Độc Tôn Tam Giới
Chương 2254: Xu thế vây công (2)
́ vây công. (2)
Thứ hiện tại hắn lo lắng nhất không phải là cuộc chiến hiện tại. Mà là Đan Phi rơi vào trong tay đối phương. Nếu như đối phương cầm Đan Phi tới áp chế hắn, khiến cho hắn ném chuột sợ vỡ bình, như vậy sẽ vô cùng khó khăn.
Thương Hải đại đế từ trong lời nói của Đan Phi đã biết rõ Đan Phi đối với Giang Trần thiếu chủ mà nói nhất định là người vô cùng quan trọng.
Nếu như Đan Phi mất mạng trong tay hắn, Thương Hải đại đế quả thực không dám tưởng tượng. Một khi hắn trở về, cả đời này hắn cũng không cần phải lăn lộn nữa.
Cho nên vô luận thế nào Thương Hải đại đế cũng không thể lui.
Tu sĩ có cục bướu thịt cùng với tu sĩ mặt như cương thi kia đánh lâu không được, cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc về thực lực của Thương Hải đại đế.
Trong trí nhớ của bọn họ, Thương Hải đại đế này bất quá chỉ là một gia hỏa giỏi nịnh nọt. Thế nhưng lại không ngờ rằng tên này lại mạnh mẽ như vậy.
Mặc kệ tu sĩ có bướu thịt giống như chiếc sừng kia quấy rối thế nào, nhìn thế nào cũng thấy Thương Hải đại đế này căn bản không thèm quan tâm.
Cục diện cứ giằng co như vậy khiến cho hai tu sĩ Đế cảnh vây công Thương Hải đại đế có chút nôn nóng.
Hai Đế cảnh không bắt được một Đế cảnh có thực lực tương đương với bọn họ, chuyện này khiến cho bọn họ hoặc ít hoặc nhiều trên phương diện mặt mũi cũng không được tốt lắm.
Nhưng mà tên tu sĩ mặt như cương thi kia bỗng nhiên dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống phía dưới, nói một tiếng:
- Vương Hạc, đem tiểu ny tử kia mang lên cho ta.
Một tu sĩ Hoàng cảnh cao gầy ở dưới đất cười hắc hắc nói:
- Sư thúc, tiểu ny tử này ở trong tay vãn bối. Sư thúc muốn giết nàng ta sao?
- Đừng vội giết nàng, trước tiên cắt bỏ y phục của nàng. Ồ, đúng rồi, đem tất cả những tên ăn mày dơ bẩn nhất của Thiên Quế vương qốc tới, để cho bọn chúng thay phiên sủng hạnh tiểu ny tử mỹ mạo này. Chậc chậc, cảnh tượng này có lẽ sẽ rất hấp dẫn a.
Tên tu sĩ mặt như cương thi kia âm trầm cười nói.
Vương Hạc kia nghe vậy trên mặt nở nụ cười vui sướng, nói:
- Sư thúc quả nhiên anh minh. Nhưng mà tiểu mỹ nhân như vậy, để cho những tên ăn mày kia nhúng chàm, quả thực đáng tiếc a. Sư thúc, đệ tử có yêu cầu quá đáng, không biết sư thúc có thể để cho đệ tử nếm thử nước đầu hay không?
- Tùy ngươi, nhanh chóng lột y phục của tiểu ny tử này trước đi.
Tên tu sĩ mặt như cương thi cười một tiếng quái dị nói.
Thương Hải đại đế nghe vậy lập tức biến sắc.
Hắn lo lắng nhất cái gì thì hết lần này tới lần khác nó lại xảy ra. Những người này không làm gì được hắn, quả nhiên lại ra tay với Đan Phi. Mượn Đan Phi uy hiếp Thương Hải đại đế hắn.
Thương Hải đại đế biến sắc:
- Các ngươi dám lỗ mãng như vậy, bổn đế đảm bảo các ngươi không có cách nào rời khỏi Vạn Tượng Cương Vực này.
- Hừ, chỉ bằng vào kẻ phản bội như ngươi mà muốn uy hiếp lão tử hay sao?
Tên tu sĩ Đế cảnh có cục bướu kia khinh thường nói:
- Vương Hạc, ngươi còn do dự cái gì nữa? Còn không mau làm theo lời lão tử?
Tên tu sĩ có bướu thịt kia tuy rằng không phải là trưởng bối của Vương Hạc, thế nhưng cũng là cường giả Đế cảnh, trước mặt Vương Hạc cũng là tiền bối.
Vương Hạc vội nói:
- Vâng vâng, mỹ nhân như vậy, nếu như lột sạch nhất định sẽ vô cùng xinh đẹp. Hai vị tiền bối, Vương Hạc ta cả gan nếm thử nước đầu, hắc hắc...
Vương Hạc nói xong liền muốn kéo Đan Phi đi.
Đan Phi biến sắc, trong mắt chảy ra dòng lệ tuyệt vọng. Trên mặt tràn ngập vẻ khuất nhục và phẫn hận. Nàng chỉ hận mình không bị phong bế toàn thân, bằng không nàng sẽ lập tức tự sát.
Bị súc sinh như vậy chà đạp, còn chịu loại chuyện kia vô tận. Loại chuyện này một khi xảy ra, tuyệt đối là sỉ nhục mà mười đời của nàng cũng không có cách nào rửa hết.
Thương Hải đại đế phát điên:
- Dừng tay, Vương Hạc, nếu như ngươi dám xuống tay, Thương Hải ta cam đoan, đời này của ngươi không có khả năng rời khỏi Vạn Tượng Cương Vực. Ta cam đoan.
Vương Hạc thấy Thương Hải đại đế bỗng nhiên nổi điên như vậy, chỗ yếu trong lòng bị Thương Hải đại đế trùng kích. Cũng bị bộ dáng này của Thương Hải đại đế làm cho giật mình.
Tên tu sĩ mặt như cương thi và tên tu sĩ có cục bướu trên mặt liên thủ, giống như hai bức tường, liên thủ ngăn cản đường đi của Thương Hải đại đế.
- Chạy đi đâu? Đối thủ của ngươi là chúng ta.
Tên tu sĩ có bướu thịt cười một tiếng quái dị, nói.
Thương Hải đại đế như hổ điên, vốn hắn luôn áp dụng thế thủ, giờ phút này không ngờ lại không để ý tới tất cả, điên cuồng tấn công hai người này.
Nhìn tư thế kia, hiển nhiên muốn mở ra một lỗ hỗng, lao xuống cứu Đan Phi.
Vương Hạc thấy một màn này trợ mắt há hốc mồm, trong lúc nhất thời cũng quên ra tay.
- Vương Hạc, con mẹ nó, ngươi còn thất thần tới khi nào?
Tên tu sĩ đế cảnh có bướu thịt giống như một chiếc sừng giận tím mặt, miệng quát lớn.
Tên tu sĩ mặt như cương thi kia lại ác độc cười nói:
- Thương Hải, ngươi bảo hộ nữ tử này như vậy, chẳng lẽ nàng ta là nhi nữ của ngươi? Hay là người thân mật với ngươi?
- Con mẹ nó, các ngươi đừng cho rằng ta không biết mà mở miệng thối. Các ngươi là tu sĩ Đan Hỏa thành, dám can đảm tới Vạn Tượng Cương Vực giương oai. Giang Trần thiếu chủ sẽ không bỏ qua cho các ngươi. Thức thời thì lập tức thả Đan Phi tiểu thư ra, nếu không ngày sau các ngươi sẽ chết không yên lành.
- Ồ? Nghe khẩu khí của ngươi, chẳng lẽ nữ tử này là nữ nhân của Chân thiếu chủ gì đó kia? Khó trách ngươi khẩn trương như vậy. Hóa ra là thiếu chủ mẫy? Chậc chậc, năm đó ngươi đối với Tu La đại đế làm sao lại không có trung thành và tận tâm như vậy? Thương Hải, không phải ngươi ưa thích ngả nghiêng tứ phía hay sao? Như vậy đi, bổn đế cho ngươi cơ hội đầu hàng. Tuyên thệ thần phục Đan Hỏa thành chúng ta. Ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống, thế nào?
Tên tu sĩ mặt như cương thi cười một tiếng quái dị, nói.
- Ta nhổ vào, ngươi tính toán thật hay. Ngươi mà cũng xứng chiêu hàng lão tử sao?
Thương Hải đại đế chửi ầm lên:
- Trước kia lão tử thế nào trong lòng lão tử rõ ràng nhất. Chẳng qua hiện tại lão tử là đại đế Lưu Ly vương thành, là cấp dưới của Giang Trần thiếu chủ. Đời này của lão tử làm phản đồ một lần đã đủ rồi. Làm lần hai, cho dù lão tử chết cũng không chịu nhục.
Thương Hải đại đế triệt để giận dữ:
- Có gan thì các ngươi thử động vào đầu ngón tay của Đan Phi tiểu thư xem? Lão tử không giết các ngươi được, thế nhưng Giang Trần thiếu chủ hiện tại đang ở Vạn Tượng Cương Vực, người sẽ có biện pháp thu thập các ngươi.
Giang Trần?
Hai tu sĩ Đế cảnh này liếc nhìn nhau, ở chỗ sâu trong khóe mắt đều toát lên vẻ kiêng kỵ. Theo lý thuyết, tu sĩ có tuổi tác như Giang Trần, thiên phú cho dù cao, cũng không trở thành người mà đại đế lâu năm như bọn họ kiêng kỵ và sợ hãi.
Thế nhưng mà Giang Trần này trước kia là Chân thiếu chủ. Những năm gần đây danh tiếng cực thịnh. Ngay cả Đan Cực Đại đế ở trước mặt tiểu tử này cũng ăn thiệt thòi.
Thứ hiện tại hắn lo lắng nhất không phải là cuộc chiến hiện tại. Mà là Đan Phi rơi vào trong tay đối phương. Nếu như đối phương cầm Đan Phi tới áp chế hắn, khiến cho hắn ném chuột sợ vỡ bình, như vậy sẽ vô cùng khó khăn.
Thương Hải đại đế từ trong lời nói của Đan Phi đã biết rõ Đan Phi đối với Giang Trần thiếu chủ mà nói nhất định là người vô cùng quan trọng.
Nếu như Đan Phi mất mạng trong tay hắn, Thương Hải đại đế quả thực không dám tưởng tượng. Một khi hắn trở về, cả đời này hắn cũng không cần phải lăn lộn nữa.
Cho nên vô luận thế nào Thương Hải đại đế cũng không thể lui.
Tu sĩ có cục bướu thịt cùng với tu sĩ mặt như cương thi kia đánh lâu không được, cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc về thực lực của Thương Hải đại đế.
Trong trí nhớ của bọn họ, Thương Hải đại đế này bất quá chỉ là một gia hỏa giỏi nịnh nọt. Thế nhưng lại không ngờ rằng tên này lại mạnh mẽ như vậy.
Mặc kệ tu sĩ có bướu thịt giống như chiếc sừng kia quấy rối thế nào, nhìn thế nào cũng thấy Thương Hải đại đế này căn bản không thèm quan tâm.
Cục diện cứ giằng co như vậy khiến cho hai tu sĩ Đế cảnh vây công Thương Hải đại đế có chút nôn nóng.
Hai Đế cảnh không bắt được một Đế cảnh có thực lực tương đương với bọn họ, chuyện này khiến cho bọn họ hoặc ít hoặc nhiều trên phương diện mặt mũi cũng không được tốt lắm.
Nhưng mà tên tu sĩ mặt như cương thi kia bỗng nhiên dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống phía dưới, nói một tiếng:
- Vương Hạc, đem tiểu ny tử kia mang lên cho ta.
Một tu sĩ Hoàng cảnh cao gầy ở dưới đất cười hắc hắc nói:
- Sư thúc, tiểu ny tử này ở trong tay vãn bối. Sư thúc muốn giết nàng ta sao?
- Đừng vội giết nàng, trước tiên cắt bỏ y phục của nàng. Ồ, đúng rồi, đem tất cả những tên ăn mày dơ bẩn nhất của Thiên Quế vương qốc tới, để cho bọn chúng thay phiên sủng hạnh tiểu ny tử mỹ mạo này. Chậc chậc, cảnh tượng này có lẽ sẽ rất hấp dẫn a.
Tên tu sĩ mặt như cương thi kia âm trầm cười nói.
Vương Hạc kia nghe vậy trên mặt nở nụ cười vui sướng, nói:
- Sư thúc quả nhiên anh minh. Nhưng mà tiểu mỹ nhân như vậy, để cho những tên ăn mày kia nhúng chàm, quả thực đáng tiếc a. Sư thúc, đệ tử có yêu cầu quá đáng, không biết sư thúc có thể để cho đệ tử nếm thử nước đầu hay không?
- Tùy ngươi, nhanh chóng lột y phục của tiểu ny tử này trước đi.
Tên tu sĩ mặt như cương thi cười một tiếng quái dị nói.
Thương Hải đại đế nghe vậy lập tức biến sắc.
Hắn lo lắng nhất cái gì thì hết lần này tới lần khác nó lại xảy ra. Những người này không làm gì được hắn, quả nhiên lại ra tay với Đan Phi. Mượn Đan Phi uy hiếp Thương Hải đại đế hắn.
Thương Hải đại đế biến sắc:
- Các ngươi dám lỗ mãng như vậy, bổn đế đảm bảo các ngươi không có cách nào rời khỏi Vạn Tượng Cương Vực này.
- Hừ, chỉ bằng vào kẻ phản bội như ngươi mà muốn uy hiếp lão tử hay sao?
Tên tu sĩ Đế cảnh có cục bướu kia khinh thường nói:
- Vương Hạc, ngươi còn do dự cái gì nữa? Còn không mau làm theo lời lão tử?
Tên tu sĩ có bướu thịt kia tuy rằng không phải là trưởng bối của Vương Hạc, thế nhưng cũng là cường giả Đế cảnh, trước mặt Vương Hạc cũng là tiền bối.
Vương Hạc vội nói:
- Vâng vâng, mỹ nhân như vậy, nếu như lột sạch nhất định sẽ vô cùng xinh đẹp. Hai vị tiền bối, Vương Hạc ta cả gan nếm thử nước đầu, hắc hắc...
Vương Hạc nói xong liền muốn kéo Đan Phi đi.
Đan Phi biến sắc, trong mắt chảy ra dòng lệ tuyệt vọng. Trên mặt tràn ngập vẻ khuất nhục và phẫn hận. Nàng chỉ hận mình không bị phong bế toàn thân, bằng không nàng sẽ lập tức tự sát.
Bị súc sinh như vậy chà đạp, còn chịu loại chuyện kia vô tận. Loại chuyện này một khi xảy ra, tuyệt đối là sỉ nhục mà mười đời của nàng cũng không có cách nào rửa hết.
Thương Hải đại đế phát điên:
- Dừng tay, Vương Hạc, nếu như ngươi dám xuống tay, Thương Hải ta cam đoan, đời này của ngươi không có khả năng rời khỏi Vạn Tượng Cương Vực. Ta cam đoan.
Vương Hạc thấy Thương Hải đại đế bỗng nhiên nổi điên như vậy, chỗ yếu trong lòng bị Thương Hải đại đế trùng kích. Cũng bị bộ dáng này của Thương Hải đại đế làm cho giật mình.
Tên tu sĩ mặt như cương thi và tên tu sĩ có cục bướu trên mặt liên thủ, giống như hai bức tường, liên thủ ngăn cản đường đi của Thương Hải đại đế.
- Chạy đi đâu? Đối thủ của ngươi là chúng ta.
Tên tu sĩ có bướu thịt cười một tiếng quái dị, nói.
Thương Hải đại đế như hổ điên, vốn hắn luôn áp dụng thế thủ, giờ phút này không ngờ lại không để ý tới tất cả, điên cuồng tấn công hai người này.
Nhìn tư thế kia, hiển nhiên muốn mở ra một lỗ hỗng, lao xuống cứu Đan Phi.
Vương Hạc thấy một màn này trợ mắt há hốc mồm, trong lúc nhất thời cũng quên ra tay.
- Vương Hạc, con mẹ nó, ngươi còn thất thần tới khi nào?
Tên tu sĩ đế cảnh có bướu thịt giống như một chiếc sừng giận tím mặt, miệng quát lớn.
Tên tu sĩ mặt như cương thi kia lại ác độc cười nói:
- Thương Hải, ngươi bảo hộ nữ tử này như vậy, chẳng lẽ nàng ta là nhi nữ của ngươi? Hay là người thân mật với ngươi?
- Con mẹ nó, các ngươi đừng cho rằng ta không biết mà mở miệng thối. Các ngươi là tu sĩ Đan Hỏa thành, dám can đảm tới Vạn Tượng Cương Vực giương oai. Giang Trần thiếu chủ sẽ không bỏ qua cho các ngươi. Thức thời thì lập tức thả Đan Phi tiểu thư ra, nếu không ngày sau các ngươi sẽ chết không yên lành.
- Ồ? Nghe khẩu khí của ngươi, chẳng lẽ nữ tử này là nữ nhân của Chân thiếu chủ gì đó kia? Khó trách ngươi khẩn trương như vậy. Hóa ra là thiếu chủ mẫy? Chậc chậc, năm đó ngươi đối với Tu La đại đế làm sao lại không có trung thành và tận tâm như vậy? Thương Hải, không phải ngươi ưa thích ngả nghiêng tứ phía hay sao? Như vậy đi, bổn đế cho ngươi cơ hội đầu hàng. Tuyên thệ thần phục Đan Hỏa thành chúng ta. Ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống, thế nào?
Tên tu sĩ mặt như cương thi cười một tiếng quái dị, nói.
- Ta nhổ vào, ngươi tính toán thật hay. Ngươi mà cũng xứng chiêu hàng lão tử sao?
Thương Hải đại đế chửi ầm lên:
- Trước kia lão tử thế nào trong lòng lão tử rõ ràng nhất. Chẳng qua hiện tại lão tử là đại đế Lưu Ly vương thành, là cấp dưới của Giang Trần thiếu chủ. Đời này của lão tử làm phản đồ một lần đã đủ rồi. Làm lần hai, cho dù lão tử chết cũng không chịu nhục.
Thương Hải đại đế triệt để giận dữ:
- Có gan thì các ngươi thử động vào đầu ngón tay của Đan Phi tiểu thư xem? Lão tử không giết các ngươi được, thế nhưng Giang Trần thiếu chủ hiện tại đang ở Vạn Tượng Cương Vực, người sẽ có biện pháp thu thập các ngươi.
Giang Trần?
Hai tu sĩ Đế cảnh này liếc nhìn nhau, ở chỗ sâu trong khóe mắt đều toát lên vẻ kiêng kỵ. Theo lý thuyết, tu sĩ có tuổi tác như Giang Trần, thiên phú cho dù cao, cũng không trở thành người mà đại đế lâu năm như bọn họ kiêng kỵ và sợ hãi.
Thế nhưng mà Giang Trần này trước kia là Chân thiếu chủ. Những năm gần đây danh tiếng cực thịnh. Ngay cả Đan Cực Đại đế ở trước mặt tiểu tử này cũng ăn thiệt thòi.