Độc Tôn Tam Giới
Chương 432: Đan Phi mang đến tin tức 1
- Hai con Ngân Nguyệt Yêu Viên kia, mấy ngày hôm trước bắt đầu, bắt đầu học đánh nhau cắn xé. Ngay từ đầu, ta không quá để ý, cho rằng chúng đùa giỡn. Thế nhưng mà... Thế nhưng mà vừa rồi...
- Vừa rồi làm sao?
Trong mắt Giang Trần toát ra tinh quang.
- Có phải càng đánh càng hung hay không?
- Ách? Làm sao Thiếu chủ biết?
Ôn Tử Kỳ sững sờ.
- Thật tốt quá, xem ra Ngân Nguyệt Yêu Viên này đã bắt đầu thức tỉnh. Đánh, đánh càng hung càng tốt. Ngân Nguyệt Yêu Viên, nhất định là không có cách nào cùng tồn tại.
Giang Trần cười nói:
- Tử Kỳ, ngày nào đó Ngân Nguyệt Yêu Viên đánh chỉ còn lại một con, đó chính là thiên đại công lao của ngươi rồi.
- À?
Ôn Tử Kỳ tuyệt đối không ngờ, thái độ của Giang Trần sẽ là như vậy, trên đường đi nàng còn tự trách, lo được lo mất, sợ Thiếu chủ trách nàng không chiếu cố tốt Ngân Nguyệt Yêu Viên.
Nhưng nàng lại không biết, Ngân Nguyệt Yêu Viên là Linh thú, hơn nữa là loại Linh thú Duy Ngã Độc Tôn.
Một núi không thể chứa hai hổ, đạo lý này, ở trên người Ngân Nguyệt Yêu Viên, đồng dạng áp dụng rất tốt.
Dù có một ổ Ngân Nguyệt Yêu Viên, cuối cùng nhất định chỉ có thể sống một con. Nếu như giới tính bất đồng, thì tối đa sẽ lưu lại một trống một mái.
Ngân Nguyệt Yêu Viên, tuyệt đối không cho phép đồng loại đồng tính ở bên cạnh mình.
Ngân Nguyệt Yêu Viên cường đại nhất, thống trị một khu vực, tuyệt đối sẽ không có Ngân Nguyệt Yêu Viên đồng tính thứ hai tồn tại.
Mặc dù là thú con trưởng thành, cũng sẽ khiêu chiến phụ thân của chúng, khiêu chiến vương tọa của phụ thân, thẳng đến một con này giết chết một con khác mới thôi
Loại sinh tồn này, thoạt nhìn không thể tưởng tượng nổi, nhưng lại là cách sinh tồn phổ biến ở Chư Thiên thế giới.
Không chỉ là Ngân Nguyệt Yêu Viên, còn có rất nhiều tộc đàn khác, đều là như vậy.
- Đi, chúng ta đi xem một chút.
Giang Trần nghe nói Ngân Nguyệt Yêu Viên thức tỉnh, tâm tình bởi vì sự tình của phụ thân mà cảm thấy phiền muộn, đã hơi khá hơn một chút.
Những ngày này, mỗi ngày dùng các loại Linh Dược nuôi nấng, cuối cùng đã đạt được hồi báo.
Trong ổ Ngân Nguyệt Yêu Viên, hai con Ngân Nguyệt Yêu Viên đã lớn hơn một vòng.
Lẫn nhau công kích cũng càng thêm hung hãn, càng thêm lăng lệ ác liệt.
Hiển nhiên, thiên tính trong huyết mạch của chúng, đã chậm rãi thức tỉnh, bắt đầu vì sinh tồn mà phấn đấu, vì đánh bại đối thủ mà chém giết.
Đây là cách chúng sinh tồn, là số mệnh, không cách nào trốn tránh.
Sau khi huyết mạch thức tỉnh, chúng không còn là huynh đệ, mà là cừu địch, cừu địch không chết không ngớt.
Trên thực tế, tộc đàn Linh thú, đại đa số cũng không tồn tại tình huynh đệ gì.
Nhìn hai con Ngân Nguyệt Yêu Viên hung hãn bác đấu, huyết nhục bay tứ tung, trong mắt Ôn Tử Kỳ có chút không đành lòng.
Mấy ngày nay, nàng chăn nuôi hai con Ngân Nguyệt Yêu Viên, đã bồi dưỡng ra cảm tình.
Nhìn thấy chúng bỗng nhiên liều chết bác đấu, tâm tình của Ôn Tử Kỳ, giống như chứng kiến hai hài tử của mình cắn xé nhau, trong nội tâm khó chịu nói không nên lời.
Giang Trần than nhẹ, hắn cũng không biết, loại tính cách này của Ôn Tử Kỳ, sao lại chọn tu luyện võ đạo?
Võ đạo chi lộ, bất kể là tu sĩ nhân loại, hay tộc đàn thú loại, một thiên tài quật khởi, ai không leo lên từ thi cốt chồng chất?
Đạp vào con đường võ đạo đỉnh phong, giết chóc và máu tươi, căn bản không thể tránh né.
Ôn Tử Kỳ này, vậy mà vì hai con Ngân Nguyệt Yêu Viên chém giết mà cảm thấy không đành lòng, cái võ đạo chi tâm này, thật không phải yếu bình thường.
Bất quá, thiện lương ôn nhu, từ một góc độ khác mà nói, cũng là ưu điểm lớn nhất của Ôn Tử Kỳ a?
- Thiếu chủ, hai con Ngân Nguyệt Yêu Viên này, thật sự có một con phải chết sao?
Ôn Tử Kỳ nhẹ cắn môi hỏi.
- Cách sinh tồn của Ngân Nguyệt Yêu Viên, nhất định chỉ có một con sống sót. Hơn nữa, huyết nhục một con khác, sẽ bị con sống sót cắn nuốt. Thôn phệ huyết mạch đồng loại, cũng là một cách để Ngân Nguyệt Yêu Viên tiến hóa huyết mạch.
- Thế nhưng mà...
Hai mắt của Ôn Tử Kỳ có chút sương mù mịt mờ.
- Thế nhưng mà ta thật sự không đành lòng. Thiếu chủ, ta có thể van cầu ngươi, tách chúng ra nuôi không?
Âm thanh của Ôn Tử Kỳ như muỗi kêu, tựa như một hài tử thẹn thùng, hướng đại nhân yêu cầu có chút quá phận, rũ cụp lấy đầu, không dám nhìn Giang Trần.
- Thiếu chủ, ta nguyện ý hao phí tâm tư gấp hai, không, gấp bốn lần đi chăn nuôi chúng.
Ôn Tử Kỳ hướng Giang Trần cam đoan.
Giang Trần than nhẹ một tiếng:
- Tử Kỳ, tính cách này của ngươi, là không thích hợp tu hành võ đạo. Như vậy đi, ta cho ngươi một con Ngân Nguyệt Yêu Viên, còn lại một con, ta tự mình nuôi nấng.
- Thiếu chủ, ta có thể đồng thời tách ra nuôi.
Ôn Tử Kỳ có chút gấp.
Giang Trần cười cười:
- Đừng lo lắng, cũng không phải ta trách ngươi. Trên thực tế, ta tự tay chăn nuôi một con, sẽ thích hợp hơn. Còn lại một con, cho ngươi chăn nuôi, có lẽ đợi một thời gian, có thể bồi dưỡng thành khế ước thú, bảo hộ ngươi a.
Cũng không phải Giang Trần nói đùa, dùng cá tính của Ôn Tử Kỳ, tương lai nói không chừng sẽ gặp nguy hiểm. Có một con Ngân Nguyệt Yêu Viên hung hãn bảo hộ nàng, vừa vặn phù hợp.
Ôn Tử Kỳ nghe Giang Trần nói như vậy, biết rõ Giang Trần không phải trách nàng, mới yên tâm.
Giang Trần đang muốn mở miệng, chợt nghe bên hành lang truyền đến tiếng bước chân.
- Thiếu chủ, Đan Phi tiểu thư tới chơi.
Đang khi nói chuyện, Tiết Đồng mang theo Đan Phi đến.
Đan Phi là số ít mấy người có đãi ngộ đặc thù, đổi lại người khác, Tiết Đồng quả quyết sẽ không trực tiếp mang vào.
Đan Phi thấy chỉ có Giang Trần và Ôn Tử Kỳ, hơn nữa vẻ mặt Ôn Tử Kỳ thẹn thùng, bên khóe mắt còn có nước mắt.
- Hì hì, tựa hồ bổn tiểu thư đến có chút không phải lúc a?
Đan Phi vui vẻ, mang theo vài phần chế nhạo.
Nữ nhân dù thiên tư xuất chúng thế nào, dù xinh đẹp tuyệt thế thế nào, cuối cùng cũng là nữ nhân.
Là nữ nhân, liền khó tránh khỏi có tiểu tâm tư của nữ nhân.
Đan Phi này, nhìn thấy tình hình như vậy, ý niệm đầu tiên là Giang Trần đang đùa giỡn tùy tùng, khi dễ tiểu cô nương kia đến khóc.
- Đan Phi tỷ, loại lời này, xuất từ miệng ngươi, giống như không hợp phong độ của ngươi a.
Giang Trần cười cười, đối với Đan Phi chế nhạo, lại không để ý chút nào.
Nữ nhân này tích cách tinh quái, ngươi thực coi lời của nàng là thật, cái kia chính là tra tấn mình.
Đan Phi cười dịu dàng nói:
- Tiểu muội muội, có phải Giang Trần khi dễ ngươi hay không? Nói cho tỷ tỷ, tỷ tỷ giúp ngươi dạy hắn.
Đôi má của Ôn Tử Kỳ vốn có chút hồng, nghe vậy mây đỏ càng thêm rậm rạp, liên tục khoát tay:
- Không phải, không phải. Đan Phi tiểu thư, ngươi ngàn vạn lần không nên hiểu lầm Thiếu chủ nhà ta. Hắn... Hắn chưa bao giờ sẽ khi dễ ta.
- Chậc chậc, Giang Trần a, tỷ tỷ không thể không nói, có chút ghen ghét ngươi rồi. Những nữ tùy tùng dưới tay ngươi, một cái so với một cái xinh đẹp không nói, còn quá trung tâm. Rõ ràng bị ngươi khi dễ, còn phải che dấu thay ngươi, trung tâm hộ chủ. Ngươi là dạy dỗ như thế nào a?
- Vừa rồi làm sao?
Trong mắt Giang Trần toát ra tinh quang.
- Có phải càng đánh càng hung hay không?
- Ách? Làm sao Thiếu chủ biết?
Ôn Tử Kỳ sững sờ.
- Thật tốt quá, xem ra Ngân Nguyệt Yêu Viên này đã bắt đầu thức tỉnh. Đánh, đánh càng hung càng tốt. Ngân Nguyệt Yêu Viên, nhất định là không có cách nào cùng tồn tại.
Giang Trần cười nói:
- Tử Kỳ, ngày nào đó Ngân Nguyệt Yêu Viên đánh chỉ còn lại một con, đó chính là thiên đại công lao của ngươi rồi.
- À?
Ôn Tử Kỳ tuyệt đối không ngờ, thái độ của Giang Trần sẽ là như vậy, trên đường đi nàng còn tự trách, lo được lo mất, sợ Thiếu chủ trách nàng không chiếu cố tốt Ngân Nguyệt Yêu Viên.
Nhưng nàng lại không biết, Ngân Nguyệt Yêu Viên là Linh thú, hơn nữa là loại Linh thú Duy Ngã Độc Tôn.
Một núi không thể chứa hai hổ, đạo lý này, ở trên người Ngân Nguyệt Yêu Viên, đồng dạng áp dụng rất tốt.
Dù có một ổ Ngân Nguyệt Yêu Viên, cuối cùng nhất định chỉ có thể sống một con. Nếu như giới tính bất đồng, thì tối đa sẽ lưu lại một trống một mái.
Ngân Nguyệt Yêu Viên, tuyệt đối không cho phép đồng loại đồng tính ở bên cạnh mình.
Ngân Nguyệt Yêu Viên cường đại nhất, thống trị một khu vực, tuyệt đối sẽ không có Ngân Nguyệt Yêu Viên đồng tính thứ hai tồn tại.
Mặc dù là thú con trưởng thành, cũng sẽ khiêu chiến phụ thân của chúng, khiêu chiến vương tọa của phụ thân, thẳng đến một con này giết chết một con khác mới thôi
Loại sinh tồn này, thoạt nhìn không thể tưởng tượng nổi, nhưng lại là cách sinh tồn phổ biến ở Chư Thiên thế giới.
Không chỉ là Ngân Nguyệt Yêu Viên, còn có rất nhiều tộc đàn khác, đều là như vậy.
- Đi, chúng ta đi xem một chút.
Giang Trần nghe nói Ngân Nguyệt Yêu Viên thức tỉnh, tâm tình bởi vì sự tình của phụ thân mà cảm thấy phiền muộn, đã hơi khá hơn một chút.
Những ngày này, mỗi ngày dùng các loại Linh Dược nuôi nấng, cuối cùng đã đạt được hồi báo.
Trong ổ Ngân Nguyệt Yêu Viên, hai con Ngân Nguyệt Yêu Viên đã lớn hơn một vòng.
Lẫn nhau công kích cũng càng thêm hung hãn, càng thêm lăng lệ ác liệt.
Hiển nhiên, thiên tính trong huyết mạch của chúng, đã chậm rãi thức tỉnh, bắt đầu vì sinh tồn mà phấn đấu, vì đánh bại đối thủ mà chém giết.
Đây là cách chúng sinh tồn, là số mệnh, không cách nào trốn tránh.
Sau khi huyết mạch thức tỉnh, chúng không còn là huynh đệ, mà là cừu địch, cừu địch không chết không ngớt.
Trên thực tế, tộc đàn Linh thú, đại đa số cũng không tồn tại tình huynh đệ gì.
Nhìn hai con Ngân Nguyệt Yêu Viên hung hãn bác đấu, huyết nhục bay tứ tung, trong mắt Ôn Tử Kỳ có chút không đành lòng.
Mấy ngày nay, nàng chăn nuôi hai con Ngân Nguyệt Yêu Viên, đã bồi dưỡng ra cảm tình.
Nhìn thấy chúng bỗng nhiên liều chết bác đấu, tâm tình của Ôn Tử Kỳ, giống như chứng kiến hai hài tử của mình cắn xé nhau, trong nội tâm khó chịu nói không nên lời.
Giang Trần than nhẹ, hắn cũng không biết, loại tính cách này của Ôn Tử Kỳ, sao lại chọn tu luyện võ đạo?
Võ đạo chi lộ, bất kể là tu sĩ nhân loại, hay tộc đàn thú loại, một thiên tài quật khởi, ai không leo lên từ thi cốt chồng chất?
Đạp vào con đường võ đạo đỉnh phong, giết chóc và máu tươi, căn bản không thể tránh né.
Ôn Tử Kỳ này, vậy mà vì hai con Ngân Nguyệt Yêu Viên chém giết mà cảm thấy không đành lòng, cái võ đạo chi tâm này, thật không phải yếu bình thường.
Bất quá, thiện lương ôn nhu, từ một góc độ khác mà nói, cũng là ưu điểm lớn nhất của Ôn Tử Kỳ a?
- Thiếu chủ, hai con Ngân Nguyệt Yêu Viên này, thật sự có một con phải chết sao?
Ôn Tử Kỳ nhẹ cắn môi hỏi.
- Cách sinh tồn của Ngân Nguyệt Yêu Viên, nhất định chỉ có một con sống sót. Hơn nữa, huyết nhục một con khác, sẽ bị con sống sót cắn nuốt. Thôn phệ huyết mạch đồng loại, cũng là một cách để Ngân Nguyệt Yêu Viên tiến hóa huyết mạch.
- Thế nhưng mà...
Hai mắt của Ôn Tử Kỳ có chút sương mù mịt mờ.
- Thế nhưng mà ta thật sự không đành lòng. Thiếu chủ, ta có thể van cầu ngươi, tách chúng ra nuôi không?
Âm thanh của Ôn Tử Kỳ như muỗi kêu, tựa như một hài tử thẹn thùng, hướng đại nhân yêu cầu có chút quá phận, rũ cụp lấy đầu, không dám nhìn Giang Trần.
- Thiếu chủ, ta nguyện ý hao phí tâm tư gấp hai, không, gấp bốn lần đi chăn nuôi chúng.
Ôn Tử Kỳ hướng Giang Trần cam đoan.
Giang Trần than nhẹ một tiếng:
- Tử Kỳ, tính cách này của ngươi, là không thích hợp tu hành võ đạo. Như vậy đi, ta cho ngươi một con Ngân Nguyệt Yêu Viên, còn lại một con, ta tự mình nuôi nấng.
- Thiếu chủ, ta có thể đồng thời tách ra nuôi.
Ôn Tử Kỳ có chút gấp.
Giang Trần cười cười:
- Đừng lo lắng, cũng không phải ta trách ngươi. Trên thực tế, ta tự tay chăn nuôi một con, sẽ thích hợp hơn. Còn lại một con, cho ngươi chăn nuôi, có lẽ đợi một thời gian, có thể bồi dưỡng thành khế ước thú, bảo hộ ngươi a.
Cũng không phải Giang Trần nói đùa, dùng cá tính của Ôn Tử Kỳ, tương lai nói không chừng sẽ gặp nguy hiểm. Có một con Ngân Nguyệt Yêu Viên hung hãn bảo hộ nàng, vừa vặn phù hợp.
Ôn Tử Kỳ nghe Giang Trần nói như vậy, biết rõ Giang Trần không phải trách nàng, mới yên tâm.
Giang Trần đang muốn mở miệng, chợt nghe bên hành lang truyền đến tiếng bước chân.
- Thiếu chủ, Đan Phi tiểu thư tới chơi.
Đang khi nói chuyện, Tiết Đồng mang theo Đan Phi đến.
Đan Phi là số ít mấy người có đãi ngộ đặc thù, đổi lại người khác, Tiết Đồng quả quyết sẽ không trực tiếp mang vào.
Đan Phi thấy chỉ có Giang Trần và Ôn Tử Kỳ, hơn nữa vẻ mặt Ôn Tử Kỳ thẹn thùng, bên khóe mắt còn có nước mắt.
- Hì hì, tựa hồ bổn tiểu thư đến có chút không phải lúc a?
Đan Phi vui vẻ, mang theo vài phần chế nhạo.
Nữ nhân dù thiên tư xuất chúng thế nào, dù xinh đẹp tuyệt thế thế nào, cuối cùng cũng là nữ nhân.
Là nữ nhân, liền khó tránh khỏi có tiểu tâm tư của nữ nhân.
Đan Phi này, nhìn thấy tình hình như vậy, ý niệm đầu tiên là Giang Trần đang đùa giỡn tùy tùng, khi dễ tiểu cô nương kia đến khóc.
- Đan Phi tỷ, loại lời này, xuất từ miệng ngươi, giống như không hợp phong độ của ngươi a.
Giang Trần cười cười, đối với Đan Phi chế nhạo, lại không để ý chút nào.
Nữ nhân này tích cách tinh quái, ngươi thực coi lời của nàng là thật, cái kia chính là tra tấn mình.
Đan Phi cười dịu dàng nói:
- Tiểu muội muội, có phải Giang Trần khi dễ ngươi hay không? Nói cho tỷ tỷ, tỷ tỷ giúp ngươi dạy hắn.
Đôi má của Ôn Tử Kỳ vốn có chút hồng, nghe vậy mây đỏ càng thêm rậm rạp, liên tục khoát tay:
- Không phải, không phải. Đan Phi tiểu thư, ngươi ngàn vạn lần không nên hiểu lầm Thiếu chủ nhà ta. Hắn... Hắn chưa bao giờ sẽ khi dễ ta.
- Chậc chậc, Giang Trần a, tỷ tỷ không thể không nói, có chút ghen ghét ngươi rồi. Những nữ tùy tùng dưới tay ngươi, một cái so với một cái xinh đẹp không nói, còn quá trung tâm. Rõ ràng bị ngươi khi dễ, còn phải che dấu thay ngươi, trung tâm hộ chủ. Ngươi là dạy dỗ như thế nào a?