Độc Tôn Tam Giới
Chương 3070: Viện quân đã đến? (2)
Hiện tại Ngưng Yên Thánh Chủ cũng không hiểu ra sao, nàng cũng không biết người trẻ tuổi này. Mới đầu, nàng cho rằng đây là bọn người Kim Chung lão tổ giở trò.
Thế nhưng mà, người tuổi trẻ kia vứt xuống, xác thực là thủ cấp của thủ lãnh phản quân, sức phán đoán này, Ngưng Yên Thánh Chủ vẫn phải có.
Nói như vậy, cơ bản có thể xác định, người đến là viện quân, cùng Chân Vũ Thánh Địa bọn họ là bạn không phải địch.
- Kim Chung lão tổ thật sự vẫn lạc?
Ngưng Yên Thánh Chủ tràn đầy nghi vấn, nếu như Kim Chung lão tổ vẫn lạc, vậy lo lắng trong nội tâm nàng, ít nhất có thể lập tức xóa một nửa.
Mà nếu như bảy đại thủ lĩnh kia cũng vẫn lạc, thì dù những phản quân này trở mình gấp đôi, cũng không đủ hình thành uy hiếp.
Quần Long Vô Thủ!
Thế giới võ đạo, có đôi khi căn bản không phải so đấu nhân số.
Nếu như ưu thế ở lực lượng tuyệt đối rõ ràng, vậy hoàn cảnh xấu trên nhân số, là hoàn toàn có thể triệt tiêu.
- Sư tôn, đó là cái gì?
Vũ Linh Thánh Nữ bỗng nhiên cắt đứt Ngưng Yên Thánh Nữ suy nghĩ, ngữ khí dồn dập hỏi thăm.
- Cái gì?
Ngưng Yên Thánh Nữ men theo thanh âm của nàng, nhìn lại ra phía ngoài.
Lại chứng kiến sau lưng người tuổi trẻ kia, bỗng nhiên Hồng Vân phấp phới, ở trong rặng mây đỏ, chậm rãi bốc ra một con Cự Linh che khuất bầu trời.
Con Cự Linh này, hai cánh chấn động, pháp thân vậy mà bao trùm nửa mặt hư không.
Đầu lâu cao ngạo ngửa mặt lên trời thét dài, tiếng gầm cuốn động, uy năng thần thức chúi xuống, tu sĩ phía dưới, tựa như sóng lúa bị cuồng phong cuốn động, nhao nhao ngã xuống đất.
Có chút tu sĩ tu vi yếu, trực tiếp thổ huyết, rốt cuộc không cách nào đứng lên nữa.
Mà mấy phụ tá, thì sắc mặt đại biến, vội vàng che lỗ tai, hóa thành lưu quang, muốn chạy thục mạng, hiển nhiên, bọn hắn cũng ý thức được, nguy cơ sinh tử đang hàng lâm.
- Cái đó là... Chu Tước?
Bỗng nhiên trong đầu Ngưng Yên Thánh Chủ linh quang thoáng hiện, sau một khắc, nàng đột nhiên liên tưởng tới rất nhiều tin đồn.
Cự Linh che khuất bầu trời kia, từ xa nhìn lại, tràn đầy uy năng, cho người một loại cảm giác thôn thiên thực địa.
- Chu Tước? Là Tứ đại Thần Thú trong truyền thuyết sao?
Vũ Linh Thánh Nữ cũng vạn phần kinh ngạc.
- Chẳng lẽ đến người, thật là viện quân của Vĩnh Hằng Thánh Địa?
Ngưng Yên Thánh Chủ thì thào tự nói, đôi mắt dễ thương tràn đầy chờ mong.
Chứng kiến biểu lộ của sư tôn chuyển biến, trong lòng Vũ Linh Thánh Nữ cũng thoáng yên ổn một tí.
Ít nhất, nàng biết rõ, tâm tình của sư tôn đang chuyển biến tốt đẹp.
- Sư tôn, thật là người của Vĩnh Hằng Thánh Địa sao?
Vũ Linh Thánh Nữ nhìn Cự Linh trên không trung, lại nhìn thân ảnh phía sau lưng Cự Linh kia.
- Tên kia là ai a, sao hắn có thể khống chế một đầu Chu Tước?
Nội tâm Vũ Linh Thánh Nữ cũng tràn đầy nghi hoặc.
Trong nhận thức của nàng, huyết mạch Tứ đại Thần Thú, không phải là phi thường kiêu ngạo sao? Chúng như thế nào sẽ cho phép Nhân loại cưỡi lên lưng bọn nó? Cam tâm bị tu sĩ Nhân loại khống chế?
- Xem ra, tin đồn thật sự nói không uổng. Chúng ta lấy được tình báo, nói thế cục của Vĩnh Hằng Thánh Địa vốn không khá hơn Chân Vũ Thánh Địa chúng ta chút nào. Nhưng mà ngang trời xuất hiện một thiên tài tuổi trẻ, khống chế một con Chu Tước Thần Thú, thay đổi chiến cuộc, đấu trí đấu lực, phá tan liên minh phản loạn ở Vĩnh Hằng Thần Quốc. Về sau tiêu diệt từng bộ phận, phá hủy hoàng thất Vĩnh Hằng Thần Quốc, lại tiêu diệt Hạ Hầu gia tộc dẫn đầu làm loạn, một lần hành động định Càn Khôn. Vi sư vẫn cho là Vĩnh Hằng Thánh Địa vì loạn thế tạo anh hùng mới tuyên truyền như vậy. Hôm nay xem ra, Vĩnh Hằng Thánh Địa cũng không có hư giả tuyên truyền a.
Ngữ khí của Ngưng Yên Thánh Chủ rất phức tạp.
Một phương diện, nàng thấy viện quân đến cảm thấy phấn chấn, một phương diện khác chứng kiến Vĩnh Hằng Thánh Địa có thiên tài như vậy, đoán chừng về sau sẽ kéo ra chênh lệch với Chân Vũ Thánh Địa a.
Hơn nữa, lần này Vĩnh Hằng Thánh Địa phái viện quân tới, nếu như trợ giúp Chân Vũ Thánh Địa giải vây. Như vậy Chân Vũ Thánh Địa lại phải thiếu nợ Vĩnh Hằng Thánh Địa một cái nhân tình.
Đương nhiên, hiện tại suy nghĩ những thứ này, đều không có bất kỳ ý nghĩa. Việc cấp bách nhất là thoát khốn, là bình loạn. Xem Vĩnh Hằng Thánh Địa phái thiên tài trẻ tuổi tới, phái Chu Tước Thần Thú tới kia, ít nhất nhìn ra được, thành ý của Vĩnh Hằng Thánh Địa là rất đủ.
Hiao tình giữa hai Đại Thánh Địa, ở thời điểm này, cũng lộ ra không thể nghi ngờ!
Thần thức uy áp của Chu Tước Thần Cầm, triệt để phá hủy trận hình của phản quân, mấy lần trùng kích xuống, phản quân đã quân lính tan rã, phàm là người sống, chỉ muốn chạy ra thâm cốc, chỉ hận cha mẹ không sinh thêm hai cái đùi, làm bọn hắn không cách nào dùng tốc độ nhanh nhất trốn chạy để khỏi chết.
- Tiểu Long, tiếp đó, cơ hội để ngươi đại triển thân thủ đã đến a!
Chu Tước Thần Cầm cười hắc hắc, gọi Long Tiểu Huyền.
Tinh thần của Long Tiểu Huyền vô cùng phấn chấn, pháp thân nhoáng một cái, xoáy lên phong vân vạn trượng, Long khí bay ra, thanh âm rít gào lập tức không dứt bên tai. Long Tiểu Huyền rít gào, phong cách so với Chu Tước Thần Cầm lại hoàn toàn bất đồng.
Rầm rộ, mang tất cả hư không, như phong ba nộ lãng, không ngớt không dứt.
Đây là thần thông Long ngâm chỉ Chân Long nhất tộc mới có.
Tiếng Long ngâm vang lên, một lớp sóng đón lấy một lớp sóng, không ngừng bao trùm, không ngừng điệp gia, như là Kinh Lôi, ầm ầm chấn vang ở màng tai của mỗi một tu sĩ.
Cái này đối với phản quân mà nói, không thể nghi ngờ là một hồi tra tấn cực kỳ tàn ác.
Liếng Long ngâm kia, như là chùy đồng, cự thạch, như đủ loại áp lực, xâm nhập ngũ quan, thần thức, lục phủ ngũ tạng của các tu sĩ.
Một ít tu sĩ tu vi hơi yếu, ở dưới tiếng Long ngâm trùng kích, thần thức bạo liệt, nhao nhao bạo thể bỏ mình.
Long Tiểu Huyền đợi lâu như vậy, rốt cục đợi đến lúc đại phát thần uy, làm sao có thể bỏ qua?
Thân hình như điện, ở bên ngoài thâm cốc phi tốc xuyên thẳng qua, tiếng Long ngâm bao phủ khắp nơi.
Giờ phút này, không gian ngoài thâm cốc, như bị vây trong một cái trống, mà thanh âm Long ngâm, thì dồn sức đánh cái trống kia.
Trong lúc nhất thời, thanh âm kêu thảm không ngừng.
Giang Trần bị tiếng Long ngâm của Long Tiểu Huyền khơi gợi lên ý chí chiến đấu, cười ha ha, cũng theo chân thét dài, hắn luyện hóa qua Chân Long huyết mạch, thần thông Long ngâm cũng không kém cỏi.
Cộng thêm đạo dây chuyền phong ấn trong thức hải của hắn, làm cho uy năng thần trí của hắn, không kém hơn Long Tiểu Huyền chút nào.
Bởi như vậy, cục diện Phi Long Tại Thiên, lập tức biến thành cục diện Song Long hí châu.
Một người một rồng, ở trên Thương Khung điên cuồng ngâm huýt lên.
Trong chốc lát, Sơn Hà biến sắc, nhật nguyệt vô quang, toàn bộ sơn cốc cát bay đá chạy, thảo mộc đổ ngã.
Ngay cả ở trong căn cứ linh dược, nếu như không phải có trận pháp cách trở, chỉ sợ những tu sĩ của Chân Vũ Thánh Địa kia, cũng khó tránh khỏi liên lụy.
Dù vậy, các tu sĩ ở trong trận pháp, cũng cảm giác được từng đợt phập phồng không yên. May mắn có trận pháp bảo vệ, nếu không thiết tưởng không chịu nổi.
Thế nhưng mà, người tuổi trẻ kia vứt xuống, xác thực là thủ cấp của thủ lãnh phản quân, sức phán đoán này, Ngưng Yên Thánh Chủ vẫn phải có.
Nói như vậy, cơ bản có thể xác định, người đến là viện quân, cùng Chân Vũ Thánh Địa bọn họ là bạn không phải địch.
- Kim Chung lão tổ thật sự vẫn lạc?
Ngưng Yên Thánh Chủ tràn đầy nghi vấn, nếu như Kim Chung lão tổ vẫn lạc, vậy lo lắng trong nội tâm nàng, ít nhất có thể lập tức xóa một nửa.
Mà nếu như bảy đại thủ lĩnh kia cũng vẫn lạc, thì dù những phản quân này trở mình gấp đôi, cũng không đủ hình thành uy hiếp.
Quần Long Vô Thủ!
Thế giới võ đạo, có đôi khi căn bản không phải so đấu nhân số.
Nếu như ưu thế ở lực lượng tuyệt đối rõ ràng, vậy hoàn cảnh xấu trên nhân số, là hoàn toàn có thể triệt tiêu.
- Sư tôn, đó là cái gì?
Vũ Linh Thánh Nữ bỗng nhiên cắt đứt Ngưng Yên Thánh Nữ suy nghĩ, ngữ khí dồn dập hỏi thăm.
- Cái gì?
Ngưng Yên Thánh Nữ men theo thanh âm của nàng, nhìn lại ra phía ngoài.
Lại chứng kiến sau lưng người tuổi trẻ kia, bỗng nhiên Hồng Vân phấp phới, ở trong rặng mây đỏ, chậm rãi bốc ra một con Cự Linh che khuất bầu trời.
Con Cự Linh này, hai cánh chấn động, pháp thân vậy mà bao trùm nửa mặt hư không.
Đầu lâu cao ngạo ngửa mặt lên trời thét dài, tiếng gầm cuốn động, uy năng thần thức chúi xuống, tu sĩ phía dưới, tựa như sóng lúa bị cuồng phong cuốn động, nhao nhao ngã xuống đất.
Có chút tu sĩ tu vi yếu, trực tiếp thổ huyết, rốt cuộc không cách nào đứng lên nữa.
Mà mấy phụ tá, thì sắc mặt đại biến, vội vàng che lỗ tai, hóa thành lưu quang, muốn chạy thục mạng, hiển nhiên, bọn hắn cũng ý thức được, nguy cơ sinh tử đang hàng lâm.
- Cái đó là... Chu Tước?
Bỗng nhiên trong đầu Ngưng Yên Thánh Chủ linh quang thoáng hiện, sau một khắc, nàng đột nhiên liên tưởng tới rất nhiều tin đồn.
Cự Linh che khuất bầu trời kia, từ xa nhìn lại, tràn đầy uy năng, cho người một loại cảm giác thôn thiên thực địa.
- Chu Tước? Là Tứ đại Thần Thú trong truyền thuyết sao?
Vũ Linh Thánh Nữ cũng vạn phần kinh ngạc.
- Chẳng lẽ đến người, thật là viện quân của Vĩnh Hằng Thánh Địa?
Ngưng Yên Thánh Chủ thì thào tự nói, đôi mắt dễ thương tràn đầy chờ mong.
Chứng kiến biểu lộ của sư tôn chuyển biến, trong lòng Vũ Linh Thánh Nữ cũng thoáng yên ổn một tí.
Ít nhất, nàng biết rõ, tâm tình của sư tôn đang chuyển biến tốt đẹp.
- Sư tôn, thật là người của Vĩnh Hằng Thánh Địa sao?
Vũ Linh Thánh Nữ nhìn Cự Linh trên không trung, lại nhìn thân ảnh phía sau lưng Cự Linh kia.
- Tên kia là ai a, sao hắn có thể khống chế một đầu Chu Tước?
Nội tâm Vũ Linh Thánh Nữ cũng tràn đầy nghi hoặc.
Trong nhận thức của nàng, huyết mạch Tứ đại Thần Thú, không phải là phi thường kiêu ngạo sao? Chúng như thế nào sẽ cho phép Nhân loại cưỡi lên lưng bọn nó? Cam tâm bị tu sĩ Nhân loại khống chế?
- Xem ra, tin đồn thật sự nói không uổng. Chúng ta lấy được tình báo, nói thế cục của Vĩnh Hằng Thánh Địa vốn không khá hơn Chân Vũ Thánh Địa chúng ta chút nào. Nhưng mà ngang trời xuất hiện một thiên tài tuổi trẻ, khống chế một con Chu Tước Thần Thú, thay đổi chiến cuộc, đấu trí đấu lực, phá tan liên minh phản loạn ở Vĩnh Hằng Thần Quốc. Về sau tiêu diệt từng bộ phận, phá hủy hoàng thất Vĩnh Hằng Thần Quốc, lại tiêu diệt Hạ Hầu gia tộc dẫn đầu làm loạn, một lần hành động định Càn Khôn. Vi sư vẫn cho là Vĩnh Hằng Thánh Địa vì loạn thế tạo anh hùng mới tuyên truyền như vậy. Hôm nay xem ra, Vĩnh Hằng Thánh Địa cũng không có hư giả tuyên truyền a.
Ngữ khí của Ngưng Yên Thánh Chủ rất phức tạp.
Một phương diện, nàng thấy viện quân đến cảm thấy phấn chấn, một phương diện khác chứng kiến Vĩnh Hằng Thánh Địa có thiên tài như vậy, đoán chừng về sau sẽ kéo ra chênh lệch với Chân Vũ Thánh Địa a.
Hơn nữa, lần này Vĩnh Hằng Thánh Địa phái viện quân tới, nếu như trợ giúp Chân Vũ Thánh Địa giải vây. Như vậy Chân Vũ Thánh Địa lại phải thiếu nợ Vĩnh Hằng Thánh Địa một cái nhân tình.
Đương nhiên, hiện tại suy nghĩ những thứ này, đều không có bất kỳ ý nghĩa. Việc cấp bách nhất là thoát khốn, là bình loạn. Xem Vĩnh Hằng Thánh Địa phái thiên tài trẻ tuổi tới, phái Chu Tước Thần Thú tới kia, ít nhất nhìn ra được, thành ý của Vĩnh Hằng Thánh Địa là rất đủ.
Hiao tình giữa hai Đại Thánh Địa, ở thời điểm này, cũng lộ ra không thể nghi ngờ!
Thần thức uy áp của Chu Tước Thần Cầm, triệt để phá hủy trận hình của phản quân, mấy lần trùng kích xuống, phản quân đã quân lính tan rã, phàm là người sống, chỉ muốn chạy ra thâm cốc, chỉ hận cha mẹ không sinh thêm hai cái đùi, làm bọn hắn không cách nào dùng tốc độ nhanh nhất trốn chạy để khỏi chết.
- Tiểu Long, tiếp đó, cơ hội để ngươi đại triển thân thủ đã đến a!
Chu Tước Thần Cầm cười hắc hắc, gọi Long Tiểu Huyền.
Tinh thần của Long Tiểu Huyền vô cùng phấn chấn, pháp thân nhoáng một cái, xoáy lên phong vân vạn trượng, Long khí bay ra, thanh âm rít gào lập tức không dứt bên tai. Long Tiểu Huyền rít gào, phong cách so với Chu Tước Thần Cầm lại hoàn toàn bất đồng.
Rầm rộ, mang tất cả hư không, như phong ba nộ lãng, không ngớt không dứt.
Đây là thần thông Long ngâm chỉ Chân Long nhất tộc mới có.
Tiếng Long ngâm vang lên, một lớp sóng đón lấy một lớp sóng, không ngừng bao trùm, không ngừng điệp gia, như là Kinh Lôi, ầm ầm chấn vang ở màng tai của mỗi một tu sĩ.
Cái này đối với phản quân mà nói, không thể nghi ngờ là một hồi tra tấn cực kỳ tàn ác.
Liếng Long ngâm kia, như là chùy đồng, cự thạch, như đủ loại áp lực, xâm nhập ngũ quan, thần thức, lục phủ ngũ tạng của các tu sĩ.
Một ít tu sĩ tu vi hơi yếu, ở dưới tiếng Long ngâm trùng kích, thần thức bạo liệt, nhao nhao bạo thể bỏ mình.
Long Tiểu Huyền đợi lâu như vậy, rốt cục đợi đến lúc đại phát thần uy, làm sao có thể bỏ qua?
Thân hình như điện, ở bên ngoài thâm cốc phi tốc xuyên thẳng qua, tiếng Long ngâm bao phủ khắp nơi.
Giờ phút này, không gian ngoài thâm cốc, như bị vây trong một cái trống, mà thanh âm Long ngâm, thì dồn sức đánh cái trống kia.
Trong lúc nhất thời, thanh âm kêu thảm không ngừng.
Giang Trần bị tiếng Long ngâm của Long Tiểu Huyền khơi gợi lên ý chí chiến đấu, cười ha ha, cũng theo chân thét dài, hắn luyện hóa qua Chân Long huyết mạch, thần thông Long ngâm cũng không kém cỏi.
Cộng thêm đạo dây chuyền phong ấn trong thức hải của hắn, làm cho uy năng thần trí của hắn, không kém hơn Long Tiểu Huyền chút nào.
Bởi như vậy, cục diện Phi Long Tại Thiên, lập tức biến thành cục diện Song Long hí châu.
Một người một rồng, ở trên Thương Khung điên cuồng ngâm huýt lên.
Trong chốc lát, Sơn Hà biến sắc, nhật nguyệt vô quang, toàn bộ sơn cốc cát bay đá chạy, thảo mộc đổ ngã.
Ngay cả ở trong căn cứ linh dược, nếu như không phải có trận pháp cách trở, chỉ sợ những tu sĩ của Chân Vũ Thánh Địa kia, cũng khó tránh khỏi liên lụy.
Dù vậy, các tu sĩ ở trong trận pháp, cũng cảm giác được từng đợt phập phồng không yên. May mắn có trận pháp bảo vệ, nếu không thiết tưởng không chịu nổi.