Độc Tôn Tam Giới
Chương 2905: Triệt để thua (1)
Điều này sao có thể? Tiểu tử miệng còn hôi sữa, rốt cuộc sao có thể làm được tất cả chuyện này?
Giang Trần ung dung cười cười:
- Thạch Huyền, ngươi có thể quay người lại rồi.
Toàn thân Thạch Huyền co lại, biểu lộ trên mặt thoáng cái trở nên hết sức khó coi. Hắn so với ai khác còn rõ ràng hơn, mình thua, thực sự thua rồi.
Hơn nữa thua có mặt mũi một chút cũng không có.
Bây giờ đầu óc của hắn vẫn giống như một đoàn bột nhão, sao lại thua được chứ? Vĩnh Hằng thánh địa này làm sao lại xuất hiện một yêu nghiệt như vậy?
Trước mắt bao nhiêu người, Thạch Huyền hắn trở mặt không nhận nợ, thế nhưng vừa nghĩ tới lời thề độc kia, trong lòng Thạch Huyền run rẩy một hồi.
Hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ, tên tuổi cả đời hắn rốt cuộc ngày hôm nay cũng bị hủy.
Giang Trần cũng không thúc dục, đợi khi đan đỉnh kia chậm rãi nguội lạnh. Quá trình này không có dễ dàng như vậy, Giang Trần cũng không vội mà kiên nhẫn chờ đợi.
Biểu lộ của tất cả người trong hiện trường đều vô cùng cổ quái, trừ Vĩnh Hằng thánh địa cố đè nén sự vui sướng trong lòng ra. Thế lực khác, đại đa số đều kinh ngạc không thôi. HIển nhiên bọn họ đối với chuyện Thạch Huyền thua lần đánh cuộc này cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Nếu như không phải bọn họ tận mắt chứng kiến, cảnh tượng trước mắt này nếu như là người khác nói cho bọn họ nghe, vô luận thế nào bọn họ cũng sẽ không tin.
Thạch Huyền lúc trước thành danh là dựa vào loại phương thức đánh bại cự đầu đan đạo lúc còn trẻ như vậy, từng bước một mà lên đỉnh. Ai mà đoán được một ngày kia hắn cũng sẽ giẫm lên vết xe đổ. Người khác dùng phương thức mà hắn am hiểu nhất, hung hăng nhục nhã hắn, hung hăng dẫm một cước lên mặt hắn.
Chuyện không thể tưởng tượng nổi đã xảy ra như vậy.
Đan đỉnh cũng chậm rãi được làm lạnh, Giang Trần nhìn đan đỉnh, đã làm lạnh không sai biệt lắm.
Giang Trần lạnh nhạt:
- Thạch Huyền, thắng cũng phải thắng minh bạch, thua cũng phải thua dứt khoát. Hiện tại tới phiên ngươi. Ngươi định giả chết? Hay là vẫn định trở mặt không nhận nợ?
Sắc mặt Thạch Huyền tái nhợt, nếu như có kẽ đất, thực sự hắn hận không thể chui vào. Từ nay về sau rời khỏi Vạn Uyên đảo, từ nay về sau rời khỏi địa phương mà hắn đã bị làm nhục nhã này.
Thế nhưng mà hắn không có cách nào đi được.
Ở đây không có kẽ đất cho hắn chui vào. Thiên địa thệ ước cũng không cho phép hắn đổi ý, chống chế.
Mặc kệ như thế nào, hiện tại hắn còn chưa làm nóng đan đỉnh. Chỉ là nếu như chưa làm nóng đan đỉnh, thì chưa được tính là thua. Ít nhất, hắn còn có cơ hội.
Thạch Huyền quyết định, đi lên thử xem.
Có lẽ trời sinh đan đỉnh này dễ dàng bị làm nóng thì sao?
Chỉ tiếc ý nghĩ may mắn này của Thạch Huyền cũng không phù hợp với thực tế. Thủ đoạn khống hỏa của hắn coi như phi thường cao minh.
Nhưng mà chờ tới khi hắn hoàn thành làm nóng đan đỉnh, đợi tiếng đỉnh minh kia truyền ra, một nén nhang đã thiêu đốt quá một phần ba.
Thời gian này cơ hồ nhiều gấp đôi Giang Trần.
Mấu chốt nhất chính là, hắn hoàn thành làm nóng đan đỉnh, tiếng đỉnh minh kia tuy rằng cũng coi như to rõ, thế nhưng còn xa không có bằng vẻ cuồng nhiệt, phấn khởi khi Giang Trần làm nóng.
Điểm này cho dù là một người không có nội tình đan đạo cũng có thể cảm nhận được.
Hơn kém từ tiếng đỉnh minh cũng biểu hiện cao thấp của hai người trong việc làm nóng đan đỉnh. Cũng biểu hiện độ dung hợp và điều khiển của một đan sư đối với đan đỉnh.
Không thể không nói, Giang Trần áp đảo Thạch Huyền ở toàn bộ các mặt.
Thạch Huyền lảo đảo đi lên, hắn hận không thể đánh nát đan đỉnh này thành phấn vụn. Hận không thể trực tiếp phá hủy Vĩnh Hằng thánh địa.
Chỉ tiếc những điều này hắn không thể làm được.
Đến tận đây, lần đánh cuộc này cũng coi như chấm dứt. Mỗi người ra ba vấn đề, còn chưa đấu tới ván ba, Thạch Huyền này đã thua liền hai ván, bại hoàn toàn bởi Giang Trần.
Trước đó Thạch Huyền này tự xưng trừ Thái Nhất bổ thiên đan ra hắn không hiểu, thứ gì của Vĩnh Hằng thánh địa hắn đều biết.
Hiện tại xem ra, câu này nói quá sớm. Hơn nữa chính bởi vì câu nói khoác lác này, từ nay về sau Thạch Huyền thân bại danh liệt, mất đi sự tự do của bản thân.
Không biết là ai vỗ tay một tiếng, rõ ràng là cố ý vỗ tay.
Mặc dù không có tạo thành tiếng vỗ tay như tiếng sấm ở hiện trường, thế nhưng cũng có rất nhiều người đều vỗ tay theo. Tiếng vỗ tay như nước thủy triều, làm cho Thạch Huyền kia đứng ở giữa giống như nhảy nhót làm trò hề vậy.
Người trung niên của Bách Hoa thánh địa bỗng nhiêu kêu lên:
- Không đúng. Đúng rồi, ta cảm thấy ở đây nhất định có lừa dối, nhất định là vậy. Mọi người tĩnh tâm suy nghĩ một chút đi, Thạch Huyền đại nhân nhà ta có thiên phú đan đạo cao siêu thế nào chứ? Tiểu tử này mới bao nhiêu tuổi chứ? Hắn làm sao có thể đánh bại Thạch Huyền đại nhân nhà ta? Ta hoài nghi đây là một bẫy rập, là bẫy rập từ đầu tới cuối. Đây là Vĩnh Hằng thánh địa ám toán Thạch Huyền đại nhân nhà ta.
Tên này là tùy tùng của Thạch Huyền, giờ phút này hắn giống như tôm tép, nhãi nhép, hiện tại còn nhảy nhót, nhìn qua hiển nhiên muốn hủy lần đánh cuộc này.
Yến Thanh Tang nghe lời này lập tức không vui:
- Nghe khẩu khí của ngươi là muốn đổi ý sao? Cho dù ngươi có muốn, thì cũng nên nhìn xem ông trời có mở mắt hay không, có chấp nhận lời này của các ngươi hay không? Bẫy rập? Ta thực sự hoài nghi, đầu trên cổ ngươi có phải là đầu của nhân loại hay không? Ngươi nói Thiệu Uyên ám toán chủ tử ngươi thế nào? CHẳng lẽ Thiệu Uyên biết rõ chủ tử ngươi muốn thổi gia trâu? Chẳng lẽ Thiệu Uyên biết rõ, biết trước chủ tử nhà ngươi muốn nói gì, cho nên mới có thể từ miệng gia chủ các ngươi bố trí lần đánh cuộc này hay sao? Ngươi cảm thấy điều này có thể hay sao?
Yến Thanh Tang cũng không phải là đèn cạn dầu.
Hắn cũng đã nghe nói năm đó Thạch Huyền này đánh bại Tử Mục trưởng lão, làm cho Tử Mục trưởng lão tâm ma phát tác, vẫn lạc mà chết. Yến Thanh Tang kỳ thực trong lòng lúc này cũng rất muốn Giang Trần có thể thay mọi người thở ngụm ác khí, đánh bại đối thủ.&HIện tại Giang Trần không phụ sự mong đợi của mọi người, quả nhiên đánh bại Thạch Huyền, quả nhiên hoàn thành nhiệm vụ lửa giận báo thù này, quan trọng nhất còn làm cho Thạch Huyền thua tới mức cái khố cũng không còn.
Ván này thua, Thạch Huyền sẽ trở thành đan nô của Giang Trần. Chuyện này đối với một cự đầu đan đạo mà nói, nhất là loại người tâm khí cao ngạo như Thạch Huyền mà nói, tuyệt đối là một tai nạn.
Hắn có thể tiếp nhận được sao?
Tên trung niên kia liên tục quái dị kêu lên:
- Ta mặc kệ ngươi lải nhải dông dài. Ta chỉ biết là Vạn Uyên đảo này không có người trẻ tuổi nào có khả năng đánh bại Thạch Huyền đại nhân nhà ta ở lĩnh vực đan đạo. lần đánh cuộc này Bách Hoa thánh địa chúng ta không ủng hộ.
Thạch HUyền không có cách nào mở miệng đổi ý, như vậy những người khác tự nhiên phải đứng ra đổi ý thay cho Thạch Huyền. Như vậy nhìn qua có chút hèn mọn, bỉ ổi, không đủ tiêu sái. Thậm chí là xấu hổ, bọn họ cũng sẽ không tiếc.
Giang Trần ung dung cười cười:
- Thạch Huyền, ngươi có thể quay người lại rồi.
Toàn thân Thạch Huyền co lại, biểu lộ trên mặt thoáng cái trở nên hết sức khó coi. Hắn so với ai khác còn rõ ràng hơn, mình thua, thực sự thua rồi.
Hơn nữa thua có mặt mũi một chút cũng không có.
Bây giờ đầu óc của hắn vẫn giống như một đoàn bột nhão, sao lại thua được chứ? Vĩnh Hằng thánh địa này làm sao lại xuất hiện một yêu nghiệt như vậy?
Trước mắt bao nhiêu người, Thạch Huyền hắn trở mặt không nhận nợ, thế nhưng vừa nghĩ tới lời thề độc kia, trong lòng Thạch Huyền run rẩy một hồi.
Hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ, tên tuổi cả đời hắn rốt cuộc ngày hôm nay cũng bị hủy.
Giang Trần cũng không thúc dục, đợi khi đan đỉnh kia chậm rãi nguội lạnh. Quá trình này không có dễ dàng như vậy, Giang Trần cũng không vội mà kiên nhẫn chờ đợi.
Biểu lộ của tất cả người trong hiện trường đều vô cùng cổ quái, trừ Vĩnh Hằng thánh địa cố đè nén sự vui sướng trong lòng ra. Thế lực khác, đại đa số đều kinh ngạc không thôi. HIển nhiên bọn họ đối với chuyện Thạch Huyền thua lần đánh cuộc này cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Nếu như không phải bọn họ tận mắt chứng kiến, cảnh tượng trước mắt này nếu như là người khác nói cho bọn họ nghe, vô luận thế nào bọn họ cũng sẽ không tin.
Thạch Huyền lúc trước thành danh là dựa vào loại phương thức đánh bại cự đầu đan đạo lúc còn trẻ như vậy, từng bước một mà lên đỉnh. Ai mà đoán được một ngày kia hắn cũng sẽ giẫm lên vết xe đổ. Người khác dùng phương thức mà hắn am hiểu nhất, hung hăng nhục nhã hắn, hung hăng dẫm một cước lên mặt hắn.
Chuyện không thể tưởng tượng nổi đã xảy ra như vậy.
Đan đỉnh cũng chậm rãi được làm lạnh, Giang Trần nhìn đan đỉnh, đã làm lạnh không sai biệt lắm.
Giang Trần lạnh nhạt:
- Thạch Huyền, thắng cũng phải thắng minh bạch, thua cũng phải thua dứt khoát. Hiện tại tới phiên ngươi. Ngươi định giả chết? Hay là vẫn định trở mặt không nhận nợ?
Sắc mặt Thạch Huyền tái nhợt, nếu như có kẽ đất, thực sự hắn hận không thể chui vào. Từ nay về sau rời khỏi Vạn Uyên đảo, từ nay về sau rời khỏi địa phương mà hắn đã bị làm nhục nhã này.
Thế nhưng mà hắn không có cách nào đi được.
Ở đây không có kẽ đất cho hắn chui vào. Thiên địa thệ ước cũng không cho phép hắn đổi ý, chống chế.
Mặc kệ như thế nào, hiện tại hắn còn chưa làm nóng đan đỉnh. Chỉ là nếu như chưa làm nóng đan đỉnh, thì chưa được tính là thua. Ít nhất, hắn còn có cơ hội.
Thạch Huyền quyết định, đi lên thử xem.
Có lẽ trời sinh đan đỉnh này dễ dàng bị làm nóng thì sao?
Chỉ tiếc ý nghĩ may mắn này của Thạch Huyền cũng không phù hợp với thực tế. Thủ đoạn khống hỏa của hắn coi như phi thường cao minh.
Nhưng mà chờ tới khi hắn hoàn thành làm nóng đan đỉnh, đợi tiếng đỉnh minh kia truyền ra, một nén nhang đã thiêu đốt quá một phần ba.
Thời gian này cơ hồ nhiều gấp đôi Giang Trần.
Mấu chốt nhất chính là, hắn hoàn thành làm nóng đan đỉnh, tiếng đỉnh minh kia tuy rằng cũng coi như to rõ, thế nhưng còn xa không có bằng vẻ cuồng nhiệt, phấn khởi khi Giang Trần làm nóng.
Điểm này cho dù là một người không có nội tình đan đạo cũng có thể cảm nhận được.
Hơn kém từ tiếng đỉnh minh cũng biểu hiện cao thấp của hai người trong việc làm nóng đan đỉnh. Cũng biểu hiện độ dung hợp và điều khiển của một đan sư đối với đan đỉnh.
Không thể không nói, Giang Trần áp đảo Thạch Huyền ở toàn bộ các mặt.
Thạch Huyền lảo đảo đi lên, hắn hận không thể đánh nát đan đỉnh này thành phấn vụn. Hận không thể trực tiếp phá hủy Vĩnh Hằng thánh địa.
Chỉ tiếc những điều này hắn không thể làm được.
Đến tận đây, lần đánh cuộc này cũng coi như chấm dứt. Mỗi người ra ba vấn đề, còn chưa đấu tới ván ba, Thạch Huyền này đã thua liền hai ván, bại hoàn toàn bởi Giang Trần.
Trước đó Thạch Huyền này tự xưng trừ Thái Nhất bổ thiên đan ra hắn không hiểu, thứ gì của Vĩnh Hằng thánh địa hắn đều biết.
Hiện tại xem ra, câu này nói quá sớm. Hơn nữa chính bởi vì câu nói khoác lác này, từ nay về sau Thạch Huyền thân bại danh liệt, mất đi sự tự do của bản thân.
Không biết là ai vỗ tay một tiếng, rõ ràng là cố ý vỗ tay.
Mặc dù không có tạo thành tiếng vỗ tay như tiếng sấm ở hiện trường, thế nhưng cũng có rất nhiều người đều vỗ tay theo. Tiếng vỗ tay như nước thủy triều, làm cho Thạch Huyền kia đứng ở giữa giống như nhảy nhót làm trò hề vậy.
Người trung niên của Bách Hoa thánh địa bỗng nhiêu kêu lên:
- Không đúng. Đúng rồi, ta cảm thấy ở đây nhất định có lừa dối, nhất định là vậy. Mọi người tĩnh tâm suy nghĩ một chút đi, Thạch Huyền đại nhân nhà ta có thiên phú đan đạo cao siêu thế nào chứ? Tiểu tử này mới bao nhiêu tuổi chứ? Hắn làm sao có thể đánh bại Thạch Huyền đại nhân nhà ta? Ta hoài nghi đây là một bẫy rập, là bẫy rập từ đầu tới cuối. Đây là Vĩnh Hằng thánh địa ám toán Thạch Huyền đại nhân nhà ta.
Tên này là tùy tùng của Thạch Huyền, giờ phút này hắn giống như tôm tép, nhãi nhép, hiện tại còn nhảy nhót, nhìn qua hiển nhiên muốn hủy lần đánh cuộc này.
Yến Thanh Tang nghe lời này lập tức không vui:
- Nghe khẩu khí của ngươi là muốn đổi ý sao? Cho dù ngươi có muốn, thì cũng nên nhìn xem ông trời có mở mắt hay không, có chấp nhận lời này của các ngươi hay không? Bẫy rập? Ta thực sự hoài nghi, đầu trên cổ ngươi có phải là đầu của nhân loại hay không? Ngươi nói Thiệu Uyên ám toán chủ tử ngươi thế nào? CHẳng lẽ Thiệu Uyên biết rõ chủ tử ngươi muốn thổi gia trâu? Chẳng lẽ Thiệu Uyên biết rõ, biết trước chủ tử nhà ngươi muốn nói gì, cho nên mới có thể từ miệng gia chủ các ngươi bố trí lần đánh cuộc này hay sao? Ngươi cảm thấy điều này có thể hay sao?
Yến Thanh Tang cũng không phải là đèn cạn dầu.
Hắn cũng đã nghe nói năm đó Thạch Huyền này đánh bại Tử Mục trưởng lão, làm cho Tử Mục trưởng lão tâm ma phát tác, vẫn lạc mà chết. Yến Thanh Tang kỳ thực trong lòng lúc này cũng rất muốn Giang Trần có thể thay mọi người thở ngụm ác khí, đánh bại đối thủ.&HIện tại Giang Trần không phụ sự mong đợi của mọi người, quả nhiên đánh bại Thạch Huyền, quả nhiên hoàn thành nhiệm vụ lửa giận báo thù này, quan trọng nhất còn làm cho Thạch Huyền thua tới mức cái khố cũng không còn.
Ván này thua, Thạch Huyền sẽ trở thành đan nô của Giang Trần. Chuyện này đối với một cự đầu đan đạo mà nói, nhất là loại người tâm khí cao ngạo như Thạch Huyền mà nói, tuyệt đối là một tai nạn.
Hắn có thể tiếp nhận được sao?
Tên trung niên kia liên tục quái dị kêu lên:
- Ta mặc kệ ngươi lải nhải dông dài. Ta chỉ biết là Vạn Uyên đảo này không có người trẻ tuổi nào có khả năng đánh bại Thạch Huyền đại nhân nhà ta ở lĩnh vực đan đạo. lần đánh cuộc này Bách Hoa thánh địa chúng ta không ủng hộ.
Thạch HUyền không có cách nào mở miệng đổi ý, như vậy những người khác tự nhiên phải đứng ra đổi ý thay cho Thạch Huyền. Như vậy nhìn qua có chút hèn mọn, bỉ ổi, không đủ tiêu sái. Thậm chí là xấu hổ, bọn họ cũng sẽ không tiếc.