Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Độc Tôn Tam Giới

Chương 569: Khôi hài thủ thắng 2



Bất quá, Giang Trần lại không sợ hãi, Tử Dương Tông cũng tốt, tông môn khác cũng thế. Đến trên lôi đài, Giang Trần tâm vô tạp niệm, chỉ có một ý nghĩ… đả đảo đối thủ.
Lúc này đây, lôi đài rút ra, lại là Liệt Hỏa Lôi Đài.
- Tử Dương Tông đệ tử, Liệt Hỏa Lôi Đài...
Trong nội tâm Giang Trần nhịn không được hiện lên một ý niệm, ánh mắt nhìn sang giám khảo rút thăm, nghĩ thầm sao trùng hợp như vậy, không phải ăn gian chứ?
- Hừ! Không quản ăn gian hay trùng hợp, chỉ cần là đệ tử Tử Dương Tông, gặp phải Giang Trần ta, liền tính toán hắn không may.
Trong nội tâm Giang Trần cười lạnh, sải bước đi lên lôi đài.
Ba đại tông môn khác, như Tiểu Bàn tử Vạn Linh Tông trước kia, mọi người khách khí, mọi chuyện đều dễ thương lượng. Thế nhưng mà, đệ tử Tử Dương Tông, vậy thì không có thương lượng.
Giang Trần đạp lên lôi đài, đối diện lôi đài, đối thủ của hắn đã ôm ngực mà đứng.
Người này bận trường bào Liệt Hỏa, đứng ở nơi đó, như một đoàn Liệt Hỏa hừng hực thiêu đốt, khí chất cả người, tựa hồ dung hợp vào Liệt Hỏa Lôi Đài.
Khuôn mặt người này thon gầy, nhìn rất hung ác nham hiểm, hung quang trong mắt để cho người nhìn liền cảm thấy, người này không phải người lương thiện.
- Tiểu tử thế tục, ta nghe nói qua ngươi.
Người nọ lạnh lùng mở miệng, đột nhiên hai mắt bắn ra Hỏa Diễm đáng sợ, phảng phất muốn bắn phá con mắt Giang Trần. Hai luồng Hỏa Diễm này không ngừng cuốn động, như ma hỏa quỷ dị.
- Chút tài mọn!
Giang Trần hừ nhẹ một tiếng, một đạo Lôi Âm giống như ngâm khẻ bắn ra, hình thành khí lưu vô hình, đâm thẳng tới hai mắt người này.
- Ân?
Người nọ biến sắc, mí mắt vội vàng hợp lại, né tránh khí lưu cường đại kia xạ kích.
- Loại mị hoặc cấp bậc này, cũng đừng có lấy ra mất mặt xấu hổ.
Giang Trần cười nhạt một tiếng, loại mị hoặc chi nhãn này, thật ra là một pháp môn thần thức công kích đối thủ. Nói trắng ra, là công tâm chi thuật, mị hoặc chi thuật.
Tuy Giang Trần không sợ, nhưng không thể không thừa nhận, cái thủ đoạn này, nếu Võ Giả có Tâm lực yếu ớt, chỉ sợ không cần giao chiến, cũng đã bị hai luồng u hỏa kia bắn vào thần thức, trở thành Khôi Lỗi cho đối phương tùy ý đắn đo.
Chỉ có điều, đối với Giang Trần mà nói, đây là tiểu xiếc.
Ban đầu ở trên Nguyên Từ Kim Sơn, tà ác kim nhãn kia cường đại như vậy, cũng bị Giang Trần tránh đi. So sánh xuống dưới, mị hoặc chi nhãn này, còn không bằng một phần mười tà ác kim nhãn. Giang Trần hừ nhẹ một cái, cũng đủ để phá thất linh bát lạc.
Người nọ bị phá thần thông, trong lòng cũng cả kinh, lại bị Giang Trần mỉa mai, trên mặt có chút ít nhịn không được rồi.
Bất quá, lòng dạ người này hiển nhiên rất sâu, hai mắt mở ra lần nữa, nhìn chằm chằm vào Giang Trần, lạnh giọng nói:
- Tiểu tử, vừa rồi chẳng qua là nóng người, ngươi chớ đắc ý quá sớm.
- Ta nghe nói, ngươi ở Huyền Linh khu rất cuồng, hơn nữa, đặc biệt nhằm vào Tử Dương Tông ta. Tuyên bố đệ tử Tử Dương Tông, ngươi gặp một cái hủy một cái, có chuyện như vậy sao?
Nghe đồn tự nhiên có chút khuyếch đại, nhưng lúc ấy Giang Trần đích thật là làm như vậy. Đệ tử Tử Dương Tông, ở trên lôi đài gặp phải hắn, cả đám đều rất thảm.
Nhất là những người tham dự mưu hại Giang Trần kia, càng thảm hại hơn.
Giang Trần hiển nhiên không muốn tốn nước miếng, đầu lông mày nhảy lên:
- Đệ tử Tử Dương Tông, đều nói nhảm hết bài này đến bài khác như ngươi sao?
Người nọ cười lạnh nói:
- Không cần thử chọc giận ta, vô dụng! Ta không phải Quách Nhân, cũng không phải những phế vật ở Huyền Linh khu kia. Nhớ kỹ, ta gọi Âu Dương Kiếm, Thành Chân cùng Thành Lan, đều là biểu đệ của ta, cũng là sư đệ đồng nhất mạch. Ngươi đánh hai huynh đệ bọn hắn, hôm nay, ta sẽ trả lại cho ngươi gấp 10 lần.
Giang Trần nhịn không được cười khẩy nói:
- Có cần ta đi chợp mắt trước, chờ ngươi nói nhãm xong lại đánh thức ta hay không?
Âu Dương Kiếm này cũng không phải ưa thích nói nhảm, hắn là đang chế tạo một loại không khí.
Âu Dương Kiếm cùng đồng dạng như nhiều đệ tử Tử Dương Tông, trời sinh thiên phú Hỏa thuộc tính siêu quần. Ở trên Liệt Hỏa Lôi Đài, hắn có ưu thế may mắn.
Hơn nữa hắn tu luyện mị hoặc chi nhãn, giỏi về chế tạo không khí, mỗi tiếng nói cử động tầm đó, đem lực ảnh hưởng của mình dung nhập vào hoàn cảnh chung quanh, hình thành một lực khống chế, để cho đối thủ bất tri bất giác, rơi vào trong tiết tấu của hắn.
Bất quá, Giang Trần căn bản sẽ không ăn một bộ này của hắn.
Nếu như Giang Trần cùng hắn đấu mồm mép, bị hắn khơi mào cảm xúc, như vậy sẽ bất tri bất giác rơi vào trong tiết tấu của Âu Dương Kiếm.
Chỉ là, loại thủ đoạn này, ở trong mắt Giang Trần, căn bản không đủ xem.
Âu Dương Kiếm tân tân khổ khổ chế tạo loại không khí kia, đối với những người khác có lẽ có tác dụng, thế nhưng mà đối với Giang Trần, căn bản là tốn công vô ích.
Quả thật, Âu Dương Kiếm trời sinh Hỏa Linh mạch, Liệt Hỏa Lôi Đài này với hắn mà nói, chẳng những không phải trói buộc, ngược lại là đất màu mỡ, là đất ấm, có thể làm thực lực thần thông của hắn tăng lên gấp bội.
Cái lôi đài này, có thể trở thành nơi gia trì lực lượng cho Âu Dương Kiếm.
Thế nhưng mà, Âu Dương Kiếm làm sao biết, Liệt Hỏa Lôi Đài này đối với Giang Trần mà nói, đồng dạng cũng như hậu hoa viên nhà mình.
Cái gọi là ưu thế của hắn, ở chỗ Giang Trần, căn bản không đáng giá nhắc tới!
Hai người nói chuyện với nhau, kỳ thật đã giao phong mấy lần.
Âu Dương Kiếm mặt ngoài trầm ổn như núi, nhưng nội tâm lại khiếp sợ không thôi. Vừa rồi hắn một lòng kiến tạo không khí, ý đồ kéo đối thủ vào trong tiết tấu của mình.
Thế nhưng mà, nhìn bộ dạng đối phương mây trôi nước chảy, hiển nhiên là không có ăn chiêu này của hắn.
- Hương dã súc sinh này, quả nhiên có chút môn đạo! Khó trách Quách Nhân bị hắn dọa ra Tâm Ma.
Trong nội tâm Âu Dương Kiếm đánh giá Giang Trần, cũng hơi đề cao một ít.
- Bất quá, ở trên Liệt Hỏa Lôi Đài, gặp phải ta, hắn chỉ có thể oán xui xẻo!
Rồi đột nhiên, hai mắt Âu Dương Kiếm mở to, hai cánh tay vung lên, bốn phía lôi đài, lập tức hóa thành biển lửa, vô số sóng lửa như là cổ thú tham lam, đốt cháy trọn cả lôi đài.
- Tiểu tử, ở Hỏa Diễm lôi đài, ngươi là con mồi của ta, ha ha ha...
Tay phải của Âu Dương Kiếm trảo một cái, một thanh trường kiếm như ẩn như hiện ở trên cánh tay hắn, như một con mãng xà quấn quanh.
- Đây là Hỏa Mãng Kiếm!
Dưới đài truyền đến tiếng kinh hô của đệ tử Tử Dương Tông.
- Chậc chậc, Âu Dương Kiếm rốt cục thành công luyện hóa Hỏa Mãng Kiếm, lần này có thể nói như cá gặp nước, muốn ở Địa Linh khu ra tận danh tiếng rồi!
- Lại nói tiếp, tiểu tử thế tục kia cũng quá không may, đụng phải Âu Dương Kiếm. Chẳng những ở trên Liệt Hỏa Lôi Đài, còn để cho Âu Dương Kiếm thúc dục Hỏa Mãng Kiếm.
- Đúng vậy, luyện hóa Hỏa Mãng Kiếm, thực lực của Âu Dương Kiếm này, ít nhất tăng lên gấp đôi. Cộng thêm của ưu thế Liệt Hỏa Lôi Đài. Chỉ sợ mấy người bài danh mạnh nhất Địa Linh khu, ở trên Liệt Hỏa Lôi Đài, cũng rất khó thắng Âu Dương Kiếm ở dưới loại trạng thái này.
Chương trước Chương tiếp
Loading...