Độc Tôn Tam Giới
Chương 3344: Binh lâm dưới thành
Từng phi thuyền rơi ở ngoại vi, cũng không có quá tới gần. Hiển nhiên, đến một bước này, Quang Độ lão nhân cũng rất cẩn thận.
Hắn biết rõ, thế cục bây giờ đối với bọn họ mà nói, đã hơi có vẻ bị động rồi. Nếu như còn không cẩn thận mà nói, nói không chừng cục diện tốt như vậy, sẽ chôn vùi cũng nói không chừng.
Ăn một hố, khôn ngoan nhìn xa trông rộng.
- Đại nhân, nhìn bề ngoài, nơi này không giống đã phát sinh qua chiến đấu kịch liệt a.
Một tu sĩ Thần đạo xa xa trông xem thế nào, như có điều suy nghĩ nói với Quang Độ lão nhân.
Ánh mắt của Quang Độ lão nhân cũng như chim ưng, bốn phía tới lui tuần tra, ý đồ phát hiện bất luận dấu vết gì để lại, bất quá chung quanh Tịch Diệt Thánh Địa, nhìn bề ngoài vô cùng bình tĩnh. Cũng không có bất kỳ địa phương khả nghi.
- Không phải nói nhị vị tu sĩ Đằng Hoàng ở chỗ này sao? Như thế nào không thấy bọn hắn? Đại nhân, muốn thủ hạ đi truyền một câu hay không? Để cho Lam Thiên Hạo cùng Hứa Nhất Cố đi ra nghênh đón?
Quang Độ lão nhân trầm tư một lát, gật đầu nói:
- Cũng tốt, các ngươi đi trước hai người, tìm hiểu hư thật một chút.
Đạt được Quang Độ lão nhân cho phép, hai tu sĩ Thần đạo hóa thành hai đạo bạch quang, lướt về phía Tịch Diệt Thánh Địa, đứng lại ở bên ngoài trận pháp phòng ngự.
Một tu sĩ cao giọng nói:
- Lam Thiên Hạo đạo hữu, tại hạ Đỗ Trinh, phụng lệnh Quang Độ đại nhân, đến đây điều tra, bọn ngươi còn không mau hiện thân?
Trong trận pháp, cũng không lâu lắm, liền truyền đến đáp lại.
Lam Thiên Hạo cùng Hứa Nhất Cố đi tới biên giới trận pháp, xa xa nhìn qua hai tu sĩ kia, ôm quyền nói:
- Đỗ đạo hữu, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?
Ánh mắt của Đỗ Trinh thâm thúy, phảng phất đang đánh giá lấy cái gì, nhìn chằm chằm vào hai người này, mang theo vài phần thẩm tra:
- Nhị vị đạo hữu, không phải các ngươi nói nhị vị đạo hữu Đằng Hoàng ở đây sao? Vì sao không thấy tung ảnh của bọn hắn?
Ngữ khí của Lam Thiên Hạo lạnh nhạt:
- Hai người bọn họ tự xưng là nhị vị đạo hữu Đằng Hoàng, nhưng Lam mỗ không tin, bọn hắn cũng cho không ra chứng cứ để Lam mỗ tin phục, cho nên, Lam mỗ ghi nhớ Quang Độ lão nhân dặn dò, thủ vững Tịch Diệt Thánh Địa, không dám thả bọn họ vào. Trước đó, bọn hắn đã nén giận đi ra.
- Đã đi ra?
Ánh mắt của Đỗ Trinh khẽ động, truy vấn.
- Ly khai đã bao lâu?
- Trước sau không đến hai canh giờ.
Lam Thiên Hạo nói.
- Hừ! Các ngươi cũng không biết kéo bọn hắn, để cho bọn hắn ở chỗ này chờ một lát sao?
Ngữ khí của Đỗ Trinh lộ ra có chút không vui.
Hứa Nhất Cố ở một bên lại khó chịu, bạch mục khẽ đảo:
- Đỗ đạo hữu, chúng ta làm như thế nào, tựa hồ không tới phiên ngươi tới khoa tay múa chân a? Nhớ rõ Quang Độ đại nhân cũng phân phối nhiệm vụ cho các ngươi, sao các ngươi xuất hiện ở chỗ này? Chẳng lẽ các ngươi cũng bỏ rơi nhiệm vụ?
Đỗ Trinh tức giận:
- Đỗ mỗ là phụng lệnh của Quang Độ đại nhân đến đây, các ngươi còn không mau đi ra nghênh đón Quang Độ đại nhân? Vậy mà nghi vấn Đỗ mỗ?
- Ha ha, không cần lấy lông gà làm lệnh tiễn dọa chúng ta. Trước kia hai người Đằng Hoàng, lúc đó chẳng phải mở miệng đe dọa, nói chúng ta không cho bọn họ vào, bọn hắn sẽ đi tới trước mặt Quang Độ đại nhân cáo trạng chúng ta sao. Bất quá huynh đệ chúng ta chỉ nghe lệnh Quang Độ đại nhân, thủ vững nơi đây. Trừ khi Quang Độ đại nhân tự mình giá lâm, nếu không, bất luận kẻ nào cũng mơ tưởng để cho chúng ta ly khai, hoặc là dẫn dụ khỏi nơi đây.
Ngữ khí của Lam Thiên Hạo chém đinh chặt sắt.
Đỗ Trinh quả thực sững sờ, lập tức nhịn không được cười lên:
- Lam đạo hữu, nói như vậy, ngươi là ngay cả ta cũng tin không?
- Không phải không tin, huynh đệ ta nghe nói chủ lực của mười Đại Thánh Địa, bước tiếp theo sẽ đến Tịch Diệt Thánh Địa, cảm giác áp lực trọng đại, lại vô lực phân biệt các hạ đến cùng là thật hay giả. Vạn nhất là chủ lực của mười Đại Thánh Địa đến lừa huynh đệ chúng ta, tùy tiện cho các ngươi tiến vào, chẳng phải là vừa vặn làm ác nhân sao?
Đỗ Trinh giận quá mà cười, bất quá cẩn thận tưởng tượng, người ta tận trung cương vị như vậy, cũng là bởi vì Quang Độ đại nhân hạ lệnh, tựa hồ còn chưa tới phiên hắn đến khiển trách.
Lập tức nhẹ gật đầu:
- Các ngươi chuẩn bị một chút, Quang Độ đại nhân ở cách đây không xa, rất nhanh sẽ giá lâm.
Đỗ Trinh không nghi ngờ gì, lập tức nói với đồng bạn một tiếng, hai người song song phản hồi tới trước mặt Quang Độ lão nhân, đem sự tình tao ngộ nói một lần.
Sau khi Quang Độ lão nhân nghe xong, có chút bán tín bán nghi, nhiều lần cân nhắc, lại cân nhắc không ra sơ hở gì. Lập tức trầm ngâm tự nói:
- Lam Thiên Hạo cùng Hứa Nhất Cố này, thời điểm ở Vô Tận Lao Ngục, cũng không phải là tâm phúc của lão phu, lại không thể tưởng được tận trung cương vị như thế. Trong đó, phải chăng có lừa dối?
Đỗ Trinh lại không mở miệng, chức trách của hắn đã hoàn thành. Loại sự tình phán đoán này, không tới phiên hắn lắm mồm, để Quang Độ lão nhân tự mình phán đoán.
- Các ngươi nói xem, các ngươi có cái nhìn gì?
Quang Độ lão nhân rộng đường ngôn luận.
- Đại nhân, ta cảm thấy, chắc có lẽ hai người kia không có dị tâm gì. Bọn hắn từ Vô Tận Lao Ngục đi ra, tìm đại nhân nương tựa, so với tìm mười Đại Thánh Địa nương tựa thì tốt hơn a?
- Đúng vậy, nếu như bọn hắn dễ dàng mời Đỗ đạo hữu vào, cái này ngược lại có thể là lừa dối. Ngay cả Đỗ đạo hữu cũng không cho vào, không thấy Quang Độ đại nhân ngài, người ta ngay cả trận pháp cũng không đi ra, có thể thấy được đích thật là trung thành với đại nhân.
Quang Độ lão nhân nghe vậy, cũng nhẹ nhàng gật đầu, hiển nhiên cảm thấy có vài phần đạo lý.
- Tốt, chúng ta đi qua nhìn một chút. Mọi người không nên phớt lờ, đều lên tinh thần, cảnh giác.
Quang Độ lão nhân vẫn quyết định, tự mình đi xem đến tột cùng.
Lam Thiên Hạo cùng Hứa Nhất Cố kia, muốn ở trước mặt hắn ra vẻ là tuyệt đối không được.
Lập tức, Quang Độ lão nhân mang theo tám tu sĩ Thần đạo, đi đến biên giới trận pháp.
- Lam Thiên Hạo, Hứa Nhất Cố, Quang Độ đại nhân đích thân tới, các ngươi còn không mở trận pháp, đi ra nghênh đón, còn đợi tới khi nào?
Thanh âm của Đỗ Trinh, lại lần nữa truyền vào.
Biên giới trận pháp, xuất hiện một đạo quang mang, giống như một đạo hư không chi môn mở ra.
Lam Thiên Hạo cùng Hứa Nhất Cố song song đi ra.
- Thuộc hạ Lam Thiên Hạo, Hứa Nhất Cố, bái kiến Quang Độ đại nhân.
Hai người này vừa đi ra trận pháp, liền ôm quyền thi lễ với Quang Độ.
Ở phía sau hắn, thì mang theo vài tên thủ hạ.
Bên Quang Độ lão nhân lại tràn ngập cảnh giác, đã sớm ngắm tới ngắm lui trên người nhóm Lam Thiên Hạo, tìm hiểu đến tột cùng.
Thấy phía sau bọn họ chỉ là một ít Bán Thần cùng Thiên Vị, lúc này mới buông lỏng một hơi.
Bên người mang chỉ là tu sĩ Bán Thần cùng Thiên Vị, vậy thì khẳng định không có trò quỷ gì rồi. Dù sao, bọn hắn đều là tu sĩ Thần đạo, thật muốn làm mánh khóe, tu sĩ Bán Thần cùng Thiên Vị căn bản không đủ xem. Hơn nữa nhìn số lượng kia, cũng chẳng qua là mấy người mà thôi.
Ánh mắt của Quang Độ lão nhân thâm trầm, nhìn chằm chằm vào Lam Thiên Hạo cùng Hứa Nhất Cố, tựu như một thanh đao sáng loáng, muốn đâm vào thân thể cùng linh hồn người, đâm thấu nhân tâm.
- Hai người các ngươi, ngược lại là trung tâm. Không thể tưởng được, Quang Minh Thánh Địa cùng Húc Nhật Thánh Địa đều rơi vào tay giặc, các ngươi ngược lại phòng thủ kiên cố. Không tệ, không tệ.
Ngữ khí của Quang Độ lão nhân, như có thâm ý.
Hai người kia khúm núm, vội nói không dám.
Hắn biết rõ, thế cục bây giờ đối với bọn họ mà nói, đã hơi có vẻ bị động rồi. Nếu như còn không cẩn thận mà nói, nói không chừng cục diện tốt như vậy, sẽ chôn vùi cũng nói không chừng.
Ăn một hố, khôn ngoan nhìn xa trông rộng.
- Đại nhân, nhìn bề ngoài, nơi này không giống đã phát sinh qua chiến đấu kịch liệt a.
Một tu sĩ Thần đạo xa xa trông xem thế nào, như có điều suy nghĩ nói với Quang Độ lão nhân.
Ánh mắt của Quang Độ lão nhân cũng như chim ưng, bốn phía tới lui tuần tra, ý đồ phát hiện bất luận dấu vết gì để lại, bất quá chung quanh Tịch Diệt Thánh Địa, nhìn bề ngoài vô cùng bình tĩnh. Cũng không có bất kỳ địa phương khả nghi.
- Không phải nói nhị vị tu sĩ Đằng Hoàng ở chỗ này sao? Như thế nào không thấy bọn hắn? Đại nhân, muốn thủ hạ đi truyền một câu hay không? Để cho Lam Thiên Hạo cùng Hứa Nhất Cố đi ra nghênh đón?
Quang Độ lão nhân trầm tư một lát, gật đầu nói:
- Cũng tốt, các ngươi đi trước hai người, tìm hiểu hư thật một chút.
Đạt được Quang Độ lão nhân cho phép, hai tu sĩ Thần đạo hóa thành hai đạo bạch quang, lướt về phía Tịch Diệt Thánh Địa, đứng lại ở bên ngoài trận pháp phòng ngự.
Một tu sĩ cao giọng nói:
- Lam Thiên Hạo đạo hữu, tại hạ Đỗ Trinh, phụng lệnh Quang Độ đại nhân, đến đây điều tra, bọn ngươi còn không mau hiện thân?
Trong trận pháp, cũng không lâu lắm, liền truyền đến đáp lại.
Lam Thiên Hạo cùng Hứa Nhất Cố đi tới biên giới trận pháp, xa xa nhìn qua hai tu sĩ kia, ôm quyền nói:
- Đỗ đạo hữu, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?
Ánh mắt của Đỗ Trinh thâm thúy, phảng phất đang đánh giá lấy cái gì, nhìn chằm chằm vào hai người này, mang theo vài phần thẩm tra:
- Nhị vị đạo hữu, không phải các ngươi nói nhị vị đạo hữu Đằng Hoàng ở đây sao? Vì sao không thấy tung ảnh của bọn hắn?
Ngữ khí của Lam Thiên Hạo lạnh nhạt:
- Hai người bọn họ tự xưng là nhị vị đạo hữu Đằng Hoàng, nhưng Lam mỗ không tin, bọn hắn cũng cho không ra chứng cứ để Lam mỗ tin phục, cho nên, Lam mỗ ghi nhớ Quang Độ lão nhân dặn dò, thủ vững Tịch Diệt Thánh Địa, không dám thả bọn họ vào. Trước đó, bọn hắn đã nén giận đi ra.
- Đã đi ra?
Ánh mắt của Đỗ Trinh khẽ động, truy vấn.
- Ly khai đã bao lâu?
- Trước sau không đến hai canh giờ.
Lam Thiên Hạo nói.
- Hừ! Các ngươi cũng không biết kéo bọn hắn, để cho bọn hắn ở chỗ này chờ một lát sao?
Ngữ khí của Đỗ Trinh lộ ra có chút không vui.
Hứa Nhất Cố ở một bên lại khó chịu, bạch mục khẽ đảo:
- Đỗ đạo hữu, chúng ta làm như thế nào, tựa hồ không tới phiên ngươi tới khoa tay múa chân a? Nhớ rõ Quang Độ đại nhân cũng phân phối nhiệm vụ cho các ngươi, sao các ngươi xuất hiện ở chỗ này? Chẳng lẽ các ngươi cũng bỏ rơi nhiệm vụ?
Đỗ Trinh tức giận:
- Đỗ mỗ là phụng lệnh của Quang Độ đại nhân đến đây, các ngươi còn không mau đi ra nghênh đón Quang Độ đại nhân? Vậy mà nghi vấn Đỗ mỗ?
- Ha ha, không cần lấy lông gà làm lệnh tiễn dọa chúng ta. Trước kia hai người Đằng Hoàng, lúc đó chẳng phải mở miệng đe dọa, nói chúng ta không cho bọn họ vào, bọn hắn sẽ đi tới trước mặt Quang Độ đại nhân cáo trạng chúng ta sao. Bất quá huynh đệ chúng ta chỉ nghe lệnh Quang Độ đại nhân, thủ vững nơi đây. Trừ khi Quang Độ đại nhân tự mình giá lâm, nếu không, bất luận kẻ nào cũng mơ tưởng để cho chúng ta ly khai, hoặc là dẫn dụ khỏi nơi đây.
Ngữ khí của Lam Thiên Hạo chém đinh chặt sắt.
Đỗ Trinh quả thực sững sờ, lập tức nhịn không được cười lên:
- Lam đạo hữu, nói như vậy, ngươi là ngay cả ta cũng tin không?
- Không phải không tin, huynh đệ ta nghe nói chủ lực của mười Đại Thánh Địa, bước tiếp theo sẽ đến Tịch Diệt Thánh Địa, cảm giác áp lực trọng đại, lại vô lực phân biệt các hạ đến cùng là thật hay giả. Vạn nhất là chủ lực của mười Đại Thánh Địa đến lừa huynh đệ chúng ta, tùy tiện cho các ngươi tiến vào, chẳng phải là vừa vặn làm ác nhân sao?
Đỗ Trinh giận quá mà cười, bất quá cẩn thận tưởng tượng, người ta tận trung cương vị như vậy, cũng là bởi vì Quang Độ đại nhân hạ lệnh, tựa hồ còn chưa tới phiên hắn đến khiển trách.
Lập tức nhẹ gật đầu:
- Các ngươi chuẩn bị một chút, Quang Độ đại nhân ở cách đây không xa, rất nhanh sẽ giá lâm.
Đỗ Trinh không nghi ngờ gì, lập tức nói với đồng bạn một tiếng, hai người song song phản hồi tới trước mặt Quang Độ lão nhân, đem sự tình tao ngộ nói một lần.
Sau khi Quang Độ lão nhân nghe xong, có chút bán tín bán nghi, nhiều lần cân nhắc, lại cân nhắc không ra sơ hở gì. Lập tức trầm ngâm tự nói:
- Lam Thiên Hạo cùng Hứa Nhất Cố này, thời điểm ở Vô Tận Lao Ngục, cũng không phải là tâm phúc của lão phu, lại không thể tưởng được tận trung cương vị như thế. Trong đó, phải chăng có lừa dối?
Đỗ Trinh lại không mở miệng, chức trách của hắn đã hoàn thành. Loại sự tình phán đoán này, không tới phiên hắn lắm mồm, để Quang Độ lão nhân tự mình phán đoán.
- Các ngươi nói xem, các ngươi có cái nhìn gì?
Quang Độ lão nhân rộng đường ngôn luận.
- Đại nhân, ta cảm thấy, chắc có lẽ hai người kia không có dị tâm gì. Bọn hắn từ Vô Tận Lao Ngục đi ra, tìm đại nhân nương tựa, so với tìm mười Đại Thánh Địa nương tựa thì tốt hơn a?
- Đúng vậy, nếu như bọn hắn dễ dàng mời Đỗ đạo hữu vào, cái này ngược lại có thể là lừa dối. Ngay cả Đỗ đạo hữu cũng không cho vào, không thấy Quang Độ đại nhân ngài, người ta ngay cả trận pháp cũng không đi ra, có thể thấy được đích thật là trung thành với đại nhân.
Quang Độ lão nhân nghe vậy, cũng nhẹ nhàng gật đầu, hiển nhiên cảm thấy có vài phần đạo lý.
- Tốt, chúng ta đi qua nhìn một chút. Mọi người không nên phớt lờ, đều lên tinh thần, cảnh giác.
Quang Độ lão nhân vẫn quyết định, tự mình đi xem đến tột cùng.
Lam Thiên Hạo cùng Hứa Nhất Cố kia, muốn ở trước mặt hắn ra vẻ là tuyệt đối không được.
Lập tức, Quang Độ lão nhân mang theo tám tu sĩ Thần đạo, đi đến biên giới trận pháp.
- Lam Thiên Hạo, Hứa Nhất Cố, Quang Độ đại nhân đích thân tới, các ngươi còn không mở trận pháp, đi ra nghênh đón, còn đợi tới khi nào?
Thanh âm của Đỗ Trinh, lại lần nữa truyền vào.
Biên giới trận pháp, xuất hiện một đạo quang mang, giống như một đạo hư không chi môn mở ra.
Lam Thiên Hạo cùng Hứa Nhất Cố song song đi ra.
- Thuộc hạ Lam Thiên Hạo, Hứa Nhất Cố, bái kiến Quang Độ đại nhân.
Hai người này vừa đi ra trận pháp, liền ôm quyền thi lễ với Quang Độ.
Ở phía sau hắn, thì mang theo vài tên thủ hạ.
Bên Quang Độ lão nhân lại tràn ngập cảnh giác, đã sớm ngắm tới ngắm lui trên người nhóm Lam Thiên Hạo, tìm hiểu đến tột cùng.
Thấy phía sau bọn họ chỉ là một ít Bán Thần cùng Thiên Vị, lúc này mới buông lỏng một hơi.
Bên người mang chỉ là tu sĩ Bán Thần cùng Thiên Vị, vậy thì khẳng định không có trò quỷ gì rồi. Dù sao, bọn hắn đều là tu sĩ Thần đạo, thật muốn làm mánh khóe, tu sĩ Bán Thần cùng Thiên Vị căn bản không đủ xem. Hơn nữa nhìn số lượng kia, cũng chẳng qua là mấy người mà thôi.
Ánh mắt của Quang Độ lão nhân thâm trầm, nhìn chằm chằm vào Lam Thiên Hạo cùng Hứa Nhất Cố, tựu như một thanh đao sáng loáng, muốn đâm vào thân thể cùng linh hồn người, đâm thấu nhân tâm.
- Hai người các ngươi, ngược lại là trung tâm. Không thể tưởng được, Quang Minh Thánh Địa cùng Húc Nhật Thánh Địa đều rơi vào tay giặc, các ngươi ngược lại phòng thủ kiên cố. Không tệ, không tệ.
Ngữ khí của Quang Độ lão nhân, như có thâm ý.
Hai người kia khúm núm, vội nói không dám.