Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Độc Tôn Tam Giới

Chương 578: Luận bàn dưới ánh trăng 1



- Những Võ Giả Giáp đẳng cao cấp nhất Địa Linh khu kia, đều là Tiên cảnh ngũ trọng. Tu vi của ta hôm nay, vẫn còn là Tiên cảnh tứ trọng. Cái tu vi này, ở Địa Linh khu cũng không sợ ai. Thế nhưng mà, tiến vào Thiên Linh khu, đối mặt đệ tử thiên tài của Thiên Linh khu, chỉ sợ vẫn không quá đủ. Xem ra, ba tháng thời gian ở Địa Linh khu này, ta phải hảo hảo lợi dụng. Tranh thủ, có thể càng tiến một bước, một lần hành động đột phá Tiên cảnh ngũ trọng.
Giang Trần cũng biết, tu luyện ở Bất Diệt Linh Sơn là cơ hội khó được.
Hiện tại tu vi của hắn đột nhiên tăng mạnh, người ta ở Thiên Linh khu cũng không phải ở chơi, tại Thiên Linh khu, hoàn cảnh càng có ưu thế, người ta tiến bộ cũng phi tốc.
Cho nên, mình phải dùng cố gắng càng lớn, bảo trì tốc độ tiến lên, tranh thủ không bị kéo xuống quá nhiều.
- Những kỳ ngộ cùng bảo vật trên người ta, tuy để cho ta có tư cách cùng lực lượng vượt cấp khiêu chiến. Thế nhưng mà đến Thiên Linh khu, ở đó mỗi một cái đều là thiên chi kiêu tử, trên người nhất định đều có bảo vật do tông môn ban cho. Tuy khẳng định kém xa Băng Hỏa Yêu Liên cùng Nguyên Từ Kim Sơn, nhưng hai đồ vật này, hôm nay ta nắm giữ, cũng không quá đáng là da lông mà thôi, ngay cả 1% công năng cũng không tới. Đối phó với những thiên tài cùng bảo vật đỉnh cấp kia, chưa hẳn sẽ chiếm ưu thế.
Giang Trần không có bị thắng lợi phía trước làm choáng váng đầu óc, cũng không có tự tin mù quáng.
Băng Hỏa Yêu Liên cùng Nguyên Từ Kim Sơn, đích thật là bảo vật mà Nguyên cảnh lão quái cũng chưa hẳn có. Thế nhưng mà, mặc dù đồ vật tốt, nhưng hiện tại hắn khai phát quá ít.
Ngay cả 1% uy lực cũng không có phát huy ra.
Lại nói tiếp, Giang Trần là tâm ngứa khó cong, dùng Nguyên Từ Kim Sơn mà nói, đích thật là một đại bảo sơn, bên trong có vô số thần thông có thể khai phát.
- Ai, có được một đại bảo sơn, hiện tại ta chỉ có thể khai phát một ít da lông, vận dụng Nguyên Từ chi lực trói buộc địch nhân, dẫn một ít Kim Tinh chi lực đến tôi luyện Nhục Thân. Quả nhiên là nhìn cá ướp muối ăn cơm trắng.
Nghĩ đến thứ tốt ở trong Nguyên Từ Kim Sơn kia, Giang Trần có một loại động lực tu luyện bức thiết.
Phóng thích Nguyên Từ Phong Bạo, triệu hoán ma quái, tu luyện Tà Ác Kim Nhãn, thậm chí triệu hoán Kim Ấn Quân Chủ.
Càng khí phách là, trực tiếp tế ra một tòa Nguyên Từ Kim Sơn, dùng phương thức nguyên thủy nhất nghiền áp địch nhân, loại cảm giác sảng khoái kia, là không phải ngôn ngữ có khả năng hình dung.
Kỳ thật Giang Trần cũng thử qua, nhưng mà những thủ đoạn cường đại này, hiện tại hắn hoàn toàn không cách nào nếm thử.
Tà Ác Kim Nhãn còn đỡ một ít, bởi vì Giang Trần tu luyện đồng thuật, có Thiên Mục Thần Đồng, xem chừng, sau khi tiến nhập Thiên Linh cảnh, có lẽ có thể thử tu luyện.
Nhưng mà, Tà Ác Kim Nhãn này không đơn thuần là một môn đồng thuật, còn cần Tâm lực cường đại, cùng với lực điều khiển đối với Kim Tinh chi lực.
Tà Ác Kim Nhãn, là thần thông lợi dụng đồng thuật, thông qua định trụ linh hồn người khác, từ đó ở trong lúc vô tình, dẫn Kim Tinh chi lực thạch hóa đối phương.
Môn thần thông này, thoạt nhìn vô cùng yêu tà, kỳ thật nguyên lý chỉ đơn giản như vậy.
Chỉ có điều lúc môn thần thông này đạt đến đỉnh phong, tất cả trình tự, toàn bộ đều liên tục, cơ hồ là trong một ý niệm hoàn thành.
Cho nên, nhìn về phía trên lộ ra quỷ dị, thậm chí để cho người cảm thấy tà ác.
Liếc nhìn một cái, để cho người biến thành điêu khắc, đây quả thật là nghe có chút rợn người.
Nhưng nếu mở ra nguyên lý, lại không có bao nhiêu bí mật.
Về phần Băng Hỏa Yêu Liên, thì Giang Trần đang khai phát từng bước. Hôm nay, theo Linh Hải không ngừng khuếch trương, tu vi không ngừng đề cao, khống chế Băng Hỏa Yêu Liên cũng càng thêm thành thạo.
Trước kia là sáu gốc, hiện tại, Giang Trần đã có thể khống chế mười hai gốc Băng Hỏa Yêu Liên, hơn nữa thủ pháp càng thêm ẩn nấp.
Lúc trước hắn cùng Âu Dương Kiếm chiến một trận, kỳ thật cũng vận dụng Băng Hỏa Yêu Liên thoáng một phát.
Chỉ có điều, Băng Hỏa Yêu Liên ở dưới lôi đài, không hiển sơn lộ thủy, từ ngoại giới xem, căn bản nhìn không ra bất luận sơ hở nào.
Nộ Diễm Cuồng Triều của Âu Dương Kiếm, kỳ thật là bị Băng Hỏa Yêu Liên chấn trụ.
Cuối cùng, cũng là bị Băng Hỏa Yêu Liên thôn phệ.
Giang Trần hất tay áo lên, chẳng qua là mê hoặc ngoại giới mà thôi.
- Địa Linh khu này, chính xác rất bất đồng với Huyền Linh khu. Năm đại lôi đài, tất cả có đặc điểm riêng. Đối với võ giả mà nói, là khảo nghiệm rất lớn. Bởi vậy, độ khó chiến đấu không thể nghi ngờ sẽ tăng lên rất nhiều. Nhìn thắng liên tiếp cao nhất hôm nay, cũng không quá đáng là ba trận mà thôi.
Giang Trần suy nghĩ tình hình chiến đấu hôm nay một chút, cũng cảm thấy Địa Linh khu này cạnh tranh kịch liệt.
Đang nghĩ ngợi, ngoài tiểu viện truyền tới tiếng đập cửa.
Giang Trần dùng Thuận Phong Chi Nhĩ nghe thoáng một phát, liền biết người đến là Lưu Văn Thải.
Mở cửa, quả nhiên là thiếu niên của Vạn Linh Tông, nhìn thấy Giang Trần, trên mặt cười nói:
- Bàn Thạch huynh, sẽ không mạo muội quấy rầy ngươi chứ?
- Vào đi.
Bằng hữu tới chơi, Giang Trần tự nhiên rất cao hứng.
Từ sau khi Tiểu Phi rời đi, Giang Trần ở khu thí luyện đã không có bằng hữu nào trò chuyện, hôm nay có Lưu Văn Thải, tuy cảm thấy vẻ mặt người này hưng phấn, tính cách hướng ngoại, nhưng đích thật là một đệ tử tông môn khó được.
- Vốn không dám tới quấy rầy Bàn Thạch huynh, bất quá ở trong phòng minh tưởng, nghĩ đến ban ngày Bàn Thạch huynh dạy bảo, ta càng nghĩ càng cảm thấy đặc sắc, càng cảm thấy thu hoạch rất lớn. Cho nên, nhịn không được muốn tới đây nói lời cảm tạ.
Lưu Văn Thải cười cười, đưa qua một quyển trục.
- Bàn Thạch huynh, ta cũng không có cái gì tốt tặng ngươi, đây là một ít tâm đắc đối với khống chế Linh thú của cá nhân ta. Cũng không biết hữu dụng hay không, đưa cho Bàn Thạch huynh, để tỏ lòng biết ơn. Nếu ngươi để ý, liền thu lấy. Còn chướng mắt, hôm nào đưa cho người khác cũng được.
Nhìn ra được, đây là một nam nhân thật tình, chú ý bánh ít đi, bánh quy lại, không phải loại tiểu nhân chỉ muốn chiếm tiện nghi.
Giang Trần thấy biểu lộ của hắn chăm chú, vẻ mặt chân thành, biết rõ người ta là chân tâm thật ý.
Cũng không có cự tuyệt, cười nhận lấy:
- Tâm đắc của thiên tài Vạn Linh Tông, nhất định là rất hữu dụng. Nói không chừng tương lai thực cần dùng đến?
Giang Trần không phải loại người thích quét mặt mũi của bằng hữu, tuy hắn biết rõ, loại vật này, với hắn mà nói, nhất định là không dùng được.
Hắn tùy tiện lấy ra một chút, cũng đủ toàn bộ Vạn Linh Tông tiêu hóa trăm năm.
Bất quá, nếu là tâm ý của bằng hữu, cho dù chỉ một cọng cỏ, một mảnh ngói, đó cũng là tâm ý của bằng hữu.
Có phần tình cảm này, liền chứng minh người kia không phải loại qua sông đoạn cầu.
- Đúng rồi, còn có một việc, cũng phải nhắc nhở ngươi. Hôm nay ngươi cường thế đánh bại Âu Dương Kiếm, ta nghe một ít đệ tử tông môn nghị luận, tựa hồ Thủy Nguyệt Đại Sư rất tức giận. Toàn bộ đệ tử Tử Dương Tông, hiển nhiên đều ẩn ẩn có khuynh hướng đoàn kết lại, muốn liên thủ chèn ép ngươi. Ngươi phải có tâm lý chuẩn bị.
Lưu Văn Thải khuyên nhủ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...