Độc Tôn Tam Giới
Chương 2563: Cường địch xâm phạm (2)
Cự thạch nhất tộc vốn không sợ trời, không sợ đất, bọn họ đều diễu võ giương oai, dùng ánh mắt khiêu khích, dò xét những lão giả áo xám kia.
Nghe thấy Giang Trần cảnh cáo, tám huynh đệ Cự thạch nhất tộc đều rùng mình, vội vàng quay đầu đi.
Lão giả á oám kia thấy Thần điểu Chu Tước ngăn cản trước mặt, hơi có chút ngoài ý muốn.
Hiển nhiên đối với thần cầm thượng cổ này, lão giả áo xám cũng không dám lãnh đạm. Bởi vì hắn có thể cảm nhận được rõ ràng trên người thần điểu Chu Tước thượng cổ này có khí tức thượng cổ cường đại.
- Hỏa nguyên lực thật cường đại, chẳng lẽ là thần điểu thượng cổ? Giang Trần tiểu tử, khó trách ngươi dám làm càn như vậy. Hóa ra sau lưng có thần điểu thượng cổ hỗ trợ.
Khí chất của lão giả áo xám lạnh lùng, kể cả khi hắn nói chuyện giống như đều có thể đóng băng linh hồn người khác vậy, tựa như là những lời nói có tác dụng thần kỳ nào đó.
Trong lòng Giang Trần âm thầm đề phòng, thực lực của lão giả áo xám này vô cùng đáng sợ, tuyệt đối vượt qua bất luận một đối thủ nào mà hắn từng gặp qua trước đó.
- Các hạ là người phương nào?
Kỳ thực trong lòng Giang Trần cũng có chút tức giận. Lão nhân này mặc kệ có lai lịch thế nào. Không mời mà tới, trực tiếp thị uy với hắn, rõ ràng là mang theo ý tứ khiêu khích nồng đậm.
Tự nhiên trong lòng Giang Trần khó chịu.
- Lão phu là người phương nào, ngươi không cần biết rõ. Ta chỉ hỏi ngươi Thư Vạn Thanh có phải do ngươi giết hay không?
Lão giả này một khi mở miệng đều có uy nghiêm của thượng vị giả.
Thư Vạn Thanh?
Trong lòng Giang Trần khẽ động, trong lúc mơ hồ đã suy đoán ra lai lịch của lão giả này.
- Đúng thì như thế nào? Không phải thì như thế nào?
Trong lúc nhất thời Giang Trần suy nghĩ đối sách. Giang Trần còn nhớ rõ, trước khi chết Thư Vạn Thanh đã từng điên cuồng cảnh cáo Giang Trần, nói giết hắn nhất định sẽ dẫn tới những cường giả Thiên Vị khác hưng sư vấn tội.
Lão đầu lạnh lẽo như băng này hẳn chính là cường giả Thiên Vị lánh đời trong miệng Thư Vạn Thanh a.
- Ồ?
Hai mắt lão giả này khẽ động, lạnh lùng bật cười:
- Ngươi tuổi còn trẻ, sát tâm lại nặng như vậy, lại còn vô lễ với tiền bối. Lão phu cũng muốn biết, rốt cuộc sư thừa ngươi là người phương nào? Ai dạy dỗ ngươi?
Lão giả này hiển nhiên không tin Giang Trần tự mình quật khởi, sau lưng Giang Trần nhất định còn có cao nhân thần bí gì đó.
Giang Trần nhịn không được cười rộ lên:
- Tiền bối? Nếu như thực sự là tiền bối đức cao vọng trọng, Giang Trần ta hoan nghênh còn không kịp. Nhưng mà các hạ địch ý mười phần như vậy, lại thị uy trước sơn môn của ta. Chẳng lẽ ta còn phải cung kính đón chào? Ngươi quá ngây thơ rồi.
Giang Trần tôn trọng lão tiền bối, nhưng hắn không thích những lão gia hỏa cậy già lên mặt.
Chỉ cần là lão giả nhìn qua có đức, cho dù là loại tu sĩ tu vi bình thường như Diệp Trọng Lâu, Giang Trần cũng coi hắn là tiền bối.
Lão giả này dù thực lực ngập trời, thế nhưng có biểu hiện như vậy, Giang Trần không thể nào coi hắn là tiền bối được.
Đây là nguyên tắc làm người của Giang Trần.
Người kính ta một thước, ta kính người một trượng.
Lão giả kia trầm giọng, trong đôi mắt lạnh lẽo có hàn mang bắn ra:
- Quả nhiên là tiểu tử coi trời bằng vung, ngươi thực sự cho rằng Lưu Ly vương thành của ngươi đã có thực lực nhất thống cương vực nhân loại? Cương vực nhân loại này ngươi nói là được sao?
Giang Trần cười lạnh:
- Cương vực nhân loại có phải ta nói là được hay không ta cũng không biết. Nhưng mà Lưu Ly vương thành ta, trong Khổng Tước thánh sơn ta, ta nói là được. Ngươi mạo phạm sơn môn ta, diễu võ giương oai, muốn ta tươi cười chào đón, nằm mơ đi.
Giang Trần không chút khách khí.
- Tiểu tử cuồng vọng, ếch ngồi đáy giếng.
Lão gia hỏa kia vô cùng khó chịu nói:
- Thư Vạn Thanh có giao hảo với lão phu, càng là một trong những cường giả Thiên Vị đứng đầu nhân tộc. Ngươi giết hắn là tà đạo nhân tộc, quên nguồn quên cuội. Đây còn là tội lớn ngập trời, ngươi có biết tội không?
Giang Trần nghe vậy cười ha hả:
- Hay cho một cầu tà đạo nhân tộc. Lão đầu, ngơi nói khác hắn là cường giả Thiên Vị đứng đầu nhân tộc. Ta lại hỏi một câu, khi nhân tộc ở biên giới sinh tử tồn vong, mỗi một chuyện hắn làm có xứng đáng với trọng trách đứng đầu nhân tộc hay không?
- Khu vực biên giới Trầm Hương cốc bị nghiền nát, hắn có đi tu bổ hay không? Khu vực tuyệt địa phía Tây Bắc bị nghiền nát, hắn có đi ngăn cản Khổ Man tộc hay không? Hay là nói, Phong Vân giáo làm loạn, hắn có ra tay trấn áp hay không?
Giang Trần thực sự giận quá hóa cười.
Những cường giả gọi là ẩn sĩ này vừa ẩn thế giống như đầu óc đã triệt để hỏng mất. Đầu óc của người nào cũng giống như cường đạo, rõ ràng cái gì cũng không làm, mà lại tự nhận mình là đứng đầu nhân tộc.
Dường như thực lực bọn họ mạnh, thiên hạ này bọn họ nói gì là đó vậy. Dù ngủ ngon, không quan tâm tới chuyện gì thì bọn họ cũng có quyền nói chuyện. Người khắp thiên hạ phải coi bọn họ như thiên lôi sai đâu đánh đó.
Người khác có lẽ sẽ chịu như vậy, thế nhưng Giang Trần căn bản không để cho mình bị đẩy vòng vòng.
Hắn chỉ biết là, muốn làm người đứng đầu, nhất định phải có đảm đương của người đứng đầu. Cho dù thực lực không phải là thiên hạ vô địch, như Khổng Tước đại đế vậy, có ý chí lo cho thiên hạ, luôn vì vận mệnh của nhân tộc mà lo lắng, tính toán, người như vậy mới xứng với câu nói vừa rồi.
Loại người tự cao tự đại như này, căn bản không có một chút quan hệ nào với hình tượng đứng đầu nhân tộc.
Thần điểu Chu Tước mặc dù không có nói chuyện, nhưng lại nhè nhẹ lắc đầu, hiển nhiên nó đối với lời nói của Giang Trần vô cùng tán đồng.
Thần điểu Chu Tước và Thánh Nhất tông thượng cổ có quan hệ rất tốt, nó đối với nhân tộc kỳ thực cũng rất hữu hảo. Nó trải qua cuộc chiến phong ma thượng cổ, đối với những mâu thuẫn, hơn thua trong tâm lý của nhân tộc kỳ thực cũng biết không ít.
Nhân tộc, cho dù là giai đoạn nguy hiểm nhất, từ trước tới nay không thiếu nội chiến.
Như tình huống trước mắt vậy, thần điểu Chu Tước có thể nói đã chứng kiến quá nhiều rồi.
Cũng bởi vậy, thần điểu Chu Tước đối với Giang Trần mới có thể thưởng thức như vậy, lúc trước đối mặt với hấp dẫn của Hạ Hầu Kinh, nó cũng không nhúc nhích một chút nào.
Bởi vì ở trên người Giang Trần, có loại khí độ và đảm lượng của nhân vật đứng đầu như thời thái cổ mà hắn vừa ý. Tuy rằng Giang Trần còn rất trẻ, còn chưa có trưởng thành, thế nhưng loại khí thế này đã nhìn thấy được một hai.
- Hay cho một tiểu tử nhanh mồm nhanh miệng.
Lão giả giống như khối băng kia hiển nhiên cũng bị những lời này của Giang Trần làm cho tức giận không nhẹ.
- Cường giả lánh đời như chúng ta đều có cái nhìn về đại cục. Ngươi cho rằng những con sâu cái kiến thế tục như các ngươi, một chút gió thổi cỏ lay đã giống như chim sợ cành cong, hoảng sợ không chịu nổi hay sao?
Nghe thấy Giang Trần cảnh cáo, tám huynh đệ Cự thạch nhất tộc đều rùng mình, vội vàng quay đầu đi.
Lão giả á oám kia thấy Thần điểu Chu Tước ngăn cản trước mặt, hơi có chút ngoài ý muốn.
Hiển nhiên đối với thần cầm thượng cổ này, lão giả áo xám cũng không dám lãnh đạm. Bởi vì hắn có thể cảm nhận được rõ ràng trên người thần điểu Chu Tước thượng cổ này có khí tức thượng cổ cường đại.
- Hỏa nguyên lực thật cường đại, chẳng lẽ là thần điểu thượng cổ? Giang Trần tiểu tử, khó trách ngươi dám làm càn như vậy. Hóa ra sau lưng có thần điểu thượng cổ hỗ trợ.
Khí chất của lão giả áo xám lạnh lùng, kể cả khi hắn nói chuyện giống như đều có thể đóng băng linh hồn người khác vậy, tựa như là những lời nói có tác dụng thần kỳ nào đó.
Trong lòng Giang Trần âm thầm đề phòng, thực lực của lão giả áo xám này vô cùng đáng sợ, tuyệt đối vượt qua bất luận một đối thủ nào mà hắn từng gặp qua trước đó.
- Các hạ là người phương nào?
Kỳ thực trong lòng Giang Trần cũng có chút tức giận. Lão nhân này mặc kệ có lai lịch thế nào. Không mời mà tới, trực tiếp thị uy với hắn, rõ ràng là mang theo ý tứ khiêu khích nồng đậm.
Tự nhiên trong lòng Giang Trần khó chịu.
- Lão phu là người phương nào, ngươi không cần biết rõ. Ta chỉ hỏi ngươi Thư Vạn Thanh có phải do ngươi giết hay không?
Lão giả này một khi mở miệng đều có uy nghiêm của thượng vị giả.
Thư Vạn Thanh?
Trong lòng Giang Trần khẽ động, trong lúc mơ hồ đã suy đoán ra lai lịch của lão giả này.
- Đúng thì như thế nào? Không phải thì như thế nào?
Trong lúc nhất thời Giang Trần suy nghĩ đối sách. Giang Trần còn nhớ rõ, trước khi chết Thư Vạn Thanh đã từng điên cuồng cảnh cáo Giang Trần, nói giết hắn nhất định sẽ dẫn tới những cường giả Thiên Vị khác hưng sư vấn tội.
Lão đầu lạnh lẽo như băng này hẳn chính là cường giả Thiên Vị lánh đời trong miệng Thư Vạn Thanh a.
- Ồ?
Hai mắt lão giả này khẽ động, lạnh lùng bật cười:
- Ngươi tuổi còn trẻ, sát tâm lại nặng như vậy, lại còn vô lễ với tiền bối. Lão phu cũng muốn biết, rốt cuộc sư thừa ngươi là người phương nào? Ai dạy dỗ ngươi?
Lão giả này hiển nhiên không tin Giang Trần tự mình quật khởi, sau lưng Giang Trần nhất định còn có cao nhân thần bí gì đó.
Giang Trần nhịn không được cười rộ lên:
- Tiền bối? Nếu như thực sự là tiền bối đức cao vọng trọng, Giang Trần ta hoan nghênh còn không kịp. Nhưng mà các hạ địch ý mười phần như vậy, lại thị uy trước sơn môn của ta. Chẳng lẽ ta còn phải cung kính đón chào? Ngươi quá ngây thơ rồi.
Giang Trần tôn trọng lão tiền bối, nhưng hắn không thích những lão gia hỏa cậy già lên mặt.
Chỉ cần là lão giả nhìn qua có đức, cho dù là loại tu sĩ tu vi bình thường như Diệp Trọng Lâu, Giang Trần cũng coi hắn là tiền bối.
Lão giả này dù thực lực ngập trời, thế nhưng có biểu hiện như vậy, Giang Trần không thể nào coi hắn là tiền bối được.
Đây là nguyên tắc làm người của Giang Trần.
Người kính ta một thước, ta kính người một trượng.
Lão giả kia trầm giọng, trong đôi mắt lạnh lẽo có hàn mang bắn ra:
- Quả nhiên là tiểu tử coi trời bằng vung, ngươi thực sự cho rằng Lưu Ly vương thành của ngươi đã có thực lực nhất thống cương vực nhân loại? Cương vực nhân loại này ngươi nói là được sao?
Giang Trần cười lạnh:
- Cương vực nhân loại có phải ta nói là được hay không ta cũng không biết. Nhưng mà Lưu Ly vương thành ta, trong Khổng Tước thánh sơn ta, ta nói là được. Ngươi mạo phạm sơn môn ta, diễu võ giương oai, muốn ta tươi cười chào đón, nằm mơ đi.
Giang Trần không chút khách khí.
- Tiểu tử cuồng vọng, ếch ngồi đáy giếng.
Lão gia hỏa kia vô cùng khó chịu nói:
- Thư Vạn Thanh có giao hảo với lão phu, càng là một trong những cường giả Thiên Vị đứng đầu nhân tộc. Ngươi giết hắn là tà đạo nhân tộc, quên nguồn quên cuội. Đây còn là tội lớn ngập trời, ngươi có biết tội không?
Giang Trần nghe vậy cười ha hả:
- Hay cho một cầu tà đạo nhân tộc. Lão đầu, ngơi nói khác hắn là cường giả Thiên Vị đứng đầu nhân tộc. Ta lại hỏi một câu, khi nhân tộc ở biên giới sinh tử tồn vong, mỗi một chuyện hắn làm có xứng đáng với trọng trách đứng đầu nhân tộc hay không?
- Khu vực biên giới Trầm Hương cốc bị nghiền nát, hắn có đi tu bổ hay không? Khu vực tuyệt địa phía Tây Bắc bị nghiền nát, hắn có đi ngăn cản Khổ Man tộc hay không? Hay là nói, Phong Vân giáo làm loạn, hắn có ra tay trấn áp hay không?
Giang Trần thực sự giận quá hóa cười.
Những cường giả gọi là ẩn sĩ này vừa ẩn thế giống như đầu óc đã triệt để hỏng mất. Đầu óc của người nào cũng giống như cường đạo, rõ ràng cái gì cũng không làm, mà lại tự nhận mình là đứng đầu nhân tộc.
Dường như thực lực bọn họ mạnh, thiên hạ này bọn họ nói gì là đó vậy. Dù ngủ ngon, không quan tâm tới chuyện gì thì bọn họ cũng có quyền nói chuyện. Người khắp thiên hạ phải coi bọn họ như thiên lôi sai đâu đánh đó.
Người khác có lẽ sẽ chịu như vậy, thế nhưng Giang Trần căn bản không để cho mình bị đẩy vòng vòng.
Hắn chỉ biết là, muốn làm người đứng đầu, nhất định phải có đảm đương của người đứng đầu. Cho dù thực lực không phải là thiên hạ vô địch, như Khổng Tước đại đế vậy, có ý chí lo cho thiên hạ, luôn vì vận mệnh của nhân tộc mà lo lắng, tính toán, người như vậy mới xứng với câu nói vừa rồi.
Loại người tự cao tự đại như này, căn bản không có một chút quan hệ nào với hình tượng đứng đầu nhân tộc.
Thần điểu Chu Tước mặc dù không có nói chuyện, nhưng lại nhè nhẹ lắc đầu, hiển nhiên nó đối với lời nói của Giang Trần vô cùng tán đồng.
Thần điểu Chu Tước và Thánh Nhất tông thượng cổ có quan hệ rất tốt, nó đối với nhân tộc kỳ thực cũng rất hữu hảo. Nó trải qua cuộc chiến phong ma thượng cổ, đối với những mâu thuẫn, hơn thua trong tâm lý của nhân tộc kỳ thực cũng biết không ít.
Nhân tộc, cho dù là giai đoạn nguy hiểm nhất, từ trước tới nay không thiếu nội chiến.
Như tình huống trước mắt vậy, thần điểu Chu Tước có thể nói đã chứng kiến quá nhiều rồi.
Cũng bởi vậy, thần điểu Chu Tước đối với Giang Trần mới có thể thưởng thức như vậy, lúc trước đối mặt với hấp dẫn của Hạ Hầu Kinh, nó cũng không nhúc nhích một chút nào.
Bởi vì ở trên người Giang Trần, có loại khí độ và đảm lượng của nhân vật đứng đầu như thời thái cổ mà hắn vừa ý. Tuy rằng Giang Trần còn rất trẻ, còn chưa có trưởng thành, thế nhưng loại khí thế này đã nhìn thấy được một hai.
- Hay cho một tiểu tử nhanh mồm nhanh miệng.
Lão giả giống như khối băng kia hiển nhiên cũng bị những lời này của Giang Trần làm cho tức giận không nhẹ.
- Cường giả lánh đời như chúng ta đều có cái nhìn về đại cục. Ngươi cho rằng những con sâu cái kiến thế tục như các ngươi, một chút gió thổi cỏ lay đã giống như chim sợ cành cong, hoảng sợ không chịu nổi hay sao?