Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Độc Tôn Tam Giới

Chương 2987: Lại lên đường lần nữa (2)



- Đúng đúng đúng, Thanh Tang, ngươi có nghe hay không? Giang Trần lo lắng cho ngươi chu đáo nhiều lắm?
Yến Vạn Quân vui mừng quá đỗi, chỉ cảm thấy hôm nay thật sự là một ngày đẹp nhất mấy năm qua.
Yến Vạn Quân ở Thiên Vị bát trọng đã dừng lại vô số năm, hắn cơ hồ cảm giác mình đã không cách nào đột phá nữa.
Thế nhưng mà, Đỉnh Thiên Đan này bỗng nhiên xuất hiện, lại cho hắn kinh hỉ ngoài ý muốn.
Huống chi, cháu trai hắn ký thác rất hi vọng nhiều, những năm gần đây cũng thoát thai hoán cốt, biến hóa cực lớn, cái này không thể nghi ngờ là đại hỷ sự.
Yến Thanh Tang vốn đang vì không thể phản hồi Thánh Địa mà có chút hờn dỗi, thế nhưng mà tin tức Đỉnh Thiên Đan, lại làm cho hắn thoáng cái giận không nổi nữa.
Yến Vạn Quân thấy hắn còn một bộ rắm thí, nhịn không được lại đập qua một cái tát.
- Tiểu tử ngươi, bày mặt thối cho ai xem đó? Lão phu nói cho ngươi biết, là Giang Trần tính tình tốt, đổi người khác, ai nhân nhượng ngươi? Chính ngươi vuốt lương tâm nói, không có hắn, ngươi có thể đi tới hôm nay sao?
Yến Vạn Quân hiển nhiên cũng cảm giác Tôn nhi của mình bày mặt thối là có chút quá.
Tuy Giang Trần là muội phu tương lai của hắn, nhưng người ta đối với hắn làm đã đủ nhiều rồi. Yến Thanh Tang hắn không thể không hiểu chuyện như vậy, đem khách khí của người ta làm thành phúc khí.
- Huynh đệ, cũng không phải ta giận dữ với ngươi, chỉ là trong nội tâm ta không thoải mái. Cảm thấy thân nam nhi, ở thời điểm mấu chốt, lại không có đất dụng võ, cảm thấy uất ức.
Yến Thanh Tang cuối cùng mở miệng.
- Yên tâm đi, có bản lĩnh, cuối cùng sẽ có đất dụng võ. Nghe Vạn Quân trưởng lão, ở Đông Diên đảo cố gắng tu luyện. Chờ đợi thời cơ.
- Ngươi không đi không được sao?
Yến Thanh Tang hỏi.
- Thánh Tổ đại nhân đã từng nói với ta một ít sự tình, ta cùng với hắn tầm đó, cũng coi như có chút ước định. Ta không thể không đi, cũng không cách nào không đi. Hơn nữa, ta còn đáp ứng Hoàng Nhi, phải cứu cha mẹ của nàng.
Nghe nói như thế, Yến Vạn Quân cũng đỏ mặt. Cha mẹ của Hoàng Nhi, đây chính là nhi tử cùng con dâu của Yến Vạn Quân hắn a.
- Giang Trần, chuyện của cha mẹ Hoàng Nhi...
Yến Vạn Quân trầm ngâm nói.
- Chuyện này, là lão phu tạo nghiệt, lão phu tự mình giải quyết a.
- Vạn Quân trưởng lão, ta và ngươi hiện tại, còn phân lẫn nhau sao?
Giang Trần cười nói.
- Giang Trần, Vô Tận Lao Ngục kia phi thường phức tạp. Tu vi hiện tại của ngươi, nhất định là không có cách nào đi. Nếu như lão phu có thể đột phá Thiên Vị cửu trọng, có lẽ tương lai sẽ có một chút hi vọng.
Ngữ khí của Vạn Quân trưởng lão trầm thấp nói.
- Vô Tận Lao Ngục kia, đến cùng là chuyện gì xảy ra?
Giang Trần hiếu kỳ.
- Vô Tận Lao Ngục, tương truyền là một lao ngục phong ấn thời kỳ Thượng Cổ của Vạn Uyên đảo, nghe nói liên hệ lấy thập đại Thần Quốc. Tại thập đại Thần Quốc, từng Thần Quốc đều có cửa vào, cũng có mười chỗ phong ấn. Bình thường chỉ có loại người cùng hung cực ác, mới có thể bị nhốt vào Vô Tận Lao Ngục. Mà người bị giam vào Vô Tận Lao Ngục, trên cơ bản đều không có khả năng đi ra. Đương nhiên, mọi thứ không có tuyệt đối, ngẫu nhiên Vô Tận Lao Ngục cũng sẽ xuất hiện một ít Không Gian Phong Bạo, xuất hiện một ít khe hở, sẽ có một ít gia hỏa may mắn, từ bên trong bỏ trốn ra. Loại trọng phạm này vừa chạy ra, trên cơ bản đều trở thành tai họa nhất thời.
Yến Vạn Quân đối với Vô Tận Lao Ngục, kỳ thật hiểu rõ cũng không nhiều, hắn nói những chuyện này, cũng là một ít kiến thức căn bản của Vô Tận Lao Ngục.
Giang Trần gật gật đầu:
- Vô Tận Lao Ngục này, sớm muộn gì cũng phải đi xem.
- Không thể lỗ mãng, mặc dù lần này ngươi đi Vĩnh Hằng Thánh Địa, cũng phải hành sự tùy theo hoàn cảnh, không nên lỗ mãng. Lão phu thật vất vả chứng kiến Hoàng Nhi đã có quy túc, giải trừ vận mệnh nguyền rủa. Lão phu không muốn nàng tuổi còn trẻ, liền biến thành quả phụ.
Hiện tại Yến Vạn Quân hiển nhiên đã coi Giang Trần là cháu rể tương lai rồi.
- Yên tâm đi, ta sẽ hành sự tùy theo hoàn cảnh.
Giang Trần tự nhiên sẽ không lỗ mãng.
Đưa Hoàng Nhi cùng Lăng Bích Nhi đi, trong nội tâm Giang Trần không còn lo lắng. Trận pháp của Đông Diên đảo thăng cấp, cũng cơ bản hoàn thành.
Việc này không nên chậm trễ, lúc này Giang Trần liền ly khai.
Hiện tại ly khai Đông Diên đảo, cũng không có bất kỳ cố kỵ gì. Bởi vì phương viên vài nghìn dặm chung quanh Đông Diên đảo, đã hoang tàn vắng vẻ.
Giang Trần phi thường thích ý lái Tinh Duyên Phi Thuyền, xuyên thẳng qua vùng biển, tâm tình cũng không quá trầm trọng.
Một ngày này, Giang Trần đi ngang qua một hòn đảo, tên Tiểu Thang đảo. Đúng là địa phương lần trước hắn trốn chết trải qua.
Lúc ấy, Tinh Huy cùng Tinh Đồng, còn có một nhà Ung Bồng, đều là đi Tiểu Thang đảo này. Giang Trần đi ngang qua Tiểu Thang đảo, không khỏi nhớ tới nhóm cố nhân lúc trước.
Mặc dù ly khai Đông Diên đảo nhiều năm rồi, nhưng mà một ít kinh nghiệm ở Đông Diên đảo, lại rõ mồn một trước mắt.
- Mà thôi, ở Tiểu Thang đảo này nghỉ ngơi và hồi phục thoáng một phát, thuận tiện nghe ngóng tin tức a. Nhìn xem có tin tức của Vĩnh Hằng Thần Quốc hay không.
Ly khai Vĩnh Hằng Thánh Địa lâu như vậy, Giang Trần cũng lo lắng thế cục của Vĩnh Hằng Thánh Địa. Hiện tại muốn thoáng cái chạy trở về cũng không thực tế.
Cho nên, hắn quyết định trước hỏi thăm một chút.
Dù sao loại địa phương nhỏ như Tiểu Thang đảo, là không thể nào có người hoài nghi đến trên đầu của hắn. Dù sao, Vĩnh Hằng Thần Quốc cách nơi này thật sự quá xa xôi.
Tiểu Thang đảo luận trình độ phồn hoa, thậm chí vượt qua Đông Diên đảo năm đó. Giang Trần tiến vào Tiểu Thang đảo, rõ ràng cảm giác được phong thổ nơi đây, vẫn tương đối có đặc điểm.
Người Tiểu Thang đảo này, tương đối mà nói, rất là nhiệt tình.
Giang Trần đương nhiên là hướng địa phương có nhiều người đi. Địa phương càng nhiều người, tu sĩ tụ tập càng nhiều, tin tức cũng sẽ càng nhiều.
Bất quá, để cho Giang Trần thất vọng là, Tiểu Thang đảo này cho dù là khu vực náo nhiệt nhất, cũng không có ai thảo luận sự tình làm phản gì.
Ngược lại là có không ít người mặt mày hớn hở nói sự tình Bổ Thiên Thịnh Hội, tin đồn như là thuyết thư, đặc sắc vô cùng, đem Giang Trần nói như có thần trợ, mà Thạch Huyền kia thì thành vật hi sinh đáng thương.
Nói xong Bổ Thiên Thịnh Hội, còn có người nói lên Hạ Hầu Tông.
Những tin tức này, ở Tiểu Thang đảo cũng đã bí truyền xôn xao. Nhưng mà tin đồn về Vĩnh Hằng Thần Quốc, lại tới đây là dừng.
Tiếp đó, lại không có tin tức mới, cũng không có bất kỳ tin tức phản loạn.
Hiện tại, ít nhất một hai tháng đi qua, nếu như phản loạn triển khai rồi, đến bây giờ có lẽ sẽ có tin tức truyền tới, không có khả năng một chút tin tức cũng không có.
Giang Trần không hiểu ra sao, ở rất nhiều chỗ náo nhiệt của Tiểu Thang đảo, đều dừng lại một hồi, thủy chung không có nghe được bất luận tin tức gì về phản loạn.
Giang Trần đang trong suy nghĩ, bỗng nhiên bên cạnh truyền đến tiếng bước chân, một thanh âm cởi mở cười nói:
- Huynh đài, hữu lễ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...