Độc Tôn Tam Giới
Chương 1808: Nảy sinh biến cố, tình độc độc nhất (2)
̉y sinh biến cố, tình độc độc nhất. (2)
Giang Trần trăm mối vẫn không có cách giải, nhưng mà mối nghi vấn này, Giang Trần lại không có nói ra. Dù sao Khanh phu nhân này cũng là tỷ muội đồng môn của Vận phu nhân, quan hệ lại rất tốt.
Nếu như hắn bỗng nhiên nói ra, chỉ sợ sẽ khiến cho quan hệ tỷ muội giữa người ta trở nên khó xử, chẳng khác nào là xắn quần lội vào đời tư người khác.
- Mạch lão ca, trước tiên để cho tẩu tử dùng Tùng Hạc đan đi. Dược lực của Tùng Hạc đan ôn hòa, chậm rãi hấp thu, không có quá nhiều vấn đề đâu.
Sau khi Giang Trần phân phó, cũng rời khỏi phòng, đi ra bên ngoài.
Chỗ ở của Khanh phu nhân này cũng không lớn, thế nhưng lại vô cùng lịch sự, tao nhã, tĩnh mịch, bên trong náo nhiệt lại có tĩnh, vô cùng hài hòa.
Thấy Giang Trần đi tới, ánh mắt Khanh phu nhân có chút phức tạp. Nhưng cũng không nói gì thêm mà chỉ nói:
- Chân huynh đệ, nơi này đơn sơ, làm khó ngươi rồi.
Giang Trần cười cười:
- Đời tu sĩ chúng ta, há có thể để ý những thứ này?
Khanh phu nhân nhẹ nhàng gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
Giang Trần đi lại bốn phía sân nhỏ dạo một chút, cảm thấy vô cùng nhàm chán, dứt khoát rời khỏi cái sân nhỏ này, bắt đầu đi dạo ngoài Sương Nguyệt thành.
Thân là người tha hương, trong lòng Giang Trần cũng nặng nề tâm sự.
Hắn không có vội vã đi nghe ngóng tin tức Nguyệt Thần giáo, dù sao mới tới đây, nếu như nghe ngóng tin tức Nguyệt Thần giáo, không thể nghi ngờ sẽ bị người ta nhìn chằm chằm vào.
Hắn cũng không muốn vừa tới nơi này đã gây ra quá nhiều phiền phức. Chuyện điều tra còn phải chậm rãi tiến hành.
Đi dạo bốn phía một phen, phong tình của Sương Nguyệt thành này quả nhiên cởi mở, trên đường đi không ngờ lại có không ít thiếu nữ sáng sủa, hoạt bát, không ngừng phát ra ánh mắt câu dẫn về phía Giang Trần, thậm chí còn có người lớn gan lên tiếng mời Giang Trần.
Hiển nhiên đối với người tuổi trẻ xa lạ tới đây như Giang Trần, thiếu nữ Sương Nguyệt thành nhìn vô cùng thuận mắt.
Dù sao cho dù Giang Trần dịch dung thế nào, phương diện khí chất trong lúc lơ đãng vẫn toát lên được.
Sau khi đi dạo hai thời thần, Giang Trần suy đoán có lẽ Vận phu nhân đã luyện hóa dược lực của Tùng Hạc đan, vì vậy hắn liền trở về.
Trở lại sân nhỏ, vừa tới cửa thì đã thấy cửa đóng, Giang Trần khẽ cau mày, đẩy cửa đi vào.
Vừa đi vào, mũi Giang Trần hơi động một chút, lập tức ngửi được hương vị khác thường. Mùi vị kia cơ hồ không thể phát giác, nhưng mà giác quan thứ sáu của Giang Trần lại vô cùng minh mẫn.
- Mạch lão ca?
Giang Trần phát giác có chút không ổn, sải bước đi vào bên trong.
Vừa tới cửa phòng Vô Song đại đế và Vận phu nhân, đã thấy Khanh phu nhân một thân áo trắng, giống như là đóa quỳnh trong tuyết, đứng ở cửa ra vào.
Nhìn thấy Giang Trần đi tới, khóe miệng Khanh phu nhân hiện lên chút không đành lòng, nói:
- Không phải ngươi đi ra ngoài rồi sao? Trở lại làm gì?
Giang Trần cau mày nói:
- Khanh phu nhân. Mạch lão ca đâu rồi?
Khanh phu nhân cười thảm một tiếng:
- Mạch ca, Mạch ca... Hắn sẽ không trở lời được ngươi nữa. Hắn đã ngủ thật say rồi. Còn có Vận tỷ, nàng cũng không thể nào trả lời được ngươi nữa.
- Có ý gì?
Giang Trần nhướng mày, trong lúc vô thức lùi nửa bước.
Khanh phu nhân thấy bộ dáng đề phòng của hắn cũng cười rộ lên, trong nụ cười có vài phần si ngốc, vui vẻ.
- Chân huynh đệ, ngươi không nên trở về. Ta không muốn cuốn người vô tội vào vòng xoáy này, ta cũng không muốn ngươi lại đi theo ta và Mạch lão ca. Thế nhưng mà... Vì sao ngươi lại nhất định phải trở về chứ?
Ngữ khí của Khanh phu nhân bỗng nhiên gấp gáp:
- Ngươi đi đi, đi mau, hiện tại đi mau còn kịp. Thừa dịp độc tính còn chưa công kích thức hải ngươi, nhanh rời khỏi đây.
Giang Trần biến sắc:
- Ngươi hạ độc với hai người Mạch lão ca?
Mũi hắn khẽ ngửi, trong không khí quả thực có một loại mùi vị cổ quái, tuy rằng rất nhỏ, thế nhưng mà đối với Giang Trần mà nói, phương diện linh đan diệu dược mũi hắn rất thính.
- Chuyện này không có liên quan tới ngươi.
Ngữ khí của Khanh phu nhân bỗng nhiên biến thành lạnh lẽo:
- Đây là chuyện của ta và Mạch đại ca, không cầu sinh cùng năm cùng tháng, thế nhưng cầu chết cùng tháng cùng năm. Như vậy kiếp sau ta mới có thể ở cùng Mạch ca một chỗ, rốt cuộc ngươi có đi không?
Điên, nữ nhân này điên rồi.
Giang Trần đại khái đã hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì. Nữ nhân này hiển nhiên là thầm mến Mạch lão ca. Nhưng bởi vì có Vận phu nhân, cho nên không có biểu lộ ra ngoài.
Lúc này không ngờ lại dùng phương thức cực đoan như vậy, chỉ cầu ở cùng Mạch lão ca một chỗ. Cho dù chết cùng một chỗ thì cũng là được ở cùng nhau.
Chuyện yêu trên thế gian khiến cho người ta điên đảo, làm cho người ta cuồng si, làm cho người ta vui vẻ, ngây ngốc. Xem bộ dáng của Khanh phu nhân này hiển nhiên tình cảm với Mạch lão ca rất sâu.
Cho nên mới không tiếc dùng loại phương thức cực đoan này.
- Khanh phu nhân, ngươi cho rằng ngươi dùng loại biện pháp này Mạch lão ca sẽ là của ngươi sao? Nếu như ngươi quả thực yêu hắn, thích hắn, muốn ở cùng hắn một chỗ thì sao không thoải mái thổ lộ ra? Tại sao lại phải dùng biện pháp ngu ngốc này? Ngươi có biết ngươi làm như vậy là rất ngu xuẩn hay không?
Trong lòng Giang Trần nóng như lửa đốt, tuy rằng nhất thời hắn không phân tích ra đối phương dùng loại độc gì. Thế nhưng mà độc có thể khiến cho Mạch lão ca bất tri bất giác trúng, tuyệt đối không phải là độc bình thường.
Hiển nhiên Khanh phu nhân lúc này thần trí không còn tỉnh táo, nàng cười hì hì nói:
- Thổ lộ? Có tác dụng sao? Hắn đối với Vận tỷ tỷ vừa thấy đã yêu. Ta chỉ hận mình biết hắn quá muộn. Cho dù ta thổ lộ với hắn, trong đầu hắn chỉ có một mình Vận tỷ tỷ. Ta từng lần, từng lần đều biểu hiện phong thái của mình trước mặt hắn. Thế nhưng hắn thủy chung lại giống như một khối gỗ, không hiểu phong tình. Chẳng lẽ ngươi muốn ta giống như những nữ tử phong trần kia sao? Ta không làm được.
Khanh phu nhân nói tới phần sau, ngữ khí vô cùng đau thương:
- Ta biết rõ Vận tỷ tỷ xuất sắc, thế nhưng mà ta cũng không chênh lệch một chút nào với nàng. Thứ ta thua duy nhất chính là biết hắn muộn một bước. Nếu như Mạch ca biết ta trước, huynh ấy nhất định sẽ yêu thương ta như Vận tỷ tỷ. Ta biết rõ, ở kiếp này ta không c ó khả năng đánh bại Vận tỷ tỷ. Thế nhưng mà kiếp tiếp theo, ta nhất định sẽ đoạt huynh ấy từ tay Vận tỷ tỷ. Kiếp tiếp theo không thành, vậy thì kiếp tiếp theo nữa. Đời đời kiếp kiếp, chung quy cũng phải có một lần ta thắng.
Giang Trần bị nàng nói khiến cho da đầu run lên, trong lúc nhất thời không phản bác được.
Loại chuyện này mặc dù là hắn kiếp trước có kiến thức rộng rãi, thế nhưng trong lúc nhất thời cũng kinh ngạc tới ngây người. Một chữ tính khiến cho người ta cười, làm cho người ta khóc, làm cho người ta vui, làm cho người ta buốn.
Thế nhưng mà loại điên cuồng tới trình độ này, tới trình độ hạ độc như vậy, tuyệt đối là người si tình nhất thế gian.
Ngươi có thể nói nàng là người xấu được không?
Giang Trần trăm mối vẫn không có cách giải, nhưng mà mối nghi vấn này, Giang Trần lại không có nói ra. Dù sao Khanh phu nhân này cũng là tỷ muội đồng môn của Vận phu nhân, quan hệ lại rất tốt.
Nếu như hắn bỗng nhiên nói ra, chỉ sợ sẽ khiến cho quan hệ tỷ muội giữa người ta trở nên khó xử, chẳng khác nào là xắn quần lội vào đời tư người khác.
- Mạch lão ca, trước tiên để cho tẩu tử dùng Tùng Hạc đan đi. Dược lực của Tùng Hạc đan ôn hòa, chậm rãi hấp thu, không có quá nhiều vấn đề đâu.
Sau khi Giang Trần phân phó, cũng rời khỏi phòng, đi ra bên ngoài.
Chỗ ở của Khanh phu nhân này cũng không lớn, thế nhưng lại vô cùng lịch sự, tao nhã, tĩnh mịch, bên trong náo nhiệt lại có tĩnh, vô cùng hài hòa.
Thấy Giang Trần đi tới, ánh mắt Khanh phu nhân có chút phức tạp. Nhưng cũng không nói gì thêm mà chỉ nói:
- Chân huynh đệ, nơi này đơn sơ, làm khó ngươi rồi.
Giang Trần cười cười:
- Đời tu sĩ chúng ta, há có thể để ý những thứ này?
Khanh phu nhân nhẹ nhàng gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
Giang Trần đi lại bốn phía sân nhỏ dạo một chút, cảm thấy vô cùng nhàm chán, dứt khoát rời khỏi cái sân nhỏ này, bắt đầu đi dạo ngoài Sương Nguyệt thành.
Thân là người tha hương, trong lòng Giang Trần cũng nặng nề tâm sự.
Hắn không có vội vã đi nghe ngóng tin tức Nguyệt Thần giáo, dù sao mới tới đây, nếu như nghe ngóng tin tức Nguyệt Thần giáo, không thể nghi ngờ sẽ bị người ta nhìn chằm chằm vào.
Hắn cũng không muốn vừa tới nơi này đã gây ra quá nhiều phiền phức. Chuyện điều tra còn phải chậm rãi tiến hành.
Đi dạo bốn phía một phen, phong tình của Sương Nguyệt thành này quả nhiên cởi mở, trên đường đi không ngờ lại có không ít thiếu nữ sáng sủa, hoạt bát, không ngừng phát ra ánh mắt câu dẫn về phía Giang Trần, thậm chí còn có người lớn gan lên tiếng mời Giang Trần.
Hiển nhiên đối với người tuổi trẻ xa lạ tới đây như Giang Trần, thiếu nữ Sương Nguyệt thành nhìn vô cùng thuận mắt.
Dù sao cho dù Giang Trần dịch dung thế nào, phương diện khí chất trong lúc lơ đãng vẫn toát lên được.
Sau khi đi dạo hai thời thần, Giang Trần suy đoán có lẽ Vận phu nhân đã luyện hóa dược lực của Tùng Hạc đan, vì vậy hắn liền trở về.
Trở lại sân nhỏ, vừa tới cửa thì đã thấy cửa đóng, Giang Trần khẽ cau mày, đẩy cửa đi vào.
Vừa đi vào, mũi Giang Trần hơi động một chút, lập tức ngửi được hương vị khác thường. Mùi vị kia cơ hồ không thể phát giác, nhưng mà giác quan thứ sáu của Giang Trần lại vô cùng minh mẫn.
- Mạch lão ca?
Giang Trần phát giác có chút không ổn, sải bước đi vào bên trong.
Vừa tới cửa phòng Vô Song đại đế và Vận phu nhân, đã thấy Khanh phu nhân một thân áo trắng, giống như là đóa quỳnh trong tuyết, đứng ở cửa ra vào.
Nhìn thấy Giang Trần đi tới, khóe miệng Khanh phu nhân hiện lên chút không đành lòng, nói:
- Không phải ngươi đi ra ngoài rồi sao? Trở lại làm gì?
Giang Trần cau mày nói:
- Khanh phu nhân. Mạch lão ca đâu rồi?
Khanh phu nhân cười thảm một tiếng:
- Mạch ca, Mạch ca... Hắn sẽ không trở lời được ngươi nữa. Hắn đã ngủ thật say rồi. Còn có Vận tỷ, nàng cũng không thể nào trả lời được ngươi nữa.
- Có ý gì?
Giang Trần nhướng mày, trong lúc vô thức lùi nửa bước.
Khanh phu nhân thấy bộ dáng đề phòng của hắn cũng cười rộ lên, trong nụ cười có vài phần si ngốc, vui vẻ.
- Chân huynh đệ, ngươi không nên trở về. Ta không muốn cuốn người vô tội vào vòng xoáy này, ta cũng không muốn ngươi lại đi theo ta và Mạch lão ca. Thế nhưng mà... Vì sao ngươi lại nhất định phải trở về chứ?
Ngữ khí của Khanh phu nhân bỗng nhiên gấp gáp:
- Ngươi đi đi, đi mau, hiện tại đi mau còn kịp. Thừa dịp độc tính còn chưa công kích thức hải ngươi, nhanh rời khỏi đây.
Giang Trần biến sắc:
- Ngươi hạ độc với hai người Mạch lão ca?
Mũi hắn khẽ ngửi, trong không khí quả thực có một loại mùi vị cổ quái, tuy rằng rất nhỏ, thế nhưng mà đối với Giang Trần mà nói, phương diện linh đan diệu dược mũi hắn rất thính.
- Chuyện này không có liên quan tới ngươi.
Ngữ khí của Khanh phu nhân bỗng nhiên biến thành lạnh lẽo:
- Đây là chuyện của ta và Mạch đại ca, không cầu sinh cùng năm cùng tháng, thế nhưng cầu chết cùng tháng cùng năm. Như vậy kiếp sau ta mới có thể ở cùng Mạch ca một chỗ, rốt cuộc ngươi có đi không?
Điên, nữ nhân này điên rồi.
Giang Trần đại khái đã hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì. Nữ nhân này hiển nhiên là thầm mến Mạch lão ca. Nhưng bởi vì có Vận phu nhân, cho nên không có biểu lộ ra ngoài.
Lúc này không ngờ lại dùng phương thức cực đoan như vậy, chỉ cầu ở cùng Mạch lão ca một chỗ. Cho dù chết cùng một chỗ thì cũng là được ở cùng nhau.
Chuyện yêu trên thế gian khiến cho người ta điên đảo, làm cho người ta cuồng si, làm cho người ta vui vẻ, ngây ngốc. Xem bộ dáng của Khanh phu nhân này hiển nhiên tình cảm với Mạch lão ca rất sâu.
Cho nên mới không tiếc dùng loại phương thức cực đoan này.
- Khanh phu nhân, ngươi cho rằng ngươi dùng loại biện pháp này Mạch lão ca sẽ là của ngươi sao? Nếu như ngươi quả thực yêu hắn, thích hắn, muốn ở cùng hắn một chỗ thì sao không thoải mái thổ lộ ra? Tại sao lại phải dùng biện pháp ngu ngốc này? Ngươi có biết ngươi làm như vậy là rất ngu xuẩn hay không?
Trong lòng Giang Trần nóng như lửa đốt, tuy rằng nhất thời hắn không phân tích ra đối phương dùng loại độc gì. Thế nhưng mà độc có thể khiến cho Mạch lão ca bất tri bất giác trúng, tuyệt đối không phải là độc bình thường.
Hiển nhiên Khanh phu nhân lúc này thần trí không còn tỉnh táo, nàng cười hì hì nói:
- Thổ lộ? Có tác dụng sao? Hắn đối với Vận tỷ tỷ vừa thấy đã yêu. Ta chỉ hận mình biết hắn quá muộn. Cho dù ta thổ lộ với hắn, trong đầu hắn chỉ có một mình Vận tỷ tỷ. Ta từng lần, từng lần đều biểu hiện phong thái của mình trước mặt hắn. Thế nhưng hắn thủy chung lại giống như một khối gỗ, không hiểu phong tình. Chẳng lẽ ngươi muốn ta giống như những nữ tử phong trần kia sao? Ta không làm được.
Khanh phu nhân nói tới phần sau, ngữ khí vô cùng đau thương:
- Ta biết rõ Vận tỷ tỷ xuất sắc, thế nhưng mà ta cũng không chênh lệch một chút nào với nàng. Thứ ta thua duy nhất chính là biết hắn muộn một bước. Nếu như Mạch ca biết ta trước, huynh ấy nhất định sẽ yêu thương ta như Vận tỷ tỷ. Ta biết rõ, ở kiếp này ta không c ó khả năng đánh bại Vận tỷ tỷ. Thế nhưng mà kiếp tiếp theo, ta nhất định sẽ đoạt huynh ấy từ tay Vận tỷ tỷ. Kiếp tiếp theo không thành, vậy thì kiếp tiếp theo nữa. Đời đời kiếp kiếp, chung quy cũng phải có một lần ta thắng.
Giang Trần bị nàng nói khiến cho da đầu run lên, trong lúc nhất thời không phản bác được.
Loại chuyện này mặc dù là hắn kiếp trước có kiến thức rộng rãi, thế nhưng trong lúc nhất thời cũng kinh ngạc tới ngây người. Một chữ tính khiến cho người ta cười, làm cho người ta khóc, làm cho người ta vui, làm cho người ta buốn.
Thế nhưng mà loại điên cuồng tới trình độ này, tới trình độ hạ độc như vậy, tuyệt đối là người si tình nhất thế gian.
Ngươi có thể nói nàng là người xấu được không?