Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Độc Tôn Tam Giới

Chương 1939: Huyết sắc vụ hải (1)



́t sắc vụ hải. (1)
Loại khối đá cực lớn này nhỏ nhất cũng cao chừng hơn một tượng, lớn nhất là hai ba mươi trượng.
Loại khối đá to lớn như vậy di chuyển, va chạm, uy thế quả thực giống như núi lở.
Ở hiện trường có không ít cường giả bị những khối đá bay này đánh trúng.
Lẽ ra loại khối đá này tuy rằng tốc độ cực nhanh, thế nhưng nện vào cường giả Hoàng cảnh, tuyệt đối không tới mức trí mạng.
Thế nhưng mà bản thân những khối đá này dường như có thần thông cường đại, dù chỉ bị va chạm nhẹ đều bị tổn thương gân cốt.
nếu như trực tiếp chính diện va chạm mà nói, trên cơ bản đều là huyết nhục mơ hồ, chết bất đắc kỳ tử tại chỗ.
Trong lúc nhất thời, hiện trường đại loạn.
Lúc này Giang Trần cũng không thèm nói nhiều với Trương lão. Hắn lập tức thi triển Thiên Côn Lưu Quang độn, bắt đầu tránh né. Tốc đọ của hắn trong những người này tuyệt đối là tồn tại cao cấp nhất.
Tốc độ của những tảng đá này mặc dù nahnh, nhưng mà vẫn không nhanh bằng Thiên Côn Lưu Quang độn.
Nhưng mà những người khác lại không có vận khí tốt tới như vậy. Tốc độ vận hành của những khối đá này càng lúc càng nhanh. Chỉ cần có người chạy trốn tới biên giới cự thạch trận, lập tức có một cỗ lực lượng cường đại đưa bọn hắn trở lại chính giữa cự thạch trận này, khiến cho bọn họ căn bản không chạy thoát nổi.
Ánh mắt Giang Trần dò xét bốn phía, nhìn thấy những người chạy tới biên giới cự thạch trận, mỗi một lần đều bị cuốn trở lại, hắn đã biết rõ tình huống có chút không ổn.
Cự thạch trận này rõ ràng là khu vực hạch tâm của nhịp đập kia.
- Không tốt.
Trong lòng Giang Trần hiện lên cảm giác bất an. Sau một khắc, cơ hồ tất cả khối đá đang di chuyển lộn xộn bỗng nhiên dần dần trở nên có quy luật.
Vô số khối đá giống như chủ động bày trận, tạo thành một cái bàn xoay cực lớn, đang không ngừng cọ xát.
Trong lúc cọ xát tạo thành một vòng xoáy cường đại, đáng sợ, đem tất cả mọi người cuốn vào bên trong. Cho dù là Chiêu Thân vương dưới lực lượng cường đại nhưu thế này cũng không có cách nào chạy thoát.
Mọi người cảm thấy trước mắt càng ngày càng tối đen lại, trận pháp bằng đá kia che khuất bầu trời, làm cho ánh mắt bọn họ ngày càng mờ đi.
Không bao lâu sau, bóng đêm tuyệt đối đã thôn phệ mọi người vào bên trong.
Giang Trần ở chỗ sâu trong vòng xoáy, tuy rằng bằng vào tốc độ tuyệt đối, miễn cưỡng còn có thể tự bảo vệ mình, thế nhưng muốn tránh thoát khỏi lực của vòng xoáy này, hiên nhiên cũng không làm được.
Trong lúc nhất thời Giang Trần nhẹ nhàng nắm một tấm Thời Không ấn phù.
Chỉ cần hắn phát giác được nguy cơ trí mạng, mặc kệ tình huống ở nơi này thế nào, hắn lập tức bóp nát thời không ấn phù, trực tiếp truyền tống về trong lục cung truyền thừa của chủ tháp Lưu Ly vương tháp.
Cũng may lực của vòng xoáy này tuy rằng bá đạo, thế nhưng cũng không có trực tiếp phát ra công kích trí mạng. Giang Trần nắm lấy thời không ấn phù, không dám xem thường.
Loại cảm giác lung lay sắp đổ này trong mấy hô hấp cũng chấm dứt. Sau một khắc, tất cả mọi người rơi vào trong một mảnh sương mù đỏ như máu.
Màu sắc của phiến sương mù này hoàn toàn giống như màu sắc của sương mù sau khi Diệu công tử ma hóa. Chỉ là phiền sương mù này càng thêm nồng đậm, càng thêm yêu dị, càng thêm âm trầm mà thôi.
Nếu như nói sau khi Diệu công tử ma hóa, chỉ có thể khiến cho người ở gần cảm thấy không thoải mái, như vậy trong khư vực sương mù màu đỏ giờ phút này khiến cho người ta không kìm lòng được mà nổi da gà.
Sau khi bị ném vào trong sương mù màu đỏ kia, lại phát hiện ra hấp lực của vòng xoáy kia biến mất không thấy gì nữa.
Hấp lực của vòng xoáy vừa mới biến mất, tất cả mọi người khôi phục lực lượng. Trong sương mù màu đỏ này, người không có tu luyện đồng thuật, tâm nhìn cơ hồ không vượt quá nổi một trượng.
Mà người tu luyện đồng thuật, nhiều lắm chỉ có thể nhìn thấy khoảng cách một trượng chung quanh mà thôi.
Cho dù là Giang Trần, tu luyện Thiên Mục thần đồng tăng thêm Tà Ác kim nhãn, nếu như không toàn lực thi triển mà nói, nhiều lắm chỉ nhìn được khoảng cách hai đến ba mươi trượng mà thôi.
Toàn lực thi triển đồng thuật, Giang Trần thoáng cái có thể nhìn thấy hơn sáu mươi trượng có dư.
Chỉ là trong phạm vi sáu mươi trượng này vẫn như cũ là một mảnh sương mù màu đỏ, không có bất kỳ sinh linh nào. Cũng không có bất kỳ vật gì. Thậm chí ngay cả cành cây ngọn cỏ cũng không nhìn ra được.
Giống như bỗng nhiên bọn họ tiến vào trong biển sương mù vậy.
Trong lòng Giang Trần kinh ngạc, nhưng dùng thần thức hắn quan sát, lập tức phát giác ra được đây là một trận pháp.
Nếu như không nhầm, tầm nhìn mà ánh mắt hắn có thể nhìn thấy tuyệt đối không có khả năng trong sáu mươi trượng, một chút cỏ cây cũng không nhìn tới được. Thậm chì trừ sương mù màu đỏ ra cũng không nhìn thấy cái gì cả.
- Đây nhất định là một trận pháp, biển sương mù đáng sợ này nhất định là do hiên chủ Thúy Hoa hiên điều khiển.
Giang Trần âm thầm suy đoán, tay nắm Thời Không ấn phù, cho dù lực trói buộc có cường thịnh thế nào, hắn cũng có thể độn phá hư không, rời khỏi nơi này.
Nhưng mà Giang Trần cũng không có ý định rời khỏi lúc này, mục tiêu của hắn rất rõ ràng, chính là vì bảo vật thuộc tính thổ kia mà tới.
Cự thạch trận kia có thể vật chuyển với tốc độ cao, đồng thời nương theo xu thế đập cường đại của mặt đất, như vậy ít nhất có thể nói rõ, bảo vật thuộc tính thổ này có lẽ ở gần đây.
Rốt cuộc nó ở nơi nào?
Giang Trần ở trong trận pháp tuần tra tới lui, bắt đầu điều tra bốn phía. Chỉ là cho dù hắn điều tra thế nào, dùng thần thức tìm kiếm ra sao, thứ nhìn thấy thủy chung chỉ là một biển sương mù màu đỏ mà thôi.
Sau khi quan sát một hồi, Giang Trần càng thêm xác định, đây tuyệt đối là một trận pháp. Phải tìm được bảo vật thuộc tính thổ kia, phá vỡ thủ thuật che mắt của trận pháp này.
Trong lòng Giang Trần suy tính, hắn tự tin có thể thoát khỏi nơi này, thế nhưng muốn phá vỡ trận pháp, đồng thời lấy đi bảo vật thuộc tính thổ, độ khó cực lớn.
- Xem ra bảo vật tốt như vậy muốn thu tới tay cũng không dễ dàng.
Trong lòng Giang Trần suy nghĩ:
- Chỉ là đã tới không có đạo lý tay không mà về, lại để cho Ma Đế này thức tỉnh cho dù đi được ta cũng không cam lòng. Cầu phú quý trong nguy hiểm, cho dù gánh chịu một chút nguy hiểm, cũng nhất định phải cướp được bảo vật kia.
Trong lúc nhất thời Giang Trần đã định ra mục tiêu của mình.
Cự thạch trận tuy rằng nghiền nát một bộ phận tu sĩ, nhưng người bị nghiền nát, trên cơ bản đều là một bộ phận có tu vi yếu nhất.
Đại bộ phận cường giả Hoàng cảnh vẫn bị cuốn vào trong biển sương mù màu đỏ này.
Cũng may, biển sương mù màu đỏ này cũng không có hoàn toàn chia rẽ bọn họ. Cơ hồ tất cả tu sĩ ở trong biển sương mù màu đỏ này đều không tự chủ được mà bắt đầu gọi tên người khác.
Giữa đồng môn lúc này nhất định phải dựa vào lẫn nhau.
- Thân Vương đại nhân, chúng ta dường như thực sự trúng kế rồi.
Trương lão ở trước mặt Chiêu Thân vương, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...