Độc Tôn Tam Giới
Chương 2539: Thương nghị thảo phạt (2)
- Ta cùng ý kiến với Huy lão ca. Ta nằm vùng vài năm ở Phong Vân giáo, đối với Phong Vân giáo có chỗ lý giải. Tập kích Phong Vân giáo, phòng ngự của Phong Vân giáo tuyệt đối có lỗ thủng. Năm đó sở dĩ Phong Vân giáo mạnh như vậy hoàn toàn là dựa thế. Mà đoạn thời gian trước, Giang Trần thiếu chủ vừa vặn bế quan, làm cho Phong Vân giáo thừa cơ quật khở. Trên thực tế Phong Vân giáo ở phương diện nội tình vẫn có chỗ thiếu hụt.
Hai người này trên điểm này đại khái tương đối nhất trí.
Giang Trần mỉm cười nhìn qua Bàn Long đại đế:
- Bàn Long, ngươi cảm thấy thế nào.
Bàn Long đại đế cười hắc hắc, gãi đầu nói:
- Hắc hắc, kỳ thực ta cũng đồng ý với cách nói của nhị vị đạo hữu. Gióng trống khuya chiêng thảo phạt Phong Vân giáo hiệu quả chưa hẳn đã tốt.
Giang Trần nhịn không được cười rộ lên:
- Như thế xem ra chủ trương trước đó của các ngươi cũng chỉ là trợ thanh thế cho ta chứ không phải là ý kiến phát ra từ tận đáy lòng sao?
- Đương nhiên là tự tận đáy lòng rồi.
Bàn Long đại đế vội vàng giải thích:
- Chỉ là hiện tại suy nghĩ một cách lý trí mà nói, ta cảm thấy gióng trống khuya chiêng lại không hữu hiệu bằng việc tập kích.
Đây là sự thực.
Giang Trần mỉm cười:
- Suy nghĩ của chư vị lại không mưu mà hợp với bổn thiếu chủ. Hành động của ta lần này cũng chỉ là tung hỏa mù mà thôi, trên thực tế là ngầm ra tay.
- Ồ?
Hai mắt Tỉnh Trung đại đế sáng ngời:
- Giang Trần thiếu chủ hẳn đã có kế hoạch gì sao?
Giang Trần cũng không phủ nhận:
- Ta một mặt gióng trống khua chiêng thảo phạt Phong Vân giáo, một mặt thì ngầm ra tay, bất ngờ tập kích Phong Vân giáo.
- Tập kích bất ngờ? Phái ai đây?
Hai mắt Bàn Long đại phiệt sáng ngời.
- Lần này ta không định phái ra nhiều người đi. Đội ngũ chủ lực cũng chỉ có hiệu quả tai mắt. Ta định tự mình tới đó.
Đề nghị lớn mật của Giang Trần làm cho Vô Song đại đế và Tỉnh Trung đại đế đều đồng thời kêu lên:
- Chuyện này không được.
Với tư cách là thiếu chủ Lưu Ly vương thành, một thân một mình xâm nhập vào quân địch, điều này hiển nhiên không thích hợp.
Lưu Ly vương thành hiện tại binh hùng tướng mại, dường như cũng không cần Giang Trần phải xung phong như vậy.
Dường như Giang Trần cũng ngờ tới phản ứng của bọn họ sẽ như vậy, hắn cười nhạt nói:
- Mạch lão ca, dùng lý giải của lão ca với Phong Vân giáo, lão ca cảm thấy dùng cách thông thường, trong thời gian ngắn có thể phá được Phong Vân giáo sao?
Vô Song đại đế nghĩ một lát rồi lắc đầu:
- Rất khó. Giáo chủ Phogn Vân giáo dù sao cũng tới từ Vạn Uyên đảo, có chút thủ đoạn ta cũng nhìn không thấu.
- Chủ lực của Phong Vân giáo tại trận chiến lúc trước đã bị diệt. Hiện tại Phong Vân giáo cũng không còn đáng để lo. Lần này người đánh lén Khổ Man tộc, bổn thiếu chủ hoài nghi căn bản không phải là Hạ Hầu Kinh kia mà là vị cường giả THiên Vị khó hiểu trong nhân tộc chúng ta.
Giang Trần ngưng trọng nói:
- Mục tiêu lần này của ta, một là Hạ Hầu Kinh, hai là vị cường giả Thiên Vị thần bí này.
Mọi người chấn động.
- Cường giả Thiên Vị? Hắn đã là tiền bối nhân tộc, vì sao lại đi ngược lại như vậy?
Trong giọng nói của Vô Song đại đế có chút khó hiểu.
Tỉnh Trung đại đế than nhẹ một tiếng:
- Tu sĩ tiền bối, tư chất Thiên Vị lại bạc tình bạc nghĩa như vậy, tự hủy căn cơ. hành vi như vậy quả thực không xứng với Thiên Vị.
Dùng tính các của Tỉnh Trung đại đế rất ít khi có nhận xét như vậy về người khác.
Nhưng lần này hắn cũng tức giận.
Trên thực tế hắn cũng tán thành cách của Giang Trần. Hạ Hầu Kinh kia là giáo chủ Phong Vân giáo, nhất định không đi mạo hiểm được. Cho nên người đi mạo hiểm nhất định là cường giả Thiên Vị nhân tộc kia.
Ít nhất trước mắt xem ra, vị cường giả Thiên Vị nhân tộc kia có đầy đủ động cơ cấu kết với giáo chủ Hạ Hầu Kinh của Phong Vân giáo.
Nếu nhưu hai người này cùng cấu kết, Phong Vân giáo làm loạn cương vực nhân loại cũng không có gì là lạ.
- Đường đường là cường giả Thiên Vị lại không biết xấu hổ như vậy, có đạo lý nào như thế chứ?
Bàn Long đại đế vẫn còn không chấp nhận nổi.
Trong mắt hắn, cường giả Thiên Vị nhân tộc hẳn là thế ngoại cao nhân, tiên phong đạo cốt, là nhân vật lo trước nỗi lo của thiên hạ, vui sau niềm vui của thiên hạ a.
Thế nhưng mà vị cường giả Thiên Vị kia lại hoàn toàn phá vỡ nhận thức của hắn.
Giang Trần khoát tay:
- Mặc kệ hắn có động cơ gì, hắn không có ý tốt với Lưu Ly vương thành ta, đối với nhân tộc ta không có lòng trung thành, chuyện này vô cùng rõ ràng.
- Nếu như việc này tra ra là hắn làm. Như vậy cho dù hắn có là tiền bối THiên Vị thì tuyệt đối cũng không thể tha thứ.
Ngữ khí của Giang Trần vô cùng nghiêm túc.
Những người khác nhao nhao gật đầu:
- Quả thực không thể tha thứ. Tiền bối nhân tộc lại sa đọa như vậy, mối nguy hại so với người bình thường còn lớn hơn nhiều.
Giang Trần gật đầu, lại đổi chủ đề khác:
- Lưu Ly vương thành ta hiện tại có rất nhiều cường giả Đế cảnh, cường giả Hoàng cảnh càng nhiều tới mức không thể đếm. Chỉ tiếc trong giai đoạn hiện tại mọi người vẫn chia rẽ. Không có cách nào hình thành lực ngưng tụ. Vạn nhất có khổ chiến, từng người chiến đấu, rất dễ dàng bị người ta đánh bại. Hiện tại ta có một chủ ý, mong chư vị hỗ trợ xem xét.
- Thiếu chủ có chủ ý gì vậy?
Tỉnh Trung đại đế gần đây vô cùng bội phục với Giang Trần, nhịn không được hỏi.
- Ta có một trận pháp thích hợp dùng trong quần chiến. Loại trận pháp này cũng có thể tạo thành sự ăn ý giữa võ giả với nhau, sức chiến đấu tăng trên phạm vi lớn. Ví dụ như cường giả Đế cảnh, nếu như đấu với cường giả Thiên Vị, trên cơ bản đều không có bất kỳ lực chống cự nào. Nhưng mà nếu như mượn nhờ trận pháp này, mấy cường giả Đế cảnh đấu với một cường giả Thiên Vị, chưa hẳn đã không có lực đánh một trận.
Quả thực Giang Trần có trận pháp như vậy, trận pháp này không phải truyền thừa từ Đan Tiêu cổ phái, mà là bên trong trí nhớ của Giang Trần kiếp trước.
Lúc trước khi hắn còn ở vương quốc thế tục, huấn luyện một đám Kim Dực kiếm từng dùng qua trận pháp này, mà đám tùy tùng của hắn cũng từng luyện qua trận pháp này.
Trận pháp này gọi là Bát Hoang Nhiếp Linh trận.
Ưu thế lớn nhất của trận pháp này chính là cấp độ có thể cao có thể thấp, hơn nữa uy lực trận pháp hoàn toàn quyết định bởi thực lực người bày trận.
Năm đó tám tu sĩ Chân khí cảnh mượn nhờ trận pháp có thể đối kháng với Linh cảnh.
Mà đổi lại, nếu như là tu sĩ Đế cảnh, tu luyện trận pháp này tới mức tận cùng, cũng có thể chiến một trận với cường giả Thiên Vị. Thậm chí còn có thể chiến thắng.
Đây là chỗ ưu thế của Bát Hoang Nhiếp Linh trận.
Mà bây giờ Lưu Ly vương thành không thiếu, chỉ thiếu cái là nên bố trí thế nào mà thôi. Giang Trần cũng biết những tu sĩ này tới từ các nơi, đều có thói quen ucra mình, đều có suy nghĩ của riêng mình. Muốn hoàn toàn làm cho bọn họ giống như là đồng tông đồng tộc, hiển nhiên là chuyện không thực tế.
Hai người này trên điểm này đại khái tương đối nhất trí.
Giang Trần mỉm cười nhìn qua Bàn Long đại đế:
- Bàn Long, ngươi cảm thấy thế nào.
Bàn Long đại đế cười hắc hắc, gãi đầu nói:
- Hắc hắc, kỳ thực ta cũng đồng ý với cách nói của nhị vị đạo hữu. Gióng trống khuya chiêng thảo phạt Phong Vân giáo hiệu quả chưa hẳn đã tốt.
Giang Trần nhịn không được cười rộ lên:
- Như thế xem ra chủ trương trước đó của các ngươi cũng chỉ là trợ thanh thế cho ta chứ không phải là ý kiến phát ra từ tận đáy lòng sao?
- Đương nhiên là tự tận đáy lòng rồi.
Bàn Long đại đế vội vàng giải thích:
- Chỉ là hiện tại suy nghĩ một cách lý trí mà nói, ta cảm thấy gióng trống khuya chiêng lại không hữu hiệu bằng việc tập kích.
Đây là sự thực.
Giang Trần mỉm cười:
- Suy nghĩ của chư vị lại không mưu mà hợp với bổn thiếu chủ. Hành động của ta lần này cũng chỉ là tung hỏa mù mà thôi, trên thực tế là ngầm ra tay.
- Ồ?
Hai mắt Tỉnh Trung đại đế sáng ngời:
- Giang Trần thiếu chủ hẳn đã có kế hoạch gì sao?
Giang Trần cũng không phủ nhận:
- Ta một mặt gióng trống khua chiêng thảo phạt Phong Vân giáo, một mặt thì ngầm ra tay, bất ngờ tập kích Phong Vân giáo.
- Tập kích bất ngờ? Phái ai đây?
Hai mắt Bàn Long đại phiệt sáng ngời.
- Lần này ta không định phái ra nhiều người đi. Đội ngũ chủ lực cũng chỉ có hiệu quả tai mắt. Ta định tự mình tới đó.
Đề nghị lớn mật của Giang Trần làm cho Vô Song đại đế và Tỉnh Trung đại đế đều đồng thời kêu lên:
- Chuyện này không được.
Với tư cách là thiếu chủ Lưu Ly vương thành, một thân một mình xâm nhập vào quân địch, điều này hiển nhiên không thích hợp.
Lưu Ly vương thành hiện tại binh hùng tướng mại, dường như cũng không cần Giang Trần phải xung phong như vậy.
Dường như Giang Trần cũng ngờ tới phản ứng của bọn họ sẽ như vậy, hắn cười nhạt nói:
- Mạch lão ca, dùng lý giải của lão ca với Phong Vân giáo, lão ca cảm thấy dùng cách thông thường, trong thời gian ngắn có thể phá được Phong Vân giáo sao?
Vô Song đại đế nghĩ một lát rồi lắc đầu:
- Rất khó. Giáo chủ Phogn Vân giáo dù sao cũng tới từ Vạn Uyên đảo, có chút thủ đoạn ta cũng nhìn không thấu.
- Chủ lực của Phong Vân giáo tại trận chiến lúc trước đã bị diệt. Hiện tại Phong Vân giáo cũng không còn đáng để lo. Lần này người đánh lén Khổ Man tộc, bổn thiếu chủ hoài nghi căn bản không phải là Hạ Hầu Kinh kia mà là vị cường giả THiên Vị khó hiểu trong nhân tộc chúng ta.
Giang Trần ngưng trọng nói:
- Mục tiêu lần này của ta, một là Hạ Hầu Kinh, hai là vị cường giả Thiên Vị thần bí này.
Mọi người chấn động.
- Cường giả Thiên Vị? Hắn đã là tiền bối nhân tộc, vì sao lại đi ngược lại như vậy?
Trong giọng nói của Vô Song đại đế có chút khó hiểu.
Tỉnh Trung đại đế than nhẹ một tiếng:
- Tu sĩ tiền bối, tư chất Thiên Vị lại bạc tình bạc nghĩa như vậy, tự hủy căn cơ. hành vi như vậy quả thực không xứng với Thiên Vị.
Dùng tính các của Tỉnh Trung đại đế rất ít khi có nhận xét như vậy về người khác.
Nhưng lần này hắn cũng tức giận.
Trên thực tế hắn cũng tán thành cách của Giang Trần. Hạ Hầu Kinh kia là giáo chủ Phong Vân giáo, nhất định không đi mạo hiểm được. Cho nên người đi mạo hiểm nhất định là cường giả Thiên Vị nhân tộc kia.
Ít nhất trước mắt xem ra, vị cường giả Thiên Vị nhân tộc kia có đầy đủ động cơ cấu kết với giáo chủ Hạ Hầu Kinh của Phong Vân giáo.
Nếu nhưu hai người này cùng cấu kết, Phong Vân giáo làm loạn cương vực nhân loại cũng không có gì là lạ.
- Đường đường là cường giả Thiên Vị lại không biết xấu hổ như vậy, có đạo lý nào như thế chứ?
Bàn Long đại đế vẫn còn không chấp nhận nổi.
Trong mắt hắn, cường giả Thiên Vị nhân tộc hẳn là thế ngoại cao nhân, tiên phong đạo cốt, là nhân vật lo trước nỗi lo của thiên hạ, vui sau niềm vui của thiên hạ a.
Thế nhưng mà vị cường giả Thiên Vị kia lại hoàn toàn phá vỡ nhận thức của hắn.
Giang Trần khoát tay:
- Mặc kệ hắn có động cơ gì, hắn không có ý tốt với Lưu Ly vương thành ta, đối với nhân tộc ta không có lòng trung thành, chuyện này vô cùng rõ ràng.
- Nếu như việc này tra ra là hắn làm. Như vậy cho dù hắn có là tiền bối THiên Vị thì tuyệt đối cũng không thể tha thứ.
Ngữ khí của Giang Trần vô cùng nghiêm túc.
Những người khác nhao nhao gật đầu:
- Quả thực không thể tha thứ. Tiền bối nhân tộc lại sa đọa như vậy, mối nguy hại so với người bình thường còn lớn hơn nhiều.
Giang Trần gật đầu, lại đổi chủ đề khác:
- Lưu Ly vương thành ta hiện tại có rất nhiều cường giả Đế cảnh, cường giả Hoàng cảnh càng nhiều tới mức không thể đếm. Chỉ tiếc trong giai đoạn hiện tại mọi người vẫn chia rẽ. Không có cách nào hình thành lực ngưng tụ. Vạn nhất có khổ chiến, từng người chiến đấu, rất dễ dàng bị người ta đánh bại. Hiện tại ta có một chủ ý, mong chư vị hỗ trợ xem xét.
- Thiếu chủ có chủ ý gì vậy?
Tỉnh Trung đại đế gần đây vô cùng bội phục với Giang Trần, nhịn không được hỏi.
- Ta có một trận pháp thích hợp dùng trong quần chiến. Loại trận pháp này cũng có thể tạo thành sự ăn ý giữa võ giả với nhau, sức chiến đấu tăng trên phạm vi lớn. Ví dụ như cường giả Đế cảnh, nếu như đấu với cường giả Thiên Vị, trên cơ bản đều không có bất kỳ lực chống cự nào. Nhưng mà nếu như mượn nhờ trận pháp này, mấy cường giả Đế cảnh đấu với một cường giả Thiên Vị, chưa hẳn đã không có lực đánh một trận.
Quả thực Giang Trần có trận pháp như vậy, trận pháp này không phải truyền thừa từ Đan Tiêu cổ phái, mà là bên trong trí nhớ của Giang Trần kiếp trước.
Lúc trước khi hắn còn ở vương quốc thế tục, huấn luyện một đám Kim Dực kiếm từng dùng qua trận pháp này, mà đám tùy tùng của hắn cũng từng luyện qua trận pháp này.
Trận pháp này gọi là Bát Hoang Nhiếp Linh trận.
Ưu thế lớn nhất của trận pháp này chính là cấp độ có thể cao có thể thấp, hơn nữa uy lực trận pháp hoàn toàn quyết định bởi thực lực người bày trận.
Năm đó tám tu sĩ Chân khí cảnh mượn nhờ trận pháp có thể đối kháng với Linh cảnh.
Mà đổi lại, nếu như là tu sĩ Đế cảnh, tu luyện trận pháp này tới mức tận cùng, cũng có thể chiến một trận với cường giả Thiên Vị. Thậm chí còn có thể chiến thắng.
Đây là chỗ ưu thế của Bát Hoang Nhiếp Linh trận.
Mà bây giờ Lưu Ly vương thành không thiếu, chỉ thiếu cái là nên bố trí thế nào mà thôi. Giang Trần cũng biết những tu sĩ này tới từ các nơi, đều có thói quen ucra mình, đều có suy nghĩ của riêng mình. Muốn hoàn toàn làm cho bọn họ giống như là đồng tông đồng tộc, hiển nhiên là chuyện không thực tế.