Độc Tôn Tam Giới
Chương 2525: Quyết định gian nan
<!---->Thế cục Lưu Ly vương
thành tuyệt đối không phải nhiều thêm một hai nhà thế lực mà xuất hiện tình huống
tăng vọt về chất.
Cương vực nhân loại sau này tuyệt đối không phải dựa vào mấy người này chống chất mà thành.
Giang Trần đã nói rõ ràng như vậy, lần này hắn tới cứu viện hoàn toàn là nể mặt muội muội Thanh Tuyền, còn có một nguyên nhân khác chính là Giang Trần thưởng thức sự cố gắng mà Nguyệt Thần giáo các nàng đối với khu vực biên cảnh kia.
Lời nói tới nước này Giang Trần cũng không ở lại mà trực tiếp cáo từ:
- Các vị giáo chủ, thế cục gian nan, lần này ta tới đây cũng mạo hiểm, bất chấp việc Lưu Ly vương thành bị Phong Vân giáo đánh lén. Hiện tại nguy cơ tạm thời giải trừ. Bổn thiếu chủ phải mau chóng trở về Lưu Ly vương thành. Mặc kệ đánh hay lui, các vị giáo chủ nên chuẩn bị cho tốt. Khổ Man tộc kia tuy rằng bị nhục, trong ngắn hạn chưa hẳn đã đánh tới. Thế nhưng mà khu vực biên cảnh vừa vỡ. Khổ Man tộc tuyệt đối sẽ không chịu nổi tịch mịch. Chỉ là không biết, lần này đám người Khổ Man tộc ra tay với các vị không biết là mấy thành binh lực của bọn chúng.
Đại giáo chủ ở vấn đề này lại có chút quyền lên tiếng.
- Nghe lời bọn chúng nói, người trẻ tuổi kia dường như là vương tử của Cổ Na bộ lạc trong Khổ Man tộc, Khổ Man tộc hẳn có rất nhiều bộ lạc. Đây là tinh anh trong Cổ Na bộ lạc.
Sắc mặt đám người Đại giáo chủ vô cùng ngưng trọng..
Hiển nhiên, các nàng đều ý thức được một việc, thế cục hiện tại chỉ sợ rất là gian nan.
- Ài, Khổ Man tộc, Nam Đấu ly tộc, đều có cường giả Thiên Vị, nhân tộc chúng ta không có lý do gì không có cường giả Thiên Vị a.
Tam giáo chủ bỗng nhiên cảm thán.
Giang Trần lạnh nhạt cười:
- Ai nói nhân tộc chúng ta không có?
- Có sao?
Tam giáo chủ khẽ giật mình nói:
- Giang Trần thiếu chủ... Ý người nói là trong Lưu Ly vương thành các ngươi có sao?
Giang Trần khoát tay:
- Bọn họ đều là Cự Thạch nhất tộc, cũng không phải là huyết mạch nhân tộc chúng ta. Bổn thiếu chủ có thể nói cho các ngươi biết, trong nhân tộc chúng ta cũng có cường giả Thiên Vị. Hơn nữa Bổn thiếu chủ đã từng gặp, chỉ tiếc vị cường giả Thiên Vị kia dường như không có ý định xuất lực vì nhân tộc. Ngược lại còn cứu đi giáo chủ Phong Vân giáo, dường như còn tùy thời tới Lưu Ly vương thành ta gây phiền phức vậy.
Tuy rằng Giang Trần không biết vị cường giả nhân tộc lánh đời kia có địa vị gì, nhưng đối với tên cường giả Thiên Vị này Giang Trần vô cùng khó chịu.
Thân là tiền bối Thiên Vị nhân tộc, trong lúc nhân tộc cần người nhất không đi ra ngăn cơn sóng dữ cũng thôi đi. Thời khắc mấu chốt còn cản trở.
Giang Trần đối với loại phân sót trên bồn cầu này, đối với loại gia hỏa chỉ biết quấy rối này tuyệt đối là căm thù tới tận xương tủy.
- Được rồi, chư vị, chuyện quá cấp bách, Giang mỗ cáo từ.
Giang Trần nói xong liền ôm quyền định rời khỏi. Trước khi đi hắn thoáng nhìn qua Hứa San thánh nữ, mỉm cười:
- Hứa San thánh nữ, huyết mạch Nghịch Âm Dương quả nhiên danh bất hư truyền. Hiện tại mới qua bao lâu a. Tu vi đột nhiên tăng mjanh như vậy. Tiền đồ không thể hạn lượng. Nguyệt Thần giáo có thiên tài như vậy, ngày sau nhất định có thể dẫn dắt phong vân một cõi.
Nói xong Giang Trần vượt qua hư không, phiêu nhiên rời đi.
Nhìn qua bóng lưng Giang Trần biến mất, mấy giáo chủ của Nguyệt Thần giáo đều nhìn nhau, phức tạp không nói nên lời.
Người trẻ tuổi này trước đây ít năm bọn họ còn không để vào trong mắt, hiện tại đã phát triển tới tình trạng mà ngay cả các nàng còn phải ngưỡng mọ.
Thế sự vô thường a.
Nhị giáo chủ cho dù mạnh miệng, nhưng giờ phút này cũng không mạnh miệng nổi. Giang Trần như vậy, thực sự là tồn tại mà ngay cả sau lưng nàng cũng không thể nói được điều gì.
- Đại giáo chủ, làm sao bây giờ?
Tam giáo chủ có chút bàng hoàng, khuôn mặt mê man, thế cục gian nan như vậy, khiến cho Nguyệt Thần giáo các nàng bất ngờ.
- Lão nhị, ngươi thấy thế nào?
Đại giáo chủ than nhẹ một tiếng.
- Đại giáo chủ, quyết định đi.
Nhị giáo chủ trầm thấp:
- Những năm qua ta cũng nhận ra, tính cách của ta không làm được chuyện lớn. Dễ hành động theo cảm tính, nếu như nghe ta, chỉ sợ Nguyệt Thần giáo sẽ rơi xuống vực sâu diệt vong.
Nhị giáo chủ hiếm khi tự biết thân biết phận như vậy.
Đại giáo chủ than nhẹ, trên mặt tràn ngập đau thương, phóng mắt nhìn qua từng cành cây ngọn cỏ trong Nguyệt Thần giáo. Nhất là Nguyệt Thần bảo thụ được thần quang bảo hộ, trong lúc nhất thời khó nén được cảm xúc, thương cảm không thôi.
- Lão nhị, lão tam, cơ nghiệp Nguyệt Thần giáo này có lẽ tạm thời sẽ mất.
Đại giáo chủ thương cảm, mở miệng nói.
Mặc dù mọi người đều đã sớm đoán được kết quả này, thế nhưng nghe Đại giáo chủ nói nhưu vậy, cả đám hai mắt rưng rưng, nước mắt tràn ngập trong hốc mắt.
- Được rồi, mọi người không cần đau buồn. Giang Trần thiếu chủ nói có đạo lý. Ta thân là Đại giáo chủ, trên là phụ trách với liệt tổ liệt tông, dưới là phụ trách với ngàn vạn đệ tử Nguyệt Thần giáo. Cơ nghiệp mất có thể đoạt lại. Truyền thừa diệt là thực sự diệt. Cho nên truyền hiệu lệnh của ta, phàm là môn hạ Nguyệt Thần giáo ta, thu thập hành lý, xuôi nam tới Lưu Ly vương thành tìm nơi nương tựa.
Tới Lưu Ly vương thành tìm nơi nương tựa.
Mệnh lệnh của Đại giáo chủ truyền xuống. Tuy rằng cả Nguyệt Thần giáo thương cảm, thế nhưng mà không ai cảm thấy bất ngờ.
Bởi vì lúc này tới Lưu Ly vương thành tìm nơi nương tựa là lựa chọn duy nhất.
Một mình Khổ Man tộc đã như vậy, nếu như không phải lần này Giang Trần tới cứu viện. Nguyệt Thần giáo thậm chí ngay cả cơ hội tới Lưu Ly vương thành tìm nơi nương tựa cũng không có.
Thời gian không đợi người, Khổ Man tộc bị nhục, trong nhất thời sẽ không đanh tới. Dù sao Khổ Man tộc dưới tình huống còn chưa biết rõ thực lực Giang Trần, cũng sẽ không mù quáng tới truy kích.
Nguyệt Thần giáo các nàng còn có cơ hội lui lại.
Đợi khi Khổ Man tộc chuẩn bị tốt, lại giết tới Tà Nguyệt Thượng vực, Nguyệt Thần giáo muốn lui lại, độ khó ít nhất cũng tăng lên gấp bội.
Lui lại.
Người lui lại, đồ vật có thể mang đi thì mang đi. Thứ duy nhất khó xử lý chính là Nguyệt Thần bảo thụ. Muốn mang đi Nguyệt Thần bảo thụ này, độ khó rất lớn.
Cũng may Nguyệt Thần giáo ở phương diện này cũng có bí pháp.
Nhưng mặc dù có bí pháp, muốn mang đi cả Nguyệt Thần bảo thụ này, vẫn còn có chút nguy hiểm. Dù sao có câu nói, cây dời chết, người dời sống.
Muốn chuyển đi một gốc bảo thụ thượng cổ, tuyệt đối không có dễ dàng như vậy.
...
Giang Trần một đường không ngừng lại, rất nhanh đã trở về Lưu Ly vương thành.
May mắn là hắn rời khỏi vài ngày, Phong Vân giáo cũng không tới xâm phạm. Cả Lưu Ly vương thành tuy rằng thế cục gấp gáp, thế nhưng cũng không có tới mức không khống chế được.
Nhìn thấy Giang Trần trở về, từ trên xuống dưới Lưu Ly vương thành cảm thấy nhẹ nhõm.
Từ Thanh Tuyền nghe nói Giang Trần trở về, vội vã chạy tới nghe ngóng tin tức. Nàng vốn cực kỳ kiên quyết muốn đi cùng Giang Trần, nhưng mà vô luận thế nào Giang Trần cũng không mang theo nàng đi
Cương vực nhân loại sau này tuyệt đối không phải dựa vào mấy người này chống chất mà thành.
Giang Trần đã nói rõ ràng như vậy, lần này hắn tới cứu viện hoàn toàn là nể mặt muội muội Thanh Tuyền, còn có một nguyên nhân khác chính là Giang Trần thưởng thức sự cố gắng mà Nguyệt Thần giáo các nàng đối với khu vực biên cảnh kia.
Lời nói tới nước này Giang Trần cũng không ở lại mà trực tiếp cáo từ:
- Các vị giáo chủ, thế cục gian nan, lần này ta tới đây cũng mạo hiểm, bất chấp việc Lưu Ly vương thành bị Phong Vân giáo đánh lén. Hiện tại nguy cơ tạm thời giải trừ. Bổn thiếu chủ phải mau chóng trở về Lưu Ly vương thành. Mặc kệ đánh hay lui, các vị giáo chủ nên chuẩn bị cho tốt. Khổ Man tộc kia tuy rằng bị nhục, trong ngắn hạn chưa hẳn đã đánh tới. Thế nhưng mà khu vực biên cảnh vừa vỡ. Khổ Man tộc tuyệt đối sẽ không chịu nổi tịch mịch. Chỉ là không biết, lần này đám người Khổ Man tộc ra tay với các vị không biết là mấy thành binh lực của bọn chúng.
Đại giáo chủ ở vấn đề này lại có chút quyền lên tiếng.
- Nghe lời bọn chúng nói, người trẻ tuổi kia dường như là vương tử của Cổ Na bộ lạc trong Khổ Man tộc, Khổ Man tộc hẳn có rất nhiều bộ lạc. Đây là tinh anh trong Cổ Na bộ lạc.
Sắc mặt đám người Đại giáo chủ vô cùng ngưng trọng..
Hiển nhiên, các nàng đều ý thức được một việc, thế cục hiện tại chỉ sợ rất là gian nan.
- Ài, Khổ Man tộc, Nam Đấu ly tộc, đều có cường giả Thiên Vị, nhân tộc chúng ta không có lý do gì không có cường giả Thiên Vị a.
Tam giáo chủ bỗng nhiên cảm thán.
Giang Trần lạnh nhạt cười:
- Ai nói nhân tộc chúng ta không có?
- Có sao?
Tam giáo chủ khẽ giật mình nói:
- Giang Trần thiếu chủ... Ý người nói là trong Lưu Ly vương thành các ngươi có sao?
Giang Trần khoát tay:
- Bọn họ đều là Cự Thạch nhất tộc, cũng không phải là huyết mạch nhân tộc chúng ta. Bổn thiếu chủ có thể nói cho các ngươi biết, trong nhân tộc chúng ta cũng có cường giả Thiên Vị. Hơn nữa Bổn thiếu chủ đã từng gặp, chỉ tiếc vị cường giả Thiên Vị kia dường như không có ý định xuất lực vì nhân tộc. Ngược lại còn cứu đi giáo chủ Phong Vân giáo, dường như còn tùy thời tới Lưu Ly vương thành ta gây phiền phức vậy.
Tuy rằng Giang Trần không biết vị cường giả nhân tộc lánh đời kia có địa vị gì, nhưng đối với tên cường giả Thiên Vị này Giang Trần vô cùng khó chịu.
Thân là tiền bối Thiên Vị nhân tộc, trong lúc nhân tộc cần người nhất không đi ra ngăn cơn sóng dữ cũng thôi đi. Thời khắc mấu chốt còn cản trở.
Giang Trần đối với loại phân sót trên bồn cầu này, đối với loại gia hỏa chỉ biết quấy rối này tuyệt đối là căm thù tới tận xương tủy.
- Được rồi, chư vị, chuyện quá cấp bách, Giang mỗ cáo từ.
Giang Trần nói xong liền ôm quyền định rời khỏi. Trước khi đi hắn thoáng nhìn qua Hứa San thánh nữ, mỉm cười:
- Hứa San thánh nữ, huyết mạch Nghịch Âm Dương quả nhiên danh bất hư truyền. Hiện tại mới qua bao lâu a. Tu vi đột nhiên tăng mjanh như vậy. Tiền đồ không thể hạn lượng. Nguyệt Thần giáo có thiên tài như vậy, ngày sau nhất định có thể dẫn dắt phong vân một cõi.
Nói xong Giang Trần vượt qua hư không, phiêu nhiên rời đi.
Nhìn qua bóng lưng Giang Trần biến mất, mấy giáo chủ của Nguyệt Thần giáo đều nhìn nhau, phức tạp không nói nên lời.
Người trẻ tuổi này trước đây ít năm bọn họ còn không để vào trong mắt, hiện tại đã phát triển tới tình trạng mà ngay cả các nàng còn phải ngưỡng mọ.
Thế sự vô thường a.
Nhị giáo chủ cho dù mạnh miệng, nhưng giờ phút này cũng không mạnh miệng nổi. Giang Trần như vậy, thực sự là tồn tại mà ngay cả sau lưng nàng cũng không thể nói được điều gì.
- Đại giáo chủ, làm sao bây giờ?
Tam giáo chủ có chút bàng hoàng, khuôn mặt mê man, thế cục gian nan như vậy, khiến cho Nguyệt Thần giáo các nàng bất ngờ.
- Lão nhị, ngươi thấy thế nào?
Đại giáo chủ than nhẹ một tiếng.
- Đại giáo chủ, quyết định đi.
Nhị giáo chủ trầm thấp:
- Những năm qua ta cũng nhận ra, tính cách của ta không làm được chuyện lớn. Dễ hành động theo cảm tính, nếu như nghe ta, chỉ sợ Nguyệt Thần giáo sẽ rơi xuống vực sâu diệt vong.
Nhị giáo chủ hiếm khi tự biết thân biết phận như vậy.
Đại giáo chủ than nhẹ, trên mặt tràn ngập đau thương, phóng mắt nhìn qua từng cành cây ngọn cỏ trong Nguyệt Thần giáo. Nhất là Nguyệt Thần bảo thụ được thần quang bảo hộ, trong lúc nhất thời khó nén được cảm xúc, thương cảm không thôi.
- Lão nhị, lão tam, cơ nghiệp Nguyệt Thần giáo này có lẽ tạm thời sẽ mất.
Đại giáo chủ thương cảm, mở miệng nói.
Mặc dù mọi người đều đã sớm đoán được kết quả này, thế nhưng nghe Đại giáo chủ nói nhưu vậy, cả đám hai mắt rưng rưng, nước mắt tràn ngập trong hốc mắt.
- Được rồi, mọi người không cần đau buồn. Giang Trần thiếu chủ nói có đạo lý. Ta thân là Đại giáo chủ, trên là phụ trách với liệt tổ liệt tông, dưới là phụ trách với ngàn vạn đệ tử Nguyệt Thần giáo. Cơ nghiệp mất có thể đoạt lại. Truyền thừa diệt là thực sự diệt. Cho nên truyền hiệu lệnh của ta, phàm là môn hạ Nguyệt Thần giáo ta, thu thập hành lý, xuôi nam tới Lưu Ly vương thành tìm nơi nương tựa.
Tới Lưu Ly vương thành tìm nơi nương tựa.
Mệnh lệnh của Đại giáo chủ truyền xuống. Tuy rằng cả Nguyệt Thần giáo thương cảm, thế nhưng mà không ai cảm thấy bất ngờ.
Bởi vì lúc này tới Lưu Ly vương thành tìm nơi nương tựa là lựa chọn duy nhất.
Một mình Khổ Man tộc đã như vậy, nếu như không phải lần này Giang Trần tới cứu viện. Nguyệt Thần giáo thậm chí ngay cả cơ hội tới Lưu Ly vương thành tìm nơi nương tựa cũng không có.
Thời gian không đợi người, Khổ Man tộc bị nhục, trong nhất thời sẽ không đanh tới. Dù sao Khổ Man tộc dưới tình huống còn chưa biết rõ thực lực Giang Trần, cũng sẽ không mù quáng tới truy kích.
Nguyệt Thần giáo các nàng còn có cơ hội lui lại.
Đợi khi Khổ Man tộc chuẩn bị tốt, lại giết tới Tà Nguyệt Thượng vực, Nguyệt Thần giáo muốn lui lại, độ khó ít nhất cũng tăng lên gấp bội.
Lui lại.
Người lui lại, đồ vật có thể mang đi thì mang đi. Thứ duy nhất khó xử lý chính là Nguyệt Thần bảo thụ. Muốn mang đi Nguyệt Thần bảo thụ này, độ khó rất lớn.
Cũng may Nguyệt Thần giáo ở phương diện này cũng có bí pháp.
Nhưng mặc dù có bí pháp, muốn mang đi cả Nguyệt Thần bảo thụ này, vẫn còn có chút nguy hiểm. Dù sao có câu nói, cây dời chết, người dời sống.
Muốn chuyển đi một gốc bảo thụ thượng cổ, tuyệt đối không có dễ dàng như vậy.
...
Giang Trần một đường không ngừng lại, rất nhanh đã trở về Lưu Ly vương thành.
May mắn là hắn rời khỏi vài ngày, Phong Vân giáo cũng không tới xâm phạm. Cả Lưu Ly vương thành tuy rằng thế cục gấp gáp, thế nhưng cũng không có tới mức không khống chế được.
Nhìn thấy Giang Trần trở về, từ trên xuống dưới Lưu Ly vương thành cảm thấy nhẹ nhõm.
Từ Thanh Tuyền nghe nói Giang Trần trở về, vội vã chạy tới nghe ngóng tin tức. Nàng vốn cực kỳ kiên quyết muốn đi cùng Giang Trần, nhưng mà vô luận thế nào Giang Trần cũng không mang theo nàng đi