Độc Tôn Tam Giới
Chương 689: Trước trận 2
Biến cố này, làm Thiên Xu quốc sĩ sợ tới sắc mặt trắng bệch, vô ý thức lui về phía sau mấy bước. Trên lưng ứa ra mồ hôi lạnh, quần áo lập tức ướt đẫm.
- Lập lại lần nữa, ta đến, chỉ vì vương thất Vu gia. Người không liên quan, không muốn chết, toàn bộ tránh ra cho ta.
Thanh âm của Giang Trần, lạnh lùng từ trên cao truyền xuống, như Thần linh chúa tể chúng sinh, tràn đầy uy nghiêm.
Từ khi Giang Trần tu luyện Tà Ác Kim Nhãn, mỗi tiếng nói cử động tầm đó, uy áp càng lớn.
Lời vừa nói ra, liền có một lực áp bách cường đại, làm cho tứ đại quốc sĩ kia cảm thấy, như có một thanh chiến đao treo trên đỉnh đầu bọn hắn, để cho bọn hắn không rét mà run.
- Người Vu gia nghe đây, một phút đồng hồ, các ngươi chỉ có một phút đồng hồ. Sau một phút, nếu không nhìn thấy Vu Hồng, kể từ hôm nay, Vu thị nhất tộc, sẽ biến mất khỏi thế giới này.
Tư thế như vậy, làm cho Vu Hồng nhịn không được rùng mình một cái. Hắn vốn là người không kiêng nể gì cả, làm việc tàn nhẫn, vì cầu mục đích, không từ thủ đoạn.
Đồ sát Giang phủ, đúng là Vu Hồng hắn hạ lệnh.
Cướp đoạt Dược Sư Điện, cũng là Vu Hồng hắn một tay bày ra.
Nhưng mà, mặc dù hắn lại nhanh nhẹn dũng mãnh, đối mặt tình cảnh này, cũng cảm thấy da đầu run lên, có một loại cảm giác nguy cơ sớm tối.
- Bốn vị quốc sĩ, Tử Dương Tông bồi dưỡng các ngươi, vương thất cung phụng các ngươi, giờ phút này, đúng là thời điểm các ngươi đền đáp tông môn, thuần phục vương thất.
Vu Thản thấy tứ đại quốc sĩ lại có ý lui bước, trong lòng giận dữ, âm thầm truyền âm quát.
Bản thân Vu Thản là trưởng lão ký danh của Tử Dương Tông, tu vi thậm chí vượt qua tứ đại quốc sĩ. Giờ phút này, tuy hắn kinh ngạc, nhưng không có tự loạn trận cước.
Hắn biết rõ, đối thủ này rất khó giải quyết.
Nhưng chỉ cần bọn hắn đoàn kết một lòng, khiêng mấy canh giờ, chờ viện quân của Tử Dương Tông đến, liền có thể vô tư.
Tứ đại quốc sĩ kia bị Vu Thản nhắc nhở, toàn thân đều chấn động. Ý tứ của Quốc quân rất rõ ràng, lúc này, nếu như bọn hắn lâm chiến trở ra, chờ đợi bọn hắn, chính là tông môn tài quyết.
Nếu như hiện tại bọn hắn bỏ chiến, ném đúng là mặt mũi của Tử Dương Tông. Quốc quân trị không được bọn họ, nhưng Tử Dương Tông môn quy sâm nghiêm, nhất định sẽ không tha bọn hắn, thậm chí còn liên quan đến người nhà.
Trong lúc nhất thời, bọn họ là đâm lao phải theo lao.
Thiên Linh cảnh, tu vi đến một bước này, đều là thế hệ lòng dạ ác độc. Nghĩ thông suốt lợi và hại, bọn hắn biết rõ hôm nay không dốc sức liều mạng là không được rồi.
Lẫn nhau ném qua ánh mắt, bốn người vậy mà phi thường ăn ý, ngay ngắn vọt tới khe rãnh.
- Cuồng đồ, dám đến địa bàn của Tử Dương Tông giương oai, có dám ra chiến một trận không?
- Giấu đầu thụt đuôi, tính toán cái bổn sự gì? Có gan đi ra cùng cường giả Tử Dương Tông chúng ta chính diện chiến một trận.
- Đúng vậy, có gan liền quang minh chính đại chiến một trận, chơi những tiểu xiếc này, tính toán hảo hán gì?
Tứ đại quốc sĩ này, cùng tiến cùng lui, hiển nhiên là định liên thủ chiến một trận. Bọn hắn rất rõ ràng, đơn đả độc đấu, sợ rằng bọn hắn không làm gì được đối thủ.
Trong hư không, vang lên một tiếng rít, kim quang lóe lên, Giang Trần cưỡi Kim Dực Kiếm Điểu lao xuống.
Lơ lững trên không trung mười trượng, ánh mắt Giang Trần lạnh lùng, nhìn qua tứ đại quốc sĩ, cười lạnh một tiếng:
- Tử Dương Tông, rất giỏi sao?
- Cuồng đồ, rốt cuộc ngươi là ai?
Giang Trần đạm mạc cười cười, ánh mắt khoan thai nhìn Vu Thản:
- Ta là ai? Các ngươi đến Đông Phương Vương Quốc làm nhiều đại sự như vậy, không phải là vì tìm ta sao?
- Hiện tại, ta đến rồi.
Lời vừa nói ra, Vu Thản cùng Vu Hồng chấn động, sắc mặt đều đại biến.
Là Giang Trần.
Vậy mà thật là Giang Trần.
Trước kia bọn hắn cũng có hoài nghi như vậy, nhưng cảm thấy, Giang Trần bị trấn áp trong Bất Diệt Linh Sơn, làm sao có thể ra.
Ngay cả Truy Dương lão tổ cũng nói, không có Tứ đại lão tổ liên thủ, căn bản không có bất luận khả năng gì từ trong Bất Diệt Linh Sơn đi ra.
Thế nhưng mà, Giang Trần này, chẳng những đi ra, còn hùng hổ giết đến Thương Dương Vương Quốc
Xem điệu bộ này, hiển nhiên là đối phương có chỗ dựa vững chắc.
Trong nháy mắt này, nội tâm Vu Thản hiện ra một tia hối hận. Chỉ là, tia hối hận này chợt lóe lên, liền biến mất, thấp giọng nói:
- Một không làm, hai không ngớt. Giang Trần này cùng Tử Dương Tông đã sớm là cừu hận không chết không ngớt. Hôm nay, chúng ta trước ngăn chặn hắn, chỉ cần viện quân của Tử Dương Tông đến, vừa vặn trấn áp kẻ này, vĩnh tuyệt hậu hoạn.
Vu Thản rất rõ ràng, từ trên xuống dưới Tử Dương Tông, đối với Giang Trần là hận thấu xương. Nhất là Truy Dương lão tổ, đối với Giang Trần càng là hận không thể ăn thịt uống máu.
Giờ phút này, Vu Hồng cũng kêu to lên:
- Bốn vị quốc sĩ, Giang Trần này chính là thiên đại cừu địch của Tử Dương Tông. Nếu hôm nay có thể chém giết kẻ này, Truy Dương lão tổ nhất định trọng thưởng.
Vu Hồng ngược lại có chút nhanh trí, nói ra mê hoặc lòng người.
Quả nhiên, trong lòng tứ đại quốc sĩ kia khẽ động, nhớ tới ân oán của Giang Trần cùng Tử Dương Tông, lại nói tiếp, cái này thật đúng là một cơ hội a.
Nếu như có thể chém giết Giang Trần, Truy Dương lão tổ biết rõ, tâm tình tất nhiên rất tốt, nói không chừng đề bạt bốn người bọn họ, cái kia liền thăng chức rất nhanh rồi.
Giang Trần là mạnh, có thể chém giết Long Cư Tuyết. Thế nhưng mà, Long Cư Tuyết chỉ có một người, mà bọn hắn có bốn người, hơn nữa bốn người phối hợp ăn ý, công thủ tầm đó, sức chiến đấu cũng không phải một Long Cư Tuyết có thể so sánh.
Long Cư Tuyết làm không được Giang Trần, bọn hắn chưa hẳn làm không được.
- Lên, giết hắn đi.
Tứ đại quốc sĩ gần đây rất ăn ý, bốn đạo thân ảnh hóa thành lưu quang, bắn về phía không trung, thần quang bay múa, riêng phần mình tế ra vũ khí.
Công kích nhìn như đơn giản, nhưng lại phân thành bốn phương vị, phong tỏa không gian. Đây là sáo lộ thông thường của bốn người bọn hắn hợp kích.
Tuy chưa nói tới trận pháp huyền ảo, nhưng bởi vì phối hợp ăn ý, cho nên uy lực cực lớn.
Giang Trần ở trên không trung, hừ nhẹ một tiếng, trong tay giương lên, bốn đạo kim quang đồng thời bắn ra.
Kim quang bay ra, hóa thành bốn đạo lưu quang, biến mất ở trong hư không.
Ngay lúc đó, toàn thân tứ đại quốc sĩ phát lạnh, trước mắt lóe lên kim quang, một đạo hàn ý đột nhiên đánh úp lại, làm cho cổ bọn hắn lạnh lẽo.
- Không tốt.
Chỉ là, nói thì chậm, khi đó thì nhanh.
Chờ bọn hắn phát hiện tình huống không ổn, bốn đạo kim quang kia đã xẹt qua cổ.
Kim quang xoắn một phát.
Thanh âm tựa như côn gỗ bị bẻ gẫy, thanh thúy đến làm cho người sợ hãi.
Sau một khắc, xu thế trùng kích của tứ đại quốc sĩ đột nhiên dừng lại.
Tiếp đó, bốn đạo huyết quang cơ hồ đồng thời bắn ra, bốn cái đầu lâu phóng lên trời. Thời điểm đầu lâu bay lên không, con mắt còn mang theo không thể tưởng tượng nổi, nhìn đại địa phía dưới, nhìn đầu lâu của mình cùng thân thể chia lìa.
Vô số tưởng niệm, toàn bộ hóa thành tuyệt vọng khi tử vong.
- Lập lại lần nữa, ta đến, chỉ vì vương thất Vu gia. Người không liên quan, không muốn chết, toàn bộ tránh ra cho ta.
Thanh âm của Giang Trần, lạnh lùng từ trên cao truyền xuống, như Thần linh chúa tể chúng sinh, tràn đầy uy nghiêm.
Từ khi Giang Trần tu luyện Tà Ác Kim Nhãn, mỗi tiếng nói cử động tầm đó, uy áp càng lớn.
Lời vừa nói ra, liền có một lực áp bách cường đại, làm cho tứ đại quốc sĩ kia cảm thấy, như có một thanh chiến đao treo trên đỉnh đầu bọn hắn, để cho bọn hắn không rét mà run.
- Người Vu gia nghe đây, một phút đồng hồ, các ngươi chỉ có một phút đồng hồ. Sau một phút, nếu không nhìn thấy Vu Hồng, kể từ hôm nay, Vu thị nhất tộc, sẽ biến mất khỏi thế giới này.
Tư thế như vậy, làm cho Vu Hồng nhịn không được rùng mình một cái. Hắn vốn là người không kiêng nể gì cả, làm việc tàn nhẫn, vì cầu mục đích, không từ thủ đoạn.
Đồ sát Giang phủ, đúng là Vu Hồng hắn hạ lệnh.
Cướp đoạt Dược Sư Điện, cũng là Vu Hồng hắn một tay bày ra.
Nhưng mà, mặc dù hắn lại nhanh nhẹn dũng mãnh, đối mặt tình cảnh này, cũng cảm thấy da đầu run lên, có một loại cảm giác nguy cơ sớm tối.
- Bốn vị quốc sĩ, Tử Dương Tông bồi dưỡng các ngươi, vương thất cung phụng các ngươi, giờ phút này, đúng là thời điểm các ngươi đền đáp tông môn, thuần phục vương thất.
Vu Thản thấy tứ đại quốc sĩ lại có ý lui bước, trong lòng giận dữ, âm thầm truyền âm quát.
Bản thân Vu Thản là trưởng lão ký danh của Tử Dương Tông, tu vi thậm chí vượt qua tứ đại quốc sĩ. Giờ phút này, tuy hắn kinh ngạc, nhưng không có tự loạn trận cước.
Hắn biết rõ, đối thủ này rất khó giải quyết.
Nhưng chỉ cần bọn hắn đoàn kết một lòng, khiêng mấy canh giờ, chờ viện quân của Tử Dương Tông đến, liền có thể vô tư.
Tứ đại quốc sĩ kia bị Vu Thản nhắc nhở, toàn thân đều chấn động. Ý tứ của Quốc quân rất rõ ràng, lúc này, nếu như bọn hắn lâm chiến trở ra, chờ đợi bọn hắn, chính là tông môn tài quyết.
Nếu như hiện tại bọn hắn bỏ chiến, ném đúng là mặt mũi của Tử Dương Tông. Quốc quân trị không được bọn họ, nhưng Tử Dương Tông môn quy sâm nghiêm, nhất định sẽ không tha bọn hắn, thậm chí còn liên quan đến người nhà.
Trong lúc nhất thời, bọn họ là đâm lao phải theo lao.
Thiên Linh cảnh, tu vi đến một bước này, đều là thế hệ lòng dạ ác độc. Nghĩ thông suốt lợi và hại, bọn hắn biết rõ hôm nay không dốc sức liều mạng là không được rồi.
Lẫn nhau ném qua ánh mắt, bốn người vậy mà phi thường ăn ý, ngay ngắn vọt tới khe rãnh.
- Cuồng đồ, dám đến địa bàn của Tử Dương Tông giương oai, có dám ra chiến một trận không?
- Giấu đầu thụt đuôi, tính toán cái bổn sự gì? Có gan đi ra cùng cường giả Tử Dương Tông chúng ta chính diện chiến một trận.
- Đúng vậy, có gan liền quang minh chính đại chiến một trận, chơi những tiểu xiếc này, tính toán hảo hán gì?
Tứ đại quốc sĩ này, cùng tiến cùng lui, hiển nhiên là định liên thủ chiến một trận. Bọn hắn rất rõ ràng, đơn đả độc đấu, sợ rằng bọn hắn không làm gì được đối thủ.
Trong hư không, vang lên một tiếng rít, kim quang lóe lên, Giang Trần cưỡi Kim Dực Kiếm Điểu lao xuống.
Lơ lững trên không trung mười trượng, ánh mắt Giang Trần lạnh lùng, nhìn qua tứ đại quốc sĩ, cười lạnh một tiếng:
- Tử Dương Tông, rất giỏi sao?
- Cuồng đồ, rốt cuộc ngươi là ai?
Giang Trần đạm mạc cười cười, ánh mắt khoan thai nhìn Vu Thản:
- Ta là ai? Các ngươi đến Đông Phương Vương Quốc làm nhiều đại sự như vậy, không phải là vì tìm ta sao?
- Hiện tại, ta đến rồi.
Lời vừa nói ra, Vu Thản cùng Vu Hồng chấn động, sắc mặt đều đại biến.
Là Giang Trần.
Vậy mà thật là Giang Trần.
Trước kia bọn hắn cũng có hoài nghi như vậy, nhưng cảm thấy, Giang Trần bị trấn áp trong Bất Diệt Linh Sơn, làm sao có thể ra.
Ngay cả Truy Dương lão tổ cũng nói, không có Tứ đại lão tổ liên thủ, căn bản không có bất luận khả năng gì từ trong Bất Diệt Linh Sơn đi ra.
Thế nhưng mà, Giang Trần này, chẳng những đi ra, còn hùng hổ giết đến Thương Dương Vương Quốc
Xem điệu bộ này, hiển nhiên là đối phương có chỗ dựa vững chắc.
Trong nháy mắt này, nội tâm Vu Thản hiện ra một tia hối hận. Chỉ là, tia hối hận này chợt lóe lên, liền biến mất, thấp giọng nói:
- Một không làm, hai không ngớt. Giang Trần này cùng Tử Dương Tông đã sớm là cừu hận không chết không ngớt. Hôm nay, chúng ta trước ngăn chặn hắn, chỉ cần viện quân của Tử Dương Tông đến, vừa vặn trấn áp kẻ này, vĩnh tuyệt hậu hoạn.
Vu Thản rất rõ ràng, từ trên xuống dưới Tử Dương Tông, đối với Giang Trần là hận thấu xương. Nhất là Truy Dương lão tổ, đối với Giang Trần càng là hận không thể ăn thịt uống máu.
Giờ phút này, Vu Hồng cũng kêu to lên:
- Bốn vị quốc sĩ, Giang Trần này chính là thiên đại cừu địch của Tử Dương Tông. Nếu hôm nay có thể chém giết kẻ này, Truy Dương lão tổ nhất định trọng thưởng.
Vu Hồng ngược lại có chút nhanh trí, nói ra mê hoặc lòng người.
Quả nhiên, trong lòng tứ đại quốc sĩ kia khẽ động, nhớ tới ân oán của Giang Trần cùng Tử Dương Tông, lại nói tiếp, cái này thật đúng là một cơ hội a.
Nếu như có thể chém giết Giang Trần, Truy Dương lão tổ biết rõ, tâm tình tất nhiên rất tốt, nói không chừng đề bạt bốn người bọn họ, cái kia liền thăng chức rất nhanh rồi.
Giang Trần là mạnh, có thể chém giết Long Cư Tuyết. Thế nhưng mà, Long Cư Tuyết chỉ có một người, mà bọn hắn có bốn người, hơn nữa bốn người phối hợp ăn ý, công thủ tầm đó, sức chiến đấu cũng không phải một Long Cư Tuyết có thể so sánh.
Long Cư Tuyết làm không được Giang Trần, bọn hắn chưa hẳn làm không được.
- Lên, giết hắn đi.
Tứ đại quốc sĩ gần đây rất ăn ý, bốn đạo thân ảnh hóa thành lưu quang, bắn về phía không trung, thần quang bay múa, riêng phần mình tế ra vũ khí.
Công kích nhìn như đơn giản, nhưng lại phân thành bốn phương vị, phong tỏa không gian. Đây là sáo lộ thông thường của bốn người bọn hắn hợp kích.
Tuy chưa nói tới trận pháp huyền ảo, nhưng bởi vì phối hợp ăn ý, cho nên uy lực cực lớn.
Giang Trần ở trên không trung, hừ nhẹ một tiếng, trong tay giương lên, bốn đạo kim quang đồng thời bắn ra.
Kim quang bay ra, hóa thành bốn đạo lưu quang, biến mất ở trong hư không.
Ngay lúc đó, toàn thân tứ đại quốc sĩ phát lạnh, trước mắt lóe lên kim quang, một đạo hàn ý đột nhiên đánh úp lại, làm cho cổ bọn hắn lạnh lẽo.
- Không tốt.
Chỉ là, nói thì chậm, khi đó thì nhanh.
Chờ bọn hắn phát hiện tình huống không ổn, bốn đạo kim quang kia đã xẹt qua cổ.
Kim quang xoắn một phát.
Thanh âm tựa như côn gỗ bị bẻ gẫy, thanh thúy đến làm cho người sợ hãi.
Sau một khắc, xu thế trùng kích của tứ đại quốc sĩ đột nhiên dừng lại.
Tiếp đó, bốn đạo huyết quang cơ hồ đồng thời bắn ra, bốn cái đầu lâu phóng lên trời. Thời điểm đầu lâu bay lên không, con mắt còn mang theo không thể tưởng tượng nổi, nhìn đại địa phía dưới, nhìn đầu lâu của mình cùng thân thể chia lìa.
Vô số tưởng niệm, toàn bộ hóa thành tuyệt vọng khi tử vong.