Độc Tôn Tam Giới
Chương 2908: Thương nghị cầu hôn (1)
Giang Trần mỉm cười:
- Từ xưa tới nay, cửa ải khi trùng kích từ Đế cảnh lên Thiên vị vô cùng gian nan, ngăn cách vô số thiên tài. Người có thể đột phá Đế cảnh đứng ở đỉnh phong Thiên Vị. Chỉ sợ trăm không còn một. Mà Thái Nhất bổ thiên đan này quả thực có thể đền bù loại khuyết điểm kia.
Giang Trần chậm rãi nói, chậm rãi giảng giải.
Tài ăn nói của hắn gần đây đều rất tốt, hơn nữa loại giải giải này đối với hắn không tồn tại độ khó gì, dù sao bản thân hắn cũng quá quen thuộc với phẩm tính của Thái Nhất bổ thiên đan.
Cho nên Giang Trần rất nhanh đã đem một ít tư liệu cơ bản về Thái Nhất bổ thiên đan kia giảng giải một phen.
Mọi người nghe thấy Thái Nhất bổ thiên đan có hiệu quả như vậy, cũng có chút bán tin bán nghi. Giang Trần cũng không giải thích gì thêm.
Những người này đều là người tham lam. Đều nhận qua Thái Nhất bổ thiên đan, chỉ cần những người này ánh mắt không giấu trong đũng quần, nhất định là có thể nhận ra, Thái Nhất bổ thiên đan nhất định không phải là đan dược bình thường.
- THiệu Uyên tiểu hữu, công hiệu của Thái Nhất bổ thiên đan mọi người đều biết. Chủ tài liệu mọi người cũng biết là Thái Nhất long lân quả. Như vậy tài liệu phụ tá có thể nói cho mọi người một phen được không?
Có một ít người được một tấc lại tiến thêm một bước.
Giang Trần thản nhiên nói:
- Tài liệu cũng không tính là phức tạp. Nhưng mà chư vị đừng tưởng rằng nói cho chư vị biết tài liệu là coi như nhận được đan phương hoàn mỹ. Không có tâm pháp luyện chế, không có quy trình luyện chế, biết rõ tài liệu đối với các ngươi mà nói ngược lại là tai nạn.
- Tiểu hữu, không nên nói chuyện giật gân a. Chúng ta muốn biết tài liệu, ngươi cứ việc nói, chúng ta không sợ loại tai nạn này a.
Tai nạn theo như lời Giang Trần nói thực ra là lo lắng nếu như mọi người đêu biết tài liệu, đi nếm thử lung tung, lãng phí tài liệu.
Phải biết rằng tài liệu kia cũng vô cùng khan hiếm. Nếu như tất cả mọi người đều tùy hứng đi tiêu hao như vậy. Tài liệu vốn không nhiều lắm thì càng không chịu nổi lãng phí.
Giang Trần không sợ lãng phí tài liệu khác, hắn lo lắng nhất là Thái Nhất long lân quả. Coi như là chủ tài liệu vô cùng quý trọng.
Nếu như tất cả mọi người thử loại đan dược này, vậy thì khắp thiên hạ nào có thể có Thái Nhất long lân quả tới tay Vĩnh Hằng thánh địa hắn?
Cho nên hắn cũng không muốn công bố tài liệu gì.
- Chư vị, Thái Nhất bổ thiên đan này mọi người cũng đừng nghĩ tới nữa. Ta có thể nói rõ cho các ngươi biết, cho dù cho các ngươi danh sách tài liệu, các ngươi tuyệt đối sẽ không luyện chế ra được. Thủ pháp phức tạp kia chỉ cần có một bước sơ suất, sẽ thất bại trong gang tấc.
Cũng không phải Giang Trần nói chuyện giật gân.
Cho dù đám người này lạc quan thế nào cũng không có khả năng có ý nghĩ ngây thơ như vậy.
Sở dĩ bọn họ đưa ra yêu cầu này, nguyên nhân chủ yếu là vì muốn cho trong lòng Giang Trần có điểm áy náy, như vậy bọn họ mới thuận lợi nói ra yêu cầu chính thức.
- Thiệu Uyên tiểu hữu, chúng ta cũng biết, Thái Nhất bổ thiên đan này là bí mật bất truyền, chúng ta cũng không có ý định chiếm tiện nghi lớn của ngươi như vậy. Chúng ta chỉ muốn hỏi một câu, Thiệu Uyên tiểu hữu khi rảnh rỗi có thể tới chỗ ta làm khách, hỗ trợ luyện chế Thái Nhất bổ thiên đan này một chút hay không? Phương diện thù lao, chỉ cần không quá phận, chúng ta đều vui vẻ dâng tặng.
Đây mới là ý nghĩ thực sự của rất nhiều thế lực.
Bọn họ có được Thái Nhất Long lân quả, lại không biết luyện chế thế nào. Nhưng mà Thiệu Uyên này biết luyện chế, nếu như có thể mời được đối phương tới, như vậy cũng có thể đạt được Thái Nhất bổ thiên đan này.
Trong thế giới đan đạo, loại chuyện hỗ trợ như vậy cũng rất thông thường. Dù sao loại chuyện hỗ trợ này, tiền thù lao cũng rất nhiều.
Trên cơ bản chỉ cần ra tay một lần, đều có hồi báo cực lớn. Cho nên đại bộ phận đan đạo đại sư đều không quá cự tuyệt loại chuyện như vậy, trừ phi là số ít nhân vật cấp bậc cự đầu.
Những cự đầu này bọn họ căn bản không để ý tới bất luận hồi báo gì. Bởi vì bọn họ khống chế rất nhiều tài nguyên, căn bản không cần đi kiếm thêm thù lao gì cả.
Nhưng mà Giang Trần hiển nhiên không tới một bước này.
Trong lúc nhất thời, Giang Trần cũng có cảm giác tim đập thình thịch. Thứ hắn nghĩ trước tiên không phải là vấn đề tiền tài. Mà là mở rộng vòng giao thiệp của mình. Làm cho vòng giao thiệp của hắn khuếch tán ra toàn bộ thập đại thần quốc.
Nếu như mình ở Vạn Uyên đảo có quan hệ với tất cả các thập đại thần quốc, cố gắng kết thiện duyên, đối với hắn cũng có chỗ tốt cực lớn.
Ví dụ như tranh đoạt Hoàng Nhi, ví dụ như tìm kiếm manh mối của Chư Thiên Vạn linh tỏa thần đại trận.
Những thứ này đều cần nhân mạch đi giải quyết.
Nếu như không đủ nhân mạch, tất cả những chuyện Giang Trần muốn làm ở Vạn Uyên đảo, đều bị hạn chế, đều khó có khả năng thuận lợi được.
Cho nên hắn đối với yêu cầu này cũng không có trực tiếp cự tuyệt.
Mà hắn mỉm cười:
- Thiệu Uyên ta cũng không phải là người bất cận nhân tình. Tâm tình này của mọi người ta cũng có thể lý giải. Nếu như ngày sau ta có thời gian dạo chơi Vạn Uyên đảo, đi qua nơi nào nhất định sẽ không để cho mọi người thất vọng.
Hứa hẹn này của Giang Trần cũng không được tam đại thánh chủ đồng ý.
Trong lòng Tam đại thánh chủ ít nhiều cũng có chút khúc mắc, nhưng mà cân nhắc tới thực lực và thành tựu của Giang Trần. Tam đại thánh chủ hiện tại cũng không có cách nào bác bỏ lựa chọn của hắn.
Dù sao thiên tài như vậy đã không phải là người mà Tam Đại thánh chủ bọn họ muốn gõ là có thể gõ được. Loại thiên tài này, bọn họ không muốn dụ dỗ thì cũng phải dụ dỗ.
Không dụ dỗ, vạn nhất ngày nào đó thiên tài này đi mất thì sao?
Loại thiên tài này nếu như muốn trốn đi, tin rằng chín đại thần quốc khác nhất định sẽ hoan nghênh. Cho dù là Bách Hoa thần quốc, chắc chắn cũng sẽ không chú ý mà hoan nghênh.
Thạch Huyền thực sự không tầm thường, nhưng mà Thiệu Uyên này rõ ràng so với Thạch Huyền còn có tiềm lực cao hơn, là một thiên tài cao cấp hơn.
Nghĩ tới đây, một chút cảm xúc không thoải mái của Tam đại thánh chủ cũng được ngăn chặn.
Mà nghe Giang Trần nói như vậy, ấn tượng của những người khác đối với hắn thoáng cái tốt hơn nhiều. Người trẻ tuổi kia cũng không phải là không biết làm người.
Xem ra, trước đó hắn khiêu khích với Bách Hoa thánh địa, với Thạch Huyền kia, miệng lưỡi lợi hại như vậy đều là thù cũ của Vĩnh Hằng thánh địa và Bách Hoa thánh địa, mà không phải là bản thân Thiệu Uyên có vấn đề.
- Thiệu Uyên tiểu hữu, ngươi cũng đừng có dùng những lời này nói cho qua nha.
Có người nửa đùa nửa thật nói.
- Đúng vậy a, chúng ta đều rất chờ đợi a.
Giang Trần cười nói:
- Thiệu Uyên ta nhất ngôn cửu đỉnh, nếu như có cơ hội, ta nhất định sẽ không từ chối.
Lời nói tới nước này, mọi người tự nhiên cũng không hoài nghi thành ý của hắn.
- Từ xưa tới nay, cửa ải khi trùng kích từ Đế cảnh lên Thiên vị vô cùng gian nan, ngăn cách vô số thiên tài. Người có thể đột phá Đế cảnh đứng ở đỉnh phong Thiên Vị. Chỉ sợ trăm không còn một. Mà Thái Nhất bổ thiên đan này quả thực có thể đền bù loại khuyết điểm kia.
Giang Trần chậm rãi nói, chậm rãi giảng giải.
Tài ăn nói của hắn gần đây đều rất tốt, hơn nữa loại giải giải này đối với hắn không tồn tại độ khó gì, dù sao bản thân hắn cũng quá quen thuộc với phẩm tính của Thái Nhất bổ thiên đan.
Cho nên Giang Trần rất nhanh đã đem một ít tư liệu cơ bản về Thái Nhất bổ thiên đan kia giảng giải một phen.
Mọi người nghe thấy Thái Nhất bổ thiên đan có hiệu quả như vậy, cũng có chút bán tin bán nghi. Giang Trần cũng không giải thích gì thêm.
Những người này đều là người tham lam. Đều nhận qua Thái Nhất bổ thiên đan, chỉ cần những người này ánh mắt không giấu trong đũng quần, nhất định là có thể nhận ra, Thái Nhất bổ thiên đan nhất định không phải là đan dược bình thường.
- THiệu Uyên tiểu hữu, công hiệu của Thái Nhất bổ thiên đan mọi người đều biết. Chủ tài liệu mọi người cũng biết là Thái Nhất long lân quả. Như vậy tài liệu phụ tá có thể nói cho mọi người một phen được không?
Có một ít người được một tấc lại tiến thêm một bước.
Giang Trần thản nhiên nói:
- Tài liệu cũng không tính là phức tạp. Nhưng mà chư vị đừng tưởng rằng nói cho chư vị biết tài liệu là coi như nhận được đan phương hoàn mỹ. Không có tâm pháp luyện chế, không có quy trình luyện chế, biết rõ tài liệu đối với các ngươi mà nói ngược lại là tai nạn.
- Tiểu hữu, không nên nói chuyện giật gân a. Chúng ta muốn biết tài liệu, ngươi cứ việc nói, chúng ta không sợ loại tai nạn này a.
Tai nạn theo như lời Giang Trần nói thực ra là lo lắng nếu như mọi người đêu biết tài liệu, đi nếm thử lung tung, lãng phí tài liệu.
Phải biết rằng tài liệu kia cũng vô cùng khan hiếm. Nếu như tất cả mọi người đều tùy hứng đi tiêu hao như vậy. Tài liệu vốn không nhiều lắm thì càng không chịu nổi lãng phí.
Giang Trần không sợ lãng phí tài liệu khác, hắn lo lắng nhất là Thái Nhất long lân quả. Coi như là chủ tài liệu vô cùng quý trọng.
Nếu như tất cả mọi người thử loại đan dược này, vậy thì khắp thiên hạ nào có thể có Thái Nhất long lân quả tới tay Vĩnh Hằng thánh địa hắn?
Cho nên hắn cũng không muốn công bố tài liệu gì.
- Chư vị, Thái Nhất bổ thiên đan này mọi người cũng đừng nghĩ tới nữa. Ta có thể nói rõ cho các ngươi biết, cho dù cho các ngươi danh sách tài liệu, các ngươi tuyệt đối sẽ không luyện chế ra được. Thủ pháp phức tạp kia chỉ cần có một bước sơ suất, sẽ thất bại trong gang tấc.
Cũng không phải Giang Trần nói chuyện giật gân.
Cho dù đám người này lạc quan thế nào cũng không có khả năng có ý nghĩ ngây thơ như vậy.
Sở dĩ bọn họ đưa ra yêu cầu này, nguyên nhân chủ yếu là vì muốn cho trong lòng Giang Trần có điểm áy náy, như vậy bọn họ mới thuận lợi nói ra yêu cầu chính thức.
- Thiệu Uyên tiểu hữu, chúng ta cũng biết, Thái Nhất bổ thiên đan này là bí mật bất truyền, chúng ta cũng không có ý định chiếm tiện nghi lớn của ngươi như vậy. Chúng ta chỉ muốn hỏi một câu, Thiệu Uyên tiểu hữu khi rảnh rỗi có thể tới chỗ ta làm khách, hỗ trợ luyện chế Thái Nhất bổ thiên đan này một chút hay không? Phương diện thù lao, chỉ cần không quá phận, chúng ta đều vui vẻ dâng tặng.
Đây mới là ý nghĩ thực sự của rất nhiều thế lực.
Bọn họ có được Thái Nhất Long lân quả, lại không biết luyện chế thế nào. Nhưng mà Thiệu Uyên này biết luyện chế, nếu như có thể mời được đối phương tới, như vậy cũng có thể đạt được Thái Nhất bổ thiên đan này.
Trong thế giới đan đạo, loại chuyện hỗ trợ như vậy cũng rất thông thường. Dù sao loại chuyện hỗ trợ này, tiền thù lao cũng rất nhiều.
Trên cơ bản chỉ cần ra tay một lần, đều có hồi báo cực lớn. Cho nên đại bộ phận đan đạo đại sư đều không quá cự tuyệt loại chuyện như vậy, trừ phi là số ít nhân vật cấp bậc cự đầu.
Những cự đầu này bọn họ căn bản không để ý tới bất luận hồi báo gì. Bởi vì bọn họ khống chế rất nhiều tài nguyên, căn bản không cần đi kiếm thêm thù lao gì cả.
Nhưng mà Giang Trần hiển nhiên không tới một bước này.
Trong lúc nhất thời, Giang Trần cũng có cảm giác tim đập thình thịch. Thứ hắn nghĩ trước tiên không phải là vấn đề tiền tài. Mà là mở rộng vòng giao thiệp của mình. Làm cho vòng giao thiệp của hắn khuếch tán ra toàn bộ thập đại thần quốc.
Nếu như mình ở Vạn Uyên đảo có quan hệ với tất cả các thập đại thần quốc, cố gắng kết thiện duyên, đối với hắn cũng có chỗ tốt cực lớn.
Ví dụ như tranh đoạt Hoàng Nhi, ví dụ như tìm kiếm manh mối của Chư Thiên Vạn linh tỏa thần đại trận.
Những thứ này đều cần nhân mạch đi giải quyết.
Nếu như không đủ nhân mạch, tất cả những chuyện Giang Trần muốn làm ở Vạn Uyên đảo, đều bị hạn chế, đều khó có khả năng thuận lợi được.
Cho nên hắn đối với yêu cầu này cũng không có trực tiếp cự tuyệt.
Mà hắn mỉm cười:
- Thiệu Uyên ta cũng không phải là người bất cận nhân tình. Tâm tình này của mọi người ta cũng có thể lý giải. Nếu như ngày sau ta có thời gian dạo chơi Vạn Uyên đảo, đi qua nơi nào nhất định sẽ không để cho mọi người thất vọng.
Hứa hẹn này của Giang Trần cũng không được tam đại thánh chủ đồng ý.
Trong lòng Tam đại thánh chủ ít nhiều cũng có chút khúc mắc, nhưng mà cân nhắc tới thực lực và thành tựu của Giang Trần. Tam đại thánh chủ hiện tại cũng không có cách nào bác bỏ lựa chọn của hắn.
Dù sao thiên tài như vậy đã không phải là người mà Tam Đại thánh chủ bọn họ muốn gõ là có thể gõ được. Loại thiên tài này, bọn họ không muốn dụ dỗ thì cũng phải dụ dỗ.
Không dụ dỗ, vạn nhất ngày nào đó thiên tài này đi mất thì sao?
Loại thiên tài này nếu như muốn trốn đi, tin rằng chín đại thần quốc khác nhất định sẽ hoan nghênh. Cho dù là Bách Hoa thần quốc, chắc chắn cũng sẽ không chú ý mà hoan nghênh.
Thạch Huyền thực sự không tầm thường, nhưng mà Thiệu Uyên này rõ ràng so với Thạch Huyền còn có tiềm lực cao hơn, là một thiên tài cao cấp hơn.
Nghĩ tới đây, một chút cảm xúc không thoải mái của Tam đại thánh chủ cũng được ngăn chặn.
Mà nghe Giang Trần nói như vậy, ấn tượng của những người khác đối với hắn thoáng cái tốt hơn nhiều. Người trẻ tuổi kia cũng không phải là không biết làm người.
Xem ra, trước đó hắn khiêu khích với Bách Hoa thánh địa, với Thạch Huyền kia, miệng lưỡi lợi hại như vậy đều là thù cũ của Vĩnh Hằng thánh địa và Bách Hoa thánh địa, mà không phải là bản thân Thiệu Uyên có vấn đề.
- Thiệu Uyên tiểu hữu, ngươi cũng đừng có dùng những lời này nói cho qua nha.
Có người nửa đùa nửa thật nói.
- Đúng vậy a, chúng ta đều rất chờ đợi a.
Giang Trần cười nói:
- Thiệu Uyên ta nhất ngôn cửu đỉnh, nếu như có cơ hội, ta nhất định sẽ không từ chối.
Lời nói tới nước này, mọi người tự nhiên cũng không hoài nghi thành ý của hắn.