Độc Tôn Tam Giới
Chương 195: Tổ tôn hai người thần bí 1
Chỉ là, Tống Thiên Tinh không thể tưởng được, Kiều Bạch Thạch dĩ nhiên đi đầu nhập vào Giang Trần, đầu nhập vào một chư hầu chi tử!
Lam trưởng lão lại lửa cháy đổ thêm dầu, mỉa mai nói:
- Quả nhiên không ngoài sở liệu, Kiều Bạch Thạch này sớm đã có cách nghĩ ăn cây táo, rào cây sung rồi. Đầu nhập vào Giang Trần, ta một chút cũng không ngoài ý muốn. Chỉ không biết, hắn mang đi bao nhiêu bí mật của Dược Sư Điện tới tìm nơi nương tựa?
Tống Thiên Tinh nghe xong lời này, triệt để nổi giận:
- Lam trưởng lão, ngươi câm miệng cho bản điện! Ngươi còn có phong độ của một trưởng lão hay không? Đối với một người rời đi, có tất yếu đối chọi gay gắt như vậy sao? Ngươi có nhàn rỗi đi nói móc một người đã rời đi, không bằng đi nghĩ biện pháp như thế nào kéo dài hợp tác cùng Giang gia a!
- Ta...
Lam trưởng lão bị quát lớn, nhưng không dám chống đối nửa câu. Đại Điện Chủ uy nghiêm còn ở đó, đừng nhìn hắn xưa nay hòa ái, một khi nổi giận, cái uy thế kia là rất dọa người.
- Nói nhảm bản điện không muốn nghe nữa. Vẫn là câu nói kia, ai có thể kéo dài hợp tác với Giang gia, người đó là Đại Điện Chủ kế nhiệm. Lời nói thừa thãi, hết thảy đều là nói nhảm, ta một mực không nghe.
Ánh mắt Tống Thiên Tinh nhìn quét một vòng:
- Các ngươi, ai nguyện ý đi Giang Hãn Lĩnh một chuyến?
Vương Ly vốn là nhảy ra, bị ánh mắt Tống Thiên Tinh nhìn tới, đầu nhịn không được co rụt lại. Hắn ngược lại là muốn đi, thế nhưng mà vừa nghĩ tới Kiều Bạch Thạch ở đó, hắn cũng biết, đi cũng là đi không. Hợp tác khẳng định không tiếp tục được, nói không chừng còn đầy bụi đất, bị Kiều Bạch Thạch chế ngạo.
Lam trưởng lão bị ánh mắt của Tống Thiên Tinh quét qua, cũng đỏ mặt cúi đầu, không dám ứng đối. Nàng càng không có quyền lên tiếng rồi.
Nàng đi Giang Hãn Lĩnh, có thể còn sống trở về hay không cũng là một huyền niệm.
- Lão Nhị, nếu không, ngươi đi thử xem?
Tống Thiên Tinh nhìn về phía Nhạc Quần.
Nhạc Quần mặt già đỏ lên, gãi gãi đầu:
- Lão Đại, ta cái lão đầu tử này, phương diện giao tế rất kém. Nói sau ta lớn tuổi, cùng người trẻ tuổi không có tiếng nói chung. Ta đi tìm Giang Trần, thấy thế nào cũng không được tự nhiên. Hắn có thể gặp một lão đầu tử như ta sao?
Cao tầng khác, bị ánh mắt của Tống Thiên Tinh đảo qua, mỗi một cái đều cúi đầu, không có một cái nào dám xung phong nhận việc.
Tống Thiên Tinh nhẹ nhàng lắc đầu, sự tình đến một bước này, chẳng lẽ thật muốn hắn tự thân xuất mã?
Nhìn nhìn Ứng Vô Ưu, đột nhiên con mắt Tống Thiên Tinh sáng ngời:
- Vô Ưu, nếu không, ngươi thay Dược Sư Điện đi Giang Hãn Lĩnh?
- Đại Điện Chủ, ta đã chuẩn bị từ chức. Chuyện này, ngươi vẫn là nhờ cao nhân khác a. Hơn nữa, ta cũng hiểu được, dùng thế cục bây giờ của Dược Sư Điện, dù Đại Điện Chủ ngài tự mình đi, kết quả cũng giống nhau, tay không mà về.
Ứng Vô Ưu cảm thấy hả giận, hắn chứng kiến bọn cao tầng này ủ rũ, trong nội tâm cảm thấy rất thoải mái. Các ngươi không phải rất biết bỏ đá xuống giếng sao? Không phải xa lánh Kiều Bạch Thạch sao?
Không có Kiều Bạch Thạch, các ngươi chơi nổi sao!
Hiện tại như thế nào? Nguyên một đám như ăn mướp đắng?
Ứng Vô Ưu không phải nhìn có chút hả hê, mà là vì Kiều Bạch Thạch cảm thấy hả giận, cảm thấy thống khoái. Những người này, lúc trước đả kích Kiều Bạch Thạch, là không lưu tình a.
Hiện tại như thế nào? Không đi cầu Kiều Bạch Thạch, bọn hắn là làm không được.
Nhạc Quần vẫn có chút chưa từ bỏ ý định:
- Vô Ưu, ngươi nói Giang Trần Giang Tiểu Hầu, thật sự sẽ bởi vì Kiều Bạch Thạch, mà không cùng Dược Sư Điện chúng ta hợp tác sao? Kiều Bạch Thạch là không tệ, nhưng mà hắn có mị lực lớn như vậy sao? Có thể ảnh hưởng đến quyết sách của Giang Tiểu Hầu sao?
Ứng Vô Ưu cười ha ha:
- Ta không biết Kiều Bạch Thạch có mị lực lớn như vậy hay không, nhưng mà mỗi lần Giang gia gặp chuyện không may, cái thứ nhất tìm, đều là Kiều Bạch Thạch. Lúc trước Giang Hãn Hầu Giang Phong bị tập kích, hắn là mời Kiều Bạch Thạch đi chữa thương; lúc trước Giang gia muốn lui lại, là thông qua đường đi của Kiều Bạch Thạch ẩn nấp. Các ngươi nói, Giang gia đối với Kiều Bạch Thạch, đến cùng như thế nào?
Nhạc Quần cười khổ:
- Cái này thật sự là gặp quỷ rồi. Chẳng lẽ, thật sự phải mời Kiều Bạch Thạch về?
Lúc nói lời này, Nhạc Quần cũng cảm thấy xấu hổ. Lúc trước răn dạy Kiều Bạch Thạch, Nhạc Quần hắn cũng không có lưu tình cảm gì.
Mời Kiều Bạch Thạch trở lại, loại lời này cũng chỉ có hắn da mặt dày mới dám nói ra.
Những người khác, ngay cả dũng khí nhắc tới cũng không có. Nhất là Lam trưởng lão, nghe xong lời này, khuôn mặt thanh một hồi, bạch một hồi.
- Mời Kiều Bạch Thạch trở lại? Chẳng lẽ Dược Sư Điện chúng ta, không có hắn liền sống không được sao?
Lam trưởng lão nhịn không được.
- Vậy ngươi đi đi?
Nhạc Quần tức giận.
Tống Thiên Tinh thở dài:
- Vô Ưu, mới vừa rồi ngươi nói từ chức, cũng là nhất thời tức giận. Nếu không như vậy, ngươi đi Giang gia, nếu như có thể thuyết phục Giang gia, ngươi trực tiếp thăng làm Tam Điện Chủ.
Những người khác đi, đều không được. Ứng Vô Ưu cùng Kiều Bạch Thạch là bằng hữu, chỉ có hắn đi, mới có một đường cơ hội.
Vương Ly nghe vậy, trong mắt bắn ra một đạo hào quang như độc xà.
- Đại Điện Chủ, như vậy không công bình? Hắn một trưởng lão bài danh thấp, thoáng cái nhảy lên tới vị trí Tam Điện Chủ, cái này... Cái này không công bình! Ta không phục.
Trong nội tâm Vương Ly hờn dỗi, công khai kêu la.
Tống Thiên Tinh lạnh lùng nói:
- Nếu như ngươi có thể, ta liền trực tiếp bổ nhiệm ngươi làm kế nhiệm Đại Điện Chủ. Ngươi có thể sao?
Vương Ly cắn răng, hai mắt đỏ bừng, muốn đáp ứng, lại tự biết không có bổn sự này.
Ứng Vô Ưu khoát tay áo:
- Đại Điện Chủ, các ngươi không cần giằng co. Ta sẽ đi Giang Hãn Lĩnh, nhưng là đi thăm bằng hữu cũ. Sự tình Dược Sư Điện, cùng ta không quan hệ. Các ngươi... nhìn xem xử lý a!
Nói xong, Ứng Vô Ưu đặt lệnh bài Trưởng Lão lên bàn, quay người lướt đi. Ứng Vô Ưu cũng nhìn thấu rồi, biết rõ ở Dược Sư Điện, nội chiến vô cùng vô tận, nhất định không có vị trí của hắn.
Dù hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ này, có loại người như Nhạc Quần, Vương Ly cùng Lam trưởng lão, tiền đồ của Ứng Vô Ưu hắn cũng sẽ ảm đạm.
Cho nên, so với bị bọn hắn xa lánh, còn không bằng tiêu sái ly khai!
Tống Thiên Tinh miệng có chút giật giật, cuối cùng lại không nói gì thêm. Đột nhiên cảm giác được cả người không còn lực, hứng thú hết thời, khoát tay áo, chỉ nói hai chữ:
- Tan họp.
...
Trong mật thất Dược Sư Điện, Thuấn lão cùng thiếu nữ thần bí Hoàng Nhi kia, một cái đứng, một cái ngồi, nhưng lại đem hết thảy hướng đi của hội nghị cao tầng Dược Sư Điện, nghe thanh thanh sở sở.
- Tình trạng vô vọng, Tống Thiên Tinh này tính cách thủ đoạn cũng không tệ, chỉ tiếc, thời khắc mấu chốt, thiếu một chút quyết đoán a.
Thuấn lão nhẹ nhàng thở dài.
Hoàng Nhi thiếu nữ kia mặc xiêm y xanh nhạt, đứng ở cửa sổ, ở vài cọng hoa cỏ tầm đó khuấy động, đôi con ngươi thanh thuần, lộ ra chăm chú, đẹp như tranh vẽ.
Lam trưởng lão lại lửa cháy đổ thêm dầu, mỉa mai nói:
- Quả nhiên không ngoài sở liệu, Kiều Bạch Thạch này sớm đã có cách nghĩ ăn cây táo, rào cây sung rồi. Đầu nhập vào Giang Trần, ta một chút cũng không ngoài ý muốn. Chỉ không biết, hắn mang đi bao nhiêu bí mật của Dược Sư Điện tới tìm nơi nương tựa?
Tống Thiên Tinh nghe xong lời này, triệt để nổi giận:
- Lam trưởng lão, ngươi câm miệng cho bản điện! Ngươi còn có phong độ của một trưởng lão hay không? Đối với một người rời đi, có tất yếu đối chọi gay gắt như vậy sao? Ngươi có nhàn rỗi đi nói móc một người đã rời đi, không bằng đi nghĩ biện pháp như thế nào kéo dài hợp tác cùng Giang gia a!
- Ta...
Lam trưởng lão bị quát lớn, nhưng không dám chống đối nửa câu. Đại Điện Chủ uy nghiêm còn ở đó, đừng nhìn hắn xưa nay hòa ái, một khi nổi giận, cái uy thế kia là rất dọa người.
- Nói nhảm bản điện không muốn nghe nữa. Vẫn là câu nói kia, ai có thể kéo dài hợp tác với Giang gia, người đó là Đại Điện Chủ kế nhiệm. Lời nói thừa thãi, hết thảy đều là nói nhảm, ta một mực không nghe.
Ánh mắt Tống Thiên Tinh nhìn quét một vòng:
- Các ngươi, ai nguyện ý đi Giang Hãn Lĩnh một chuyến?
Vương Ly vốn là nhảy ra, bị ánh mắt Tống Thiên Tinh nhìn tới, đầu nhịn không được co rụt lại. Hắn ngược lại là muốn đi, thế nhưng mà vừa nghĩ tới Kiều Bạch Thạch ở đó, hắn cũng biết, đi cũng là đi không. Hợp tác khẳng định không tiếp tục được, nói không chừng còn đầy bụi đất, bị Kiều Bạch Thạch chế ngạo.
Lam trưởng lão bị ánh mắt của Tống Thiên Tinh quét qua, cũng đỏ mặt cúi đầu, không dám ứng đối. Nàng càng không có quyền lên tiếng rồi.
Nàng đi Giang Hãn Lĩnh, có thể còn sống trở về hay không cũng là một huyền niệm.
- Lão Nhị, nếu không, ngươi đi thử xem?
Tống Thiên Tinh nhìn về phía Nhạc Quần.
Nhạc Quần mặt già đỏ lên, gãi gãi đầu:
- Lão Đại, ta cái lão đầu tử này, phương diện giao tế rất kém. Nói sau ta lớn tuổi, cùng người trẻ tuổi không có tiếng nói chung. Ta đi tìm Giang Trần, thấy thế nào cũng không được tự nhiên. Hắn có thể gặp một lão đầu tử như ta sao?
Cao tầng khác, bị ánh mắt của Tống Thiên Tinh đảo qua, mỗi một cái đều cúi đầu, không có một cái nào dám xung phong nhận việc.
Tống Thiên Tinh nhẹ nhàng lắc đầu, sự tình đến một bước này, chẳng lẽ thật muốn hắn tự thân xuất mã?
Nhìn nhìn Ứng Vô Ưu, đột nhiên con mắt Tống Thiên Tinh sáng ngời:
- Vô Ưu, nếu không, ngươi thay Dược Sư Điện đi Giang Hãn Lĩnh?
- Đại Điện Chủ, ta đã chuẩn bị từ chức. Chuyện này, ngươi vẫn là nhờ cao nhân khác a. Hơn nữa, ta cũng hiểu được, dùng thế cục bây giờ của Dược Sư Điện, dù Đại Điện Chủ ngài tự mình đi, kết quả cũng giống nhau, tay không mà về.
Ứng Vô Ưu cảm thấy hả giận, hắn chứng kiến bọn cao tầng này ủ rũ, trong nội tâm cảm thấy rất thoải mái. Các ngươi không phải rất biết bỏ đá xuống giếng sao? Không phải xa lánh Kiều Bạch Thạch sao?
Không có Kiều Bạch Thạch, các ngươi chơi nổi sao!
Hiện tại như thế nào? Nguyên một đám như ăn mướp đắng?
Ứng Vô Ưu không phải nhìn có chút hả hê, mà là vì Kiều Bạch Thạch cảm thấy hả giận, cảm thấy thống khoái. Những người này, lúc trước đả kích Kiều Bạch Thạch, là không lưu tình a.
Hiện tại như thế nào? Không đi cầu Kiều Bạch Thạch, bọn hắn là làm không được.
Nhạc Quần vẫn có chút chưa từ bỏ ý định:
- Vô Ưu, ngươi nói Giang Trần Giang Tiểu Hầu, thật sự sẽ bởi vì Kiều Bạch Thạch, mà không cùng Dược Sư Điện chúng ta hợp tác sao? Kiều Bạch Thạch là không tệ, nhưng mà hắn có mị lực lớn như vậy sao? Có thể ảnh hưởng đến quyết sách của Giang Tiểu Hầu sao?
Ứng Vô Ưu cười ha ha:
- Ta không biết Kiều Bạch Thạch có mị lực lớn như vậy hay không, nhưng mà mỗi lần Giang gia gặp chuyện không may, cái thứ nhất tìm, đều là Kiều Bạch Thạch. Lúc trước Giang Hãn Hầu Giang Phong bị tập kích, hắn là mời Kiều Bạch Thạch đi chữa thương; lúc trước Giang gia muốn lui lại, là thông qua đường đi của Kiều Bạch Thạch ẩn nấp. Các ngươi nói, Giang gia đối với Kiều Bạch Thạch, đến cùng như thế nào?
Nhạc Quần cười khổ:
- Cái này thật sự là gặp quỷ rồi. Chẳng lẽ, thật sự phải mời Kiều Bạch Thạch về?
Lúc nói lời này, Nhạc Quần cũng cảm thấy xấu hổ. Lúc trước răn dạy Kiều Bạch Thạch, Nhạc Quần hắn cũng không có lưu tình cảm gì.
Mời Kiều Bạch Thạch trở lại, loại lời này cũng chỉ có hắn da mặt dày mới dám nói ra.
Những người khác, ngay cả dũng khí nhắc tới cũng không có. Nhất là Lam trưởng lão, nghe xong lời này, khuôn mặt thanh một hồi, bạch một hồi.
- Mời Kiều Bạch Thạch trở lại? Chẳng lẽ Dược Sư Điện chúng ta, không có hắn liền sống không được sao?
Lam trưởng lão nhịn không được.
- Vậy ngươi đi đi?
Nhạc Quần tức giận.
Tống Thiên Tinh thở dài:
- Vô Ưu, mới vừa rồi ngươi nói từ chức, cũng là nhất thời tức giận. Nếu không như vậy, ngươi đi Giang gia, nếu như có thể thuyết phục Giang gia, ngươi trực tiếp thăng làm Tam Điện Chủ.
Những người khác đi, đều không được. Ứng Vô Ưu cùng Kiều Bạch Thạch là bằng hữu, chỉ có hắn đi, mới có một đường cơ hội.
Vương Ly nghe vậy, trong mắt bắn ra một đạo hào quang như độc xà.
- Đại Điện Chủ, như vậy không công bình? Hắn một trưởng lão bài danh thấp, thoáng cái nhảy lên tới vị trí Tam Điện Chủ, cái này... Cái này không công bình! Ta không phục.
Trong nội tâm Vương Ly hờn dỗi, công khai kêu la.
Tống Thiên Tinh lạnh lùng nói:
- Nếu như ngươi có thể, ta liền trực tiếp bổ nhiệm ngươi làm kế nhiệm Đại Điện Chủ. Ngươi có thể sao?
Vương Ly cắn răng, hai mắt đỏ bừng, muốn đáp ứng, lại tự biết không có bổn sự này.
Ứng Vô Ưu khoát tay áo:
- Đại Điện Chủ, các ngươi không cần giằng co. Ta sẽ đi Giang Hãn Lĩnh, nhưng là đi thăm bằng hữu cũ. Sự tình Dược Sư Điện, cùng ta không quan hệ. Các ngươi... nhìn xem xử lý a!
Nói xong, Ứng Vô Ưu đặt lệnh bài Trưởng Lão lên bàn, quay người lướt đi. Ứng Vô Ưu cũng nhìn thấu rồi, biết rõ ở Dược Sư Điện, nội chiến vô cùng vô tận, nhất định không có vị trí của hắn.
Dù hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ này, có loại người như Nhạc Quần, Vương Ly cùng Lam trưởng lão, tiền đồ của Ứng Vô Ưu hắn cũng sẽ ảm đạm.
Cho nên, so với bị bọn hắn xa lánh, còn không bằng tiêu sái ly khai!
Tống Thiên Tinh miệng có chút giật giật, cuối cùng lại không nói gì thêm. Đột nhiên cảm giác được cả người không còn lực, hứng thú hết thời, khoát tay áo, chỉ nói hai chữ:
- Tan họp.
...
Trong mật thất Dược Sư Điện, Thuấn lão cùng thiếu nữ thần bí Hoàng Nhi kia, một cái đứng, một cái ngồi, nhưng lại đem hết thảy hướng đi của hội nghị cao tầng Dược Sư Điện, nghe thanh thanh sở sở.
- Tình trạng vô vọng, Tống Thiên Tinh này tính cách thủ đoạn cũng không tệ, chỉ tiếc, thời khắc mấu chốt, thiếu một chút quyết đoán a.
Thuấn lão nhẹ nhàng thở dài.
Hoàng Nhi thiếu nữ kia mặc xiêm y xanh nhạt, đứng ở cửa sổ, ở vài cọng hoa cỏ tầm đó khuấy động, đôi con ngươi thanh thuần, lộ ra chăm chú, đẹp như tranh vẽ.