Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Độc Tôn Tam Giới

Chương 437: Đại tuyển bạt, Viễn Cổ di cảnh 1



Lão gia tử nghe Đan Phi nói như vậy, cười khổ thở dài:
- Tiểu Đan, tuổi ngươi còn trẻ, những lời này, ở bên ngoài ngàn vạn lần không thể nói, rất dễ gây tai hoạ. Cái gì gọi là ai ly khai ai không thể sống? Liên minh 16 nước chúng ta, ly khai Vạn Tượng Cương Vực, thật là không thể sống.
- Vì cái gì?
Đan Phi có chút khó hiểu.
- Chẳng lẽ, cho tới nay, Vạn Tượng Cương Vực vẫn luôn giúp đỡ 16 nước chúng ta?
- Giúp đỡ, là chắc chắn sẽ không có. Trái lại, liên minh 16 nước, còn phải tiến cống những thế lực lớn khác, cầu người ta chiếu cố.
Lão gia tử thở dài:
- Những sự tình này, vốn đều không nên nói, bất quá hiện nay, cũng không có gì không thể nói rồi. Lần này tại sao bốn đại tông môn công khai tuyển bạt? Bốn đại tông môn gần đây bất hòa, tại sao thái độ nhất trí như thế? Vì cái gì bọn hắn lại buông thành kiến? Những chuyện này, đều có nguyên nhân.
- Nguyên nhân gì?
Lần này, ngay cả Giang Trần cũng hiếu kỳ.
Đã đi vào thế giới này, đương nhiên phải hiểu rõ sự tình của thế giới này, Giang Trần không muốn sống tỉnh tỉnh mê mê. Hơn nữa từ trong khẩu khí của lão gia tử, Giang Trần rõ ràng cảm giác được, lần này công khai tuyển bạt, chỉ sợ rất không tầm thường
Liên tưởng đến lần trước La Hoàng và Chu Dật nói chuyện với nhau, nghe được những tin tức kia, Giang Trần cảm thấy, lần này bốn đại tông môn công khai tuyển bạt, nhất định có nội tình rất lớn.
Lão gia tử duỗi ra bốn ngón tay, ngữ khí ngưng trọng:
- Nguyên nhân chỉ có bốn chữ… cảm giác nguy cơ.
- Hiện tại, liên minh 16 nước ở Vạn Tượng Cương Vực, là càng ngày càng không có cảm giác tồn tại. Một khi liên minh 16 nước ở Vạn Tượng Cương Vực bị người cho là gân gà, không có tất yếu tồn tại. Như vậy, sẽ bị thế lực khác cô lập, bị liệt vào hoang man chi địa.
- Cô lập? Hoang man chi địa?
Nghi hoặc trong mắt Đan Phi càng nặng.
- Đúng vậy. Cái gọi là hoang man chi địa, là nơi bị ném bỏ, bị lưu đày, bị đồng tộc vứt bỏ, không người hỏi thăm. Bởi như vậy, sẽ trở thành mỹ thực trong miệng dị tộc, thậm chí bị dị tộc chia cắt, xơi tái, thôn phệ. Người sống ở chỗ này, vận khí tốt, trở thành nô lệ của dị tộc; vận khí kém, chính là bị cắn nuốt, bị diệt sát. Một khi trở thành hoang man chi địa, trừ khi không có dị tộc xâm lấn, nếu không, chỉ có một con đường chết.
Ngữ khí của Diệp Trọng Lâu trầm trọng:
- Mà chuyện này, tuyệt đối không phải nói chuyện giật gân. Hiện tại tất cả thế lực lớn của Vạn Tượng Cương Vực, càng ngày càng cảm thấy liên minh 16 nước là gân gà. Nếu như liên minh 16 nước không biểu hiện một ít ưu điểm, sẽ bị ném bỏ thật sự, trở thành hoang man chi địa. Một khi như vậy, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
- Nói như vậy, lần đại tuyển bạt này, là bốn đại tông môn xuất phát từ loại cảm giác nguy cơ này?
Giang Trần đưa ra vấn đề của mình.
- Đúng vậy, cảm giác nguy cơ rất mãnh liệt. Bằng không thì có chuyện gì, có thể làm cho bốn đại tông môn buông tha thành kiến? Buông tha ân oán? Liên thủ tổ chức lần đại tuyển bạt này? Đây tuyệt đối là thịnh hội bách niên khó gặp. Giang Trần, lần này lão phu mời ngươi tới, cũng là muốn nói cho ngươi biết. Tham gia lần đại tuyển bạt này, đối với ngươi mà nói, là một cơ hội. Không đơn thuần là vấn đề tài nguyên, càng có khả năng để ngươi nhất phi trùng thiên, tiến vào tầng thứ càng cao, hấp dẫn càng nhiều lực chú ý nữa. Thậm chí, còn có thể được Nguyên Cảnh Tôn Giả nhìn trúng.
Lão gia tử tiếp tục nói:
- Giang Trần, chớ xem thường cơ hội lần này, một khi được Nguyên Cảnh Tôn Giả nhìn trúng, vậy thì thật sự không tầm thường rồi. Nguyên Cảnh Tôn Giả, ở liên minh 16 nước, tuyệt đối là tồn tại phượng mao lân giác. Loại lão quái vật này, dù phóng tới toàn bộ Vạn Tượng Cương Vực, đó cũng là nhân vật cao tầng. Tuy Vạn Tượng Cương Vực còn có tồn tại lợi hại hơn, bất quá có thể hỗn đến Nguyên Cảnh Tôn Giả, ở Vạn Tượng Cương Vực, mặc kệ đi tới chỗ nào, cũng là cực kỳ nổi tiếng, trở thành đối tượng cho thế lực lớn lôi kéo.
- Giang Trần, lão gia tử nói nhiều như vậy, ngươi cũng nên tỏ thái độ một chút a.
Đan Phi thấy biểu lộ của Giang Trần bình thản, cũng không có bộ dạng thập phần cuồng nhiệt gì. Trong nội tâm có chút tức giận, cảm thấy Giang Trần sao lại như vậy, biểu hiện luôn bình tĩnh như vậy làm gì?
Giang Trần thấy lão gia tử và Đan Phi đều nhìn mình, trong ánh mắt tràn đầy chờ mong.
- Ngươi nói a, tham gia hay không tham gia.
Đan Phi thở phì phì hỏi.
- Tham gia.
Giang Trần dứt khoát gật đầu.
Đan Phi vung vẩy đôi bàn tay trắng như phấn:
- Nhớ kỹ, chẳng những phải tham gia, còn phải cố gắng lớn nhất, nhất định phải bỗng nhiên nổi tiếng, đạp toàn bộ những thiên tài tông môn không ai bì nổi kia xuống, bằng không thì quay đầu lại, đừng nói ngươi nhận thức lão gia tử và ta.
Giang Trần cười nói:
- Cái này, có phải có chút ép buộc hay không.
- Là ép buộc.
Khóe miệng Đan Phi giương lên, hừ nhẹ một tiếng.
- Ngươi người này, luôn muốn lười biếng, không ép buộc như vậy, ngươi sẽ đem hết toàn lực sao.
Lúc này lão gia tử lại đứng ở bên Đan Phi, cười nói:
- Giang Trần, kỳ thật lão phu cũng muốn nhìn, tiềm lực của ngươi, đến cùng thâm bất khả trắc đến cỡ nào.
- Lão gia tử, ta chỉ là vận khí tốt, lúc tuổi nhỏ có kỳ ngộ. Không coi là cái gì a.
Bỗng nhiên biểu lộ của lão gia tử hết sức nghiêm túc, khuyên nhủ:
- Giang Trần, kỳ thật những lời này là ta muốn nói cho ngươi biết. Tuổi nhỏ kỳ ngộ, để ngươi cùng đại đa số người không giống, cho ngươi ưu thế rất lớn. Bất quá, theo vị tiền bối kia ly khai, đây hết thảy đã thành quá khứ. Ta hi vọng, kỳ ngộ của ngươi, không trở thành chướng ngại ngươi tiến lên. Ngươi không nên bởi vì tầm mắt quá cao, mà không thể làm đến nơi đến chốn. Lão phu chỉ sợ, lòng dạ ngươi quá cao, xem thường tông môn, luôn bế môn nhìn xa, độc lập độc hành. Nói như vậy, tuổi trẻ quý báu, sẽ bị ngươi bất tri bất giác xài hết, lãng phí mất, thậm chí chà đạp mất. Nếu như vậy, thì thật là đáng tiếc. Chờ ngươi vào 30 tuổi, rất nhiều cơ hội, sẽ từ từ biến mất. Nhớ kỹ, tuổi ngươi bây giờ, thật sự không thể hoang phế, cũng không bởi vì tầm mắt của mình cao, liền có cảm giác mâu thuẫn với tông môn.
Lão gia tử lời nói thấm thía, lời nói này, có thể nói là thành thật với nhau.
Hơn nữa, cũng là lão gia tử suy nghĩ rất lâu, suy tư rất lâu, mới quyết định nói ra.
Hắn thật sự rất thưởng thức Giang Trần, điểm xuất phát là muốn Giang Trần không nên mất phương hướng, không nên bị tuổi nhỏ kỳ ngộ che mờ hai mắt, quá lâng lâng mà không để ý đến tầm quan trọng của làm đến nơi đến chốn.
Tuổi nhỏ kỳ ngộ đã thành chuyện quá khứ, như vậy võ đạo chi lộ, cuối cùng còn phải làm đến nơi đến chốn.
Gia nhập tông môn, là một lựa chọn tốt nhất cho thiên tài võ đạo.
Lão gia tử lo lắng lòng dạ Giang Trần quá cao, đối với tông môn có thành kiến, từ đó mâu thuẫn tông môn, không tiến vào tông môn.
Như vậy, hắn sẽ bởi vì thành kiến của mình, mất đi rất nhiều cơ hội.
Chương trước Chương tiếp
Loading...