Độc Tôn Tam Giới
Chương 1840: Đại đế tức giận
Sau một khắc, toàn bộ biển lửa này không ngừng bị áp súc, không ngừng áp súc, dùng tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được nhỏ đi.
Biển lửa biến thành đốm lửa, đốm lửa biến thành tia lửa, tia lửa biến thành bụi mù, trực tiếp biến mất trong tay Vô Song đại đế.
Vô Song đại đế vỗ vỗ bàn tay, đám bụi kia rơi xuống mặt đất. Vô Song đại đế bước ra một bước, nhẹ nhàng giẫm mạnh, triệt để dập tắt nó.
- Mang một chút bổn sự mới lạ hơn xuất radid.
Ngữ khí của Vô Song đại đế có chút khinh miệt, nhìn Tùng Thái Viêm này:
- Thiên phú thuộc tính Hỏa không tồi, đnág tiếc ngay cả Tiên Tiên Hỏa Linh chi thể cũng không được tính. Đời này cũng chỉ như vậy mà thôi. Ngay cả bán bộ Đế cảnh cũng không tiến vào nổi, chứ đừng hy vọng tới Đế cảnh.
Ngữ khí của Vô Song đại đế giống như tuyên án, lạnh lùng, khiến cho không ai không tin.
Tùng Thái Viêm cũng không phải chưa từng gặp cường giả bao giờ. Thế nhwung quả thực hắn chưa từng gặp người mạnh mẽ như vậy. Tiện tay đập một chưởng có thể dập tắt hỏa diễm cường đại của hắn.
Dập tắt thì cũng thôi đi, mấu chốt là quá trình dập tắt cơ hồ gần như là phương thức nhục nhã hắn.
Điều này chứng minh cái gì? Chứng minh tu vi của Tùng Thái Viêm hắn căn bản không lọt vào trong mắt người ta. Người ta thậm chí còn không dùng thủ đoạn chân thật.
Chỉ nhẹ nhàng, hời hợt phá nát công kích mà hắn vẫn lấy làm tự hào. Tu vi bực này...
Lại nghe thấy lời bình của đối phương, càng khiến cho toàn thân Tùng Thái Viêm như rơi vào trong hầm băng. Lỗ chân lông toàn thân không nhịn được mà dựng thẳng đứng lên.
Loại lời nói cùng loại, trước kia hắn từng nghe Mỗ đại đế của Nguyệt Thần giáo nói qua. Lúc đó Tùng Thái Viêm cũng không quá tin, lúc tuổi trẻ tâm cao khí ngạo, chung quy cảm thấy thiên phú mình siêu quần, số mệnh vô địhc, cho nên toàn tâm toàn ý muốn chứng minh lời vị tiền bối đại đế kia là sai.
Thế nhưng mà một đường đi tới bây giờ, cơ hồ hắn đã tới Hoàng cảnh đỉnh phong. Thế nhưng thủy chung vẫn không tìm tới nửa bước kia. Không cách nào cảm ngộ được nửa điểm linh cảm Đế cảnh.
Cũng có thể nói là, ngay cả trùng kích bán bộ Đế cảnh hắn cũng không chạm vào nổi chứ đừng nói là trùng kích cảnh giới Đại đế.
Cũng nói là đường võ đạo của Tùng Thái Viêm hắn, từ đầu tới đuôi đều bị người ta nhìn rõ. Mặc kệ hắn có nguyện ý chấp nhận sự thực này hay không, đây đều là sự thực.
Đường võ đạo không có hy vọng tiến giai, điều này cũng khiến cho Tùng Thái Viêm mất đi hứng thú tranh quyền đoạt vị ở Nguyệt Thần giáo, chậm rãi kiến tạo một cỗ thế lực chính thức thuộc về mình ở Sương Nguyệt thành.
Vẫn Thiên hội cũng chính là từ một tay Tùng Thái Viêm xử lý, chậm rãi mà lớn lên. Đi tới một bước này, hoàn toàn không có thoát khỏi thủ đoạn độc ác cùng dã tâm mạnh mẽ của Tùng Thái Viêm hắn.
- Hừ.
Tùng Thái Viêm dùng sao cũng là cường giả Hoàng cảnh, tuy rằng bị lời nói của Vô Song đại đế làm cho kinh sợ. Thế nhưng cũng không lâu sau, hắn liền khôi phục vẻ lãnh khốc của mình. Hừ một tiếng, kêu lớn:
- Bằng hữu, tu vi ngươi không tệ, nhưng mà tới Vẫn Thiên hội chúng ta giương oai, còn chưa đủ a.
Trong khi Tùng Thái Viêm nói chuyện, tay trái sờ vào một cái nhẫn bên tay phải.
Sau một khắc, hai tay Tùng Thái Viêm chà xát với nhau, không ngờ trực tiếp tạo ra một đạo hỏa cầu, hỏa cầu này thoạt nhìn quy mô không bằng biển lửa trước kia.
Thế nhưng mà hỏa cầu này rất nhanh bành trướng, nhiệt độ và uy năng sinh ra nhiều hơn gấp ba biển lửa trước đó.
Vô Song đại đế nhíu mày, quát khẽ:
- Các ngươi cẩn thận.
Nói thì chậm, thế nhưng thực tế vô cùng nhanh chóng, ngay khi Vô Song đại đế lên tiếng. Đạo hỏa cầu này đột nhiên ầm ầm nổ tung, từng đạo mũi tên đỏ chót giống như mưa trực tiếp bắn về phía Giang Trần và Long Tiểu Huyền.
Chỉ là Vô Song đại đế tuyệt đối cũng không ngờ tới, hỏa cầu này lại có thể nổ tung, tạo thành từng tốp nhỏ như mưa công kích như vậy. Đồng thời với tiếng nhắc nhở của hắn là hỏa cầu cũng nổ tung.
Như vậy, hiển nhiên đã không còn kịp.
Cũng may lực chú ý của Giang Trần không chút buông lỏng nào. Nhìn thấy hỏa cầu quỷ dị kia, bản năng Giang Trần đã sinh ra sự đề phòng.
Thiên Côn Lưu quang động lập tức khởi động, đồng thời Phi Vũ Kính trong tay liên tục lắc lư, đem những mũi tên công kích từ hỏa cầu bắn ra ngăn cản hơn phân nửa.
Bản năng chiến đấu của Long Tiểu Huyền không chênh lệch với Long Tiểu Huyền là bao. Hơn nữa hắn còn đứng đằng sau Giang Trần một chút. Khi nhìn thấy hỏa cầu nổ tung, thân thể hắn cũng nhanh chóng nhảy đi.
Mà Vô Song đại đế sau khi thẫn thờ, cũng nhanh chóng bố trí một cách nhanh nhất có thể.
Như vậy những mũi tên từ hỏa cầu nổ ra, bị Vô Song đại đế ngăn cản một bộp hận, lại bị Giang Trần và Long Tiểu Huyền tránh né một bộ phận.
Một bộ phận còn lại bị Phi Vũ kính làm chậm lại, hiển nhiên cũng không có cách nào tạo thành uy hiếp trí mạng.
Long Tiểu Huyền tránh né tuy rằng rất hoàn mỹ, thế nhưng cuối cùng vẫn bị một mũi tên đánh trúng. Mũi tên bằng hỏa diễm kia cực kỳ ác độc. Bắn trúng cơ thể có thể sinh ra một nhiệt lượng cực kỳ đáng sợ, cơ hồ muốn đem thân thể, huyết nhục lập tức thiêu đốt. Đây tuyệt đối là thống khổ vô cùng.
Long Tiểu Huyền gào rú một tiếng, toàn thân đau đớn mà vặn vẹo.
Giang Trần thấy thế vội vàng bắn về phía Long Tiểu Huyền, liên tục lấy ra vài khỏa đan dược, ném vào trong miệng Long Tiểu Huyền, quát:
- Nuốt vào.
Những đan dược này dều là đan dược đỉnh cấp thanh nhiệt giải độc, đối với hỏa độc tự nhiên có tác dụng tương khắc.
Dù vậy, lực lượng đáng sợ của mũi tên bằng hỏa diễm kia cũng thiếu chút nữa phá hủy gân cốt của Long Tiểu Huyền.
Cũng may lực lượng huyết mạch của Long Tiểu Huyền cực kỳ hùng hậu, lại thêm tác dụng của đan dược Giang Trần đưa cho nó. Long Tiểu Huyền dùng lực lượng huyết mạch luyện hóa, dẫn động d ược lực, dần dần triệt tiêu, thanh trừ hỏa độc kia.
Tính tình của Vô Song đại đế rất bình thản, nhưng nhìn thấy mình bảo hộ không chu toàn, thiếu chút nữa còn khiến cho Long Tiểu Huyền xảy ra chuyện lớn.
Trong lúc nhất thời, Vô Song đại đế phát giận, ánh mắt trở nên lạnh lẽo vô cùng. Nhìn chằm chằm vào Tùng Thái Viêm kia rồi nói:
- Bàng môn tả đạo, may mắn mà có được. Xem ra bổn đế đã quá khách khí với ngươi.
Cường giả Đại đế tức giận, đây tuyệt đối là chuyện vô cùng đáng sợ.
Cho dù là Giang Trần, cũng còn chưa chính thức thấy Vô Song đại đế tức giận, cũng chưa thấy qua Vô Song đại đế thi triển lực lượng Đế cấp.
Sắc mặt Tùng Thái Viêm hơi đổi, cái gì? Bổn Đế? Cường giả Đế cấp?
Ngay khi đầu óc bọn họ vừa kịp phản ứng, uy áp cường đại của Vô Song đại đế đã phô thiên cái địa ép tới. Giống như đột nhiên có một lao lung từ trên trời giáng xuống vậy.
Đợi đến khi Vẫn Thiên tứ nghĩa kịp phản ứng, mới phát hiện ra hư không bốn phía đã hoàn toàn bị phong tỏa.
Ngữ khí của Vô Song đại đế vô cùng lạnh lùng.
Biển lửa biến thành đốm lửa, đốm lửa biến thành tia lửa, tia lửa biến thành bụi mù, trực tiếp biến mất trong tay Vô Song đại đế.
Vô Song đại đế vỗ vỗ bàn tay, đám bụi kia rơi xuống mặt đất. Vô Song đại đế bước ra một bước, nhẹ nhàng giẫm mạnh, triệt để dập tắt nó.
- Mang một chút bổn sự mới lạ hơn xuất radid.
Ngữ khí của Vô Song đại đế có chút khinh miệt, nhìn Tùng Thái Viêm này:
- Thiên phú thuộc tính Hỏa không tồi, đnág tiếc ngay cả Tiên Tiên Hỏa Linh chi thể cũng không được tính. Đời này cũng chỉ như vậy mà thôi. Ngay cả bán bộ Đế cảnh cũng không tiến vào nổi, chứ đừng hy vọng tới Đế cảnh.
Ngữ khí của Vô Song đại đế giống như tuyên án, lạnh lùng, khiến cho không ai không tin.
Tùng Thái Viêm cũng không phải chưa từng gặp cường giả bao giờ. Thế nhwung quả thực hắn chưa từng gặp người mạnh mẽ như vậy. Tiện tay đập một chưởng có thể dập tắt hỏa diễm cường đại của hắn.
Dập tắt thì cũng thôi đi, mấu chốt là quá trình dập tắt cơ hồ gần như là phương thức nhục nhã hắn.
Điều này chứng minh cái gì? Chứng minh tu vi của Tùng Thái Viêm hắn căn bản không lọt vào trong mắt người ta. Người ta thậm chí còn không dùng thủ đoạn chân thật.
Chỉ nhẹ nhàng, hời hợt phá nát công kích mà hắn vẫn lấy làm tự hào. Tu vi bực này...
Lại nghe thấy lời bình của đối phương, càng khiến cho toàn thân Tùng Thái Viêm như rơi vào trong hầm băng. Lỗ chân lông toàn thân không nhịn được mà dựng thẳng đứng lên.
Loại lời nói cùng loại, trước kia hắn từng nghe Mỗ đại đế của Nguyệt Thần giáo nói qua. Lúc đó Tùng Thái Viêm cũng không quá tin, lúc tuổi trẻ tâm cao khí ngạo, chung quy cảm thấy thiên phú mình siêu quần, số mệnh vô địhc, cho nên toàn tâm toàn ý muốn chứng minh lời vị tiền bối đại đế kia là sai.
Thế nhưng mà một đường đi tới bây giờ, cơ hồ hắn đã tới Hoàng cảnh đỉnh phong. Thế nhưng thủy chung vẫn không tìm tới nửa bước kia. Không cách nào cảm ngộ được nửa điểm linh cảm Đế cảnh.
Cũng có thể nói là, ngay cả trùng kích bán bộ Đế cảnh hắn cũng không chạm vào nổi chứ đừng nói là trùng kích cảnh giới Đại đế.
Cũng nói là đường võ đạo của Tùng Thái Viêm hắn, từ đầu tới đuôi đều bị người ta nhìn rõ. Mặc kệ hắn có nguyện ý chấp nhận sự thực này hay không, đây đều là sự thực.
Đường võ đạo không có hy vọng tiến giai, điều này cũng khiến cho Tùng Thái Viêm mất đi hứng thú tranh quyền đoạt vị ở Nguyệt Thần giáo, chậm rãi kiến tạo một cỗ thế lực chính thức thuộc về mình ở Sương Nguyệt thành.
Vẫn Thiên hội cũng chính là từ một tay Tùng Thái Viêm xử lý, chậm rãi mà lớn lên. Đi tới một bước này, hoàn toàn không có thoát khỏi thủ đoạn độc ác cùng dã tâm mạnh mẽ của Tùng Thái Viêm hắn.
- Hừ.
Tùng Thái Viêm dùng sao cũng là cường giả Hoàng cảnh, tuy rằng bị lời nói của Vô Song đại đế làm cho kinh sợ. Thế nhưng cũng không lâu sau, hắn liền khôi phục vẻ lãnh khốc của mình. Hừ một tiếng, kêu lớn:
- Bằng hữu, tu vi ngươi không tệ, nhưng mà tới Vẫn Thiên hội chúng ta giương oai, còn chưa đủ a.
Trong khi Tùng Thái Viêm nói chuyện, tay trái sờ vào một cái nhẫn bên tay phải.
Sau một khắc, hai tay Tùng Thái Viêm chà xát với nhau, không ngờ trực tiếp tạo ra một đạo hỏa cầu, hỏa cầu này thoạt nhìn quy mô không bằng biển lửa trước kia.
Thế nhưng mà hỏa cầu này rất nhanh bành trướng, nhiệt độ và uy năng sinh ra nhiều hơn gấp ba biển lửa trước đó.
Vô Song đại đế nhíu mày, quát khẽ:
- Các ngươi cẩn thận.
Nói thì chậm, thế nhưng thực tế vô cùng nhanh chóng, ngay khi Vô Song đại đế lên tiếng. Đạo hỏa cầu này đột nhiên ầm ầm nổ tung, từng đạo mũi tên đỏ chót giống như mưa trực tiếp bắn về phía Giang Trần và Long Tiểu Huyền.
Chỉ là Vô Song đại đế tuyệt đối cũng không ngờ tới, hỏa cầu này lại có thể nổ tung, tạo thành từng tốp nhỏ như mưa công kích như vậy. Đồng thời với tiếng nhắc nhở của hắn là hỏa cầu cũng nổ tung.
Như vậy, hiển nhiên đã không còn kịp.
Cũng may lực chú ý của Giang Trần không chút buông lỏng nào. Nhìn thấy hỏa cầu quỷ dị kia, bản năng Giang Trần đã sinh ra sự đề phòng.
Thiên Côn Lưu quang động lập tức khởi động, đồng thời Phi Vũ Kính trong tay liên tục lắc lư, đem những mũi tên công kích từ hỏa cầu bắn ra ngăn cản hơn phân nửa.
Bản năng chiến đấu của Long Tiểu Huyền không chênh lệch với Long Tiểu Huyền là bao. Hơn nữa hắn còn đứng đằng sau Giang Trần một chút. Khi nhìn thấy hỏa cầu nổ tung, thân thể hắn cũng nhanh chóng nhảy đi.
Mà Vô Song đại đế sau khi thẫn thờ, cũng nhanh chóng bố trí một cách nhanh nhất có thể.
Như vậy những mũi tên từ hỏa cầu nổ ra, bị Vô Song đại đế ngăn cản một bộp hận, lại bị Giang Trần và Long Tiểu Huyền tránh né một bộ phận.
Một bộ phận còn lại bị Phi Vũ kính làm chậm lại, hiển nhiên cũng không có cách nào tạo thành uy hiếp trí mạng.
Long Tiểu Huyền tránh né tuy rằng rất hoàn mỹ, thế nhưng cuối cùng vẫn bị một mũi tên đánh trúng. Mũi tên bằng hỏa diễm kia cực kỳ ác độc. Bắn trúng cơ thể có thể sinh ra một nhiệt lượng cực kỳ đáng sợ, cơ hồ muốn đem thân thể, huyết nhục lập tức thiêu đốt. Đây tuyệt đối là thống khổ vô cùng.
Long Tiểu Huyền gào rú một tiếng, toàn thân đau đớn mà vặn vẹo.
Giang Trần thấy thế vội vàng bắn về phía Long Tiểu Huyền, liên tục lấy ra vài khỏa đan dược, ném vào trong miệng Long Tiểu Huyền, quát:
- Nuốt vào.
Những đan dược này dều là đan dược đỉnh cấp thanh nhiệt giải độc, đối với hỏa độc tự nhiên có tác dụng tương khắc.
Dù vậy, lực lượng đáng sợ của mũi tên bằng hỏa diễm kia cũng thiếu chút nữa phá hủy gân cốt của Long Tiểu Huyền.
Cũng may lực lượng huyết mạch của Long Tiểu Huyền cực kỳ hùng hậu, lại thêm tác dụng của đan dược Giang Trần đưa cho nó. Long Tiểu Huyền dùng lực lượng huyết mạch luyện hóa, dẫn động d ược lực, dần dần triệt tiêu, thanh trừ hỏa độc kia.
Tính tình của Vô Song đại đế rất bình thản, nhưng nhìn thấy mình bảo hộ không chu toàn, thiếu chút nữa còn khiến cho Long Tiểu Huyền xảy ra chuyện lớn.
Trong lúc nhất thời, Vô Song đại đế phát giận, ánh mắt trở nên lạnh lẽo vô cùng. Nhìn chằm chằm vào Tùng Thái Viêm kia rồi nói:
- Bàng môn tả đạo, may mắn mà có được. Xem ra bổn đế đã quá khách khí với ngươi.
Cường giả Đại đế tức giận, đây tuyệt đối là chuyện vô cùng đáng sợ.
Cho dù là Giang Trần, cũng còn chưa chính thức thấy Vô Song đại đế tức giận, cũng chưa thấy qua Vô Song đại đế thi triển lực lượng Đế cấp.
Sắc mặt Tùng Thái Viêm hơi đổi, cái gì? Bổn Đế? Cường giả Đế cấp?
Ngay khi đầu óc bọn họ vừa kịp phản ứng, uy áp cường đại của Vô Song đại đế đã phô thiên cái địa ép tới. Giống như đột nhiên có một lao lung từ trên trời giáng xuống vậy.
Đợi đến khi Vẫn Thiên tứ nghĩa kịp phản ứng, mới phát hiện ra hư không bốn phía đã hoàn toàn bị phong tỏa.
Ngữ khí của Vô Song đại đế vô cùng lạnh lùng.