Độc Tôn Tam Giới
Chương 2218: Mượn đao giết người (2)
̣n đao giết người. (2)
Xích Đỉnh hoàng đế nổi giận nói:
- Hôm nay các ngươi muốn trẫm làm thế nào? Muốn trẫm dùng thân chết thay? Đi ra ngoài đổi bọn chúng trở về sao?
Một khi Xích Đỉnh hoàng đế nổi giận, những người trong hoàng tộc kia cũng không dám lỗ mãng. Cả đám đều liên tục nói không dám, nhưng trên phương diện tâm lý hiển nhiên đã không cho là đúng.
Trên không trung hoàng cung, Tiêu Vân giết bảy tám đệ tử hoàng thất, thấy Xích Đỉnh hoàng đế không tỏ vẻ một chút nào, hắn cũng im lặng, lại trở về phục mệnh Giang Trần.
- Thiếu chủ, Xích Đỉnh hoàng đế kia xem ra đã quyết tâm làm rùa đen rút đầu a. Xem ra phải cường thế trấn áp.
Theo như ý nghĩ của Tiêu Vân, phương pháp dứt khoát nhất đó chính là trực tiếp nghiền nát.
Hắn là cường giả đại đế, lại là tán tu khoái ý ân cừu, bụng dạ thẳng thắn, giải quyết vũ lực, dùng bạo lực để nghiền nát, đây là phương thức mà hắn thưởng thức nhất.
Giang Trần trầm ngâm một lát, nhìn về phía hoàng cung, khí thế sâm nghiêm, rất có kỷ luật.
- Tiêu Vân, không nên khinh địch. Xích Đỉnh trung vực này tuy rằng bình thường, thế nhưng hoàng cung của Xích Đỉnh đế quốc này lại có chút ý tứ. Có lịch sử, có địa phương truyền thừa. Trong hoàng cung này ngoài hai đạo trận pháp, bên ngoài một đạo, bên trong một đạo. Nếu như tùy tiện sát nhập, nhất định sẽ rơi vào bên trong trận pháp, chỉ có thể khổ chiến mà thôi.
- Một khi khổ chiến nhất định sẽ là chém giết đẫm máu. Vô số tính mạng sẽ mất đi.
Giang Trần lắc đầu:
- Không Tước vệ đều là huynh đệ ta mang tới, người Bổn thiếu chủ mang tới thì nhất định phải mang bọn họ trở về. Cho nên nếu như không cần thiết Bổn thiếu chủ tuyệt đối sẽ không mang tính mạng của thủ hạ đi liều.
Dùng binh chinh phạt, nếu như cầm tính mạng thủ hạ đi trao đổi với Xích Đỉnh trung vực. Cái giá này quá lớn. Chỉ là một Xích Đỉnh trung vực, còn chưa tới cấp bậc kia.
Trong đám mây, Giang Trần tinh tế nghiên cứu trận pháp trong ngoài hoàng cung kia. Trận pháp này vô cùng xảo trá, vô cùng kín đạo, hơn nữa thủ pháp lại rất cao siêu.
- Xem ra Xích Đỉnh trung vực này có chút truyền thừa. Không giống như trận pháp đương thời có thể chế tạo ra. Xem qua đã thấy có thủ bút thượng cổ. Chỉ là tới tay người hậu thế, không có trụ cột tốt cũng khó mà giữ gìn được toàn bộ. Xem khung trận pháp này tuyệt đối là tiêu chuẩn trận pháp cấp bậc Thiên cấp. Thế nhưng mà tới tay mấy người này, có thể phát huy được mấy thành uy lực cũng khó mà nói được.
Giang Trần đứng xem, một mặt lại thầm diễn luyện chiến cuộc.
- Thiếu chủ, nếu không trực tiếp triệu tập Vô Song đại đế và Bàn Long đại đế tới, lại phát tin về Lưu Ly vương thành, để cho những đại đế khác tới, mang tất cả binh mã, cường thế nghiền nát bọn chúng là được.
Tiêu Vân nhìn thấy trận thế này cũng biết dùng lực lượng cũng chưa hẳn đã lấy được hoàng cung, cho nên hắn lập tức đề nghị.
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Không cần, trận pháp này mặc dù không tệ, nhưng mà sơ hở rất nhiều. Bổn thiếu chủ chỉ cần diễn luyện một chút đã có thể tìm được biện pháp phá vỡ. Người Xích Đỉnh hoàng thất này cho rằng bằng vào biện pháp cố thủ trong trận pháp là muốn thoát khỏi kiếp nạn này sao?
- Yên tâm, bổn thiếu chủ trước tiên sẽ để cho bọn chúng nhận thức một chút cảm giác hoảng sợ không chịu nổi, cũng để cho bọn chúng nếm thử cảm giác sợ hãi, tuyệt vọng, cảm nhận tư vị chờ tử vong.
Giang Trần nói xong, phát ra một đạo mật lệnh cho Phệ Kim thử vương.
- Lão Kim, hiệu lệnh Phệ Kim thử nhất tộc ngươi, toàn lực công kích cửa thành. Tất cả người có ý đồ ngoan cố chống lại, giết.
Thanh âm của Giang Trần cao chót vót.
Ngay lúc này có một gã thuộc hạ từ bên ngoài báo lại.
- Thiếu chủ, có ba người tự xưng là đại biểu của ba đại tông môn trong Xích Đỉnh trung vực tới đây cầu kiến.
- Ba đại tông môn?
Giang Trần nhướng mày, đối với ba đại tông môn này Giang Trần cũng không xa lạ gì. Lúc trước chuyến đi Băng Vân sơn mạch kia, Giang Trần và người ba đại tông môn cũng đã giao thủ qua.
Ba đại tông môn này chính là cánh tay đắc lực, trụ cột của XÍch Đỉnh đế quốc. Giang Trần đã sớm phái nhất mạch của Thương Hải đại đế đi tới ba đại tông môn này, tới kiềm chế bọn họ.
- Mang bọn chúng tới.
Giang Trần vốn không muốn nhìn, thế nhưng ngẫm lại, vẫn quyết định gặp mặt một lần thì tốt hơn.
Đại biểu ba đại tông môn lần này không phải là tông chủ, mà là một trưởng lão trong tông môn mình.
Ba trưởng lão của ba đại tông môn đều là người tinh thế, khi tiến lên hạ thấp tư thái, quỳ lạy thi lễ, miệng kêu lớn:
- Giang Trần thiếu chủ, chúng tiểu nhân có tội, bái kiến thiếu chủ.
Giang Trần lạnh nhạt đánh giá ba người này, ba trưởng lão này luận tu vi cũng là cường giả Hoàng cảnh. Mặc dù chỉ là Hoàng cảnh sơ giia.
Nhưng mà bằng vào số tuổi tác, số tu vi đó ở trước mặt Giang Trần lại tự coi mình là vãn bối. Thực sự khiến cho Giang Trần có chút kinh ngạc.
Cao tầng tông môn Xích Đỉnh trung vực này vì sao lại khách khí với hắn như vậy?
- Hai nước giao chiến, bọn ngươi lại tới cầu kiến Bổn thiếu chủ. Chẳng lẽ muốn làm sứ giả tới hòa giải? Trở về nói cho Xích Đỉnh hoàng đế, diệt tông môn ta, giết đồng môn ta, hủy gia viên của ta. Chỉ có thể dùng máu tươi và tính mạng của Xích Đỉnh đế quốc mới có thể gột rửa sạch. Cầu hòa, bảo hắn sớm chết tâm tư này đi.
Giang Trần cũng không có ý định lắm mồm với bọn họ mà trực tiếp cự tuyệt ý cầu hòa của bọn họ.
- Giang Trần thiếu chủ, ngài hiểu lầm rồi. Chúng ta không phải đại biểu cho Xích Đỉnh hoàng đế, chỉ đại biểu cho tông môn mình tới đây mà thôi. Năm đó xâm lấn Vạn Tượng Cương Vực ba tông môn chúng ta từ đầu tới đuôi không phái ra người nào. Hôm nay bởi vì ân oán này, Giang Trần thiếu chủ dùng binh chinh phạt cũng là hành động hợp pháp tắc thiên đạo. Ba đại tông môn chúng ta tự nhiên không dám châu chấu đá xe, mạo phạm uy danh của thiếu chủ. Bởi vậy ba đại tông môn ta mấy ngày trước đã quyết định tự phong bế tông môn, không tham dự phân tranh lần này. Chúng ta và hoàng thất Xích Đỉnh đế quốc ân đoạn nghĩa tuyệt, không hề hiệu lực vì bọn họ. Chỉ cần cầu chiến hỏa thiêu đốt Xích Đỉnh trung vực chúng ta, không lan tới tông môn vô tội như chúng ta, cũng không mong muốn khiến cho bình dân, dân chúng lâm vào cảnh chiến hỏa, mất mạng.
Những lời này tuy rằng đường hoàng, thế nhưng trên thực tế lại là cầu xin tha thứ. Cầu Giang Trần đừng giận chó đánh mèo, đánh vào trên đầu ba đại tông môn như bọn họ.
Về phần bình dân, dân chúng vô tội thì thuận tiện nói tới. Dù sao đã nói như vậy, nói thêm cũng không mất gì.
- Ba đại tông môn phong tông?
Giang Trần cười rộ lên:
- Các ngươi định bịt tai đi trộm chuông hay sao?
Ba trưởng lão của ba đại tông môn nghe vậy biến sắc:
- Giang Trần thiếu chủ, ba đại tông môn chúng ta cũng không tham dự xâm lấn lần trước. Không tham dự vào nhân quả kia, cầu Giang thiếu chủ rộng lòng từ bi, chúng ta chỉ lo thân mình, tuyệt đối không có tâm tư khác, càng không có dấu diếm điều gì. Càng không có ý ngày sau đi tìm Giang thiếu chủ báo thù.
Xích Đỉnh hoàng đế nổi giận nói:
- Hôm nay các ngươi muốn trẫm làm thế nào? Muốn trẫm dùng thân chết thay? Đi ra ngoài đổi bọn chúng trở về sao?
Một khi Xích Đỉnh hoàng đế nổi giận, những người trong hoàng tộc kia cũng không dám lỗ mãng. Cả đám đều liên tục nói không dám, nhưng trên phương diện tâm lý hiển nhiên đã không cho là đúng.
Trên không trung hoàng cung, Tiêu Vân giết bảy tám đệ tử hoàng thất, thấy Xích Đỉnh hoàng đế không tỏ vẻ một chút nào, hắn cũng im lặng, lại trở về phục mệnh Giang Trần.
- Thiếu chủ, Xích Đỉnh hoàng đế kia xem ra đã quyết tâm làm rùa đen rút đầu a. Xem ra phải cường thế trấn áp.
Theo như ý nghĩ của Tiêu Vân, phương pháp dứt khoát nhất đó chính là trực tiếp nghiền nát.
Hắn là cường giả đại đế, lại là tán tu khoái ý ân cừu, bụng dạ thẳng thắn, giải quyết vũ lực, dùng bạo lực để nghiền nát, đây là phương thức mà hắn thưởng thức nhất.
Giang Trần trầm ngâm một lát, nhìn về phía hoàng cung, khí thế sâm nghiêm, rất có kỷ luật.
- Tiêu Vân, không nên khinh địch. Xích Đỉnh trung vực này tuy rằng bình thường, thế nhưng hoàng cung của Xích Đỉnh đế quốc này lại có chút ý tứ. Có lịch sử, có địa phương truyền thừa. Trong hoàng cung này ngoài hai đạo trận pháp, bên ngoài một đạo, bên trong một đạo. Nếu như tùy tiện sát nhập, nhất định sẽ rơi vào bên trong trận pháp, chỉ có thể khổ chiến mà thôi.
- Một khi khổ chiến nhất định sẽ là chém giết đẫm máu. Vô số tính mạng sẽ mất đi.
Giang Trần lắc đầu:
- Không Tước vệ đều là huynh đệ ta mang tới, người Bổn thiếu chủ mang tới thì nhất định phải mang bọn họ trở về. Cho nên nếu như không cần thiết Bổn thiếu chủ tuyệt đối sẽ không mang tính mạng của thủ hạ đi liều.
Dùng binh chinh phạt, nếu như cầm tính mạng thủ hạ đi trao đổi với Xích Đỉnh trung vực. Cái giá này quá lớn. Chỉ là một Xích Đỉnh trung vực, còn chưa tới cấp bậc kia.
Trong đám mây, Giang Trần tinh tế nghiên cứu trận pháp trong ngoài hoàng cung kia. Trận pháp này vô cùng xảo trá, vô cùng kín đạo, hơn nữa thủ pháp lại rất cao siêu.
- Xem ra Xích Đỉnh trung vực này có chút truyền thừa. Không giống như trận pháp đương thời có thể chế tạo ra. Xem qua đã thấy có thủ bút thượng cổ. Chỉ là tới tay người hậu thế, không có trụ cột tốt cũng khó mà giữ gìn được toàn bộ. Xem khung trận pháp này tuyệt đối là tiêu chuẩn trận pháp cấp bậc Thiên cấp. Thế nhưng mà tới tay mấy người này, có thể phát huy được mấy thành uy lực cũng khó mà nói được.
Giang Trần đứng xem, một mặt lại thầm diễn luyện chiến cuộc.
- Thiếu chủ, nếu không trực tiếp triệu tập Vô Song đại đế và Bàn Long đại đế tới, lại phát tin về Lưu Ly vương thành, để cho những đại đế khác tới, mang tất cả binh mã, cường thế nghiền nát bọn chúng là được.
Tiêu Vân nhìn thấy trận thế này cũng biết dùng lực lượng cũng chưa hẳn đã lấy được hoàng cung, cho nên hắn lập tức đề nghị.
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Không cần, trận pháp này mặc dù không tệ, nhưng mà sơ hở rất nhiều. Bổn thiếu chủ chỉ cần diễn luyện một chút đã có thể tìm được biện pháp phá vỡ. Người Xích Đỉnh hoàng thất này cho rằng bằng vào biện pháp cố thủ trong trận pháp là muốn thoát khỏi kiếp nạn này sao?
- Yên tâm, bổn thiếu chủ trước tiên sẽ để cho bọn chúng nhận thức một chút cảm giác hoảng sợ không chịu nổi, cũng để cho bọn chúng nếm thử cảm giác sợ hãi, tuyệt vọng, cảm nhận tư vị chờ tử vong.
Giang Trần nói xong, phát ra một đạo mật lệnh cho Phệ Kim thử vương.
- Lão Kim, hiệu lệnh Phệ Kim thử nhất tộc ngươi, toàn lực công kích cửa thành. Tất cả người có ý đồ ngoan cố chống lại, giết.
Thanh âm của Giang Trần cao chót vót.
Ngay lúc này có một gã thuộc hạ từ bên ngoài báo lại.
- Thiếu chủ, có ba người tự xưng là đại biểu của ba đại tông môn trong Xích Đỉnh trung vực tới đây cầu kiến.
- Ba đại tông môn?
Giang Trần nhướng mày, đối với ba đại tông môn này Giang Trần cũng không xa lạ gì. Lúc trước chuyến đi Băng Vân sơn mạch kia, Giang Trần và người ba đại tông môn cũng đã giao thủ qua.
Ba đại tông môn này chính là cánh tay đắc lực, trụ cột của XÍch Đỉnh đế quốc. Giang Trần đã sớm phái nhất mạch của Thương Hải đại đế đi tới ba đại tông môn này, tới kiềm chế bọn họ.
- Mang bọn chúng tới.
Giang Trần vốn không muốn nhìn, thế nhưng ngẫm lại, vẫn quyết định gặp mặt một lần thì tốt hơn.
Đại biểu ba đại tông môn lần này không phải là tông chủ, mà là một trưởng lão trong tông môn mình.
Ba trưởng lão của ba đại tông môn đều là người tinh thế, khi tiến lên hạ thấp tư thái, quỳ lạy thi lễ, miệng kêu lớn:
- Giang Trần thiếu chủ, chúng tiểu nhân có tội, bái kiến thiếu chủ.
Giang Trần lạnh nhạt đánh giá ba người này, ba trưởng lão này luận tu vi cũng là cường giả Hoàng cảnh. Mặc dù chỉ là Hoàng cảnh sơ giia.
Nhưng mà bằng vào số tuổi tác, số tu vi đó ở trước mặt Giang Trần lại tự coi mình là vãn bối. Thực sự khiến cho Giang Trần có chút kinh ngạc.
Cao tầng tông môn Xích Đỉnh trung vực này vì sao lại khách khí với hắn như vậy?
- Hai nước giao chiến, bọn ngươi lại tới cầu kiến Bổn thiếu chủ. Chẳng lẽ muốn làm sứ giả tới hòa giải? Trở về nói cho Xích Đỉnh hoàng đế, diệt tông môn ta, giết đồng môn ta, hủy gia viên của ta. Chỉ có thể dùng máu tươi và tính mạng của Xích Đỉnh đế quốc mới có thể gột rửa sạch. Cầu hòa, bảo hắn sớm chết tâm tư này đi.
Giang Trần cũng không có ý định lắm mồm với bọn họ mà trực tiếp cự tuyệt ý cầu hòa của bọn họ.
- Giang Trần thiếu chủ, ngài hiểu lầm rồi. Chúng ta không phải đại biểu cho Xích Đỉnh hoàng đế, chỉ đại biểu cho tông môn mình tới đây mà thôi. Năm đó xâm lấn Vạn Tượng Cương Vực ba tông môn chúng ta từ đầu tới đuôi không phái ra người nào. Hôm nay bởi vì ân oán này, Giang Trần thiếu chủ dùng binh chinh phạt cũng là hành động hợp pháp tắc thiên đạo. Ba đại tông môn chúng ta tự nhiên không dám châu chấu đá xe, mạo phạm uy danh của thiếu chủ. Bởi vậy ba đại tông môn ta mấy ngày trước đã quyết định tự phong bế tông môn, không tham dự phân tranh lần này. Chúng ta và hoàng thất Xích Đỉnh đế quốc ân đoạn nghĩa tuyệt, không hề hiệu lực vì bọn họ. Chỉ cần cầu chiến hỏa thiêu đốt Xích Đỉnh trung vực chúng ta, không lan tới tông môn vô tội như chúng ta, cũng không mong muốn khiến cho bình dân, dân chúng lâm vào cảnh chiến hỏa, mất mạng.
Những lời này tuy rằng đường hoàng, thế nhưng trên thực tế lại là cầu xin tha thứ. Cầu Giang Trần đừng giận chó đánh mèo, đánh vào trên đầu ba đại tông môn như bọn họ.
Về phần bình dân, dân chúng vô tội thì thuận tiện nói tới. Dù sao đã nói như vậy, nói thêm cũng không mất gì.
- Ba đại tông môn phong tông?
Giang Trần cười rộ lên:
- Các ngươi định bịt tai đi trộm chuông hay sao?
Ba trưởng lão của ba đại tông môn nghe vậy biến sắc:
- Giang Trần thiếu chủ, ba đại tông môn chúng ta cũng không tham dự xâm lấn lần trước. Không tham dự vào nhân quả kia, cầu Giang thiếu chủ rộng lòng từ bi, chúng ta chỉ lo thân mình, tuyệt đối không có tâm tư khác, càng không có dấu diếm điều gì. Càng không có ý ngày sau đi tìm Giang thiếu chủ báo thù.