Độc Tôn Tam Giới
Chương 678: Ý định ly khai, Thuấn lão phó thác 2
Nhưng Giang Trần lại khẳng định gật đầu:
- Ly khai quá lâu, trong phàm tục còn có lo lắng, nếu như không quay về xem, tâm thần sẽ có chút không tập trung. Như vậy tu luyện, cũng khó có tiến triển.
Tu luyện võ đạo, tâm thần có chút không tập trung, sẽ dễ sinh ra Tâm Ma.
Thuấn lão trầm mặc một lát, nhẹ nhàng gật đầu, hỏi:
- Sau khi ngươi đi ra, là ý định về Bảo Thụ Tông sao?
- Ân, đã lựa chọn Bảo Thụ Tông, dù sao cũng phải có một bàn giao. Hôm nay liên minh 16 nước phong vân tế hội, thế cục hay thay đổi, nếu như ta bỏ lỡ, sẽ rất đáng tiếc.
Tuy tu vi của Giang Trần không ngừng đề thăng, lại không có tự cao tự đại, như trước làm đến nơi đến chốn.
Vừa nghĩ tới liên minh 16 nước chỉ là một góc nhỏ của thế giới này, cảm giác vui sướng khi đánh bại Long Cư Tuyết, liền trở nên không có ý nghĩa.
Chém giết Long Cư Tuyết, chỉ là giải quyết một đoạn ân oán, chưa đủ kinh hỉ. Khiêu chiến chính thức, mới vừa vặn cất bước mà thôi.
Giang Trần không có dã vọng một bước lên trời, mà ý định làm gì chắc đó.
Thuấn lão thấy thái độ của Giang Trần như vậy, hiển nhiên là phi thường thưởng thức. Người trẻ tuổi này không kiêu không nóng nảy, cũng không bởi vì chẩn đoán bệnh tình của Hoàng Nhi, liền tự cho mình là công thần, nói ra các loại yêu cầu, hoặc là nghe ngóng cái gì.
Người còn trẻ như vậy, lại thắng không kiêu, bại không nản, không nhìn cao theo đuổi xa, không tự mãn tự đắc, quả thật là rất hiếm có.
- Nếu như vậy, bệnh tình của Hoàng Nhi, vẫn còn phải làm phiền ngươi a. Ai, cũng là lúc nên ly khai rồi. Lão phu liền vân du thiên hạ, tìm kiếm An Hồn Mộc kia. Chỉ là, Hoàng Nhi đang mang bệnh, không cách nào đi theo lão phu bôn ba, một khi bệnh tình phát tác, lão phu cũng thúc thủ vô sách. Nếu phó thác Hoàng Nhi cho Giang tiểu huynh đệ, không biết có mạo phạm hay không?
Những lời này của Thuấn lão, kỳ thật cũng châm chước thật lâu, do dự liên tục mới nói ra.
Hắn một mực muốn rời đi, tìm An Hồn Mộc.
Chỉ là, hắn lại không bỏ được rời Hoàng Nhi, lo lắng mình sẽ nhớ Hoàng Nhi.
Trải qua những ngày này ở chung, Thuấn lão rốt cục quyết định, nhận định Giang Trần là người đáng giá tin tưởng, lúc này mới nói ra.
Giang Trần nhìn Hoàng Nhi, ánh mắt của cô nương này, cũng đang nhìn hắn, ánh mắt lạnh nhạt, thong dong, nhưng ý tứ kia, Giang Trần lại đọc hiểu.
Dù cự tuyệt yêu cầu này, nàng cũng sẽ thông cảm, tuyệt không trách tội.
Từ khi ra tay chẩn đoán bệnh, Giang Trần liền có tâm tư cứu người cứu đến ngọn nguồn. Hắn cũng muốn đi tìm An Hồn Mộc, nhưng Thuấn lão đã phó thác như vậy, hắn tự nhiên nghĩa bất dung từ.
Dù sao, ân cứu mạng hai lần, hắn nhận lời cũng là chuyện đương nhiên.
- Chỉ cần Hoàng Nhi cô nương không chê ta thế tục thô bỉ, Giang mỗ tự nhiên sẽ thay ngài chăm sóc. Hơn nữa Hoàng Nhi cô nương cực kì thông minh, trên thực tế, cũng không cần ta quan tâm cái gì.
Giang Trần nói như vậy, là tương đương với đáp ứng Thuấn lão.
Thuấn lão nghe vậy đại hỉ, hắn là lo lắng Giang Trần sẽ cự tuyệt.
Hoàng Nhi nghe ý tiếp nhận trong lời nói của Giang Trần, trong mắt cũng hiện ra quang mang kỳ lạ, trong nội tâm khẽ run lên, xẹt qua một tia cảm động.
Nàng dịch dung mình thành bộ dạng xấu xí như vậy, là cố tình muốn khảo nghiệm tâm tính của Giang Trần thoáng một phát.
Thấy Giang Trần đối với dung mạo xấu xí không một chút mâu thuẫn, lúc này mới chính thức xác định, Giang Trần đích thật là một quân tử.
Chỉ là, Thuấn lão sắp ly khai, làm cho tâm tình của Hoàng Nhi có chút sầu não. Thời gian dài như vậy, nàng đã quen cùng Thuấn lão sống nương tựa lẫn nhau.
Bỗng nhiên muốn ly biệt, cho dù biết rõ cái này là vì bệnh tình của mình, nhưng trong lúc nhất thời vẫn còn có chút không vui.
Giang Trần muốn đi Bảo Thụ Tông, nơi đi của Sở Tinh Hán, ngược lại lộ ra có chút xấu hổ rồi.
Giang Trần có ân cứu mạng Sở Tinh Hán, Sở Tinh Hán cũng có ý báo đáp Giang Trần, nhưng hắn từng là đệ tử của Tử Dương Tông, muốn hắn đầu nhập vào Bảo Thụ Tông, ở trên tình cảm, đối với loại người trọng tình trọng nghĩa như Sở Tinh Hán mà nói, trong nội tâm hiển nhiên là khó có thể tiếp nhận.
Cho nên, khi Sở Tinh Hán nghe Giang Trần muốn về Bảo Thụ Tông, lập tức có chút thất thần, cuối cùng vẫn kiên định nói:
- Giang Trần, Sở Tinh Hán ta thiếu ngươi một cái mạng, chừng nào ngươi muốn, lúc nào cũng có thể tới lấy. Sở Tinh Hán ta tình nguyện làm một tán tu, cũng không thể đầu nhập vào tông môn khác trong 16 quốc. Xin ngươi lý giải, ngày khác nếu như ngươi ly khai Bảo Thụ Tông, tùy thời triệu hoán, Sở Tinh Hán ta nghe gọi liền đến, mặc ngươi phân phó.
Giang Trần rất thưởng thức Sở Tinh Hán, cũng không có ý bắt buộc người này đi theo mình.
Khẽ mĩm cười nói:
- Không phải ta cứu ngươi một mạng, là chính ngươi cứu mình. Giang Trần ta làm việc, chỉ cầu không thẹn với lương tâm, không phải vì báo đáp gì.
Sở Tinh Hán biết Giang Trần quang minh lỗi lạc, trong nội tâm càng thêm bội phục Giang Trần.
Ở một bên, Thuấn Lão cười cười nói:
- Vừa vặn, lão phu muốn vân du tứ hải, bên cạnh thiếu một người làm bạn. Sở Tinh Hán cùng lão phu cũng tính hữu duyên, có nguyện làm bạn ở bên người lão phu không?
Ban đầu ở Nhị Độ Quan, Thuấn lão ra tay cứu Giang Trần, đúng là Sở Tinh Hán.
Lúc ấy Sở Tinh Hán cầm được thì buông được, phong độ nhẹ nhàng, khiến Thuấn lão đối với đệ tử Tử Dương Tông này, cũng có vài phần thưởng thức.
Hôm nay ở Bất Diệt Linh Sơn, vận mệnh lại kéo mấy người bọn hắn lại cùng một chỗ.
Ở Thuấn lão xem ra, cái này là duyên.
Giang Trần nghe vậy, cũng vui vẻ, nếu như Sở Tinh Hán đi theo Thuấn lão, vậy thì thật là thiên đại tạo hóa của Sở Tinh Hán, lập tức cười nói:
- Sở huynh, Thuấn lão là cao nhân đương thời, nếu ngươi có thể đi theo bên người hắn, phụng dưỡng lão nhân gia ông ta, chính là thiên đại tạo hóa.
Sở Tinh Hán tự nhiên sẽ không sĩ diện cãi láo, ban đầu ở Nhị Độ Quan, Thuấn lão không lộ diện, tùy tiện một chiêu, liền hóa giải thế công của hắn, thần thông thủ đoạn kia, ngay cả sư tôn Thủy Nguyệt Đại Sư của hắn cũng không bằng.
Sau đó lại từ chỗ Giang Trần biết được, Thuấn lão này dùng một tí thủ đoạn, liền trêu đùa xoay quanh Tứ đại lão tổ.
Điều này nói rõ, năng lượng của Thuấn lão, còn trên Tứ Đại Tôn Giả.
Hôm nay Thuấn lão mở miệng, lại để cho hắn đi theo, vậy thì thật là cơ duyên lớn lao, hắn có lý do gì cự tuyệt?
Lập tức khom người, cung kính nói:
- Tinh Hán nguyện đi theo bên cạnh Thuấn lão, phụng dưỡng Thuấn lão.
Hoàng Nhi thấy Thuấn lão thu Sở Tinh Hán, trong nội tâm có chút dễ chịu. Nàng cũng sợ Thuấn lão lớn tuổi, phiêu bạt bốn phía, khó tránh khỏi cô đơn.
Mà Sở Tinh Hán này, tâm tính không tệ, lại là một người trọng tình trọng nghĩa, đi theo bên cạnh Thuấn lão, ngược lại là không tồi.
Hai bên thương định, Thuấn lão liền xuất thủ, bốn người đi ra Bất Diệt Linh Sơn, ly khai Viễn Cổ di cảnh.
Giang Trần cùng Hoàng Nhi cô nương về Bảo Thụ Tông, mà Thuấn lão thì mang theo Sở Tinh Hán vân du tứ phương, tìm kiếm An Hồn Mộc.
- Ly khai quá lâu, trong phàm tục còn có lo lắng, nếu như không quay về xem, tâm thần sẽ có chút không tập trung. Như vậy tu luyện, cũng khó có tiến triển.
Tu luyện võ đạo, tâm thần có chút không tập trung, sẽ dễ sinh ra Tâm Ma.
Thuấn lão trầm mặc một lát, nhẹ nhàng gật đầu, hỏi:
- Sau khi ngươi đi ra, là ý định về Bảo Thụ Tông sao?
- Ân, đã lựa chọn Bảo Thụ Tông, dù sao cũng phải có một bàn giao. Hôm nay liên minh 16 nước phong vân tế hội, thế cục hay thay đổi, nếu như ta bỏ lỡ, sẽ rất đáng tiếc.
Tuy tu vi của Giang Trần không ngừng đề thăng, lại không có tự cao tự đại, như trước làm đến nơi đến chốn.
Vừa nghĩ tới liên minh 16 nước chỉ là một góc nhỏ của thế giới này, cảm giác vui sướng khi đánh bại Long Cư Tuyết, liền trở nên không có ý nghĩa.
Chém giết Long Cư Tuyết, chỉ là giải quyết một đoạn ân oán, chưa đủ kinh hỉ. Khiêu chiến chính thức, mới vừa vặn cất bước mà thôi.
Giang Trần không có dã vọng một bước lên trời, mà ý định làm gì chắc đó.
Thuấn lão thấy thái độ của Giang Trần như vậy, hiển nhiên là phi thường thưởng thức. Người trẻ tuổi này không kiêu không nóng nảy, cũng không bởi vì chẩn đoán bệnh tình của Hoàng Nhi, liền tự cho mình là công thần, nói ra các loại yêu cầu, hoặc là nghe ngóng cái gì.
Người còn trẻ như vậy, lại thắng không kiêu, bại không nản, không nhìn cao theo đuổi xa, không tự mãn tự đắc, quả thật là rất hiếm có.
- Nếu như vậy, bệnh tình của Hoàng Nhi, vẫn còn phải làm phiền ngươi a. Ai, cũng là lúc nên ly khai rồi. Lão phu liền vân du thiên hạ, tìm kiếm An Hồn Mộc kia. Chỉ là, Hoàng Nhi đang mang bệnh, không cách nào đi theo lão phu bôn ba, một khi bệnh tình phát tác, lão phu cũng thúc thủ vô sách. Nếu phó thác Hoàng Nhi cho Giang tiểu huynh đệ, không biết có mạo phạm hay không?
Những lời này của Thuấn lão, kỳ thật cũng châm chước thật lâu, do dự liên tục mới nói ra.
Hắn một mực muốn rời đi, tìm An Hồn Mộc.
Chỉ là, hắn lại không bỏ được rời Hoàng Nhi, lo lắng mình sẽ nhớ Hoàng Nhi.
Trải qua những ngày này ở chung, Thuấn lão rốt cục quyết định, nhận định Giang Trần là người đáng giá tin tưởng, lúc này mới nói ra.
Giang Trần nhìn Hoàng Nhi, ánh mắt của cô nương này, cũng đang nhìn hắn, ánh mắt lạnh nhạt, thong dong, nhưng ý tứ kia, Giang Trần lại đọc hiểu.
Dù cự tuyệt yêu cầu này, nàng cũng sẽ thông cảm, tuyệt không trách tội.
Từ khi ra tay chẩn đoán bệnh, Giang Trần liền có tâm tư cứu người cứu đến ngọn nguồn. Hắn cũng muốn đi tìm An Hồn Mộc, nhưng Thuấn lão đã phó thác như vậy, hắn tự nhiên nghĩa bất dung từ.
Dù sao, ân cứu mạng hai lần, hắn nhận lời cũng là chuyện đương nhiên.
- Chỉ cần Hoàng Nhi cô nương không chê ta thế tục thô bỉ, Giang mỗ tự nhiên sẽ thay ngài chăm sóc. Hơn nữa Hoàng Nhi cô nương cực kì thông minh, trên thực tế, cũng không cần ta quan tâm cái gì.
Giang Trần nói như vậy, là tương đương với đáp ứng Thuấn lão.
Thuấn lão nghe vậy đại hỉ, hắn là lo lắng Giang Trần sẽ cự tuyệt.
Hoàng Nhi nghe ý tiếp nhận trong lời nói của Giang Trần, trong mắt cũng hiện ra quang mang kỳ lạ, trong nội tâm khẽ run lên, xẹt qua một tia cảm động.
Nàng dịch dung mình thành bộ dạng xấu xí như vậy, là cố tình muốn khảo nghiệm tâm tính của Giang Trần thoáng một phát.
Thấy Giang Trần đối với dung mạo xấu xí không một chút mâu thuẫn, lúc này mới chính thức xác định, Giang Trần đích thật là một quân tử.
Chỉ là, Thuấn lão sắp ly khai, làm cho tâm tình của Hoàng Nhi có chút sầu não. Thời gian dài như vậy, nàng đã quen cùng Thuấn lão sống nương tựa lẫn nhau.
Bỗng nhiên muốn ly biệt, cho dù biết rõ cái này là vì bệnh tình của mình, nhưng trong lúc nhất thời vẫn còn có chút không vui.
Giang Trần muốn đi Bảo Thụ Tông, nơi đi của Sở Tinh Hán, ngược lại lộ ra có chút xấu hổ rồi.
Giang Trần có ân cứu mạng Sở Tinh Hán, Sở Tinh Hán cũng có ý báo đáp Giang Trần, nhưng hắn từng là đệ tử của Tử Dương Tông, muốn hắn đầu nhập vào Bảo Thụ Tông, ở trên tình cảm, đối với loại người trọng tình trọng nghĩa như Sở Tinh Hán mà nói, trong nội tâm hiển nhiên là khó có thể tiếp nhận.
Cho nên, khi Sở Tinh Hán nghe Giang Trần muốn về Bảo Thụ Tông, lập tức có chút thất thần, cuối cùng vẫn kiên định nói:
- Giang Trần, Sở Tinh Hán ta thiếu ngươi một cái mạng, chừng nào ngươi muốn, lúc nào cũng có thể tới lấy. Sở Tinh Hán ta tình nguyện làm một tán tu, cũng không thể đầu nhập vào tông môn khác trong 16 quốc. Xin ngươi lý giải, ngày khác nếu như ngươi ly khai Bảo Thụ Tông, tùy thời triệu hoán, Sở Tinh Hán ta nghe gọi liền đến, mặc ngươi phân phó.
Giang Trần rất thưởng thức Sở Tinh Hán, cũng không có ý bắt buộc người này đi theo mình.
Khẽ mĩm cười nói:
- Không phải ta cứu ngươi một mạng, là chính ngươi cứu mình. Giang Trần ta làm việc, chỉ cầu không thẹn với lương tâm, không phải vì báo đáp gì.
Sở Tinh Hán biết Giang Trần quang minh lỗi lạc, trong nội tâm càng thêm bội phục Giang Trần.
Ở một bên, Thuấn Lão cười cười nói:
- Vừa vặn, lão phu muốn vân du tứ hải, bên cạnh thiếu một người làm bạn. Sở Tinh Hán cùng lão phu cũng tính hữu duyên, có nguyện làm bạn ở bên người lão phu không?
Ban đầu ở Nhị Độ Quan, Thuấn lão ra tay cứu Giang Trần, đúng là Sở Tinh Hán.
Lúc ấy Sở Tinh Hán cầm được thì buông được, phong độ nhẹ nhàng, khiến Thuấn lão đối với đệ tử Tử Dương Tông này, cũng có vài phần thưởng thức.
Hôm nay ở Bất Diệt Linh Sơn, vận mệnh lại kéo mấy người bọn hắn lại cùng một chỗ.
Ở Thuấn lão xem ra, cái này là duyên.
Giang Trần nghe vậy, cũng vui vẻ, nếu như Sở Tinh Hán đi theo Thuấn lão, vậy thì thật là thiên đại tạo hóa của Sở Tinh Hán, lập tức cười nói:
- Sở huynh, Thuấn lão là cao nhân đương thời, nếu ngươi có thể đi theo bên người hắn, phụng dưỡng lão nhân gia ông ta, chính là thiên đại tạo hóa.
Sở Tinh Hán tự nhiên sẽ không sĩ diện cãi láo, ban đầu ở Nhị Độ Quan, Thuấn lão không lộ diện, tùy tiện một chiêu, liền hóa giải thế công của hắn, thần thông thủ đoạn kia, ngay cả sư tôn Thủy Nguyệt Đại Sư của hắn cũng không bằng.
Sau đó lại từ chỗ Giang Trần biết được, Thuấn lão này dùng một tí thủ đoạn, liền trêu đùa xoay quanh Tứ đại lão tổ.
Điều này nói rõ, năng lượng của Thuấn lão, còn trên Tứ Đại Tôn Giả.
Hôm nay Thuấn lão mở miệng, lại để cho hắn đi theo, vậy thì thật là cơ duyên lớn lao, hắn có lý do gì cự tuyệt?
Lập tức khom người, cung kính nói:
- Tinh Hán nguyện đi theo bên cạnh Thuấn lão, phụng dưỡng Thuấn lão.
Hoàng Nhi thấy Thuấn lão thu Sở Tinh Hán, trong nội tâm có chút dễ chịu. Nàng cũng sợ Thuấn lão lớn tuổi, phiêu bạt bốn phía, khó tránh khỏi cô đơn.
Mà Sở Tinh Hán này, tâm tính không tệ, lại là một người trọng tình trọng nghĩa, đi theo bên cạnh Thuấn lão, ngược lại là không tồi.
Hai bên thương định, Thuấn lão liền xuất thủ, bốn người đi ra Bất Diệt Linh Sơn, ly khai Viễn Cổ di cảnh.
Giang Trần cùng Hoàng Nhi cô nương về Bảo Thụ Tông, mà Thuấn lão thì mang theo Sở Tinh Hán vân du tứ phương, tìm kiếm An Hồn Mộc.