Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Độc Tôn Tam Giới

Chương 2156: Sự tình náo lớn (2)



́o lớn. (2)
Lúc này Thiên Thiền Cổ Viện Tố Hoàn Chân tự nhiên không thể lùi bước:
- Thiên Thiền Cổ Viện ta cũng coi như một phần.
Bên Tán tu giới, Tỉnh Trung Đại Đế cũng cười nói:
- Lão phu một mực tín nhiệm Chân thiếu chủ làm người, nguyện ý vì hắn chứng nhận trong sạch.
Hỏa Viêm Đại Đế cũng nói:
- Bổn đế cũng tin được Chân thiếu chủ. Tính ta một người.
- Hì hì, ta rất thưởng thức Chân thiếu chủ tuổi trẻ có phách lực. Tính toán ta một cái.
Đây là Nhược Y Đại Đế Lý Ngưng Y nói.
Ba người này, đồng dạng như Vô Song Đại Đế, là sáu cự đầu của tán tu giới.
Vấn đề này, thoáng cái lộ ra có chút cổ quái.
Người kia khiêu chiến Giang Trần, rõ ràng tự cho mình là tán tu. Nhưng khi nhìn đi lên, Tam đại cự đầu tán tu, đều tin tưởng Chân thiếu chủ, mà không tin người này.
Mà những người ủng hộ kia, ngược lại là thế lực tông môn.
Ván cục này, lộ ra thập phần cổ quái.
Tán tu thông minh, ẩn ẩn đã phát giác được cái gì. Cái này nhìn về phía trên, tựa hồ căn bản không phải chuyện riêng, mà là trận doanh đối kháng.
Chẳng lẽ, đây quả thật là hành động sớm có dự mưu nhằm vào?
Bất quá, đại đa số tán tu vẫn không thể nghĩ tới điểm này, mỗi một cái đều hưng phấn. Chứng kiến cơ hồ tất cả thế lực lớn cùng đại nhân vật đều cuốn vào, cái khó khăn trắc trở ngoài ý muốn này, không thể nghi ngờ so với bất cứ giao dịch gì còn thú vị.
Loại đối kháng này, mới là sự tình đám tán tu nguyện ý chứng kiến nhất.
Bảy đại Nhất phẩm tông môn, có bảy đại biểu.
Bên Tán tu, có Tỉnh Trung Đại Đế, Hỏa Viêm Đại Đế cùng Nhược Y Đại Đế Tam đại cự đầu.
Tổng cộng có mười người.
Mười người này, có thể đại biểu địa vị tối cao trong Long Hổ Phong Vân Hội lần này. Để bọn hắn đến xem xét, đó là quá hợp lý rồi.
- Các hạ, ngươi lấy Linh Dược ra đi.
Tỉnh Trung Đại Đế cười nhạt một tiếng, nhìn qua người này.
- Nhắc nhở một câu, nếu ngươi thật là tán tu, bổn đế đảm bảo mặc kệ Linh Dược của ngươi là thật hay giả, đều không có người có thể xúc phạm tới ngươi. Bất quá, nếu như ngươi không phải tán tu, lại giả danh tiếng tán tu nháo sự, bổn đế không cần biết ngươi có địa vị gì, chuyện hôm nay, dù Chân thiếu chủ không truy cứu, bổn đế cũng sẽ cho ngươi máu tươi tại chỗ.
Tỉnh Trung Đại Đế vừa nói ra, hiện trường lặng ngắt như tờ, hào khí lập tức lâm vào vô cùng quỷ dị.
Không thể không nói, Tỉnh Trung Đại Đế tỏ thái độ, rất thiên hướng Giang Trần.
Vô Song Đại Đế đứng ở phía dưới, thấy một màn như vậy, trong lòng cũng âm thầm tán thưởng, đến cùng vẫn là Tùng Hạc Đan mị lực lớn a.
Tỉnh Trung Đại Đế thu Tùng Hạc Đan, đối với Chân thiếu chủ yêu ai yêu cả đường đi, đích thật là thập phần chiếu cố, đã đạt đến một trình độ nào đó rồi.
- Ý tứ của Tỉnh Trung Đại Đế, cũng là ý tứ của bổn đế.
Hỏa Viêm Đại Đế cũng lạnh lùng nhìn qua người này.
Nhược Y Đại Đế ung dung cười cười:
- Ta đi theo Huy lão ca cùng Hỏa Viêm lão ca. Là bằng hữu của tán tu giới, chúng ta sẽ làm chủ cho ngươi. Giả mạo tán tu, vậy thì quá đáng giận a.
Người nọ tuyệt đối không thể tưởng được, tán tu giới Tam cự đầu, vậy mà cũng ủng hộ Chân thiếu chủ như này. Trong lúc nhất thời, mặc dù hắn biết rõ mình sẽ không thua, cũng có chút ít lo sợ bất an.
Vạn nhất bị vạch trần thì sao? Dù Chân thiếu chủ kia trở ngại thanh danh, không thu thập mình. Nhưng ba cự đầu tán tu này, cũng không phải hắn có thể chọc được a.
Giờ khắc này, Giang Trần ngược lại là tỉnh táo nhất.
Ba vị Đại Đế tán tu hứa hẹn, làm cho tâm lý của Giang Trần an tâm rất nhiều. Ít nhất, người này muốn đánh cờ hiệu tán tu giả danh lừa bịp, nhất định là không được. Ba vị cự đầu tán tu giới đều lên tiếng, thằng này muốn dùng danh nghĩa tán tu làm mưa làm gió, phải nghĩ kĩ.
Ánh mắt lạnh nhạt, nhìn qua người này, Giang Trần cười nhạt nói:
- Lấy ra cái gọi là Thiên Địa Lăng Vân Chi sáu ngàn năm của ngươi đi. Ở đây nhiều tiền bối cao nhân như vậy, có thể thỏa mãn tâm nguyện châm ngòi thổi gió của ngươi sao?
Người nọ tâm như đụng lộc, vốn cho là cục diện không có bất kỳ sơ hở, kỳ thật đã xuất hiện một tai hoạ ngầm, cái này làm trong lòng của hắn cũng sinh ra một chút sợ hãi.
Bất quá lúc này, hắn cũng chỉ có thể kiên trì đi lên.
Lập tức đem gốc Thiên Địa Lăng Vân Chi kia ra, lớn tiếng nói:
- Chân thiếu chủ, ngươi dọa không ngã ta. Ta cũng không tin, nhiều tiền bối ở chỗ này như vậy, Chân thiếu chủ ngươi có thể một tay che trời?
Thằng này miệng còn rất cứng, dụng tâm cũng cực kỳ hiểm ác, một lòng muốn miêu tả Giang Trần thành một ác ôn ức hiếp lương thiện.
- Chư vị tiền bối, tất cả mọi người đến xem. Gốc Thiên Địa Lăng Vân Chi này của ta, làm sao lại chỉ một ngàn năm?
Người nọ tay bưng lấy gốc Thiên Địa Lăng Vân Chi kia, đi đi lại lại, để các vị cự đầu nhìn.
Đồng thời trong miệng còn không minh bạch nói:
- Chân thiếu chủ, ngươi nói tư chất gốc Thiên Địa Lăng Vân Chi này của ta cùng gốc ngày hôm qua không sai biệt lắm, có gan ngươi lấy gốc Thiên Địa Lăng Vân Chi kia ra, chúng ta hảo hảo đối lập thoáng một phát.
Gốc Thiên Địa Lăng Vân Chi ngày hôm qua, thật ở trên người Giang Trần. Ngày hôm qua Trình Tiền ở sau khi khâu giám bảo kết thúc, tìm Bàn Long Đại Đế, đi Khổng Tước Thánh Sơn, cùng Giang Trần giao dịch.
Giang Trần cười nhạt một tiếng, lại đem gốc Thiên Địa Lăng Vân Chi kia ra.
- Ân?
Mọi người thấy Giang Trần lấy Thiên Địa Lăng Vân Chi ra, đều nao nao.
Đông Diệp Đại Sư nhíu mày hỏi:
- Chân thiếu chủ, bần tăng lại hiếu kỳ rồi. Thiên Địa Lăng Vân Chi này, như thế nào sẽ ở trong tay của ngươi?
Vấn đề này, lại kích phát rất nhiều người tưởng tượng.
Đúng vậy a, Thiên Địa Lăng Vân Chi này, như thế nào sẽ ở trong tay Chân thiếu chủ? Không phải đã trả lại cho tên tán tu kia sao?
Chẳng lẽ…
Có người tâm tư chuyển cực nhanh, thoáng cái hướng chỗ lệch ra suy nghĩ.
Thiên Hà Cung trưởng lão kia lại âm trầm hỏi:
- Chân thiếu chủ, lão hủ cũng rất tò mò. Thiên Địa Lăng Vân Chi này, như thế nào nhoáng một cái đã đến trong tay ngươi? Lúc này mới một đêm a?
Thiên Hà Cung là tay sai của Đan Hỏa Thành, Thiên Hà Cung đứng ra phản đối Giang Trần, Giang Trần một chút cũng không thấy kỳ quái.
Thiên Long tự Long Bá Tương cười quái dị nói:
- Chân thiếu chủ, loại sự tình hắc ăn hắc này, là không được a.
Ánh mắt Giang Trần khinh miệt, nhìn đám lão gia hỏa này, cả đám một bó tuổi rồi, lại như tôm tép nhãi nhép.
- Bổn thiếu chủ biết rõ các ngươi muốn nói cái gì, đơn giản là muốn giội nước bẩn lên người Bổn thiếu chủ. Không sai, hôm nay Thiên Địa Lăng Vân Chi này thật đúng là thuộc về ta.
- Hắc hắc, Chân thiếu chủ, ở địa bàn của Lưu Ly Vương Thành ngươi, chủ nhân của bảo bối thật đúng là không có biện pháp không fiao thứ đó cho ngươi a.
Long Bá Tương âm hiểm cười nói.
Bàn Long Đại Đế có chút nhịn không được:
Chương trước Chương tiếp
Loading...