trọng yếu, thậm chí vượt qua tông chủ như hắn.
Dù sao, giết liền ba trưởng lão của Tử Dương Tông, dù Tạ Thiên Thụ hắn xuất mã, cũng chưa chắc có thể làm được. Coi như có thể làm được, chỉ sợ cũng khó nhẹ nhàng như vậy.
Cho nên, hắn ngược lại rất biết điều, không dám ăn dấm chua của Giang Trần, mà phi thường phối hợp cười nói:
– Đáng tiếc, bảo địa như vậy, ta lại không thể đi bái phỏng một chút. Giang Trần, ngươi sẽ không trách ta lãnh đạm chứ?
Giang Trần biết rõ Tạ tông chủ là cố ý kéo gần khoảng cách, nên mỉm cười nói:
– Tông chủ một ngày trăm công ngàn việc, dùng sự tình tông môn làm trọng, ngược lại là khổ cực.
Sau đó, Giang Trần lại cùng cao tầng khác của Bảo Thụ Tông khách sáo vài câu. Nhìn thấy người Thiết gia đều không có đến, cũng biết đây là Thiên Diệp lão tổ cố ý an bài như vậy, để bớt buồn nôn Giang Trần hắn.
Một đoàn người về tới Đông Phương Vương Quốc.
Kỳ thật Thiên Diệp lão tổ cùng Diệp Trọng Lâu không có hứng thú với Đông Phương Vương Quốc. Bọn hắn muốn đi, một là vì bảo hộ Giang Trần, hai là một loại tư thái.
Bọn hắn cũng nhìn ra được, Giang Trần này, tiền đồ bất khả hạn lượng, tất nhiên vượt xa bọn hắn. Hơn nữa ngày đó, cũng sẽ không quá xa.
Hiển nhiên Giang Trần không có tính toán làm ra bao nhiêu thanh thế, đưa những người Giang gia kia về Giang Hãn Hầu phủ, bảo Tiết Đồng để lại cho bọn hắn rất nhiều tài vật, cũng đem ba loại đan phương giao cho Giang gia, để bọn hắn trọng chỉnh Dược Sư Điện, mượn lực lượng của Dược Sư Điện, trọng chấn Giang gia.
Đông Phương vương tộc, Giang Trần đã sớm cùng bọn họ phân rõ giới hạn. Nhưng hắn không phản đối Câu Ngọc vì Đông Phương vương tộc làm vài việc.
Dù sao, hiện tại lão tổ của Đông Phương vương tộc bị diệt, Đông Phương Vương Quốc thiếu một cường giả tọa trấn, này là phi thường nguy hiểm.