Độc Tôn Tam Giới
Chương 680: Đan Phi lưu thư 1
Hoàng Nhi thấy Câu Ngọc như thế, biết rõ đây là một nữ tử thật tình, cũng không cự tuyệt, ôn nhu cười cười:
- Ta liền tạ ơn tỷ tỷ trước.
Hai người cười cười nói nói, dắt tay đi vào.
Tin tức Giang Trần trở về, rất nhanh liền truyền đến Vương Cung, truyền đến Long Nha vệ, truyền đến toàn bộ vương đô.
Trong lúc nhất thời, đám quyền quý của vương đô đều ngồi không yên, nhao nhao xuất phát tới Giang phủ.
Nói đùa gì vậy, Giang Trần từ Thiên Quế Vương Quốc quật khởi, một khi xuất hiện, cái kia chính là trẻ tuổi đệ nhất nhân của bốn đại tông môn.
Loại thân phận này, bọn hắn vuốt mông ngựa cũng không kịp, sao dám lãnh đạm?
Tới đằng sau, ngay cả quốc quân của Thiên Quế Vương Quốc cũng bị kinh động, mang theo văn võ bá quan, cùng lên đến Giang phủ chúc mừng Giang Trần.
Nói là chúc mừng, kỳ thật tâm tư của mọi người đều nhất trí, là đến kết giao Giang Trần, nịnh bợ Giang Trần.
Giang Trần hiện tại, luận địa vị, không hề nghi ngờ là vượt qua quốc quân của Thiên Quế Vương Quốc.
Quốc quân của Thiên Quế Vương Quốc, luận địa vị, luận căn cơ, có lẽ đối mặt trưởng lão bình thường của Bảo Thụ Tông, cũng chưa chắc sợ hãi.
Nhưng mà, thiên tài như Giang Trần, lại không phải trưởng lão tông môn có thể so sánh.
Nửa năm qua, các loại truyền thuyết về Giang Trần, không biết diễn biến bao nhiêu phiên bản, đem Giang Trần biểu hiện yêu nghiệt lúc tuyển bạt, hình dung thiên hoa loạn trụy, thần kỳ vô cùng.
Những truyền thuyết này, mặc dù có thành phần gia công, nhưng một loạt danh hiệu, lại hàng thật giá thật.
Quán quân sơ tuyển thế tục, quán quân Huyền Linh khu, quán quân Địa Linh khu, vào quyết chiến tuyển bạt, một đường đánh bại cường địch, cuối cùng chém giết Long Cư Tuyết, trở thành quán quân không hề tranh luận.
Long Cư Tuyết, ở liên minh 16 nước, bởi vì Tiên Thiên thân thể, đã sớm là thiên tài cấp bậc truyền thuyết.
Thế nhưng mà, thiên tài trong truyền thuyết như vậy, như trước chạy không khỏi vận mệnh bị Giang Trần chém giết.
Chỉ là một đao chém giết Long Cư Tuyết kia, liền đủ để nói rõ hết thảy.
Huống chi, Thiên Diệp lão tổ gần đây không hỏi thế sự, lại chính miệng nói, mặc kệ Giang Trần sinh tử, cũng nhất định phải bảo hộ người Giang gia.
Bởi vậy có thể thấy được, Bảo Thụ Tông Thiên Diệp lão tổ coi trọng Giang Trần cỡ nào.
Hôm nay, Giang Trần thoát khốn trở về, như Long quy biển cả, nhất định sẽ nhấc lên truyền kỳ ở liên minh 16 nước.
Người như vậy, bọn hắn có thể không nịnh bợ sao?
Hơn nữa, bỏ lỡ cơ hội lần này, có trời mới biết về sau Giang Trần còn có thể về Thiên Quế Vương Quốc hay không? Dù về, cũng trời mới biết lúc nào mới về lại?
Đây tuyệt đối là cơ hội nịnh bợ Giang Trần tốt nhất.
Hiển nhiên Giang Trần cũng bất ngờ trước loại tình huống này.
Tuy Giang phủ rộng rãi, nhưng toàn bộ quyền quý của Thiên Quế Vương Quốc, cơ hồ đều đến, hơn nữa mỗi người đều mang theo con cái, hận không thể mang hết toàn bộ con cháu nhà mình, tranh thủ để cho hậu bối trẻ tuổi hảo hảo học Giang Trần một ít, cho dù chỉ chỉ điểm một đôi lời, đó cũng là chung thân được lợi a.
Bởi vì người quá nhiều, hiện trường quá mức nóng nảy, vương thất không thể không ra mặt duy trì trật tự, do vương thất mở tiệc chiêu đãi Giang Trần, mời các lộ quyền quý của Thiên Quế Vương Quốc tham gia, nhưng mỗi nhà tối đa chỉ có thể mang hai người dự họp.
Dù vậy, tràng diện như cũ nóng nảy đến cực điểm.
Giang Trần đối với chuyện này sớm đã thấy nhưng không thể trách, thế nhân nịnh nọt, cũng là thái độ bình thường.
Bất quá hắn cũng không cự tuyệt, ở trên yến tiệc, cùng tứ vương tử Diệp Dung lui tới mật thiết, dùng cái này hướng tất cả mọi người tuyên cáo, Giang Trần hắn ủng hộ Diệp Dung vương tử như trước, là hậu thuẫn kiên cường của Diệp Dung vương tử.
Bởi vậy, Diệp Dung là thu hoạch lớn nhất. Hiện tại toàn bộ vương đô, từ trên xuống dưới đều rất rõ ràng, vị trí thái tử của Diệp Dung là tuyệt đối không thể động được rồi.
Coi như là quốc quân bệ hạ, cũng không dám động vị trí của Diệp Dung.
Càn Lam Nam Cung, Thanh Dương Cốc và Đa Bảo Đạo Tràng, bởi vì cùng Giang Trần quan hệ mật thiết, cho nên ở trên yến tiệc, cũng phi thường sinh động.
Nhất là Ninh cung chủ của Càn Lam Nam Cung, càng thêm thổn thức, cũng may lúc trước không có gả con gái cho Càn Lam Bắc Cung Tiêu Vũ, mà lựa chọn Kiều Bạch Thạch, bằng không thì, hiện tại nàng nhất định sẽ hối hận chết mất.
Đa Bảo Đạo Tràng bởi vì Giang Vũ, quan hệ cùng Giang Trần cũng rất mật thiết. Thạch phó môn chủ càng là khen Giang Trần không dứt miệng.
Thanh Dương Cốc từ trên xuống dưới, hiện tại bởi vì Phí Huyền tiến vào trưởng lão đoàn, ở trong Tứ đại đạo tràng, địa vị thoáng cái tăng lên cao nhất. Mà hết thảy, đều là nhờ Giang Trần ban tặng. Cho nên, đối với Giang Trần tự nhiên là sùng bái không thôi.
Ngoại trừ Tứ đại đạo tràng, bên Long Nha vệ, Đại tổng quản Thượng Quan Dực ở trong bữa tiệc cũng cảm khái không thôi, cảm giác mình may mắn, lúc trước mình không có hồ đồ, không có đứng bên Phó tổng quản Dương Chiêu, nếu không, hôm nay trong yến hội này, sẽ có vị trí của hắn sao?
Thậm chí, vị trí Long Nha vệ Đại tổng quản của hắn, chỉ sợ cũng ngồi không vững.
Một hồi yến hội, ở trong không khí vui sướng chấm dứt, mỗi một cái đều cảm thấy chưa thỏa mãn, nhao nhao tiến lên lôi kéo làm quen với Giang Trần, Giang Trần cũng không làm cao, khách sáo đối phó đi qua.
Thẳng đến các tân khách rời đi hết, Giang Trần cùng mấy người quen biết, mới tụ lại với nhau.
Diệp Dung thở dài:
- Trần thiếu, ta là người biết nhìn xa, nhưng mà, ta phải thừa nhận, khi đó, ta cũng không nghĩ tới ngươi có thể đi đến một bước này.
Tuy Điền Thiệu không nói lời này, nhưng biểu lộ mỉm cười kia, hiển nhiên cũng nhận đồng Diệp Dung nói.
Mọi người đều là bạn chung hoạn nạn, lúc này không khí rất thoải mái.
Giang Trần nâng chén:
- Vì những ngày cùng chung hoạn nạn kia, cạn.
Tất cả mọi người cười to, từng cái nâng chén.
Đường Long ngồi ở bên cạnh Điền Thiệu, vài năm phát triển, hôm nay đã một mình đảm đương một phía, tấn thăng đến đại đội trưởng rồi. Bất quá, chứng kiến Giang Trần, hắn là càng thêm kính sợ.
Vận mệnh của hắn, hoàn toàn là vì Giang Trần mà thay đổi, dùng xuất thân rễ cỏ của hắn, có thể đi đến một bước này, có thể ở Long Nha vệ làm đại đội trưởng, quỹ tích nhân sinh như thế, quả thực như là mộng ảo.
Còn có đệ tử Càn Lam Nam Cung Lăng Thiên Lý, cũng là tâm phúc của Diệp Dung, lúc trước cùng Giang Trần tham gia yến hội của Diệp Trọng Lâu lão gia tử.
Lúc ban đầu tiếp xúc với Giang Trần, Lăng Thiên Lý còn có chút mâu thuẫn, thậm chí khinh thị Giang Trần. Hôm nay thời gian qua đi, cảnh vật thay đổi, Lăng Thiên Lý nhớ tới ngày đầu gặp gỡ, cũng cảm khái ngàn vạn.
- Trần thiếu, Lăng Thiên Lý ta đời này không phục qua ai. Nhưng Trần thiếu ngươi, ta không thể không phục, tâm phục khẩu phục.
Lăng Thiên Lý cao ngạo, nhưng đối với cường giả chân chính, lại không thể không phục.
Mọi người nhao nhao nở nụ cười, lại nâng chén lần nữa.
Chỉ là, trong lòng mỗi người đều rõ ràng. Đêm nay qua đi, Giang Trần sẽ ly khai, nhân sinh quỹ tích lẫn nhau, liền hoàn toàn bất đồng.
- Ta liền tạ ơn tỷ tỷ trước.
Hai người cười cười nói nói, dắt tay đi vào.
Tin tức Giang Trần trở về, rất nhanh liền truyền đến Vương Cung, truyền đến Long Nha vệ, truyền đến toàn bộ vương đô.
Trong lúc nhất thời, đám quyền quý của vương đô đều ngồi không yên, nhao nhao xuất phát tới Giang phủ.
Nói đùa gì vậy, Giang Trần từ Thiên Quế Vương Quốc quật khởi, một khi xuất hiện, cái kia chính là trẻ tuổi đệ nhất nhân của bốn đại tông môn.
Loại thân phận này, bọn hắn vuốt mông ngựa cũng không kịp, sao dám lãnh đạm?
Tới đằng sau, ngay cả quốc quân của Thiên Quế Vương Quốc cũng bị kinh động, mang theo văn võ bá quan, cùng lên đến Giang phủ chúc mừng Giang Trần.
Nói là chúc mừng, kỳ thật tâm tư của mọi người đều nhất trí, là đến kết giao Giang Trần, nịnh bợ Giang Trần.
Giang Trần hiện tại, luận địa vị, không hề nghi ngờ là vượt qua quốc quân của Thiên Quế Vương Quốc.
Quốc quân của Thiên Quế Vương Quốc, luận địa vị, luận căn cơ, có lẽ đối mặt trưởng lão bình thường của Bảo Thụ Tông, cũng chưa chắc sợ hãi.
Nhưng mà, thiên tài như Giang Trần, lại không phải trưởng lão tông môn có thể so sánh.
Nửa năm qua, các loại truyền thuyết về Giang Trần, không biết diễn biến bao nhiêu phiên bản, đem Giang Trần biểu hiện yêu nghiệt lúc tuyển bạt, hình dung thiên hoa loạn trụy, thần kỳ vô cùng.
Những truyền thuyết này, mặc dù có thành phần gia công, nhưng một loạt danh hiệu, lại hàng thật giá thật.
Quán quân sơ tuyển thế tục, quán quân Huyền Linh khu, quán quân Địa Linh khu, vào quyết chiến tuyển bạt, một đường đánh bại cường địch, cuối cùng chém giết Long Cư Tuyết, trở thành quán quân không hề tranh luận.
Long Cư Tuyết, ở liên minh 16 nước, bởi vì Tiên Thiên thân thể, đã sớm là thiên tài cấp bậc truyền thuyết.
Thế nhưng mà, thiên tài trong truyền thuyết như vậy, như trước chạy không khỏi vận mệnh bị Giang Trần chém giết.
Chỉ là một đao chém giết Long Cư Tuyết kia, liền đủ để nói rõ hết thảy.
Huống chi, Thiên Diệp lão tổ gần đây không hỏi thế sự, lại chính miệng nói, mặc kệ Giang Trần sinh tử, cũng nhất định phải bảo hộ người Giang gia.
Bởi vậy có thể thấy được, Bảo Thụ Tông Thiên Diệp lão tổ coi trọng Giang Trần cỡ nào.
Hôm nay, Giang Trần thoát khốn trở về, như Long quy biển cả, nhất định sẽ nhấc lên truyền kỳ ở liên minh 16 nước.
Người như vậy, bọn hắn có thể không nịnh bợ sao?
Hơn nữa, bỏ lỡ cơ hội lần này, có trời mới biết về sau Giang Trần còn có thể về Thiên Quế Vương Quốc hay không? Dù về, cũng trời mới biết lúc nào mới về lại?
Đây tuyệt đối là cơ hội nịnh bợ Giang Trần tốt nhất.
Hiển nhiên Giang Trần cũng bất ngờ trước loại tình huống này.
Tuy Giang phủ rộng rãi, nhưng toàn bộ quyền quý của Thiên Quế Vương Quốc, cơ hồ đều đến, hơn nữa mỗi người đều mang theo con cái, hận không thể mang hết toàn bộ con cháu nhà mình, tranh thủ để cho hậu bối trẻ tuổi hảo hảo học Giang Trần một ít, cho dù chỉ chỉ điểm một đôi lời, đó cũng là chung thân được lợi a.
Bởi vì người quá nhiều, hiện trường quá mức nóng nảy, vương thất không thể không ra mặt duy trì trật tự, do vương thất mở tiệc chiêu đãi Giang Trần, mời các lộ quyền quý của Thiên Quế Vương Quốc tham gia, nhưng mỗi nhà tối đa chỉ có thể mang hai người dự họp.
Dù vậy, tràng diện như cũ nóng nảy đến cực điểm.
Giang Trần đối với chuyện này sớm đã thấy nhưng không thể trách, thế nhân nịnh nọt, cũng là thái độ bình thường.
Bất quá hắn cũng không cự tuyệt, ở trên yến tiệc, cùng tứ vương tử Diệp Dung lui tới mật thiết, dùng cái này hướng tất cả mọi người tuyên cáo, Giang Trần hắn ủng hộ Diệp Dung vương tử như trước, là hậu thuẫn kiên cường của Diệp Dung vương tử.
Bởi vậy, Diệp Dung là thu hoạch lớn nhất. Hiện tại toàn bộ vương đô, từ trên xuống dưới đều rất rõ ràng, vị trí thái tử của Diệp Dung là tuyệt đối không thể động được rồi.
Coi như là quốc quân bệ hạ, cũng không dám động vị trí của Diệp Dung.
Càn Lam Nam Cung, Thanh Dương Cốc và Đa Bảo Đạo Tràng, bởi vì cùng Giang Trần quan hệ mật thiết, cho nên ở trên yến tiệc, cũng phi thường sinh động.
Nhất là Ninh cung chủ của Càn Lam Nam Cung, càng thêm thổn thức, cũng may lúc trước không có gả con gái cho Càn Lam Bắc Cung Tiêu Vũ, mà lựa chọn Kiều Bạch Thạch, bằng không thì, hiện tại nàng nhất định sẽ hối hận chết mất.
Đa Bảo Đạo Tràng bởi vì Giang Vũ, quan hệ cùng Giang Trần cũng rất mật thiết. Thạch phó môn chủ càng là khen Giang Trần không dứt miệng.
Thanh Dương Cốc từ trên xuống dưới, hiện tại bởi vì Phí Huyền tiến vào trưởng lão đoàn, ở trong Tứ đại đạo tràng, địa vị thoáng cái tăng lên cao nhất. Mà hết thảy, đều là nhờ Giang Trần ban tặng. Cho nên, đối với Giang Trần tự nhiên là sùng bái không thôi.
Ngoại trừ Tứ đại đạo tràng, bên Long Nha vệ, Đại tổng quản Thượng Quan Dực ở trong bữa tiệc cũng cảm khái không thôi, cảm giác mình may mắn, lúc trước mình không có hồ đồ, không có đứng bên Phó tổng quản Dương Chiêu, nếu không, hôm nay trong yến hội này, sẽ có vị trí của hắn sao?
Thậm chí, vị trí Long Nha vệ Đại tổng quản của hắn, chỉ sợ cũng ngồi không vững.
Một hồi yến hội, ở trong không khí vui sướng chấm dứt, mỗi một cái đều cảm thấy chưa thỏa mãn, nhao nhao tiến lên lôi kéo làm quen với Giang Trần, Giang Trần cũng không làm cao, khách sáo đối phó đi qua.
Thẳng đến các tân khách rời đi hết, Giang Trần cùng mấy người quen biết, mới tụ lại với nhau.
Diệp Dung thở dài:
- Trần thiếu, ta là người biết nhìn xa, nhưng mà, ta phải thừa nhận, khi đó, ta cũng không nghĩ tới ngươi có thể đi đến một bước này.
Tuy Điền Thiệu không nói lời này, nhưng biểu lộ mỉm cười kia, hiển nhiên cũng nhận đồng Diệp Dung nói.
Mọi người đều là bạn chung hoạn nạn, lúc này không khí rất thoải mái.
Giang Trần nâng chén:
- Vì những ngày cùng chung hoạn nạn kia, cạn.
Tất cả mọi người cười to, từng cái nâng chén.
Đường Long ngồi ở bên cạnh Điền Thiệu, vài năm phát triển, hôm nay đã một mình đảm đương một phía, tấn thăng đến đại đội trưởng rồi. Bất quá, chứng kiến Giang Trần, hắn là càng thêm kính sợ.
Vận mệnh của hắn, hoàn toàn là vì Giang Trần mà thay đổi, dùng xuất thân rễ cỏ của hắn, có thể đi đến một bước này, có thể ở Long Nha vệ làm đại đội trưởng, quỹ tích nhân sinh như thế, quả thực như là mộng ảo.
Còn có đệ tử Càn Lam Nam Cung Lăng Thiên Lý, cũng là tâm phúc của Diệp Dung, lúc trước cùng Giang Trần tham gia yến hội của Diệp Trọng Lâu lão gia tử.
Lúc ban đầu tiếp xúc với Giang Trần, Lăng Thiên Lý còn có chút mâu thuẫn, thậm chí khinh thị Giang Trần. Hôm nay thời gian qua đi, cảnh vật thay đổi, Lăng Thiên Lý nhớ tới ngày đầu gặp gỡ, cũng cảm khái ngàn vạn.
- Trần thiếu, Lăng Thiên Lý ta đời này không phục qua ai. Nhưng Trần thiếu ngươi, ta không thể không phục, tâm phục khẩu phục.
Lăng Thiên Lý cao ngạo, nhưng đối với cường giả chân chính, lại không thể không phục.
Mọi người nhao nhao nở nụ cười, lại nâng chén lần nữa.
Chỉ là, trong lòng mỗi người đều rõ ràng. Đêm nay qua đi, Giang Trần sẽ ly khai, nhân sinh quỹ tích lẫn nhau, liền hoàn toàn bất đồng.