Độc Tôn Tam Giới
Chương 2595: Chủ trương của Hạc lão (2)
- Nhưng mà giống như các ngươi, thời đại của ta với thời đại của các ngươi đều là thời đại mà cương vực nhân loại suy yếu. Chúng ta có thể đi tới một bước này, trên đường đi nhất định cũng gặp vô số cái gọi là thiên tài.
- Cho nên đứng ở độ cao của chúng ta, nhìn thiên tài thế tục nhất định từ bản năng sẽ có cảm giác không lọt vào mắt. Cảm thấy hắn không bằng bản thân mình lúc còn trẻ. Cảm thấy hắn nhất định không có khả năng đột phá Thiên Vị. Đúng không?
Ánh mắt Hạc lão tuy rằng bình thản, nhưng lại giống như có thể xuyên thủng tâm hồn.
Quả thực đúng như Hạc lão nói, Giang Trần ở thế tục làm ra nhiều thành tích như vậy, thế nhưng mà những cường giả Thiên Vị này lại cảm thấy, Giang Trần này dù thế nào, tạo ra kỳ tích ra sao, cuối cùng cả đời cũng chưa chắc có thể đột phá Thiên Vị, cũng chưa chắc đã có thành tựu ưu tú hơn bọn họ.
- Một người trẻ tuổi biểu hiện ra tiềm lực có thể đuổi theo chúng ta. Có lẽ trong lòng các ngươi sẽ không thoải mái, cảm thấy địa vị bị người ta khiêu chiến, cảm thấy quyền uy bị mạo phạm.
- Ta thấy Thư Vạn Thanh kia đi tới Lưu Ly vương thành nhất định cũng có tâm lý này.
Hạc lão nhàn nhạt nói:
- Chỉ tiếc hắn đánh giá thấp tiềm lực người trẻ tuổi kia. CŨng đánh giá thấp thực lực và phách lực của người trẻ tuổi này.
Hạc lão nói tới đây, ngữ khí càng trở nên vô cùng nghiêm túc.
- Vốn, lần này nếu như các ngươi không tới Hạc Giá sơn, lão phu cũng định triệu tập các ngươi tới đây. Vừa vặn các ngươi đều tới, lão phu cũng có mấy lời, cũng nên thành thật nói với các ngươi một chút.
Trong lòng mọi người đều nghiêm túc, lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy ngữ khí Hạc lão nghiêm túc như vậy, biểu lộ nghiêm túc, chăm chú như vậy.
- Đầu tiên, lão phu nói tới phong thái bên ngoài một chút. Đối với Giang Trần này, đối với hành vi của hắn, lão phu trừ thưởng thức ra còn có chút bội phục.
- Các ngươi sẽ hỏi lý do đúng không? Lý do rất đơn giản. Việc hắn làm hiện tại, đổi lại là lão phu chừng này tuổi cũng chưa chắc đã hiểu rõ. Đổi lại lúc ta còn trẻ, càng không có phách lực và năng lực làm vậy. Hiện tại hắn có thể làm được những thứ này, hơn nữa còn có thể lần lượt trong khiêu chiến, không ngừng chiến thắng. Điều này chứng minh người trẻ tuổi kia chẳng những có tiềm lực mạnh mà phát triển cũng rất nhanh.
- Người còn trẻ như vậy nhất định không phải là người mà các ngươi có thể chèn ép.
Ngữ khí của Hạc lão có chút nghiêm khắc, hữu ý vô tình nhìn qua Hề Nghiêm Băng.
- Đồng thời, một khi xuất hiện loại thiên tài cấp bậc này, đồng nghĩa với việc cương vực nhân loại sẽ xuất hiện một vòng loạn thế mới. Loại người này chính là thiên tài xuất hiện trong loạn thế, tìm ra một đường sinh cơ.
- Vừa rồi trong các ngươi có người nói hắn đưa tới Khổ Man tộc, đưa tới Nam Đấu lý tộc. Lại có khả năng đưa tới Ma tộc. Lão phu muốn nói cho các ngươi biết, đây là lời lẽ sai trái, là điên đảo nhân quả.
- Các ngươi thử nói một câu bằng lương tâm mình xem. Khổ Man tộc và Nam Đấu ly tộc là Giang Trần đưa tới sao? Ma tộc, Giang Trần có thể đưa tới sao? Thời kỳ ma tộc tàn sát bừa bãi, các ngươi cũng không có trải qua, Giang Trần? Một người trẻ tuổi như hắn có thể đưa tới Ma tộc tồn tại từ thời thượng cổ sao?
Khuôn mặt tên hán tử gầy gò kia đỏ bừng.
Quả thực hắn ngậm máu phun người, dội nước bẩn cho Giang Trần.
- Nhớ kỹ loạn thế đã tới, lúc này mới có thể xuất hiện anh hùng. Mà anh hùng xuất hiện đưa tới loạn thế. Nhân quả này mọi người nhất định không nên nghĩ sai. Bằng không mà nói chỉ có thể tự tìm phiền não. Đừng nói về sau, mà hiện tại, các ngươi cũng đã không làm gì được Giang Trần.
Những lời này của Hạc lão tuy rằng không dễ nghe, nhưng lại là sự thực.
Hiện tại Giang Trần phát triển tới một bước này, quả thực là tồn tại mà bọn họ không thể trêu vào. Chỉ sợ cũng chỉ có Hạc lão mới có thể làm gì được Giang Trần.
Nhưng mà hiện tại Giang Trần kia không biết lại dùng biện pháp gì, ngay cả Khổ Trúc lão tổ của Khổ Man tộc cũng bị hắn hàng phục, thu phục làm tôi tớ.
Như vậy, cho dù Hạc lão muốn nhằm vào Giang Trần, chỉ sợ cũng khó tránh thoát khỏi một cửa lão tổ Khổ Man tộc kia.
- Được rồi, lão phu đã nói nhiều như vậy rồi, ấm lạnh tự biết. Trong lòng các ngươi tự mình cân nhắc đi. Đại hội thưởng trà này lão phu muốn đi. Một là đi gặp Giang Trần này, thứ hai là đi tạ lỗi với hắn. Nhân tộc nguy nan, rất nhiều chuyện vốn là những lão gia hỏa như chúng ta đi ứng phó. Thế nhưng lại ném cho người trẻ tuổi như hắn.
Hạc lão vốn đã tuyên bố rời khỏi giang hồ từ lâu, không hỏi thế sự. Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất mà hắn chưa từng hỏi chuyện bên ngoài.
Hiện tại Hạc lão quan sát tình thế, lại đoán ra được nhân tộc đã tới cửa ải vô cùng nguy hiểm. Dù một lão gia hỏa đã rời khỏi giang hồ như hắn chỉ sợ cũng khó có thể tự lo thân mình.
Nhất định phải tái xuất giang hồ.
Nghe thấy Hạc lão nói như vậy, Liễu Viên cũng gật đầu phụ họa:
- Ta cũng đi xem.
Chu Vân cười ha hả:
- Hạc lão cũng đi, lão Chu ta đương nhiên phải đi tham dự náo nhiệt. Giang Trần tiểu tử kia lại nói quả thực có chút bổn sự. người trẻ tuổi có bổn sự này ta chưa từng thấy qua.
Hai cường giả lánh đời khác cũng gật đầu nói:
- Nếu như vậy, chúng ta đều đi cùng Hạc lão xem.
Như vậy cũng chỉ còn Hề Nghiêm Băng và ba người không tỏ thái độ.
Hề Nghiêm Băng cười khổ một tiếng:
- Hạc lão, ta và Giang Trần kia trong lòng cuối cùng vẫn có chút khó chịu. Ta cam đoan với lão nhân gia ngài, về sau không đi gây phiền phức cho Giang Trần. Nhưng mà đại hội lần này, ta vẫn không đi tới.
Lưu Ly vương thành, Khổng Tước thánh sơn.
Giang Trần để cho Tỉnh Trung đại đế tự mình phụ trách đại hội lần đầu tiên này.
Hiện tại Tỉnh Trung Huy không thể gọi là Tỉnh Trung đại đế được nữa, cao thấp Lưu Ly vương thành đều gọi hắn là Huy lão, hoặc là Tỉnh lão.
Mà Vô Song đại đế cũng được người ta tôn là Mạch lão.
Giang Trần sau khi đột phá Đế cảnh, sự vụ lớn nhỏ đều phân cho người phía dưới, hiện tại hắn càng thêm chuyên tâm tu luyện.
Hắn đã có ý định, đợi khi chuyện cương vực nhân loại dàn xếp không sai biệt lắm, hắn sẽ đi tới Vạn Uyên đảo.
Hoàng Nhi rời khỏi cương vực nhân loại đã vài năm. Trong lòng Giang Trần muốn nói không lo lắng, đó là gỉa. Nhất là từ trên người Hạ Hầu Kinh kia, Giang Trần cũng nhìn ra được Hạ Hầu gia này tuyệt đối là gia tộc tâm ngoan thủ lạt. Hoàng Nhi nếu như thực sự trở thành lô đỉnh luyện công của Hạ Hầu Tông kia, kết cục không cần phải nói, nhất định sẽ vô cùng thảm.
- Thiếu chủ, có một phong bái thiếp.
Đột nhiên Tiết Đồng đưa tới một phong bái thiếp.
Giang Trần tiếp nhận, mở ra xem xét rồi nhíu mày:
- Hạc Minh lão nhân? Là ai vậy?
Giang Trần hỏi Tỉnh Trung đại đế, Huy lão ca, huynh có nghe nói qua Hạc Minh lão nhân là ai không?
Toàn thân Tỉnh Trung đại đế chấn động, thoáng cái từ trên ghế bật dậy, hai mắt trợn lớn:
- Thiếu chủ, người nói là Hạc Minh lão nhân sao?
- Cho nên đứng ở độ cao của chúng ta, nhìn thiên tài thế tục nhất định từ bản năng sẽ có cảm giác không lọt vào mắt. Cảm thấy hắn không bằng bản thân mình lúc còn trẻ. Cảm thấy hắn nhất định không có khả năng đột phá Thiên Vị. Đúng không?
Ánh mắt Hạc lão tuy rằng bình thản, nhưng lại giống như có thể xuyên thủng tâm hồn.
Quả thực đúng như Hạc lão nói, Giang Trần ở thế tục làm ra nhiều thành tích như vậy, thế nhưng mà những cường giả Thiên Vị này lại cảm thấy, Giang Trần này dù thế nào, tạo ra kỳ tích ra sao, cuối cùng cả đời cũng chưa chắc có thể đột phá Thiên Vị, cũng chưa chắc đã có thành tựu ưu tú hơn bọn họ.
- Một người trẻ tuổi biểu hiện ra tiềm lực có thể đuổi theo chúng ta. Có lẽ trong lòng các ngươi sẽ không thoải mái, cảm thấy địa vị bị người ta khiêu chiến, cảm thấy quyền uy bị mạo phạm.
- Ta thấy Thư Vạn Thanh kia đi tới Lưu Ly vương thành nhất định cũng có tâm lý này.
Hạc lão nhàn nhạt nói:
- Chỉ tiếc hắn đánh giá thấp tiềm lực người trẻ tuổi kia. CŨng đánh giá thấp thực lực và phách lực của người trẻ tuổi này.
Hạc lão nói tới đây, ngữ khí càng trở nên vô cùng nghiêm túc.
- Vốn, lần này nếu như các ngươi không tới Hạc Giá sơn, lão phu cũng định triệu tập các ngươi tới đây. Vừa vặn các ngươi đều tới, lão phu cũng có mấy lời, cũng nên thành thật nói với các ngươi một chút.
Trong lòng mọi người đều nghiêm túc, lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy ngữ khí Hạc lão nghiêm túc như vậy, biểu lộ nghiêm túc, chăm chú như vậy.
- Đầu tiên, lão phu nói tới phong thái bên ngoài một chút. Đối với Giang Trần này, đối với hành vi của hắn, lão phu trừ thưởng thức ra còn có chút bội phục.
- Các ngươi sẽ hỏi lý do đúng không? Lý do rất đơn giản. Việc hắn làm hiện tại, đổi lại là lão phu chừng này tuổi cũng chưa chắc đã hiểu rõ. Đổi lại lúc ta còn trẻ, càng không có phách lực và năng lực làm vậy. Hiện tại hắn có thể làm được những thứ này, hơn nữa còn có thể lần lượt trong khiêu chiến, không ngừng chiến thắng. Điều này chứng minh người trẻ tuổi kia chẳng những có tiềm lực mạnh mà phát triển cũng rất nhanh.
- Người còn trẻ như vậy nhất định không phải là người mà các ngươi có thể chèn ép.
Ngữ khí của Hạc lão có chút nghiêm khắc, hữu ý vô tình nhìn qua Hề Nghiêm Băng.
- Đồng thời, một khi xuất hiện loại thiên tài cấp bậc này, đồng nghĩa với việc cương vực nhân loại sẽ xuất hiện một vòng loạn thế mới. Loại người này chính là thiên tài xuất hiện trong loạn thế, tìm ra một đường sinh cơ.
- Vừa rồi trong các ngươi có người nói hắn đưa tới Khổ Man tộc, đưa tới Nam Đấu lý tộc. Lại có khả năng đưa tới Ma tộc. Lão phu muốn nói cho các ngươi biết, đây là lời lẽ sai trái, là điên đảo nhân quả.
- Các ngươi thử nói một câu bằng lương tâm mình xem. Khổ Man tộc và Nam Đấu ly tộc là Giang Trần đưa tới sao? Ma tộc, Giang Trần có thể đưa tới sao? Thời kỳ ma tộc tàn sát bừa bãi, các ngươi cũng không có trải qua, Giang Trần? Một người trẻ tuổi như hắn có thể đưa tới Ma tộc tồn tại từ thời thượng cổ sao?
Khuôn mặt tên hán tử gầy gò kia đỏ bừng.
Quả thực hắn ngậm máu phun người, dội nước bẩn cho Giang Trần.
- Nhớ kỹ loạn thế đã tới, lúc này mới có thể xuất hiện anh hùng. Mà anh hùng xuất hiện đưa tới loạn thế. Nhân quả này mọi người nhất định không nên nghĩ sai. Bằng không mà nói chỉ có thể tự tìm phiền não. Đừng nói về sau, mà hiện tại, các ngươi cũng đã không làm gì được Giang Trần.
Những lời này của Hạc lão tuy rằng không dễ nghe, nhưng lại là sự thực.
Hiện tại Giang Trần phát triển tới một bước này, quả thực là tồn tại mà bọn họ không thể trêu vào. Chỉ sợ cũng chỉ có Hạc lão mới có thể làm gì được Giang Trần.
Nhưng mà hiện tại Giang Trần kia không biết lại dùng biện pháp gì, ngay cả Khổ Trúc lão tổ của Khổ Man tộc cũng bị hắn hàng phục, thu phục làm tôi tớ.
Như vậy, cho dù Hạc lão muốn nhằm vào Giang Trần, chỉ sợ cũng khó tránh thoát khỏi một cửa lão tổ Khổ Man tộc kia.
- Được rồi, lão phu đã nói nhiều như vậy rồi, ấm lạnh tự biết. Trong lòng các ngươi tự mình cân nhắc đi. Đại hội thưởng trà này lão phu muốn đi. Một là đi gặp Giang Trần này, thứ hai là đi tạ lỗi với hắn. Nhân tộc nguy nan, rất nhiều chuyện vốn là những lão gia hỏa như chúng ta đi ứng phó. Thế nhưng lại ném cho người trẻ tuổi như hắn.
Hạc lão vốn đã tuyên bố rời khỏi giang hồ từ lâu, không hỏi thế sự. Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất mà hắn chưa từng hỏi chuyện bên ngoài.
Hiện tại Hạc lão quan sát tình thế, lại đoán ra được nhân tộc đã tới cửa ải vô cùng nguy hiểm. Dù một lão gia hỏa đã rời khỏi giang hồ như hắn chỉ sợ cũng khó có thể tự lo thân mình.
Nhất định phải tái xuất giang hồ.
Nghe thấy Hạc lão nói như vậy, Liễu Viên cũng gật đầu phụ họa:
- Ta cũng đi xem.
Chu Vân cười ha hả:
- Hạc lão cũng đi, lão Chu ta đương nhiên phải đi tham dự náo nhiệt. Giang Trần tiểu tử kia lại nói quả thực có chút bổn sự. người trẻ tuổi có bổn sự này ta chưa từng thấy qua.
Hai cường giả lánh đời khác cũng gật đầu nói:
- Nếu như vậy, chúng ta đều đi cùng Hạc lão xem.
Như vậy cũng chỉ còn Hề Nghiêm Băng và ba người không tỏ thái độ.
Hề Nghiêm Băng cười khổ một tiếng:
- Hạc lão, ta và Giang Trần kia trong lòng cuối cùng vẫn có chút khó chịu. Ta cam đoan với lão nhân gia ngài, về sau không đi gây phiền phức cho Giang Trần. Nhưng mà đại hội lần này, ta vẫn không đi tới.
Lưu Ly vương thành, Khổng Tước thánh sơn.
Giang Trần để cho Tỉnh Trung đại đế tự mình phụ trách đại hội lần đầu tiên này.
Hiện tại Tỉnh Trung Huy không thể gọi là Tỉnh Trung đại đế được nữa, cao thấp Lưu Ly vương thành đều gọi hắn là Huy lão, hoặc là Tỉnh lão.
Mà Vô Song đại đế cũng được người ta tôn là Mạch lão.
Giang Trần sau khi đột phá Đế cảnh, sự vụ lớn nhỏ đều phân cho người phía dưới, hiện tại hắn càng thêm chuyên tâm tu luyện.
Hắn đã có ý định, đợi khi chuyện cương vực nhân loại dàn xếp không sai biệt lắm, hắn sẽ đi tới Vạn Uyên đảo.
Hoàng Nhi rời khỏi cương vực nhân loại đã vài năm. Trong lòng Giang Trần muốn nói không lo lắng, đó là gỉa. Nhất là từ trên người Hạ Hầu Kinh kia, Giang Trần cũng nhìn ra được Hạ Hầu gia này tuyệt đối là gia tộc tâm ngoan thủ lạt. Hoàng Nhi nếu như thực sự trở thành lô đỉnh luyện công của Hạ Hầu Tông kia, kết cục không cần phải nói, nhất định sẽ vô cùng thảm.
- Thiếu chủ, có một phong bái thiếp.
Đột nhiên Tiết Đồng đưa tới một phong bái thiếp.
Giang Trần tiếp nhận, mở ra xem xét rồi nhíu mày:
- Hạc Minh lão nhân? Là ai vậy?
Giang Trần hỏi Tỉnh Trung đại đế, Huy lão ca, huynh có nghe nói qua Hạc Minh lão nhân là ai không?
Toàn thân Tỉnh Trung đại đế chấn động, thoáng cái từ trên ghế bật dậy, hai mắt trợn lớn:
- Thiếu chủ, người nói là Hạc Minh lão nhân sao?