Độc Tôn Tam Giới
Chương 2497: Một mũi tên đỉnh phong (2)
Cái phong ấn này, một mực ở trong thức hải của hắn, bảo hộ lấy thần trí của hắn. Cho tới nay, đạo cấm chế kia đã vì hắn ngăn cản nhiều lần thần thức công kích, ngăn cản mấy lần nguy cơ.
Thế nhưng mà lúc này, đạo phong ấn kia, lại là lần đầu tiên cung cấp lực công kích cho hắn.
Tuy không phải trực tiếp cung cấp lực công kích, nhưng mà Giang Trần lại rất rõ ràng, vừa rồi trong nháy mắt đó, mình có thể bộc phát ra lực lượng vượt xa thực lực, tuyệt đối có công lao của nó.
Cự Thạch nhất tộc Bát huynh đệ kia, chứng kiến đầu Mặc lão bị xuyên thủng, cả đám cũng hai mặt nhìn nhau. Hiển nhiên, bọn hắn đối với biến cố bất thình lình, cũng có chút không hiểu thấu.
Bọn hắn đầu phục Giang Trần, xưng hô Giang Trần là "Ân công", nhưng bọn hắn biết, tu vi chân thật của Giang Trần, kỳ thật vẫn là Hoàng cảnh.
Theo lý thuyết, tu sĩ Hoàng cảnh, tuyệt đối không có khả năng sinh ra bất cứ uy hiếp gì đối với Mặc lão. Trước kia bọn hắn cùng Mặc lão đấu lâu như vậy, biết rõ lão nhân này rất khó giải quyết, phi thường khó đối phó.
Thế nhưng mà…
Ân công lại đại phát thần uy, một mũi tên bắn thủng Mặc lão này.
Dùng tu vi Hoàng cảnh, bắn chết Thiên Vị cường giả. Loại rung động này, dù là loại động vật đơn tế bào như Cự Thạch nhất tộc, cũng cảm thấy khiếp sợ không hiểu.
Bởi vì, đây đã xa xa vượt ra khỏi thường thức võ đạo rồi.
Phanh!
Thân hình Mặc lão kia, tuyệt vọng ngã xuống đất, kích thích lên bụi bậm.
Giang Trần vội vàng bay mời:
- Long huynh, Tiểu Bạch, Sinh Mệnh Tinh Hoa của Thiên Vị cường giả, không thể buông tha.
Long Tiểu Huyền cùng Tiểu Bạch, trước kia bọn hắn đã cuồng nhiệt hấp thu lấy Sinh Mệnh Tinh Hoa của Bành lão, bên này lại xuất hiện một Mặc lão, khiến chúng nó quả thực là ăn đã nghiện.
- Ân... Ân công, vừa rồi mũi tên kia, mạnh thật a!
Đại Thạch cuối cùng trì hoãn qua, mang theo mấy huynh đệ đi tới.
Giang Trần cười hắc hắc:
- Vừa rồi mũi tên kia là ngoài ý muốn, hiện tại để cho ta bắn, chỉ sợ ta cũng bắn không ra.
Cũng không phải Giang Trần khiêm tốn, vừa rồi mũi tên kia, hoàn toàn chính xác có nhân tố ngoài ý muốn rất lớn. Ngay cả Giang Trần mình cũng có chút bất ngờ.
Hiện tại muốn hắn tìm được cảm giác như vừa rồi, thật đúng là chưa hẳn có thể tìm được.
Bất quá, mũi tên này tựa hồ cho Giang Trần rất nhiều linh cảm, để cho hắn đột nhiên có một loại cảm giác linh cảm rất đầy đủ. Loại cảm giác này đến, bình thường đều là khúc nhạc dạo muốn đột phá.
- Đại Thạch, các ngươi hộ pháp cho ta thoáng một phát, tựa hồ ta muốn đột phá!
-...
Bọn người Đại Thạch trực tiếp bó tay rồi. Cự Thạch nhất tộc bọn hắn với tư cách Hoang Cổ đại tộc, coi như là kiến thức rộng rãi, thế nhưng mà tốc độ đột phá biến thái như ân công, cũng để cho bọn hắn xem thế là đủ rồi.
Phải biết rằng, trước kia ân công ở Lưu Ly Vương Thành Khổng Tước Thánh Sơn, mới vừa vặn chấm dứt bế quan không bao lâu, hôm nay lại muốn đột phá?
Lần đột phá này, tuyệt đối là linh cảm đã đến, ngăn cản cũng đỡ không nổi.
Cơ hồ chỉ tốn mấy giờ, Giang Trần liền thuận lợi đột phá.
- Hoàng cảnh Cao giai!
Giang Trần mừng rỡ, lần này từ Hoàng cảnh lục trọng đột phá đến Hoàng cảnh thất trọng, tuyệt đối là từ khi vào Hoàng cảnh đến nay, một lần đột phá thoải mái nhất rồi.
Trước kia đột phá, hoặc nhiều hoặc ít đều dựa vào kết quả không ngừng cố gắng của hắn. Mà lần này, đột phá cơ hồ là tự mình chủ động đến.
Thật giống như một khách nhân hắn kỳ vọng đã lâu, bỗng nhiên một ngày nào đó gõ cửa nhà mình.
Hạnh phúc tới quá đột nhiên, để cho Giang Trần cũng có chút ngoài ý muốn.
Bất quá, cảm giác đột phá, lại mỹ hảo như thế. Cảm thụ được biến hóa do Hoàng cảnh thất trọng mang đến, Giang Trần cũng cảm khái ngàn vạn.
- Hoàng cảnh Cao giai, quả nhiên thoáng cái liền bay vọt rất nhiều, rất rõ ràng, hiện tại trạng thái thân thể của ta, lại viễn siêu trước kia. Xem ra, loại chiến đấu cấp bậc này, quả nhiên đối với tu luyện là cực có chỗ tốt!
Lần này đột phá, tuy là niềm vui ngoài ý muốn, nhưng cẩn thận suy ngẫm, lại hợp tình lý.
Sau khi Giang Trần đột phá, cũng không dám trì hoãn.
Mà giờ khắc này, hiện trường cũng đã quét dọn được không sai biệt lắm, thu hoạch lớn nhất, lại không phải Giang Trần, mà là Long Tiểu Huyền cùng Tiểu Bạch.
Hai đại Linh thú Chân Long Bạch Hổ này, tựa hồ ở trên đột phá phân cao thấp, không ngừng đột phá.
Ngay cả mấy huynh đệ Cự Thạch nhất tộc, nhìn thấy Chân Long nhất tộc cùng Bạch Hổ nhất tộc, cũng tán thưởng không thôi. Vào thời đại Hoang Cổ của bọn hắn, Chân Long nhất tộc cùng Bạch Hổ nhất tộc đều không kém, thậm chí là tộc đàn thần thánh vượt qua Cự Thạch nhất tộc.
Hôm nay, tộc đàn thần thánh kia, cũng là đồng bọn của Giang Trần.
Nói dễ nghe chút là đồng bọn, kỳ thật cũng là tùy tùng mà thôi.
- Đại Thạch, lần này mấy huynh đệ các ngươi, cư công chí vĩ. Cái công lao này, Bổn thiếu chủ sẽ ghi nhớ cho các ngươi.
Giang Trần khuyến khích nói.
Đại Thạch ngu ngơ cười nói:
- Thiếu chủ đại phát thần uy, ta còn không có ra mồ hôi, chiến đấu liền xong. Những gia hỏa Vạn Uyên đảo này, cũng quá không có sức chiến đấu rồi.
Nhưng Giang Trần lại nghiêm mặt nói:
- Lần này là chúng ta tương kế tựu kế, đột phát tập kích bất ngờ. Bằng không thì muốn hạ đám người kia, độ khó rất lớn.
Giang Trần tuyệt không phải tự coi nhẹ mình. Nếu như chính diện đối kháng, Mặc lão cùng Bành lão kia liên thủ, cộng thêm mười mấy võ giả tinh anh, tuyệt đối là có vốn liếng cùng bọn họ liều mạng.
Đáng tiếc, bọn họ trúng khổ nhục kế của Giang Trần, kết quả là, lại thất bại trong gang tấc, toàn quân bị diệt!
Mấy huynh đệ của Cự Thạch nhất tộc đều cười hắc hắc, ở bọn hắn xem ra, nguyên nhân vẫn là đối thủ quá yếu.
- Tốt rồi, việc này không nên chậm trễ, chúng ta từ Lưu Ly Vương Thành đi ra, cũng là binh đi hiểm chiêu. Vạn nhất Lưu Ly Vương Thành căng thẳng, phiền toái sẽ rất lớn. Cho nên, chúng ta không thể trì hoãn, hiện tại phản hồi Lưu Ly Vương Thành.
Giang Trần lựa chọn phản tập kích, cái sách lược này thập phần thành công.
Nhưng mà sách lược này, cũng ý nghĩa, hắn đặt Lưu Ly Vương Thành vào trạng thái nguy hiểm. Chỉ dựa vào Chu Tước Thần Cầm trấn thủ, kỳ thật là mạo hiểm.
Bất quá, tiêu diệt đội ngũ của Mặc lão cùng Bành lão, Giang Trần lại biết, mình đã tiếp cận phá hủy nửa cái Phong Vân Giáo!
Giang Trần dụng kế tiêu diệt đội ngũ vương bài của Phong Vân Giáo, hao phí thời gian, kỳ thật cũng không lâu lắm. Hơn nữa hắn đột phá Hoàng cảnh thất trọng hao phí thời gian, thêm cùng một chỗ, kỳ thật cũng không tính rất dài.
Mà giờ khắc này ở Lưu Ly Vương Thành, Phong Vân Giáo giáo chủ, Vạn Uyên đảo Hạ Hầu nhất tộc Thất công tử Hạ Hầu Kinh, vẫn còn cùng Chu Tước Thần Cầm giằng co.
Hiển nhiên Hạ Hầu Kinh rất kiêng kị Chu Tước Thần Cầm, nhìn về phía trên hắn tựa hồ hùng hổ, nhưng kì thực chỉ là phô trương thanh thế, không có hạ lệnh cường công.
---------
Thế nhưng mà lúc này, đạo phong ấn kia, lại là lần đầu tiên cung cấp lực công kích cho hắn.
Tuy không phải trực tiếp cung cấp lực công kích, nhưng mà Giang Trần lại rất rõ ràng, vừa rồi trong nháy mắt đó, mình có thể bộc phát ra lực lượng vượt xa thực lực, tuyệt đối có công lao của nó.
Cự Thạch nhất tộc Bát huynh đệ kia, chứng kiến đầu Mặc lão bị xuyên thủng, cả đám cũng hai mặt nhìn nhau. Hiển nhiên, bọn hắn đối với biến cố bất thình lình, cũng có chút không hiểu thấu.
Bọn hắn đầu phục Giang Trần, xưng hô Giang Trần là "Ân công", nhưng bọn hắn biết, tu vi chân thật của Giang Trần, kỳ thật vẫn là Hoàng cảnh.
Theo lý thuyết, tu sĩ Hoàng cảnh, tuyệt đối không có khả năng sinh ra bất cứ uy hiếp gì đối với Mặc lão. Trước kia bọn hắn cùng Mặc lão đấu lâu như vậy, biết rõ lão nhân này rất khó giải quyết, phi thường khó đối phó.
Thế nhưng mà…
Ân công lại đại phát thần uy, một mũi tên bắn thủng Mặc lão này.
Dùng tu vi Hoàng cảnh, bắn chết Thiên Vị cường giả. Loại rung động này, dù là loại động vật đơn tế bào như Cự Thạch nhất tộc, cũng cảm thấy khiếp sợ không hiểu.
Bởi vì, đây đã xa xa vượt ra khỏi thường thức võ đạo rồi.
Phanh!
Thân hình Mặc lão kia, tuyệt vọng ngã xuống đất, kích thích lên bụi bậm.
Giang Trần vội vàng bay mời:
- Long huynh, Tiểu Bạch, Sinh Mệnh Tinh Hoa của Thiên Vị cường giả, không thể buông tha.
Long Tiểu Huyền cùng Tiểu Bạch, trước kia bọn hắn đã cuồng nhiệt hấp thu lấy Sinh Mệnh Tinh Hoa của Bành lão, bên này lại xuất hiện một Mặc lão, khiến chúng nó quả thực là ăn đã nghiện.
- Ân... Ân công, vừa rồi mũi tên kia, mạnh thật a!
Đại Thạch cuối cùng trì hoãn qua, mang theo mấy huynh đệ đi tới.
Giang Trần cười hắc hắc:
- Vừa rồi mũi tên kia là ngoài ý muốn, hiện tại để cho ta bắn, chỉ sợ ta cũng bắn không ra.
Cũng không phải Giang Trần khiêm tốn, vừa rồi mũi tên kia, hoàn toàn chính xác có nhân tố ngoài ý muốn rất lớn. Ngay cả Giang Trần mình cũng có chút bất ngờ.
Hiện tại muốn hắn tìm được cảm giác như vừa rồi, thật đúng là chưa hẳn có thể tìm được.
Bất quá, mũi tên này tựa hồ cho Giang Trần rất nhiều linh cảm, để cho hắn đột nhiên có một loại cảm giác linh cảm rất đầy đủ. Loại cảm giác này đến, bình thường đều là khúc nhạc dạo muốn đột phá.
- Đại Thạch, các ngươi hộ pháp cho ta thoáng một phát, tựa hồ ta muốn đột phá!
-...
Bọn người Đại Thạch trực tiếp bó tay rồi. Cự Thạch nhất tộc bọn hắn với tư cách Hoang Cổ đại tộc, coi như là kiến thức rộng rãi, thế nhưng mà tốc độ đột phá biến thái như ân công, cũng để cho bọn hắn xem thế là đủ rồi.
Phải biết rằng, trước kia ân công ở Lưu Ly Vương Thành Khổng Tước Thánh Sơn, mới vừa vặn chấm dứt bế quan không bao lâu, hôm nay lại muốn đột phá?
Lần đột phá này, tuyệt đối là linh cảm đã đến, ngăn cản cũng đỡ không nổi.
Cơ hồ chỉ tốn mấy giờ, Giang Trần liền thuận lợi đột phá.
- Hoàng cảnh Cao giai!
Giang Trần mừng rỡ, lần này từ Hoàng cảnh lục trọng đột phá đến Hoàng cảnh thất trọng, tuyệt đối là từ khi vào Hoàng cảnh đến nay, một lần đột phá thoải mái nhất rồi.
Trước kia đột phá, hoặc nhiều hoặc ít đều dựa vào kết quả không ngừng cố gắng của hắn. Mà lần này, đột phá cơ hồ là tự mình chủ động đến.
Thật giống như một khách nhân hắn kỳ vọng đã lâu, bỗng nhiên một ngày nào đó gõ cửa nhà mình.
Hạnh phúc tới quá đột nhiên, để cho Giang Trần cũng có chút ngoài ý muốn.
Bất quá, cảm giác đột phá, lại mỹ hảo như thế. Cảm thụ được biến hóa do Hoàng cảnh thất trọng mang đến, Giang Trần cũng cảm khái ngàn vạn.
- Hoàng cảnh Cao giai, quả nhiên thoáng cái liền bay vọt rất nhiều, rất rõ ràng, hiện tại trạng thái thân thể của ta, lại viễn siêu trước kia. Xem ra, loại chiến đấu cấp bậc này, quả nhiên đối với tu luyện là cực có chỗ tốt!
Lần này đột phá, tuy là niềm vui ngoài ý muốn, nhưng cẩn thận suy ngẫm, lại hợp tình lý.
Sau khi Giang Trần đột phá, cũng không dám trì hoãn.
Mà giờ khắc này, hiện trường cũng đã quét dọn được không sai biệt lắm, thu hoạch lớn nhất, lại không phải Giang Trần, mà là Long Tiểu Huyền cùng Tiểu Bạch.
Hai đại Linh thú Chân Long Bạch Hổ này, tựa hồ ở trên đột phá phân cao thấp, không ngừng đột phá.
Ngay cả mấy huynh đệ Cự Thạch nhất tộc, nhìn thấy Chân Long nhất tộc cùng Bạch Hổ nhất tộc, cũng tán thưởng không thôi. Vào thời đại Hoang Cổ của bọn hắn, Chân Long nhất tộc cùng Bạch Hổ nhất tộc đều không kém, thậm chí là tộc đàn thần thánh vượt qua Cự Thạch nhất tộc.
Hôm nay, tộc đàn thần thánh kia, cũng là đồng bọn của Giang Trần.
Nói dễ nghe chút là đồng bọn, kỳ thật cũng là tùy tùng mà thôi.
- Đại Thạch, lần này mấy huynh đệ các ngươi, cư công chí vĩ. Cái công lao này, Bổn thiếu chủ sẽ ghi nhớ cho các ngươi.
Giang Trần khuyến khích nói.
Đại Thạch ngu ngơ cười nói:
- Thiếu chủ đại phát thần uy, ta còn không có ra mồ hôi, chiến đấu liền xong. Những gia hỏa Vạn Uyên đảo này, cũng quá không có sức chiến đấu rồi.
Nhưng Giang Trần lại nghiêm mặt nói:
- Lần này là chúng ta tương kế tựu kế, đột phát tập kích bất ngờ. Bằng không thì muốn hạ đám người kia, độ khó rất lớn.
Giang Trần tuyệt không phải tự coi nhẹ mình. Nếu như chính diện đối kháng, Mặc lão cùng Bành lão kia liên thủ, cộng thêm mười mấy võ giả tinh anh, tuyệt đối là có vốn liếng cùng bọn họ liều mạng.
Đáng tiếc, bọn họ trúng khổ nhục kế của Giang Trần, kết quả là, lại thất bại trong gang tấc, toàn quân bị diệt!
Mấy huynh đệ của Cự Thạch nhất tộc đều cười hắc hắc, ở bọn hắn xem ra, nguyên nhân vẫn là đối thủ quá yếu.
- Tốt rồi, việc này không nên chậm trễ, chúng ta từ Lưu Ly Vương Thành đi ra, cũng là binh đi hiểm chiêu. Vạn nhất Lưu Ly Vương Thành căng thẳng, phiền toái sẽ rất lớn. Cho nên, chúng ta không thể trì hoãn, hiện tại phản hồi Lưu Ly Vương Thành.
Giang Trần lựa chọn phản tập kích, cái sách lược này thập phần thành công.
Nhưng mà sách lược này, cũng ý nghĩa, hắn đặt Lưu Ly Vương Thành vào trạng thái nguy hiểm. Chỉ dựa vào Chu Tước Thần Cầm trấn thủ, kỳ thật là mạo hiểm.
Bất quá, tiêu diệt đội ngũ của Mặc lão cùng Bành lão, Giang Trần lại biết, mình đã tiếp cận phá hủy nửa cái Phong Vân Giáo!
Giang Trần dụng kế tiêu diệt đội ngũ vương bài của Phong Vân Giáo, hao phí thời gian, kỳ thật cũng không lâu lắm. Hơn nữa hắn đột phá Hoàng cảnh thất trọng hao phí thời gian, thêm cùng một chỗ, kỳ thật cũng không tính rất dài.
Mà giờ khắc này ở Lưu Ly Vương Thành, Phong Vân Giáo giáo chủ, Vạn Uyên đảo Hạ Hầu nhất tộc Thất công tử Hạ Hầu Kinh, vẫn còn cùng Chu Tước Thần Cầm giằng co.
Hiển nhiên Hạ Hầu Kinh rất kiêng kị Chu Tước Thần Cầm, nhìn về phía trên hắn tựa hồ hùng hổ, nhưng kì thực chỉ là phô trương thanh thế, không có hạ lệnh cường công.
---------