Độc Tôn Tam Giới
Chương 1989: Giang Trần chuẩn bị chiến tranh (2)
̉n bị chiến tranh. (2)
Mà bên Khổng Tước thánh sơn, bởi vì Khổng Tước đại đế không biết tung tích, Chân thiếu chủ lại không có ra mặt, làm cho sự nghi kỵ của bên ngoài đối với Khổng Tước thánh sơn ngày càng tăng.
Lại có thời gian dài xúc tác, làm cho Tứ đại hoàng giả đối với Giang Trần cũng có chút bất mãn. Bọn họ cảm thấy, dưới loại tình huống, với tư cách là thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn, có lẽ hắn nên lộ diện mới đúng.
Mà khi đó, Giang Trần đang ở Băng Vân sơn mạch của Xích Đỉnh trung vực, về sau lại tiến vào Lưu Ly vương thành, đối với thế cục lllvt mà nói, căn bản hoàn toàn không biết gì cả.
Cũng may cảm ơn trời đất, Chân thiếu chủ rốt cuộc cũng xuất hiện.
Mặc kệ hiện tại Tứ đại hoàng giả hiện tại có tín nhiệm hay không, bọn họ cũng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể đi theo Giang Trần trên cùng một con đường mà thôi.
Lúc này nếu như ngay cả bọn họ cũng không tin tưởng Chân thiếu chủ, vậy thì Khổng Tước thánh sơn làm sao có thể khiến cho tất cả thế lực lớn trong Lưu Ly vương thành tin tưởng Khổng Tước thánh sơn?
Như vậy thì làm sao có thể khống chế đại cục Lưu Ly vương thành?
- Thiếu chủ, thế cục hiện tại vô cùng không xong. Người chậm chạp không lộ diện, chúng ta vô cùng lo lắng. Bởi vậy mới sinh ra chút cảm xúc khác, kính mong thiếu chủ không nên trách cứ.
Vân Trung Minh Hoàng giải thích.
- Chuyện này cũng không trách được các ngươi. Lần này ta có việc làm trì hoãn một chút, thế nhưng lại không ngờ Lưu Ly vương thành thay đổi tới như vậy. Như vậy cũng tốt, Tu La đại đế ẩn nhẫn lâu như vậy, quả bom hẹn giờ này cuối cùng cũng nổ vang. Hiện tại bạo phát chung quy so với bạo phát sau này vẫn tốt hơn.
- Tốt?
Đa Mai minh hoàng có chút không vui nói:
- Thiếu chủ, người đánh giá thấp Tu La đại đế rồi. Lão thân có thể đoán ra, đại hội chư hầu lần này người sẽ bị người ta ra tay đầu tiên, thậm chí còn thân bại danh liệt.
Tính tình của Đa Mai minh hoàng không tốt, trừ Khổng Tước đại đế ra, nàng ai cũng dám chống đối.
Giang Trần còn trẻ như vậy, mặc dù có các loại biểu hiện ưu tú, nhưng mà còn chưa triệt để chinh phục Đa Mai minh hoàng.
- Thiếu chủ, tính tình của Đa Mai cứng rắn, nói chuyện không suy nghĩ, mong người tha thứ. Nhưng mà Tu La đại đế là người kiêu hùng, quả thực không thể đánh giá thấp hwans.
Vân Trung Minh Hoàng khuyên nhủ.
- Không đơn thuần là Tu La đại đế, còn có Thương Hải đại đế, Trảm Không đại đế, hiện tại đều là người bên Tu La đại đế. Nghe nói, ngay cả Niêm Hoa đại đế trung lập và Trấn Nhạc đại đế cũng bị Tu La đại đế thuyết phục. Hiện tại cả Lưu Ly vương thành dường như đã hình thành một loại cục diện, làm cho tất cả mọi người có một cảm giác, Tu La đại đế muốn tiếp quản vị trí, khống chế Lưu Ly vương thành.
- Ài. Nếu như Khổng Tước đại đế bệ hạ còn tọa trấn, Tu La đại đế này sao dám nhảy nhót như thé.
Giang Trần có thể cảm nhận được sự sợ hãi của Tứ đại hoàng giả, nhưng mà có thể hiểu được không có nghĩa là hắn có thể tiếp nhận được.
Sắc mặt hắn trầm xuống:
- Chư vị, ta từ trong giọng của các ngươi dường như hoàn toàn không thấy được một chút lòng tin. Có phải cái gọi là tỏ thái độ của các người chỉ là một loại ủng hộ tinh thần thôi đúng không? Ở sâu trong lòng các ngươi, căn bản không có dũng khí chống lại Tu La đại đế đúng không?
Giang Trần thẳng thắn nói, rất nghiêm khắc.
Tứ đại hoàng giả là nhân vật như vậy, bị Giang Trần nói như thế cũng ấp a ấp úng, trong lúc nhất thời không phản bác được.
- Thiếu chủ, chúng ta bởi vì Khổng Tước đại đế bệ hạ không có tin tức, cho nên trong lòng có chút không yên nổi.
Vân Trung Minh Hoàng toát mồ hôi nói.
- Khổng Tước đại đế bệ hạ có đại sự cần làm. Chuyện được mất này cũng không phải là chuyện bệ hạ chú ý. Nói cách khác, nếu như Tu La đại đế thực sự có bản lãnh khống chế Lưu Ly vương thành, Khổng Tước đại đế bệ hạ cao hứng còn không kịp, Tu La đại đế làm nhiều trò như vậy chẳng lẽ chỉ đoạt quyền như vậy thôi sao?
Giang Trần cười lạnh không thôi:
- Vì sao Tu La đại đế thủ chung không được Khổng Tước đại đế bệ hạ truyền ngôi? Nguyên nhân chỉ có một, hắn còn chưa đủ tư cách.
- Cái gì gọi là không đủ tư cách? Thực lực của hắn không đủ, phách lực của hắn không đủ, các mặt hắn cũng không đủ. lần này hắn khổ cực bày mưu như vậy, chỉ là kết quả vẫn chỉ có vậy, chỉ có thể uổng công mà thôi.
Tuy rằng Tứ đại hoàng giả không biết Giang Trần lấy tự tin từ đâu, nhưng mà lời nói này khiến cho bọn họ có chút tin tưởng.
- Chân thiếu chủ, có phải trước khi Khổng Tước đại đế bệ hạ rời khỏi đưa cho thiếu chủ cẩm nang diệu kế gì hay không?
- Đúng vậy, có lẽ đại đế bệ hạ đã sớm ngờ tới Tu La đại đế sẽ làm phản như vậy a.
- Đúng vậy, nếu như là đối sách mà đại đế bệ hạ truyền xuống, vậy thì dễ xử lý rồi. Tu La đại đế có thể nhảy nhót được bao lâu nữa chứ? Cũng không làm được chuyện gì.
Giang Trần nhàn nhạt lắc đầu:
- Bệ hạ cũng không lưu lại cẩm nang diệu kế cho ta. Nhưng mà trước khi đi bệ hạ từng cho ta một chút ý kiến.
Điều này cũng không phải là Giang Trần nói láo.
Khổng Tước đại đế thực sự đã cho Giang Trần một chút ý kiến. Trên thực tế, Khổng Tước đại đế cũng ngờ tới Tu La nhất mạch và Khổng Tước thánh sơn sớm muộn cũng sẽ trở mặt.
Hắn cũng không hy vọng trận chiến này bộc phát, cho nên ý kiến mà hắn cấp cho Giang Trần chính là để cho Giang Trần đi tranh thủ sự ủng hộ của các đại đế khác, đoàn kết lại mọi người.
Giang Trần cũng vì ý kiến này mà đã từng bái phỏng qua rất nhiều đại đế.
Nhưng mà cuối cùng căn cơ của hắn quá mức nhỏ bé, hơn nữa đoạn thời gian trước hắn vì nghĩ cách cứu phụ thân mà bôn ba bên ngoài, sau khi trở về không có ở lại mấy ngày mà lại nghĩ cách đi cứu Vệ Hạnh Nhi.
Hắn không có nhiều thời gian đi đi lại lại với những đại đế kia.
Hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được thế cục Lưu Ly vương thành này đột nhiên lại biến đổi một trăm tám mươi độ như vậy.
Biến hóa này quá nhanh, quá đột ngột, làm cho Giang Trần không kịp trở tay.
- Chư vị, bệ hạ đem trách nhiệm này phó thác cho ta. Thành hay không thành, trách nhiệm đều ở trên người ta. Các ngươi không cần phải lo lắng như vậy. Khổng Tước thánh sơn khống chế Lưu Ly vương thành ba ngàn năm, loại số mệnh này tuyệt đối sẽ không biến mất một cách đơn giản như vậy. Có ít người không có số mệnh như vậy, cho dù tính toán thế nào, cuối cùng vẫn chỉ là mây bay.
Giang Trần nói những lời này mặc dù có sức cuốn hút đặc thù, làm cho trong lòng Tứ đại hoàng giả ít nhiều có cảm giác an ổn.
- Bốn vị, các người đều là trụ cột của Khổng Tước thánh sơn. Khổng Tước thánh sơn có đồng lòng hay không là ở chỗ các người. Ta tuy rằng là thiếu chủ, thế nhưng tư lịch còn thấp, chỉ có các ngươi bền vững một lòng thì Khổng Tước thánh sơn mới có thể bền vững như sắt thép. Nếu không cho dù ta có mạnh mẽ tới đâu, không có sự ủng hộ to lớn của các người, ta cũng không làm nên được chuyện gì.
Mà bên Khổng Tước thánh sơn, bởi vì Khổng Tước đại đế không biết tung tích, Chân thiếu chủ lại không có ra mặt, làm cho sự nghi kỵ của bên ngoài đối với Khổng Tước thánh sơn ngày càng tăng.
Lại có thời gian dài xúc tác, làm cho Tứ đại hoàng giả đối với Giang Trần cũng có chút bất mãn. Bọn họ cảm thấy, dưới loại tình huống, với tư cách là thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn, có lẽ hắn nên lộ diện mới đúng.
Mà khi đó, Giang Trần đang ở Băng Vân sơn mạch của Xích Đỉnh trung vực, về sau lại tiến vào Lưu Ly vương thành, đối với thế cục lllvt mà nói, căn bản hoàn toàn không biết gì cả.
Cũng may cảm ơn trời đất, Chân thiếu chủ rốt cuộc cũng xuất hiện.
Mặc kệ hiện tại Tứ đại hoàng giả hiện tại có tín nhiệm hay không, bọn họ cũng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể đi theo Giang Trần trên cùng một con đường mà thôi.
Lúc này nếu như ngay cả bọn họ cũng không tin tưởng Chân thiếu chủ, vậy thì Khổng Tước thánh sơn làm sao có thể khiến cho tất cả thế lực lớn trong Lưu Ly vương thành tin tưởng Khổng Tước thánh sơn?
Như vậy thì làm sao có thể khống chế đại cục Lưu Ly vương thành?
- Thiếu chủ, thế cục hiện tại vô cùng không xong. Người chậm chạp không lộ diện, chúng ta vô cùng lo lắng. Bởi vậy mới sinh ra chút cảm xúc khác, kính mong thiếu chủ không nên trách cứ.
Vân Trung Minh Hoàng giải thích.
- Chuyện này cũng không trách được các ngươi. Lần này ta có việc làm trì hoãn một chút, thế nhưng lại không ngờ Lưu Ly vương thành thay đổi tới như vậy. Như vậy cũng tốt, Tu La đại đế ẩn nhẫn lâu như vậy, quả bom hẹn giờ này cuối cùng cũng nổ vang. Hiện tại bạo phát chung quy so với bạo phát sau này vẫn tốt hơn.
- Tốt?
Đa Mai minh hoàng có chút không vui nói:
- Thiếu chủ, người đánh giá thấp Tu La đại đế rồi. Lão thân có thể đoán ra, đại hội chư hầu lần này người sẽ bị người ta ra tay đầu tiên, thậm chí còn thân bại danh liệt.
Tính tình của Đa Mai minh hoàng không tốt, trừ Khổng Tước đại đế ra, nàng ai cũng dám chống đối.
Giang Trần còn trẻ như vậy, mặc dù có các loại biểu hiện ưu tú, nhưng mà còn chưa triệt để chinh phục Đa Mai minh hoàng.
- Thiếu chủ, tính tình của Đa Mai cứng rắn, nói chuyện không suy nghĩ, mong người tha thứ. Nhưng mà Tu La đại đế là người kiêu hùng, quả thực không thể đánh giá thấp hwans.
Vân Trung Minh Hoàng khuyên nhủ.
- Không đơn thuần là Tu La đại đế, còn có Thương Hải đại đế, Trảm Không đại đế, hiện tại đều là người bên Tu La đại đế. Nghe nói, ngay cả Niêm Hoa đại đế trung lập và Trấn Nhạc đại đế cũng bị Tu La đại đế thuyết phục. Hiện tại cả Lưu Ly vương thành dường như đã hình thành một loại cục diện, làm cho tất cả mọi người có một cảm giác, Tu La đại đế muốn tiếp quản vị trí, khống chế Lưu Ly vương thành.
- Ài. Nếu như Khổng Tước đại đế bệ hạ còn tọa trấn, Tu La đại đế này sao dám nhảy nhót như thé.
Giang Trần có thể cảm nhận được sự sợ hãi của Tứ đại hoàng giả, nhưng mà có thể hiểu được không có nghĩa là hắn có thể tiếp nhận được.
Sắc mặt hắn trầm xuống:
- Chư vị, ta từ trong giọng của các ngươi dường như hoàn toàn không thấy được một chút lòng tin. Có phải cái gọi là tỏ thái độ của các người chỉ là một loại ủng hộ tinh thần thôi đúng không? Ở sâu trong lòng các ngươi, căn bản không có dũng khí chống lại Tu La đại đế đúng không?
Giang Trần thẳng thắn nói, rất nghiêm khắc.
Tứ đại hoàng giả là nhân vật như vậy, bị Giang Trần nói như thế cũng ấp a ấp úng, trong lúc nhất thời không phản bác được.
- Thiếu chủ, chúng ta bởi vì Khổng Tước đại đế bệ hạ không có tin tức, cho nên trong lòng có chút không yên nổi.
Vân Trung Minh Hoàng toát mồ hôi nói.
- Khổng Tước đại đế bệ hạ có đại sự cần làm. Chuyện được mất này cũng không phải là chuyện bệ hạ chú ý. Nói cách khác, nếu như Tu La đại đế thực sự có bản lãnh khống chế Lưu Ly vương thành, Khổng Tước đại đế bệ hạ cao hứng còn không kịp, Tu La đại đế làm nhiều trò như vậy chẳng lẽ chỉ đoạt quyền như vậy thôi sao?
Giang Trần cười lạnh không thôi:
- Vì sao Tu La đại đế thủ chung không được Khổng Tước đại đế bệ hạ truyền ngôi? Nguyên nhân chỉ có một, hắn còn chưa đủ tư cách.
- Cái gì gọi là không đủ tư cách? Thực lực của hắn không đủ, phách lực của hắn không đủ, các mặt hắn cũng không đủ. lần này hắn khổ cực bày mưu như vậy, chỉ là kết quả vẫn chỉ có vậy, chỉ có thể uổng công mà thôi.
Tuy rằng Tứ đại hoàng giả không biết Giang Trần lấy tự tin từ đâu, nhưng mà lời nói này khiến cho bọn họ có chút tin tưởng.
- Chân thiếu chủ, có phải trước khi Khổng Tước đại đế bệ hạ rời khỏi đưa cho thiếu chủ cẩm nang diệu kế gì hay không?
- Đúng vậy, có lẽ đại đế bệ hạ đã sớm ngờ tới Tu La đại đế sẽ làm phản như vậy a.
- Đúng vậy, nếu như là đối sách mà đại đế bệ hạ truyền xuống, vậy thì dễ xử lý rồi. Tu La đại đế có thể nhảy nhót được bao lâu nữa chứ? Cũng không làm được chuyện gì.
Giang Trần nhàn nhạt lắc đầu:
- Bệ hạ cũng không lưu lại cẩm nang diệu kế cho ta. Nhưng mà trước khi đi bệ hạ từng cho ta một chút ý kiến.
Điều này cũng không phải là Giang Trần nói láo.
Khổng Tước đại đế thực sự đã cho Giang Trần một chút ý kiến. Trên thực tế, Khổng Tước đại đế cũng ngờ tới Tu La nhất mạch và Khổng Tước thánh sơn sớm muộn cũng sẽ trở mặt.
Hắn cũng không hy vọng trận chiến này bộc phát, cho nên ý kiến mà hắn cấp cho Giang Trần chính là để cho Giang Trần đi tranh thủ sự ủng hộ của các đại đế khác, đoàn kết lại mọi người.
Giang Trần cũng vì ý kiến này mà đã từng bái phỏng qua rất nhiều đại đế.
Nhưng mà cuối cùng căn cơ của hắn quá mức nhỏ bé, hơn nữa đoạn thời gian trước hắn vì nghĩ cách cứu phụ thân mà bôn ba bên ngoài, sau khi trở về không có ở lại mấy ngày mà lại nghĩ cách đi cứu Vệ Hạnh Nhi.
Hắn không có nhiều thời gian đi đi lại lại với những đại đế kia.
Hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được thế cục Lưu Ly vương thành này đột nhiên lại biến đổi một trăm tám mươi độ như vậy.
Biến hóa này quá nhanh, quá đột ngột, làm cho Giang Trần không kịp trở tay.
- Chư vị, bệ hạ đem trách nhiệm này phó thác cho ta. Thành hay không thành, trách nhiệm đều ở trên người ta. Các ngươi không cần phải lo lắng như vậy. Khổng Tước thánh sơn khống chế Lưu Ly vương thành ba ngàn năm, loại số mệnh này tuyệt đối sẽ không biến mất một cách đơn giản như vậy. Có ít người không có số mệnh như vậy, cho dù tính toán thế nào, cuối cùng vẫn chỉ là mây bay.
Giang Trần nói những lời này mặc dù có sức cuốn hút đặc thù, làm cho trong lòng Tứ đại hoàng giả ít nhiều có cảm giác an ổn.
- Bốn vị, các người đều là trụ cột của Khổng Tước thánh sơn. Khổng Tước thánh sơn có đồng lòng hay không là ở chỗ các người. Ta tuy rằng là thiếu chủ, thế nhưng tư lịch còn thấp, chỉ có các ngươi bền vững một lòng thì Khổng Tước thánh sơn mới có thể bền vững như sắt thép. Nếu không cho dù ta có mạnh mẽ tới đâu, không có sự ủng hộ to lớn của các người, ta cũng không làm nên được chuyện gì.