Độc Tôn Tam Giới
Chương 2054: Ai bảo ai ba chiêu ? (1)
̉o ai ba chiêu? (1)
Người đã giao thủ với Lý Kiến Thành cũng biết, phương thức chiến đấu của Lý Kiến Thành vô cùng bá đạo, tính áp chế rất mạnh. Làm đối thủ của Lý Kiến Thành, là một chuyện vô cùng thống khổ.
Rất nhiều thiên tài khiêu chiến Lý Kiến Thành, dưới thế công của Lý Kiến Thành, thậm chí ngay cả cơ hội phát động công kích trả lại cũng không có, đã bị giết hoặc đánh bại.
Cho dù là bên trận doanh Khổng Tước thánh sơn, nhìn thấy Lý Kiến Thành, lại nhìn qua Hoàng Nhi, đều cảm thấy trận chiến này, Hoàng Nhi tiểu tỷ không có cơ hội thắng.
Đương nhiên cũng không phải tất cả mọi người đều xem thường nàng. Vô Song đại đế nhìn qua thân thể nhẹ nhàng uyển chuyển của Hoàng Nhi, hai mắt khẽ động, dường như có chút suy nghĩ.
- Hoàng Nhi tiểu tỷ, chúng ta lại gặp mặt.
Lý Kiến Thành cười ha hả:
- Phù lật nhất đạo, Kiến Thành hơn một chút. Trận võ đạo này Hoàng Nhi tiểu tỷ nên cẩn thận. Kiến Thành mặc dù có ý nghĩ thương hoa tiếc ngọc, thế nhưng luận võ đạo, cuối cùng khó tránh khỏi xảy ra chuyện không như ý. Nếu như Hoàng Nhi tiểu tỷ không chống nổi, tốt nhất nên nói sớm một tiếng, Kiến Thành nhất định sẽ hạ đài, đủ để cho Hoàng Nhi tiểu tỷ đi xuống.
Ý tứ này hiển nhiên nói cho Hoàng Nhi biết, nếu như nàng nhận thua, bổn thiếu chủ nhất định sẽ cho nàng cơ hội, sẽ không bức nàng tới mức ngay cả cơ hội nhận thua cũng không có.
Không thể không nói Lý Kiến Thành này vô cùng tự phụ.
Lý Kiến Thành tuyệt đối không phải là loại ngươi quên hết tất cả. Hắn nói những lời này nhìn như khaon dung, thế nhưng trên thực tế cũng đang dùng khí thế áp bách Hoàng Nhi, ở trong lòng có ý định làm tan rã ý chí chiến đấu của Hoàng Nhi.
Trên khuôn mặt mỹ mạo của Hoàng Nhi không có chút biểu lộ nào.
Nàng chỉ lạnh lùng nhìn Lý Kiến Thành.
- Người Tu La đạo tràng cuối cùng chỉ là một đám gia hỏa chỉ biết khua môi múa mép hay sao?
Hoàng Nhi lãnh đạm nói:
- Nếu như ngươi muốn khoe khoang tài ăn nói, ta không thể không nhắc nhở ngươi, ngươi đã thất bại rồi.
Khuôn mặt Lý Kiến Thành cứng đờ, hắn tự nhận mình làm như vậy đã rất phong độ rồi. Thế nhưng nhìn ý tứ của giai nhân xinh đẹp này, người ta căn bản không để hắn vào trong lòng a.
Chẳng lẽ một phen ra vẻ của hắn chẳng khác nào làm cho người mù lòa nhìn hay sao?
Lý Kiến Thành rất là phiền muộn, phiền muộn gần như bạo phát. Điều buồn bực nhất trong nhân sinh chính là ngươi dốc lòng biểu hiện trước mặt giai nhân, mà người ta lại coi ngươi giống như kẻ ngu xuẩn vậy.
Giờ phút này Lý Kiến Thành rốt cuộc cũng động sát cơ.
Nhưng mà sát cơ này lập tức bị một cỗ phẫn nộ tà ác thay thế.
- Tiểu tiện nhân, ngươi rượu mời không uống, lại muốn uống rượt phạt. Tốt, tốt, tốt, ổn thiếu chủ nhất định phải làm nhục ngươi một phen ở ván ày. Đợi sau khi Khổng Tước thánh sơn sụp đổ, ngươi rơi vào trong tay bổn thiếu chủ, nhất định phải làm cho ngươi uyển chuyển hầu hạ trước mặt thiếu chủ, khi đó để xem ngươi còn giả vờ thanh cao tới lúc nào.
Những lời này Lý Kiến Thành hận không thể thốt lên. Cũng may hắn còn chưa có quên mình có thân phận là thiếu chủ Tu La đạo tràng.
Những lời này cho dù muốn nói thế nào cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng, tuyệt đối không thể nói ra được, một khi nói ra sẽ rất khó nhìn.
Hoàng Nhi cực kỳ thông minh, nhìn ánh mắt tà ác của Lý Kiến Thành nhìn về phía mình. Nàng đã mơ hồ đoán ra được đối phương có ý nghĩ tà ác nào trong đầu.
Trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ chán ghét, Hoàng Nhi lạnh lùng nói:
- Lý Kiến Thành, Tu La đạo tràng các ngươi muốn khiêu chiến quyền uy của Khổng Tước thánh sơn. Ngươi đã khiêu chiết, vậy ta nhường ngươi xuất chiêu trước.
- Cái gì? Cho ta xuất chiêu trước?
Lý Kiến Thành cơ hồ còn cho rằng mình nghe nhầm, thế nhưng nữ tử này chẳng lẽ đầu óc có vấn đề? Hay là bị bá vương khí của bổn thiếu chủ chấn nhiếp?
- Ha ha, ngươi xác định để bổn thiếu chủ xuất chiêu trước sao?
Lý Kiến Thành nói, giống như đang nghe được chuyện nực cười nhất trên thế gian này.
Đồng thời biểu hiện trên mặt hắn cũng cứng lại, uy áp Hoàng cảnh cường đại không hề giữ lại mà phóng ra, tạo thành một đạo khí thế cường đại giống như khiêu khích phóng về phía Hoàng Nhi.
Tà ác như Lý Kiến Thành, dường như hận không thể thông qua khí thế này khiến cho Hoàng Nhi ngã xuống đất. Dùng lĩnh lực Hoàng cảnh của hắn làm nhục tiểu mỹ nhân nũng nịu gọi là Hoàng Nhi tiểu tỷ này.
Hoàng Nhi cảm nhận được ý đùa giỡn của Lý Kiến Thành, nàng càng nhíu mày, trong lòng thầm nói:
- Tiểu tử này ngả ngớn, vô lễ, vẫn là nghe Trần ca, nhân cơ hội phế hắn.
Trong lòng Hoàng Nhi rất ít khi hiện lên suy nghĩ tà ác như vậy. Thế nhưng mà suy nghĩ này rất nhanh vẫn bị Hoàng Nhi ngăn chặn.
- Không được, đánh bại Lý Kiến Thành thì có thể, thế nhưng phế hắn lại không ổn.
Tâm tư Hoàng Nhi tinh tế, tỷ mỉ, lập tức nghĩ tới trận tiếp theo chính là Trần ca đấu với lão nhân Tu La đại đế kia. Nếu như nàng phế Lý Kiến Thành, tất sẽ khiến cho Tu La đại đế kia nổi giận lôi đình.
Đến lúc đó Trần ca chống lại Tu La đại đế đang bị phẫn nộ công tâm, chẳng phải là nàng làm liên lụy Trần ca rồi hay sao?
Không thể không nói, tâm tư của Hoàng Nhi tinh tế, khi cân nhắc vấn đề cũng vô cùng tỉ mỉ. Dù nàng bây giờ bất mãn với Lý Kiến Thành như vậy thế nhưng cũng không định làm mọi chuyện quá tuyệt tình.
Lý Kiến Thành nào có biết rằng tiểu mỹ nhân đứng ở đối diện hắn căn bản không phải kiêng kỵ hắn, mà đang cân nhắc trong lòng nên xử trí hắn như thế nào.
Hắn lại càng không biết, mình ở trong suy nghĩ của Hoàng Nhi đã đi qua Quỷ môn quan một chuyến.
Thế nhưng miệng vẫn không biết sống chết khiêu khích Hoàng Nhi:
- Ở trong đám người trẻ tuổi của Lưu Ly vương thành, bổn thiếu chủ còn chưa bao giờ ra chiêu trước. Ngay cả cái gọi là Chân thiếu chủ của Khổng Tước thánh sơn các ngươi cho dù lên đài bổn thiếu chủ cũng khinh thường xuất chiêu trước. Hoàng Nhi tiểu tỷ, ngươi có biết vì sao không?
Lý Kiến Thành tìm được cơ hội ngưu bức, tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy.
Hoàng Nhi không chút biểu tình, nói:
- Ta không có hứng thú biết rõ.
Lý Kiến Thành cười ha hả:
- Bởi vì ai cũng biết, nếu như bổn thiếu chủ xuất chiêu trước mà nói, đối phương có lẽ ngay cả cơ hội xuất chiêu cũng không có.
Đây cũng không phải là Lý Kiến Thành tự đề cao mình, đường võ đạo của hắn kỳ thực khí phách cực kỳ. Người cùng hắn giao thủ, nếu như mất đi tiên cơ, thường thường sẽ bị hắn áp chế tới cùng, đánh tới ngay cả cơ hội thở dốc cũng không có. Chống đỡ từ đầu tới cuối, nói không chừng ngay cả một lần cơ hội phản kích cũng không có mà đã thất bại.
- Thật sao?
Hoàng Nhi ngay cả mí mắt cũng không có nhấc lên một chút.
- Hoàng Nhi tiểu tỷ không tin?
Lý Kiến Thành dùng giọng giống như trêu đùa con mồi, nói với Hoàng Nhi.
Hoàng Nhi nhíu mày, đột nhiên nói tiếp:
- Ta tin hay không chỉ là râu ria. Nghe ý tứ của ngươi, là muốn ta ra tay trước sao?
Người đã giao thủ với Lý Kiến Thành cũng biết, phương thức chiến đấu của Lý Kiến Thành vô cùng bá đạo, tính áp chế rất mạnh. Làm đối thủ của Lý Kiến Thành, là một chuyện vô cùng thống khổ.
Rất nhiều thiên tài khiêu chiến Lý Kiến Thành, dưới thế công của Lý Kiến Thành, thậm chí ngay cả cơ hội phát động công kích trả lại cũng không có, đã bị giết hoặc đánh bại.
Cho dù là bên trận doanh Khổng Tước thánh sơn, nhìn thấy Lý Kiến Thành, lại nhìn qua Hoàng Nhi, đều cảm thấy trận chiến này, Hoàng Nhi tiểu tỷ không có cơ hội thắng.
Đương nhiên cũng không phải tất cả mọi người đều xem thường nàng. Vô Song đại đế nhìn qua thân thể nhẹ nhàng uyển chuyển của Hoàng Nhi, hai mắt khẽ động, dường như có chút suy nghĩ.
- Hoàng Nhi tiểu tỷ, chúng ta lại gặp mặt.
Lý Kiến Thành cười ha hả:
- Phù lật nhất đạo, Kiến Thành hơn một chút. Trận võ đạo này Hoàng Nhi tiểu tỷ nên cẩn thận. Kiến Thành mặc dù có ý nghĩ thương hoa tiếc ngọc, thế nhưng luận võ đạo, cuối cùng khó tránh khỏi xảy ra chuyện không như ý. Nếu như Hoàng Nhi tiểu tỷ không chống nổi, tốt nhất nên nói sớm một tiếng, Kiến Thành nhất định sẽ hạ đài, đủ để cho Hoàng Nhi tiểu tỷ đi xuống.
Ý tứ này hiển nhiên nói cho Hoàng Nhi biết, nếu như nàng nhận thua, bổn thiếu chủ nhất định sẽ cho nàng cơ hội, sẽ không bức nàng tới mức ngay cả cơ hội nhận thua cũng không có.
Không thể không nói Lý Kiến Thành này vô cùng tự phụ.
Lý Kiến Thành tuyệt đối không phải là loại ngươi quên hết tất cả. Hắn nói những lời này nhìn như khaon dung, thế nhưng trên thực tế cũng đang dùng khí thế áp bách Hoàng Nhi, ở trong lòng có ý định làm tan rã ý chí chiến đấu của Hoàng Nhi.
Trên khuôn mặt mỹ mạo của Hoàng Nhi không có chút biểu lộ nào.
Nàng chỉ lạnh lùng nhìn Lý Kiến Thành.
- Người Tu La đạo tràng cuối cùng chỉ là một đám gia hỏa chỉ biết khua môi múa mép hay sao?
Hoàng Nhi lãnh đạm nói:
- Nếu như ngươi muốn khoe khoang tài ăn nói, ta không thể không nhắc nhở ngươi, ngươi đã thất bại rồi.
Khuôn mặt Lý Kiến Thành cứng đờ, hắn tự nhận mình làm như vậy đã rất phong độ rồi. Thế nhưng nhìn ý tứ của giai nhân xinh đẹp này, người ta căn bản không để hắn vào trong lòng a.
Chẳng lẽ một phen ra vẻ của hắn chẳng khác nào làm cho người mù lòa nhìn hay sao?
Lý Kiến Thành rất là phiền muộn, phiền muộn gần như bạo phát. Điều buồn bực nhất trong nhân sinh chính là ngươi dốc lòng biểu hiện trước mặt giai nhân, mà người ta lại coi ngươi giống như kẻ ngu xuẩn vậy.
Giờ phút này Lý Kiến Thành rốt cuộc cũng động sát cơ.
Nhưng mà sát cơ này lập tức bị một cỗ phẫn nộ tà ác thay thế.
- Tiểu tiện nhân, ngươi rượu mời không uống, lại muốn uống rượt phạt. Tốt, tốt, tốt, ổn thiếu chủ nhất định phải làm nhục ngươi một phen ở ván ày. Đợi sau khi Khổng Tước thánh sơn sụp đổ, ngươi rơi vào trong tay bổn thiếu chủ, nhất định phải làm cho ngươi uyển chuyển hầu hạ trước mặt thiếu chủ, khi đó để xem ngươi còn giả vờ thanh cao tới lúc nào.
Những lời này Lý Kiến Thành hận không thể thốt lên. Cũng may hắn còn chưa có quên mình có thân phận là thiếu chủ Tu La đạo tràng.
Những lời này cho dù muốn nói thế nào cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng, tuyệt đối không thể nói ra được, một khi nói ra sẽ rất khó nhìn.
Hoàng Nhi cực kỳ thông minh, nhìn ánh mắt tà ác của Lý Kiến Thành nhìn về phía mình. Nàng đã mơ hồ đoán ra được đối phương có ý nghĩ tà ác nào trong đầu.
Trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ chán ghét, Hoàng Nhi lạnh lùng nói:
- Lý Kiến Thành, Tu La đạo tràng các ngươi muốn khiêu chiến quyền uy của Khổng Tước thánh sơn. Ngươi đã khiêu chiết, vậy ta nhường ngươi xuất chiêu trước.
- Cái gì? Cho ta xuất chiêu trước?
Lý Kiến Thành cơ hồ còn cho rằng mình nghe nhầm, thế nhưng nữ tử này chẳng lẽ đầu óc có vấn đề? Hay là bị bá vương khí của bổn thiếu chủ chấn nhiếp?
- Ha ha, ngươi xác định để bổn thiếu chủ xuất chiêu trước sao?
Lý Kiến Thành nói, giống như đang nghe được chuyện nực cười nhất trên thế gian này.
Đồng thời biểu hiện trên mặt hắn cũng cứng lại, uy áp Hoàng cảnh cường đại không hề giữ lại mà phóng ra, tạo thành một đạo khí thế cường đại giống như khiêu khích phóng về phía Hoàng Nhi.
Tà ác như Lý Kiến Thành, dường như hận không thể thông qua khí thế này khiến cho Hoàng Nhi ngã xuống đất. Dùng lĩnh lực Hoàng cảnh của hắn làm nhục tiểu mỹ nhân nũng nịu gọi là Hoàng Nhi tiểu tỷ này.
Hoàng Nhi cảm nhận được ý đùa giỡn của Lý Kiến Thành, nàng càng nhíu mày, trong lòng thầm nói:
- Tiểu tử này ngả ngớn, vô lễ, vẫn là nghe Trần ca, nhân cơ hội phế hắn.
Trong lòng Hoàng Nhi rất ít khi hiện lên suy nghĩ tà ác như vậy. Thế nhưng mà suy nghĩ này rất nhanh vẫn bị Hoàng Nhi ngăn chặn.
- Không được, đánh bại Lý Kiến Thành thì có thể, thế nhưng phế hắn lại không ổn.
Tâm tư Hoàng Nhi tinh tế, tỷ mỉ, lập tức nghĩ tới trận tiếp theo chính là Trần ca đấu với lão nhân Tu La đại đế kia. Nếu như nàng phế Lý Kiến Thành, tất sẽ khiến cho Tu La đại đế kia nổi giận lôi đình.
Đến lúc đó Trần ca chống lại Tu La đại đế đang bị phẫn nộ công tâm, chẳng phải là nàng làm liên lụy Trần ca rồi hay sao?
Không thể không nói, tâm tư của Hoàng Nhi tinh tế, khi cân nhắc vấn đề cũng vô cùng tỉ mỉ. Dù nàng bây giờ bất mãn với Lý Kiến Thành như vậy thế nhưng cũng không định làm mọi chuyện quá tuyệt tình.
Lý Kiến Thành nào có biết rằng tiểu mỹ nhân đứng ở đối diện hắn căn bản không phải kiêng kỵ hắn, mà đang cân nhắc trong lòng nên xử trí hắn như thế nào.
Hắn lại càng không biết, mình ở trong suy nghĩ của Hoàng Nhi đã đi qua Quỷ môn quan một chuyến.
Thế nhưng miệng vẫn không biết sống chết khiêu khích Hoàng Nhi:
- Ở trong đám người trẻ tuổi của Lưu Ly vương thành, bổn thiếu chủ còn chưa bao giờ ra chiêu trước. Ngay cả cái gọi là Chân thiếu chủ của Khổng Tước thánh sơn các ngươi cho dù lên đài bổn thiếu chủ cũng khinh thường xuất chiêu trước. Hoàng Nhi tiểu tỷ, ngươi có biết vì sao không?
Lý Kiến Thành tìm được cơ hội ngưu bức, tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy.
Hoàng Nhi không chút biểu tình, nói:
- Ta không có hứng thú biết rõ.
Lý Kiến Thành cười ha hả:
- Bởi vì ai cũng biết, nếu như bổn thiếu chủ xuất chiêu trước mà nói, đối phương có lẽ ngay cả cơ hội xuất chiêu cũng không có.
Đây cũng không phải là Lý Kiến Thành tự đề cao mình, đường võ đạo của hắn kỳ thực khí phách cực kỳ. Người cùng hắn giao thủ, nếu như mất đi tiên cơ, thường thường sẽ bị hắn áp chế tới cùng, đánh tới ngay cả cơ hội thở dốc cũng không có. Chống đỡ từ đầu tới cuối, nói không chừng ngay cả một lần cơ hội phản kích cũng không có mà đã thất bại.
- Thật sao?
Hoàng Nhi ngay cả mí mắt cũng không có nhấc lên một chút.
- Hoàng Nhi tiểu tỷ không tin?
Lý Kiến Thành dùng giọng giống như trêu đùa con mồi, nói với Hoàng Nhi.
Hoàng Nhi nhíu mày, đột nhiên nói tiếp:
- Ta tin hay không chỉ là râu ria. Nghe ý tứ của ngươi, là muốn ta ra tay trước sao?